Chương 389: Quyết Chiến Cuối Cùng (2)


Gã bách phu trưởng cười lạnh lùng, vẫn ngồi trên ngựa mà tung một cước, trầm trọng đá hắn văng ra khỏi lưng ngựa.

“ Xông lên! Toàn bộ lao ra khỏi đại doanh! Xu thế tiến công của quân Mặc Xuyết đã chậm, chúng ta cùng lên anh dũng giết địch!” Mặc Cúc Liên đứng ở bên ngoài soái trướng quơ loan đao trong tay, giờ phút này thần tình của hắn dữ tợn, hoàn toàn không còn bộ dạng mộc mạc nho nhã như thường ngày.

Bên ngoài đại doanh bắc phạt, một cuộc tàn sát đẫm máu giữa người Đột Quyết với nhau do Phương Tranh đạo diễn đang được tiến hành, tràng cảnh mỗi lúc càng thêm kịch liệt, trong phạm vi một dặm đã không còn trông thấy thảm cỏ xanh biếc, mặt cỏ đã bị máu tươi nhuộm đỏ thành một đoàn. Đập vào trong tầm mắt có thể chứng kiến được, tất cả đều là một mảnh xích quang, mùi máu tanh tựa như sắt rỉ bình thường, ngửi mùi muốn buồn nôn, nhìn thấy mà kinh tâm.

Bên ngoài đại doanh thi thể chồng chất thành đống như núi cao, từng chiến sĩ Đột Quyết phát cuống giơ loan đao trong tay lên, sau đó không lưu tình chút nào hạ xuống, như cái lưỡi liềm của thần chết một khi đã ra thì phải thu về được sinh mệnh của người khác….hoặc có thể đó cũng chính là mình.

Mười mấy vạn người đại chiến đúng theo như sở liệu của Phương Tranh lúc trước, một khi phát động liền không dễ dàng ngừng lại. Trên chiến trường chỉ có hai lựa chọn tàn khốc một sống hai là chết, cùng với mùi máu tanh tràn ngập khắp bốn phía trong không khí, mọi thứ như tiện đà kích thích bản tính cuồng bạo chôn giấu dưới đáy lòng của hai quân. Bọn hắn giống như người điên không muốn sống nữa, hung hăng giục ngựa xung phong, tiếp theo hai thanh loan đoan từng lần từng lần va chạm, trừ bỏ đi cái quang hoa lửa chói mắt kia, chỉ còn để lại một đám sứt mẻ không được đầy đủ nguyên vẹn.

Những thanh loan đao đã không còn sắc bén lăng lệ như lúc trước, tại giữa nhiều trận nội chiến liên miên đã thương tổn chính mình.

Mặc Xuyết biểu tình âm trầm, ánh mắt lợi hại giống như chim ưng. Hắn nhìn chằm chằm vào chiến trường đông nghịt ở bên ngoài cổng doanh, trên chiến trường nhân số thương vong đang mau chóng gia tăng, sinh mệnh trong chớp mắt liền đã bị tước đoạt, từ trước đến nay chiến tranh đều tàn khốc như thế, máu tanh cùng xương trắng luôn luôn chất chồng, mới có thể thành tựu sự nghiệp to lớn của đại nhân vật.

“Một vạn người mau chóng xông lên phía trước!” Mặc Xuyết ngữ khí lạnh lùng như băng, không mang theo một tia thương hại nào trầm giọng hạ lệnh.

Cờ lệnh huy động, trong phạm vi trung quân, một gã vạn phu trưởng rút loan đao ra khỏi vỏ, hú dài một tiếng quái dị, dẫn đầu cánh quân phóng tới phía chiến trường. Theo sau lưng của hắn là một vạn kỵ binh tinh nhuệ, bọn hắn tạo thành trận thế hình trùy tử, mũi chùy trực chỉ phóng vào trong trường chiến. Tiếng tù sừng trâu trầm thấp hào hùng mà thê lương vang lên, lan truyền ra khắp bốn phía chiến trường giống như đang tấu vang khúc nhạc thu hồn của tử thần.

Tiếng vó ngựa như cuồng phong bạo vũ, một vạn kỵ binh dũng mãnh tiến công, trong chớp mắt liền xông vào chiến trường hỗn độn mà chém giết, “Leng keng….” Những tiếng binh khí va chạm nhau vang vọng, trong đó lộ ra một chuỗi ánh lửa kim thiết chói mắt. Trước cổng đại doanh, Mặc Cúc Liên sốt ruột nhìn sắc trời, lại nhìn về phía chiến trường càng lúc chiến sĩ phe ta càng ít đi, thói quen trầm ổn đến mức lão luyện như quốc sư, lúc này cũng không chịu nổi.

“Chúng ta còn được bao nhiêu nhân mã?” Mặc Cúc Liên thanh âm tựa hồ như hơi run rẩy nói.

“Quốc sư đại nhân, chiến sĩ của chúng ta đã anh dũng tử trận hơn một vạn dư.” Đứng ở bên cạnh gã thiên phu trưởng kính cẩn xoa ngực, chẳng sợ đang lâm vào thế hạ phong nhưng hắn vẫn không e ngại chút nào. Tại vì trong lòng của gã thiên phu trưởng này, chỉ có hùng ưng mới là đệ nhất thiên hạ trên thảo nguyên, ngạ lang âm hiểm vĩnh viên không xứng giữ lấy nó. Coi như cuộc chiến bất lợi cũng không cải biến được lòng trung thành của hắn đối với quốc sư cùng Khả Hãn, trận chiến này ngoại trừ sinh tồn thì vẫn còn vì vạn vạn tín niệm của mọi người trên thảo nguyên!

Chiến sĩ dưới trướng nguyện hiến thân mình vì tiểu Khả Hãn, nhưng có thể quốc sư lại không đơn giản như vậy, bấy lâu nay đứng trên địa vị cao cao tại thượng, cuộc sống sung túc, hắn đã không còn dũng khí hiến thân nữa, phải sinh tồn, hơn nữa phải đạt được lợi ích lớn nhất, đây mới là mục tiêu một lòng theo đuổi của Mặc Cúc Liên.

Mặc Cúc Liên ngữ khí đã có vài phần lo sợ không yên: “Chúng ta giao chiến đến lúc này, đã qua được nửa canh giờ thời gian chưa?”

Thiên phu trưởng nhìn xem sắc trời, gật đầu nói: “Đã qua nửa canh giờ.”

“Nhanh! Phóng lệnh tiễn, Phương nguyên soái tất hẳn sẽ dẫn quân đến cứu viện!” Mặc Cúc Liên khẩn trương nói, sự tình trước mắt liên quan đến sinh tử tồn vong, hắn đối với lời hứa hẹn của Phương Tranh càng không có lòng tin tưởng.

“Sưu!”

Một ngọn lệnh tiễn mang theo tiếng gầm rít thê lương phóng thẳng lên trời cao, sau đó “uỳnh” một tiếng, ở giữa không trung âm u nổ tung thành một đóa hoa mỹ lệ.

“Tất cả mọi người giữ nguyên đội hình! Phương nguyên soái nhất định sẽ tới cứu viện nhanh thôi, đến khi đó chúng ta hai mặt giáp công tiêu diệt quân phản bội Mặc Xuyết!” Mặc Cúc Liên lớn tiếng hạ lệnh, ánh mắt lộ ra một tia cố chấp điên cuồng.

Phương Tranh, lão phu đem tánh mạng bản thân và gia đình giao hết cho ngươi, hy vọng người sẽ không làm cho lão phu phải thất vọng, người Hoa triều chịu đựng giáo hóa Nho gia, ngươi coi như không biết xấu hổ, ở trong lúc nguy cấp này cũng không thể không quản đến tín nghĩa đi?

“Giết! Mau xông lên….!”

Trung tâm chiến trường, Đạt Tháp Tháp khua loan đao trong tay, một đường hung hăng bổ xuống, ánh đao vô tình xẹt qua cổ họng địch nhân, huyết dịch ở nơi đó phun mạnh như suối tuôn, địch nhân ôm cổ hậm hực hai tiếng khiển trách, cuối cùng đổ gục trên lưng chiến mã.

“Đạt Tháp Tháp! Ngươi chính là một con ngạ lang không thể dưỡng dục! Cốt Đốt Lộc Khả Hãn ở trên trời nhìn thấy ngươi, ngươi tất sẽ phải chịu sự trừng phạt của chân thần!” Trong loạn quân, một gã vạn phu trưởng dưới trướng Mặc Cúc Liên giận dữ thúc ngựa giương đao phóng tới hướng Đạt Tháp Tháp. Ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, loan đao phản chiếu ra một vầng bạch quang hoa mắt, trực chỉ hướng tới ngực của Đạt Tháp Tháp.

“Nạp mạng đi!”

Đạt Tháp Tháp cả người nhuộm đỏ máu tươi của địch nhân, ngay cả trên khuôn mặt cơ hồ cũng là một mảnh đỏ thẫm, hắn thu hồi loan đao ngồi trên lưng ngựa cười hắc hắc: “Có bản lĩnh thì ngươi cứ tới trừng phạt ta đi!”

“Keng” một tiếng, loan đao của hai tướng lĩnh đồng loạt chém vào nhau, gắt gao kiềm chặt đối phương ở cùng một chỗ, tiếp theo đó hai người trao cho nhau ánh mắt cừu địch oán hận nhìn chằm chằm vào đối phương. Bỗng nhiên tay trái Đạt Tháp Tháp buông lỏng dây cương, ngả người sang ngang đồng thời chém tới, ở trong ánh mắt vạn phu trưởng hơi tỏ vẻ ngạc nhiên, tại ngay thời khắc đó chuôi loan đao xuất kỳ bất ý dâm thủng bụng của hắn. Đạt Tháp Tháp lạnh lùng nhe răng cười, tay trái vận thêm lực đạo, hoành ngang một cái dứt khoát thu hồi loan đao. Vạn phu trưởng khí lực toàn thân giống như bị tháo nước, hắn ngạc nhiên trợn trừng hai mắt, nhìn nội tạng tràn ra từ nơi miệng vết thương.

“Chân thần vĩnh viễn chỉ đứng ở bên nào có thực lực mạnh nhất mà thôi.” Đạt Tháp Tháp diện mục dữ tợn nhìn vào tròng mắt lạc thần của vạn phu trưởng nói.

“Chân thần không ưa bất trung, nhưng càng thống hận cái loại yếu nhược!”

“Xoẹt!” Ánh đao lướt qua, vạn phu trưởng đầu lìa khỏi xác, bắn thẳng lên không trung, máu tươi từ nơi cổ phún xuất thành dòng.

Thu hồi loan đao, Đạt Tháp Tháp cỡi trên lưng ngựa, hung hăng nhổ một ngụm nước miếng xuống mặt đất, khuôn mặt lại trở nên thị huyết dữ tợn.

“Các dũng sĩ! Dùng đao của các ngươi chứng minh cho đại nghiệp của Khả Hãn vĩ đại đi! Sát!”

“Sát…..!”

Thảo nguyên mênh mông giống như bị hỏa diễm bao phủ, trong nháy mắt có vô số người thúc ngựa đầu nhập vào chiến trường, hai quân tách ra, rồi lại tiếp tục giao nhau, từng lần từng lần đụng độ, vô số sinh mệnh vĩnh viễn nằm lại ở trên phiến thổ địa tràn ngập máu tanh này.

“Khả hãn, đã thăm dò tình hình, đối thủ của chúng ta bây giờ không phải đám người Hoa triều, mà là năm vạn tàn binh dưới trướng của Mặc Cúc Liên!” Một gã bách phu trưởng hổn hển chạy tới trước ngựa Mặc Xuyết hồi báo.

Mặc Xuyết nheo mắt, nhìn cổng đại doanh Bắc phạt đang tung bay soái kỳ Hoa triều, bỗng nhiên sản sinh ra một loại dự cảm bất thường.

“Giao chiến cùng chúng ta chính là Mặc Cúc Liên, vậy còn hơn mười vạn nhân mã của Hoa triều đã chạy đi đâu?”

Không ai có thể trả lời được nghi vấn của hắn, ngoại trừ địch nhân ở trước mặt ra, ai cũng không biết câu trả lời chính xác cho nghi vấn này.

Mặc Xuyết biểu tình trở nên âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai quân đang say sưa chém giết nhau ở ngoài chiến trường, hai quân bất luận địch ta đều ra sức chém giết, vô số người tử trận, lại có vô số người bổ sung vào chỗ hổng đó. Không có thỏa hiệp cũng không có đầu hàng, mọi người chỉ có hai loại lựa chọn, chết hoặc sống.

“Quân Bắc phạt của Hoa triều không thấy bóng dáng đâu cả, trong đó tất sẽ có mai phục!” Mặc Xuyết chứng kiến tràng chiến thảm trọng coi như không thấy, lạnh lùng quát to: “Mau truyền lệnh! Toàn quân lui về hướng bắc! Phái ra trinh hám, lấy trung quân làm tâm điểm, tra xét phạm vi một trăm dặm bốn phía chung quanh.”

“Nguyên soái, Mặc Cúc Liên phóng lệnh tiễn cầu cứu viện binh.”

Rời khỏi chiến trường ngoài năm mươi dặm, đại quân Bắc phạt đã dàn trận sẵn sàng nghênh tiếp địch nhân, chỉ cần đợi nguyên soái ra lệnh một tiếng, liền lao thẳng tới phương hướng đại doanh.

Trên soái kỳ thêu một chữ “Phương” cực đại, Phương Tranh cưỡi trên lưng chiến mã đứng ở giữa trung quân, hắn bĩu môi nói: “Nhìn thấy rồi, không cần các ngươi phải nhắc nhở ta. Ta cũng không phải người mù.”

Một viên phó tướng đứng ở bên cạnh nhíu mày nói: “Chúng ta có cần phải tới cứu viện cho Mặc Cúc Liên hay không?”

Phương Tranh lườm hắn nói: “Gấp cái gì? Bọn chúng còn chưa chết sạch đâu, chúng ta tới tham dự náo nhiệt được lợi chi? Đây là đánh trận, phải có người chết! Cũng không giống như đi giựt tiền, cướp đoạt nữ nhân của người ta, không nên tích cực quá đáng như vậy.”

“Hả? Nhưng….nhưng Mặc Cúc Liên không phải minh quân của chúng ta sao? Nguyên soái ngài cùng Mặc Cúc Liên không phải đã sớm thương lượng cùng nhau, dùng lệnh tiễn làm tín hiệu cứu viện mà.” Viên phó tướng hoài nghi nói, quân lệnh như sơn, không phải trước mặt Mặc Cúc Liên, nguyên soái đã từng làm trò nói như vậy hay sao?

Phương Tranh khí định thần nhàn vươn đầu ngón tay chỉ trỏ viên phó tướng, dưới ánh mắt ngạc nhiên của viên phó tướng, Phương Tranh lại chậm rãi đem đầu ngón tay nhét vào trong lỗ tai, một bộ dạng chẳng thèm quan tâm, bắt đầu nghịch ngợm.

“Ta có khi nào đã từng nói qua là sẽ đi cứu viện cho Mặc Cúc Liên chứ hả? Cái lỗ tai của ngươi hỏng rồi sao? Ta nghĩ phải mau chóng đào ráy đi thôi!” A, thật thoải mái, mặc dù cái động tác này có điểm lưu manh, làm cho người ta liên tưởng đến sự tình phong hóa đồi bại nào đó, nhưng quả thật nó rất thoải mái a!

Viên phó tướng chấn động, lắp bắp nói: “Nguyên soái…ngài…ngài…ngài…”

Phương Tranh nhìn hắn nhếch miệng cười, nói tiếp: “ Ta ta ta, ta cái gì hả? Ngươi muốn nói ta lâm trận bỏ chạy, đúng không?”

Viên phó tướng lắc đầu: “Không phải, không phải…”

“Trộm gian nhà ngươi sao?”

“Cũng không có..”

“Bình chân như vại?”

Viên phó tướng rốt cuộc cũng chần chừ gật đầu: “Có điểm ý tứ này.”

Phương Tranh cảm thán, lẩm bẩm nói: “Không nghĩ tới thảo nguyên mênh mông rộng lớn này, lão tử lại được một lần thăng hoa cảm xúc, thật sự là đáng mừng, đáng mừng.”

Phùng Cừu Đao cùng Ôn Sâm tất nhiên là hiểu được dụng ý chậm chạp không đi cứu viện của Phương Tranh, hai người nghe vậy liền nhìn nhau cười, Phùng Cừu Đao thúc ngựa tiến lên kéo viên phó tướng sang một bên, bắt đầu hạ giọng giải thích.

Không quá bao lâu, chỉ nghe viên phó tướng giống như đã bừng tỉnh đại ngộ “A! Nga, ân…?” Liên tục truyền đến những thanh âm cảm thán, khiến cho Phương Tranh nghe được liền nhíu mày.

“ Trường hợp nghiêm túc như thế mà tên kia lại có thể phát ra thanh âm rên rỉ phóng đãng như vậy, thật sự là thương thiên hại lý, ảnh hưởng nặng nề tới sĩ khí quân ta.”

Ôn Sâm ở một bên cười hắc hắc, chứng kiến Phương Tranh ngửa đầu nhìn trời, thần tình thản nhiên nhưng ẩn giấu trong đó là một chút lo lắng.

Ôn Sâm tiến lên cười bồi nói: “Nguyên soái không cần phải lo lắng đến chiến sự, đợi sau khi hai quân Đột Quyết lưỡng bại cầu thương, chúng ta sẽ xung phong dọn dẹp chiến trường, trận này Hoa triều chúng ta tất thắng!”

Gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, sau một lúc lâu Phương Tranh mới thở dài một hơi, thần tình ưu quốc thương dân đau đớn kịch liệt: “Ngươi nói xem, nữ tử tuyệt sắc như thế, tại sao cố tình còn là nhạc mẫu nương nương của ta? Thật sự là một tấm bi kịch nhân gian hiếm thấy ah!”

“Hả?” Ôn Sâm trợn tròn mắt, hai phe sắp tới giờ quyết chiến. Lúc này hắn thống soái mười vạn đại quân cư nhiên còn dám mơ tưởng đến nhạc mẫu nương nương?

Ôn Sâm có cảm giác ngọn lửa chiến ý tràn ngập trong lòng, bỗng nhiên như bị dội trúng một chậu nước lạnh, lạnh từ đầu cho xuống tới chân.

Nghiêng đầu nhìn biểu tình kinh ngạc của Ôn Sâm. Phương tranh buồn bã thở dài: “Ngươi cũng hiểu được đó là một tấm bi kịch đi? Nàng sinh ta chưa sinh, ta sinh nàng đã già, một tiếng nhạc mẫu khiến cho ta khuynh đảo liệt phế, di? Hảo thơ, hảo thơ a! Văn thơ của ta quả nhiên đã có thành tựu hơn một chút điểm.”

“ Nguyên soái thật sự là….thật sự là….” Ôn Sâm ấp úng cả nửa ngày, rốt cuộc cũng phun ra một câu nói hàm hồ không rõ ràng: “Thật sự là văn tài cái thế!”

Phương Tranh ưỡn ngực ngắm nhìn nơi xa xa phía cuối chân trời, buồn bã nói: “Nhưng đôi ta tương ngộ thì càng buồn hơn, tình cảm lạnh lẽo như nước mùa đông, cho dù văn tài cái thế thì cũng chẳng làm được gì cả.”

Ôn Sâm thật sự chịu hết nổi, cẩn thận nói: “Nguyên soái, không bằng chờ sau khi quyết chiến xong, ngài mới hảo hảo ngâm cứu vấn đề luân lý phức tạp này, có được không?”

Phương Tranh nghe vậy liền mau chóng phấn chấn lại tinh thần, nhìn bốn phía chung quanh nói: “Tại sao trinh thám phía trước còn chưa quay lại hồi báo tin tức nhỉ?”

Ôn Sâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, âm thầm lau mồ hôi lạnh nói: “Mới vừa quay lại truyền tin tức, Mặc Xuyết cùng Mặc Cúc Liên đã chém giết hơn nửa canh giờ, quân sĩ song phương càng đánh càng hăng máu, thương vong rất nhiều.”

Phương Tranh nhíu mày: “Thương vong rất nhiều là con số bao nhiêu?”

Ôn Sâm nói: “Xem chừng, nhân số thương vong của song phương công lại cũng khoảng hơn ba vạn người.”

Phương Tranh trầm ngâm suy nghĩ, lắc đầu nói: “Còn chưa đủ, để nguyên cho bọn họ tiếp tục đánh nhau, chúng ta vẫn án binh bất động như cũ, chờ song phương thương vong quá nửa. Chúng ta mới xông tới thu dọn chiến trường, làm như vậy thương vong quân ta cũng có thể giảm thiểu được rất nhiều.”

“Nguyên soái, vạn nhất Mặc Cúc Liên hoặc Mặc Xuyết phát hiện ra tình huống bất thường, liền thu quân lại thì phải làm sao bây giờ? Vậy chẳng phải kế hoạch của chúng ta sẽ bị uổng phí hay sao?”

Phương Tranh tự tin cười nói: “Coi như hiện tại chủ soái song phương hạ lệnh lui quân, chỉ sợ cũng không còn kịp nữa rồi! Ngươi thử ngẫm xem, tuy rằng mỗi binh lính của người Đột Quyết ra trận chém giết đều mang trong lòng kỷ luật nghiêm minh, nhưng bây giờ song phương cộng lại cũng có hơn mười vạn nhân mã, một đạo mệnh lệnh thu quân bao nhiêu người nghe lọt vào tai? Hơn nữa chiến trường tương tác, như chèo thuyền ngược dòng không được thối lui, nếu bên nào hạ mệnh lệnh rút lui trước, hắn không sợ ảnh hưởng tới sĩ khí của quân mình và kích phát ý chí chiến đấu của địch nhân hay sao?Binh bại liền như núi đổ, lúc này bọn hắn đã hãm nhập sâu vào trong dòng nước xoáy, lui lại sẽ chỉ làm cho bọn hắn tổn thất lớn hơn thế nữa, khiến cho địch nhân đuổi giết càng thêm say máu, Mặc Xuyết cùng Mặc Cúc Liên nhiều năm kinh nghiệm nơi sa trường, tự nhiên sẽ thấu triệt cái đạo lý này?”

“Vậy nên, nguyên soái cho rằng bọn họ sẽ không lui quân sao?” Ôn Sâm giật mình tỉnh ngộ.

“Người nào lui quân trước, sẽ nhận hậu quả thảm trọng hơn. Lại nói người Đột Quyết từ xưa tới nay bản tính đều hung tàn ngang ngược, nếu phải lui binh chạy như heo chết còn không bằng đánh liều một phen, tại nơi chiến trường đặt cược sinh mạng…”

“Không thấy bóng dáng của hơn mười vạn đại quân Bắc phạt ta, chẳng lẽ bọn chúng không cố kỵ điều gì hay sao?”

Phương Tranh thở dài nói: “Băn khoăn là sẽ có, nhưng không sao! Nói đến cùng người Đột Quyết và Hoa triều ta chinh chiến đã qua trăm năm, chiến lực của tướng sĩ Hoa triều không mạnh mẽ đó chính là sự thật. Trăm năm qua người Đột Quyết đã hình thành một cái loại khinh thường vô hình trong tâm tưởng, cho nên bọn hắn căn bản sẽ không nhìn mười vạn nhân mã của chúng ta vào trong mắt. Mẹ nó! Nói tới lại khiến cho ta cảm thấy bực mình.”

Lúc này chỉ nghe “sưu” một tiếng, từ phương đông truyền mơ hồ truyền đến thanh âm rít gào của tiếng pháo lệnh.

“Nguyên soái, Mặc Cúc Liên lại tiếp tục phóng lệnh tiễn cầu chúng ta đến cứu viện, đây đã là mũi tên lần thứ năm rồi.”

Phương Tranh không cam lòng lẩm bẩm nói: “Mẹ nó, lão gia hỏa này như thế nào một chút khí khái của người Đột Quyết cũng không có? Một mực muốn ta chạy đến cứu viện, ngươi chống đỡ thêm chốc lát sẽ chết được hay sao? Thật không biết xấu hổ, so với lão tử còn muốn nhát chết hơn, quả thực là một tên bại hoại tầm cỡ của dân tộc Đột Quyết, ân, gọi tắt hắn là Đột Bại đi.”

Ôn Sâm biểu tình đen thui: “Nguyên soái, có cần phát binh hay không?”

Phương Tranh ngẩng đầu nhìn sắc trời, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười băng sương.

Mặc Cúc Liên nhìn máu tươi đẫm đầy đất ngay trước cổng đại doanh, nhìn ngoài mấy trăm bước, hai phe Đột Quyết chiến sĩ đang tàn sát lẫn nhau, hắn bỗng nhiên cảm thấy cả người băng lãnh, cả người dường như rơi vào trong hầm băng.

Thương vong đã qua phân nửa, mà viện quân Hoa triều vẫn chậm chạp không gặp hình bóng, tên lệnh cầu viện đã bắn lên năm mũi, nhưng như đá chìm đáy biển, không hề tin tức.

Đây là một hồi chiến đấu thảm liệt, thi thể chất cao như núi cùng máu tươi đầm đìa, làm tôn thêm khí thế chiến tranh, nhìn những chiến sĩ ưu tú người trước ngã xuống, người sau tiến lên hi sinh trên chiến trường, trong lòng Mặc Cúc Liên giống như bị dao cắt đau đớn.

Hậu quả hôm nay, là tội lỗi của người phương nào?

Thần tình phẫn nộ trên mặt Mặc Cúc Liên cũng không còn nhìn thấy, chỉ còn lại, là một mảnh thê lương bi thương.

Đúng vậy, đưa năm vạn chiến sĩ đến hoàn cảnh hôm nay, là tội của người phương nào? Chính là do vị quốc sư Đột Quyết như hắn, người thống suất thật sự của năm vạn đại quân, là hắn, dễ tin lời hứa hẹn của người Hoa triều, là hắn, đánh giá cao nhân phẩm của người cầm đầu Phương Tranh của quân bắc phạt Hoa triều, Phương Tranh dùng sự trả giá cực kỳ nhỏ bé, thu hoạch tín nhiệm của hắn, tiêu diệt Sài Mộng Sơn, ngầm đồng ý thậm chí cổ vũ hắn cướp giật bãi cỏ thảo nguyên, hợp nhất bộ lạc, chủ động tiếp nhận những cuộc chiến đấu quy mô nhỏ trước cuộc quyết chiến, tất cả những trò ngụy trang này làm được cực kỳ hoàn mỹ, khi Mặc Cúc Liên dần dần tín nhiệm liên minh Hoa triều, Phương Tranh lại đột nhiên ti tiện đem năm vạn chiến sĩ Đột Quyết đẩy xuống vực sâu vạn trượng!

Người dụng binh trên người, đó là mượn đao giết người.

Mặc Cúc Liên muốn cười, sống suốt một con giáp( 60 năm), phút cuối cùng lại thua bởi một thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi, uổng hắn tự xưng là trí mưu siêu tuyệt trong những người Đột Quyết, hôm nay lại giống như một kẻ ngu ngốc, cam tâm tình nguyện chui vào cái tròng đã được bố trí sẵn cho hắn. Còn kiễng chân chờ đợi viện quân của người Hoa triều, thực sự vô cùng buồn cười!

Hoàn cảnh lúc này, có ngốc cũng hiểu rõ, khi “viện quân” của Hoa triều chạy đến, bọn họ sẽ giơ lên dao mổ, bất quá đối tượng bọn họ tàn sát cũng là người Đột Quyết đang tàn sát lẫn nhau trên chiến trường, bất luận là chiến sĩ dưới trướng Mặc Xuyết hay Mặc Cúc Liên hắn, những chiến sĩ đã hoàn toàn kiệt lực sẽ bị đại quân Hoa triều không chút lưu tình giết chóc hầu như không còn.

Không phải tộc của ta, sẽ có dị tâm. Tiên hiền của Hoa triều ở thời cổ đại xa xôi truyền xuống lời lẽ chí lý, Mặc Cúc Liên ngày xưa còn thanh tỉnh hiểu được ý nghĩa của những lời này, nhưng hôm nay thật sự gặp phải, thời gian đã quá muộn!

Nhìn chiến trường còn đang chém giết kịch liệt, Mặc Cúc Liên bỗng nhiên cười nhạt, rút lui cũng không chỉ một mình hắn. Còn có Mặc Xuyết đối diện, buồn cười chính là, thẳng đến lúc này, Mặc Xuyết đối với âm mưu kinh thiên của người Hoa triều lại không hề có cảm giác, vẫn không ngừng hướng chiến trường tăng binh, nỗ lực muốn một lần tiêu diệt ẩn hoạn, sau này nhất thống thảo nguyên, thực hiện mộng đẹp xưng bá thiên hạ.

Rất nhanh Mặc Xuyết sẽ phát hiện, mộng đẹp của hắn cũng giống như bọt biển, nghiền nát dưới ánh mặt trời, thời khắc tàn khốc kia cũng sẽ không còn xa nữa.

“ Quốc sư đại nhân, thương vong của chúng ta đã quá nửa, có nên hướng chiến trường tăng binh hay không?” Một gã vạn phu trưởng cả người đầy máu, quỳ gối ngay trước mặt Mặc Cúc Liên kính cẩn hỏi.

Mặc Cúc Liên mắt nhìn phương xa, khuôn mặt già nua co quắp vài cái, ánh mắt lộ ra một vẻ kiên quyết.

“ Truyền lệnh, chiến sĩ toàn quân buông binh khí.”

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của vị vạn phu trưởng, Mặc Cúc Liên nhàn nhạt hạ một đạo mệnh lệnh khiến kẻ khác khó có thể tin nổi.

“ Hướng Mặc Xuyết Khả Hãn đầu hàng!”

“ Vì sao?” Vạn phu trưởng ngẩn người, sau đó lập tức lớn tiếng kêu lên, thần sắc dị thường phẫn nộ, nếu không phải Mặc Cúc Liên có thân phận quốc sư và người cầm đầu, chỉ sợ hắn sẽ không chút do dự một đao chém hắn chết ngay tại chỗ.

Người Đột Quyết có thể chết, có thể chảy máu, có thể thua, nhưng bọn hắn tuyệt đối không thể đầu hàng, hơn nữa còn hướng một nghịch tặc muốn cướp đoạt hãn vị của thân ca ca mà đầu hàng, tín ngưỡng đổ nát, so với việc mất đi sinh mạng càng làm cho người thêm thống khổ.

Mặt Mặc Cúc Liên trầm như nước, ngây ra nhìn các chiến sĩ đang chém giết thảm liệt trên chiến trường, ánh mắt lộ ra thần sắc đau đớn, hắn thở ra một hơi thật dài, mang theo vài phần run run, nhẹ giọng nói: “ Bất luận chúng ta tín ngưỡng cái gì, hiện tại, hãy để chúng ta vì dân tộc Đột Quyết lưu lại một ít mầm móng! Đại họa, gần ngay trước mắt.”

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #389