Chương 30: Công Chúa Truy Tình


Ra đến đại sảnh, thấy Mập Mạp cùng với Vương ma ma còn đang nói chuyện,
Mập Mạp có vẻ tức giận, mặc dù Vương ma ma ở một bên nhẹ nhàng bồi tiếp, nhưng thần sắc nàng lại có chút kiên định.

Phương Tranh xuất
hiện, Mập Mạp chạy nhanh ra đón, chỉ vào Vương ma ma nói: "Phương huynh, ngươi tới vừa đúng lúc. Tú bà tử này thật không thức thời, chết sống
không chịu cho Yên Nhiên chuộc thân, nói hết lời cũng không đáp ứng."

Vương ma ma tươi cười, ngữ khí cũng không thương thảo: "Hai vị công tử, không phải ta làm bộ làm tịch nâng giá, thật là không được. Trước kia thanh
niên tài giỏi, ông chủ hiệu buôn, thậm chí là vương tôn quý tộc muốn
chuộc thân cho Yên Nhiên cô nương cũng không thiếu, nhưng ta cũng không
đáp ứng. Không phải ta không biết đối nhân xử thế, nhưng thật sự là
thuyền hoa nho nhỏ này của ta không thể thiếu Yên Nhiên được a. Nói
thật, trên thuyền gần trăm người há miệng, đều chỉa về phía nàng kiếm
sống, thiếu nàng, thuyền này của ta như thế nào còn mở được? Mong rằng
hai vị công tử thông cảm cho nỗi khổ của ta một lần." Nói xong nàng vén
áo thi lễ.

Nói thật chu toàn, ý tứ cũng rất rõ ràng, ngay cả
vương tôn quý tộc cũng cự tuyệt, hai mao đầu tiểu tử các ngươi miệng còn hôi sữa, mau đứng qua một bên chơi đi.

Phương Tranh nghĩ lại
cảm thấy cũng không có gì, không muốn thì coi như xong đi, nếu thực sự
đem Yên Nhiên chuộc thân, nên đau đầu chính là hắn, ăn nói như thế nào
với phụ mẫu? Cho nàng một cái danh phận? Nuôi ở bên ngoài phủ? Hay để
nàng theo bên người? Các tài tử, phú hào ngưỡng mộ Yên Nhiên nửa đêm ném đá đập mái ngói nhà hắn, ai trả tiền sửa? Vị tài nữ này khi không có
việc gì lôi kéo hắn chỉ thơ, đối câu đối thì làm sao bây giờ? Đây mới
chính là vấn đề thực tế a.

Mập mạp cũng không xuống đài được,
vốn mọi chuyện là hắn vỗ ngực cam đoan đem Yên Nhiên chuộc thân sau đó
tặng cho Phương Tranh, kết quả vướng phải đinh. Làm nhi tử của đương kim hoàng thượng, thân phận Phúc Vương điện hạ, so với dân chúng thường dân càng chú trọng danh dự, nếu nói ra mà không làm được, khác gì hắn tự
dùng tay vả vào mặt của mình. Cho nên lúc này, sắc mặt của Mập Mạp lúc
trắng lúc xanh, hiển nhiên đã thật sự nổi giận.

Hai mắt hắn lộ
ra hung quang, nghiêm mặt xanh mét nói: "Vương ma ma, lời phải nói ta đã nói hết, ngươi đã kiên trì như thế, ta tựu không nói thêm cái gì, xin
hãy đem thuyền hoa cập bờ, ta cùng với Phương huynh có việc phải đi
trước."

Vương ma ma chứng kiến thần sắc Mập Mạp, biết là đã đắc
tội với người ta, nhưng nàng lại không tỏ vẻ sợ hãi, khẽ gật đầu, xoay
người phân phó thuyền hoa cập bờ.

Phương Tranh đem Mập Mạp kéo đến một bên, hỏi: "Mập Mạp, ngươi muốn làm gì?"

Mập Mạp cười lạnh nói: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lão
tử trở về triệu tập thị vệ, tại Tam Sơn Môn chờ nàng, thuyền cập bờ, đem Yên Nhiên cô nương đoạt lấy, còn phải phóng hỏa đốt con thuyền này!" Từ sau khi Mập Mạp quen biết Phương Tranh, tính tình ngày càng trở nên thô lỗ .

Ta kháo! Mập Mạp chết bầm này thật là độc ác nha. Nhìn bộ
dáng không đạt được mục đích của hắn, thề không bỏ qua, trò vui này tính khua chiêng gióng trống thật sao?

Phương Tranh vội vàng nói:
"Mập Mạp, ngàn vạn lần ngươi phải bình tĩnh a, đây là kinh thành, dưới
chân thiên tử, sự việc làm lớn đối với ai cũng không tốt, hơn nữa về
việc Yên Nhiên cô nương, ta vốn cũng không muốn tính toán, việc này cứ
coi như chấm dứt tại đây."

Mập Mạp bướng bỉnh nói: "Không được!
Ta đã nói ra, há lại có thể thu hồi? Về sau ta ở trước mặt ngươi như thế nào còn có thể ngẩng cao đầu được? Phương huynh, đợi lát nữa lên bờ, ta liền phái thị vệ phi ngựa về vương phủ điều động nhân mã, chúng ta đi
Tam Sơn Môn phóng hỏa đốt thuyền."

Trong lòng Phương Tranh không khỏi âm thầm cảm kích, gia hỏa này , đối bằng hữu còn rất trượng nghĩa .

Cảm kích thì cảm kích, cũng không thể để hắn dính vào, Phương Tranh trừng
mắt liếc hắn một cái, nói: "Tiểu tử ngươi làm sao lại không biết nhìn xa trông rộng như vậy? Nếu việc này ngươi làm thực, ngày mai sẽ truyền
khắp toàn bộ kinh thành, khi đó quần thần trong triều có thể bỏ qua cho
ngươi sao? Tùy tiện tố cáo ngươi một cái tội danh bắt người hành hung,
ức hiếp dân chúng, ngươi chịu nổi không. Hơn nữa, đây là ngươi cướp
người lại phóng hỏa, nhân mã Kim Ngô Vệ phủ bất tài sao? Nếu cho phụ
hoàng ngươi biết…hừ ..hừ."

Mập Mạp nghe thấy Phương Tranh nhắc
tới phụ hoàng của hắn, khuôn mặt béo phì phẫn nộ đỏ bừng chuyển thành
tái nhợt, xem ra tiểu tử này có chút e ngại hoàng đế lão tử nhà hắn.

Phương Tranh vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Mập Mạp, quên đi, ngươi có phần này tâm ý
ta đã rất cảm kích, việc không như ý, cũng không nên cưỡng cầu, nếu
không ngược lại không tốt."

Trầm mặc một lúc lâu, Mập Mạp mới mở miệng nói: "Phương huynh ngươi yên tâm, ta dùng chút thời gian, cho dù
không cần mạnh mẽ đoạt, ta cũng dùng hết thủ đoạn đem Yên Nhiên cô nương chuộc ra tặng cho ngươi. Nhất định ta sẽ làm được, lời Chu Vô Bệnh ta
nói ra còn chưa bao giờ nuốt về!" Mập Mạp nghiến răng nghiến lợi nói
những lời này.

Còn muốn nữa sao? Phương Tranh thực hết chỗ nói
đối với hắn rồi, đánh chết Phương Tranh cũng không nghĩ ra, Mập Mạp xưa
nay hiền lành phúc hậu, cư nhiên lại là hạng người mạnh mẽ cướp đoạt hoa khôi làm lễ vật. Phương Tranh miễn cưỡng phất phất tay, tùy tiện hắn
đi, chỉ cần đừng đem sự tình làm lớn quá, muốn làm gì đều được.

Trong khi nói chuyện, thuyền đã cập bờ, Phương Tranh cùng Mập Mạp nhảy lên bờ qua, vài tên thị vệ vẫn đi theo phía sau hắn. Vương ma ma đứng ở đầu
thuyền lại hướng Mập Mạp cùng với Phương Tranh nhận lỗi, Mập Mạp không
chịu, cười lạnh mấy tiếng sau đó phẩy tay áo bỏ đi.

Phương Tranh so với hắn có phong độ hơn, nho nhã lễ độ hướng nàng chắp tay, nói:
"Vương ma ma, huynh đệ ta tính tình ngay thẳng, hôm nay đắc tội, xin hãy lượng thứ."

Vương ma ma cười khổ nói: "Công tử nói quá lời,
việc này cũng là ta khoe mẽ, thật sự là gặp nạn, mong công tử hãy nói rõ nguyên do với vị huynh đệ kia của ngài, bát cơm này, tuy nói là có kiếm được một chút bạc da thịt, nhưng cũng không phải chuyện dễ dàng a."

Phương Tranh gật gật đầu, hắn có thể hiểu được, thanh lâu, thuyền hoa bồi
dưỡng ra một vị hoa khôi không dễ dàng, thường thường hoa khôi cũng trực tiếp quyết định thuyền hoa sinh ý thịnh vượng hay không, nếu Yên Nhiên
cô nương bị chuộc đi, chiếc thuyền hoa này thực có thể chống đỡ không
xong.

Dọc theo đường đi Mập Mạp rầu rĩ không vui, đối với việc
này còn canh cánh trong lòng, trước kia thật đúng là xem thường cổ nhân
chấp nhất đối với chữ "Tín", nhất thời Phương Tranh cũng tìm không ra
cách khuyên giải, vì thế không khí trở lên trầm mặc, được nửa đường thì
chia tay, mỗi người một ngả.

Mấy ngày kế tiếp trôi qua đối với
Phương Tranh rất phong phú, Phượng tỷ không hổ là nữ cường nhân trong
buôn bán, không biết nàng từ kênh nào biết được, Phương lão gia đã đem
việc hùn vốn kinh doanh Ngọc Như Trai giao cho Phương Tranh toàn quyền
xử lý, Phượng tỷ là một người lanh lợi, lập tức tới Phương phủ gặp
Phương lão gia, Phương lão gia không gặp nàng, nhưng mà phái Tôn quản
gia truyền xuống nói, hết thảy công việc từ Phương đại thiếu gia xử lý.

Địa vị Phương lão gia trong thương giới khá cao, thương nhân không phải
muốn gặp là có thể gặp được. Phượng tỷ cũng không cảm thấy kỳ quái, kích động đi tìm Phương Tranh. Vì thế Phương Tranh trở lên bận rộn.

Phương Tranh cũng không thích loại công tác chi tiết này, tu sửa cửa hàng, tìm tiểu nhị, hạch toán phí tổn đầu tư...v…v, cùng Phượng tỷ ký kết khế ước hùn vốn khiến cho Phương Tranh đại hao tổn tâm trí, chưa ăn qua thịt
heo cũng đã gặp heo chạy, không phải kiếp trước có rất nhiều người bởi
vì điều khoản hợp đồng không rõ ràng xác thực mà bị hãm hại hay sao?
Phương đại thiếu gia cũng không nghĩ rằng, tại phương diện này mình bị
Phượng tỷ tính kế, chuyện tổn thất là việc nhỏ, nếu nhân sĩ xuyên việt
mà bị nữ nhân cổ đại hãm hại, cái này Phương đại thiếu gia không tiếp
thụ nổi.

Cho nên, mặc dù không thích nhưng Phương Tranh vẫn phải quang minh chính đại bận rộn vài ngày, không có việc gì liền ở trong
phòng cắn cán bút cân nhắc điều khoản. Đều nói nam nhân nghiêm túc làm
việc thì rất có lực hấp dẫn, lời này có thể không giả, ít nhất mấy ngày
nay thời điểm Phương Tranh thức đêm làm việc, Tiểu Lục trước sau hầu hạ
càng thêm chu đáo.

Tiểu Lục cho Phương đại thiếu gia vài phần
mặt mũi, Phương đại thiếu gia tự nhiên muốn bánh ít đi, bánh quy lại,
Phượng tỷ đưa cho Phương Tranh vài phần son phấn để hắn đánh giá, liền
bị Phương Tranh lấy việc công làm việc tư, đưa việc của mình chuyển giao toàn bộ cho Tiểu Lục.

Lúc này, Tiểu Lục cũng không từ chối, sau khi tiếp nhận một tí son phấn, còn hướng Phương Tranh cười cười. Cười
đến mức, làm cho tâm hồn của Phương Tranh dâng lên một trận nhộn nhạo,
trong nhà có một tiểu la lỵ xinh đẹp hầu hạ như vậy, còn chưa chinh phục được, ăn no rửng mỡ đi tới thanh lâu kỹ viện, phải chẳng bỏ gần trông
xa.

Những ngày gần đây, cuộc sống Phương đại thiếu gia rất phong phú, ngoài phương diện làm ăn buôn bán, thời gian còn lại thì dành để
trốn công chúa.

Trường Bình công chúa theo đuổi tình yêu đúng là rất nhiệt tình, tràn trề tin tưởng, sau sự kiện đụng độ với đám lưu
manh, nàng ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, để cho những vết máu ứ đọng trên
mặt biến mất, nàng liền tìm tới cửa Phương gia. Bất quá, Phương Tranh đã hạ quyết tâm rời xa công chúa, mỗi lần công chúa cao hứng mà đến, nàng
đều hậm hực mà về, tình trạng như thế diễn ra nhiều lần, cho dù là tượng đất cũng bị kích phát ra ba phần tính năng, huống chi tính tình của vị
công chúa này cũng không tốt bao nhiêu.

Bởi vậy cho nên, trong
một ngày nắng ráo, trên lịch đã chú thích là ngày động thổ không nên
xuất ngoại ra khỏi cửa, Phương Tranh đã bị Trường Bình công chúa chặn
đường ở Yên Nguyệt Lâu.

Có thể là do Trường Bình công chúa thấy
tìm hắn đã lâu mà không có kết quả, cho nên nàng bố trí người theo dõi
động tĩnh của Phương phủ, Phương Tranh vừa ra khỏi nhà liền có người
theo đuôi. Trường Bình vốn đầy một bụng khí, nghe thị vệ bẩm báo nói
rằng, Phương đại thiếu gia đang ở Yên Nguyệt Lâu uống rượu cùng với một
vị cô nương. Trong lòng công chúa càng thêm phẫn nộ, ta đường đường là
công chúa điện hạ, mấy ngày qua dục vọng muốn gặp ngươi một lần mà không được, ngươi lại phong lưu uống rượu cùng với nữ nhân khác ở bên ngoài,
so sánh hai việc này, Trường Bình liền cảm giác mình thật thấp hèn, một
cỗ tức giận ngập trời sinh ra.

Trường Bình công chúa chỉ là một
tiểu cô nương mười năm mười sáu tuổi, hành động có khi nào lại quản hậu
quả trước sau, nghĩ tới đã nóng đầu, không quan tâm dẫn theo mấy chục nữ binh thị vệ, đằng đằng sát khí thẳng tiến tới Yên Nguyệt Lâu.

Kinh thành rộng lớn, người nhàn rỗi, người làm biếng có rất nhiều, mọi người thấy trên đường cái có một đoàn nữ binh tư thế hiên ngang oai hùng, do
một vị tiểu cô nương suất lĩnh, hùng hổ hướng tới phía Yên Nguyệt Lâu mà đi, không khỏi nghị luận sôi nổi.

“Uy, cảnh này mà cũng có thể thấy a, đám tiểu nương tử õng ẹo trên đường làm gì thế không biết?”

“Xem điệu bộ này, tựa hồ đi gặt lúa…”

“Không có khả năng, ai nhìn thấy qua, một đám tiểu nương tử như thế này đi gặt lúa bao giờ? Theo ta thấy, chắc hẳn là vị hôn phu của tiểu nương tử
suất lĩnh kia, ăn vụng ở bên ngoài, cho nên phu nhân chính thất tới cửa
nhà người ta đòi công đạo đây mà…”

"Ân, có lý, có lý. . ."

Chỉ nghe “ba, ba” hai tiếng, hai vị hán tử xuyên tạc nói bậy, đang nằm trên mặt đất kêu rên thảm thiết không thôi. Nguyên lai là một vị nữ binh thị vệ tính tình không tốt lắm, nghe hai người này nói chuyện càng lúc càng khó nghe, thanh âm ngày một lớn hơn, trong cơn giận dữ xông lên phía
trước, giáng cho bọn họ hai cát bạt tai.

Đám người nhàn rỗi thấy vị nữ binh thị vệ dũng mãnh như thế, không khỏi sợ tới mức câm như hến, thở cũng không dám thở mạnh, lễ độ cung kính đưa mắt nhìn các vị tiểu
nương tử õng ẹo này nghênh ngang rời đi.

Yên Nguyệt Lâu là một
tửu lầu, nằm trên đường lớn tại cửa thành Nam, là tửu lầu lớn nhất tại
kinh thành, lầu cao năm tầng. Lúc này, Phương Tranh đang ngồi trong một
nhã gian ở tầng thứ năm cùng Phượng tỷ ăn cơm, thuận tiện nói chuyện về
vấn đề hợp đồng làm ăn.

Phương đại thiếu gia là một con người
rất biết cách hưởng thụ, một bên nhìn ngắm phong cảnh của thành Kim
Lăng, một bên ăn nói sỗ sàng trêu đùa Phượng tỷ, thỉnh thoảng nói dăm ba câu đi vào chính sự. Ở nhà đã có tiểu la lỵ hầu hạ, ra ngoài lại có
hồng nhan đối ẩm, nâng chén trợ hứng, phóng mắt nhìn vào trong thiên hạ, còn ai có thể khoái hoạt hơn đây.

Phương Tranh cảm thấy ý cảnh
không tồi, dù làm gì mà có thêm một chữ “nhã” cũng có lý hơn. Nghĩ đến
đây, Phương đại thiếu gia thỏa mãn thở dài một tiếng, bản thân mình lưu
lạc đến thời đại này, rốt cuộc lúc này mới thấy cuộc sống ở đây có chút
hương vị.

Đang tiêu diêu hưởng thụ, đột nhiên bên ngoài truyền
đến một trận thanh âm ồn ào, ngay sau đó, cánh cửa nhã gian bị một người tung cước đá bay, tức thì Tiểu Ngũ thủ thế “bình sa lạc nhạn” tung cánh bay vào. Chuyện này chỉ trách Tiểu Ngũ trung thành tận tụy, hắn bị đoàn nữ binh thị vệ của Trường Bình công chúa đánh cho bầm dập mặt mũi, đang khẩn trương ngẩng đầu hét lớn: “Thiếu gia, chạy mau!”

Phương
Tranh ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, Trường Bình công chúa lưng giắt roi ngựa đã đứng chặn ngang trước cửa, bên ngoài là một đoàn nữ binh
thị vệ bao vây, cả đám ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm vào Phương
Tranh, chăm chú tới mức da đầu của hắn tê dại một trận.

Phương
Tranh không phải ngốc tử, tình ý của Trường Bình công chúa đối với hắn,
có thể ban đầu hắn còn chưa phát hiện, nhưng mấy ngày hôm nay, công chúa điện hạ mỗi ngày đều tới tận cửa tìm hắn, Phương đại thiếu gia tuy rằng ngu dốt, nhưng trong lòng sớm đã hiểu rõ ý tứ của Trường Bình công
chúa.

Rõ ràng thì rõ ràng, nhưng chấp nhận hay không là một
chuyện khác. Trong xã hội phong kiến thời cổ đại, chủ nghĩa nam nhân
được thịnh hành, có nam nhân nào nguyện ý cưới công chúa làm vợ? Tưởng
làm phò mã sướng như vậy sao? Nói cho rõ ràng một chút, nam nhân trong
khắp thiên hạ đều có thể nạp thiếp, chỉ riêng phò mã lại không thể được, muốn nạp thiếp sao? Không sợ nhạc phụ hoàng đế chém ngươi sao? Ngươi
còn bị công chúa vênh mặt hất hàm sai bảo, đánh nàng không được, mắng
nàng không xong, trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày lại có quá nhiều
thủ tục lễ nghĩa, chẳng lẽ đến lúc lên giường, ngươi còn phải cung kính
hành lễ, sau đó nằm chổng vó trên giường, nói: “Công chúa, thỉnh cưỡi
lên người ta.” Thử hỏi, thay đổi là ngươi, vậy ngươi có nguyện ý cưới
công chúa không?

Càng không nói đến vị Trường Bình công chúa
tính tình ngang bướng này, nữ nhân như vậy mà rước về nhà, nhất định sẽ
bị nàng khi dễ đến chết? Phương Tranh đã sống qua hai kiếp người, lúc
mới tới đây, hắn đã lập chí lớn, phải cưới được nhiều vợ đẹp, thê thiếp
hợp bầy, làm sao lại có thể lấy một con cọp cái như nàng đây?

Chứng kiến Trường Bình công chúa suất lĩnh một đại đội nhân mã kéo tới, trong lòng Phương Tranh kích động không thôi. Nếu nói chuyện đạo lý, quả thật nàng không xem chính mình vào đâu, cũng đừng quên, vị công chúa này rõ
ràng là không có ý định cùng hắn phân rõ phải trái trắng đen. Trường
Bình công chúa có thể nghe hắn giảng giải đạo lý hay sao?

Tình thế trước mắt có vẻ không ổn, cho nên biện pháp tốt nhất chính là chạy trước nói sau, ân, đi tìm Mập Mạp dâng cáo trạng.

Trường Bình công chúa xuất hiện rất đột ngột, nhưng Phương Tranh phản ứng cũng không chậm, sau khi quan sát tình huống một lần, Phương Tranh từ trên
ghế bật dậy, lao tới cửa sổ trước mặt, uốn người lên, sau đó quát to một tiếng: “Phượng tỷ, Tiểu Ngũ, mau theo ta nhảy xuống! Nhanh lên!” Hình
tượng anh dũng, nhất quyết nhảy lầu…..

Ngay sau đó, dưới những
ánh mắt quái dị, soi mói nhìn hắn, Phương đại thiếu gia mới ngượng ngùng vuốt mũi quay lại chỗ ngồi. Nhất thời hắn đã quên, nơi này chính là
tầng năm, một khi nhảy xuống, tỷ lệ còn sống cũng rất mỏng manh…..

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #30