Sau khi cùng với nhị nữ vào trong siêu thị, điện thoại của Triệu Nhan Nghiên vang lên, số điện thoại này của Triệu Nhan Nghiên ngoại trừ tôi ra thì hầu như không còn ai biết, vậy thì ai gọi điện thoại cho Triệu Nhan Nghiên?
Triệu Nhan Nghiên cũng rất nghi ngờ, nhìn tôi lắc đầu, ấn điện thoại, nhưng mới chỉ nói được một hai câu, đã đem điện thoại đưa cho tôi.
"Alo..."
Tôi cầm máy nghe, tôi thật sự nghĩ mãi mà không ra, là ai lại thông qua Triệu Nhan Nghiên gọi điện thoại cho tôi.
"Alo, chú là Triệu Quân Sinh!"
Thanh âm của Triệu Quân Sinh từ trong điện thoại vọng ra, nói:
"Điện thoại của cháu tại sao không mở máy? Từ sáng sớm hôm nay chú đã điện thoại cho cháu, mà cháu vẫn cúp máy! Chú gấp quá, mới đành gọi điện thoại cho Nhan Nghiên!"
Tắt điện thoại? Tôi cười khổ một cái, lập tức nhớ ra nguyên nhân. Điện thoại thì vẫn còn, nhưng pin điện thoại thì dùng làm đạo cụ đánh lửa trên tiểu đảo rồi còn đâu.
Sau khi trở về cũng cầm theo, nhưng lại không có pin, vì vậy tôi vẫn để trên bàn uống nước của Triệu Nhan Nghiên, chuẩn bị mấy ngày nữa đi mua một quả pin tương xứng.
"Có chuyện gì không? chú Triệu."
Tôi kỳ quái hỏi.
Theo lý thuyết thì tập đoàn Ánh Rạng Đông đã đi lên quỹ đạo, mọi chuyện đều do Triệu Quân Sinh giải quyết, căn bản là không cần tôi nhúng tay vào chuyện gì.
Sau khi công ty phần mềm được tôi cung cấp một số tài liệu trọng yếu, thì cũng tự chủ nghiên cứu, không phải quan tâm nữa.
"Có một chút chuyện nhỏ!"
Triệu Quân Sinh trầm ngâm một chút nói:
"Cháu hôm nay đã đọc báo chưa?"
"Đọc báo?"
Tôi nói thầm một câu.
Từ sau khi sống lại, tôi có thói quen là lên net đọc tin tức, đối với báo chí chẳng mấy quan tâm. Cho dù bây giờ internet không thông dụng, nhưng tôi vẫn giữ thói quen đó.
Huống chi sự tình của mấy năm tới đều ở trong đầu của tôi, có việc gì phải xem cơ chứ.
"Cháu không thích đọc báo chí."
Tôi nói với Triệu Quân Sinh.
"Cháu đến một hàng bán báo gần đó đi, mua tờ Tân Giang buổi sáng. Trên đó có một bài báo chửi bới tập đoàn chúng ta đạo văn! Từ sáng tới nay, chú đã nhận được vô số điện thoại của các cơ quan báo chí, thậm chí còn tự tìm tới cửa, nói chúng ta nên tổ chức họp báo, để có lời giải thích hợp lý với chuyện này! Nhưng chú nói mọi chuyện cứ từ từ!"
Triệu Quân Sinh lo lắng nói.
Tôi phất phất tay, ý bảo Nhan Nghiên cùng Vi Nhi đi dạo phố trước. Hai tiểu nha đầu dắt tay nhau, không thèm nhìn tới tôi nữa, sau đó đi tới quầy trang phục nữ.
Tôi quay người lại, tôi nhớ tới gần chỗ gửi xe có một sạp báo, bèn cất bước đi tới đó.
Bên ngoài bãi đỗ xe vô cùng hỗn loạn, có mấy cảnh sát giao thông đang dùng xe tải lôi cỗ xe “sắt vụn” của cá vạc ra. Tôi chỉ nhìn thoáng qua, cũng không để ý nhiều, bước tới sạp báo.
"Cho một tờ Tân Giang buổi sáng!"
Tôi lấy ra ba đồng tiền, nói.
"Tiểu tử, cháu thật là may mắn! Đây là tờ cuối cùng đó, hôm nay tập đoàn Ánh Rạng Đông có đại sự xảy ra! Tờ báo này bán vô cùng nhanh."
Ông già bán báo đắc ý đưa cho tôi một tờ, nói.
Tôi chau mày, sao mới chỉ có một thời gian ngắn mà toàn thành phố đã biết! Tập đoàn Ánh Rạng Đông rốt cuộc có đại sự gì xảy ra? !
Tôi mở tờ báo, thì đập ngay vào mắt tôi là ngay trang đầu tiên có một tít đỏ rất lớn:
Phương pháp đánh máy của tập đoàn Ánh Rạng Đông: sáng tạo hay đạo văn của Microsoft?
Ý nghĩ lúc này của tôi là, có lẽ đây là một thủ đoạn phỉ báng của đối thủ cạnh tranh!
Cái phương pháp đánh máy này là do đích thân tôi tạo ra, mặc dù bên trong có đưa vào một ít phương pháp thành công của tương lai, nhưng đây là năm 1995, những thứ kia còn chưa có xuất hiện, thậm chí còn chưa nảy sinh ý tưởng!
Cho nên phương pháp đánh máy Ánh Rạng Đông có phải là một phương pháp sáng tạo hay không thì tôi là người rõ nhất, trong lòng tôi thầm chửi!
Ánh mắt tôi đọc bài báo, đối tới tin tức này tôi không thèm để ý. Phải biết rằng sau năm 2000, internet vô cùng thông dụng, những tin tức giật gân như thế này đầy đường, thậm chí người đang sống sờ sờ ra còn nói chết được, huống chi là...
Nhưng khi tôi mới chỉ đọc được nửa bài, thì kinh hãi vô cùng! Ngay cả tôi thiếu chút nữa cũng cho rằng phương pháp của mình là sao chép!
Không thể không thừa nhận, người viết bài này là người tuyệt đối giỏi dùng tâm kế! Chỉ vẻn vẹn trong khoảng 3000 chữ, từ nói bóng gió chuyển sang chỉ vào sự thật, nói đạo lý, rồi lấy ví dụ mũi nhọn chỉ ra phương pháp Ánh Rạng Đông là sao chép!
Trong đó còn uyển chuyển chỉ ra rằng, mặc dù Ánh Rạng Đông là phương pháp trong nước, nhưng cũng không thể vì vậy mà coi trọng nó như quốc bảo, toàn bộ chỉ là giấu bệnh sợ thầy!
Mặc dù trong nước Luật độc quyền chưa ra đời, nhưng hành động sao chép này đã làm mất hết thể diện dân tộc, bị xã hội, đạo đức, luân lý kiên quyết lên án và không buông tha!
Cái bài báo này làm sôi sục lên nhiệt huyết của mọi người, làm người ta kích động vô cùng! Quả thực đã nói tới mức tập đoàn Ánh Rạng Đông tội ác tày trời, người người đuổi giết! Tôi nghĩ nếu như có mùi máu, có lẽ mọi người sẽ kích động xông lên chém giết luôn.
Đến đây tôi phải bội phục, người có thủ đoạn công kích cao minh như vậy, thì đúng là cho dù kiếp trước tôi có làm tổng giám đốc của tập đoàn Microsoft cũng không thể nào viết ra được.
Cũng chính bởi vì như thế, tôi cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Tuy nói rằng cây ngay không sợ chết đứng, nhưng ra ngoài xã hội cứ ba người gộp lại thì thành hổ, tác dụng phụ của dư luận rất lớn!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì không bao lâu, tập đoàn Ánh Rạng Đông cho dù không có đạo văn, nhưng ở trong lòng công chúng, nó đã biến thành đạo văn, thành ván đòng thuyền rồi.
Lúc bình thường ở nhà, tôi thường được nghe không ít câu nói của cha tôi: chẳng lẽ báo chí lại nói sai hay sao! ?
Danh dự của một tập đoàn có sức chi phối tới sự phát triển của tương lai quá lớn! Nếu như danh dự bị bôi nhọ, thì có sản xuất ra đồ tốt, cũng không có ai dùng.
"Chú Triệu..."
Tôi thản nhiên nói:
"Cháu xem xong rồi!"
"Vậy cháu nhận định chuyện này như thế nào?"
Chú Triệu vẫn chưa cúp điện thoại, mà đợi tôi đọc xong bài báo.
"Người ta nói cây to thì đón gió, minh tinh thì sợ béo, một tập đoàn lớn tất nhiên phải có người ghen tỵ, những thủ đoạn cạnh tranh là không tránh khỏi, họ dùng người tung ra mấy tin tức giả. Họ muốn phủ định vị trí dẫn đầu của tập đoàn chúng ta. Phương pháp đánh máy Ánh Rạng Đông có phải là sáng tạo hay sao chép của Microsoft, hai chúng ta rất rõ." Tôi nói.
Kiếp trước tôi ngồi ở vị trí tổng giám đốc Microsoft, bị báo chí nói không ít, nhưng mà tôi hoàn toàn không quan tâm. Bởi vì Microsoft là một thương hiệu và là cả một sự lũng đoạn.
Bây giờ mặc dù Ánh Rạng Đông rất khổng lồ, tài chính đầy đủ, kỹ thuật tiên tiến. Nhưng cũng chỉ mới thành lập chưa tới nửa năm, đối với loại sóng to gió lớn như thế này thì chưa chống đỡ được.
"Không sai, chú cũng hiểu, chú đã nhờ cục báo chí và tuyên truyền đi điều tra, để xem ai đứng sau lưng giở trò quỷ."
Triệu Quân Sinh nói.
"Chú Triệu, chủ cảm thấy người đứng sau lưng hạ độc thủ này là ai?"
Tôi suy nghĩ rồi hỏi câu này.
"Cái này chú cũng chưa nghĩ tới, nhưng chắc chắn không phải là người nội bộ của tập đoàn Ánh Rạng Đông, thứ nhất, nhân viên của chúng ta đã ký kết văn bản giữ bí mất, không thể nào nói lung tung ra ngoài.
Thứ hai, công ty chúng ta ủy quyền cho tập đoàn Microsoft được phép sử dụng phần mềm này, mọi người cũng biết. Không thể nào ngu tới nỗi, đi nói chúng ta đạo văn của Microsoft. Đây chẳng phải là đem đá đập chân mình hay sao? Cho nên chỉ có thể là người mà chúng ta không quen!"
Triệu Quân Sinh phân tích nói.
"Nói rất đúng!"
Tôi vô cùng thưởng thức nói.
Đây đúng là tố chất lãnh đạo của Triệu Quân Sinh, cũng vì nguyên nhân này mà tôi mới yên tâm giao tập đoàn cho hắn. Triệu Quân Sinh nói rất đúng, từ khi cầm tờ báo lên, tôi đã hủy bỏ nghi vấn là người trong nội bộ làm.
"Nhưng mà chú nghĩ, người đứng đằng sau màn kia rất khó có thể điều tra được. Bài báo này là nặc danh gửi tới tòa soạn, trừ phi tác giả tự mình hiện thân, thì chúng ta không có cách nào khác."
Triệu Quân Sinh thở dài một hơi nói.
Chuyện này Triệu Quân Sinh nói cũng là sự thật.
Vì lợi ích của mình thì cái gì mà chẳng dám làm, thời điểm ở kiếp trước tôi đã đọc không ít bài báo làm tổn thất tới công ty, nhưng ngay cả một lời xin lỗi cũng không có, chuyện cứ thể trôi qua.
"Việc cấp bách là làm sao cho tờ báo Tân Giang buối sáng ngày mai sẽ đưa một bài chính diện thông báo, có thể cứu vãn được bao nhiêu danh dự thì cứ làm. Nếu không được thì công bố luôn hợp đồng giữa chúng ta với công ty Microsoft!"
Tôi dùng giọng ra lệnh nói.
"Làm sáng tỏ thì khẳng định không thành vấn đề! Cái đám tòa soạn này thấy lợi ích thì không biết trời nam đất bắc là gì nữa rồi, chú sẽ cho người của cục báo chí và tuyên truyền thu thập bọn này một phen. Mẹ kiếp, tưởng chuyện gì cũng có thể cho lên báo được hả!"
Đây là lần đầu tiên Triệu Quân Sinh nói lời thô tục ở trước mặt tôi, hiển nhiên hắn đã vô cùng tức giận.
"Nhưng mà nếu công bố hợp đồng với công ty Microsoft thì có lẽ không thích hợp lắm.."
"Không phải vạn bất đắc dĩ, thì cũng không dùng tới hạ sách này. Chúng ta tận lực thông qua chính phủ ra áp lực cho các tờ báo khác không đăng lại tin tức này. Nếu như trong nước mà có ai không biết làm ầm lên thì không tốt. Thừa dịp bây giờ nó còn đang ở trong địa bàn thành phố, chúng ta giải quyết gọn cho xong." Tôi nói.
"Chú biết rồi. Lát nữa chú sẽ gọi điện thoại cho cha chú."
Triệu Quân Sinh nói.
Tôi cúp điện thoại, lâm vào trầm tư. Từ khi tập đoàn Ánh Rạng Đông thành lập tới nay, vẫn mưa thuận gió hòa.
Phía trên thì có chính phủ đỡ, phía dưới có dân chúng ủng hộ, có thể nói cho tới bây giờ không có lỗi với bất cứ kẻ nào.
Hơn nữa tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng đã bắt đầu chiếm lĩnh thị trường trong nước, và vươn ra ngoài thế giới, không có cùng bất cứ công ty nào phát sinh xung đột.
Người nào lại rảnh rỗi, chọc phá chuyện của Ánh Rạng Đông đây?