Chương 37: Hiến Kế


Phương Tranh vừa đứng lên, nghe được những lời này của Mập Mạp,
thân mình lại hạ xuống, híp mắt rơi vào trầm tư, Mập Mạp thấy bộ dáng
của Phương Tranh, biết hắn đang suy nghĩ, cũng không có quấy rầy hắn.

Một lát sau, bỗng nhiên Phương Tranh nói: “ Ngươi vừa mới nói, đại quân hai mươi vạn của người Đột Quyết là dốc toàn bộ lực lượng? Hơn nữa lại do
Khả Hãn Đột Quyết tự mình thân chinh suất lĩnh?”

Mập Mạp nói:
“Khả Hãn của người Đột Quyết tên là Cốt Đốt Lộc, người Đột Quyết vốn
không nhiều lắm, nhưng nam nhân trong các bộ lạc đều tinh thông cưỡi
ngựa bắn cung, lần này Cốt Đốt Lộc suất lĩnh hai mươi vạn đại quân tiến
công vào biên giới của Hoa triều chúng ta, đoán chừng là bọn họ đã triệu tập tất cả các bộ lạc trên thảo nguyên…..”

“Nói cách khác, hiện tại hang ổ của bọn chúng không có nam tử tráng niên nào?”

Mập Mạp gật đầu nói: “Không sai, cho dù có cũng không quá nhiều, cùng lắm chắc cũng chỉ còn hai vạn người đóng giữ mà thôi.”

Phương Tranh trầm ngâm chốc lát, nói: “Bây giờ hang ổ của bọn chúng là người nào nắm quyền trông coi?”

Mập Mạp nói: “Theo như bình thường mà nói, Khả Hãn Đột Quyết xuất chinh,
hiện tại trên thảo nguyên hẳn là Mặc Xuyết đệ đệ của Khả Hãn nắm quyền
chủ sự, theo hiểu biết của bộ binh chúng ta thăm dò được thì thế lực của Mặc Xuyết trên thảo nguyên cũng không phải nhỏ. Hơn nữa, hắn cùng Cốt
Đốt Lộc thường không hợp nhau…..Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”

Phương Tranh sờ cằm, cười gian nói: “Chuyện này thì được rồi, không hợp là
đương nhiên. Ca ca là Khả Hãn, một người đứng trên vạn người, phong
quang vô hạn, ngươi nói đệ đệ như hắn liệu có thể cam tâm hay sao? Đặc
biệt chính là trong tay của Mặc Xuyết binh lực cũng không phải nhỏ, cái
này không phải rất có ý tứ hay sao? Còn nữa, chẳng lẽ Khả Hãn ca ca
không kiêng kị gì với đệ đệ của mình? Hắc hắc…”

Mập Mạp bĩu môi
nói: “Có chuyện gì đâu, phụ hoàng của ta lập đại ca ta làm thái tử, ta
cũng chưa bao giờ nảy sinh tâm tư gì cả!”

Phương Tranh lắc đầu
nói: “Ngươi là ngươi, người Đột Quyết là người Đột Quyết, ngươi quen
biết với ta đã lâu như vậy, mưa dầm thấm đất, dù sao cũng bị nhân cách
cao thượng của con người ta lây sang ngươi một ít. Đột Quyết thì hoàn
toàn khác, bọn chúng không chịu giáo hóa, không quản lễ nghi liêm sỉ,
tôn trọng người thắng làm vua, Cốt Đốt Lộc có thể làm Khả Hãn, tại sao
Mặc Xuyết không thể? Huống chi Mặc Xuyết hiện giờ cũng trên vạn người mà chỉ dưới một người, trong tay nắm quyền lực to lớn, tính từ góc độ mưu
quyền đoạt lợi mà nói, bây giờ Mặc Xuyết chỉ có một cường địch duy nhất, đó chính là người đứng trên hắn, huynh đệ ruột thịt của hắn. Một khi
đánh bại được ca ca của hắn, hắn chính là đệ nhất nhân trên thảo nguyên
rộng lớn, mỹ nữ của các bộ lạc, nô lệ, bò dê béo tốt, toàn bộ đều là của hắn, chung quy sẽ không còn xuất hiện tình huống phải để cho ca ca mình thưởng thức trước, sau đó mới đến phiên mình. Hiện giờ Cốt Đốt Lộc xuất chinh, thay đổi là ngươi, ngươi có dám mạo hiểm đánh canh bạc lớn một
lần?”

Mập Mạp nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nhìn bốn phía
chung quanh, sau đó cười khan nói: “Phương huynh, ngươi đúng là cái đồ
tai họa, cẩn thận tai vách mạch rừng, nói được thì ta đều….Ân, khụ khụ,
ngươi nói nhiều như vậy rốt cuộc có ý tứ gì?”

Phương Tranh cười
xấu xa nói: “Ta giúp phụ hoàng ngươi nghĩ kế sách đánh lui địch, tiểu tử ngươi lại mắng người ta là đồ tai họa, lương tâm của ngươi bị chó ăn
hết rồi hả?”

Mập Mạp nghe vậy mừng rỡ, nói: “Ngươi có chủ ý sao? Nói mau, nói mau!”

Phương Tranh hai mắt chuyển động, hắn nghĩ tới một cái chủ ý, nhưng chủ ý này
có được hay không thì hắn cũng không nắm chắc. Dù sao cũng chỉ là dân
chúng thường dân, việc quốc gia đại sự một gã mao đầu tiểu tử có thể nắm chắc hay sao? Ngay cả văn võ bá quan trong triều còn thúc thủ vô sách,
một gã thiếu gia ăn chơi trác táng như hắn dựa vào cái gì đây?

Tuy nhiên, có biện pháp so với không có biện pháp vẫn là tốt hơn, cũng không thể ngồi ở nhà chờ chết như thế được.

Phương Tranh trầm ngâm, hạ quyết tâm nói: “Mập Mạp, biện pháp này có thể dùng
được hay không thì ta cũng không nắm chắc, nói thật, bản thân ta chính
là một người ham sống sợ chết, nếu không phải sự tình đang khẩn cấp, lo
lắng cho sản nghiệp của phụ mẫu gặp phải nạn binh đao, ta cũng không dám nghị luận chuyện quốc gia đại sự. Hiện tại, nếu tất cả mọi người không
có biện pháp, ta có một cái chủ ý, nhưng có được hay không, thì các
người phải tự xem xét, ta chỉ phụ trách nghĩ kế sách, nếu ngày sau biến
khéo thành vụng, cũng đừng đổ hết tội lên đầu của ta.”

Mập Mạp
liên tục gật đầu nói: “Được, không thành vấn đề, nếu có chuyện gì tuyệt
đối sẽ không trách ngươi, mau nói nhanh đi xem nào.”

Phương
Tranh ho khan một tiếng, nói: “Biện pháp này của ta chính là phải cần
hai bút cùng vẽ, thiếu một thứ cũng không thể được. Đầu tiên, cần một số mật thám thông thạo tiếng Đột Quyết, thừa dịp đột nhập, trà trộn vào
trong đại quân của người Đột Quyết, ngươi suy nghĩ cẩn thận lại, bọn
chúng có hai mươi vạn đại quân, chắc chắn sẽ không thể nhận hết được mặt nhau? Sau đó lệnh cho nhóm mật thám tung tin đồn trong quân doanh của
bọn chúng, nói đệ đệ của Khả Hãn….Ân, nói Mặc Xuyết thừa dịp Khả Hãn đem quân xuất chinh, có mưu đồ đoạt quyền, tự lập Hãn vị. Hơn nữa, Mặc
Xuyết còn bắt phụ nữ cùng trẻ em trong các bộ lạc dùng làm con tin, nếu
hai mươi vạn binh sĩ còn tiếp tục phụng mệnh Cốt Đốt Lộc, nếu Cốt Đốt
Lộc không buông bỏ ngôi vị Khả Hãn, Mặc Xuyết sẽ giết hết già trẻ lớn bé trên thảo nguyên. Nếu nói như vậy, ngươi nghĩ hai mươi vạn đại quân Đột Quyết kia có đại loạn hay không? Già trẻ lớn bé trên thảo nguyên đều là phụ mẫu, hài nhi, thê tử của bọn hắn a, ngay cả thân nhân còn đang bị
bắt làm con tin, hai mươi vạn đại quân còn có tâm tư đánh trận hay sao?”

“Thứ hai, phái một tướng quân thông thạo tiếng Đột Quyết, dẫn
hai vạn binh mã tinh nhuệ, nhớ kỹ, nhất định phải là quân tinh nhuệ, cải trang thành mục dân Đột Quyết, tay cầm loan đao, xâm nhập vào thảo
nguyên, trên đường hễ cứ gặp bộ lạc Đột Quyết thì tập kích, nhưng phải
chú ý lưu lại người sống làm nhân chứng. Trước đó, lệnh cho vị tướng
quân cố ý dùng tiếng Đột Quyết nói rằng phụng mệnh Mặc Xuyết Khả Hãn làm việc, tiến hành tiếp quản các bộ lạc trên thảo nguyên, nhất định đám
người còn sống sẽ lưu truyền ra ngoài. Sau đó chỉ cần dẫn hai vạn binh
mã tập kích những bộ lạc chung quanh vương đình của Đột Quyết. Rồi lặng
lẽ rút lui, tránh xung đột với quân đội của bọn chúng, cuối cùng dẫn
binh mã rút về phía Tây thảo nguyên, trốn vào sa mạc, đi theo con đường
tơ lụa quay về Đại Hoa, khiến cho Mặc Xuyết tình ngay lý gian, không thể chứng minh bản thân mình trong sạch.”

“Nếu Cốt Đốt Lộc nghe
được tin đồn, nhất định sẽ nửa tin nửa ngờ phái người quay về thăm dò
tìm hiểu tin tức, khi biết được có một đoàn binh mã du mục giết hại
người nhà của bọn họ, kẻ hạ mệnh lệnh này, ngoại trừ Mặc Xuyết ra, còn
ai có thể là ai đây? Coi như đại quân không làm phản, nhưng hai mươi vạn đại quân cũng sẽ không tiếp tục Nam tiến, vội vàng rút lui quay về bảo
vệ người nhà của mình, mà Cốt Đốt Lộc phát hiện Hãn vị của mình khó lòng giữ được, nhất định cũng sẽ hạ lệnh rút quân, quay về thảo nguyên thu
thập nổi loạn.”

“ Hai huynh đệ Cốt Đốt Lộc cùng Mặc Xuyết, phỏng chừng cũng không phải là ngọn đèn dầu sắp cạn, thường ngày hẳn là đã
tích nhiều mối hận thù. Những năm qua Cốt Đốt Lộc không thu thập Mặc
Xuyết, nhất định là do thế lực của Mặc Xuyết tại thảo nguyên cũng không
phải nhỏ, nhưng lần này lui binh, có thể khẳng định Cốt Đốt Lộc sẽ khai
đao với Mặc Xuyết, cho dù Mặc Xuyết có muốn giải thích cũng vô tác dụng, không quản là có quan hệ hay không có quan hệ tới hắn, Cốt Đốt Lộc sẽ
không chấp nhận lưu lại một cái mầm tai họa cho ngôi vị Khả Hãn của
chính bản thân mình, vạn nhất trong khi xuất chinh, gạo đã bị nấu thành
cơm thì làm sao bây giờ? Còn Mặc Xuyết tuyệt đối sẽ không tình nguyện
nhận tội, song phương đều có thế lực của riêng mình, một khi xảy ra xung đột….Hắc hắc, không có ba năm đến năm năm, thảo nguyên khỏi nghĩ đến
chuyện an bình, làm sao còn có tâm tư xâm phạm vào biên giới Đại Hoa
chúng ta?”

Mạp Mạp híp hai mắt lại, trầm tư suy nghĩ lời nói của Phương Tranh, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, không khỏi hung hăng
vỗ một cái lên đùi, hưng phấn nói: “Diệu kế! Như thế nào mà tiểu tử
ngươi lại có thể nghĩ ra được kế sách này?”

Nhưng ngay sau đó,
Mập Mạp nghi ngờ nói: “Coi như Khả Hãn Đột Quyết rút quân trở về thảo
nguyên, nhưng Mặc Xuyết lấy cái gì để đấu cùng ca ca của hắn đây? Hai
mươi vạn đại quân đều nằm trong tay của Cốt Đốt Lộc rồi!”

Phương Tranh khinh thường nhìn Mập Mạp liếc mắt một cái, “Ngu ngốc a! Người
Đột Quyết sinh hoạt du canh du cư, bình thường đều chăn nuôi khắp nơi
trên thảo nguyên, nhưng khi có chiến sự thì sẽ tập trung lại, hai mươi
vạn đại quân ít nhất cũng có hơn phân nửa là người của Mặc Xuyết? Chuyện tình giết hại già trẻ lớn bé, Mặc Xuyết chỉ cần phái người bí mật giải
thích cho bọn họ rõ ràng, chờ đến khi hai huynh đệ bọn chúng tương tàn,
lúc đó Đại Hoa chúng ta chỉ việc ngồi xem vở kịch chó cắn chó, hắc hắc.”

Mập Mạp lại rơi vào trầm tư suy nghĩ, sau đó gật đầu khẳng
định: “Không sai, hay, quả thật là diệu kế. Ha ha, một mũi tên bắn hai
con chim! Phương huynh, ngươi cũng thật gian xảo a! Ngươi chờ một lát,
bây giờ ta sẽ tiến cung dâng kế sách này cho phụ hoàng.”

“Hừ, nếu không phải lo lắng cho sản nghiệp của Phương gia, ta cũng chẳng thèm quản đến chuyện này đâu.”

Mập Mạp liền đứng dậy, hướng ra phía ngoài hét lớn: “Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, bổn vương muốn tiến cung, nhanh lên!”

Bên ngoài có hai cung nữ lên tiếng đáp ứng, lui ra ngoài phân phó.

Phương Tranh nhấp một ngụm trà, cau mày nói: “Mập Mạp, đây chỉ là chủ ý của
riêng cá nhân ta mà thôi, có thể dùng được hay không, tuyệt đối không
liên quan đến ta, coi như kế sách này dùng được, Đại Hoa chúng ta cũng
không thể thong dong được nữa, phải nhanh chóng cử mãnh tướng suất lĩnh
binh mã trấn thủ ngoài biên cương, đây mới chính là việc chủ chốt. Kế
sách cũng chỉ là phần ngọn mà thôi, mọi chuyện đều phải tự thân vận
động.”

“Đó là chuyện đương nhiên, chỉ là quân đội của Đại Hoa
chúng ta đã thối nát không chịu nổi, sớm nên xuống tay chỉnh đốn, phụ
hoàng cũng có chủ ý này. Nếu kế sách thành công, Phương huynh chính là
đại công thần của Hoa triều ta rồi, đến lúc đó quyền cao hậu lễ cũng dễ
dàng như trở bàn tay, ngươi cũng không cần bận tâm đọc sách thi đỗ cử
nhân làm gì.”

Phương Tranh khoát tay nói: “Quan lớn thì xin
miễn, Mập Mạp ngươi cũng biết, tiền tài cùng mỹ nữ có thể dễ dàng cảm
động ta, những thứ khác thì không cần.”

“….”

“Đúng rồi,
quên không hỏi ngươi, chuyện của Yên Nhiên, ngươi làm cách nào mà có thể chuộc được nàng? Lần trước, không phải Vương ma ma đã kiên quyết không
đồng ý bán nàng sao?”

Mập Mạp nghe vậy, cười dâm nói: “Phương
huynh, như thế nào? Yên Nhiên cô nương không sai chứ hả? Biết tiểu tử
ngươi thích nhất khẩu vị này, cho nên nhất định phải tặng nàng cho
ngươi.”

Tiếp theo, hắn cười lạnh nói: “ Tú bà tử kia thật không
biết thức thời, chuyện này đã khiến cho mụ ta đau lòng muốn chết, Yên
Nhiên cô nương vừa đi, thuyền hoa của mụ ta cũng không còn nhiều người
lên nữa, ha ha.”

“Nga? Nói rõ ràng một chút?”

“Sau khi
hai chúng ta xuống thuyền hoa, ta liền phái người đuổi theo, hừ, khó
trách thái độ của tú bà tử kia cường ngạnh, nguyên lai thuyền hoa của mụ có người chống lưng. Không ngờ, chỗ dựa của mụ lại chính là Hoàng huynh của ta, đương kim thái tử điện hạ. Những năm gần đây, Hoàng huynh chi
tiêu rất nhiều, cho nên tài sản của hắn cũng có không ít, chiếc thuyền
hoa này cũng chính là một trong những sản nghiệp của hắn.”

“Vậy mà còn dám chuộc thân cho Yên Nhiên, chẳng phải đã đắc tội với thái tử rồi hay sao?”

“Làm người phải có chữ tín, đắc tội thì đắc tội, dù sao từ nhỏ đến lớn, ta cũng đại ca của ta cũng không thân cận nhau lắm.”

Tố chất chính trị của Mập Mạp vẫn chưa thành thục a.

“Tốn bao nhiêu bạc?”

“Không tốn bao nhiêu, ta mua mười nữ tử ở thanh lâu, nhan sắc lẫn kỹ nghệ đều
tốt, dùng mười người các nàng đổi lấy một mình Yên Nhiên cô nương.”

“Thực là đại thủ bút nha, từ số lượng mà nói, đại ca của ngươi buôn bán rất lời. Xem ra ngươi không thích hợp làm ăn buôn bán.”

“Phương huynh, hiện tại ngươi thật sự là được hưởng diễm phúc, ngươi có biết
hiện giờ trong Kim Lăng thành, nhóm tài tử phú hào thương tâm như thế
nào không? Sau này ngươi hành động phải cẩn thận một chút a.”

“Uy?” Phương Tranh chấn động, sau khi chuộc Yên Nhiên ra khỏi thuyền hoa, căn bản hắn cũng không để ý tới những người khác có phản ứng gì, liền hỏi:
“Chuyện này có liên quan gì?”

Mập Mạp cười gian nói: “Yên Nhiên
cô nương đã bị chúng ta chuộc thân, dẫn đến sóng to gió lớn trong Kim
Lăng thành, nhóm tài tử phú hào ngưỡng mộ Yên Nhiên cô nương đều đấm
ngực giậm chân, cũng có phú hào chi ra một vạn lượng bạc cho người nào
phế cái được cái gã gia hỏa chuộc thân cho Yên Nhiên …”

“Gia hỏa kia… Không phải ám chỉ..Ta hay sao?”

Mập Mạp cười híp mắt gật đầu nói: “Chính là các hạ, cho nên ta nói, ngươi phải cẩn thận, ha ha.”

Tiểu tử này nhìn ta sắp bị mưu sát, thích lắm hay sao?

Lúc này, có một cung nữ đi vào bẩm báo, xe ngựa đã chuẩn bị xong, Mập Mạp hướng Phương Tranh cáo biệt, vội vàng tiến cung.

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #37