Thời gian nửa ngày trôi qua rất nhanh, Phương lão gia ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó liền mời tất cả đến tửu lâu dùng cơm. Mọi người đang định
cất bước, chợt một tràng vó ngựa dồn dập truyền tới từ đầu đường phía
Bắc, đoàn người quay đầu lại nhìn, thấy một người một ngựa đang phi như
bay trên đường cái. Đường xa trở về, kỵ sĩ trên lưng ngựa phong trần mệt mỏi, nơi lưng dùng vải bố bọc một chiếc hộp dài, bên ngoài hộp nghiêng
nghiêng cắm một chiếc hồng linh (lông công màu đỏ). Mọi người nhìn thấy
hồng linh sau lưng kỵ sĩ đều trở nên đại kinh thất sắc. Tất cả đều biết, ở Hoa triều, hồng linh này chính là đại biểu của quân báo vô cùng khẩn
cấp, lúc này lại xuất hiện ở kinh thành, chẳng lẽ đại quân Đột Quyết
xuôi nam rồi sao?
Kỵ sĩ kia hiển nhiên đã cưỡi ngựa băng qua lộ
trình rất dài, cả người sắp hư thoát, con ngựa bên mép cũng không ngừng
sùi bọt, nhưng khi hắn vào thành rồi, tốc độ vẫn không hề giảm xuống,
vừa chạy vừa dùng âm thanh khàn khàn lớn tiếng hô: "Quân báo khẩn cấp!
Đột Quyết lui binh rồi! Đột Quyết lui binh rồi!" Kỵ sĩ một đường hô lớn, hướng về phía cấm cung phi tới.
Mọi người nghe thấy vậy, đầu
tiên ngây ngốc trong chốc lát, rồi sau đó quá đỗi mừng rỡ, cao giọng
hoan hô, người nào trầm ổn một chút thì cũng vui mừng khôn xiết, luôn
miệng kêu ông trời phù hộ. Nơi kỵ sĩ đi qua, một số cửa hàng cùng gia
đình còn bắt đầu đốt pháo chúc mừng.
Mập Mạp xông lên phía trước, kích động hung hăng vỗ vai Phương Tranh, vỗ đến mức Phương Tranh lảo
đảo cả người, "Phương huynh, thành công rồi! Kế sách ngươi hiến đã thành công rồi! Ha ha, ngươi thực sự đã lập được cho Hoa triều ta một công
trạng tuyệt thế!"
Trường Bình công chúa cũng chạy tới, kích động
hết đánh lại véo lên cánh tay Phương Tranh, vui mừng đến mức hận không
thể đánh chết tươi Phương Tranh mới tốt.
Phương Tranh bị hai huynh đệ này giày vò đến mức ngoác miệng hét lớn: "Dừng! Dừng tay! Còn đánh nữa sẽ mất mạng đó!"
Mập Mạp cùng Trường Bình lúc này mới dừng tay, nhưng ánh mắt vẫn nồng nhiệt mà sùng bái nhìn chằm chằm Phương Tranh, nhìn đến mức da đầu hắn tê
dại...
"Người vừa rồi chỉ nói là Đột Quyết lui binh, các ngươi
làm sao biết được nhất định là kế sách ta dâng lên hữu hiệu? Nhỡ đâu do
Đột Quyết Khả Hãn không muốn đánh nữa, nên mới lui binh thì sao."
Mập Mạp trừng mắt nhìn hắn noi: "Nếu như ngươi là Đột Quyết Khả Hãn, dẫn
theo hai mươi vạn đại quân một đường thắng như chẻ tre, vô địch khắp
thiên hạ, vậy lúc này ngươi có lui binh hay không?"
Phương Tranh thành thành thực thực trả lời: "Sẽ không, ít nhất cũng phải đánh tới phía Bắc Trường Giang mới đủ vốn nha!"
"Nếu đã như thế," Mập Mạp liếc mắt nhìn Phương Tranh, "Hôm nay đại quân Đột
Quyết chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu không phải thảo nguyên hậu phương có
biến cố, lấy tính tình của Đột Quyết Khả Hãn, sao lại vô duyên vô cớ lui binh? Bởi vậy có thể kết luận, nhất định là Phùng Cừu Đao ở trên thảo
nguyên đã đắc thủ rồi!"
Phương Tranh nghĩ lại cũng đúng, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận: "Có lẽ Đột Quyết Khả Hãn kia là một kẻ ngu si a..."
Mập Mạp nghe vậy cũng mặc kệ hắn, Phương lão gia đứng bên cạnh nghe mà thấy hồ đồ, tiến sát đến nghi ngờ hỏi: "Các ngươi đang nói gì vậy? Cái gì mà hiến kế sách, công trạng tuyệt thế..."
Trường Bình nghe vậy, nhu thuận kéo Phương lão gia đến một bên, mặt mày hớn hở kể rõ tiền căn hậu quả cho Phương lão gia.
...
"Cái gì? Kế sách đẩy lui đại quân Đột Quyết là do ngươi dâng lên triều
đình?" Phương lão gia nghe xong liền thất kinh, ngơ ngác đứng im nhìn
Phương Tranh, không nhúc nhích chút nào.
Trường Bình ở một bên cười đắc ý, phảng phất như công lao này là do nàng nghĩ ra vậy...
"Cha, hài như chỉ nói lung tung một chút, không nghĩ tới Mập Mạp, ... ách,
Phúc vương điện hạ lại tưởng thật, ha ha, ha ha..." Phương Tranh cười
khan nói.
Phương lão gia dùng sức lắc đầu, tựa hồ những điều vừa
mình nghe đều là ảo giác. Muốn mở miệng mắng hắn vài câu, nhưng lại
không biết bắt đầu từ đâu mà mắng.
Cái tên bại gia nhi tử trước
đây đã thoát thai hoán cốt thì lão biết, nhưng Phương lão gia không nghĩ rằng thoát thai hoán cốt quá triệt để như vậy. Chẳng những không còn
bại gia, hắn lại còn tham dự vào quốc quân đại sự, không thể tin được
nhất chính là, dĩ nhiên hắn lập được công lao to lớn, đẩy lui cả đại
quân Đột Quyết. Phương lão gia tuổi đã lớn, nhất thời không tài nào tiếp thu được sự thực này, vỗ vỗ ngực tìm một chỗ ngồi xuống thở hổn hển.
Ba người Phương Tranh thấy thế sợ hãi, lão gia tử sẽ không bị dọa đến mức
nguy hiểm tính mạng đấy chứ? Ba người vội vàng tiến lên, giúp lão vỗ
ngực xoa lưng cho thuận khí, một lát sau, Phương lão gia mới bình tĩnh
trở lại.
Để ngoài tai những âm thanh mừng rõ hoan hô ầm ĩ của mọi người, Phương lão gia nhìn chằm chằm vào Phương Tranh, không nói câu
nào.
Phương Tranh dưới cái nhìn chăm chú của Phương lão gia, có
chút chột dạ cúi đầu, nhưng lại nghĩ, ta chột dạ cái gì nha? Một không
trộm cắp, hai không cướp đoạt, lại không làm việc gì sai, vậy ta chột dạ để làm chi? Vì thế Phương Tranh hiên ngang ngẩng đầu lên, bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Phương lão gia.
Mập Mạp cùng Trường Bình
thấy không khí giữa hai phụ tử có phần trầm mặc cũng không dám lên
tiếng, hai huynh muội liếc mắt nhìn nhau, Trường Bình đáng yêu thè lưỡi, hướng về phía Mập Mạp làm mặt quỷ.
Ước chừng sau thời gian cạn
chén trà, Phương lão gia rốt cục cũng chậm rãi mở miệng: "Tranh nhi,
thành tựu tương lai ngươi chắc chắn vượt xa vi phụ, tốt lắm!" Nói xong
Phương lão gia nở nụ cười, một câu "tốt lắm" tựa hồ bao hàm sự khen ngợi vô tận của người cha đối với đứa con, biểu tình của Phương lão gia,
trong nỗi vui mừng còn phảng phất mang theo vài phần cô quạnh, tựa hồ
vui mừng vì con trai không thua người khác, lại tựa hồ dần dần mất đi
đứa con này, vì hắn thuộc về thời đại của hắn. Một đời, người trẻ tuổi
luôn thay thế người già cả, trong đó ít nhiều cũng bao hàm sự cảm khái
của người già.
Ngày thứ hai, Phương Tranh nằm trong phòng ở tiểu
viện, miệng ngâm nga điệu hát Giang Nam, Tiểu Lục ở bên cạnh bóc xuống
từng múi quýt, đút vào mồm của hắn. ----------Từ khi Tiểu Lục biết
Phương Tranh vì chuyện của nàng mà vất vả ngược xuôi khẩn cầu khắp nơi,
tâm hồn thiếu nữ cực kỳ cảm động, đối với Phương Tranh cũng càng ngày
càng tốt hơn. Tuy rằng bộ dạng vẫn lãnh đạm như trước, nhưng so với
trước thì thoải mái hơn nhiều. Tỷ như bây giờ đút cho Phương Tranh ăn
quýt, đổi lại trước đây, đánh chết nàng cũng không làm, nhưng hiện tại
nàng làm việc này tự nhiên đến cực điểm.
Sau khi Ngọc Như Trai
khai trương, sinh ý thịnh vượng, thu nhập trong ngày vượt quá năm ngàn
lượng bạc, Phương Tranh biết vậy thì đại hỉ, âm thầm khen ngợi ánh mắt
của bản thân độc đáo, thông tuệ không gì sánh được.
Mà Phương đại thiếu gia thông minh như vậy, tự nhiên là sẽ không an phận trông coi
trong cửa hàng. Vì vậy hắn đường hoàng vung tay để mặc chưởng quỹ, đem
mọi chuyện của Ngọc Như Trai vất lại cho Phượng tỷ, còn Phương đại thiếu gia thì thảnh thơi về nhà thiếp tục làm cái chức đại thiếu gia của hắn.
Minh Đạo thư viện phái người truyền tin, bởi đại quân Đột Quyết đã lui, ba
ngày sau thư viện lại tiếp tục dạy học.Nói cách khác, những ngày thảnh
thơi của Phương đại thiếu gia còn không nhiều lắm.
Kiếm việc gì
để làm đây? Phương đại thiếu gia vì buồn chán mà phiền muộn không ngớt,
thời đại này không có rạp chiếu phim, không có Karaoke, cũng không có
quán bar, thú tiêu khiển của người cổ đại đơn điệu nhàm chán đến cực
điểm, đơn giản chỉ là đánh bạc, đấu chế, chơi chim... mấy thứ này chơi
nhiều cũng không còn hứng thú.
"Tiểu Lục nha, biết hát không?"
"Thiếu gia, nô tỳ không biết hát."
"Sao có thể không biết hát chứ, đến đây, ca ca sẽ dạy nàng hát, ân, hát bài nào vui một chút..."
"Hay là thiếu gia ngài hát đi, nô tỳ ở bên cạnh nghe."
"Được, ta hát trước, hát qua vài lần, chờ nàng nhớ kỹ thì hát lại cho ta nghe, nghe nhé... Đứng lên, hỡi nô lệ đói khổ lạnh lẽo, đứng lên, hỡi người
khổ cực khắp thế giới..."
Hát được phân nửa, bỗng nhiên cửa phòng bị một cước đá văng ra, Tôn quản gia trán đầy mồ hôi, tinh thần hoảng loạn chạy vào.
Phương Tranh nhíu nhíu mày, lão nhân này xảy ra chuyện gì vậy? Trước đây rất là ôn hòa nha, làm sao mà giờ lại thô lỗ như thế?
Tôn quản gia thở hồng hộc như trâu, mồ hôi như tắm, hơi thở đứt quãng nói: "Thiếu gia, ngoài cửa... thánh chỉ..."
Phương Tranh bất mãn nói: "Tôn quản gia, hôm nay làm sao thế? Ngay cả nói cũng không xong, ngồi xuống trước đã, uống miếng nước cho thuận khí, nghĩ
xong rồi lại nói."
Tôn quản gia khoát tay áo, chống lấy thắt lưng hít sâu vài hơi, vội vàng rống lên: "Thiếu gia, nhanh tới cửa chính,
hoàng cung phái người đến, kêu ngài ra cửa chính tiếp thánh chỉ đấy. Lão gia cùng phu nhân đã bày xong hương án ở ngoài cửa chờ ngài, ngài nhanh lên một chút đi! Việc này không thể chậm trễ được..."
Phương
Tranh nghe vậy ngẩn người, thánh chỉ? Ta cùng với hoàng đế đâu có quen
biết nha, hắn rỗi việc hạ thánh chỉ cho ta làm chi?
Tôn quản gia thấy Phương Tranh vẫn còn ngồi đó, gấp gáp dậm chân nói: "Ai nha, thiếu gia, đừng ngây ra nữa, mau đi tiếp chỉ đi!"
Phương Tranh lấy lại tinh thần, vội vàng từ trên giường bật xuống, cũng không thay quần áo liền đi ra ngoài.
Tôn quản gia đi theo phía sau, trong miệng vẫn còn kêu lên: "Phương gia ta
nhiều năm như vậy, hoàng thượng vẫn chưa từng hạ chỉ với chúng ta lần
nào, cũng không biết ý chỉ này nói cái gì..."
Phương Tranh một
đường chạy gấp, đi tới cửa chính của Phương phủ vừa nhìn, hắc, thật là
phô trương! Chỉ thấy đại đội quân sĩ chia làm hai nhóm trái phải lẳng
lặng đứng yên, áo giáp bóng loáng, mặt mũi nghiêm nghị, một vị thái giám đôi mắt khép hờ đứng trước hương án, trong không khí hương khói lượn
lờ. Từ xa nhìn lại, giống như là trong miếu cúng bái Tam Thanh Đạo Quân
vậy.
Vị thái giám mặc một thân trang phục thái giám màu đỏ, tay
trái cầm phất trần, tay phải nâng cao một cuộn tơ lụa màu vàng, nói vậy
đây chính là thánh chỉ trong truyền thuyết a.
Phương lão gia cùng phu nhân đang kính cẩn buông tay cúi đầu đứng trước mặt vị thái giám,
không dám thở mạnh, sau lưng Phương lão gia là hai trăm hạ nhân của
Phương phủ lẳng lặng quỳ, toàn bộ tràng cảnh trang nghiêm mà ngưng
trọng.
Phương Tranh tiến lên phía trước, nhẹ nhàng kéo tay áo cha, thấp giọng nói: "Cha, đây là thế nào? Thánh chỉ hạ cho ai vậy?"
Phương lão gia hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Câm miệng!"
Vị thái giám nhắm hờ hai mắt phảng phất như từ trong cơn ngủ gật nghe được động tĩnh, hai mắt mở ra, nhìn thấy Phương Tranh, quay đầu đánh mắt về
phía Phương lão gia dò hỏi.
Phương lão gia chắp tay nói: "Vị công công này, hắn chính là khuyển tử của thảo dân, Phương Tranh."
Vị thái giám nghe bậy ánh mắt sáng lên, trên mặt lướt qua một nụ cười, ho
khan một tiếng, nghiêm nghị nói: "Phương Tranh, quỳ nghe thánh chỉ!"
Phương Tranh nhìn quanh, thấy tất cả mọi người đều quỳ, ngay cả Phương lão gia cùng phu nhân cũng đã quỳ xuống, hắn chỉ đành kéo vạt áo, rất không
tình nguyện quỳ trên mặt đất.
Thái giám lúc này mới vô cùng cẩn
thận chậm rãi mở thánh chỉ trên tay, hắng giọng một cái, lấy âm thanh
lanh lảnh đặc biệt khó chịu cao giọng nói: "Chiếu viết: Kim Lăng Phương
Tranh, tuổi chưa đủ làm quan, nhưng tài trí đã hơn người. Đột Quyết phạm biên, Đại Hoa lâm quốc nạn, hiến kế sách đẩy lùi man di, ngăn cơn sóng
dữ, cứu tính mệnh của vạn dân, giúp Hoa Hạ đang sụp đổ. Trẫm vô cùng
khen ngợi, ban thưởng Phương Tranh đồng xuất thân với tiến sĩ, phong
Trung Dũng Bá, thực ấp năm trăm hộ, nhận chức tán kỵ thường thị, đồng
thời cho phép hành tẩu cấm cung, được thấy thiên nhan của ta. Kỳ phụ
Phương Tồn Nghĩa, biết cách dạy con, lập nên kỳ công, ban thưởng hoàng
kim ngàn lượng, tơ lụa hai trăm xấp. Bố cáo thiên hạ, cho mọi người đều
biết. Khâm thử."