Với tính cách của Phương đại thiếu gia đương nhiên không kiên nhẫn gặp
mặt từng người, vì thế liền kêu Tôn quản gia dẫn mọi người đến đại sảnh, còn hắn ôm cái mông cau mày khập khiễng dứt khoát đi ra đem những món
thập cẩm kia giải quyết một lượt.
Mọi người cũng thật không có
bất mãn, dù sao quá nhiều người mà hiện giờ Phương đại nhân lại “ thương thế trầm trọng” cần phải tĩnh tâm nghỉ ngơi điều dưỡng, chịu đi ra gặp
mặt bọn họ đã xem như đầy đủ lễ nghĩa mười phần sao lại có ai dám nhiều
lời?
“ Ai nha! Làm phiền các vị đại nhân phải đợi lâu, hạ quan
thật sự quá thất lễ, tội thật đáng chết vạn lần!” Phương Tranh vừa xuất
hiện liền xác định vị trí của chính mình nằm ở hai chữ “ hạ quan”. Ngày
thường Phương đại thiếu gia có hồ đồ nhưng hắn cũng không ngốc, thiếu
niên đắc chí ở ngôi vị cao sẽ bị nhiều ánh mắt theo dõi, nếu hắn không
học vẻ khiêm tốn điệu thấp, vạn nhất sau này đắc tội với ai có chết thế
nào bản thân cũng không biết.
Thử nghĩ xem, thời cổ đại không có
ti vi, không karaoke, không có quán bar, những hoạt động tiêu sầu giải
trí, vậy khi quá rảnh rỗi thì phải làm gì đây? Còn không phải ở trong
đầu suốt ngày nghĩ làm sao tính kế hay dùng thủ đoạn chỉnh người, nếu
không thì làm sao làm quan? Huống chi những người này là quan viên nhân
tài kiệt xuất trong Hoa triều. Ứng phó những người này mà không cẩn thận một chút thì làm sao được chứ?
Dựa theo quy củ quan trường, phải là quan chức phẩm cấp thấp lên bái phỏng quan chức phẩm cấp cao mới
phải, ở trong hơn mười vị đại thần đang ngồi tất cả đều là quan viên
trên tứ phẩm, lấy chức quan của bọn họ không ngờ lại chủ động đến bái
phỏng Phương Tranh, chỉ là một tiểu quan có hư chức ngũ phẩm, sự phát
hiện này tựa hồ không bình thường nhưng lại tựa hồ rất bình thường – ai
kêu Phương đại thiếu gia lại cách hoàng thượng quá gần làm chi chứ hả?
Không quan tâm phẩm cấp thứ mấy, chỉ nên nắm chắc tâm tư của vị chí tôn
thì mới mong chiếc mũ cánh chuồn trên đầu mới được an ổn. Mà Phương
Tranh không thể nghi ngờ chính là người có thể giúp đỡ cho bọn họ được
an ổn nhất.
“ Phương đại nhân khách khí, hôm qua Phương đại nhân
chỉ vì chút sai lầm nhỏ bé lại bị hoàng thượng đánh trượng, chúng ta vốn là đồng liêu cũng muốn giúp đỡ vài lời, nhưng hoàng thượng từ trước đến nay vốn cứng rắn, chúng ta làm thần tử thật sự không có biện pháp mở
miệng giúp đỡ thật ngại quá.” Một vị lão nhân thân mặc quan phục tứ phẩm đứng dậy chắp tay vừa nói vừa thở dài giống như đang áy náy.
“
Lưu đại nhân nói không sai, chúng ta thật sự là đau lòng không thôi nên
mọi người cùng hẹn nhau đi tới quý phủ của Phương đại nhân, thứ nhất là
cho chúng ta nhận thức nhau để tiện sau này thường xuyên qua lại, thứ
hai thăm hỏi thương thế của Phương lão đệ, hi vọng Phương lão đệ sớm
ngày khang phục vì nước tận trung. Chúng ta đã chuẩn bị một chút tâm ý
xem như là lễ gặp mặt, mong rằng Phương lão đệ đừng ghét bỏ, xin vui
lòng nhận cho mới tốt…” Một lão đầu mặc quan phục tứ phẩm cười tươi đến
mức hiện rõ mấy nếp nhăn trên mặt, hắn đứng lên cung cung kính kính đưa
lên một xấp danh sách quà tặng mang đến.
Bọn người này thật sự là quá vô sỉ, trong lòng Phương Trinh đối với bọn họ khinh bỉ không thôi.
Lớn tuổi bằng cả gia gia của ta mà còn mở miệng kêu ta bằng lão đệ, các
ngươi không biết xấu hổ thì thôi chẳng lẽ xem ta già đến như vậy sao
chứ?
Tuy trong lòng khinh bỉ nhưng công phu mặt ngoài còn phải
bày ra: “ Ai nha! Điều này trăm triệu không dám nhận, các vị đại nhân hạ mình đến thăm hạ quan đã vạn phần cảm động trong lòng, trái tim của hạ
quan…”
Nói tới đó Phương Tranh làm ra bộ dáng cảm động đến rơi
nước mắt: “ Trái tim của hạ quan thật là ấm áp, dù là thương thế cũng
tựa hồ giảm được bảy tám phần. Nhìn từ trên người các vị đại nhân hạ
quan liền thấy được khí thế quang vinh của Hoa triều ta. Chư vị là rường cột nước nhà hàng ngày phải bận rộn công vụ, nhưng không ngờ các vị đại nhân cũng có lòng đến thăm một quan viên mới tấn cấp nho nhỏ như hạ
quan, đây là sự vô tư cùng khí độ như thế nào! Hạ quan xin lấy các vị
đại nhân làm tấm gương cho Hoa triều chúng ta, cho bách tính biết được
sự anh minh thần võ của thánh thượng, cúc cung tận tụy đến chết mới
thôi! Ô hô… “ Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn, chá cự thành hôi lệ thủy
kiền, đãn sử long thành phi tướng tại, bất giáo hồ mã độ âm sơn…”(*)
Phương đại thiếu gia biểu diễn quá mức nhập tâm, nói xong lời cuối cùng không
khỏi ngẩn người, mấy câu thơ này hình như không đúng lắm nha?
Các vị đại thần nhìn nhau, nhưng trong lòng thật lâu vẫn không thể bình
tĩnh. Có thể ở trong triều đình lăn lộn đến vị trí này, bọn họ đã cho
rằng mình đã không còn biết xấu hổ. Vạn vạn không nghĩ tới vị thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi trước mặt không ngờ mặt còn dày hơn họ không
biết bao nhiêu. Dù là vỗ mông ngựa mà cũng nói thành thơ, công lực vỗ
mông ngựa thâm hậu như thế, làm cho mấy vị lão quan lão luyện quan
trường cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt. Lợi hại! Thành tựu tương lai của tiểu tử này đúng là không thể hạn lượng. Hôm nay chuyến đi này xem như là
đúng lắm rồi.
Phương Tranh nói xong câu này, tràng diện nhất thời liền yên tĩnh xuống. Mọi người cố tình nói vài câu, nhưng tiểu tử ngươi đem công phu vỗ mông ngựa vỗ tới cảnh giới này, bảo chúng ta làm sao
nói tiếp đây? Không phúc hậu chút nào!
Một lát sau mới có một lão đại nhân nghẹn đỏ mặt, lắp bắp nói: “ Thơ..hay..hay..”
Mọi người như ở trong mộng mới tỉnh, đều khen: “ Thơ hay, đúng là thơ hay…”
Sắc mặt Phương Tranh không thay đổi, khiêm tốn khoát tay nói: “ Không hay
lắm đâu, chỉ là vặt vãnh mà thôi, các vị đại nhân khen quá lời rồi.”
Khách và chủ cùng ngồi xuống, trong lòng đều tự đánh bàn tính. Bề ngoài biểu
hiện ra sự hòa hợp êm thấm, mọi người cùng khách sáo dối trá, nói chuyện trời mây, tán chuyện nữ nhân, nói chuyện trăng gió, mà những sự tình
liên quan tới cuộc chiến tranh Đột Quyết cùng bách tính gặp nạn thì
không nhắc đến một chữ. Phảng phất trong lòng mỗi người đều có một bộ hệ thống tự che đậy lại bản thân, những từ mẫn cảm ở trong lòng bọn họ đều biến thành giấu kín.
Phương Tranh vui tươi hớn hở theo bọn họ
trò chuyện, không quan tâm là nói chuyện với ai, đều nâng đối phương lên thật cao, trong lúc nhất thời trong đại sảnh như có làn gió xuân thổi
vào mặt, thổi đến mức đám quan viên ấm áp sảng khoái trong lòng, mọi
người đều cho rằng, vị Phương đại nhân mới nhậm chức này, trời sinh
chính là tài liệu thích hợp làm quan nhất, hoàng thượng phong chức vị
cho hắn, thật sự là nhìn xa vạn dặm, tầm mắt sáng suốt, cực kỳ anh minh.
Hàn huyên thật lâu, lúc này cái gì cũng đã nhận thức, tình cảm cũng đã nhận qua, trà cũng uống xong, vỗ mông ngựa cũng vỗ xong. Những lão nhân
trung niên cũng bị bệnh trĩ không ít nha, mông đã có chút ngồi không
yên, vì vậy liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đứng dậy hướng Phương
Tranh cáo từ.
Phương Tran cầm danh sách quà tặng của bọn họ đẩy
qua khước từ: “ Các vị đại nhân, không phải do hạ quan không hiểu biết,
nhưng điều này không hợp quy củ, lý ra phải do hạ quan đi bái phỏng các
vị trước mới phải, những quà tặng này, hạ quan vạn vạn không dám thu,
còn thỉnh các vị cầm lại, bằng không đó là làm khó hạ quan rồi!”
Mọi người tới Phương phủ mục đích chủ yếu chính là tặng lễ cùng làm quen,
làm sao chịu thu hồi lại quà tặng, đó chẳng phải là đã đến không một
chuyến hay sao.
Vì vậy mọi người đứng ngay cửa đại sảnh, giống
như đánh Thái Cực quyền đẩy tới đẩy lui, có người còn nghĩ, có phải mình đã tặng ít quá hay không, cho nên người ta không muốn thu nhận. Vì vậy
kết quả đẩy tới đẩy lui chính là, Phương đại thiếu gia độc chiến quần
thần, nhưng một mình địch không lại, danh sách quà tặng vẫn về trên tay
hắn, ngoại trừ danh sách quà tặng, còn có thêm một xấp ngân phiếu.
Tiễn bước các vị lương đống trong triều xong, Phương Tranh quay người lại, trên gương mặt đã biến thành rạng rỡ.
Đánh Thái Cực quyền tốt, sau này phải đánh Thái Cực quyền cho nhiều, đây là một hạng mục vận động rất có tiền đồ…
Mở danh sách quà tặng ra nhìn một chút, oa! Giàu to rồi! Chừng mấy chục
vạn lượng. Mở ra thêm mười Ngọc Như Trai là đủ quá rồi, Phương Tranh hôm nay xem như đã lĩnh ngộ khắc sâu, chức vị, so với bất cứ sinh ý nào
cũng dễ kiếm tiền hơn nhiều. Thảo nào từ xưa tới nay, người trong nước
đều một lòng muốn chen vào quan trường, tư vị trong đó, quả nhiên là
tuyệt không thể tả.
Trong lúc vô ý giàu to nhờ một bút tiền của
phi nghĩa, Phương đại thiếu gia vui vẻ tới mức thương thế trên mông tựa
hồ như đã khỏi, có lẽ thuốc của ngự y quá kỳ hiệu, có lẽ được phát tài
nên tâm tình tốt, cuối cùng Phương đại thiếu gia liền sôi nổi quay về
tiểu viện.
Thời gian buổi chiều, lại có một vị quan viên tự mình
đến cửa. Đây là một vị đại quan, Bộ Binh Thượng Thư Ngụy Thừa Đức. Chính là hắn ủng hộ toàn lực kế sách lui địch của Phương Tranh, đồng thời là
người phụ trách tối cao chấp hành kế sách này.
Ngụy Thừa Đức đến
cửa không phải là đến nịnh bợ Phương Tranh. Bất luận triều đại nào cũng
có gian thần, cũng có trung thần, trung gian phân biệt rõ ràng, tỷ lệ
hai bên nhiều ít, thì phải xem hoàng đế đương thời của triều đại đó có
ngu ngốc hay không. Theo như dạng này thì vị hoàng đế Hoa triều cũng
không thể nói là quá anh minh, không chỉ có một người nói qua với Phương Tranh, trong triều hôm nay cũng có không ít gian thần…
Ngụy Thừa Đức là một trong số ít những trung thần. Lão đầu năm nay đã sáu mươi
tuổi, vừa vặn xem như thân thể cũng cường tráng, chỉ là quá gầy, lại có
thêm một bộ râu dài phiêu dật, bay bay theo gió. Lão đầu nếu cởi đi quan phục, thay một thân đạo bào, dáng dấp tiên phong đạo cốt đứng ngay trên đường cái bày ra một bàn làm thầy tướng số, thu nhập phỏng chừng còn
khả quan hơn việc hắn đi làm quan rất nhiều.
Ngụy đại nhân đến
nhà là vì muốn quan sát Phương Tranh. Từ trong nội tâm mà nói, dù chưa
gặp qua Phương Tranh, nhưng ấn tượng của Ngụy đại nhân đối với hắn không tệ. Dù sao ở trong triều Ngụy đại nhân là người phái chủ chiến, từ khi
chấp hành kế sách của Phương Tranh, đồng thời thành công khiến Đột Quyết phải lui binh, phái chủ chiến ở trong triều mặt mày rạng rỡ, ngàn vạn
bách tính may mắn tránh khỏi chiến loạn, bản thân hắn cũng nhờ vậy mà
thăng tước vị một cấp. So tình so lý, hắn phải nên thân cận thêm với
Phương Tranh một ít.
Nhưng hôm nay ở trong triều gặp qua hình dáng của Phương Tranh, Ngụy đại nhân lại bắt đầu lo lắng.
Ngụy đại nhân sống đến từng tuổi này, quan vị cũng làm đến vị trí này, lẽ ra không nên trông mặt mà bắt hình dong. Bất đắc dĩ tướng mạo của Phương
đại thiếu gia thật làm cho người ta không có chút cảm giác an toàn, cả
người lộ ra vẻ dáo dác, nói năng ngọt xớt, đó là tướng mạo gian thần vô
cùng tiêu chuẩn. Sau khi nhìn thấy dáng dấp của Phương Tranh, trong lòng Ngụy đại nhân nói thầm, nhìn trái nhìn phải không có chỗ nào giống
người tốt cả!
Tuy nói ngay lúc nguy nan trước mắt hắn cho ra một
kế sách, cứu lại số phận của Hoa triều, nhưng ai biết hắn lại chôn giấu
tâm tư gì trong kế sách đó? Trong lịch sử có rất nhiều người dựa vào
việc hiến kế làm nơi tấn thân, đạt được mục đích đi làm quan. Ai dám bảo chứng vị Phương đại nhân có ôm lòng dạ đó hay không?
Xem tư thế, hoàng thượng dự định muốn trọng dụng hắn, nếu hắn cũng là phường gian
nịnh, thật phải làm sao mới đúng? Gian thần trong triều đã có quá nhiều
rồi, lại thêm một tai họa lớn như thế, trong triều đình phải chăng không còn nơi sống yên cho các trung thần nữa hay sao?
Ý thức được
tính nghiêm trọng của vấn đề, Ngụy đại nhân đứng ngồi không yên, cũng
bất chấp quy củ trong quan trường, quan lớn vẫn tôn sư trên hết, tự mình đi tới cửa gặp tiểu quan ngũ phẩm như Phương Tranh. Hắn nghĩ tự mình
phải đi xem, chính tai đi nghe một chút, nhận thức vị quan viên tuổi trẻ mới nhậm chức này rốt cục là trung hay gian.
Ngụy đại nhân là
một thanh quan, cả đời chưa từng thu nhận hối lộ, dựa vào chút bổng lộc
gầy còm của triều đình ban cho, chỉ qua được cơm ngày ba bữa. Nhưng
người Trung Quốc làm việc luôn theo truyền thống, lần đầu tiên đến nhà
người khác, dù sao cũng phải có chút lễ vật cho có ý tứ.
Ngụy đại nhân thực sự chỉ là có một chút ý tứ, hắn cầm theo một hộp bánh ngọt
bán ngoài lề đường, lại thêm vài vị thuốc bổ máu rẻ tiền bên đường, rồi
đi vào cửa Phương phủ.
Ánh mắt đầu tiên của Phương Tranh khi nhìn thấy Ngụy Thừa Đức liền thất thần, lão nhân này tay trái mang theo một
hộp bánh ngọt không dám bảo đảm chất lượng, tay phải cầm vài bao thuốc
giống thuốc Đông y gì đó, bình tĩnh đứng trước mặt hắn, dáng dấp mờ mờ
ảo ảo giống như muốn phi thăng. Trên người mặc một bộ áo màu xám đã giặt tẩy đến trắng bệch còn kèm theo hai mụn vá, cả người đạm mạc như nước,
xem biểu tình của hắn còn giống như đang mặc một bộ y phục tinh mỹ đến
tham dự một hồi yến hội long trọng.
Nếu không xem qua danh thiếp của hắn, thật không dám tin tưởng lão nhân này lại là quan lớn trong triều đình.
“ Vị này là Bộ Binh Thượng Thư Ngụy đại nhân phải không? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, hạ quan muốn đến quý phủ bái kiến ngài, nhưng…Ai, mấy ngày nay thân thể không khỏe, làm Ngụy đại nhân phải tự mình đến đây
thăm, hạ quan thật sự là không dám nhận.”
Ngụy Thừa Đức vuốt bộ
râu dài cười ha hả: “ Phương đại nhân nói quá lời, lão phu cũng không
quan tâm tới quy củ quan trường, hôm nay lão phu đến, chủ yếu là nghĩ
muốn quen biết một chút anh hùng niên thiếu chỉ dùng một kế đã thối lui
được hai mươi vạn đại quân Đột Quyết, ha ha…”
“ Ngụy đại nhân quá khen, đây chỉ bất quá là hạ quan thuận miệng nói một chút mà thôi,
không nghĩ tới được triều đình tiếp thu. Lại nói, đây đều là do hoàng
thượng tuệ nhãn biết nhìn người, triều cương anh minh, hạ quan chẳng có
công lao gì.”
Ngụy Thừa Đức âm thầm gật đầu trong ngực, lời nói
cùng việc làm của người này tuy có táo bạo ngả ngớn, nhưng cũng chưa tới mức kiêu căng cuồng vọng.
Phương Tranh ngầm liếc mắt nhìn lễ vật keo kiệt do Ngụy Thừa Đức đưa tới đặt trên bàn trà, trong lòng âm thầm
nghi hoặc: “ Lão nhân này không phải cố ý tới chơi ta đó chứ? Hắn ăn mặc như vậy, lại còn mang theo mấy thứ rác rưởi kia – ta không có đắc tội
với hắn hồi nào nha.”
Điều này cũng không trách được Phương đại
thiếu gia, dù sao buổi sáng có một đám đại thần tới, khoát tay đã đưa
cho hắn hơn mười vạn lượng bạc. Buổi chiều lại tới một vị, giống như một vị lão nhân nhặt rác, còn mang theo mấy thứ rác mà hắn nhặt được mang
tới đây. Đồng dạng đều là đại thần triều đình, tuyệt nhiên lại có biểu
hiện bất đồng như vậy, mức tâm lý chênh lệch thật lớn như mặt sông cùng
mặt biển, Phương đại thiếu gia dĩ nhiên phải hoài nghi lão nhân này có
phải muốn đến gây phiền phức hay không nữa đây.