Chương 280: Đế Vương Đạo


Khi Phương Tranh suất lĩnh binh mã nghênh ngang đi tới thái tử phủ, Ôn Sâm lại phát hiện chuyện tình thu thập chứng cớ so với dự liệu của hắn thì phức tạp hơn rất nhiều.

Chuyện thật ra cũng không tính rằng phức tạp, sự tình rất đơn giản. Đại môn thái tử phủ đóng chặt im lìm gọi như thế nào cũng không có người ra mở cửa, dường như bên trong đã không còn một bóng người.

“Đại nhân, làm sao bây giờ?” Ôn Sâm sắc mặt có chút khó coi.

Kinh nghiệm xét nhà không phải là hắn không có, nhưng đi xét nhà mà đập cửa không có ai trả lời thì đây cũng là lần đầu tiên, hắn không khỏi cảm thấy có chút khuất nhục. Quang cảnh này tựa như đám nô tài trong phủ thái tử đem bọn hắn biến thành hai ngàn gã ăn mày, ngay cả một câu ra chào hỏi cũng không thèm quản, cứ như thế để cho bọn hắn đứng ở bên ngoài đại môn. Hiện tại Ôn Sâm thật sự đã nổi giận, hắn cảm nhận được đám nô tài trong phủ thái tử không biết giảng giải đạo lí, còn có điểm ý tứ khiêu khích.

Phương Tranh ánh mắt thâm thúy, mân mê sờ cằm trầm ngâm: “ Cánh cửa ngoại môn của thái tử phủ làm cũng thực chất lượng, ân, lão Ôn a! Ngươi có biết vị sư phụ nào đã đả tạo nên cánh cửa này hay không? Ngày khác rảnh rỗi ta cũng làm một cái đi, ngươi nhìn xem, nước sơn đỏ thắm dính chặt trên gỗ bao nhiêu uy phong, bao nhiêu hỉ khánh, đinh đồng khảm trên mặt gỗ lấp lánh tỏa sáng, ân, nhìn thực chói mắt, hắc hắc, hảo thủ nghệ.”

Ôn Sâm toát mồ hôi lạnh.

Hiện tại chúng ta đứng bên ngoài gọi cửa mà không người nào trả lời, thế nhưng tâm tư của lão nhân gia ngài lại đặt trên cái cánh cửa kia, khó trách còn chưa nổi giận đâu, nguyên lai trong lòng ngươi đang có tính toán……

“Đại nhân!” Ôn Sâm ở bên cạnh lớn tiếng gọi, đánh thức Phương đại nhân khỏi tâm tư đang giám định và thưởng thức đại môn của thái tử phủ.

“Hả? Chuyện gì?” Phương Tranh tựa hồ như người trong mộng, mờ mịt dáo dác nhìn chung quanh.

Chứng kiến đại môn thái tử phủ vẫn còn đóng chặt, Phương Tranh kinh hãi lắp bắp: “ Như thế nào còn chưa mở cửa?”

Ôn Sâm mặt mày đen thui: “ Đại nhân…Cửa….Nó một mực vẫn đóng chặt.”

“Mau gọi cửa đi!” Phương Tranh rất không hài lòng đối với thái độ công tác tiêu cực của mọi người.

Ôn Sâm ảm đạm lắc đầu nói: “ Đại nhân… Gọi rồi, đã gọi nhiều lần nhưng bên trong không có ai ra mở cửa.”

Phương Tranh ngẩn người, tiếp theo giận tím mặt: “ Bọn chúng dám để cho chúng ta phải đứng trông bên ngoài đại môn ư? Không muốn sống nữa hay sao? Lão tử chính là tướng quân thủ bị kinh thành cơ mà!”

“ Đại nhân, ngài là tướng quân nhưng bọn hắn chính là người trong phủ của thái tử nha, quan chức nào trong triều đình mà bọn hắn chưa từng gặp qua đây?” Ôn Sâm liếc mắt nhìn Phương Tranh một cái, cẩn thận giải thích.

Phương Tranh ngẩn người, đúng rồi, người trong phủ thái tử cũng như chó cậy hơi chủ, không coi mặt mũi quan chức trong triều đình vào đâu, “ Nhưng không phải thái tử mưu phản đang đánh nhau ở bên ngoài thành hay sao? Hắn coi như đã không còn là thái tử nữa rồi?” Phương Tranh cố gắng giải thích tìm về một chút tự tôn.

“ Đại nhân, chỉ cần một ngày hoàng thượng chưa bố cáo thiên hạ bãi miễn thái tử, như thế hắn vẫn còn là thái tử đương triều. Cho dù hắn có đang mưu phản đi chăng nữa.” Ôn Sâm kiên nhẫn xóa nạn mù chữ cho Phương Tranh.

Phương Tranh sầu mi khổ não, vốn dĩ muốn đến khám xét nhà thái tử đã là danh bất chính, ngôn bất thuận rồi, còn mượn chủ ý “ thu thập chứng cớ” làm biển quảng cáo, nếu như hạ lệnh cho binh sĩ tiến công đi vào, chuyện này không khỏi có chút đi qua giới hạn cho phép. Nguyên tắc làm người của Phương đại tướng quân đó chính là luôn luôn phải biết khiêm nhường, cho nên chuyện này hắn cũng không cảm thấy hoan hỉ gì cả.

Nhưng nếu bởi vì người ta không ra mở cửa mà từ bỏ việc khám xét nhà, hai ngàn nhân mã lại lặng lẽ hành quân đi trở về, Phương Tranh càng không vui. Tuy rằng cái thứ mặt mũi Phương Tranh luôn luôn không để nó ở trong lòng, nhưng trước hai ngàn binh sĩ mà đánh mất mặt mũi, tính chất đã không còn giống như lúc trước nữa rồi! Mất mặt là tiểu sự, nhưng tương lai thuộc hạ dưới trướng có còn nghe lệnh của hắn nữa hay không đây?

“ Tiêu huynh, ngươi sợ chết không?” Phương Tranh đem chủ kiến đẩy sang bên người Tiêu Hoài Viễn, vừa mở miệng liền đã dùng biện pháp khích tướng.

“ Sợ.” Tiêu Hoài Viễn trả lời rất kiên quyết, không dài dòng chút nào, hơn nữa cách phát âm còn rõ ràng mạch lạc.

Xem ra cao chiêu khích tướng rất không thích hợp dùng ở trên con người vô sỉ của Tiêu Hoài Viễn này.

Phương Tranh trừng mắt liếc hắn một cái, trực tiếp hạ một cái mệnh lệnh cho hắn: “ Sợ cũng không được, ngươi mau nghĩ biện pháp mở cái đại môn chết tiệt này ra cho lão tử!”

Tiêu Hoài Viễn kháng cự hỏi: “ Vì sao ta phải đi?”

Phương Tranh cười híp mắt nói: “ Ngày phòng đêm phòng nhưng trộm trong nhà mới chính là khó phòng nhất, ngươi không phải là chân chạy trong phủ thái tử hay sao? Chuyện này ngoại trừ ngươi ra, còn có ai thích hợp hơn đây?”

Tiêu Hoài Viễn giận dữ: “ Ai là ăn trộm thế?”

Phương Tranh cùng Ôn Sâm đồng thời ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, chủ ý đến nhà thái tử khoáng sạch chính là do ngươi nghĩ ra, nào ai dám tranh đoạt danh hiệu quang vinh “ trộm nhà” với ngươi đây a?

Tiêu Hoài Viễn ngượng ngùng sờ mũi, khăng khăng nói: “ Dù sao ta cũng không muốn đi.”

Ôn Sâm cẩn thận quan sát sắc mặt của Phương Tranh, thăm dò hỏi: “ Nếu không buổi tối chúng ta lại đến?”

“ Buổi tối? Như thế thì có khác nào phường trộm gà bắt chó đây? Nhất định không được!” Phương Tranh quả quyết cự tuyệt loại phương pháp không đủ quang minh chính đại này.

Ôn Sâm đảo cặp mắt trắng dã, giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi xông vào trong nhà của người ta muốn vơ vét tài sản, còn cho rằng là chuyện quang minh chính đại, không phải là cái loại bắt gà trộm cho hay sao?

Mọi người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, hơn hai ngàn người đứng ở trước đại môn thái tử phủ trong lòng có điểm lo lắng, ai cũng không nghĩ được rằng cao hứng phấn chấn đến xét nhà, lại biến thành tình huống đứng chờ ở bên ngoài cửa hơn một nửa canh giờ, lúc này ngay cả đại môn người ta còn chưa mở ra một chút, thật khuất nhục! Đây chính là khẩu ác khí nuốt không trôi trong cổ họng của hai ngàn nhân mã.

“ Phương Tranh, ngươi tới đây làm gì thế?” La Nguyệt Nương chẳng biết từ lúc nào đã tìm đến.

Phương Tranh thu liễm biểu tình lo lắng, cười híp mắt kéo tay nàng nói: “ Không làm chi cả, ta chỉ đang muốn cấp cho các huynh đệ dưới trướng một khoản thu nhập thêm mà thôi.”

La Nguyệt Nương đôi mắt xinh đẹp sáng ngời: “ Đánh cướp?”

Phương Tranh cả kinh, vội cải chính: “ Không, nàng đừng nói lung tung, theo như cách nói của giới quan trường, thì ta đang đi thu thập chứng cớ nhiều năm qua thái tử mưu phản, ân, thuận tiện kê biên tài sản của hắn một chút, đem một số vàng bạc châu báu khả nghi mang về điều tra….”

La Nguyệt Nương khinh bỉ nhìn hắn, sẵng giọng: “ Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, không phải đều là đánh cướp hay sao! Chúng ta đánh cướp trên Thanh Long sơn đều đường đường chính chính, các ngươi làm quan mà đánh cướp còn phải quảng bá nhiều lời dài dòng như vậy! Thế mới bảo làm quan tâm tư thực đen tối nha!”

Phương Tranh há miệng thở dốc muốn phản bác lại lời nói của nàng, nhưng cẩn thận suy ngẫm, con mẹ nó ! Bà nương này ăn nói cũng đủ bá đạo a….

Đúng lúc này nằm ngoại dự liệu của mọi người, đại môn thái tử phủ được chậm rãi mở ra, một gã tiểu thái giám mặc trường sam màu nâu bước tới, nhẹ nhàng vung vẩy cây phất trần, hai mắt hướng lên nhìn trời, giọng the thé nói: “ Thái tử phi có lệnh, đám các ngươi không phụng thánh chỉ, mang binh bao vây phủ thái tử, là có ý tứ gì?”

Tiểu thái giám còn chưa nói xong, La Nguyệt Nương đã không kiễn nhẫn hừ lạnh một tiếng, sải bước tiến đến một tát đem tiểu thái giám ngã nhào ở trên mặt đất, cuối cùng đưa chân đá văng đại môn, thả người nhảy vào bên trong không nói hai lời, hào khí can vân hét lớn: “ Đánh cướp!”

Phương Tranh hai chân mềm nhũn, biểu tình ảo não nhìn theo bóng dáng của La Nguyệt Nương, thật lâu sau vẫn không nói gì.

Bà nương này thực sự quá trực tính đi?

Phương Tranh còn chưa kịp thở dài một hơi, hơn hai ngàn binh sĩ liền đã phản ứng, nhất thời tiếng hò reo như sấm động, mọi người như bày ong vỡ tổ tràn vào trong phủ thái tử. Sau khi tiến nhập vào bên trong, bọn hắn thấy phòng liền chui vào, gặp đồ liền thu dọn, nếu như hộ viện trong phủ tiến lên ngăn cản, bọn hắn ba năm một đám không cần phân trần giải thích nhiều liền đem người ta quật ngã. Nhất thời thái tử phủ rơi vào một mảnh gà bay chó chạy, tương phản ngược lại chính là đám binh sĩ Thành Vệ quân, bọn hắn một bên thu dọn đồ đạc, một bên cười đùa phấn khởi tựa hồ như rất đắc chí.

Phương Tranh cực kì hoảng sợ, xét nhà thì xét thôi nhưng cũng không thể vô tổ chức vô kỉ luật như thế này được, sau này nhóm ngôn quan trong triều nhất định sẽ dâng tấu chương hạch tội ta, người không hay ho nhất vẫn chính là bản thân mình.

Bởi thế cho nên Phương Tranh vội vàng nhảy vào trong đại môn, thất thanh kêu lớn: “ Sai lầm rồi, sai lầm rồi! Không phải đánh cướp mà là thu thập chứng cớ, thu thập chứng cớ! Mẹ nó! Đã nói thu thập chứng cớ mà đám các ngươi còn khênh cả tấm bình phong nhà người ta, muốn chết sao?”

“ Đều dừng tay lại cho lão tử! Ôn Sâm, kêu đám hỗn đản này tập hợp, xếp thành đội ngũ chỉnh tề cho lão tử! Mau!”

Sau khi lớn tiếng kêu gào, Phương Tranh định cất bước đi vào, lại nhìn thấy gã tiểu thái giám bị La Nguyệt Nương chụp một cái tát đang ngồi ở góc tường nỉ non khóc, bộ dạng ủy khuất giống như một tiểu cô nhi bị cha mẹ bỏ rơi.

“ Uy, ngươi vừa rồi còn chưa nói xong đâu, rốt cuộc thì ngươi muốn nói cái gì thế?” Phương Tranh biểu tình ôn hòa hỏi.

Gã tiểu thái giám lau nước mắt, thút thít nói: “ Thái tử phi có lệnh, nói không cho phép các ngươi đi vào trong phủ.”

Phương Tranh giật mình cả kinh: “ Thái tử phi? Lão bà của thái tử? Nàng ta như thế nào còn ở nơi này? Thái tử không mang nàng ta rời khỏi kinh thành hay sao?”

Tiểu thái giám vẫn khóc, không thèm quản đến phản ứng của hắn.

Phương Tranh cắn răng nói: “ Gã vương bát đản thái tử này, dám mặc kệ lão bà của mình để ở trong thành, thế nhưng hắn lại phóng rắm điên mà chạy đi tạo phản, quả thực không bằng cầm thú, mỗi người đều có thể tru sát hắn được.”

Phẫn hận qua đi, Phương Tranh nhãn châu đảo một vòng, đứng dậy phất tay áo tiêu sái bước vào bên trong nội phủ, nhẹ nhàng bỏ lại một câu cho tiểu thái giám: “ Ngươi đi thỉnh thái tử phi chuẩn bị thu thập đồ đạc, truyền lời rằng tướng quân thủ bị kinh thành mời nàng đến thành lầu phía bắc ở tạm một chút thời gian. Bổn tướng quân sẽ bồi tiếp nàng ăn cơm uống rượu, nếu như nàng cần, bổn tướng còn có thể tự mình điều trị mát xa cho nàng….”

oOo

Trên đỉnh Thần Liệt sơn, cấm quân tại quảng trường hướng mặt về phía bắc bộ mà kết thành một hàng dài, lá chắn phòng ngự ở phía trước, trường mâu giương cao ở phía sau, hơn một ngàn cung thủ lắp tên giương cung ngưng thần đề phòng cảnh giới.

Trải qua một ngày chiến đấu kịch liệt, hơn một vạn cấm quân tinh nhuệ hiện tại binh lực đã không còn đủ năm ngàn người. Nếu như năm ngàn người ngăn cản hơn hai vạn phản quân điên cuồng tập kích, khẳng định sẽ rất khó khăn, bất quá lúc này tình thế nguy cấp, tánh mạng của hoàng thượng cùng nhóm đại thần đang lâm nguy, bọn hắn là quân đội trực tiếp lệ thuộc vào hoàng thượng, bụng làm dạ chịu nhất định phải cam đoan an toàn cho hoàng thượng cùng nhóm đại thần, đây là vinh hạnh của những người là cấm quân. Coi như bọn hắn chỉ còn một người chiến đấu, cũng tuyệt không cho phép địch nhân dễ dàng vượt qua nửa bước, nguy hại đến tánh mạng của hoàng thượng.

Giờ phút này, mọi chuyện không hay ho đã bắt đầu manh động.

Ngay khi hoàng thượng cùng các vị đại thần chuẩn bị đi xuống dưới chân núi, thì trong rừng cây phía bắc rõ ràng xuất hiện một vài thân ảnh mặc trang phục phản quân màu đỏ sậm, ngay sau đó bóng người càng lúc càng nhiều, cho đến khi tràn ngập khắp núi đồi, toàn bộ cánh rừng phía bắc của Thần Liệt sơn đều biến thành một màu đỏ sậm.

Cấm quân thống lĩnh kinh hãi thầm nghĩ, nếu như Phương đại nhân không báo tin đúng thời điểm, mọi người trên núi không hề phòng bị tình huống này. Khẳng định sẽ bị chi phản quân của thái tử ra tay đánh lén, tội của hắn đương nhiên sẽ thật to lớn rồi.” Thống lĩnh cấm quân quát lớn, rút lợi kiếm bên hông ra chỉ thẳng phía trước mặt: “ Phóng!”

“ Vút!” Một trận mưa tên loạn tiễn giăng đầy bầu trời, không một chút lưu tình hướng đám phản binh trong cánh rừng phía bắc mà bắn tới. Bởi vì địa thế cũng không được rộng rãi, phản quân mai phục ẩn nấp gần nhau, cho nên một trận loạn tiễn bắn tới, mấy trăm binh sĩ phản quân còn chưa kịp phòng ngự, liền đã bị lợi tiễn bắn trúng, thân thể đổ nhào xuống chân núi.

Tướng lĩnh bên phía phản quân là một trung niên hán tử, chứng kiến binh sĩ dưới trướng của mình đã bị phát hiện mai phục, nhất thời kinh hãi mau chóng quát lớn ra lệnh: “ Bị bọn chúng phát hiện ra rồi! Không cần che dấu hành tung, toàn lực tấn công bắt sống hoàng đế!”

“ Giết!” Binh sĩ phản quân bỗng nhiên tốc độ linh hoạt dị thường, bọn hắn đứng thẳng người, tay nắm binh khí hung hăng một đường chém giết xông lên đỉnh núi, khắp chung quanh cánh rừng đều một màu quần áo đỏ sậm, hướng năm ngàn cấm quân trên đỉnh núi mà phát động tấn công.

“ Bỏ cung tiễn xuống!” Tướng lĩnh cấm quân không một chút hoảng loạn, trường kiếm trong tay trực chỉ phản quân quát lớn.

“ Cổn mộc, lôi thạch chuẩn bị đẩy xuống! Nhanh!”

Hai quân còn chưa chính thức giao phong, tình hình chiến trường đã thảm thương dị thường. Binh sĩ cấm quân không ngừng có người trúng tên rồi ngã xuống, sau đó lại có người bước tiếp lên bổ sung vị trí, xếp thành một hàng dài liều mạng chém giết, chưa có một chút dấu vết rơi vào thế hạ phong nào cả.

Hoàng thượng được một vài cấm quân cùng đám thái giám bao bọc, dẫn theo các vị đại thần thoái lui xuống dưới chân núi, nghi trượng long tiễn toàn bộ đều vứt bỏ không cần, đang trong lúc lâm nguy, còn mang theo những thứ rườm rà đó sẽ bị địch nhân chú ý, càng mang đến cho chính mình nhiều phiền toái lớn hơn nữa.

Mập Mạp dìu hoàng thượng, bước thấp bước cao mà đi, đám đại thần ở phía sau trên mặt mỗi người đều toát ra thần sắc hoảng sợ không thể che giấu. Còn đối với Mập Mạp mà nói, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng trải qua thời khắc mạo hiểm như bây giờ, cho nên lúc này gương mặt béo phì của hắn cũng đã trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh to như hạt đậu trên trán cuồn cuộn túa ra.

“ Vô Bệnh! Ngươi sợ ư?” Hoàng thượng cũng không đi nhanh lắm, lúc nói chuyện thần thái vẫn kiên định dị thường.

Mập Mạp cố gắng giữ cho ngữ khí của mình có vẻ bình thường, nhưng thanh âm vẫn không tự chủ được mang theo vài phần run run: “ Phụ hoàng…Nhi thần không sợ.”

Hoàng thượng cười ha hả: “ Không cần hoảng sợ, thái tử mưu phản, chi quân đội hơn hai vạn người này đã là thực lực cuối cùng của hắn rồi! Nói thực lòng, trẫm luôn một mực ngóng chờ bọn hắn xuất hiện, hiện tại bọn hắn đã xuất hiện, trẫm cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều!”

“ Trông chờ bọn hắn xuất hiện? Chuyện này…Phụ hoàng, nhi thần ngu dốt không hiểu được ý tứ của ngài.”

Hoàng thượng quay đầu nhìn lại tình hình chiến đấu thảm trọng ở trên đỉnh núi, cau mày, tiếp theo kịch liệt ho khan vài tiếng.

“ Vô Bệnh, ngươi phải nhớ kỹ sau này bất luận gặp phải địch nhân lợi hại như thế nào, trước tiên người phải học được cách ẩn nhẫn, âm thầm tìm hiểu thực lực chân chính của địch nhân, không được hành động thiếu suy nghĩ, chẳng ngại cùng địch nhân thỏa hiệp một cái nhượng bộ nho nhỏ. Ngươi phải nhớ kỹ, hoàng đế tuy rằng ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn, nhưng hoàng đế cũng không được lạm dụng quyền lực, đặc biệt đối với địch nhân càng cần phải cảnh giác.”

“ Thế nhưng nếu thực lực chân chính của địch nhân đã hoàn toàn bại lộ ra trước mắt của ngươi, Vô Bệnh! Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ cho kĩ, lúc này không được tồn tại cái loại lòng dạ nữ nhân, nhất định phải đem toàn bộ hủy diệt, thanh lọc hết những phần tử dư nghiệt, diệt cỏ nhất định phải diệt tận gốc không lưu lại bất kì một cơ hội nào, chẳng sợ áp dụng hình phạt tru di cửu tộc, liên lụy người vô tội. Nếu không tất sẽ cấp cho chính ngươi một cái tai họa ngầm, tương lai ngươi không thể kê cao gối mà ngủ ngon giấc! Đạo lí này cũng giống như chi phản quân ở trước mặt chúng ta! Hơn hai vạn người này nhất định phải táng thây ở Thần Liệt sơn, một người cũng không được để cho chạy thoát! Vô Bệnh, đây chính là đế vương chi đạo a!” Hoàng thượng nói xong những lời này, trên khuôn mặt toát ra biểu tình lãnh khốc tàn nhẫn, tức thì thở dốc vài cái, lại bắt đầu ho khan kịch liệt.

Mập Mạp giương mắt lo lắng nhìn hoàng thượng, hạ giọng nói: “ Phụ hoàng, nhi thần đã ghi nhớ! Ngài thân thể không tốt đừng nói thêm nữa, đợi khi trở về kinh thành, nhi thần mỗi ngày đều cung kính lắng nghe phụ hoàng chỉ dạy.”

Hoàng thượng thở hổn hển một hồi, cảm giác hòa hoãn được một chút, sau đó lắc đầu cười khổ nói: “ Vô Bệnh, hiện giờ trẫm không còn nhiều cơ hội để nói chuyện cùng ngươi như thế, gia đình đế vương tình thân quá ít ỏi, ngươi từ thuở nhỏ đến lớn trẫm đều không có hảo hảo quan tâm nhiều đến ngươi được. Đối với ngươi trẫm vẫn cảm thấy mắc nợ ngươi thật nhiều! Khiến cho trẫm vui mừng chính là bản thân của ngươi tâm tính không hề thay đổi giống như mấy vị hoàng huynh của ngươi, tính khí ngươi thật thà phúc hậu, đây cũng là nguyên nhân mà trẫm chọn ngươi kế nhiệm vị trí tân thái tử. Trong tương lai ngươi cần chăm chỉ cố gắng làm một minh quân lưu danh sử sách, không nên giống như trẫm, một đời làm hoàng đế, dân chúng lầm than, đại thần chống đối, cuối cùng hoàng nhi của trẫm cũng mưu phản. Vị hoàng đế như trẫm, quả thật đã thất bại rồi, tương lai trong sử sách cũng không biết bị người đời đánh giá ưu khuyết như thế nào nữa đây.”

Mập Mạp khóe mắt đã trào nhiệt lệ, dùng sức gật đầu nức nở nói: “ Phụ hoàng, ngài chính là một minh quân của muôn dân, đồng thời ngài cũng là một người phụ thân tốt, tương lai trong sử sách nhất định sẽ viết như thế….”

Hoàng thượng dựng thẳng người, ánh mắt mê man nhìn vầng thái dương đang ló dạng phía trời đông, thở dài nói: “ Vô Bệnh, đáp ứng trẫm! Tương lai sử sách có đánh giá ưu khuyết trẫm như thế nào, ngươi cũng không được nhúng tay can thiệp vào, đúng sai hãy cứ để cho hậu nhân bình phẩm, ngươi ngăn cản được quan sử chép bút, nhưng ngươi ngăn cản nổi cái miệng của dân chúng trong thiên hạ hay sao? Trăm ngàn năm sau, chung quy lịch sử sẽ cấp cho trẫm một cái đánh giá chính xác, bởi vì trẫm luôn luôn muốn làm một vị hoàng đế tốt!”

“…….”

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #280