Chương 71: Giấy Báo Bệnh


Phương Tranh ngồi trong xe ngựa, tâm tình không tốt lắm. Hắn đang suy
ngẫm, nếu Trường Bình không phải là công chúa, hắn có thể ngang nhiên cự tuyệt được nàng hay không? Suy nghĩ thật lâu mà vẫn không có đáp án,
trên đời này làm sao lại có nếu như? Mỗi một người tồn tại, mỗi một
chuyện phát sinh, đều do tính ngẫu nhiên cũng tính tất nhiên hợp lại
thành một kết quả nhất định. Trên lý luận, một việc phát sinh, có thể có rất nhiều kết quả khác nhau. Nhưng trong thực tế, mỗi một sự kiện phát
sinh, khúc mắc chân chính quả thật chỉ có một, đó chính là sự việc xảy
ra trước mắt chúng ta.

Nghĩ ngược lại, kỳ thực....Trường Bình
cũng không có gì không tốt, vì sao phải trốn tránh, kháng cự lại nàng
đây? Ngày trước tính tình của nàng bất hảo, nhưng hiện tại ở trước mặt
thiếu gia ta, không phải là dễ bảo sao? Ngoại trừ vừa rồi mới bị nàng
cắn một ngụm.

Lắc đầu, vừa rồi lúc gần đi, ánh mắt thâm tình mà u oán của Trường Bình, cứ một mực quanh quẩn ở trong đầu của Phương
Tranh, xua đi không được.

Bản thân mình có phải đã bị nàng cắn cho choáng váng? Phương Tranh âm thầm bất mãn đối với chính mình.

Rèm xe vén lên, ngó đầu ra bên ngoài: " Tiểu Ngũ, phụ cận có y quán nào không?"

" Thiếu gia, ngài mắc bệnh sao?" Tiểu Ngũ cực kỳ hoảng sợ, tên gia hỏa
này không hiểu chuyện gì, thật sự lo lắng cho an nguy của Phương Tranh,
bộ dạng vẫn một mực biểu hiện trung tâm trước mặt Phương đại thiếu gia,
diễn cảm rất khoa trương.

" Ngươi mới mắc bệnh đó! Tạm thời không quay về phủ, đưa thiếu gia đi tìm y quán."

" Thiếu gia, không bệnh đi tìm y quán để làm chi?"

" Tiểu Ngũ a, ngươi lại đây, đến gần một chút..." Phương Tranh cười híp
mắt ngoắc tay, biểu tình ôn hòa, đợi cho Tiểu Ngũ đến gần, Phương Tranh
biến sắc, hung hăng đập một cái thật mạnh lên đầu của Tiểu Ngũ, nói: "
Tiểu tử ngươi hiện tại càng ngày càng quản nhiều chuyện a! Thiếu gia ta
nói như thế nào, thì ngươi liền làm như thế đó, hỏi nhiều câu vô nghĩa
như vậy để làm gì?"

Trong thành Kim Lăng có không ít y quán, cỗ
xe ngựa dừng lại trước một y quán trên đường lớn chợ hoa, Tiểu Ngũ cung
kính đỡ Phương Tranh bước xuống xe.

Hiện giờ, trong y quán không
có nhiều người lắm, cùng người hiện đại giống nhau, đầu năm nay dân
chúng mắc bệnh, phàm là không phải cái loại cần mạng già, bình thường sẽ không đến y quán điều trị thuốc thang.

Phương Tranh bước xuống
xe ngựa, nhẹ nhàng nhấc chân đi vào trong y quán, Tiểu Ngũ xoa đầu nhăn
nhó, thần tình nghi hoặc bước theo phía sau.

Y quán không lớn,
bên trong có hai ba vị lang trung ngồi khám bệnh ở trong đại sảnh, ngăn
cách nhau bằng một tấm mành, Phương Tranh âm thầm tán thưởng không thôi, nguyên lai thời cổ đại lạc hậu mà đã biết cách chăm sóc người bệnh.

Tùy tiện xốc tấm mành lên, Phương Tranh tiến vào, lang trung bên trong là
một vị lão nhân ước chừng trên dưới sáu mươi tuổi, bởi vì không có người tới khám bệnh, lão lang trung đang ngồi vuốt râu, nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe được động tĩnh của rèm che, lão lang trung mở mắt ra, nhìn thấy Phương
Tranh liền vội vàng đứng dậy hành lễ nói: " Lão hủ ra mắt đại nhân,
không biết quý thể của đại nhân đã phát sinh chuyện gì?"

Phương Tranh ngẩn người: " Di? Làm sao ngươi biết ta làm quan?"

Lão lang trung cũng ngẩn người theo, nhưng tức thì hơi có vẻ đắc ý, cười
nói: " Lão hủ ngoại trừ y thuật ra, đối với tướng thuật cũng có đọc lướt qua." Lão nhân bộ dạng đúng là một nhân tài toàn năng.

" Nga?
Lợi hại vậy!" Phương Tranh nửa tin nửa ngờ nói: " Vậy ngươi có thể đoán
được ta làm quan mấy phẩm hay không? Nói đúng, bổn quan sẽ trọng
thưởng."

Lão lang trung vuốt râu, trầm ngâm suy nghĩ một chút, dường như trong lòng đã có tính toán nói: " Ngũ phẩm."

Phương Tranh ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt nhìn: " Hắc! Quá chuẩn!" Lão nhân này thật sự rất lợi hại nha.

Phương Tranh cao hứng đưa tay sờ vào trong ngực, tính toán lấy mấy lượng bạc
vụn khen thưởng cho lão lang trung, cúi đầu vừa nhìn, không khỏi giận
tím mặt: " Ta kháo! Hóa ra ngươi là kẻ lừa đảo! Ta còn tưởng ngươi đoán
đúng, không ngờ thì ra là như thế, ngươi tính đùa giỡn lão tử hay sao?"

Nguyên lai khi Phương Tranh cúi đầu xuống dưới, lại nhìn thấy mình mới từ
trong cung đi ra, trên người vẫn còn mặc nguyên bộ quan phục ngũ phẩm,
nói cách khác, cơ bản chuyện này không cần tính, chỉ cần nhìn thì ai
cũng biết hắn là quan ngũ phẩm mà thôi. Lão nhân này không hiểu có biết
chuẩn bệnh hay không, dù sao bổn sự gạt người của hắn cũng không sai a.

Lão lang trung vẻ mặt vô tội: " Vị đại nhân này, ngài mặc quan phục mà
chính mình cũng không biết, lão hủ còn tưởng rằng đầu óc ngài có vấn đề, đến tìm lão hủ chuẩn bệnh...."

" Ngươi...." Phương Tranh nghẹn
lời, vừa rồi mải suy nghĩ chuyện tình của công chúa, phân tâm, không
nghĩ ra lại bị lão nhân này một đường mai phục.

Lão lang trung
chắp tay cười nói: " Chuyện vừa rồi là do chứng kiến đại nhân tâm tình
phấn khởi, cho nên lão hủ làm trò trước mặt đại nhân, thỉnh đại nhân chớ nên trách tội."

" Hừ! Quên đi, không tính toán với người già. Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự biết chuẩn bệnh sao?"

Lão lang trung giống như bị gãi đúng chỗ ngứa, nghe vậy liền ngạo nghễ nói: " Đó chính là bổn sự gia truyền kiếm cơm của lão hủ, ngài nói ta có thể chuẩn bệnh được hay không?"

Phương Tranh cười nói: " Như vậy thì tốt rồi, ta đây, tìm ngươi không phải là vì chuẩn bệnh..."

" Vậy có chuyện gì sao?" Lão lang trung nhíu mày, ngoại trừ chuyên môn
ra, quả thật hắn không thể trả lời được những chuyện tình khác.

Phương Tranh móc ra hai thỏi bạc, đặt ở trên bàn: " Rất đơn giản, ngươi viết cho ta một tờ giấy báo bệnh, khoảng nửa tháng."

" Cái gì gọi là giấy báo bệnh?" Lão lang trung ngạc nhiên hỏi.

" Giấy báo bệnh cũng không biết? Các ngươi làm ăn không chuyên nghiệp
nha." Phương Tranh lắc đầu, không kiên nhẫn nổi, bắt đầu giải thích hàm ý " giấy báo bệnh" cho lão lang trung.

" ....Thì ra là thế, nhưng
chuyện này.... Giấy báo bệnh, có chỗ lợi gì?" Lão lang trung tiếp tục
hỏi, sống đến già, học hỏi đến già, tinh thần học hỏi của lão lang
trung, rất siêng năng.

" Tác dụng không lớn, chỉ muốn trình lên cho cấp trên nhìn xem, chốn việc công ít bữa, chứ không có chuyện gì lớn lao."

" Chuyện này không thành vấn đề!" Lão lang trung động tâm nhìn hai thỏi
bạc trên bàn, không chút do chuẩn bị giấy bút lên trên bàn, hỏi: " Nói
đi, ngài biết những bệnh nào?"

Lời này làm sao lại cảm thấy khó
nghe như vậy? Phương Tranh không được tự nhiên, ho khan hai tiếng: “
Ngươi kinh nghiệm phong phú hơn so với ta, ngươi cảm thấy được bệnh nào
cần phải điều trị nửa tháng mới có thể khỏi, thì viết vào mới phải chứ?”

Lão lang trung trầm ngâm một lát, tiếp theo hai mắt sáng ngời: " Bệnh trĩ, thế nào?"

Phương Tranh trợn mắt: " Di? Bằng vào niên kỷ của ta có thể bị bệnh trĩ sao?
Hơn nữa, bệnh này đọc lên khó nghe như thế! Đổi bệnh khác đi."

Lão lang trung tiếp tục trầm ngâm, sau đó nói: " Vậy cũng chỉ còn bệnh thương hàn, như thế nào?"

" Bệnh thương hàn? Hắc hắc, bệnh này không sai, vừa nghe liền đã tưởng
tượng ra một người làm lụng vất vả, dốc hết tâm huyết vì nước vì dân,
hảo, đúng là nó!" Phương Tranh cao hứng vỗ đùi, quyết định nguyên nhân
phát bệnh nửa tháng của mình trong tương lai.

Lão lang trung chậm rãi viết xong giấy báo bệnh, sau đó trịnh trọng lấy con dấu ra đóng lên tên của y quán, hong khô nét mực sau đó giao cho Phương Tranh, cuối
cùng sắc mặt thản nhiên đem hai thỏi bạc thu vào trong tay áo của chính
mình.

Phương Tranh đem tờ giấy báo bệnh cất kỹ, dặn dò lão lang trung, nói: " Nếu có người tới hỏi..."

Lão lang trung nhìn Phương Tranh cười một cái, bộ dạng tựa như rất hiểu sự đời: " Yên tâm, đánh chết ta cũng không nói...."

Phương Tranh hài lòng gật đầu, cầm tay của lão lang trung lắc lắc, phe phẩy,
lại lắc lắc, phe phẩy: " Sau này còn hợp tác lâu dài!"

Đúng vậy,
Phương Tranh quyết định đem chính bản thân mình biến thành cái ấm sắc
thuốc. Hoàng thượng muốn hắn lâm triều, hắn lại không dám cự tuyệt, vì
thế một con người thông minh như Phương đại thiếu gia đã nghĩ được một
biện pháp cứu nước, đó chính là ...giả bệnh!

Biện pháp này đúng
là muôn thủa, tuy nó là một biện pháp cũ rích nhưng nó vẫn luôn luôn có
tác dụng. Giống như một vài lão bà của người ta thường hay “nhất khóc,
nhị náo, tam thắt cổ”, người ta vẫn biết chỉ là hành động dọa người mà
thôi, nhưng người ta có thể bỏ mặc hay sao?

Cuối cùng cũng đã có
thể ngủ nướng, Phương đại thiếu gia vừa nghĩ tới không cần phải dậy sớm
vào triều, trong lòng hắn không khỏi cao hứng như mở cờ.

Thái tử phủ.

Thái tử biểu tình âm trầm ngồi ở trước chính điện, đối diện hắn, Phan thượng thư đang lau nước mắt nước mũi, kể lể chuyện tình ủy khuất hôm nay gặp
phải lúc lâm triều.

"....Thái tử điện hạ, cựu thần làm quan trong triều đã hơn mười năm, những năm gần đây luôn cẩn trọng, thời khắc nào
cũng không quên đền đáp ân tri ngộ của tiên hoàng cùng hoàng thượng,
không nghĩ tới, gần đến lúc tuổi già, lại phải chịu kết cục như vậy.
Ngay cả nhi tử của cựu thần bị người ta đánh cho nửa sống nửa chết, cũng không có ai ra mặt nói giúp cho cựu thần một câu công đạo. Cựu
thần...Cựu thần thật sự....là đau đớn muốn chết."

Thái tử cười
cười, trầm giọng nói: " Lão sư không cần phải bi thống, chuyện tình của
công tử, cô gia cũng đã nghe nói qua. Còn về phần Phương Tranh kia, quả
thật quá mức ngang ngược, khiến cho lão sư bị ủy khuất, trong lòng của
cô gia cũng khó chịu vạn phần."

Phan thượng thư nghẹn ngào nói: " Thái tử điện hạ, cựu thần không có ý tứ gì khác, chỉ là một khẩu ác khí trong lòng trào dâng khó có thể bình tâm lại được! Như thế nào hắn hành hung đánh người còn cho là đúng tình hợp lý, đánh xong một chút nhắc
nhở cũng đều không có, chỉ bị phạt có nửa năm bổng lộc. Hoàng thượng làm sao có thể bất công như vậy!"

Thái tử nghe vậy, khẩn trương nhìn chung quanh một lát, sau đó trầm giọng, nghiêm mặt nói: " Lão sư, cẩn trọng lời nói!"

Phan thượng thư cả kinh, phát hiện mình đã lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.

Thái tử trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nói: " Lão sư, chuyện này phụ hoàng đã có quyết định, cô gia vẫn khuyên ngài hãy nhịn cơn tức này đi, tương lai
còn dài, không nên tranh chấp cái lợi nhất thời. Điều này cũng là ngài
năm đó dạy cô gia. Phương Tranh người này, tham tài háo sắc, rất dễ mượn sức, tương lai cô gia thu hắn vào dưới trướng, đến lúc đó sẽ lệnh cho
hắn hướng lão sư bồi tội."

Phan thượng thư lắc đầu, nói: " Thái
tử điện hạ, lượng thứ cho cựu thần nói thẳng, chỉ sợ ngài đã đánh giá
người này quá mức đơn giản. Theo cựu thần nhìn, người này tham tài háo
sắc không phải là giả, nhưng lại không thể dễ dàng mượn sức như ngài
nghĩ. Nghe nói người này cùng Phúc vương quan hệ rất tốt, sự tình hiến
kế cho triều đình và vào triều làm quan cũng không phải không có quan hệ cùng Phúc vương. Thái tử điện hạ, chuyện này rất nghiêm trọng! Hoàng
thượng tuổi đã già, có thể nhìn thấy được không quá vài năm nữa
liền....Mấy năm nay, Thái tử không được thiếu cảnh giác với chư vị huynh đệ của ngài, bằng không, nhiều năm chuẩn bị cũng sẽ thất bại trong gang tấc mà thôi!"

Thái tử chấn động, biến sắc nói: " Đa tạ lão sư đã nhắc nhở, cô gia hiểu rồi. Nói đến tứ đệ, cô gia cũng không nhìn thấu
được tâm tư của hắn, lẳng lặng không một tiếng động, hắn đã an bài một
tay chân vào trong triều chính, hơn nữa sự tình hiến kế, cũng khiến cho
phụ hoàng nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa, nhưng mấy năm gần đây hắn chỉ
thích ra ngoài ngao du sơn thủy. Về phần, Phương Tranh sao, ha hả, đệ tử dân đen thương nhân, có thể lôi kéo được thì mượn sức, còn nếu không
thể, cô gia sẽ....." Thái tử không nói hết lời, nhưng ai cũng có thể
hiểu được ý tứ của hắn.

Phan thượng thư tiếp tục nhắc nhở, nói: " Thái tử điện hạ vốn được hoàng hậu thân sinh, lại là trưởng tử, bởi vậy hoàng thượng mới lập ngài làm Thái tử. Lại nói, trong tất cả các vương
gia, chỉ có Phúc vương đối với ngài là....có uy hiếp, hắn vốn được Lý
quý phi thân sinh, từ nhỏ đã có tiếng trung hậu thật thà, có lòng trung
nước, thương dân. Đặc biệt sau khi trải qua sự tình hiến kế, hoàng
thượng đối với hắn càng thêm tán thưởng, nhiều lần truyền hắn vào cung
khảo cứu học vấn, lại trước mặt văn võ bá quan trong lúc đó, không hề
che dấu tình cảm hân thưởng chút nào. Thái tử điện hạ, ngài không thể
không đề phòng người này!"

Thái tử sắc mặt càng thêm âm trầm,
khoảng sân trước phủ thái tử điện, tựa như có một luồng âm phong thổi
qua, ngay cả Phan thượng thư có kinh nghiệm lăn lộn trên đầu sóng ngọn
gió cũng không tự chủ được, mà phải rùng mình một cái.

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #71