Chương 302: Nghênh Thân Đình


Phương Tranh và Ôn Sâm khởi lên dáng tươi cười trò chuyện với hai phụ tử họ Hàn, xoay người toàn thân đã bị ướt đẫm mồ hôi.

Môi Ôn Sâm lại càng run run, sắc mặt trắng bệch nhìn Phương Tranh, về phần trong ngực hắn có mắng to Phương Tranh gan kẻ trộm bao thiên hay không, thì không biết được.

Chuyện xấu hổ nhất trong đời, đó chính là dùng thân phận mệnh quan triều đình tham dự đánh cướp, càng xấu hổ chính là, chuyện cách không được ba ngày, liền bị khổ chủ nhận ra, điều này bảo người ta làm sao chịu nổi?

Cửa thành Tô Châu, Phương Tranh xoay người, vẻ mặt tươi cười có lệ, thấp giọng mệnh lệnh Ôn Sâm: “ Đừng lòi! Cười! Hiện tại thân phận của ngươi là người hầu cận của khâm sai, chứ không phải sơn tặc!”

Cả người Ôn Sâm run lên không ngừng, hắn không thể không sợ, mệnh quan triều đình thì thế nào? Hàn gia là Giang Nam đệ nhất thế gia. Bất luận trong triều đình hay tại dân gian, đều có thế lực khổng lồ, bằng không làm sao xứng đáng được xưng thế gia? Nếu Hàn gia thật sự quyết tâm trở mặt, chỉ trích Phương Tranh và Ôn Sâm đánh cướp đồ châu báu của gia tộc hắn, chuyện mất mặt thì nhỏ, sự việc quan hệ lớn, dù bọn họ không làm gì được Phương Tranh, nhưng muốn phát động lực lượng tiêu trừ chức quan của Ôn Sâm, nói vậy sẽ không quá khó khăn.

“ Đại nhân, bị nhận ra, chúng ta bị Hàn gia nhận ra rồi.” Ôn Sâm có điểm sợ, hụt hơi. Chỉ một lần theo đại nhân làm chuyện xấu, đã bị người nắm trúng, xem ra câu nói “ thiện ác đáo đầu chung hữu báo”, câu thành ngữ này quả thật không sai nha.

Di? Dường như cũng không đúng, đại nhân làm chuyện xấu còn ít sao? Vì sao hắn càng làm chuyện xấu thì chức quan lại thăng càng lớn?

Vấn đề này cần phải thâm nhập tự hỏi.

Phương Tranh trừng mắt liếc hắn: “ Nói bậy! Nhận ra cái gì? Cái gì nhận ra được? Chúng ta chưa từng làm gì, chột dạ cái gì chứ?”

Ôn Sâm sùng bái nhìn Phương Tranh, làm trò ngay trước mặt khổ chủ lại dám thề thốt không nhận nợ, da mặt cần phải dày tới trình độ nào mới được nha?

Phương Tranh hèn mọn nhìn hắn: “ Ngươi cho là người khác sẽ ở ngay trước mặt nhiều người như vậy vạch trần ngươi? Hừ! Chê cười! Ngươi là người hầu cận của ta, vạch trần ngươi chẳng khác nào đánh vào mặt ta. Ta đường đường là khâm sai, đánh mặt ta chẳng khác nào đánh vào mặt triều đình, triều đình sẽ thò mặt ra để hắn tùy ý đánh sao? Dù thế lực Hàn gia có lớn bao nhiêu, dám đánh triều đình sao? Ngươi cho là người ta cũng ngu ngốc như ngươi?”

Ôn Sâm nghe vậy bội phục sát đất.

Phương Tranh vỗ vai Ôn Sâm, lời nói thấm thía: “ Lão Ôn, biết vì sao ta làm được chức quan lớn hơn ngươi không?”

Bởi vì ngươi càng không biết xấu hổ hơn so với ta.

“ Bởi vì đại nhân vĩnh viễn anh minh thần võ như vậy!” Ôn Sâm giấu diếm lương tâm khen ngợi.

“ Ân?” Phương Tranh suy nghĩ một chút, gật đầu, lại lắc đầu: “ Không hoàn toàn là vậy, đương nhiên, anh minh thần võ cũng không nói sai, ngoại trừ anh minh thần kỳ, trọng yếu hơn là, ta không để ý cái nhìn thế tục đối với ta.”

Những lời này Ôn Sâm nghe hiểu được, đem nhưng lời này lật ngược nói trắng ra, vẫn chỉ là bốn chữ: “ Không biết xấu hổ.”

Hàn gia phụ tử quả nhiên vẫn không vạch trần Phương Tranh, phụ tử hai người mang theo dáng tươi cười ôn hòa thiện ý, chuyện bị Phương Tranh đánh cướp hàng hóa phảng phất chưa từng phát sinh qua.

Vào thành, Phương Tranh bước lên quan kiệu đã được đám quan viên chuẩn bị tốt, Thái Vương và Tiêu Hoài Viễn cũng ngồi lên kiệu, đi theo phía sau Phương Tranh, nha dịch trong thành một đường gõ đồng la mở đường, phía sau một đám quan viên và nhân sĩ theo sát, đoàn người rêu rao khắp nơi, Phương Tranh ngồi trong quan kiệu, nghĩ có nhiều quan viên và nhân sĩ vây quanh một khâm sai trẻ tuổi như mình, tâm trạng không khỏi đắc ý vạn phần.

Diệu dụng của quyền lực, chỉ sợ chính là điều này, khi ngươi thăng cao tột đỉnh, vừa xem thấy mọi ngọn núi đều nhỏ, thảo nào nhiều người vì hai chữ quyền lực mà điên cuồng, cảm giác làm người bề trên xác thực tuyệt không thể tả, hương vị vô cùng.

Lý Bá Ngôn cũng không đưa Phương Tranh tới dịch quán, mà là phân phó đưa Phương Tranh vào nơi nổi danh nhất Tô Châu, phong cảnh cũng đẹp nhất tại lâm viên, Thương Lãng Đình.

Xuống kiệu, Phương Tranh tỉ mỉ quan sát một phen, sau đó lớn tiếng khen: “ Không tệ không tệ, đó là một địa phương tốt, nhiều cây như vậy, lại nhiều chim, ân, rất náo nhiệt, ta thích náo nhiệt, Lý đại nhân, ha hả, có lòng.”

Các quan viên bao quát Lý Bá Ngôn ở bên trong, tất cả đều nhìn nhau, thần sắc có điểm xấu hổ.

Lâm Viên nổi danh ngàn năm bên trong thành cổ đã dành cho ngươi ở, không ngờ lời bình của ngươi chỉ là hai chữ “ náo nhiệt”? Đây có thể tính là liếc mắt đưa tình nhằm ngay người mù? Vị khâm sai đại nhân này dường như là vậy a.

Lý Bá Ngôn nháy nháy mắt, sau đó bồi cười nói: “ Phương đại nhân, nơi này là nơi nổi danh nhất Tô Châu, khái, là Lâm Viên náo nhiệt nhất, danh viết Thương Lãng Đình, là được đại nho tiền triều mệnh danh, có ý “ thương lãng chi thủy thanh hề, khả dĩ trạc ngô anh, thương lãng chi thủy trọc hề, khả dĩ trạc ngô túc”, vì thế mới đặt tên là Thương Lãng.” ( đây là bài hát ca dao, nước sông Thương Lang trong thì ta giặt mũ được, nước sông Thương Lang đục thì ta rửa chân được.)

Phương Tranh nhíu nhíu mày, thì thào niệm vài tiếng, sau đó lắc đầu, thần sắc có chút bất mãn.

Lý Bá Ngôn thấy sắc mặt khâm sai không quá thỏa mãn, nhất thời nóng nảy, vội vàng cười nói: “ Phương đại nhân, danh xưng này có phải là không thích hợp?”

“ Không thích hợp, không thích hợp vô cùng.” Phương Tranh trầm ngâm nói: “ Hai câu thơ của ngươi, nói trắng ra một chút, có phải nói ở đây kỳ thực là một địa phương rửa chân?”

“ A?”

Lý Bá Ngôn kinh hãi, khâm sai chẳng lẽ cố ý tìm ta phiền phức? Cổ nhân văn nhã phong lưu cỡ nào, câu thơ ngụ ý sâu xa, sao vào miệng hắn lại biến vị như thế?

Lấy lại bình tĩnh, Lý Bá Ngôn vội vàng khom người bồi cười nói: “ Phương đại nhân, điều này…hạ quan cũng cảm thấy tên này rất không thích hợp, đã sớm muốn sửa lại. Hôm nay Phương đại nhân đã nói ra tiếng lòng của chúng ta, không bằng xin mời đại nhân sửa tên của Thương Lãng Đình được chứ? Có lẽ hôm nay đại nhân đặt tên, tương lai sẽ trở thành giai thoại truyền lưu thiên cổ.”

Các quan viên nhìn nhau, vội vàng cùng kêu lên phụ họa.

Thái Vương và Tiêu Hoài Viễn đứng phía sau Phương Tranh, nghe vậy liền nhíu nhíu mày, sau đó lui ra sau hai bước, trên mặt trồi lên vài phần xấu hổ.

Phương Tranh vừa nghe có thể truyền lưu thiên cổ, không khỏi tinh thần rung lên, hai mắt phát sinh tia sáng nóng rực.

Oa ha ha ha, nghĩ không ra lão tử lại cũng có một ngày tên tuổi truyền lưu thiên cổ, cơ hội này không thể lãng phí, truyền lưu thiên cổ, nhất định phải hung hăng mà lưu!

Đón lấy ánh mắt phức tạp không gì sánh được của các quan viên, Phương Tranh suy tư một hồi, sau đó khái lại khái, trầm giọng nói: “ Bổn quan phụng hoàng mệnh dò xét Giang Nam, là khâm sai đại thần, mà các vị đều là quan phụ mẫu của bổn địa, lại khách khí nghênh tiếp bổn quan như vậy, làm bổn quan cảm giác sâu sắc vui mừng, để kỷ niệm tình huống rầm rộ này, không bằng đổi tên Lâm Viên thành Nghênh Thân Đình, thế nào?”

Mọi người kinh hãi: “ Đón dâu?” ( Nghênh thân còn có nghĩa là đón dâu).

Phương Tranh nhìn thấy mọi người kinh ngạc, không khỏi đắc ý vạn phần, vui vẻ nói: “ Không sai, nghênh thân, rất có nội hàm, đúng không?”

Mọi người ngây ra như phỗng, nhìn vị khâm sai đại thần còn trẻ tuổi, thật lâu không nói một câu, gần trăm người tụ tập một chỗ, nhất thời không khí lặng ngắt như tờ, lời lên đến miệng lại dừng lại. Từng giọt mồ hôi tuôn từ trên trán xuống, một giọt, hai giọt, đồng loạt rơi tỏn tỏn xuống đất.

Một lúc lâu.

“ Diệu, thật là khéo!” Lý Bá Ngôn lớn tiếng khen: “ Đại nhân văn thải sáng ngời, quả thực cho từng có ai, sau này cũng không có, thật sự là diệu, khái, diệu tới mức không thể diệu hơn được nữa! Nhã a, so với tên Thương Lãng Đình, chẳng biết cao minh hơn bao nhiêu lần.”

Các quan viên đều hèn mọn liếc mắt nhìn Lý Bá Ngôn, lập tức đều che giấu lương tâm gật đầu tán thành hắn.

Một trận vỗ mông ngựa xuống tới, Phương Tranh vui vẻ mặt mày rạng rỡ, hắn vốn không thông văn thơ, nhất thời có thi hứng, lần đầu tiên há mồm liền định ngâm vài câu, xem như hoàn thành hoài bão trong cuộc đời. Nhưng Lý Bá Ngôn nhanh mồm nhanh miệng ngăn cản thi hứng của Phương Tranh, không biết có phải lo lắng Phương đại nhân đi đường xa mệt nhọc, hay sợ hắn tiếp tục giày xéo chỗ danh viên ngàn năm này.

“ Phương đại nhân, mời vào trong, hạ quan dẫn đường cho đại nhân, đại nhân đến Tô Châu, một đường khổ cực, hạ quan đã chuẩn bị sẵn một tiểu viện phong nhã cho đại nhân, thỉnh đại nhân nghỉ tạm.”

Phương Tranh đi theo Lý Bá Ngôn đi thẳng vào trong. Hắn rung đùi đắc ý phi phàm, loại sự tình truyền lưu thiên cổ, làm được quả nhiên trong lòng vui sướng không gì sánh được, sau này nên làm nhiều hơn. Quay đầu lại bảo Ôn Sâm đi tìm hiểu một chút, xem bên trong thành Tô Châu còn có phong cảnh danh thắng gì khác, bổn thiếu gia lại truyền lưu thiên cổ một phen.

Các quan viên đi theo sát phía sau Phương Tranh, nhắm mắt theo đuôi. Trong đó có một gã quan viên rơi vào sau cùng, thấy mọi người đi xa, hắn liền nhìn Thương Lãng Đình cách đó không xa đến ngơ ngác xuất thần, một lúc lâu, bỗng nhiên khóc rống thất thanh, dáng dấp cực kỳ bi thương, làm kẻ khác trông thấy mà rầu rĩ.

Danh viên ngàn năm, chỉ trong tích tắc lại bị đổi thành Nghênh Thân Đình. Ngày sau làm sao đối mặt học sinh và bách tính Tô Châu? Chúng ta là tội nhân a!

Dàn xếp xong cho khâm sai, mọi người tất nhiên là không dừng lâu, vì vậy để lại danh thiếp, sau đó đều tự cáo từ trở về phủ.

Bên trong tiền sảnh Hàn gia, Hàn Trúc đang dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn nhi tử Hàn Dật.

“ Con nói sơn tặc cướp hàng hóa của chúng ta chính là khâm sai Phương đại nhân?”

Khuôn mặt Hàn Dật có chút khổ sáp: “ Đúng vậy, cha, hài nhi sẽ không nhận sai người đâu.”

“ Điều…điều này sao có thể? Hắn là khâm sai của triều đình, thế nào lại muốn đi làm sơn tặc, Dật nhi, con xác định mình không nhận sai?”

Hàn Dật cười khổ nói: “ Chỉ nhìn một mình hắn, hài nhi có thể còn đắn đo mình không chính xác, nhưng hài nhi còn nhận ra thuộc hạ bên người hắn, còn có quan binh, hài nhi khẳng định là hắn.”

Vùng lông mày Hàn Trúc cau lại thật sâu, lâm vào trầm tư.

“ Khâm sai cướp hàng hóa Hàn gia chúng ta, rốt cục dụng ý ra sao? Chẳng lẽ hắn muốn đem Hàn gia ta khai đao, lập uy trước mặt các đại thế gia Giang Nam?”

Hàn Dật suy nghĩ một chút, không xác định nói: “ Cha, hay là khâm sai chỉ muốn cướp để phát một bút tài, cũng không phải nhằm vào Hàn gia mà tới.”

“ Hồ đồ!” Hàn Trúc trừng mắt liếc hắn, cả giận nói: “ Sao con có ý nghĩ ấu trĩ như vậy? Hắn đường đường là khâm sai triều đình, mang theo mấy ngàn quan binh cướp hàng hóa của chúng ta, thuần túy chỉ là vì muốn phát bút tài sao? Con nghĩ có thể sao? Không nói hắn vốn là quan lớn được khâm phong, tước vị tới thế tập Trung Quốc Công. Đánh cướp không những mất thể diện triều đình, còn Phương gia của hắn, cũng là Hoa triều thủ phủ, thiếu bao nhiêu đó bạc sao?”

Hàn Dật ngây cả người, cười khổ nói: “ Hài nhi cũng thấy không quá khả năng, ha hả.”

“ Cử động của khâm sai rất có thâm ý, lần này khâm sai hạ Giang Nam, bên ngoài thì nói thay mặt thiên tử dò xét, nhưng kỳ thực người sáng suốt đều nhìn ra được, hơn phân nửa hắn vì vụ án thuế ngân Giang Nam mà đến, chẳng lẽ khâm sai cho rằng Hàn gia có quan hệ tới vụ án thuế ngân này, cho nên muốn cướp hàng hóa của Hàn gia, để thử phản ứng của chúng ta, sau này đi qua Hàn gia mà tìm lỗ hổng của vụ án?”

Hàn Trúc đối với cử động của Phương Tranh hoàn toàn không hiểu nổi, nếu hắn biết Phương Tranh đánh cướp bọn họ chỉ thuần túy là vì phát tài đơn giản như vậy, không biết hắn có tức giận đến ngửa mặt lên trời ói máu ba lần mà chết?

Sắc mặt Hàn Dật có chút trắng bệch, vội la lên: “ Cha, vụ án thuế ngân Hàn gia chúng ta cũng không hề có chút liên quan.”

Hàn Trúc nhắm mắt lại, khuôn mặt mang theo vài phần khổ sáp, nói: “ Có liên quan hay không, Hàn gia chúng ta cũng không nói được cho ai tin, chỉ do khâm sai đại nhân nói mới đáng tin, nếu hắn nhận định Hàn gia chúng ta không thoát được liên hệ, chúng ta có miệng cũng không thể biện hộ, không thể nào minh oan.”

Thở dài, Hàn Trúc nói tiếp: “ Bùi thị lang trong kinh phái người đưa thư tới. Nói khâm sai đại nhân hạ Giang Nam, các đại nhân trong triều lén nghị luận, có rất nhiều lời nói. Trong đó có lời nói, nói Giang Nam thuế an liên lụy không ít Giang Nam thế gia vọng tộc, nếu khâm sai thật sự tin cách nói này, như vậy lấy Hàn gia chúng ta khai đao cũng chẳng có gì lạ, dù sao chúng ta là Giang Nam đệ nhất thế gia, bắt Hàn gia ta, đối với công việc tra án của hắn phương tiện hơn không ít.”

Hàn Dật gấp đến độ giậm chân: “ Những thế gia khác có liên quan tới vụ án hay không, hài nhi không biết, nhưng Hàn gia chúng ta vốn thanh bạch, lại phải kỳ lạ cõng vết đen này trên lưng, thực sự là oan uổng, khâm sai lại dễ tin lời nhàn ngôn của người khác như vậy, thật là quá mức hồ đồ!”

Hàn Trúc im lặng vuốt râu, sau một lúc lâu hắn mở mắt ra cười nhạt nói: “ Đầu tiên cướp hàng của nhà ta là bước thứ nhất, nếu như khâm sai thực sự có ý tứ nhằm vào Hàn gia chúng ta thì hắn tất sẽ có bước thứ hai. Người ta đồn đại rằng người này ngôn từ cùng cử chỉ đều như thiên mã hành không, khiến cho kẻ khác không tài nào có thể nắm bắt được hành vi, quả nhiên không phải giả. Vị khâm sai này nhìn bề ngoài thì không có cân lượng nhưng kì thực hắn rất lợi hại, chúng ta không được khinh thường, đừng trở mặt với hắn thì được rồi, thanh giả tự thanh, đến một ngày khâm sai tự nhiên sẽ hiểu được rằng Hàn gia chúng ta là thanh bạch.”

Dừng lại một chút, trong mắt của Hàn Trúc hiện lên vài phần hàm ý phức tạp: “ Lão phu cần phải tự mình đến bái phỏng vị khâm sai đại nhân này một lần, nhìn xem nhi tử của cố nhân đến tột cùng là có bao nhiêu bổn sự.”

Hàn Diệc ngồi ở bên cạnh một lúc lâu mà chưa nói tiếng nào, rốt cuộc cũng đứng lên thản nhiên nói: “ Cha, hãy để nữ nhi đến gặp mặt khâm sai đại nhân một chuyến đi, giáp mặt mời khâm sai phu nhân đến Hàn phủ làm khách, nữ nhi cũng muốn nhìn qua một chút, xem vị khâm sai đại nhân này có lợi hại như trong truyền thuyết hay không?”

Hàn Trúc cùng Hàn Dật nghe vậy ngẩn người, trong thần sắc hiện lên vài phần cổ quái.

“ Ngươi muốn đi mời khâm sai? Khụ khụ, tiểu muội a, cái này….” Hàn Dật liếc mắt nhìn muội muội một cái, do dự nói: “ Ngươi cũng phải thật cẩn thận đó, vị khâm sai đại nhân kia…ách!”

“ Khâm sai đại nhân làm sao? Phải chăng hắn có ba đầu sáy tay?” Hàn Diệc chẳng sợ trừng mắt nhìn lại đại ca của nàng.

“ Cũng không phải, tuy nói rằng nhìn mặt mà bắt hình dong là không đúng, nhưng thoạt nhìn vị Phương đại nhân kia, khụ khụ, thật sự không quá giống người lương thiện đâu. Mà ngươi còn không được chứng kiến thời gian mà hắn đánh cướp hàng hóa của chúng ta, bộ dạng hung ác như lang như khuyển đó a.”

Thấy biểu tình của muội muội không tin, Hàn Dật vội quay đầu sang tìm sự ủng hộ: “ Cha, ngài cảm nhận được lời của con nói có đạo lí hay không?”

“ Lời nói của Dật nhi, ân, lão phu cho rằng cũng hơi có đạo lí, ân, hơi có đạo lí!”

“……….”

Khâm sai đại nhân không giống người tốt, Phương đại nhân hiện tại đang cùng Ôn Sâm tản bộ du lãm bên trong Thương Lãng đình.

Trụ sợ của hắn được Lý Bá Ngôn thu xếp ở bên trong một hành quán có tên là " Thúy Lung Linh", hành quán này thực tao nhã khúc chiết, màu xanh mơn mởn bốn phía chung quanh, gió chợt thổi qua, hàng vạn lá cây lay động, cảnh sắc như thấm vào ruột gan.

Có thể nhìn ra được Lý Bá Ngôn vì tiếp đãi Phương Tranh mà đã phải mất một phen tâm tư không nhỏ, cư nhiên đặc biệt đem hắn an bài ở một hành quán u tĩnh lịch sự tao nhã, có thể nói dụng tâm lương khổ, Phương Tranh cùng Ôn Sâm một bên tản bộ, một bên hạ giọng nói chuyện với nhau.

“ Đại nhân, huynh đệ được phái đi Giang Nam đã trở về bẩm báo, lời nói của tất cả đều không sai biệt nhau lắm. Nhưng quan trọng là không tìm hiểu được tin tức gì đặc biệt, đêm qua các huynh đệ lén vào nội phủ của Lý Bá Ngôn âm thầm tra xét sổ sách ngân thuế phủ Tô Châu, liền phát hiện công văn sổ sách chỉnh tề ngay ngắn, mọi bản ghi chép đều đầy đủ, hơn nữa số lượng cũng khớp với sổ sách báo cáo lên cho Hộ bộ, căn bản là không phát hiện được điểm gì đáng ngờ, một chút manh mối cũng tìm không ra.”

Ôn Sâm biểu tình có chút ngượng ngùng: “ Đám thuộc hạ vô năng, lại khiến cho đại nhân phải thất vọng rồi.”

Phương Tranh lắc đầu cười nói: “ Tra không ra được manh mối cũng là bình thường, kẻ chủ sử đứng ở đằng sau tấm màn này cũng không phải là gã ngốc, làm sao hắn có thể để lộ nhược điểm tại Giang Nam cho chúng ta nắm bắt được? Đừng nản chí, cứ dần dần rồi cũng sẽ biết thôi.”

Ôn Sâm lau mồ hôi trộm: “ Đại nhân, biết được manh mối hay sao?”

Phương Tranh ngạc nhiên hỏi: “ Sao cơ?”

Dừng lại một chút, Ôn Sâm cẩn thận nói: “ Đại nhân, nếu như tri phủ của Giang Nam Lục phủ đều có liên quan đến vụ án, tại sao chúng ta không dứt khoát đem bọn họ bắt lại thẩm vấn một phen? Dưới nghiêm hình không sợ bọn hắn không nhận khẩu cung, cái án này chẳng phải sẽ nhanh hơn nhiều hay sao?”

Phương Tranh trừng mắt nhìn hắn: “ Ngươi không mắc bệnh đó chứ? Nếu như bắt tri phủ của sáu phủ, thiên hạ tất sẽ đại loạn, vụ án này còn liên quan không ít đến các thế gia vọng tộc tại Giang Nam. Một khi chúng ta mạnh mẽ bắt đám tri phủ lại, những thế gia vọng tộc kia môi hở răng lạnh há lại có thể không tạo phản làm loạn? Hơn nữa đám tri phủ này có liên quan đến vụ án hay không, chúng ta còn chưa nắm được chứng cớ trong tay, mọi phán đoán đều chỉ là căn cứ theo mật tấu của tri phủ Gia Hưng Lý Hoài Đức, hắn nói cái gì chẳng lẽ chúng ta liền tin tưởng ngay sao? Mà ngược lại Lý Hoài Đức đang rắp tâm mưu hại đồng nghiệp thì tính sao đây?”

Ôn Sâm nghe Phương Tranh nói, thần tình hổ thẹn hơi cúi đầu không được tự nhiên cho lắm.

“ Ta phải đi gặp Lý Bá Ngôn một chút, biết đâu lại có thu hoạch.” Phương Tranh sờ cằm trầm ngâm nói.

Bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, Phương Tranh dáo dác nhìn quanh nói: “ Di? Thái vương điện hạ đâu? Từ lúc vào trong nội viện, như thế nào ta không nhìn thấy bóng dáng của hắn?”

“ Đại nhân, Thái vương điện hạ nói trong thành Tô Châu có vài vị bằng hữu, hắn đã đi ra ngoài gặp mặt bằng hữu rồi.”

“ Hắc hắc, bằng hữu, không ngờ rằng vương gia tính tình đạm bạc lại quen biết người trong khắp thiên hạ a!” Phương Tranh hâm mộ thở dài cảm thán.

Hai người nhàn nhã nói vài câu chuyện phiếm, đi tới bên cạnh bờ ao, Phương Tranh ngẩng đầu nhìn. Bỗng nhiên toàn thân giật mình một cái giống như là bị ma nhập, lặng im bất động, ngay cả nhãn cầu cũng đều đăm đăm.

“ Đại nhân, đại nhân, ngài bị làm sao vậy?” Ôn Sâm kinh ngạc nói.

“ Đẹp….Thực đẹp quá…” Phương Tranh lẩm bẩm nói, khóe miệng mơ hồ chảy ra một tia nước dãi.

Ôn Sâm thuận mắt nhìn theo, đã thấy bên cạnh bờ ao phía trước, có một vị nữ nhân thân mặc tử y đang nhẹ nhàng đi tới, nữ nhân này dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, làn da băng cơ ngọc cốt, ở bên mai còn cài một bông hoa cúc, thân hình lả lướt như cành dương liễu, bước đi chậm rãi phiêu hốt vô định, quả nhiên là một nữ tử tuyệt sắc, nói riêng về dung mạo này, nàng cũng không thua kém bất kì một vị phu nhân nào của Phương đại nhân.

Chỉ tiếc vị nữ tử này đẹp thì đẹp rồi nhưng khuôn mặt quá mức lãnh đạm, diễn cảm lạnh lùng cứng nhắc, đôi mắt như làn thu thủy lộ ra vài phần cơ trí cùng trầm tĩnh, vừa nhìn đã hiểu nàng thuộc tuýp người lãnh đạm, không có dễ dàng đối phó.

“ Đều nói Giang Nam mỹ nữ như nhiều như mây, ta kháo! Điều này quả nhiên không phải giả, tùy tiện cũng có thể gặp được một mỹ nhân đẹp như vậy, còn muốn để cho người ta sống hay không đây?” Phương Tranh ngẩn ngơ nhìn nàng, tựa như si ngốc.

Ôn Sâm hiểu chuyện rất nhanh, thấy Phương Tranh si ngốc nhìn ngắm dung mạo của mỹ nữ, không khỏi cười nói: “ Đại nhân, không bằng tiến lên dụ dỗ, khụ khụ, kết giao một phen?”

Phương Tranh nghe vậy hai mắt sáng ngời, nhưng ngay tức thì thần sắc do dự nói: “ Cái này không tốt? Nguyên tắc làm người của bổn quan chính trực như thế, có thể nào cư xử giống cái loại lưu manh đầu đường đây?”

Chẳng lẽ ngươi tự cho rằng mình không phải là cái loại lưu manh đầu đường sao? Trong lòng Ôn Sâm thầm kiến nghị không thôi.

“ Đại nhân, có hoa mà không hái chẳng may bị gió lay cũng gãy a.”

Phương Tranh sâu trong con mắt tản mát ra một tia lục quang, đúng rồi, nhìn bộ dạng của mỹ nữ này chắc chắn là chưa gả chồng, nếu như cuộc đời này nàng chưa từng bị ai chòng ghẹo qua, tương lai già lão rồi, chẳng phải nàng sẽ âm thầm than thở quở trách lão thiên gia hay sao? Vì muốn cho nàng thêm một chút tư vị phong phú trong kiếp này, ta đành phải hi sinh bản thân, làm lưu manh đi chòng ghẹo con gái nhà lành vậy.

Ai nha, lâu không hành nghề này rồi, không biết thủ pháp còn dùng được nữa hay không? Thực sự có điểm thẹn thùng nha.

“ Vậy…Ta sẽ đi câu dẫn nàng một chút!” Phương Tranh ngập ngừng nói.

“ Nên như thế mới phải, đại nhân mau xuất thủ, thuộc hạ đứng ngoài trợ uy cho đại nhân.” Ôn Sâm phi thường ân cần xúi giục nói.

Lập tức Phương Tranh không hề chần chừ, sưu một tiếng phóng lên chặn đường đi của mỹ nữ tuyệt sắc, trên mặt mang theo nụ cười dâm đãng nhìn mỹ nữ đang nhíu mày, nói: “ Uy, người đẹp đi chơi một mình sao? Có rảnh không? Xe ngựa của ca ca rất đẹp, ta dẫn nàng đi dạo nha!”

Mỹ nữ sững người, sau đó biểu tình trên mặt nổi lên vài phần tím tái, im lặng không đáp. Mỗi một cái nhăn mặt, một nụ cười, biểu cảm giận dữ hay vui vẻ của giai nhân đều có những tư vị phong tình riêng biệt, mỹ nhân giận tím mặt thì càng tăng thêm vài phần tư sắc, như muốn thiêu đốt tiếng lòng a.

“ Ngươi là người phương nào?” Mỹ nhân lạnh lùng nói, thanh âm trong vắt như chim hoàng anh sơ đề, không ngừng vang vọng bên tai.

Phương Tranh nghe được thanh âm, toàn thân xương cốt bủn rủn, cười dâm nói: “ Chẳng lẽ nàng nhìn không ra, ta là một nam nhân cường tráng hay sao?”

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #302