Trương Nhã Hàm.


Người đăng: hieuminhle

Nói là chuyện quái lạ đương nhiên cũng hơi quá, chỉ là có thể thấy Hoàng Hạo
Binh và một đám trẻ ở trong phòng làm bài thi mà không đi ra ngoài chơi trong
lúc nghỉ hè, vậy thì so với kỳ quái cũng không khác bao nhiêu.

Ở Hoàng gia có chừng bảy tám đứa trẻ tầm tuổi như Gia Minh, còn có mấy người
họ hàng cũng đưa đám trẻ tới thành phố chơi trong dịp hè, lúc này tổng cộng có
hơn mười đứa trẻ đang vây quanh chiếc bàn ăn dài viết thứ gì đó giống như bài
thi.

Trong ba người lớn đang đứng đốc thúc ở một bên có một người là Hoàng Bính
Hưng mà Gia Minh phải gọi là bác ba, một nam một nữ khác đều là thanh niên
trên dưới hai mươi tuổi, nam chính là Hoàng Hạo Vân con trai của Hoàng Bính
Hưng, là một kẻ ăn chơi trác táng điển hình, thường ngày cũng không ở trong
nhà mà luôn ở bên ngoài ỷ vào gia tộc để nghênh ngang hống hách, thường xuyên
cùng đám thiếu gia cùng loại như hắn tụ tập chung một chỗ.

Bất quá, xem ra lúc này Hoàng Hạo Vân cũng khá thành thật, khuôn mặt luôn mỉm
cười, nguyên nhân đương nhiên là vì cô gái đang đứng bên cạnh kia, tuổi cô ta
cũng chỉ chừng hai mươi, đeo cặp mắt kính nhỏ, rất có bộ dạng tài trí mà xinh
đẹp, mặc dù trên khoé miệng lúc nào cũng có một nụ cười nhàn nhạt nhưng Gia
Minh có thể nhìn ra được, thực ra cô ta rất ghét phải ở bên mấy vị thiếu gia
lúc nào cũng ríu rít này.

Hắn cười thầm trong lòng, đang muốn trở về phòng thì lại bị Hoàng Bính Hưng
gọi lại.

"Gia Minh, cháu chờ một chút."

"Bác ba?"

"Cháu đem đồ đạc để xuống, ở lại làm một bài thi."

"Ồ."

Gia Minh cất túi du lịch mới mua vào phòng, sau khi đi ra mới biết, thì ra vị
mỹ nữ kia tên là Trương Nhã Hàm, gia tộc nàng cũng rất có địa vị tại thành phố
Giang Hải, nghe nói cô ta mới về nước sau khi du học tại Cambridge, chuẩn bị
tới trường trung học quý tộc mới được xây dựng tại thành phố Giang Hải để dạy
học, lần này tới đại khái là để hiểu rõ tố chất của đám trẻ có thể tiến vào
học viện quý tộc.

Về mặt khác, xem ra Hoàng Hạo Vân kia cũng rất thích cô ta, còn về phần Hoàng
Bính Hưng, đương nhiên cũng muốn nhân cơ hội này để xúc tiến đám hỏi giữa hai
gia tộc.

Những chuyện giữa gia đình quý tộc thế này, Gia Minh có thể suy luận ra từ mấy
lới nói chuyện. Sau khi hỏi rõ ràng nó mới vừa tốt nghiệp tiểu học, Trượng Nhã
Hàm liền chọn một bài thi cho nó, loáng thoáng có thể nghe thấy Hoàng Hạo Vân
đứng bên cạnh nói:

"Thành tích của nó luôn không tốt..."

Gia Minh cười thầm một tiếng, làm bộ làm tịch cắn bút hồi lâu mới trả lời để
thể hiện đề thi này rất khó. Hắn luôn khống chế thành tích của mình trong
khoảng sáu, bảy mươi điểm, lần này cũng chỉ viết sáu mươi phần trăm đề, chỉ
cần đạt tiêu chuẩn là được.

Lúc thời gian chuẩn bị kết thúc, Linh Tĩnh chạy vào tìm hắn. Sau khi nộp bài
thi, hai người liền cùng nhau đến võ quán. Trong lúc làm bài thi, Gia Minh
cũng nhiều lần liếc thấy Hoàng Hạo Vân đặt sự chú ý của mình lên Linh Tĩnh,
lúc này Linh Tĩnh đã mười ba tuổi, cô bé này dậy thì khá sớm, lúc này đã cao
hơn Gia Minh nửa cái đầu, là một cô gái nhỏ ai thấy cũng sẽ sinh lòng yêu
thích.

Gia Minh đương nhiên hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Hoàng Hạo Vân là gì, mặc
dù vẫn không đến nỗi xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng hắn đã âm thầm suy nghĩ
tối nay có nên hạ chút thuốc cho người này, khiến hắn bất lực từ bây giờ để
tránh mối hoạ sau này hay không.

Ăn cơm tối tại võ quán xong, lúc xem truyền hình, Gia Minh thuận miệng hỏi
Linh Tĩnh vài vấn đề, Linh Tĩnh cũng chỉ trả lời được chút ít, trong lòng hắn
thầm kêu không ổn.

Đối với Gia Minh mà nói, muốn khống chế được điểm số của bài thi rất đơn giản,
nhưng muốn xác nhận độ khó của bài thi lại không đơn giản, sau khi âm thầm xem
qua chương trình trung học một lần, đối với hắn mà nói, chương trình trung học
cũng tốt, chương trình tiểu học cũng được, tất cả đều tầm thường không có gì
khó khăn cả, lẽ nào đề thi lần này rất khó? Vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên liền
cảm thấy không ổn.

Khi trở lại biệt thự đã là chín giờ, trong phòng lớn sáng ngời, hôm nay các vị
cha chú của Hoàng gia cũng chiêu đãi những sinh viên tài cao trở lại từ
Cambridge, hỏi Bạch quản gia mới biết vị Trương tiểu thư này sẽ ở lại đây một
đêm, Hoàng Bính Hưng và các vị khác cũng rất có hứng thú với đám hỏi giữa hai
nhà.

Khi đi qua bên cạnh phòng lớn, Trương Nhã Hàm kia như cố ý hay vô tình nhìn
sang một lần, Gia Minh biết, quả nhiên chuyện cũng có chút phiền phức. Quả là
như vậy, sau khi trở lại phòng không lâu liền nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.

"Là ai? Ta muốn đi ngủ."

"Chị là Nhã Hàm lúc tối, bọn họ nói em không ngủ sớm thế này, thật sự ngủ rồi
sao?"

Chị Nhã Hàm thật buồn nôn... Gia Minh bất đắc dĩ thở dài, đi ra mở cửa:

"Có chuyện gì sao?"

"Chị có thể vào không?"

"Được."

Hắn tránh người, nhìn những đồ vật trong phòng lại cảm thấy hơi nhức đầu, thực
ra phòng của hắn rất đơn giản. Chỉ đơn giản có một chiếc ghế, bàn học, giường,
ở góc tường có xếp một chồng sách, cạnh đó còn có cây gậy đánh bóng chày Hoài
Sa tặng cho hắn, đồ trên bàn lung tung lộn xộn, còn có một chiếc radio đã bị
tháo rời ra. Mấy năm nay tính cảnh giác giảm xuống, đồ đạc còn chưa kịp thu
lại, nhưng dù sao vẫn chỉ lắp ráp được một nửa, tin rằng hắn là không có ai
đoán được hắn đang tập chế tạo bom.

Nhìn chiếc radio trên bàn, Trương Nhã Hàm thản nhiên cười:

"Gia Minh có thể tự sửa chữa những thứ này sao? Thật lợi hại!"

Trong lòng Gia Minh đột nhiên có ý nghĩ, đóng cửa lại, uể oải ngả xuống
giường:

"Một chút việc nhỏ, tôi chỉ tuỳ tiện mở ra xem mà thôi, chị làm ơn đừng dùng
giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi được không, thật buồn nôn."

Mặc dù thời buổi này Cổ Hoặc Tử còn chưa ra đời, nhưng bên ngoài lại có không
ít lưu manh, Gia Minh làm ra bộ dạng này quả nhiên khiến Trương Nhã Hàm nhíu
mày, sau đó cười nói:

"Chị đã hỏi những người khác, bọn họ đều nói thường ngày em đều chơi chung với
một đám lưu manh, thành tích học tập rất không tốt, đều chỉ đủ đạt đủ tiêu
chuẩn, nhưng lần này em cũng có thể đạt tiêu chuẩn... Đây là bài thi của em,
chỉ là lúc trước chị lấy nhầm, đây thực ra là bài thi tốt nghiệp của học sinh
trung học..."

Gia Minh cười thầm trong lòng, cầm lấy bài thi, nhìn một lượt rồi ném sang một
bên:

"Mò mẫm cũng có thể mò được đạt tiêu chuẩn, vẫn để cho học sinh trung học làm
đi. Còn nữa, mọi người sống phải giảng nghĩa khí, chị nói xấu bạn tôi, tôi
không muốn nói chuyện với chị, đi ra ngoài! Anh Hạo Vân còn đang chờ chị đi
ngủ hả?"

"Đứa bé như em tại sao..."

Trương Nhã Hàm đỏ mặt lên,

"Chị và Hoàng Hạo Vân không có gì cả, em..."

"Không liên quan gì tới tôi cả."

Gia Minh lẩm bẩm một tiếng, rõ ràng Trương Nhã Hàm bị lần cố ý sinh sự này
khiến tức giận, cũng không còn tâm tình tìm hiểu điều gì, nói một câu: "Ngủ
ngon", rồi thở phì phì rời đi.

Ngày thứ hai khi Trương Nhã Hàm rời khỏi Hoàng Gia, Gia Minh đã đến võ quán,
nếu không không thể không bị trừng phạt vài lân. Lại qua mấy ngày, cuối cùng
thì trại hè cũng bắt đầu, buổi sáng hôm đó ba người không đi ra ngoài chạy bộ,
mỗi người đều đeo ba lô cắm trại dã ngoại thật to tập hợp tại cửa võ quán Diệp
thị.

Trong thời gian nghỉ hè Liễu Hoài Sa đã cắt tóc ngắn, mặc áo ngắn tay gọn
gàng, quần leo núi, nhìn qua giống như giả trai, Linh Tĩnh cũng trang điểm ổn
thoả, lại có vẻ sáng ngời đáng yêu. Hai cô bé này dậy thì khá sớm, lúc này hai
người cũng đã cao hơn Gia Minh nửa cái đầu, hơn nữa bề ngoài của Gia Minh bình
thường, lúc này nhìn qua lại giống như một người hầu theo hai vị tiểu thư ra
ngoài. Tầm thường như vậy, cũng chính là hiệu quả mà Gia Minh vẫn theo đuổi.

Trại hè được ghi rõ là trại hè của học sinh, song khi tới điểm tụ tập ba người
mới phát hiện những người tham dự căn bản đều là học sinh trung học cơ sở hoặc
trung học phổ thông, trong những người lục tục tới đây, tổng cộng có hai mươi
hai người tham gia tính cả ba người bọn họ, có thêm ba nữ sinh trung học cùng
nhau đến, còn lại tất cả đều là nam sinh.

Người dẫn dội chính là một thanh niên chừng hai mươi tuổi nhìn qua cũng đáng
tin tưởng, thuộc về loại người mặt mày sáng sủa, sau khi soát qua tên một lần
để xác định mọi người đến đông đủ thì xe ô tô cũng đã tới. Đến khi lên xe Gia
Minh mới phát hiện một đôi nam nữ đang cùng người dẫn đội chào hỏi, đó dĩ
nhiên lại là Trương Nhã Hàm và Hoàng Hạo Vân.


Trọng Sinh Tổng Tài Ác Bá - Chương #6