Đi trên đường, Phương Tranh nghĩ trái nghĩ phải, dám chỉnh công tử của
Lại Bộ Thượng Thư của triều đại đương thời, tính lại toàn bộ Hoa triều,
cũng chỉ có mình mới có lá gan này mà thôi. Nghĩ tới đây, tâm tình vừa
đắc ý vừa thấp thổm, việc này Phan thượng thư đã biết, vậy làm sao đối
phó hắn? Loại cựu thần đã lăn lộn vài chục năm trong triều đường, lão
gian cự hoạt tay nắm quyền cao, đối phó một ngũ phẩm Tán Quan hẳn là
không khó chút nào a? Phan thượng thư sẽ xuất ra thủ đoạn gì?
Lắc đầu, vấn đệ này quá phức tạp, với tính tình của Phương Tranh, sao lại chịu suy nghĩ tỉ mỉ? Binh đến tướng ngăn thôi.
Trở lại Ngọc Như Trai, nữ khách trong tiệm đã bị trận biến cố làm cho hoảng sợ bỏ đi, trong tiệm hoàn toàn vắng vẻ. Phương Tranh thấy thế thầm
giận: Vừa rồi chỉnh tên tiểu tử kia quá nhẹ, phá hủy đường phát tài của
thiếu gia ta, loại hành vi này quả thực so với tạo phản còn đáng chết
hơn. Hôm nào thiếu gia ta phải bù trở về.
Ba người trực tiếp vào hậu viện, Phương Tranh nhìn Yên Nhiên ôn nhu nói: " Không làm nàng sợ chứ?"
Yên Nhiên hé miệng cười cuời, lắc đầu không nói chuyện.
Phượng tỷ xoay người trở về phòng, khí trời nóng, đi một vòng bên ngoài thì
toàn thân đổ mồ hôi, tự nhiên phải thay đổi bộ xiêm y khác.
Trong viện chỉ có Phương Tranh cùng Yên Nhiên hai người.
" Phu quân, ngài sẽ không gặp phiền phức chứ?" Yên Nhiên lo lắng nhìn
Phương Tranh, phu quân đắc tội quan viên có quyền thế cao nhất triều
đình đương thời, nếu Phan thượng Thư trả thù, phu quân phải làm sao mới
tốt?
" Không có việc gì đâu." Phương Tranh chẳng hề để ý, cười
cười: " Dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của kẻ làm ác, nhất là sự lo lắng hãi
hùng của người thụ hại, với đạo lý trên đời này, trên kim loan điện ta
cũng dám đánh quan ti!" Lời nói của Phương đại thiếu gia thật dũng cảm
không gì sánh được, dáng dấp giống như thái sơm sụp xuống hắn cũng có
thể chống đỡ. Chi là hắn tựa hồ đã quên, ai là người làm ác, ai là người thụ hại, chuvện này còn phải tính lại mới xong.
Lúc này Phượng
tỷ vội vã từ trong sương phòng đi ra, gương mặt chẳng biết vì sao mang
theo một tia đỏ ửng, thần tình có chút quái dị, như đang lo sợ không
yên, lại có thêm nhiều lo lắng. Sau khi đi ra lại nhìn Phương Tranh, đôi môi đỏ mọng khẽ động, cứ như muốn nói rồi lại ngừng.
Phương Tranh trừng mắt nhìn: " Phượng tỷ, thế nào vậy? Di? Mặt đỏ hồng, tỷ vô phòng lén uống rượu sao?"
Phượng tỷ chà chà chân, không phản ứng Phương Tranh, nhưng lại kéo Yên Nhiên sang một bên, hai nàng lại thì thầm nói gì đó.
Phương Tranh bất mãn nói:" Chuyện gì vậy? Sao lại không thèm để ý người..."
Một lát, Yên Nhiên đi tới, thần tình ngượng ngùng ấp úng nói: "...Phuợng tỷ nàng...nàng đã đánh mất đồ..."
" Vật gì vậy? Bạc? Hay sổ sách?" Phương Tranh bắt đầu quan tâm, thứ gì có liên quan tới liền, cũng không thể không để ý.
Yên Nhiên lắc đầu nói: " Cũng không phải...là...Ai nha! Nói ngài cũng không hiểu..." Nói xong Yên Nhiên xoay người, lại thì thầm to nhỏ với Phượng
tỷ.
Hai nữ nhân này đã ăn trúng đồ bậy bạ gì sao? Phương Tranh
bất mãn hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, mùa hè đã tới, khí trời
càng ngày càng nóng. Kim Lăng thành cũng giống như một lò lửa thật lớn,
người cổ đại cứ chú ý phong độ lễ nghi để làm gì chứ, làm hại Phương
Tranh muốn xắn tay áo để trần cho mát nhưng lại cảm thấy ngại ngùng.
Móc ra khăn mặt lau mồ hôi, Phương Tranh chợt nảy chủ ý với giếng nước
trong viện. Nước phải băng lãnh, tưới lên ngưòi, hắn ta có thể chống
nóng, nếu không tự mình lấy tới một thùng nước? Trước tiên có nên xua
hai nữ nhân rời khỏi đây không? Kỳ thật hai nàng kiên trì không đi cũng
không sao, dù sao thiếu gia tắm cũng không sợ bị nữ nhân nhìn xem, cùng
lắm khi các nàng tắm thì ta nhìn lại là được rồi chứ gì...
" Ngươi cầm thứ gì trên tay?" Phượng tỷ bỗng nhiên xuất hiện ngay phía sau hắn.
" Ân?" Phương Tranh ngẩn người: " Nga, Phượng tỷ cũng muốn lau mồ hôi?
Cầm đi, đừng khách khí với tiểu đệ." Nói xong đưa chiếc khăn vừa lấy
trong lòng ngực đưa ra cho Phượng tỷ.
Phượng tỷ tiếp lầy, mở "
khăn mặt" nhìn thoáng qua, đột nhiên rút lại cực nhanh, sắc mặt lúc đỏ
lúc trắng, sự xấu hổ cùng vẻ tức giận trong mắt liên tục giao nhau, quả
nhiên thật là đặc sắc.
Phương Tranh nhìn đến choáng váng: " Phượng tỷ, tỷ không sao chứ? Sao vậy?" Vừa nói vừa đưa tay sờ lên trán Phượng tỷ.
Phượng tỷ như cười như không: " Ngươi lấy thứ này lau mồ hôi?" Nói xong cầm "
khăn mặt" trong tay giơ lên, hướng Phương Tranh đong đưa, trong lời nói
tràn đầy hàn ý lạnh lẽo.
Phương Tranh ngưng mắt nhìn lại, chỉ
thấy vải này màu sắc đỏ tươi, hương thơm ngập mũi, bên trên còn thêu mội bức uyên ương giỡn nước, chính là cái yếm tùy thân của nữ tử.
Hỏng bét! Cầm sai đồ vật rồi!
Phương Tranh kinh hãi nói: " Di? Đây là vật gì?"
Phượng tỷ cười nhạt: " Phương đại thiếu gia, chẳng lẽ ngươi không biết đây là
vật gì? Ta còn đang muốn hỏi ngươi, thứ này tại sao lại ở trong người
của ngươi?"
Lúc đó trong tiệm gặp chuyện không may, trong tình
thế cấp bách Phương Tranh đã thuận tay cầm chiếc yếm của Phượng tỷ nhét
vào trong lòng, lại chạy ra ngoài tiệm. Phương Tranh không có khả năng
quên, thật là kỳ quái, vừa rồi vì sao hắn lại lấy nó ra lau mồ hôi chứ?
Khó hiểu nha...
Vô tội trừng mắt nhìn, biểu tình trên mặt Phương
Tranh thật thuần khiết: " Phượng tỷ, màu sắc thứ này tiên diễm như vậy,
để dùng làm gì?"
Phượng tỷ biến sắc, giống như một con sư tử cái
bị chọc giận nhảy dựng lên, hung hăng véo lỗ tai Phương Tranh, cả giận
nói: " Ngươi còn giả vờ! Ngươi đúng là lưu manh! Thứ này ngươi có thể
chạm tới sao? Xem ta có véo chết ngươi không!"
Phương Tranh đau đến kêu to: " Yên Nhiên...Nương tử! Cứu mạng!"
Yên Nhiên đau xót vô cùng, vội vàng kéo lại Phượng tỷ nói: " Phượng tỷ, tỷ buông tay trước đã, có gì từ từ nói..."
Phượng tỷ buông tay ra, tức giận đến mày liễu dựng thẳng: " Còn nói cái gì! Chính phu quân ngươi làm chuyện bi ổi này!"
Phương Tranh nghe vậy kêu oan: " Phượng tỷ, ta thật không biết đó là vật gì, nếu ta biết, còn dám lấy ra trước mặt tỷ sao?"
Phượng tỷ cả giận nói: " Còn nói dối! Nói! Thứ này vì sao lại ở trên người của ngươi?"
" Ta tưởng là mảnh vải lẻ còn dư khi may quần áo thôi, cho nên muốn đem
về nhà sửa lại, làm khăn mặt sử dụng. Phượng tỷ cũng biết, ta vẫn là một người tiết kiệm..." Phương Tranh chớp mắt vô tội nói.
" ..." Nhị nữ không nói gì, cách mượn cớ vô sỉ như vậy cũng có thể nghĩ ra, hai nàng còn có thể nói cái gì?
Cuối cùng dưới sự trục xuất bạo lực của Phượng tỷ, Phương Tranh chật vật rời khỏi Ngọc Như Trai, về phần chuyện cái yếm sao... Ân, dù sao Phương đại thiếu gia nhà ta cũng đâu có biết đó là vật gì chứ?
Ngày mai còn phải vào triều, Phương Tranh phải hồi phủ chuẩn bị, vì vậy phân phó bọn hộ vệ hộ vệ Yên Nhiên quay về biệt viện, trong ánh mắt lưu luyến không
rời của Yên Nhiên, Phương Tranh trở về nhà một mình.
Giờ sửu ngày kế tiếp, rốt cục dưới sự thúc giục liên tục của Tiểu Lục, Phương Tranh
uể oài rời giưòng. Hai ngày nghỉ tốt đẹp kết thúc, hôm nay lại phải vào
triều. Ngẩng đầu nhìn thấy sao sáng đầy trời, ánh trăng treo cao, Phuong Tranh nặng nề thở dài, lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn suy nghĩ đến
phương cách cải biến thời đại này, điều khác đừng nói, tệ nạn nửa đêm
vào triều nhất định phải tìm mọi cách sửa đổi lại. Trừ phi hoàng đế lão
gia tử đại từ đại bi cho phép hắn không cần vào triều nữa.
Mặc xong quan phục đội mũ, mang theo lệnh bài cấm cung, Phương Tranh ngồi lên xe ngựa ngáp dài trên đường đi.
Lần này bọn hộ vệ Phương phủ làm việc rất cúi thấp, chỉ có sáu người đi
theo hộ vệ, Tiểu Ngũ vẫn tỉ mỉ cẩn thận ưỡn ngực đi theo phía sau Phương Tranh, đoàn người rất nhanh đi tới tây môn cấm cung.
Phương
Tranh chỉnh lại quan bào, thẳng thừng đi vào. Khi đi tới điện Thái Hòa,
liền truyền đến tiếng vang gõ mõ, không nhiều không ít, vào đúng giờ
Dần. Phương đại thiếu đúng lúc vào triều, có thể nói là vô cùng gương
mẫu.
Các đại thần đã chờ bên ngoài điện Thái Hòa từ lâu, Phương
Tranh đi đến chắp tay, trên gương mặt tươi cười, đi tới còn chưa kịp hàn huyên vài câu, một gã tiểu thái giám tay cầm phất trần nhỏ giọng nói: " Hoàng thượng lâm triều, bá quan yết kiến..."
Sắc mặt chúng đại
thần liền nghiêm túc, theo phẩm cấp xếp hàng chỉnh tề, trái phải văn võ
lần lượt đi vào, Phương Tranh đi ngay cuối cùng. Dù tính thế nào thì hắn cũng đều là nhỏ nhất.
Vào đại điện, hoàng thượng còn chưa tới.
Anh mắt Phương Tranh thật nhanh, không để ý tới sự ngạc nhiên của các
đại thần, một mình xông lên phía trước, vững vàng chiếm ngay bảo địa
phong thủy nằm ngay bên cây cột lớn. Đó là một địa phương tốt nha, cứ
như thế này là có thể dựa vào cột mà ngủ lại được một giấc.
Không bao lâu, hoàng thượng đã tới, hơn ngàn quân sĩ cấm quân và thái giám
cung nữ vây quanh xe rồng đi tới, sau khi đi vào điện Thái Hòa, một gã
tiểu thái giám đi tới phía trước, nhẹ nhàng huy động phát trần, cao
giọng quát: " Hoàng thượng lâm triều, bách quan kiến giá..."
Quần thần đồng loạt quỳ xuống bái lễ, miệng hò: " Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..."
Hoàng đế ngồi trên ngai vàng dùng ngữ khí bình thản nói: " Chúng ái khanh bình thân."
Quần thần tạ ân, đứng dậy. Một tiểu thái giám lại lớn liếng: " Có chuyện khải tầu, vô sự bãi triều..."
Toàn bộ trình tự làm xong hết, Phương Tranh thở dài một hơi, chuyện phía
trước hắn liền hoàn toàn mặc kệ, dựa vào cây cột ngủ thôi.
Đôi
mắt Phương Tranh vừa nhắm lại, chỉ nghe được một thanh âm già nua phẫn
nộ đau khổ nói: " Cựu thần có việc khải tấu hoàng thượng."
Hoàng thượng cười nói:" Phan thượng thư có việc thì cứ nói."
Phan thượng thư hầm hầm nói: " Cựu thần tố cáo Trung Dũng Bá mới nhậm chức,
Hữu Tán Kỵ Thường Thị Phương Tranh, hôm qua ngay giữa đường phố hành
hung, đánh đập người vô tội, đánh khuyển tử của cựu thần trọng thương,
trị liệu khó khăn, mà hung thủ đến nay vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp
luật, khẩn cầu hoàng thượng làm chủ cho cựu thần!"
Mấy câu vừa
nói ra, triều đình lặp tức như sôi lên. Phan thượng thư chỉ tên nói họ,
đem đầu nhọn chỉ thẳng Phương Tranh, ai cũng biết vị thần tử niên thiếu
này chỉ mới làm quan vái ngày, sao lại chẳng biết nặng nhẹ, không ngờ
dám đánh nhi tử của thượng thư đương triều? Đây không phải là thật đó
chứ? Chẳng lẽ Phan đại nhân nhìn thấy Phương Tranh bộc lộ tài năng, đoạt đi sự sủng ái của hoàng đế, vì vậy ác ý muốn hại?
Phương đại
thiếu gia đương nhiên cũng không còn ngu được nữa, hắn cũng không nghĩ
tới, lão già họ Phan kia không ngờ chẳng biết xấu hổ, chỉ có một chút
việc nhỏ xíu như lông gà vỏ tỏi mà cũng dâng tấu lên triều đình, điều
này chẳng khác gì khi hai đứa học trò đánh nhau lại chạy đi méc với lão
sư? Lão già kia đã bảy tám mươi tuổi, nhân phẩm làm gì kém như vậy?
Đón lấy anh mắt kinh nghi của quần thần, Phương Tranh làm ra một biểu tình
như vô tội, cùng cúi đầu xuống, khỏe miệng bặm lại, có vẻ rất là ủy
khuất - nhân phẩm của ngươi đã không tốt, vậy đừng trách ta chơi xấu.
Nhìn vẻ cười nhạt âm hiểm của Phan thưọng thư, nhìn nhìn lại đáng dấp vô tội ủy khuất của Phương Tranh, trong lòng quần thần hạ định luận, hơn phân
nửa là do Phan đại nhân nhìn thấy vị thần tử niên thiếu được thánh ân
sủng ái, sẽ làm cho địa vị của hắn gặp nguy hiểm cho nên Phan đại nhân
liền có lòng mưu hại chèn ép. Ai, Phương đại nhân thật đáng thương cảm!
Chuyện quan trường vẫn luôn vi diệu như thế, có đôi khi chuyện là thật sự cũng sẽ biến thành giả, giả cũng thành thật. Lúc này Phan thượng thư còn
không biết, trong lòng quần thần hầu như đều cho rằng hắn đang vu hãm
Phương Tranh, không ít những quan viên chính trực thậm chí còn vì Phương Tranh mà tức giận bất bình.
" Phương Tranh, Phan thượng thư nói
như thế có phải là thực tế?" Hoàng thượng không chút giận dữ hay ngạc
nhiên, giọng nói vẫn bình thản trước sau như một.
Phương Tranh
đang chờ đợi những lời này của hoàng thượng, nghe vậy liền bước nhanh
tới, còn chưa dừng bước đã phác thống một tiếng quỳ xuống, bởi theo quán tính, đầu gối chuồi ra thật xa trên đại điện trơn tuột phía trước. (ba
ti lê)
" Bẩm hoàng thượng, thần. ..oan uổng!" Phương Tranh rặn
nửa buổi cũng không ra được một giọt nước mắt "ủy khuất", không thể làm
gì khác hơn là cúi đầu thật sâu dưới sàn nhà, thanh âm mang theo vẻ khóc nức nở nói.