Chương 74: Tranh Luận Trên Triều (Thượng)


Giờ lâm triều quy củ vẫn như thông lệ, thanh âm của quần thần tựa như chuông đồng núi thở tung hô vạn tuế, hoàng thượng bình thản cho các chư vị ái khanh bình thân. Sau đó mới chính thức bắt đầu thương nghị quốc sự.

Phương Tranh lặng lẽ đem thân mình lùi vào trong một chút, chuyển đến một góc chết khuất tầm mắt của hoàng thượng không thể nhìn thấy, an tâm dựa vào cột nhà, bắt đầu ngủ gật. Cơn say rượu vẫn còn chưa tiêu thất, đầu vẫn còn cảm thấy đau đớn, hơn nữa giấc ngủ không đủ, hiện giờ trong người khó chịu tựa như thức suốt đêm chơi internet ở thời tiền thế.

Phương Tranh dần dần lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bầu không khí trên triều đã bắt đầu náo nhiệt.

Bộ Binh Thượng Thư Ngụy Thừa Đức bước ra dâng tấu chương nói: " Khởi bẩm hoàng thượng, phụng mệnh thánh chỉ bất ngờ tập kích thảo nguyên, Phùng Cửu Đao tướng quân đã khải hoàn hồi kinh từ đêm qua, trận chiến này Phùng tướng quân đã đại thắng, phá được hơn mười bộ lạc lớn nhỏ của người Đột Quyết, khiến cho đại quân Đột Quyết phải lui binh, hàng ngàn hàng vạn thường dân bách tính trong Đại Hoa ta may mắn thoát khỏi cảnh binh đao loạn lạc, Phùng tướng quân cùng toàn thể tướng sĩ đã có công với quốc gia, cựu thần nghĩ, thỉnh hoàng thượng phong thưởng."

Hoàng thượng nhẹ nhàng cười nói: " Ngụy ái khanh nói không sai, Phùng Cửu Đao cùng hai vạn tướng sĩ do hắn suất lĩnh đã không phụ lòng kỳ vọng của trẫm, trận chiến nảy đã giương cao uy danh của Đại Hoa chúng ta, quả thật trẫm nên phong thưởng."

Chỉ trầm ngâm trong chốc lát, hoàng thượng nói: " Không bằng nhậm chức Long Vũ đại tướng quân, tước phong Nghị Dũng Bá, thực ấp năm trăm hộ, thống lĩnh toàn quân Long Vũ. Còn Phạm tướng quân của Long Vũ quân, điều nhập sang Bộ Binh nhậm chức Hữu Thị Lang. Toàn bộ các tướng sĩ xuất chinh trận này, đặc biệt phong thưởng quân công, chư vị ái khanh nghĩ như thế nào?"

Quần thần vừa nghe đã đưa mắt nhìn nhau, đạo phong thưởng này của hoàng thượng có điểm không đúng, tuy nói Phùng Cửu Đao quả thật đã lập được công lao to lớn cho triều đình, nhưng theo đạo lý cũng không có thăng quan tiến chức nhanh như vậy. Người này niên kỷ mới chỉ hai mươi mấy tuổi, chấp hành một cái nhiệm vụ tập kích thảo nguyên, cư nhiên được phong chức làm đại tướng quân trong tay cầm mấy vạn binh mã. Lúc trước đã có một Phương Tranh đại nhân, hiện giờ lại thêm một Phùng đại tướng quân, hoàng thượng rốt cuộc làm sao vậy? Phải chăng những năm gần đây hoàng thượng hứng chí muôn đề bạt thần tử thiếu niên hay sao?

Toàn bộ văn vỗ bá quan trong triều, đều không nghĩ thông một chuyện, nguyên lai Phạm tướng quân cầm binh quyền Long Vũ quân nhiều năm qua. Một không phạm sai lầm, hai không tham rượu chè yến tiệc, vô duyên vô cớ phê truất binh quyền của hắn, chuyện này thay đổi là ai cũng sẽ cảm thấy không được thoải mái. Tuy nhiên, có thể không thoải mái nhưng vẫn không thể phản đối, dù sao chuyện tình binh quyền cũng rất mẫn cảm, một đại tướng quân cầm binh quyền không chịu buông tay, ngươi có mưu đồ gì?

Quần thần trong lòng còn đang trầm ngâm suy nghĩ về những lời của hoàng thượng nói, Phan thượng thư bước ra dâng tấu nói: " Hoàng thượng, cựu thần có điều muốn nói, phải chăng quân công đã phong thưởng quá hậu? Phùng tướng quân nhiều lần lập công lao cho triều đình không phải là giả, nhưng dù sao hắn vẫn còn quá trẻ, có thể nào đảm nhận được mấy vạn binh mã trong tay? Lại nói, chỉ là suất quân đi thảo nguyên tàn sát những lão nhược phụ nữ và trẻ nhỏ trong tay không có tấc sắt, chuyện này....Cũng không tính là lập được công lao to lớn? Nếu thay đổi một vị tướng quân khác, hẳn là cũng có thể làm được, cựu thần nghĩ, phong tước thì nhất định, nhưng chức vị đại tướng quân thì cũng không cần, còn các vị tướng sĩ xuất chinh trận này, dựa theo quân công bình thường phong thưởng, đặc biệt phong thưởng dường như chuyện bé đã xé ra to, thỉnh hoàng thượng cân nhắc."

Hoàng thượng nghe vậy, cũng gật đầu rơi vào trầm tư, binh quyền không thể nói chơi so với những chuyện khác, đối với hoàng đế mà nói, nó chính là một trường mâu sắc nhọn, nhưng nó cũng là một cây trường mâu hai đầu, cho nên từ xưa tới nay chủ đề nghị luận về binh quyền trên triều, mọi người đều kiêng kị đàm luận. Phan thượng thư vừa nói, cũng chỉ là mơ hồ nhắc nhở hoàng thượng, tốt nhất không nên giao binh quyền vào trong tay tướng lĩnh trẻ tuổi như vậy. Nếu luận về lý lịch, luận về trung tâm, Phùng Cửu Đao còn kém xa so với Phạm tướng quân đã nắm giữ binh quyền trong suốt mười năm qua.

Lúc này, quần thần mới bắt đầu chụm đầu vào nhau, xì xầm bàn tán. Loại chủ đề mẫn cảm này, trong các văn võ bá quan, sợ rằng chỉ có một mình Phan lão thượng thư mới có tư cách cùng hoàng thượng nói chuyện.

Đương nhiên, ngoại trừ tiểu mao tử tuổi trẻ khí thịnh, mái tóc còn xanh ra.

Tiểu mao tử đúng là chỉ có một người. Người này lại chính là Phương đại thiếu gia.

Nguyên lai Phương đại thiếu gia đang say sưa gật gù cực kỳ thoải mái, bỗng nhiên bên tai mơ hồ truyền đến hai tiếng nói về " Đột Quyết cùng Phùng Cửu Đao". Phương Tranh giật mình tỉnh giấc. Không phải vì một nguyên nhân nào khác, Phùng Cửu Đao là bằng hữu của hắn, hắn nhất định phải quan tâm đến chuyện này. Từ ngày xuyên việt qua đến đây, Phương Tranh chỉ có chân chính kết giao với hai người bằng hữu, một là Mập Mạp, còn người kia cũng chính là Phùng Cửu Đao, đối với bằng hữu mà nói, trước giờ Phương Tranh luôn dùng tâm đối đãi.

Cuối cùng, ngay khi hắn nghe được rõ ràng lời tấu của Phan thượng thư, cái mũi của hắn thiếu chút nữa đã hừ ra oán khí. Nghe lão vương bát đản này nói dường như tám chữ đã không nuốt nổi, từ lần giáo huấn nhi tử của Phan thượng thư, hai người đi thoáng qua nhau cũng không thèm nhìn, hiện giờ lão lại tính kế hại Phùng Cửu Đao....

Phương đại thiếu gia không được cao hứng cho lắm, nhất định phải tính kế chen vào, chứng kiến quần thần ở dưới thì thầm to nhỏ với nhau, nhưng lại không có một người nào đứng ra nói vài lời công đạo cho Phùng Cửu Đao, ngay cả Ngụy Thừa Đức được mệnh danh là liêm minh chính trực cũng chỉ chậm rãi vuốt râu, nhắm mắt dưỡng thần không nói. Phương Tranh hừ lạnh một tiếng, đám gia hỏa các ngươi không nói, bổn thiếu gia sẽ nói!

Có thể vì bằng hữu mà lên núi đao xuống biển lửa, Phương Tranh nhất định sẽ không do dự, ngay cả nói một vài lời công đạo cho bằng hữu của mình mà còn không dám, Phương Tranh sẽ cảm thấy bản thân mình thực không có nghĩa khí. Lại nói, Phùng Cửu Đao suất quân đánh trận này đã gặp phải biết bao nhiêu khó khăn gian khổ, hy sinh trả giá cỡ nào, người khác không biết, nhưng Phương Tranh đã minh bạch từ đêm hôm qua, hắn có thể nào không quan tâm đến quyền lợi vốn phải được trọng thưởng của Phùng Cửu Đao đây?

Chứng kiến hoàng thượng im lặng không nói, dường như bị một phen võ mồm của Phan thượng thư đả động, Phương Tranh không khỏi nóng nảy. Không thể nhịn thêm được nữa, lời vàng ý ngọc của hoàng thượng một khi đã nói ra, tuyệt đối sẽ không thể cải biên lại được.

" Bẩm hoàng thượng, vi thần có chuyện quan trọng cần khải tấu." Phương Tranh còn chưa bước ra, thanh âm đã vang lên trong đại điện, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng lọt vào trong tai của các vị văn võ bá quan lại như tiếng sấm nổ bên tai, quần thần nhìn trái lại nhìn phải, muốn tìm ra vị đại nhân mở miệng chen ngang này.

Phương Tranh cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ, bởi vì quan phẩm quá thấp, bị xếp vào vị trí khuất nhất trong kim loan điện, muốn bước ra giữa đại điện, còn phải không khoan nhượng chen qua hai hàng đại thần để tìm lấy được một con đường, cho nên, hoàng thượng cùng văn võ bá quan trong triều nghe được thanh âm của một vị đại thần lên tiếng, muốn nói ra chính kiến của mình, nhưng chờ cả nửa buổi cũng không thấy bóng dáng của người đâu.

" Vị ái khanh nào vừa rồi mới lên tiếng nói chuyện? Sao lại không có quy cũ như thế?" Hoàng thượng đợi nửa ngày không còn kiên nhẫn nổi, trầm giọng quát.

Phương Tranh nghe được, trong lòng càng thêm khẩn trương, đành phải lớn tiếng trả lời:" Hoàng thượng là ta, chính là ta." Dưới tình thế cấp bách, ngay cả nghi lễ quân thần Phương Tranh cũng không thèm quan tâm.

Ngay sau đó Phương Tranh vừa rẽ sóng vừa hét lớn dẹp đường: " Uy, các vị đại nhân, nhường một chút, nhường một chút, nhanh để ta khải tấu với hoàng thượng, nhiều người như vậy ta không thể đi được a?" Quang cảnh chung quanh chen lấn thực sự là chật vật.

Trải qua một lúc mới có thể bước ra, trên trán đã xuất hạn mồ hôi, Phương Tranh tiến lên phía trước vài bước, cười bồi nói: " Hoàng thượng, là ta nha, ách, không đúng, là vi thần, vi thần muốn nói ra chính kiến của mình."

Dứt lời, hắn chỉ tay về vị trí đứng của hắn nói:" Hắc hắc, thật sự xấu hổ, phải chen chúc một chút mới..."

Hoàng thượng hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh liếc một cái, tức giận nói:" Biết rồi, Phương ái khanh muốn nói gì, thì nói đi."

Phương Tranh ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: " Vi thần nghĩ rằng, những lời của Phan thượng thư nói, quá sai lầm!"

Phan thượng thư vừa thấy Phương Tranh xuất hiện, đã biết người này không có hảo ý gì nghe vậy lông mày nhíu lại, lạnh lùng nói: " Nga, lão phu nguyện nghe cao kiến của Phan đại nhân."

Phương Tranh chậm rãi: " Phan thượng thư nói niên kỷ của Phùng tướng quân còn quá trẻ, không thể nắm giữ đuợc Long Vũ quân, vi thần không đồng ý với những lời này. Dựa vào niên kỷ còn trẻ thì không thể nắm giữ được Long Vũ quân hay sao? Ai đã quy định rằng điều binh khiển tướng thì nhất định cần phải lớn tuổi? Chẳng lẽ toàn bộ Hoa triều chúng ta tìm không ra nổi một người trẻ tuổi tuấn tú đảm đương được chuyện này hay sao? Người ta thường nói, "hữu chí bất tại cao niên, vô chí không trường bách tuế*". Một người có năng lực cầm binh đánh trận, có thể phục chúng, hoặc đối với hoàng thượng có trung tâm hay không, chuyện này liệu có quan hệ đến tuổi tác hay sao?"

" Còn nữa, Phan thượng thư nói rằng Phùng tướng quân suất lĩnh kỵ binh tiến nhập thảo nguyên chỉ là tàn sát một đám lão nhược phụ nữ cùng trẻ nhỏ tay không tấc sắt, không được coi là lập được công lớn. Vi thần càng không đồng ý những lời như này. Vi thần cũng muốn hỏi các vị đồng nghiệp trên triều một chút, các ngài có biết Phùng tướng quân suất lĩnh hai vạn kỵ binh tinh nhuệ tiến nhập thảo nguyên đột kích bất ngờ, khi trở về còn được bao nhiêu quân sĩ hay không? Không biết phải không? Khi trở về chỉ còn lại hơn sáu ngàn người! Nói cách khác, một vạn bốn ngàn hán tử nhiệt huyết của Hoa triều ta đã bỏ mạng tại thảo nguyên. Phan thượng thư, nếu ngài không rõ ràng tình huống của chuyện này, hạ quan cũng khuyên ngài không nên định luận lung lung. Như thể nào là lão nhược, phụ nữ cùng trẻ nhỏ tay không tấc sắt đây? Hừ, nực cười! Người Đột Quyết chiến lực hung hãn, tuy rằng chỉ là lão nhược, phụ nữ cùng trẻ nhỏ nhưng cũng tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, quân ta chết trận hơn một vạn người đó chính là bằng chứng rõ ràng nhất! Bởi vậy có thể thấy được, Phùng tướng quân cùng các binh sĩ tiến đánh thảo nguyên đã phải trả một cái giá thật lớn mới có thể hoàn thành được trọng trách lần này. Nếu như sự tình như vậy còn không được coi là lập được đại công, không bằng hạ quan thỉnh Phan đại nhân đi lập đại công cho Hoa triều chúng ta, như thế nào?"

Phan Thượng thư cười lạnh, nói: " Hừ, ngươi làm sao có thể khẳng định được, Phùng tướng quân trên thảo nguyên không lo chỉ huy, khiến cho tướng sĩ thương vong thảm trọng đây?"

Phương Tranh giận dữ nói: " Vậy ngài đi chỉ huy một chút thử xem? Ngài cho rằng người Đột Quyết đều nặn từ bùn, đâm một cái liền có thể nát vụn hay sao? Phải chăng ngài không biết người Đột Quyết toàn dân đều là binh sĩ, tuy rằng chỉ là lão nhược, phụ nữ cùng trẻ nhỏ, nhưng luận về tài cưỡi ngựa bắn cung, so với các tướng sĩ của Hoa triều chúng ta cũng không sai biệt bao nhiêu. Hoa triều ta đã tranh đấu cùng người Đột Quyết hơn một trăm năm qua, chiến sự liên miên! Lần này Phùng tướng quân dẫn quân đột kích bất ngờ, tuy nói rằng thương vong thảm trọng, nhưng mà dù sao cũng là thắng lớn, công lao to lớn như vậy, dĩ nhiên phải được trọng thưởng, như thế nào Phan thượng thư lại muốn chèn ép, việc này ngài có ý gì? Nếu làm như thế, chẳng phải sẽ khiến cho tướng sĩ không còn lòng tin đối với Hoa triều, khiến cho những quân sĩ anh dũng hi sinh trên thảo nguyên chết không được nhắm mắt hay sao? Đến lúc đó hoàng thượng phải đối diện với gia quyến của những người đã chết như thế nào đây? Chẳng lẽ ngài muốn hãm hại hoàng thượng phải mang ô danh vô tình vô nghĩa hay sao?"

Nói được một lúc, Phương Tranh liếm môi, trên triều đình như thế nào không có người phục vụ trà nước a?

Phương Tranh phóng mắt nhìn mọi người chung quanh, thấy văn võ bá quan trên triều đều trợn mắt há mồm nhìn hắn, hoàng thượng có chút hăng hái vuốt chòm râu chờ hắn nói tiếp, còn Phan thượng thư sắc mặt cũng đã trắng bệch, chòm râu già run rẩy. Tiếp tục giảng giải đạo lý thêm một chút nữa, phỏng chừng lão già này sẽ đột ngột chết ngay tại đương trường.

Bỗng nhiên Phương Tranh giật mình cả kinh, bản thân mình có phải đã quá độc ác rồi hay không? Chuyện này quả thực không phù hợp với nguyên tắc làm người của ta nha.

Lúc này, có thể thấy được ánh mắt oán độc như muốn giết người của Phan thượng thư đang chăm chú nhìn vào hắn. Phương Tranh da đầu tê dại một trận, chuyện này sao, chỉ là chính kiến bất đồng mà thôi, vậy mà làm như bổn thiếu gia bới phần mộ tổ tiên nhà ngươi không bằng, lão già này lòng dạ hẹp hòi, khẳng định cái mạng già của hắn sẽ không được trường thọ...."

Trầm ngâm suy nghĩ mội hồi, dù sao cũng đã hoàn toàn đắc tội như vậy rồi, thẳng thắn nói thêm vài lời đi, nếu như có thể chọc cho hắn tức chết, ngày sau bản thân mình cũng giảm bớt được không ít phiền toái?

Bởi vậy cho nên, Phương Tranh nói tiếp: " Thời gian trước vi thần chưa vào triều, nghe nói lúc đại quân Đột Quyết tiến công xâm phạm Hoa triều của chúng ta, Phan thượng thư đã từng một mực khăng khăng nghị hòa cùng người Đột Quyết, cũng nói quân tiên phong của người Đột Quyết không gì có thể cản nổi, sức người không thể ngăn chặn, khuyên nhủ hoàng thượng chịu ủy khuất cầu hòa, mới có thể giữ gìn được quốc thổ lâu dài. Hừ hừ, hay cho Phan thượng thư biết tính tóan chí lý a! Nếu đại quân của người Đột Quyết mà nam tiến tới kinh thành, Phan thượng thư khuyên nhủ hoàng thượng không nên kháng cự, tự nhiên sẽ là đại công thần của người Đột Quyết. Lại nói, nếu Đột Quyết lui binh chấp nhận nghị hòa, công đầu chẳng phải là của Phan thượng thư hay sao? Tự nhiên cũng là đại công thần trong lòng của hoàng thượng. Đầu năm nay, chuyện tình hai bên đều muốn lấy lòng cũng không nhiêu lắm nha! Phan thượng thư thật là một người biết cách thức thời, lúc đại quân của người Đột Quyết tiến công thì sợ như sợ cọp, sau khi Đột Quyết bại thì coi người ta như bùn đất, Phan đại nhân khéo léo đối nhân xử thế, quả thật là hồng phúc của Hoa triều chúng ta, ha hả!"

Nhìn chung quanh một lát, Phương Tranh lại liếm môi khô ráo, thực muốn uống một ngụm nước nha.

Chú thích: hữu chí bất tại cao niên, vô chí không trường bách tuế.

Có chí không do tuổi tác, không có chí thì trăm năm cũng tay không. Ý muốn nói người có chí thì cuối cùng sự nghiệp sẽ thành công.

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #74