Chương 41: Thân Thế Của Tiểu Lục (Thượng) ...


“Cái gì? Thành thân? Ai a?”

Phương Tranh kinh ngạc trừng lớn con mắt.

“Tiểu tử ngốc, trừ ngươi ra thì còn có ai hả?”

Phương phu nhân từ ái gõ một cái lên đầu hắn.

“A? Vì sao?”

“Vui mừng đến phát ngốc rồi à? Thành thân mà còn hỏi vì sao, ngươi đã mười tám tuổi rồi, hẳn cũng nên thành thân đi!”

“Mẹ, con không vội…”

Phương Tranh nỗ lực trì hoãn, từ trong nội tâm mà nói, hắn thật sự không
nguyện ý thành thân, mười tám tuổi, lông vừa mới mọc đủ dài, chính là độ tuổi tốt nhất để lêu lổng khắp nơi, vội vã thành thân sớm như vậy để
làm gì cơ chứ?

“Ngươi không vội nhưng chúng ta vội”

Phương lão gia ở một bên chen vào nói:

“Trước kia không có ai để ý đến ngươi, hôm nay ngươi đã thay da đổi thịt, làm
một con người mới, giờ đã có người đến tận cửa để cầu hôn rồi. Cho nên
mới nói, làm người, còn phải làm một người tốt mới được!”

“…”

“Tranh nhi, cái gọi là trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, từ xưa đã là luân
thường đạo lí, Phương gia nhà chúng ta neo người đơn bạc, ta và phụ thân ngươi mong ngóng được bồng cháu đã bao nhiêu năm nay, cha mẹ đều chỉ hi vọng vào ngươi khai cành nảy lộc cho Phương gia thôi!”

Phương phu nhân ở một bên khuyên nhủ.

Mục đích xuyên việt của ta không phải là làm ngựa giống nha!

“Vậy sao cha không nạp thêm mấy phòng thiếp, sinh thêm vài đứa con đi”

Phương lão gia vốn đang thong thả ung dung vuốt chòm râu, nghe thấy vậy không
khỏi sắc mặt trắng nhợt, còn chưa kịp lên tiếng trách cứ, Phương phu
nhân đã mở miệng nói.

“Lão dám! Cho lão hai lá gan để lão thử xem!”

Phương phu nhân cười nhạt, đôi mi thanh tú dựng lên, sát khí trong mắt bắn ra
dàn dụa, nhiệt độ trong phòng cũng đột ngột giảm xuống, cả hai phụ tử
khắp người đều là hàn ý. Phương lão gia nắm chặt chòm râu thật dài,
thiếu chút nữa là giật ra cả nắm.

“Mẫu thân uy vũ, nhất thống Phương gia!”

Phương Tranh hoàn toàn phục tùng chắp tay bái lạy.

Rốt cục cũng được kiến thức qua uy phong của lão nương, ngày thường thì mặt mày hiền hậu, đối với người thập phần hòa khí, một khi gặp phải vấn đề
mang tính nguyên tắc thì lại không chút nào thoái nhượng, trong một tấc
đất ắt có tranh giành, trước đây hạ nhân có nói lão nương lợi hại thế
nào, Phương Tranh bao giờ cũng không tin, hiện tại đã được thấy tận mắt, quả nhiên là danh bất hư truyền, thảo nào qua nhiều năm như vậy mà phụ
thân không dám nạp thiếp, cũng là vì có một vị nguyên phối phu nhân lợi
hại trấn thủ Phương gia, thiếp nào có bước qua được ngưỡng cửa Phương
gia, chỉ sợ cũng không sống quá được 1 tháng.

“Bất quá, cha ngươi là cha ngươi, ngươi là ngươi.”

Phương phu nhân lại đổi sang thần sắc ngưng chiều nói:

“Nếu có cô nương thích hợp nào nguyện ý gả cho ngươi, cha mẹ không phản đối
ngươi lấy nhiều người, chúng ta có tiền, lấy bao nhiêu về cũng đều nuôi
được hết. Lấy về càng nhiều vợ, sinh được càng nhiều con, Phương gia ta
từ nay sẽ hưng vượng rồi!”

Đây là điển hình của sự phân biệt đối
xử, song trọng tiêu chuẩn. Phương Tranh âm thầm liếc mắt nhìn cha, thấy
lão đang ngửa đầu lên trời mắt trợn trắng, lắc đầu than, cha ta mạng khổ a.

“Mẹ, có thể hoãn lại hay không? Hài nhi……hài nhi còn có
nghiệp học trên người, thực sự sợ bị phân tâm mà trễ mất kì thi hương
mùa thu.”

Phương Tranh vẻ mặt đau khổ nói.

“Không được,
nào có ai mười tám tuổi vẫn chưa thành thân, khiến cho người khác chê
cười! Kì thi hương chết tiệt kia ai thích thì đi mà thi, dù sao cha mẹ
cũng chưa từng trông cậy vào ngươi có thể thi ra cái trò trống gì, còn
không bằng ở nhà mà thành thân, thành thân rồi, ngươi thích làm gì thì
làm, cha mẹ cũng không quản nữa”

Phương phu nhân nóng lòng bồng cháu, có nói thế nào cũng đều không được.

“Tranh nhi, lần này tới cửa cầu thân có ba nhà, đều là thiên kim của chủ nhân
hiệu buôn Kim Lăng, cũng coi như là môn đăng hộ đối, không đến mức ủy
khuất ngươi, chút nữa mẹ ngươi sẽ nói rõ cùng ngươi, ngươi liền chọn một khuê nữ trong số đó rồi thành thân đi!”

Phương lão gia nói.

“Vâng!”

Phương Tranh vẻ mặt đau khổ đáp lại một tiếng.

Phương lão gia còn có chuyện nên đi trước một bước, chờ sau khi lão đi rồi,
Phương phu nhân hăng hái bừng bừng bắt đầu cùng Phương Tranh thảo luận,
khuê nữ nhà ai xinh xắn, khuê nữ nhà ai hông lớn, dễ sinh đẻ, khuê nữ
nhà ai giỏi chăm lo gia đình,vân vân…

Phương Tranh cố gắng hết sức giữ vững tinh thần, thẳng cho đến khi lão nương nói xong, lúc này mới miễn cưỡng nói:

“Mẫu thân, việc này quả thực hài nhi cần phải hết sức cân nhắc một phen, dù
sao cũng là chung thân đại sự, không thể hấp tấp mà làm bừa được, người
thấy sao?”

Phương phu nhân gật đầu nói:

“Cân nhắc cũng
đúng, Phương gia ta tuy không phải danh môn vọng tộc, nhưng cũng không
phải là người tùy tùy tiện tiện, tiến được vào cửa nhà ta cũng không
phải là chuyện dễ dàng như vậy đâu. Bất quá Tranh nhi, ngươi phải nắm
chắc thời gian mà cân nhắc, bà mối của mấy nhà này vẫn đang đợi tin đó,
trì hoãn lâu quá cũng không phải là chuyện hay!”

Phương Tranh vâng vâng dạ dạ, cười miễn cưỡng rồi xin cáo lui.

Trở lại tiểu viện, Phương Tranh chẳng thèm cời y phục liền đi thẳng tới bên nằm xuống, hai tay gối đầu, hai mắt vô thần nhìn lên xà nhà.

Lần này chỉ sợ tránh không nổi rồi.

Đi tới cổ đại lâu như vậy, có đôi khi Phương Tranh vẫn thường hỏi bản
thân, rốt cuộc trong lòng hắn có vừa ý người nào hay không?

Tiểu
Lục? Bản thân có lẽ rất thích nàng, nhưng chung quy cũng không tính là
ái mộ, đối với nàng nhiều lắm chỉ có thể xem như một loại khát vọng
chinh phục mà thôi, thất bại chính là, đến tận bây giờ Phương đại thiếu
gia vẫn chưa chinh phục được nàng. Hay là thừa dịp đêm nay trăng mờ gió
lớn, liền đem nàng “làm việc” luôn một thể? Đại Hoàng có cắn ta hay
không? Nếu như nàng lớn tiếng kêu la thì làm thế nào bây giờ?

Yên Nhiên? Ân, đối với nàng quả thật là mình có chút ái mộ, thế nhưng hai
người quen biết nhau chưa lâu, hai bên chưa thể nói là hiểu rõ nhau
được, loại ái mộ này rất là mù quáng, chỉ có thể xem như tương đối ái mộ đối với bề ngoài của nàng mà thôi, dù sao thì nàng cũng là một tuyệt
sắc mỹ nhân, khi nam nhân nhìn thấy tuyệt sắc mỹ nhân,không phải đều như đám ruồi tranh nhau đậu trên quả trứng nứt hay sao? Cái này, cũng không tính là vừa ý!

Phượng tỷ? Thục nữ nha, quyến rũ phong tao, khôn
khéo giỏi giang, nhất cử nhất động đều lộ vẻ phong tình, tưởng tượng ra
dáng dấp uyển chuyển của nàng trên giường một chút…chậc chậc, là một nam nhân liền không chịu nổi rồi. Hơn nữa tính cách của nàng cũng tốt,
trong nhu có cương, phóng khoáng nhưng không mất đi sự tinh tế, lấy về
nhà làm lão bà chính là một khối bảo bối a, đáng tiếc, trước mắt mà nói
nàng vẫn chỉ là một mối hợp tác làm ăn, tạm thời chưa thể có được. Lại
nói, phụ mẫu cũng tuyệt đối không đồng ý để nàng tiến vào Phương gia.

Trường Bình công chúa?----Phương Tranh ra sức lắc đầu, không thèm nghĩ ngợi
ngay lập tức đem nàng vứt ra khỏi não, không có nguyên nhân, nếu như một lúc nào đó hắn chỉ có thể có một lựa chọn giữa công chúa và cái chết,
hắn tin rằng mình sẽ chọn cái chết, chỉ đơn giản vậy thôi.

Bi ai
nha! Người ta xuyên việt, mỹ nữ xếp hàng chờ hắn chọn, gào khóc đòi phải gả cho hắn, không được không thôi, các nàng chỉ nóng lòng để được gả
cho ngươi. Ta vì sao lại thảm như vậy chứ? Ta xuyên việt đã lâu như vậy
rồi, vẫn còn đang phải phân vân giữa bốn, à không, ba vị nữ nhân.

Nếu không, cứ dứt khoát buông xuôi đi? Phương Tranh từ đáy lòng toát lên ý
nghĩ này, nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghĩ tới nữa, để bản thân trở
thành một con ngựa giống tác hoan khắp nơi, thật tốt, dù sao cũng chẳng
thiệt thòi gì. Thế nhưng, vì sao trong lòng luôn luôn có một cảm giác
mất mát thất vọng? Phảng phất như nỗi sợ hãi ngày diệt vong tới gần vậy?

“Thiếu gia, người làm sao vậy?”

Tiểu Lục tiến đến, thấy Phương Tranh thất thần nhìn lên xà nhà, không khỏi
quan tâm cất tiếng hỏi, ngữ khí vẫn bình thản trước sau như một.

“Tiểu Lục, thiếu gia ta phải thành thân. Ai!”

“Cái gì?”

Tiểu Lục ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một tia thần sắc phức tạp không nói lên lời.

Lập tức Tiểu Lục nhếch nhếch khóe miệng, tỏ vẻ là nàng mỉm cười một chút, nói:

“Vậy nô tỳ phải chúc mừng thiếu gia rồi!”

Trong giọng nói còn ẩn chứa vài phần run rẩy.

“Thật sao? Ngươi cũng thấy cần phải chúc mừng ta sao?”

Phương Tranh chằm chằm nhìn Tiểu Lục, âm thanh âm trầm hỏi.

“Đúng vậy, hỉ sự của đời người, đương nhiên cần phải chúc mừng. Về sau thiếu
phu nhân vào cửa rồi, nô tỳ cũng nên đổi đến nội viện để làm việc!”

Tiểu Lục tỏ ra nhẹ nhõm nói.

“A? Vì sao? Thiếp thân nha hoàn không phải là đều theo…”

Phương Tranh thất kinh, thế là không đúng nha, chung quy nghe nói ý tứ khác
của thiếp thân nha hoàn, kỳ thực cũng chính là một phòng tiểu thiếp của
chủ nhân, nếu như chủ nhân thành thân, có nguyên phối phu nhân rồi, nha
hoàn liền tự động thăng cấp lên thành thiếp, thế nào đến lượt ta đây lại không phải vậy sao?

“Nô tỳ hiểu rõ ý tứ của thiếu gia, có thể nhà người khác là như thế, nhưng nô tỳ không giống vậy”

Tiểu Lục cất tiếng nhàn nhạt nói.

“Vì sao nha?”

“Thiếu gia, thêm qua nửa năm nữa, nô tỳ liền tròn mười sáu tuổi rồi.”

Nhãn thần Tiểu Lục có chút bi thương.

“A, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ trước nha…Kháo! Nói cái gì vậy, việc này có quan hệ gì với điều ta hỏi sao?”

“Có quan hệ”

Tiểu Lục cười cười.

“Nô tỳ tròn mười sáu tuổi, có lẽ sẽ rời khỏi ngài, rời khỏi Phương gia.”

“Cái gì? Ngươi muốn đi đâu?”

Phương Tranh nghe thấy vậy liền nóng nảy, không dễ dàng gì mới quen được Tiểu
Lục hầu hạ cẩn thận tỉ mỉ, quen được biểu tình lãnh đạm kia, còn cả một
loại mập mờ mông lung tồn tại giữa hai người, đang tốt đẹp như thế, lại
phải rời đi là thế nào?

“Thiếu gia, nô tỳ năm đó bước vào Phương phủ, cũng không hề cùng Phương gia kí tử khế.”

Cái gọi là “tử khế” này, ý tứ đúng như lời nói, người này từ nay về sau đã
bán cho Phương gia rồi, sống chết toàn bộ đều do gia chủ nắm giữ, thuộc
về tài sản tư nhân của gia chủ.

Tiểu Lục không có kí tử khế, điều này đại biểu nàng ở Phương gia chỉ là một người làm công hợp đồng, khi
nào muốn đi liền có thể đi, gia chủ căn bản không có quyền lực ngăn cản.

“Tử hay bất tử khế ta đều mặc kệ, ta hỏi ngươi, vì sao phải đi? Ta đắc tội
với ngươi? Hay là hạ nhân khác khi dễ ngươi? Phương gia ta đối với ngươi không tốt hay sao?”

Phương Tranh hỏi tựa như pháo liên châu.

“Thiếu gia, đừng nghĩ nhiều, nô tỳ nhất định phải đi, việc này cùng với Phương gia không có quan hệ…”

Tiểu Lục thương cảm lắc đầu, muốn nói lại thôi.

“Kháo! Chờ đã!”

Phương Tranh không chút nghĩ ngợi, quay đầu đi thẳng đến nội viện, chỗ ở của Phương phu nhân.

“Thiếu gia…”

Tiểu Lục ở sau gọi hắn, hắn cũng không thèm quan tâm.

Hôm nay nhất định phải đem chuyện này nói rõ ràng với lão nương, nếu không
chẳng lẽ cứ để như thế? Lắc lắc đầu, Phương Tranh dùng sức day day thái
dương, mẹ nó! Cả ngày hôm nay không được thoải mái rồi! Cái gì cũng đều
không ổn, chẳng lẽ tai họa đang ập tới hay sao? Nhất định là do việc
thành thân này làm náo loạn lên, lão tử hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng không thành thân!

“Mẹ, con không thành thân nữa, các người thích mắng thì cứ mắng đi.”

Không đợi hạ nhân hành lễ, Phương Tranh đã hùng hùng hổ hổ vọt tới trước mặt Phương phu nhân lớn tiếng nói.

“Làm sao vậy?”

Phương phu nhân có chút bất ngờ, mới vừa nãy thôi vẫn còn tốt nha, thế nào mà
quay đầu lại liền không ổn rồi? Đưa tay sờ sờ lên trán Phương Tranh:

“Tranh nhi, ăn phải đồ bẩn hay sao?”

“Mẹ, con không bệnh, chỉ là muốn cùng người nói một lời, con không thành thân nữa!”

“Vì sao?”

“Tiểu Lục nói nàng phải đi, ân, nửa năm sau liền sẽ đi.”

“Việc này với việc ngươi có thành thân hay không có quan hệ gì?”

“Đương nhiên là có quan hệ, nhất định là nàng thấy ghen tị, cho nên mới đòi bỏ đi!”

Đến giờ phút này mà Phương Tranh vẫn không quên yy một phen.

“Nói bậy!”

Phương phu nhân cưng chiều gõ đầu hắn một cái:

“Dù cho ngươi không thành thân, Tiểu Lục cũng vẫn phải đi.”

Kháo! Đây rối cuộc là có chuyện gì xảy ra? Không ngờ cả nhà chỉ mỗi mình ta là không biết hay sao?

“Trước đây không nói cho ngươi, là bởi vì không cần phải cho ngươi biết.”

Phương phu nhân nói.

“Tiểu tử ngốc ngươi, ngày thường không tim không phổi, nói cho ngươi biết có
tác dụng gì, nếu như Tiểu Lục…nàng thực sự nhất định phải đi, đến lúc đó mẫu thân cho ngươi đổi một thiếp thân nha hoàn khác là được! Ài, khuê
nữ đáng thương này…”

“Con không cần nha hoàn khác! Chỉ cần Tiểu Lục! Mẹ, đây rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #41