Trong ngự thư phòng, hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, Tào công
công nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, cũng không nói chuyện, cung kính
khoanh tay đứng ở một bên.
Một lát sau, hoàng thượng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cất giọng hỏi: " Đình trượng đã chấp hình chưa?"
Tào công công quỳ xuống trả lời: " Hồi bẩm hoàng thượng, đã chấp hình xong, đủ mười trượng."
Hoàng thượng mỉm cười nói: " Đánh có nặng không? Phương Tranh phản ứng như thế nào?"
" Hồi bẩm hoàng thượng, lão nô nhớ lời của hoàng thượng phân phó, đã bày
mưu kế cho quân sĩ chấp pháp hạ thủ lưu tình, cho nên Phương đại nhân
chỉ bị thương ngoài da, không nghiêm trọng. Chỉ là.... Chỉ là phản ứng
của Phương đại nhân hình như có chút... Có chút gay gắt, lúc thụ hình
thì kêu cha gọi mẹ, nước mắt giàn giụa, rất thê thảm."
" Nga? Có
việc này?" Hoàng thượng dừng bút trong tay lại, vuốt râu cười to, nói: " Tiểu tử này, đáng phải chịu một chút giáo huấn, cho hắn biết thế nào là quan trường hiểm ác, tránh khỏi ngày sau mất đầu mà không biết tại
sao!"
Thấy long nhan của hoàng thượng cực kỳ vui mừng, Tào công
công không chậm trễ vỗ mông ngựa, nói: " Hoàng thượng anh minh, nhìn xa
trông rộng, Phương đại nhân là một người có phúc, hiện giờ được hoàng
thượng chiếu cố như thế, lão nô thật sự cảm thấy rất ngưỡng mộ."
Hoàng thượng mỉm cười nói: " Muốn dùng một người, trước tiên phải dạy dỗ cho
tốt, mài giũa những tạp chất của hắn, mới có thể biến thành một người có góc có cạnh, như vậy ngày sau trẫm dùng người cũng có thể an tâm, mà
hắn cũng giống như một trường mâu sắc bén, trẫm chỉ hướng nào, hắn liền
đâm vào hướng đó..."
" Dạ, hoàng thượng anh minh."
" Ha
ha, nếu một chút nhẫn nhục mà hắn cũng không làm được, cũng bất hảo,
trẫm ân uy đều có đủ, không sợ hắn không dốc sức cho trẫm. Truyền ý chỉ
của trẫm, cho phép hắn nghỉ tạm hai ngày, tới Thái Y Viện phái hai quan
ngự y, mang thuốc tốt nhất, đến Phương phủ nhìn qua hắn một chút."
"Dạ, lão nô tuân chỉ."
Ra khỏi tây cung môn, Tiểu Ngũ cùng mấy gã hộ viện đang chờ ở bên ngoài,
thấy Phương Tranh khập khiễng đi tới, mọi người chấn động, vội vàng tiến lên dìu Phương Tranh đỡ lên xe ngựa, cẩn thận an bài cho hắn nằm úp
xuống.
Tiểu Ngũ nắm chặt quyền đầu, hai mắt trợn lên nói: " Thiếu gia, ai đánh ngài thành bộ dạng thế này? Tiểu Ngũ đi báo thù cho ngài."
Mấy gã hộ viện bên cạnh, lòng đầy căm thù sôi nổi phụ họa, biểu cảm của mọi người đều một bộ trung thành, cho dù bước lên núi đao hay xuống biển
lửa, quyết chết cũng chẳng từ nan.
Phương Tranh nhìn cả đám lườm
một cái, nói: " Đương kim hoàng thượng đó, cấm cung trước mặt, xông
thẳng vào một đoạn rồi tiếp tục rẽ bên trái, lúc này hẳn là hoàng thượng đang ở trong ngự thư phòng, các ngươi đi giúp ta báo thù đi, ta nằm đây chờ các ngươi chiến thắng trở về."
"A?" Tiểu Ngũ cùng đám hộ viện đưa mắt nhìn nhau, sau đó ngượng ngùng vò đầu, thù này bọn hắn không có lá gan đi báo.
Một lũ gia hỏa không có đầu óc!
Phương Tranh nằm úp sấp ở trong xe ngựa, uy phong lẫm liệt vung tay lên: " Hồi phủ!......Ôi!"
Xe ngựa thong thả chuyển bánh, Tiểu Ngũ ngồi vắt vẻo ở trên xe ngựa, tò mò hỏi: " Thiếu gia, vì sao hoàng thượng lại đánh ngài?"
Chuyện này, cũng nói lên một điều, Tiểu Ngũ quả thực không có bao nhiêu nhãn
quang, có ai tự vạch áo cho người xem lưng. Đương nhiên Phương đại thiếu gia không muốn nói rõ lý do, bởi vì chính mình ngủ quên nên đã tới
muộn, như vậy thì quá mất mặt, đành phải hàm hồ nói: " Bởi vì thiếu gia
ta là trung thần! Biết chưa?"
" Muốn làm trung thần, nhất định phải bị đánh sao?" Tiểu Ngũ có tính tò mò mãnh liệt.
" Trung thần.... Đương nhiên muốn làm trung thần thì cần phải bị đánh!"
Phương đại thiếu gia cuối cùng thẹn quá hóa giận, mắng: " Tiểu tử ngươi
vấn đề nào cũng hỏi nhiều như vậy làm gì? Đại sự triều đình cũng tới
lượt ngươi có thể hỏi hay sao?"
Quay về Phương phủ, Tiểu ngũ đang muốn đỡ Phương Tranh xuống xe, Phương Tranh khoát tay, trừng mắt nhìn
Tiểu Ngũ nói: " Ngươi mù à? Không thấy thiếu gia ta đi không nổi hay
sao? Còn không mau chóng kêu người đóng ván giường, đem tới đây khiêng
thiếu gia vào!"
Tiểu Ngũ sợ tới mức co đầu rụt cổ lại, khẩn trương đi vào gọi người.
Khỏi cần nói, Phương phủ lại là một phen gà bay chó chạy, ngày đầu tiên
thiếu gia vào triều liền đã hấp hối quay trở về nhà, đám người hầu trăm
điều nghi vấn không thể lý giải nổi.
Tiểu Ngũ nghiêm trang giải thích, nói: " Các ngươi thì biết cái gì! Chỉ có trung thân mới bị đánh, gian thần không được."
Đám người hầu tỉnh ngộ: " Khó trách người ta đều nói trung thần đều mạng khổ, hiện giờ nhìn thiếu gia, đúng thật là mạng khổ a."
Trên dưới trong phủ, chỉ có một mình Phương lão gia sáng tỏ nguyên nhân
Phương Tranh bị đánh, vì thế không đợi Tiểu Lục đắp thuốc cho Phương
Tranh, Phương lão gia liền đi tới căn biệt viện của Phương Tranh giảng
giải đạo lý cho hắn một trận. Khiển trách và giáo huấn xong xuôi, lúc
này Phương lão gia mới thỏa mãn rời đi.
" Tiểu Lục, thiếu gia ta... thảm rồi!" Phương Tranh ánh mắt đáng thương tranh thủ tìm người đồng tình.
" Thiếu gia, nằm dưỡng thương vài ngày sẽ khỏe mạnh lại bình thường, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi."
" Thiếu gia, sau này có chuyện gì không nhớ được, ngài hãy nói với Tiểu
Lục, Tiểu Lục sẽ nhắc nhở ngài, ngày sau ngài sẽ không bị ăn đòn oan như thế này nữa."
" Tiểu Lục, nhìn bộ dạng của thiếu gia ta thê thảm như thế này, cho ca ca ăn son trên miệng của ngươi một chút được không? Lại đây...." Phương Tranh bắt đầu dụ dỗ trẻ em.
".....Phanh!"
Tiểu Lục buông tay ra, lại một chiếc chén sứ bị biến dạng thành bột
phấn, theo kẽ tay của Tiểu Lục chậm rãi chảy xuống.
"....Ách,
Tiểu Lục, thiếu gia ta mệt mỏi, ngươi cũng mau lui ra ngoài nghỉ ngơi đi thôi. Ngày mai nói với Tôn quản gia một tiếng, để cho hắn bổ sung thêm
một bộ ấm chén, loại bình thường là được rồi, không cần phải dùng loại
tốt."
"Hì, hì." Tiểu Lục nhịn không được bật cười, chăm chú nhìn
Phương Tranh, ánh mắt dường như ngượng ngùng, dường như nóng bỏng. Thật
lâu sau, đột nhiên Tiểu Lục đứng bật dậy, tiến lên phía trước, nhẹ nhàng hôn một cái lên má của Phương Tranh.
Phương Tranh ngơ ngác nhìn
Tiểu Lục, đầu óc trống rỗng. Thiếu gia ta có phải đang nằm mơ hay không? Nha đầu này hôn ta? Phải chăng thành ý của thiếu gia rốt cuộc cũng cảm
động được nàng, đêm nay nàng muốn lấy thân báo đáp?
" Tiểu Lục,
lại đến một cái nữa được không? Vừa rồi thiếu gia ta còn chưa chuẩn bị
tâm lý, không tính...." Phương Tranh liếm môi khô khốc, muốn chứng minh
chính mình không phải là đang nằm mơ.
Tiểu Lục mắc cỡ đỏ mặt, lắc đầu, chạy nhanh ra khỏi phòng.
Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh*, thiếu gia ta rốt cuộc cũng đợi được đến ngày núi băng tan chảy, Phương Tranh cao hứng muốn nhảy dựng lên hoan
hô, nhưng vừa định nhúc nhích, mông liền truyền tới một trận đau nhức,
đau đến mức hắn bật thốt lên một tiếng, ai nha ! Liền nằm im bất động.
(*: Chờ mây rẽ bóng thấy trăng sáng)
Chiều đến giờ ăn cơm, Tiểu
Lục bưng bát đút cho Phương Tranh ăn. Từ lúc hôn Phương Tranh đến giờ,
khuôn mặt của Tiểu Lục vẫn còn mang theo một chút ửng đỏ, lúc này hai
người đúng là tình nồng mật ý, ngươi ăn một miếng, ta ăn một miếng. Đột
nhiên cửa phòng một lần nữa lại bị người ta hung hăng đá văng.
Phương Tranh đang tán gái thì bị người khác quấy rầy, tâm tình không khỏi giận dữ, ngẩng đầu nhìn lên, thủ phạm mở cửa chính là Tôn quản gia, cũng
không biết cánh cửa có gì đắc tội hắn không, lão già này vào một lần thì đạp một lần.
Tôn quản gia thở hổn hển bước vào, định nói gì mà chưa nói được.
Tiểu Lục rót cho hắn một chén nước, Tôn quản gia khoát tay áo, thở dốc nói: " Thiếu... gia....có thánh chỉ.."
Phương Tranh thấy hắn nói không rõ ràng, nhịn không được giúp hắn nói: " Có thánh chỉ?"
Tôn quản gia ngẩn người: "Người như thế nào...lại biết?"
Thật là có thánh chỉ? Phương Tranh cả kinh trong lòng, không phải hoàng đế
lão nhân đánh mười đình trượng xong vẫn không giải được nỗi hận, muốn
tính toán với ta thêm mười trượng nữa?
" Đi, nói cho người truyền chỉ, rằng thiếu gia ta không ở nhà, đã đi ra ngoài du ngoạn, ba năm đến năm năm nữa mới quay về."
Tôn quản gia sắc mặt khó coi, nói: " Chuyện này... Thiếu gia, trăm triệu
lần không nên! Đây chính là tội khi quân, sẽ bị chém đầu."
Phương Tranh nheo mắt nhìn hắn, nói: " Nếu hoàng thượng muốn đánh vào mông ta, ngươi có giúp ta chịu thay hay không?"
" Chuyện này... Lão cũng không dám có ý kiến gì, nhưng chỉ sợ quan khâm
sai đại thần sẽ không đáp ứng....Hơn nữa, coi như thiếu gia có muốn chạy cũng không được, quan khâm sai đã đứng ở trong viện đợi người rồi."
Phương Tranh tức giận nói: " Ta kháo! Đã tới cửa còn bẩm báo cái gì nữa! Gọi
bọn họ vào đi, chẳng lẽ còn muốn ta phải đi ra mời? Không thấy ta đang
mắc trọng bệnh hay sao?"
Một lát sau, quan khâm sai truyền chỉ bước vào, phía sau còn có hai vị lão nhân đi theo, một người lưng đeo một chiếc họp nhỏ.
Khâm sai không phải ai khác, chính là người quen cũ, Tào công công.
Tào công công nhìn thấy Phương Tranh, cười híp mắt lại, giống như hoa mẫu
đơn khoe sắc, nói: " Ôi, Phương đại nhân, ngài chịu khổ rồi, còn đau
không?"
Phương Tranh nằm lỳ ở trên giường, cười khổ chắp tay nói: " Tào công công, đắc tội, thứ cho hạ quan thân thể bất tiện, không thể
đứng dậy nghênh đón..."
Tào công công cười nói: " Đâu có đâu có, ta sớm đã biết rồi. Lần này tới đây, là phụng mệnh hoàng thượng truyền khẩu dụ."
Phương Tranh nhẹ nhõm thở dài một hơi, cắn răng chịu đựng đau nhức, giả bộ
đứng dậy quỳ gối nghe thánh chỉ. Tào công công thấy hắn như thế, vội
vàng ngăn cản hắn, nói: " Phương đại nhân, hoàng thượng nói, lần này đặc biệt cho phép ngài không cần quỳ khi nghe thánh chỉ. Ngài cứ nằm im
trên giường, lắng tai nghe là tốt rồi."
Phương Tranh chắp tay tạ ơn.
Tào công công nói: " Phụng mệnh hoàng thượng truyền khẩu dụ, Hữu Tán Kỵ
Thường Thị Phương Tranh, tuy có thiếu sót, nhưng khuyết điểm không che
lấp được ưu điểm, Phương Tranh đã từng lập công lớn cho triều đình. Hôm
nay chịu đòn, trẫm tâm không đành lòng, cho nên đã phái hai vị quan ngự y đến chăm sóc vết thương cho khanh, cũng cho phép nghỉ tạm ở nhà hai
ngày, hai ngày sau lại vào triều tham nghị quốc sự."
Phương Tranh nghe vậy, cơn giận trong lòng cũng vơi bớt đi được một chút, kỳ thật
hoàng đế lão nhân cũng không tính là không biết điều, quên đi, thiếu gia ta cho ngươi một chút mặt mũi, tạm thời không cáo lão hồi hương vậy,
sau này tính tiếp. Bất quá cũng nên bồi thường cho ta đi chứ? Thiếu gia
ta chỉ tham ít bạc để mua thuốc bổ mà thôi..... Đánh ta một gậy, còn
muốn cho ta một viên kẹo đường, hừ, đừng tưởng bổn thiếu gia không nhìn
thấu cái kỹ xảo này. Tuy nhiên, ngươi đánh một gậy thì quá ác độc, mà
viên kẹo đường đền bù thì lại quá nhỏ. Nói không chừng chỉ muốn qua loa
cho xong chuyện.
" Vi thần tạ ơn, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...."
Tào công công tươi cười nhìn Phương Tranh, liền giới thiệu hai vị lão nhân
đứng phía sau: " Phương đại nhân, hai người này là quan ngự y tốt nhất
trong Thái Y Viện, hoàng thượng phái hai người này đến, đủ thấy hoàng ân mênh mông bất tận, Phương đại nhân đúng là được hoàng thượng sủng ái
nha."
Phương Tranh chắp tay cười nói: " Đâu có, đâu có... May mắn được Tào công công chiếu cố, hạ quan thực lòng cảm kích." Dứt lời từ
trong ống tay áo lấy ra một tấm ngân phiếu, nhét vào trong lòng bàn tay
của Tạ công công.
Tào công công mặt mày hớn hở, lời nói càng thêm ân cần, thẳng cho đến khi hai vị ngự y khám xong thương thế cho Phương
Tranh, thì Tào công công vẫn còn đang hàn huyên trời nam đất bắc với
hắn.
Phương Tranh hướng hai vị ngự y cảm tạ, sau khi đưa cho mỗi người một tấm ngân phiếu, lúc này Tào công công mới chắp tay cáo từ.