Người đăng: hieuminhle
"Ha ha... Ha ha... Hắc..."
Khi mặt trời lên, từ trên bãi cỏ truyền tới những tiếng ha ha của một cô gái
nhỏ, trông như là thần tiên ở nhân gian, cô bé này có hai cái bím tóc sừng dê,
đang luyện một bộ Vịnh Xuân Quyền, bé trai lên là Cố Gia Minh thì nằm trên bãi
cỏ, buồn chán nhìn đám người kia luyện võ.
Hắn trở lại làm trẻ con cũng đã được hai tháng rồi.
Trong khoảng thời gian này, trong mười ngày đầu hắn giả vờ câm điếc, sau đó
mới từ từ nhớ lại mọi chuyện. Thành phố Giang Hải là một trong những thành phố
lớn của cả nước, từ sau khi cải cách cho tới nay, do có tiềm lực cho nên nền
kinh tế phát triển như vũ bão.
Chung quy lại, ở thành phố Giang Hải lúc này bị mấy công ty của các gia tộc
chiếm hữu, những gia tộc này phần lớn đều có căn cơ sâu, quan hệ không ít kể
cả trung ương và địa phương, cho dù nền kinh tế bị suy thoái cũng không bị tổn
thất nhiều lắm, Hoàng gia là một trong số đó.
Mẹ của hắn là một thành viên trực hệ của Hoàng gia, nhưng mà Hoàng gia cũng có
một quy củ, đó là khi con gái Hoàng gia thành hôn, thì con trai phải ở rể. Cha
hắn tâm cao khí ngạo, dẫn theo mẹ mình bỏ trốn, sau khi sinh hạ hắn không lâu,
thì hai người bị đất núi đột nhiên lở đè chết. Hoàng gia vốn không nhận hai
người này nữa, nhưng mà thấy hắn nhỏ tuổi, cho nên mới đem về nuôi nấng.
Do ai cũng biết rõ thân phận hắn, nhưng bọn người quản gia miệng thì gọi hắn
là "Thiếu gia", nhưng thật ra hắn không có thân phận là thiếu gia.
Chuyện của mẹ hắn được coi là nỗi nhục trong gia tộc, có không ít đứa trẻ
trong gia tộc biết chuyện này, liền cười nhạo hắn, khi dễ hắn.
Lần bỏ nhà ra đi vừa rồi cũng là do hắn không chịu được cảnh ngộ này, không
ngờ sau khi ra ngoài, hắn lại gặp hai gã sát thủ máu lạnh của Bùi La Gia.
Nửa năm qua, người duy nhất chơi với hắn là cô bé Diệp Linh Tĩnh này, cô bé
không quen thân thích gì với Hoàng gia cả. Trước kia cha hắn cùng với cha của
Linh Tĩnh là Diệp Hàm là bạn tốt, sau khi cha mẹ hắn chết đi, Diệp gia vốn
định nhận mình làm con nuôi, nhưng mà Hoàng gia mới có thể danh chính ngôn
thuận nuôi dưỡng hắn mà thôi.
Những năm gần đây, mặc dù hắn ở tại Hoàng gia, thế nhưng thời gian mà hắn tới
Diệp gia chơi đùa lại còn nhiều hơn, Linh Tĩnh mặc dù là con gái, nhưng thường
ngày hắn bị bắt nạt, ủy khuất, thì nàng lại giống như thần hộ mệnh vì mình
đứng ra bảo vệ. Bởi vậy, cho dù có sống lại, Gia Minh vẫn tận lực theo sự phân
phó của cô bé này, tiếp nhận cuộc sống sinh hoạt của trẻ con.
Lần đầu tiên tới trường mang lại cho hắn một cảm giác mới mẻ, không có nghiêm
khắc huấn luyện viên, không có chuyện máu tanh giết chóc, không phải lúc này
cũng đối mặt với chuyện tính mạng bị uy hiếp, tất cả đều được tư do.
Duy nhất chỉ có một chuyện bị quản lý đó là, khi hắn ngồi nghĩ viển vông thì
Diệp Linh Tĩnh lại hung hăng véo hắn một cái, yêu cầu hắn để hai tay lên bàn
học, nghiêm chỉnh ngồi nghe giảng.
Nàng là đội trưởng đội thiếu niên tiền phong trong trường, có nhiệm vụ giám
sát các bạn học hành một cách tự giác.
Cẩn thận viết chữ cho giống chữ của trẻ con, cố gắng duy trì điểm số trong mức
dao động có thể, đây có thể nói là một trong những khó khăn đầu tiên của Gia
Minh.
Thế giới của trẻ con cũng rất phức tạp, hắn thích ngồi im lặng một chỗ, nhìn
thế giới xung quanh, nhưng mà đám trẻ con bên cạnh lại rất phiền, bởi vì bọn
chúng muốn hắn tham gia vào những trò chơi và hoạt động khiến hắn chán tới
phát điên lên.
Diệp Linh Tĩnh xứng đáng làm một đội trưởng, mỗi lần biểu diễn hay ngoại khóa
đều ghi tên của hắn, mỗi lần như vậy, Gia Minh cảm thấy mình như sắp nổ tung.
Về phương diện gia đình, hắn không phải là đứa trẻ mà Hoàng gia coi trọng,
ngoại trừ mấy đứa muốn khi dễ hắn thì mới nhớ tới hắn, chữ còn những người lớn
đã coi hắn như không khí.
Cho nên những cuộc liên hoan mỗi tối, hắn chỉ được cầm phần cơm của mình mang
về phòng, từ từ mà ăn, tiền tiêu vặt của hắn cũng như những đứa trẻ khác,
nhưng mà sẽ bị bọn chúng lấy đi một ít trước khi hắn được cầm.
Đối với hắn bây giờ mà nói, không bị người khác làm phiền chính là mơ ước, còn
về phần tiền bị người khác lấy đi, buổi tối hắn sẽ lấy lại, đồng thời nhân cơ
hội thiêu hủy bài tập ở nhà của bọn chúng, ngày hôm sau, nơi ở rộng lớn này
loạn tới mức gà bay chó sủa, không được an bình.
Đương nhiên, do thành tích học tập của đám này kém, cho nên không làm bài tập
ở nhà cũng là chuyện bình thường, chúng lấy lý do trốn tránh sự kiểm tra,
nhưng thể nào cũng bị cha mẹ chúng chửi mắng một trận, Gia Minh thì ở một bên
cười xấu xa.
3h sáng hàng ngày, hắn đều dậy và ra ngoại ô luyện tập, thân thể của đứa nhỏ
10 tuổi còn quá yếu, đừng nói đánh nhau, cho dù cầm súng, sức giật của nó lớn
một chút cũng có thể làm trật khớp. Hắn dựa theo phương thức từ hồi còn làm
sát thủ luyện tập, 5h thì về lại chui vào chăn, 6h mặc quần áo đợi tiểu Linh
Tĩnh chui từ cửa sổ vào phòng.
Linh Tĩnh không thích hắn ở chung với đám trẻ con kia, với lại phòng của hắn ở
cuối dãy, cho nên cố bé mới có thể trèo vào, sau đó hai người lại nhảy cửa sổ
ra vùng ngoại ô.
Lúc này thành phố Giang Hải không có mấy công viên cho người khác nghỉ ngơi,
cho nên vùng núi ngoại ô này được mọi người thích thú, Gia Minh thường nằm ở
trên bãi cỏ, nhìn Tiểu Linh Tĩnh luyện tập quyền thuật.
Linh Tĩnh từ nhỏ đã cùng cha nàng luyện quyền, thuần thục nhất là Vịnh Xuân và
Thái Cực, còn dựa vào hai bộ võ thuật này đoạt được giải quán quân võ thuật,
đương nhiên đây cũng chỉ là thành thích để khen thường. Hai người trên đường
trở về gặp một đại thúc bán bánh màn thầu, Linh Tĩnh bỏ tiền mua hai cái, sau
đó vừa đi vừa ăn trở về võ quán của nhà Linh Tĩnh.
Cha của Linh Tĩnh là Diệp Hàm, mặc dù có cái tên văn nhã, nhưng thực tế lại là
một người vạm vỡ để râu quai nón, thích hợp mở võ quán. Bác gái là Đoàn Tĩnh
Nhàn, là một bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng, nhưng người cũng như tên, xinh đẹp
nhã nhặn lịch sự.
Hai người một người chuyên tấn công đánh nhau, một người trị liệu, đúng là
chồng hô vợ ứng, kết hợp lại thì đúng là tuyệt vời. Hai người là người tính
tình hiền lành, nhã nhặn, cũng chỉ ở gia đình này, Gia Minh mới có cảm giác
được không khí của người thân.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thời tiết ngày một lạnh, đã gần tới kỳ thi kết
thúc năm học, tiểu học Hồng Tinh cũng sắp nghỉ đông. Ngày thi bắt đầu là ngày
mồng 3, tới ngày 23 thì Gia Minh cùng Linh Tĩnh thi xong, đến ngày 27 thì có
báo kết quả.
Lần này điểm các môn thi của Gia Minh lần lượt là, ngữ văn 70 điểm, số học 75
điểm (1)... Thành tích cao hơn trước rất nhiều, Tiểu Linh Tĩnh thì còn cao
hứng hơn so với kết quả của chính bản thân mình, cho rằng mình là một đội
trưởng có phương pháp kèm cặp, giúp người ngu mở óc.
(1): Thang điểm của Trung Quốc là 100 điểm.
Cả nhà Diệp Hàm đều rất cao hứng, Diệp Hàm cho rằng khi Gia Minh bị thương thì
đã thông minh ra, ngụ ý là muốn có thêm vài lần đấu súng nữa, kết quả Diệp Hàm
bị Đoàn Tĩnh Nhàn khiển trách một buổi tối, hắn tìm cách nói là bảo Gia Minh
tới chỗ hắn học võ công.
Gia Minh đương nhiên là vội vàng mở miệng cự tuyệt, nói là nghỉ đông nhưng mà
có nhiều việc, đám béo mập Hoàng gia kia thường ngày nào cũng tìm hắn đánh
đấm, bây giờ hắn còn phải đề phòng bản thân có sự sơ hở, một khi bị lộ thì có
một đống chuyện phiền phức kéo tới, hiện giờ hắn chỉ muốn làm một người bình
thường mà thôi.
Nhưng mà, người bình thường đối với Gia Minh là như thế nào?
Trước kia hắn mong muốn được làm người bình thường, làm một người có thể học
xong tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, rồi tìm một mối
tình, sau đó ra xã hội, tìm một công việc lương không cao không thấp, mấy năm
sau lấy một người vợ mình hợp ý, vậy là bình an sống hết cuộc đời.
Khi hắn có mơ ước, tất nhiên hắn sẽ hoàn thành nó, đợi khi con cháu đầy đàn,
tới tuổi bảy, tám mươi, hắn im lặng mà chết đi, lúc đó có người sẽ khóc, nhưng
sẽ nhanh chóng quên mất hắn. Tuy rằng hiện giờ không thể tưởng tượng được cảnh
khóc lóc như thế nào, nhưng mà cuộc sống hạnh phúc như trong sách này chẳng
nhẽ chỉ có vậy thôi?
Mang theo cách nghĩ như vậy, cho nên đảo mắt cái đã tới cuối năm, chuyện học
võ hắn trốn thế nào cũng không tránh được, bởi vì những lý do đó, Diệp Linh
Tĩnh chẳng cần suy nghĩ cũng có thể vạch trần. Mới mồng 2, thành phố Giang Hải
đã có tuyết lớn hình lông ngỗng, đài truyền hình nói đây là cảnh tượng triệu
năm mới có một.
Sang ngày thứ 3, buổi sáng hắn theo Linh Tĩnh ra sườn núi luyện tập, khi trở
về thấy cổng lớn của Hoàng gia xe cộ như rồng, rất nhiều Audi 100, bởi vì đây
là loại xe mà nhiều quan chức hay ngồi.
Trong đại sảnh đoàn người lui tới ra vào, nối đuôi nhau như không bao giờ dứt,
điều đó đủ thấy địa vị của Hoàng gia ở thành phố Giang Hải này, bọn nhỏ ở
trong vườn hoa truy đuổi đùa giỡn, nặn tuyết rồi đốt pháo.
Gia Minh cùng Linh Tĩnh nhìn một hồi, Linh Tĩnh nhìn những hài tử kia ghét
nói:
"Chúng ta không ở chỗ này, đi, quay về võ quán, cha mình mua rất nhiều pháo."
Nghĩ tới cảnh phải cùng một đứa trẻ đốt pháo, thì người hắn đã muốn nổ tung,
Gia Minh đang suy nghĩ xem có cách nào trốn không, nhưng mà bỗng nhiên lại có
thanh âm gọi hắn lại. Một đám trẻ con mập mạp ở đâu đó bổ nhào ra, hùng hục
chạy tới chỗ này.