Chương 370: Xuất Chinh


Ngự thư phòng bên trong hoàng cung. Phương Tranh níu tay áo long bào của Mập Mạp, khóc ra một đống nước mắt nước mũi, vừa khóc vừa dùng tay áo rộng của Mập Mạp lau tới lau lui trên mặt, rất nhanh, ống tay áo của Mập Mạp liền dính đầy nước mũi nước mắt, bẩn hề hề thành một đoàn, làm kẻ khác không muốn nhìn thêm.

Mập Mạp nhìn ống tay áo long bào của chính mình, khóe miệng xót xa rút vài cái, thở dài nói: “ Phương huynh, ngươi…cảm tình của ngươi thật sự quá phong phú, ta tìm cái khăn tay đưa cho ngươi lau lau có được hay không? Long bào của ta rất đắt tiền, hiện tại quốc khố không giàu có, ngươi còn khóc thì ta sẽ không có y phục mặc.”

Phương Tranh oa oa khóc lớn: “ Mập Mạp, ô ô…ngươi không thể bắt ta đi chịu chết a! Ta ở trên có người già, ở giữa ở dưới còn có nhiều lão bà như vậy, nếu ta chết, bọn họ phải làm sao bây giờ nha.”

Mập Mạp bất đắc dĩ nói: “ Phương huynh, đây không phải cho ngươi đi chịu chết, khác với trước đây, lần này ngươi là thống suất tam quân, chỉ cần ngồi sau hậu phương điều hành đại quân, không cần tự mình ra trận giết địch, ngươi không có nguy đâu.”

“ Ô ô…tuy rằng ngươi nói rất chân thành, nhưng ta còn cảm giác là ngươi đang lừa dối ta chiến tranh! Hơn mười vạn người đánh vào cùng nhau, ai dám bảo chứng tên Mặc Xuyết vương bát đản sẽ không dùng cách đối đãi Cốt Đốt Lộc như nhau, cũng tập kích lén sau lưng ta?”

Mập Mạp than thở: “ Ta đã điều cấm cung cao thủ đi theo bảo vệ ngươi, chính ngươi cũng nên đề phòng một chút, đừng điều hết tướng sĩ trong trung quân ra ngoài, như vậy có thể bảo hộ không còn sơ thất…”

Phương Tranh dừng lại tiếng khóc, giơ gương mặt đầy nước mắt nước mũi cẩn thận hỏi: “ Nếu phát hiện tình huống không ổn, ta có thể suất quân chạy trốn hay không?”

Mập Mạp cười khổ nói: “ Nếu ngươi chạy trốn không ai cản ngươi, thế nhưng nếu ngươi chạy, phía sau là ngàn vạn bách tính vô tội của Hoa triều, còn có kinh thành của ta, còn có người nhà vợ con của ngươi, bọn họ tay không tấc sắt đối diện sự tàn sát của người Đột Quyết, ngươi có chạy không?”

Ngày tháng thật không có cách nào trải qua!

Khóe miệng Phương Tranh nhếch lên, lại nhanh muốn khóc đi ra.

Mập Mạp ngửa đầu nặng nề thở dài, nói: “ Phương huynh, hôm nay triều hội ngươi cũng thấy đó, triều ta không phải thiếu tướng lĩnh dũng mãnh, nhưng lại thiếu khuyết thống suất tam quân! Dù là Phùng Cừu Đao cũng không dám đảm nhận trọng trách, trừ ngươi ra, ta thực sự tìm không ra người thích hợp để chọn làm thống suất đâu.”

Phương Tranh hừ nói: “ Mập Mạp, ngươi đừng quên, ta là quan văn, không phải võ tướng, trước đây bình Phan Văn Viễn, bình thái tử bình Thái Vương, đó là không trâu bắt chó đi cày, tình thế làm cho ta phải chưởng quân, nhưng ngươi ta đều rõ ràng, ta căn bản không phải là nhân tài dùng trong chiến tranh! Cả triều văn võ đề cử ta lĩnh binh, là bởi vì bọn họ không thích ta, muốn hất ta ra thật xa, đánh thắng thì bọn họ có công đề cử, đánh thua thì bức ngươi đem ta trị tội, ngươi làm hoàng đế lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không đẽo gọt ra ý tứ của đám đại thần kia?”

Mập Mạp lắc đầu nói: “ Ngươi đừng nghĩ mọi người ai cũng xấu như vậy, trên thực tế, trong triều không ít người đối với ngươi có hảo cảm, Bộ Binh thượng thư Ngụy đại nhân, cùng đám nha môn Bộ Binh quan viên dưới quyền hắn, còn có Hộ Bộ Đỗ thượng thư, Lễ Bộ Dương thượng thư, bọn họ kỳ thực đối với ngươi đều luôn coi trọng, hôm qua quần thần nhất trí đề cử ngươi, cũng không phải là tất cả mọi người muốn hại ngươi, ít ra Ngụy đại nhân bọn họ xác thực là vì suy nghĩ cho triều đình.”

Phương Tranh trừng mắt nhìn Mập Mạp nói: “ Bọn họ đề cử ta, là bởi vì bọn họ bị hôn mê đầu óc, vậy còn ngươi? Ngươi cũng hôn mê đầu như bọn họ sao? Ngươi còn không hiểu ta sao? Mười vạn đại quân giao cho ta chỉ là một người chưa từng đánh trận lớn đi thống suất, chẳng phải làm cho bọn họ một cước bước chân vào quỷ môn quan?”

Mập Mạp cộc lốc nở nụ cười: “ Phương huynh, ngươi có đôi khi rất tự kỷ, đem mình nói khoác như thiên thần hạ phàm. Có đôi khi lại quá mức tự coi nhẹ mình, trên thực tế, ngươi bình Phan Văn Viễn, bình thái tử, bình Thái Vương, nói thêm phía trước, trước khi ngươi làm quan từng cấp giúp triều đình sách lược thối lui Đột Quyết, những công tích này mọi người đều xem tại trong mắt, ở trong lòng ta và các đại thần, ngươi là người văn thao võ lược, lẽ nào chính ngươi cũng không phát hiện hay sao?”

Dừng một chút, Mập Mạp nói tiếp: “ Thống suất tam quân, cũng không cần hắn có bao nhiêu dũng mãnh vũ lực, cũng không cần hắn tự mình ra trận giết địch, chỉ cần hắn có ý nghĩ thanh tỉnh, ở trong soái trướng ra lệnh, đầy đủ lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hòa, tuyên bố từng quân lệnh có thể đánh bại địch nhân, dùng sự trả giá ít nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất, Phương huynh, đầu óc ngươi từ trước tới nay vốn thông minh, tiên hoàng và ta giao cho ngươi mỗi việc làm đều được hoàn thành thỏa đáng, lần này bắc phạt Đột Quyết, liên quan đến quốc gia xã tắc, ta chỉ đành giao chuyện này cho ngươi đi làm.”

Phương Tranh lắc đầu nói: “ Không được, Mập Mạp, ta không nhận nổi trách nhiệm lớn như vậy. Được rồi, kỳ thực sợ chết cũng là nguyên nhân trong đó, nói chung, ta không dám thụ quân mệnh, ngươi tự thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi, tìm một người thích hợp hơn đến đảm nhiệm thống suất.”

Mập Mạp thần sắc âm úc nói: “ Còn có ai hợp hơn so với ngươi? Phương huynh, triều hội hôm nay, đám võ tướng trong quần thần, ngươi nhìn thấy có ai dám đứng ra lĩnh mệnh chức thống suất?”

Phương Tranh vừa muốn khóc: “ Ta cũng không đứng ra! Các ngươi vì sao cứ nhìn chằm chằm vào ta? Ta chiêu ai chọc ai vậy chứ?”

Mập Mạp thở dài nói: “ Kẻ thù bên ngoài trước mặt, trong triều lại không có một người có thể đảm nhận trọng trách, ta làm hoàng đế cũng thật quá bi ai! Phương huynh, trên thực tế, ta muốn ngươi thống suất, ngoại trừ cho rằng ngươi xác thực có bản lĩnh đánh bại Đột Quyết, còn tồn một tâm tư khác.”

Nhìn biểu tình ngạc nhiên của Phương Tranh, Mập Mạp trầm giọng nói: “ Mấy năm qua, loạn trong giặc ngoài không ngừng, họa ngoại xâm lược không nói đến, đây là chuyện chúng ta cần phải giải quyết, chỉ nói nội ưu, trong hai năm, Phan Văn Viễn đã phản, tiền thái tử lại phản, Thái Vương phản, bọn họ tuy rằng đều đã bình định, nhưng vẫn còn dư nghiệt tồn tại, trải qua vài lần phản loạn, hoàng tộc thiên gia ta đã suy sụp uy vọng, thiên hạ thần dân đều đang suy nghĩ, nhiều người phản bội đương triều hoàng đế như vậy, lẽ nào vị hoàng đế này thật sự không đáng giá cho mọi người ủng hộ hay sao? Lúc phụ hoàng bình định đã từng đem hết thủ đoạn thiết huyết xử lý thiên hạ, tẫn tru phản loạn, thậm chí liên lụy không ít vô tội, hắn nỗ lực dùng loại tàn sát máu tanh đến vãn hồi một chút uy vọng của hoàng tộc. Làm cho người trong thiên hạ biết, hoàng tộc thiên gia không cho phản bội, không cho xâm phạm. Phụ hoàng không phải là một người thích giết người, thế nhưng vì tôn nghiêm hoàng tộc, hắn phải làm như vậy.”

“ Hiện tại đến phiên ta làm hoàng đế, ta lại càng không thích giết người, ta vẫn muốn dùng chính trị nhân từ xử lý, hồi phục lòng dân đối với triều đình, hiện nay căn cơ của ta ở trong triều đã dần dần vững chắc. Đợi sau khi bình định Đột Quyết, ta sẽ tiến tới biến pháp đồ tân, nhượng gốc cổ thụ che trời đang từ từ héo rũ của Hoa triều dần dần chậm rãi tỏa sáng sinh cơ mới, nhưng tất cả những chuyện này, phải có một tiền đề, đó chính là phải bình diệt Đột Quyết, để cho bọn họ từ nay về sau không dám phạm cảnh, bách tính chúng ta mới có ngày lành, ta mới có thể buông tay phát triển hoài bão trong lồng ngực…”

Mập Mạp càng nói càng kích động, trên gương mặt béo mập toát ra quang mang trầm tĩnh: “ Trước khi phụ hoàng lâm chung từng dặn dò, muốn ta làm hoàng đế có ích, ta đã đáp ứng hắn, nhất định vào lúc ta còn sống, làm Hoa triều trên dưới chính lệnh thẳng đường, bách tính áo cơm không lo, phiên giáp dị quốc từ nay về sau không dám mơ ước giang sơn tốt đẹp của chúng ta, chân chính làm được nội không lo, ngoại vô hạn, như vậy mới không cô phụ sự phó thác của phụ hoàng, không phụ trách nhiệm của một hoàng đế.”

Phương Tranh lặng lẽ, Mập Mạp dần dần thành thục rồi, rốt cục hắn đã biết bản thân muốn gì, nên làm như thế nào, trong lồng ngực hắn ẩn chứa thiên hạ, hắn đang nỗ lực thực hiện hoài bão của chính mình, ngược lại là mình thì sao? Chính mình lại có hoài bão gì?

Trên đời trăm loại người, Phương Tranh vẫn luôn cố chấp cho rằng bản thân hắn chỉ có hoài bão làm một thiếu gia ăn chơi trác táng. Đây là việc không còn biện pháp, tính cách quyết định cho số phận.

“ Ngươi nói những việc này, xác thực thật vĩ đại, Mập Mạp, phải thừa nhận, người thành thục hơn rất nhiều.” Phương Tranh tự đáy lòng than thở, lập tức lại chuyển, nghi hoặc nói: “ Thế nhưng…điều này có quan hệ gì đến việc muốn ta lĩnh binh chiến tranh cùng Đột Quyết?”

Mập Mạp cười nói: “ Ngươi còn không có nhìn ra tới sao? Cùng Đột Quyết đánh một trận, là liên quan đến sự sống chết của hai quốc gia, sự tồn vong, kết quả như thế nào cũng không cần ta phải nói, Phương huynh, ngươi ngẫm lại, nếu ta đổi một người không có gốc gác minh bạch đi lĩnh binh, sau khi đánh thắng hay thua không biết, vạn nhất hắn cũng giống như Phan Văn Viễn, Thái Vương bọn họ làm phản thì sao? Chúng ta làm sao bây giờ? Lần này là khuynh hết binh lực quốc gia trong trận chiến này, nếu các tướng sĩ trái lại quay đầu đánh một kích, chúng ta làm gì còn đường sống? Cả triều văn võ ngoài miệng đều nói trung quân báo quốc, nhưng ai biết ở giữa bọn họ có người đang rắp tâm hại người hay không? Phan Văn Viễn, tiền thái tử còn có Thái Vương, bọn họ thiếu chút nữa đã thành công. Ngươi ta làm sao biết còn có người nào sẽ dám mạo hiểm thử thêm một lần hay không?”

Mập Mạp thật sâu nhìn Phương Tranh, nói: “ Phương huynh, chỉ có cho ngươi lĩnh binh, mới làm cho ta hoàn toàn yên tâm, ngươi ta quen biết thời cùng học, là bạn cùng chung hoạn nạn thời áo vải, chúng ta cùng nhau đánh nhau, cùng nhau trêu chọc phụ nữ, cùng nhau dạo kỹ viện, chuyện tốt chuyện xấu phạm không ít, dù là ngôi vị hoàng đế hôm nay của ta, đều là do ngươi toàn lực hỗ trợ mới có, cả triều văn võ, ta chỉ tin một mình ngươi. Hôm nay bằng hữu như ta có nguy nan, Phương huynh, giúp ta lần nữa!”

Phương Tranh nghe vậy, một luồng máu nóng trong lồng ngực nhất thời liền sôi trào lên.

Hắn hiểu rõ, Mập Mạp không phải hướng hắn hạ thánh chỉ, hiện tại Mập Mạp là một người bất lực cần một bằng hữu giúp đỡ, thiên hạ ngoại trừ chính mình, còn có ai có thể giúp hắn?

Chiến tranh thì thế nào? Chiến trường đẫm máu không phải mình chưa từng thấy qua, vì bằng hữu này, gặp lại một hồi thì đã làm sao? Lão tử tính toán làm thiếu gia ăn chơi trác táng, nếu là bằng hữu mà cũng không giúp, một thiếu gia ăn chơi trác táng như hắn chẳng phải là sống quá mức ích kỷ? Làm một thiếu gia ăn chơi trác táng bi ai như vậy, làm được có ý nghĩa sao?

Chết thì chết! Lão tử vốn không nên xuất hiện ở thời đại này, sống được thêm vài năm, làm chức quan lớn đến như vậy, lão bà có, nhi tử có, lão tử đã kiếm đủ!

“ Được, ta giúp ngươi.” Phương Tranh nhìn Mập Mạp, nặng nề gật đầu.

Viền mắt Mập Mạp nhất thời ươn ướt, nhìn khuôn mặt dần dần trở nên kiên nghị của Phương Tranh, hắn bỗng nhiên nhếch môi cười cười, trong nụ cười mang theo nước mắt.

Phương Tranh cũng cười.

Bằng hữu, đơn giản là như vậy, một câu cảm tạ cũng không cần nói ra, đây đó đều hiểu rõ.

“ Ai, Mập Mạp, hỗ trợ thì hỗ trợ, quốc khố thiếu ta ba trăm vạn lượng bạc ngươi cũng phải nhớ, phải trả đó! Thân huynh đệ, sổ sách vẫn phải rõ ràng.”

Gương mặt béo phì của Mập Mạp biến đen.

“ Ta vẫn rất không yên tâm, nếu không hiện tại ngươi ghi một tờ giấy nợ đi, như vậy ta có thể an tâm bắc phạt.”

“ Không!” Mập Mạp phun ra một chữ từ kẽ răng.

Tiểu Lục bị Phương Tranh ôm vào lòng, hơi thở dốc, vừa rồi một phen điên loan đảo phượng phảng phất đưa nàng lên thiên đường, đã qua đi, nhưng thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.

Phía bên kia của Phương Tranh, cánh tay ngọc của Phượng Nương nhẹ nhàng khoác lên vai Phương Tranh, mị nhãn mê ly như hàng vạn hàng ngàn tơ trời quấn lên trên người hắn.

“ Phu quân, hai ngày nay vì sao ngài tham lam như vậy? Muốn chúng ta một lần lại một lần, chúng ta đều chịu không nổi nữa đâu.” Thanh âm Phượng Nương phảng phất mang theo vài phần tình dục, ôn nhu mềm mại, làm thân dưới Phương Tranh vừa thành thật xuống tới lại không tự chủ được mà đứng thẳng lên.

Tiểu Lục ghé vào trên người Phương Tranh, bật người cảm giác được thân thể Phương Tranh đang biến hóa, sợ đến cả người run lên. Vội vàng thở hổn hển tránh xa, đưa vùng lưng trơn bóng như ngọc về phía Phương Tranh, trong miệng mềm nhẹ kêu lên: “ Không…ta từ bỏ, thiếu gia…ngài, ngài tìm Phượng Nương đi, ta không được.”

Phượng Nương cũng mặt mày biến sắc, vội la lên: “ Ta cũng không được nữa, phu quân, ngươi…ngươi cũng quá lợi hại đi.”

Phương Tranh bất đắc dĩ nhìn tiểu Phương Tranh đang dựng thẳng đứng, nói: “ Bỏ đi, loại chuyện này nên tiết chế, chúng ta trở lại một lần là được, có được hay không?”

Hai nàng liền biến sắc, gấp gáp lắc đầu.

Phượng Nương xoay người, hai cánh tay trần đặt lên trong ngực Phương Tranh, nhẹ giọng cười nói: “ Phu quân, ngài cần phải tiết chế mới được, tỷ tỷ nói, không cho ngài…hì hì, không cho ngài tham nhiều quá, nếu phá hủy thân thể của ngài, tỷ tỷ sẽ không tha cho chúng ta đâu.”

Phương Tranh cười khổ, nói: “ Được rồi, chúng ta trò chuyện cũng được.”

Phượng Nương nhẹ nhàng thở dốc vài cái, ôn nhu nói: “ Phu quân, hai ngày nay vì sao ngài có điểm tâm thần bất an vậy? Ngài làm sao thế?”

Phương Tranh thở dài nói: “ Các lão bà, tiếp qua hai ngày, ta sẽ bắc phạt thảo nguyên, cùng người Đột Quyết chiến tranh.”

Hai nàng nghe vậy, cả người run lên, mất hẳn vẻ kiều diễm vừa rồi, gấp đến gương mặt tái nhợt, kinh hãi nói: “ Ngài muốn đi chiến tranh? Đây là vì sao?”

Phương Tranh nghiêm nghị nói: “ Nam nhi trung quân báo quốc, đây là nghĩa vụ phải làm, ta có thể nào không đi?”

Đôi mắt đẹp của hai nàng thoáng chốc tuôn ra nước mắt trong suốt, Phượng Nương nhìn Phương Tranh, lớn tiếng khóc nói: “ Ngài báo quốc thật ra đi được dễ dàng, thế nhưng…nam nhân ra trận giết địch, đối với nữ nhân chúng ta mà nói, cũng là tai họa lớn hơn trời.”

Tiểu Lục trở tay ôm lấy Phương Tranh, trốn trong lồng ngực rộng của hắn, khóc sướt mướt, chỉ liên tục lắc đầu.

Phương Tranh khụt khịt, bi phẫn nói: “ Các nàng cho là ta nguyện ý đi sao? Ta không phải là không có biện pháp sao? Các đại thần đề cử ta đi, hoàng thượng chỉ tin tưởng ta, con mẹ nó ta chiêu ai chọc ai chứ?”

Phượng Nương vội vàng ngẩng đầu, nói: “ Chúng ta đi nói cho tỷ tỷ, thỉnh nàng tiến cung khuyên hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Phương Tranh lắc đầu nói: “ Không cần, Mật nhi đã biết, là ta ngăn nàng tiến cung, chuyện đi đánh giặc thật không ai bức ta, là ta tự mình đáp ứng hoàng thượng thôi.”

Nhìn hai nàng khóc thật u oán buồn bã, Phương Tranh vươn hai tay chăm chú ôm hai nàng, ôm vào trong ngực, luôn hướng các nàng bảo chứng, chính mình chỉ ở hậu phương ra lệnh, không cần tự mình ra trận giết địch, thần sắc hai nàng lúc này mới có thư hoãn.

Cố ý nhìn Tiểu Lục một chút, Phương Tranh thoáng suy nghĩ, chần chờ nói: “ Tiểu Lục, lần này ta đi thảo nguyên, còn có một mục đích, căn cứ thám tử hồi báo, mẫu thân của nàng hiện đang ở trung quân lều lớn của Mặc Xuyết Khả Hãn, ta nghĩ, nếu như lần này chiến thắng, hẳn là có thể thuận lợi cứu trở về mẫu thân của nàng.”

Tiểu Lục run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Tranh, thần sắc do dự mấy lần, sau một lát Tiểu Lục cúi đầu, trong giọng nói tràn ngập kiên định: “ Thiếu gia, Tiểu Lục muốn đi theo bên cạnh ngài, cùng nhau bắc phạt thảo nguyên.”

“ A? Không được! Nói đùa gì vậy! Trăm triệu không được!” Phương Tranh không chút do dự cự tuyệt: “ Hai quân đánh nhau, đao kiếm không có mắt, làm nàng bị thương thì sao bây giờ? Chuyện này vạn vạn không được.”

Tiểu Lục cũng không cưỡng cầu, chỉ bình tĩnh nhìn Phương Tranh, từ trong ánh mắt kiên định của nàng, Phương Tranh thấy được vài phần kiên quyết, trong lòng biết hắn thế nào cũng không ngăn cản được chuyện Tiểu Lục bắc thượng thảo nguyên, dù sao mẫu thân của nàng còn đang ở trong Ba Uyên bộ lạc chịu khổ, biết nơi ở của mẫu thân Tiểu Lục khẳng định sẽ đi tìm, dù là ai cũng không thể ngăn cản được nàng.

“ Được rồi, đi thôi đi thôi, cùng đi với ta!” Phương Tranh bất đắc dĩ phất phất tay, nói: “ Các nàng luôn luôn khi dễ ta, ta thực sự đã chìu chuộng hư các nàng!”

Tiểu Lục cảm kích cười cười, tựa đầu chôn trong lòng Phương Tranh, dùng sức ôm lấy thắt lưng hắn.

Con ngươi Phương Tranh vòng vo chuyển, sắc cười nói: “ Nhanh xuất chinh rồi, ta phải hảo hảo khi dễ các nàng, chờ ta đại thắng quay về triều thì các nàng khẳng định cũng mang thai tiểu tử béo mập cho ta.”

Nói xong Phương Tranh mạnh mẽ nghiêng người, đặt Phượng Nương ngay bên dưới thân.

Ánh nến chập chờn, chiếu sáng cảnh xuân tràn ngập trong sương phòng.

Tháng tư Tuyên Vũ nguyên niên, trên đại doanh tây giao, cờ xí phấp phới, sát khí trùng trời, hơn vạn danh tướng sĩ bài thành đội ngũ chỉnh tề, ăn mặc áo giáp sáng rỡ, tay cầm đao kiếm trường mâu sắc bén, lẳng lặng đứng trên sân, hơn một vạn ánh mắt chăm chú nhìn lên Phương Tranh đang mặc một thân khải giáp màu bạc đứng trên đài điểm tướng.

Hơn một vạn binh sĩ này là tinh nhuệ được tuyển chọn từ trong tứ quân bảo vệ xung quanh kinh thành, bọn họ sẽ hộ tống Phương Tranh cùng nhau bắc thượng, sau đó ở tại U Châu hội hợp với hơn mười vạn đại quân đang khẩn trương huấn luyện, cùng nhau xuất binh thảo phạt Mặc Xuyết.

Trên sân lặng ngắt như tờ, hơn vạn người nhìn như một người, lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong trầm mặc tản mát ra vẻ túc sát tiêu điều. Theo thời gian trôi qua, khí thế túc sát càng thêm nồng nặc, ở trên bầu trời sân rộng cuồn cuộn, ngưng kết, giống như lưỡi đao sắc bén, không chút kiêng nể cắt lấy da thịt mọi người, làm kẻ khác không tự chủ được sinh ra kính nể.

Sa trường điểm binh, khí phách hiên ngang, trên đài điểm tướng, Phương Tranh khoác một thân áo giáp sáng rực, đầy mặt nghiêm túc nhìn chăm chú vào hơn vạn danh tướng sĩ trước mặt, bọn họ tuổi trẻ cường tráng, tinh thần chấn hưng. Tinh thần còn phấn chấn bồng bột, trong trầm mặc tản mát ra ý chí không chút nào sợ hãi, phảng phất như bọn họ cũng không phải đi đấu chiến sống chết với người Đột Quyết, mà là đi tham gia một hồi yến tiệc hào hoa xa xỉ không gì sánh được.

“ Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?” ( Say khướt sa trường xin chớ cười, xưa nay chinh chiến có ai về?)

Trong lòng Phương Tranh nhiều lần lặp lại câu này, đủ loại cảm xúc lẫn lộn.

Những vị tướng sĩ đi theo hắn xuất chinh hôm nay, có bao nhiêu sinh mạng sẽ vĩnh viễn chôn trên thảo nguyên hoang mạc lạnh giá, thân thể hóa thành bùn đất, tan rã trên đại địa? Bọn họ có biết chiến tranh đến tột cùng có bao nhiêu tàn khốc vô tình hay không?

Tiếng trống bên trái sân rộng vang lên, giờ lành đã đến, nên xuất chinh rồi.

“ Đại nhân, có nên nói vài câu với tướng sĩ, cho bọn họ chút khí thế?” Ôn Sâm đứng một bên thấp giọng hỏi.

Phương Tranh gật đầu, nhìn các tướng sĩ sĩ khí như hồng, hắn bỗng nhiên sản sinh một nỗi sợ hãi, chiến tranh, là chuyện nguy hiểm cỡ nào, một vạn người này ai không có cha sinh mẹ dưỡng, nếu mình không thể đưa họ còn sống rời khỏi chiến trường, làm sao không làm thất vọng cha mẹ già đang ở hậu phương tha thiết chờ mong bọn họ đắc thắng quay về?

Giờ khắc này, Phương Tranh bỗng nhiên cảm thấy trên vai gánh một trách nhiệm vô cùng nặng nề, tuy rằng nhìn không thấy sờ không được, nhưng ép tới mức hắn có cảm giác không thở nổi.

Tằng hắng vài tiếng, Phương Tranh dồn khí đan điền, lớn tiếng nói: “ Tướng sĩ..”

“ Nghiêm!”

Vạn danh tướng sĩ đồng loạt thu chân ưỡn ngực, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Phương Tranh.

Khái khái hai tiếng, Phương Tranh nỗ lực cho thanh âm chuyển tới từng góc sân, chỉ là bởi vì trong lòng sợ hãi, thanh âm của hắn có vẻ hơi run rẩy.

“ Các tướng sĩ! Cổ nhân nói, mặc dù ngàn vạn lần người chung quanh, ta bỏ chạy…”

Các tướng lĩnh đang đứng thẳng nghe vậy đều ngạc nhiên, Ôn Sâm quá sợ hãi, vội vàng ngăn cản nói: “ Đại nhân, sai rồi, sai rồi! Không phải bỏ chạy! Không phải bỏ chạy!”

Phương Tranh ngẩn người: “ Không phải chạy sao? Vậy là gì?”

Ôn Sâm mặt mày đen thui, thấp giọng nói: “ Mặc dù ngàn vạn lần người chung quanh, ta vẫn đi tới, không phải chạy.”

Phương Tranh chợt hiểu: “ A! Đúng, không phải chạy.”

Sau đó Phương Tranh lại hung hăng liếc mắt trừng Ôn Sâm, tựa hồ rất không vừa ý bị hắn cắt đứt hăng hái diễn thuyết.

“ Các tướng sĩ, vừa nói sai rồi, đều không phải chạy, là tiến tới, chúng ta phải tiến tới! Cổ nhân lại nói, đãn sử long thành phi tướng tại, chúng ta lại càng chạy rất nhanh…”

“ Đại nhân, sai rồi! Lại sai rồi!” Ôn Sâm đầu đầy mồ hôi, trong lòng khó khăn không gì sánh được, Phương đại nhân vì sao chỉ nghĩ đến chuyện chạy trốn, trận chiến này đánh thật nguy hiểm nha.

Gương mặt Phương Tranh đen thui, căm tức nhìn Ôn Sâm nói: “ Ngươi có phải có bệnh không? Lão tử nói cái gì ngươi cũng làm trái lại với ta, trường hợp nghiêm túc như thế, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao? Nếu không ngươi lên nói, ta đứng một bên nhìn.”

Ôn Sâm ủy khuất đến sắp khóc, đến tột cùng là ai không nghiêm túc chứ? Có người làm chủ tướng như ngươi sao?

“ Không, đại nhân, hắc hắc, chính ngài nói, ngài nói, thuộc hạ sẽ không chen miệng nữa.”

“ Đừng khách khí, ngươi tới nói đi, luôn bắt lỗi của ta, văn tài của ngươi nhất định xuất chúng hơn ta, ngươi tới nói vài câu với mọi người.”

“ Không, đại nhân, ta sai rồi, ta không bao giờ xen vào nữa, ngài buông tha ta đi.”

“ Không được, lão tử kiên trì muốn ngươi nói, nhanh lên một chút, đừng ngồi chồm hổm!”

“ Đại nhân, thuộc hạ không dám, thuộc hạ sai rồi!”

Dưới ánh mắt chăm chú của vạn danh tướng sĩ, hai người dây dưa trên đài điểm tướng nửa ngày, cuối cùng Ôn Sâm không chịu nổi áp lực ánh mắt của vạn người, chật vật chạy xuống đài điểm tướng.

Không có Ôn Sâm ở bên cạnh ồn ào, Phương Tranh nhất thời cảm thấy thanh tĩnh hơn rất nhiều, hắn hăng hái bừng bừng vung tay tiếp tục định diễn thuyết, kết quả bàn tay vung lên giữa không trung hồi lâu, nhưng nhớ không nổi rốt cục hắn nên nói gì, trong lòng không khỏi vạn phần bực bội.

“ Các tướng sĩ, nghiêm!”

Vạn tướng sĩ lần thứ hai đứng nghiêm.

Phương Tranh huy tay, nghẹn nửa ngày cũng không có gì để nói, không khỏi phẫn nộ quát to: “ Xuất phát!”

“ Ôn Sâm! Ngươi con mẹ nó! Lão tử phải phạt nửa năm bổng lộc của ngươi!”

Hoa triều Tuyên Vũ nguyên niên tháng tư, do hoàng đế hạ chỉ, Trung Quốc Công Phương Tranh nhận chức thiên hạ binh mã đại nguyên soái, suất quân bắc thượng, thảo phạt Đột Quyết, triệt để bình định phương bắc biên cảnh gây loạn suốt hơn trăm năm, thánh chỉ vừa xuất, thiên hạ rung động. Chu bang dị quốc đều ngạc nhiên với khí phách của Hoa triều tân hoàng, mà bách tính toàn quốc lại vui mừng khôn xiết, cùng tán hoàng thượng anh minh.

Trong ánh mắt tha thiết của bách tính quan viên toàn thành, đội ngũ sĩ khí như hồng bày thành đội ngũ chỉnh tề, dưới sự suất lĩnh của Phương Tranh, hạo hạo đãng đãng rời khỏi kinh thành, hướng phía bắc bước đi, lao thẳng tới vận mệnh không đoán được phía trước…

Đại quân xuất phát, lao tới U Châu, đồng hành ngoại trừ Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch hai vị đại tướng, Phương Tranh mang theo toàn bộ thành viên Ảnh Tử, để phòng ngừa bản thân không bị địch nhân lén tập kích, chết trong mơ hồ, Phương Tranh không chỉ đem thân binh đội ngũ của mình mở rộng đến hơn hai ngàn người, còn tỉ mỉ vì chính mình chế tạo một thân áo giáp đao thương không vào, tài liệu bộ áo giáp do vạn năm hàn thiết chế ra, một đao chém tới, dù một vết tích cũng không thể lưu lại, với trình độ cứng rắn của bộ áo giáp, Phương Tranh phỏng chừng dù cho hiện tại có người kíp nổ đạn hạt nhân, hắn cũng có thể sống được thật tốt.

Chuyện chú tâm làm, tất nhiên sẽ đạt được hiệu quả.

Hiện tại chuyện thứ nhất mà Phương Tranh muốn làm, đó là đề cao hệ số an toàn của bản thân đến hạn độ lớn nhất, ở trên chiến trường máu thịt bay ngang, sống sót mà lông tóc không bị thương, cho nên vấn đề an toàn cá nhân, hắn tuyệt không dám có chút chậm trễ.

Áo giáp chế tạo rất đẹp, màu bạc ngăn nắp, nhưng khuyết điểm rất lớn, so với áo giáp bình thường nặng hơn tới mười cân.

Phương Tranh cũng không chú ý. Trên người nặng hơn mười cân trọng lượng tuy rằng làm cho hắn tương đối mệt, nhưng hắn lại có cảm giác an toàn chưa bao giờ có, chỉ bằng điểm ấy, mệt một chút cũng thấy đáng.

Đại quân tiếp tục xuất phát, Phương Tranh thân là chủ tướng, cưỡi ngựa đi giữa trung quân, hai ngàn thân quân của hắn vững vàng vây hắn ở giữa, kín không kẽ hở, thân quân toàn bộ đều do Mập Mạp cố ý phân phối cho hắn, toàn bộ là đại nội cấm quân tinh nhuệ, bọn họ đều có một thân võ công tuyệt hảo, trọng yếu hơn là, bọn họ trung tâm. Bất luận dưới tình huống nào, bọn họ đều có thể sẵn sàng hi sinh bảo toàn chủ tướng.

Phương Tranh rất hưởng thụ cảm giác được người chu đáo bảo hộ chặt chẽ, nhiều người rậm rạp đi cùng một chỗ, ngoại trừ có điểm thiếu dưỡng khí ra, an toàn thật ra không cần lo lắng.

Tiểu Lục cũng cưỡi ngựa, song song đi cùng Phương Tranh, đại quân xuất chinh không cho phép mang theo nữ quyến, cho nên Tiểu Lục mặc vào trang phục thân quân, đương nhiên bồi ngay tại bên người hắn.

Đại quân vạn người giống như một đạo nước lũ chạy chồm không thôi, cuồn cuộn tràn về hướng bắc.

Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, nhìn trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn liên miên, không khỏi ý cười, giơ lên roi ngựa trong tay, nhìn Tiểu Lục cười nói: “ Thấy đại quân của bổn quan, có hùng tráng không?”

Tiểu Lục hé miệng cười nói: “ Hùng tráng, rất hùng tráng, thiếu gia, lần này khẳng định thiếu gia sẽ đại thắng.”

Phương Tranh đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài, suất lĩnh nhiều người đi đánh trận như vậy, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, thắng hay không thắng thì không dám nói, chạy trốn khẳng định rất phương tiện.

Tiểu Lục trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng nói: “ Thiếu gia, hôm nay bách tính dân gian đều nói ngài là Chiến Thần hạ phàm.”

Tiếng cười của Phương Tranh ngừng bặt, giật mình nói: “ Chiến Thần? Ta là Chiến Thần?”

Tiểu Lục cười nói: “ Đúng rồi, bách tính đều nói ngài lĩnh quân bắc phạt khẳng định sẽ thắng, bởi vì thiếu gia từ trước đến nay đều là bách chiến bách thắng. Ngài xem, đánh Phan thượng thư, ngài thắng, đánh thái tử, ngài cũng thắng, đánh Thái Vương, cũng là ngài thắng, bách tính nói, ở sau lưng thiếu gia có thần phật đứng đầy trời, chỉ cần là thiếu gia lĩnh binh, ông trời đều sẽ phù hộ cho Hoa triều ta.”

Dù da mặt Phương Tranh có dày như thành tường, nghe được phiên thừa nhận của bách tính, da mặt dày của hắn cũng không tự chủ được đỏ lên một chút, sau đó rất nhanh liền khôi phục bình thường.

Xem ra bách tính cũng không ngu ngốc a!

Trong ngực Phương Tranh cảm khái một câu.

Bất luận phiên thừa nhận kia là thật hay giả, nói truyền tới lỗ tai hắn, hắn liền chỉ có thể liều mạng đánh trận, nếu đã được phong làm Chiến Thần, chính mình nếu đánh không thắng mà quay về, ra cửa cũng xấu hổ không dám chào hỏi, dân chúng thời cổ đại đã học được lợi dụng dư luận tạo thế, lòng người thật quá âm hiểm! Cái này bảo mình làm sao còn ý tứ chạy trốn?

Trong ngực Phương Tranh bỗng nhiên tăng thêm vài phần áp lực.

Nguyên bản dự định nếu tình hình chiến đấu không ổn liền triệt thoái ngoài trăm dặm, hiện tại trên đầu kỳ lạ xuất hiện xưng hào “ Chiến Thần”, Phương đại nguyên soái da mặt mỏng âm thầm quyết định, chỉ triệt năm mươi dặm!

Đại quân đi suốt nửa tháng, lúc này mới tới địa giới U Châu, địa phương trú tướng suất thân kỵ hơn ngàn người, ra doanh xa hơn ba mươi dặm để hoan nghênh, cung kính nghênh đón hơn vạn binh sĩ tinh nhuệ của Phương Tranh suất lĩnh đi vào đại doanh.

Đại doanh đóng quân ngoài thành U Châu mười dặm phía đông, doanh trại hình hoa mai trạng, ba năm một đóa tản ra, diện tích bình nguyên bị chiếm tràn đầy, ở đây tổng cộng đóng quân hơn mười vạn tân quân mới huấn luyện thành, hiện nay hoàng đế hạ chỉ đưa bọn họ toàn bộ sắp xếp trong danh sách quân đội bắc phạt, thời gian tới, Phương Tranh sẽ suất lĩnh bọn họ, cùng Mặc Xuyết Khả Hãn của Đột Quyết tại thảo nguyên quyết tử, dùng kết quả của chiến tranh, đến quyết định địa vị chính phụ của hai nước suốt vài chục năm thậm chí là trăm năm sau.

Lúc đó Phương Tranh đã được Mập Mạp hạ chỉ phong làm thiên hạ binh mã đại nguyên soái, nói cách khác, hôm nay toàn bộ quân quyền của Hoa triều đã toàn bộ chộp vào trong tay của hắn, là thời kỳ chiến tranh phi thường, hắn hạ xuống mỗi một mệnh lệnh, không cần thỉnh qua ý chỉ của hoàng thượng cùng công văn của Bộ Binh nha môn, mà là trực tiếp hướng khắp tướng sĩ thiên hạ hạ lệnh, không thể không nói, lòng tín nhiệm của Mập Mạp đối với hắn xác thực tột đỉnh, không chỉ không chút do dự đưa quân quyền toàn quốc buông tay cho hắn, hơn nữa còn biết rõ Phương Tranh không thích bị cản tay, ngay cả giám quân cũng không hề cắt cử, toàn bộ quân đội tùy ý cho hắn độc đoán hành tung.

Phương Tranh vừa bước vào soái trướng đại doanh, liền mệnh thân quân kích trống tụ tập tướng lĩnh, không bao lâu, trong doanh toàn bộ tướng lĩnh vâng lệnh chạy tới, dùng võ quan phẩm cấp luận bài, đứng bên trong soái trướng phân rõ hai bên ngồi vào chỗ của mình.

Phương Tranh thân là bắc phạt nguyên soái, đương nhiên ngồi ngay thủ vị, bên trái hắn là Tiểu Lục mặc trang phục thân binh đang đứng, bên phải còn lại là người vốn không thuộc danh sách quân đội, nhưng là thủ hạ đắc lực trung thành nhất của hắn, Ôn Sâm.

Phương Tranh cười tủm tỉm nhìn khắp các tướng lĩnh ngồi trong soái trướng một vòng, ánh mắt lướt qua Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch xếp hạng thủ vị, rơi vào một gã võ tướng bài vị thứ ba.

Ân, là người quen cũ. Tần Trọng. Ngày xưa là phó tướng kinh thành thành vệ quân, trước ủng hộ tiền thái tử mưu phản, sau trước trận lại phản chiến, trong cuộc chiến bình loạn thái tử đã khởi lên tác dụng then chốt, sau khi phản loạn bình định, Hình Bộ và Bộ Binh nhiều lần nghiên cứu kiểm duyệt, cho rằng Tần Trọng công cao hơn tội, rốt cục quyết định không đáng trị tội, thế nhưng bởi hắn từng ủng hộ hành vi của tiền thái tử, đã thành vết bẩn cả đời hắn không sao xóa bỏ, cho nên sau khi bình loạn triều đình liền điều hắn đi xa, thẳng đến khi Phương Tranh nhận chức chủ soái bắc phạt, dùng lực ép những lời phản đối, một lần nữa điều Tần Trọng về dưới trướng của mình. Một lần nữa bắt đầu dùng hắn. Phương Tranh nhớ kỹ biểu tình cảm động đến rơi nước mắt lúc đó của Tần Trọng, hán tử ngang tàng thân cao năm thước, ở trước mặt Phương Tranh phác thông quỳ xuống, khóc giống như một hài tử, mặc dù chưa nói qua một câu thề sống chết thuần phục, nhưng Phương Tranh biết, một lần nữa từ khi mình bắt đầu dùng hắn, vị hổ tướng hữu dũng hữu mưu trẻ tuổi này, rốt cục đã hoàn toàn một lòng đi theo hắn.

Chúng tướng tự điểm danh, sau khi điểm xong, xác định đều đến đông đủ, Phương Tranh liền ở trong soái trướng bắt đầu lần hội nghị quân sự cao cấp lần đầu tiên của cuộc chiến bắc phạt.

Các tướng lĩnh đều thẳng tắp thân thể, gương mặt không chút biểu tình, hai mắt nhìn thẳng, chiến ý và sát khí như có như không ở trong soái trướng dần dần lan tràn ra, Phương đại nguyên soái thì trái lại, cao cao bắt chéo chân, híp mắt như kẻ trộm hề hề quan sát qua lại trên người các tướng lĩnh. Ngồi nghiêng tới ngửa lui, uy nghiêm nguyên soái mất hết không còn sót lại chút gì.

Một lúc lâu, Phương Tranh tằng hắng vài cái, cười tủm tỉm nói: “ Các huynh đệ…”

“ Rống!”

Chúng tướng đồng loạt đứng lên, nghiêm nghị quát to: “ Mạt tướng nghe lệnh!”

Phương Tranh sợ đến thân thể ngã ngửa ra sau, cũng may Tiểu Lục đúng lúc đưa tay đỡ lấy hắn, lúc này mới không bị mất mặt trước mọi người.

“ Khái khái, mọi người không cần nghiêm túc như thế, các ngươi đều thả lỏng một chút, thanh âm nói chuyện nhỏ một chút, bổn nguyên soái là một nam nhân yếu đuối, không chịu nổi được mấy lần bị hoảng sợ đâu.” Phương Tranh ôm ngực gương mặt sợ hãi nói.

Chúng tướng: “…”

Phùng Cừu Đao quen thuộc với Phương Tranh nhất, tất nhiên là phi thường rõ ràng phương pháp thường ngày của vị Phương lão đệ này, nghe vậy nói: “ Phương…nguyên soái, có nên hạ mệnh lệnh xuất kích hay không? Bọn mạt tướng đã chờ thời khắc này thật lâu, thỉnh nguyên soái hạ lệnh, chúng ta nhất định không phụ sự phó thác của hoàng thượng, dùng uy thế sấm sét tập sát quân đội của Mặc Xuyết, chặt bỏ thủ cấp của hắn dâng lên dưới trướng nguyên soái.”

Phương Tranh vẻ mặt chán ghét nói: “ Chặt đầu thì chặt đầu, cần chi hiến đến dưới trướng của ta chứ? Máu thịt mơ hồ có gì đẹp đâu, hơn nữa, các ngươi nghĩ hiện tại đi ra đánh là thời cơ tốt nhất sao?”

Chúng tướng nghe vậy suy nghĩ một chút, cảm thấy Phương Tranh nói rất có đạo lý, đều cúi đầu không nói.

Phương Tranh cười nói: “ Như vầy đi, các ngươi đều là bách chiến tướng quân mang binh nhiều năm, tự nhiên biết rõ đạo lý biết người biết ta, chúng ta vừa đến U Châu, hiện nay binh lực bộ thự của địch nhân, tướng lĩnh sở dụng, thói quen tác chiến vân vân, không biết chút nào, không đầu không đuôi xuất kích, đó không phải là muốn chết hay sao?”

Lúc này gần ngoài cửa trướng có một gã phó tướng đứng ra, ôm quyền lớn tiếng nói: “ Bẩm nguyên soái, mạt tướng Hoàng Duy, phụ trách tìm hiểu quân tình. Theo thám tử hồi báo tin mới nhất, chủ lực của Đột Quyết Mặc Xuyết là chín vạn đại quân hiện nay đang đóng quân tại phía ba trăm dặm cách U Châu, quân tiên phong chỉ thẳng Tháp Sơn đại doanh của Mặc Cúc Liên, mấy ngày trước đây thậm chí phái ra chút ít kỵ binh, hướng U Châu chúng ta công kích, bị kỵ binh quân đội chúng ta đánh tan.”

Phương Tranh thoáng ngây ra, vuốt cằm trầm ngâm nói: “ Mặc Xuyết không ngờ dám thử phản ứng của U Châu, theo đánh giá Mặc Cúc Liên khả năng sẽ nhanh bị đánh bại.”

Hoàng Duy nói: “ Quốc sư Mặc Cúc Liên hôm nay binh lực đã không còn đủ năm vạn, Hoa triều âm thầm giúp đỡ lương thảo binh khí, bọn họ còn đang đau khổ chống lại tiến công kế tiếp của Mặc Xuyết, vẫn ổn trong đại doanh Tháp Sơn, chưa từng lui về phía sau nửa bước.”

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #370