Chương 363: Triều Nghị (2)


Phương Tranh liếc mắt nhìn Mập Mạp ngồi trên ngai vàng cao cao trong kim điện, thấy hắn cũng như mình, đều đầy mặt cười khổ, trong ánh mắt toát ra một mảnh tiêu điều bi thương vắng vẻ.

Phương Tranh nặng nề thở dài, những kẻ tê liệt này, làm sao cho tới hôm nay có thể bò lên địa vị cao đứng hàng thần ban vậy? Quốc gia nếu nhờ vào những kẻ này tới thống trị, quản lý, quốc gia này còn được cứu hay sao?

Ánh mắt đảo qua, Phương Tranh lại thấy Ngụy Thừa Đức dẫn đầu Bộ Binh quan viên, còn có một đám võ tướng thẳng tắp mà đứng, hầm hầm nhìn chằm chằm các đại thần đang quỳ trên mặt đất chủ trương cầu hòa, trong lòng Phương Tranh không khỏi ấm áp, hoàn hảo, quốc gia này còn bọn họ, không đến mức làm cho tuyệt vọng.

Mập Mạp thấy Phương Tranh đứng ra nổi giận quát Lâm Đằng, biết hắn tất có chủ trương, vội hỏi: “ Phương ái khanh có thể có cái nhìn khác không? Cứ việc nói ra.”

Phương Tranh hèn mọn nhìn quét các đại thần đang quỳ dưới đất, lão tử vốn là người rất sợ chết, nhưng trên vấn đề đúng sai rõ ràng, so với các ngươi mạnh hơn nhiều lắm, nguyên lão tử vốn cũng khinh thường tính cách của chính mình, hiện tại xem ra, lão tử quả thực mới là một thánh nhân.

Hít một hơi thật sâu, Phương Tranh lớn tiếng nói: “ Hoàng thượng, những người đang quỳ trên mặt đất, nên kéo ra ngoài chém đầu, tru cửu tộc!”

Lời vừa nói ra, cả kim điện ồ lên.

Các đại thần quỳ trên mặt đất chủ trương cầu hòa ngẩng đầu trợn mắt trừng Phương Tranh, ánh mắt rất ác độc, nỗ lực duy trì dáng vẻ triều thần, nhưng không ai chửi ầm lên.

“ Nhìn cái gì vậy? Các ngươi là đám bại hoại! Quốc gia chính là bị hủy trong tay các ngươi, nói cái gì Đột Quyết mạnh không thể đỡ, nói cái gì quốc khố trống rỗng, những điều này đều là mượn cớ! Là mượn cớ vì các ngươi sợ chết khiếp chiến!”

Phương Tranh rất có khí thế nghiêm nghị “quắc mắt coi khinh ngàn lực sĩ”, không chút nào tỏ ra yếu kém trừng mắt nhìn bọn họ, hèn mọn nói: “ Tuổi của ta không lớn bằng các ngươi, đọc sách cũng không nhiều bằng các ngươi, kiến thức cũng không rộng như các ngươi, nhưng nhân cách của lão tử so với các ngươi cao thượng hơn không biết bao nhiêu lần! Các ngươi ăn bổng lộc của quân vương, hưởng dụng tiền mồ hôi nước mắt lẫn máu của bách tính, nhưng lại làm ra sự tình ngay cả cầm thú cũng không bằng, đều nói ăn lộc của vua, vì vua phân ưu. Các ngươi thật giỏi, hàng năm nắm lấy bổng lộc của triều đình, nhưng trực tiếp đưa tính mạng hoàng thượng và bách tính đưa lên tuyệt lộ! Các ngươi còn biết xấu hổ hay không?”

“ Địch nhân còn chưa đánh tới, các ngươi lại ồn ào đòi đầu hàng, cầu hòa, khí tiết của các ngươi đi đâu rồi, khí khái đi đâu rồi? Đọc nhiều sách như vậy, cái gì gọi là “ hi sinh vì nghĩa” cũng đều không hiểu? Người Đột Quyết có lợi hại, cũng giống như chúng ta, hai vai khiêng một cái đầu, ai so với ai độc hơn? Ai không như ai? Các ngươi cho rằng tống tài vật châu bảo cấp cho Đột Quyết Khả Hãn, hắn sẽ quá thiện tâm không xâm biên cảnh chúng ta sao? Các ngươi đều lớn tuổi như vậy, sao nghĩ sự tình còn ngây thơ như thế? Lấy bánh bao thịt đánh chó còn không hiểu?”

“ Xem lại các đời lịch đại, thời gian đối mặt với ngoại tộc xâm lược, có triều đình nào bởi vì cầu hòa tiến cống, cuối cùng được kết cục tốt? Đơn giản chỉ đổi được chút hơi tàn mà thôi. “ Lượng Trung Hoa chi vật lực, kết dữ quốc chi hoan tâm”, cuối cùng tôn nghiêm mất hết, quốc khố toàn bộ trống rỗng, ngày vong quốc liền tới, chư vi đại nhân đọc thuộc sách sử, dùng cái gì dạy ta?”

“ Mặt khác, phàm là thời gian ngoại tộc xâm lược, triều đình trên dưới một lòng, cộng kích ngoại tặc, tướng sĩ mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, đẫm máu chinh chiến, triều đình như vậy, quốc gia như vậy, thường thường sau khi đẩy lùi ngoại tộc, tỏa sáng ra sinh mệnh lực cường đại. Vương triều mãi kéo dài không suy, càng ngày càng cường thịnh, đây là khảo nghiệm đối với quốc gia và dân tộc, đi qua khảo nghiệm, ơn trời tất sẽ hậu đãi, các vị đại nhân, các ngươi thân là triều thần, là lúc quốc gia sinh tử tồn vong, liền tại một ý niệm của các ngươi, bổn quan muốn hỏi các ngươi một chút, khi các ngươi tuyển trạch đầu hàng cầu hòa, trong lòng các ngươi rốt cục có chứa đựng giang sơn xã tắc hay không, có lo lắng qua cho an nguy của hoàng thượng và hàng vạn hàng ngàn bách tính? Ổ trứng lật làm gì còn trứng nguyên, các ngươi có từng nghĩ qua hay không, nếu như bởi vì chủ trương cầu hòa hôm nay của các ngươi, khiến người Đột Quyết chiếm lĩnh giang sơn tốt đẹp của Hoa triều ta, cha mẹ vợ con của các ngươi tương lai có thể biến thành nô lệ và đồ chơi của người Đột Quyết hay không? Thời gian đó, các ngươi có hối hận cho cử chỉ cầu hòa hôm nay?”

Phương Tranh nói một mạch không ngừng. Nói xong, các đại thần đang quỳ trên mặt đất sắc mặt nong nóng, cúi đầu không nói, không ít đại thần sẵn người không chú ý, lại ở trong góc lặng lẽ đứng lên.

Mập Mạp ngồi trên ngai vàng nghe vậy vui mừng gật đầu, ánh mắt nhìn phía Phương Tranh tràn ngập cảm kích.

Sắc mặt Lâm Đằng một trận xanh một trận trắng, một lát nói không ra lời, cuối cùng hung hăng vung ống tay áo, cười lạnh nói: “ Hay cho một Phương đại nhân hiên ngang lẫm liệt! Lão phu xin hỏi đại nhân, nếu ngươi chủ trương xuất binh chống lại Đột Quyết, dự định làm sao đánh với người Đột Quyết? Hôm nay quốc khố trống rỗng, lương thảo khó khăn, binh lực yếu nhiều, các tướng sĩ lẽ nào chỉ biết há miệng hô khẩu hiệu giết địch báo quốc, bụng đói liều mạng với người Đột Quyết hay sao? Chống lại kẻ thù bên ngoài kiểu như vậy, cùng sự ngu ngốc của thiêu thân lao đầu vào lửa thì có gì khác nhau? Năm gần đây, triều ta có ba trường đại chiến bình định, đã tổn hao quá nhiều quốc khố tiền tài và lương thảo, binh lực cũng chưa từng bổ sung, phải dựa vào chút thực lực như thế, liền nghĩ muốn bắc cự Đột Quyết ngoài biên giới, Phương đại nhân, ngươi không phải đang nghĩ chuyện quốc sự đơn giản như vậy?”

Phương Tranh giận dữ: “ Lão bán nước già mà không chết kia, nếu không phải nhìn ngươi tuổi tác lớn, lão tử cần phải hảo hảo tát vào mặt ngươi! Chẳng lẽ ngươi là do người Đột Quyết sinh ra tới? Người Đột Quyết cho ngươi chỗ tốt gì, vì sao ngươi nói tốt cho bọn họ như vậy?”

Lâm Đằng cả giận nói: “ Phương đại nhân, mời chú ý khẩu đức! Nơi này là triều đình, nơi thương nghị quốc sự, đều không phải là đường cái phố phường cho ngươi hoành hành khóc lóc om sòm, lão phu tự có chủ trương của lão phu, chẳng lẽ không thể sao?”

Phương Tranh cũng cả giận nói: “ Triều đình đang nói chính là tiếng người, ngươi đang nói tiếng người sao? Vô quân vô phụ nói như vậy, quả thực cầm thú không bằng!”

Lâm Đằng bị Phương Tranh trái một câu cầm thú, phải một câu quân bán nước, tức giận đến hai mắt trắng dã. Dù sao cũng là người bảy tám mươi tuổi, làm gì chịu nổi bị một hậu sinh tiểu tử nhục mạ như vậy? Nghe vậy nhất thời sắc mặt một trận tái nhợt, mắt thấy một hơi sắp sửa không thở nổi.

Hộ Bộ thượng thư Đỗ Tùng Quân đang quỳ bên cạnh thấy thế vội vàng đỡ lấy Lâm Đằng, sau đó nhìn chằm chằm Phương Tranh chậm rãi nói: “ Phương đại nhân, lão phu cũng không phải người bán nước, sở dĩ tán thành nghị hòa, là vì quốc khố thực sự không lấy ra được ngân lượng dư thừa. Lão phu chủ chưởng Hộ Bộ, năm gần đây quốc khố nhập không bằng xuất, bình định, giúp nạn thiên tai, phát lương, tu lăng mộ, bao nhiêu chi phí thật lớn, đã đem quốc khố sử dụng sạch sẽ, lão phu xin hỏi đại nhân, không có bạc, thế nào chiến tranh?”

Quần thần nghe vậy nhất thời đại biểu tán thành, đúng vậy, chiến trước thì phải có thực lực của một nước, phải sử dụng tận đáy của quốc gia, không bạc thì làm sao đánh? Phát lương, mua lương thực, chế tạo quân giới, binh khí, loại nào không cần bạc? Quốc khố đã trống rỗng, căn bản là không có tiền tạo mấy thứ này, lẽ nào mỗi người phải cầm cây gậy đi ra tiền tuyến sao?

Mập Mạp cũng thật sâu thở dài, thần tình càng ngày càng bi thương, phụ hoàng giao giang sơn tốt đẹp này cho ta, lẽ nào ta ngay cả bản lĩnh bảo vệ cho nó cũng không có, ông trời đã định trước muốn ta làm một ông vua mất nước sao?

Phương Tranh nhìn sắc mặt quần thần, nhất thời hiểu được, có bạc hay không, là nhân tố then chốt quyết định chiến hoặc hòa, nếu quốc khố có bạc, nói vậy những đại thần này cũng không ai muốn mang tội danh bán nước trên lưng, đặc biệt tại một phen ngôn ngữ cường thế kịch liệt của Phương Tranh, càng không ai dám đứng ra nói chuyện cầu hòa, sợ chọc Phương Tranh chửi ầm lên.

Quét mắt nhìn Đỗ Tùng Quân, Phương Tranh hừ nói: “ Đỗ thượng thư, ngươi chưởng quản Hộ Bộ, ngươi tính toán, nếu cùng người Đột Quyết đánh trận đại chiến này, đại khái cần bao nhiêu bạc?”

Đỗ Tùng Quân trầm ngâm chỉ chốc lát, chậm rãi nói: “ Nếu từ giờ trở đi chế tạo binh khí quân giới, phát lương, mộ quân luyện quân, cấu quân lương, những thứ này cộng lại, khoảng hơn ba trăm vạn lượng, đây còn chưa tính tới trợ cấp cho tướng sĩ tử thương sau cuộc chiến.”

Phương Tranh hung hăng vỗ ngực, kết quả dùng sức quá mạnh, làm bản thân phải thở dốc: “ Khái khái khái khái, ta ra! Khái khái…”

Lời vừa nói ra, cả kim điện chấn kinh, các đại thần nhìn phía Phương Tranh có ánh mắt khác nhau, có khó tin, có vui mừng, còn có vẻ mặt cười nhạt.

Mập Mạp ngồi trên ngai vàng nhất thời chảy nước mắt, trong lòng kích động thật lâu khó dằn nổi, cả triều hơn phân nửa quần thần muốn cầu hòa, chỉ có Phương Tranh đứng ra giận mắng quần thần, chủ trương gắng sức thực hiện kháng địch, đồng thời còn tự ý xuất tiền túi sung quân phí, đây mới là bằng hữu chân chính, huynh đệ a!

Mập Mạp không khỏi âm thầm may mắn. Vào mùa xuân mang theo vài phần hàn ý ngày xưa, hắn tuyển chọn đi Minh Đạo thư viện học hành, trong lớp học sáng sủa, hắn quen biết Phương Tranh, từ đó về sau hai người kết giao tình bằng hữu sâu đậm, bằng hữu này, ngay khi hắn gặp nguy nan từng bảo hộ cho hắn, bằng hữu này còn từng hao hết toàn lực đẩy mình lên hoàng vị, hôm nay vào lúc mình gần như tuyệt vọng, giúp mình ngăn cơn sóng dữ, sinh sôi xoay chuyển số phận hầu như sắp mất nước của hắn.

Ông trời ban thưởng lương hữu như vậy cho ta, thật đối đãi không tệ với ta.

Đỗ Tùng Quân nghe vậy ngẩn người. Kinh dị quan sát Phương Tranh một lát, hắn nghĩ không ra, xưa nay Phương gia đại thiếu gia vô cùng keo kiệt, hôm nay vì sao hùng hồn như vậy, không ngờ tự xuất tiền túi sung quân phí, tiểu tử này chẳng lẽ điên rồi? Phương gia ngươi dù có tiền, có thể giúp đỡ quân đội của một quốc gia được bao lâu?

Trầm ngâm một chút, Đỗ Tùng Quân thử nói: “ Nếu tương lai chiến sự kết thúc, trợ cấp cho các tướng sĩ tử thương…”

Khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của Phương Tranh hiện lên vài phần lo lắng, cắn răng nói: “ Cũng là ta đào!”

“ Vậy…chữa trị thành trì sau cuộc chiến…”

“ Ta đào!”

“ An trí cho dân chạy nạn sau cuộc chiến…”

“ Ta đào!”

“ Cho vay nông cụ mầm móng sau cuộc chiến…”

“ Đỗ lão đầu, ngươi còn không để yên? Hình Bộ Sở thượng thư đâu? Đỗ lão đầu ác ý xảo trá mệnh quan triều đình là tội gì?” Phương Tranh bão nổi.

Sở thượng thư vuốt râu suy nghĩ một chút, trầm ổn nói: “ Song phương ngươi tình ta nguyện, không tính là tội danh.”

Phương Tranh nổi giận: “ Đen tối!”

Lúc này Mập Mạp ngồi trên ngai vàng bình phục tình tự kích động, đứng lên, quét nhìn cả triều văn võ, chậm rãi nói: “ Được rồi, chư ái khanh không cần nghị luận tiếp nữa, trẫm đã quyết định, bắc phạt Đột Quyết!”

Trên kim loan điện, quyết định của hoàng đế là quyết định cuối cùng, lúc này bất luận trong lòng có nguyện ý hay không, các đại thần vẫn phải quỳ lạy nói: “ Ngô hoàng thánh minh!”

Nhạc dạo định ra, kế tiếp đó là thảo luận kế hoạch thi hành cụ thể về bắc phạt.

Lúc này Lâm Đằng lại đứng dậy, vẻ mặt cười nhạt nhìn Phương Tranh: “ Phương đại nhân chủ trương gắng sức thực hiện bắc phạt, hiện tại có bạc, lão phu xin hỏi, làm sao xuất binh, dùng loại sách lược nào đánh bại Đột Quyết?”

Phương Tranh siết chặt nắm tay, sinh sôi nhịn xuống xung động đánh hắn một trận, lão bất tử, trong lòng cứ thiêu đốt một đống lửa bán nước nha! Tan triều nhất định phải ra lệnh cho Ảnh Tử đi tra tra hắn, *** khẳng định lão già này có thông đồng gì đó với người Đột Quyết.

Ưỡn ngực, Phương Tranh ngạo nghễ nói: “ Kế hoạch đương nhiên là có.”

Lâm Đằng cười lạnh nói: “ Lão phu nguyện nghe ý kiến.”

Tất cả quần thần đều giỏng lỗ tai lên cao, muốn nghe rõ ràng kế hoạch đối phó Đột Quyết của Phương Tranh là gì. Dù là Mập Mạp cũng nhịn không được mà hơi nghiêng thân thể về phía trước, dáng dấp chăm chú lắng nghe.

Ngón tay Phương Tranh thò ra hồi lâu, thấy mình thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người, không khỏi đắc ý gật đầu, tiếp tục nói: “ Thứ nhất…khái khái, bí mật, bí mật quân sự cao độ.”

Mọi người đều té.

Thản nhiên đón lấy ánh mắt hèn mọn của mọi người, Phương Tranh không thèm quan tâm hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, trong ánh mắt làm như cố ý vô ý nhìn về phía Lâm Đằng, nói: “ Quân sự bí mật cao cấp như thế, thế nào nói ra trước mặt công chúng? Các ngươi vừa nhất trí chủ trương cầu hòa, ta làm sao biết trong các ngươi có ai âm thầm thông địch bán nước hay không? Vạn nhất đem kế hoạch của ta truyền lại cho người Đột Quyết, chẳng phải sẽ làm quân ta thất bại thảm hại? Các ngươi khi ta ngu a? Chuyện này ta chỉ nói cho hoàng thượng nghe.”

Mọi người giận dữ, nhất trí phẫn nộ mắng to Phương Tranh, Phương Tranh mắt điếc tai ngơ, chỉ hắc hắc cười nhạt, không nói một lời.

Lâm triều hôm nay, liền trong bầu không khí ồn ào tan rã không vui.

Trên đường từ kim loan điện đi thông ngự thư phòng, một đám tiểu thái giám và binh sĩ cấm quân xa xa đi theo phía sau Mập Mạp, Phương Tranh cùng Mập Mạp đi song song, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“ Phương huynh, hôm nay nhờ có ngươi, bằng không hôm nay lâm triều sợ là không thiện mất rồi.” Mập Mạp cảm kích nói.

“ Chúng ta ngoại trừ là quân thần ra, còn là huynh đệ tốt cùng chung hoạn nạn, huynh đệ gặp nạn, ta có thể nào khoanh tay đứng nhìn?” Phương Tranh cười tủm tỉm khoát tay áo.

Mập Mạp bỗng nhiên cười lạnh nói: “ Đám đại thần chỉ biết cầu hòa kia, hừ! Bọn họ cầu hòa, người Đột Quyết tương lai chiếm được giang sơn, xem công lao bọn họ đã cầu hòa, nhất định để cho bọn họ tiếp tục làm quan, hứa hẹn vinh hoa phú quý cho bọn họ, cầu hòa đối với bọn họ mà nói, chỉ có chỗ tốt, không có chỗ hỏng, nhưng thật ra đánh bàn tính thật khéo tay, hôm nay ta sẽ nhớ kỹ những người này. Sau này ta sẽ chậm rãi thay người mới, những kẻ chỉ biết bán nước cầu vinh, chức vị làm tới mức này dù tí xíu liêm sỉ cốt khí cũng không có, cần để làm gì?”

Phương Tranh gật đầu nói: “ Ngươi xác thực hẳn nên thanh lý một chút, Đột Quyết sắp xâm chiếm, lúc này triều đình trên dưới phải đồng tâm hiệp lực. Đoàn kết nhất trí, không cho phép những người tâm tồn dị chí hỗn tạp trong triều thần, bằng không sẽ bất lợi đối với đại sự của chúng ta.”

Nói đến Đột Quyết xâm chiếm, vẻ mặt Mập Mạp đau khổ nói: “ Người Đột Quyết tới, Phương huynh ngươi có thể có biện pháp? Ta biết ngươi có nhiều sáng kiến, vài năm trước khi Đột Quyết xâm phạm biên giới không phải là bị một kế ly gián của ngươi cấp phá, hiện tại ngươi nên giúp ta nghĩ ra biện pháp tốt mới được a.”

Phương Tranh lắc đầu nói: “ Nào có nhiều biện pháp như vậy? Thế giới này rất công bình, lấy yếu thắng mạnh mà nói chuyện, dù sao chỉ là số rất ít, đại bộ phận thời gian, chúng ta nên dùng cứng đối cứng mà hợp lại, rất rõ ràng, thực lực hiện tại của chúng ta không bằng Đột Quyết.”

Mập Mạp tối nghĩa nói: “ Ta cũng biết rõ. Thành thật mà nói, hiện tại trong lòng ta có chút sợ hãi, nếu hi sinh tính mạng hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ, kết quả lại đổi lấy giang sơn đổi chủ, bách tính đồ thán, lỗi của ta thật lớn lắm.”

Phương Tranh trừng mắt liếc hắn, nói: “ Ngươi thế nào cũng giọng điệu này? Còn chưa đấu nhau đã sợ hãi? Sợ cái gì, người Đột Quyết cũng không có thêm cặp cánh, sao biết chúng ta nhất định đánh không lại bọn họ?”

Mập Mạp chờ mong nhìn hắn: “ Vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ?”

Phương Tranh trầm ngâm một lát, nhíu mày nói: “ Thật là có điểm khó làm, biện pháp chậm rãi nghĩ. Một người cũng không làm được hết, ngươi cũng đừng hoàn toàn trông cậy vào ta. Hãy gọi luôn Ngụy Thừa Đức, Phùng Cừu Đao, Hàn Đại Thạch những đại thần thuộc phái chủ chiến đều gọi vào cùng nhau thương nghị một chút, để ta xem sao.”

“ Thứ nhất, phái người tặng vàng bạc châu bảo cho Đột Quyết Mặc Xuyết.”

Mập Mạp ngạc nhiên: “ Ngươi…ngươi có bệnh sao? Vừa rồi chính Lâm Đằng cũng nói như vậy, ngươi làm chi mắng hắn?”

Phương Tranh trợn mắt nói: “ Cách làm tuy là như nhau, nhưng điểm xuất phát khác nhau, lão gia hỏa kia là thật tâm thật lòng bán nước, rất sợ bán nước còn không lưu loát, còn ta giao hảo với Đột Quyết, để làm lơi lỏng sự đề phòng của hắn, làm cho hắn sản sinh khinh thị đối với chúng ta. Cho rằng Hoa triều ta đã là vật trong bàn tay của hắn, cứ như vậy, mục tiêu Mặc Xuyết ra tay sẽ là Mặc Cúc Liên quốc sư bên ngoài U Châu, còn có tiểu Khả Hãn đáng thương cảm vừa lên ngôi kia.”

Mập Mạp xoa mồ hôi lạnh, liếc mắt nhìn Phương Tranh, nói: “ Phương huynh, ngươi thật âm hiểm. Nếu Mặc Cúc Liên bị Mặc Xuyết diệt, đối với Hoa triều chúng ta cũng không có chỗ tốt.”

“ Không cần chỗ tốt, ta chỉ cần thời gian!” Phương Tranh thở dài nói: “ Thời gian của chúng ta quá ít, có thể tranh thủ được bao nhiêu thì tranh thủ, cho nên, thứ hai chúng ta phải lập tức phái ra đặc phái viên, cùng quốc sư Mặc Cúc Liên liên lạc, nói cho hắn, Hoa triều sẽ vô điều kiện chi trì hắn cùng tiểu Khả Hãn phục quốc, cần gì thì cứ hướng chúng ta mở miệng, thủ hạ của hắn không phải còn hơn mười vạn Đột Quyết dũng sĩ sao? Yêu cầu của chúng ta chính là hơn mười vạn dũng sĩ của hắn, phải chống đối được sự tiến công của Mặc Xuyết, bất luận dùng phương pháp gì, chí ít cũng phải kháng trụ một năm thời gian.”

“ Vì sao phải một năm?” Mập Mạp không giải thích được nói.

Phương Tranh thở dài nói: “ Trong một năm này, chúng ta không thể phái người nào xuất chiến, đóng cửa biên giới, một lòng một dạ mộ binh, luyện binh, thẳng đến tướng sĩ tân mộ của chúng ta có năng lực đánh một trận với người Đột Quyết, chỉ có đề cao thực lực của chính mình, mới có khả năng phân cao thấp với Đột Quyết.”

Mập Mạp gật đầu, lập tức nghi hoặc nói: “ Thế nhưng, Mặc Cúc Liên cùng tiểu Khả Hãn đã bị đánh như chó nhà có tang, bọn họ còn có thể kháng cự được lần tiến công kế tiếp của Mặc Xuyết hay sao? Hơn nữa, chúng ta rõ ràng muốn hắn đi chịu chết, hắn sẽ nguyện ý sao?”

Phương Tranh cười nói: “ Không muốn cũng không được. Hiện tại hắn đánh ra cờ hiệu vì tiểu Khả Hãn báo thù giết cha, dù là chúng ta không giúp hắn, hắn cũng phải cùng Mặc Xuyết tranh đấu, nói cách khác, nếu hắn buông tha chống lại, đầu hàng Mặc Xuyết, phỏng chừng người này ngày sau cũng đừng mong ngẩng đầu tại thảo nguyên mà sống, với tính tình của người thảo nguyên, ai lại để mắt tới một quốc sư không chịu báo cừu giết chủ, trái lại đầu hàng địch nhân? Huống chi, ta xem tên quốc sư kia cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, vị trí Khả Hãn thảo nguyên, hắn chưa chắc sẽ không hứng thú, lão già này vẫn ẩn giấu rất thâm, vài năm trước khi đàm phán cùng hắn ta đã nhận ra.”

Mập Mạp hưng phấn nói: “ Nói như thế, Mặc Cúc Liên khẳng định không cam lòng thất bại, nếu chúng ta viện trợ binh khí cùng lương thảo cuồn cuộn không ngừng đưa tới cho hắn…”

Phương Tranh cười tủm tỉm nói tiếp: “ Thì sẽ giống như một kỹ nữ nhiều năm không có sinh ý, bỗng nhiên đụng tới một khách làng chơi đã lâu không dính nữ sắc, hắc hắc, củi khô bốc lửa a.”

Mập Mạp dùng sức gật đầu: “ Phương huynh tỉ dụ rất là chuẩn xác.”

Phương Tranh cười nói: “ Ngoại trừ ta làm quan không tệ, văn tài cũng là nhất lưu đó. Hiện tại chúng ta vội vã muốn làm, là hai chuyện, một là lợi dụng Mặc Cúc Liên kéo dài một năm thời gian với Mặc Xuyết, thứ hai, chúng ta nhanh chóng mộ binh luyện binh, dùng thời gian một năm chế tạo một chi tinh binh, tướng lĩnh luyện binh sao, ta nghĩ Phùng Cừu Đao không tệ, nhượng hắn đi phụ trách thì tốt, binh khí, chiến mã, lương hướng, triều đình đều cung cấp cho hắn, ai, ta vừa nói cấp cho triều đình mượn ba trăm vạn lượng, ngươi dự định lúc nào trả lại cho ta?”

Mập Mạp nghe vậy sợ đến toàn thân chấn động: “ Mượn? Ngươi…ngươi không phải nói tặng sao?”

Phương Tranh cũng chấn động: “ Tặng? Ngươi nói đùa gì vậy? Ba trăm vạn lượng a! Ngươi cho là mời khách uống rượu hoa, ai thỉnh cũng như nhau? Ta mặc kệ, thân huynh đệ, nhưng sổ sách cũng phải tính toán rõ ràng, ba trăm vạn lượng đó khi nào ngươi dư dả nhất định phải trả lại cho ta, ngươi là nhập mà không chịu xuất, ta kinh doanh thảm đạm lắm nha.”

Con ngươi của Mập Mạp xoay chuyển nhanh như bánh xe, sau đó ngửa mặt lên nhìn trời, dáng dấp thâm trầm thật sâu, trầm ngâm một lát, chắp tay sau lưng nói: “ Ân, đây xác thực là một vấn đề, vấn đề này rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng…”

Mập Mạp thì thào tự nói, sau đó dần dần đi xa, thân hình càng gọi càng bước đi như bay.

“ Uy, Mập Mạp, tử Mập Mạp, kháo! Ngươi không muốn trả nợ phải không?” Phương Tranh nóng nảy, vội vàng đuổi theo Mập Mạp.

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #363