Chương 270: Trước Đêm Mưa Gió


Thiên ngoại hắc phong xuy hải lập,

Chiết Đông phi vũ quá giang lai.*

Qua nửa đêm trời bỗng chợt nổi lên một trận mưa to, tiếng sấm giật vang
rền, mây đen phủ dày đặc càng làm cho màn đêm thêm u ám, trong tiếng mưa giông mơ hồ truyền đến những tiếng cọ xát của kim loại…..

Nơi
này chính là phía bắc sông Hoàng Hà trong cảnh nội, sơn đạo gập ghềnh
lầy lội, một đạo quân hơn năm vạn nhân mã trong đêm mưa gió hành quân
cấp tốc, vội vàng hướng nam mà tiến đến.

Sài Mộng Sơn cưỡi trên
lưng chiến mã, chân mày khóa chặt, nhìn các tướng sĩ chung quanh hành
quân trong thời gian dài đã khiến tư trang áo giáp hỗn độn thành một
mảnh không chịu nổi. Đại đội ngũ tựa hồ như một đống cát vụn bình
thường, ở trong màn đêm mà nhìn, xem ra đạo quân này không khác gì một
đám quân ô hợp, có vẻ như địch nhân chỉ nhẹ nhàng chìa một cánh tay ra
thì có thể bóp chết bọn hắn.

Nhưng trong nội tâm của Sài Mộng Sơn biết đạo quân này có được bao nhiêu chiến lực, ít nhất cũng không phải
như địch nhân tùy tiện duỗi cánh tay ra thì có thể bóp chết được bọn
hắn.

Bởi vì bọn họ chính là những tướng sĩ biên quân! Bọn hắn
trường kì đóng quân tại U Châu nhiều năm qua đã có không ít lần chiến
đấu cùng với người Đột Quyết hung tàn thị huyết, có thắng cũng có thua.
Sài Mộng Sơn có thể tự hào mà khoe khoang, đạo quân này dưới trướng của
hắn, ngay cả quân đội cực mạnh của người Đột Quyết xuất ra cũng không
thua kém bao nhiêu.

Thật lâu sau, Sài Mộng Sơn thu hồi tầm mắt,
lại bình tĩnh nhìn lên bầu trời đêm u ám, tâm tình của hắn cũng trầm
trọng u ám giống như khí trời lúc này.

Thời khắc này đây, liệu
chính mình có thành công hay không? Đạo quân bách luyện chi sư này có
phải đã bị bản thân mình đưa vào con đường tuyệt lộ hay không?


Bẩm báo tướng quân! Quân tiên phong năm ngàn nhân mã đã đến được Tuân
Hóa, phía trước đã là Hoa Mã Lan quan, quân tiên phong Triệu tướng quân
xin chỉ thị của đại tướng quân, có cần chuẩn bị binh mã cường công quan
ải hay không?” Thám tử chẳng quản trời mưa to như trút nước, quỳ gối
trước mặt chiến mã của Sài Mộng Sơn, nghiêm trang lớn tiếng bẩm báo.

“ Truyền lệnh, quân tiên phong xuống ngựa hạ doanh tạm nghỉ, không cần
tấn công!” Sài Mộng Sơn ngắn gọn ra lệnh, ngữ khí bình thản mà băng
sương.

Thám tử lớn tiếng xác nhận, lại không ngừng vó ngựa mà đi truyền mệnh lệnh.

Sài Mộng Sơn ngồi trên lưng chiến mã bỗng nhiên hai quyền đầu nắm chặt, khuôn mặt trở nên kiên nghị dị thường.

Tên đã lên dây cung không thể không phát, thời khắc binh mã từ U Châu hành
quân đến hướng nam, hắn đã bị coi như một gã tướng lãnh biên quân có mưu đồ phản loạn. Chỉ có khả năng đi theo thái tử, hỗ trợ hắn đoạt lấy
giang sơn xã tắc này thì bản thân mình mới có thể đem cái tội danh phản
loạn biến thành đại công thần, thậm chí chức quan của mình so với dĩ
vãng cũng càng vinh quang rực rỡ hơn.

Nghiêm khắc mà nói, Sài
Mộng Sơn đều không phải là thuộc hạ chân chính của thái tử, giữa hắn và
thái tử chỉ đơn giản vì lợi mà hợp tác, nhiều năm qua thái tử luôn luôn
dùng mọi cách lung lạc để kết giao cùng hắn, thái tử ban cho hắn vàng
bạc châu báu đủ có thể chất đầy một căn phòng, nhưng cũng không phải vì
chuyện đó mà Sài Mộng Sơn nguyện ý đi mạo hiểm đùa giỡn cái tội danh tru di cửu tộc này.

Chân chính khiến cho hắn động tâm đó chính là do tín sứ của thái tử hướng hắn mật báo, phân tích tình hình thế cục hiện
tại trong kinh thành, theo mọi loại dấu hiệu mà nói, kinh thành giờ cũng chẳng khác nào đã nằm gọn trong lòng bàn tay của thái tử, mà quan chức
lớn nhỏ, chư vị hoàng tử, thậm chí là ngay cả hoàng thượng cũng chỉ như
một miếng thịt mồi mà thôi, cái tin tức chấn động này không thể không
làm cho Sài Mộng Sơn phải lo lắng.

Nếu không theo thái tử, trong
tương lai thái tử đoạt ngôi thành công đăng cơ làm hoàng đế, nhớ tới
những chuyện trước kia, Sài Mộng Sơn hắn sẽ phải nhận cái kết cục như
thế nào?

Còn nếu trợ giúp thái tử khởi binh tạo phản, vạn nhất
hắn thất bại thì làm sao đây? Bản thân mình sẽ có kết cục gì thì không
cần suy nghĩ cũng hiểu.

Trước mặt Sài Mộng Sơn có hai ngã rẽ của
con đường, chỉ được chọn một, nó cũng đánh đồng cùng với tương lai của
chính mình và mấy vạn tướng sĩ, chuyện này thật sự là một cái nan đề.

Suy đi tính lại cuối cùng hắn vẫn phải cắn răng đáp ứng lời thỉnh cầu của thái tử.

Đời người muốn có công danh phú quý thì cũng phải từ trong nguy hiểm mà
truy cầu, tiếp tục sống sót và bước trên con đường quang vinh hay là tử
nạn trong thất bại và khuất nhục, chỉ có thể trông vào cuộc chiến năm
ngày sau, nhất chiến định càn khôn!

Hoa Mã Lan quan.

Hoa
Mã Lan quan nằm ở ranh giới sát vùng phía nam, vốn là căn cứ quan trọng
để ngăn cản người dân du mục phương bắc thỉnh thoảng tập kích tấn công,
là một địa phương phòng thủ trọng yếu, tại quan ải này cũng có quân đội
hùng hậu chiếm đóng.

Lúc này binh sĩ canh gác tại Hoa Mã Lan quan cũng đang mở căng mắt đề phòng, cực kì kinh hoàng khi chứng kiến bóng
đèn đuốc trùng trùng điệp điệp ở phía xa, trong tiếng mưa giông bão tố
vẫn không thể che dấu được tiếng vó ngựa nổ vang, khiến cho các tướng sĩ đóng tại quan ải không khỏi nâng cao cảnh giác cùng đề phòng mọi tình
huống bất ngờ có thể xảy ra.

Sau khi đạo quân này tới dưới chân
quan ải, cũng không có hành động muốn đối địch, chỉ lẳng lặng đứng ngay
ngắn ở dưới cơn mưa, một chút nhúc nhích cũng không có. Đèn đuốc theo từ dưới chân quan ải kéo dài ra phía xa hơn mười dặm, ánh lửa mỏng manh
bập bùng soi rõ những khuôn mặt trẻ tuổi của đám binh sĩ, từng khuôn mặt kiên nghị tựa như gang đồng, lạnh cứng mà kiên cường bất khuất.

“ Đây là có chuyện gì? Tại sao gần đây bổn tướng lại không nhận được công văn điều động binh mã?” Chủ tướng thủ quan Trần tướng quân bị thuộc hạ
gọi dậy từ trong chăn, hổn hển đứng ở trên cửa quan nhìn ra phía trước,
tuy trong lòng có chút giật mình sợ hãi vì tình huống quá đỗi bất ngờ,
nhưng vẫn nhìn chằm chằm quan sát nhân mã ở phía dưới chân quan ải.

“ Toàn quân đề phòng! Chuẩn bị dầu hòa, mộc lôi, cung thủ chuẩn bị hướng
phía trước! Phòng ngừa địch nhân muốn công quan.” Nhìn đạo quân mấy vạn
nhân mã đứng ở dưới chân quan ải, thủ quan Trần tướng quân không chút do dự ra lệnh.

Nhất thời chúng tướng sĩ thủ hộ quan ải rơi vào một mảnh rối ren.

Dưới cơn mưa tầm tã như trút nước, trong đội quân đang đứng dưới chân quan
ải bỗng nhiên có một thân ảnh chậm rãi đi ra, hắn ngồi trên lưng ngựa.
Mã bộ chậm chạp giống như đang đi dạo, một mình đi tới cầu treo dưới
chân quan ải, ngẩng đầu quát lớn: “ Bổn tướng chính là Sài Mộng Sơn chủ
tướng thủ hộ biên cương U Châu, phụng mệnh Binh Bộ điều động, suất lĩnh
binh mã nam tiến chấp hành quân vụ, thỉnh thủ quan Trần tướng quân mở
cửa quan cho quân sĩ đi qua!”

“ Sài tướng quân, bổn tướng chưa
từng nhận được một kiện công văn điều binh nào từ Binh Bộ cả! Xin hỏi
ngươi dẫn quân xuôi nam là đã phụng mệnh của người nào?” Thanh âm của
Trần tướng quân rõ ràng không có một chút nhân nhượng nào.

Sài
Mộng Sơn cười lạnh lùng quát: “ Bổn tướng không nhiều lời cùng ngươi,
nơi này có công văn của Binh Bộ, ngươi cầm đi cẩn thận đối chiếu xem có
đúng hay không, hừ!”

Nói xong Sài Mộng Sơn từ trong lòng lấy ra
một kiện công văn được bọc bằng vải giấy dầu, cầm trong tay giơ cao lên, hướng đám người đứng trên quan ải quơ quơ.

Không qua bao lâu, trên cửa quan liền thả xuống một cái giỏ treo.

Sài Mộng Sơn cười nhạt, trong nụ cười tràn ngập biểu tình khinh thường,
duỗi tay phải ra liền có một tên thuộc hạ cung kính chạy đến đưa qua một cây trường cung. Sài Mộng Sơn đem kiện công văn treo ở trên đầu mũi
tên, sau đó lắp tên giương cung, tức thì trong nháy mắt mũi tên đã bắn
ra. “ Phốc xích” một thanh âm trầm đục vang lên, trên cột trụ tại quan
ải đã có một mũi tên được ghim thật sâu.

Tất cả tướng sĩ thủ quan đều cả kinh, nhìn nhau vài lần, đồng thời há mồm cứng lưỡi.

Gỡ bỏ bao giấy dầu trên mũi tên xuống, mở ra vừa nhìn bên trong đúng là
công văn của Binh Bộ đã phát hành, Trần tướng quân cẩn thận đối chứng
con dấu trên mặt cùng chữ viết, phát hiện bản công văn này không ngờ là
đồ thật.

“ Trần tướng quân đối chiếu công văn xong rồi, còn không thể khai quan cho chúng ta đi hay sao? Bổn tướng có quân vụ trong
người, nếu chậm trễ thời gian của bổn tướng, tội danh này ngươi cũng
không thể đảm đương nổi đâu!”

Trịnh trọng đem công văn gấp lại bỏ vào trong lòng. Trần tướng quân nhìn một rừng binh sĩ đứng dưới chân
quan ải, rốt cuộc cắn răng hạ lệnh : “ Khai quan!”

Tiếng cửa quan chậm rãi được mở ra, Sài Mộng Sơn nhìn vào quan môn, lạnh lùng cười
cười, cưỡi ở trên lưng chiến mã hướng tay chỉ lên trời quát lớn: “ Các
huynh đệ, tiến quan! Hướng nam xuất phát!”

Tiếng quân sĩ vang rền đồng thanh hưởng ứng, cước bộ chỉnh tề mà dồn dập chậm rãi bước vào quan môn.

Nhìn theo bóng quân U Châu xuất quan đi xa, Trần tướng quân đứng ở cửa Hoa Mã Lan quan, sắc mặt kinh nghi bất định.

“ Binh Bộ truyền công văn, như thế nào chưa đi qua quan ải mà lại có thể
nằm trong tay của Sài Mộng Sơn, việc này quá mức kì quái.” Trần tướng
quân lẩm bẩm tự hỏi.

“ Không được! Bổn tướng nhất định phải hướng kinh thành hồi báo cho Binh Bộ chuyện này, mấy vạn nhân mã xuôi năm
,bọn hắn muốn đi làm công vụ gì?” Ngẩng đầu nhìn giông tố trên bầu trời
đêm, trong lòng của Trần tướng quân âm thầm kêu khổ, thời tiết đang tồi
tệ quá mức bồ câu đưa thư chẳng tài nào bay nổi về kinh thành.

“ Người đâu! Mau chóng chuẩn bị ngựa, cử ngươi tức tốc chạy về kinh thành hồi báo tin tức này!”

Chẳng bao lâu sau, có một con khoái mã nhanh chóng rời khỏi Hoa Mã Lan quan, hướng kinh thành mà phóng đi.

Nào ngờ vừa rời khỏi phạm vi phụ cận Hoa Mã Lan quan, bất thình lình có một mũi tên từ ven đường bắn ra, cắm thẳng vào giữa trán của quân sĩ mang
tin, gã quân sĩ hừ cũng không hừ một tiếng liền ngửa đầu ngã ngựa.

Trong cánh rừng ven đường xuất hiện một chi tiểu đội, trong đó có một gã xạ
thủ đang chậm rãi buông cung xuống, nghiêng đầu nhìn gã thiên tướng bên
cạnh cười nói: “ Tướng quân, ta lại bắn trúng rồi!”

Gã thiên
tướng hài lòng gật đầu, cười nói: “ Sài tướng quân quả nhiên thần cơ
diêu toán, biết trước được Trần tướng quân tất sẽ phái người truyền tin
về kinh thành, đây đã là người thứ mấy rồi?”

“ Người thứ ba!”

“ Ừ, bình thường quân tình khẩn cấp cũng chỉ phái ra ba nhóm người đi
truyền tin tức, bọn hắn sẽ không tiếp tục phái người nữa đâu. Chúng ta
mau đem thi thể xóa sạch dấu vết, trở về hướng Sài tướng quân phục
mệnh.”

“ Tuân lệnh!”

Kinh thành, Phương phủ.

Lúc nửa đêm, trong căn tiểu viện của Phương Tranh cũng đã hỗn loạn thành một đoàn.

“ Chao ôi! Mấy bà cô của ta ơi! Hiện giờ không phải đang chuyển nhà mà là đi chạy nạn! Chạy nạn có khái niệm gì, các nàng cũng không hiểu được
hay sao? Như thế nào ngay cả cái chậu rửa mặt cũng muốn mang theo a? Mau bỏ hết xuống, mau bỏ hết xuống! Chỉ đem những đồ vật đáng giá, không
cho phép mang theo những thứ vụn vặt này!” Phương Tranh ở trong phòng
ngủ tại tiểu viện, thanh âm khẩn trương hô lớn.

“ Đi chết đi! Ai
là bà cô của ngươi, ta nào có già như vậy nha?” Trường Bình cười hung
hăng đập cho hắn một phấn quyền, mới chập tối Phương Tranh từ trong
hoàng cung đi ra! Trở lại tiểu viện không nói hai lời liền bắt đầu thu
dọn đồ đạc, cho đến bây giờ các nàng cũng không hiểu được rốt cuộc thì
đã có chuyện gì xảy ra, bất quá chỉ cần Phương Tranh nói một câu, các
nàng đều nghe theo vô điều kiện, cho nên giờ phút này mọi người không tỏ vẻ một chút hoang mang nào.

“ Phu quân, những đồ đạc trong phòng đều là những vật chúng ta quen dùng rồi, chàng xem bút lông Hồ Châu
này, còn có nghiên mực, còn có chuôi đàn cổ này nữa….” Yên Nhiên cắn
môi, lưu luyến nhìn cảnh vật chung quanh, biểu tình rất do dự.


Nàng không phải cũng quen dùng ta rồi hay sao? Như thế nào không đem ta
bỏ vào trong rương mang đi! Yên tâm, những thứ vun vặt này để lại cũng
không thể mất được, các nàng chỉ là đi ra ngoài du lịch qua vài bữa ta
liền đón các nàng quay trở về mà! Uy, Tiểu Lục, nàng cũng không thể mang theo Đại Hoàng, kích thước của nó so với người ta còn lớn hơn, chiếm
rất nhiều địa phương, không nên, không nên….”

Chứng kiến Tiểu Lục bịn rịn ôm con Đại Hoàng vào trong lòng, ánh mắt to tròn đã tràn ngập
biểu tình không cam lòng, nhìn Phương Tranh im lặng không nói khiến cho
hắn không khỏi cảm thấy được một trận đau đầu, nhìn xem, toàn gia loạn
rồi!

Tiếp tục quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên gương mặt tuấn tú của Phương Tranh sa sầm, đầu mũi hơi cay xè, thiếu chút nữa đã khóc ra
thành tiếng: “ Phượng tỷ, nàng lại muốn đùa giỡn như thế nào nha? Đống
đồ này là thứ gì đây?”

Phượng tỷ cũng không thèm ngẩng đầu lên
đang vội vàng thu thập, chân tay bận rộn tối mắt mà miệng còn thong dong nói: “ Chẳng phải đã nói rằng đi ra khỏi kinh thành nghỉ ngơi mấy bữa
hay sao? May mắn ta đang muốn tính toán thu chi hơn một năm nay của Ngọc Như Trai cho rõ ràng, nếu như chúng ta buôn bán được lời, sau khi quay
trở lại kinh thành sẽ thuận tiện mở thêm một cửa hàng phân nhánh nữa!”

Phương Tranh lau nước mắt cầu xin nói: “ Phượng tỷ, ta xin nàng! Nàng cứ an
tâm nghỉ ngơi vài ngày cho thật tốt, còn đống sổ sách này nhìn qua đã
thấy muốn chất đầy một xe, không thể mang đi theo được đâu.”

Mắt
nhìn đám lão bà chạy đông rồi lại chạy tây, toàn mang những đồ vật có
thể tích cự đại mà không đáng giá tiền, Phương Tranh không khỏi phát
điên dùng sức ôm đầu, sau đó hung hăng vỗ bàn quát lớn: “ Đều dừng lại
hết cho ta!”

Chúng nữ kinh ngạc trong chốc lát, nhất thời dừng lại không hiểu ra sao cả nhìn Phương Tranh.

Phương Tranh hài lòng gật đầu, hổ thể chấn động, lớn tiếng quát: “ Mỗi người
mang theo một bọc quần áo, ai cũng không được phép mang nhiều hơn! Người nào vi phạm thì rửa mông chờ đánh đòn! Đều nghe rõ cả chưa?”

*: Thiên ngoại hắc phong xuy hải lập,

Chiết Đông phi vũ quá giang lai.

Nghĩa: Nơi chân trời xa xăm một cơn gió đen ngoài biển, thổi vào từ Chiết Đông bay qua mưa về sông.

Đây không phải là thơ mà là câu đề bút của Tô Đông Pha, m

Chúng nữ trầm mặc thật lâu sau.

“ Ngươi dám rống ta?” Trường Bình dựng đôi mày liễu lên, hai tay chống nạnh hung tợn trừng mắt lườm Phương Tranh.

Chúng nữ đứng ở sau lưng Trường Bình, thần sắc đều bất hảo theo dõi hắn.

“ Uy, ta phải đi kiểm tra xe ngựa xem đã chuẩn bị tốt chưa!” Phương đại
thiếu gia quả nhiên là một người biết thức thời, tức thì lộ ra một nụ
cười lấy lòng trên gương mặt, sau đó trong nháy mắt thân ảnh của hắn
liền tiêu thất trong gian phòng.

“……..”

“ Hì hì” Yên Nhiên nhịn không được bật cười, tiếp đó chúng nữ cũng cười rộ lên, sau khi
tiếng cười đùa ngắn ngủi qua đi, trên gương mặt hoan hỉ của chúng nữ lại nổi lên vài phần lo lắng bất an.

“ Tỷ tỷ, chẳng lẽ thế cục trong kinh thành nguy cấp đến mức như vậy hay sao? Phu quân là đại quan trong triều, vì sao phải đưa chúng ta ra bên ngoài thành?” Yên Nhiên biểu
tình lo lắng hỏi Trường Bình.

Trường Bình cắn môi, lắc đầu nói: “ Ta với ngươi giống nhau, chuyện gì cũng đều không hiểu được. Chúng ta
chỉ nên quản chuyện tình trong nhà, còn những chuyện nam nhân tranh đấu, chúng ta không cần quan tâm! Phu quân muốn đưa chúng ta ra bên ngoài
thành, hẳn là muốn bảo vệ an toàn cho chúng ta mà thôi, làm như thế hắn ở trong kinh thành cũng không cảm thấy lo lắng, an tâm phóng tay mà hành
sự mọi chuyện. Chúng ta hãy ngoan ngoãn nghe lời của hắn, đừng gây thêm
phiền toái cho hắn mới phải.”

Chúng nữ đồng loạt gật đầu, sau đó thở dài một hơi lại bắt đầu thu thập hành trang.

Phương Tranh bước ra ngoài sân, thì bên ngoài sân viện đã có hơn hai trăm
thành viên của Ảnh Tử đang đứng chờ, Ôn Sâm cùng sát thủ ca ca đứng ở
phía trước nhìn thấy Phương Tranh đi ra, Ôn Sâm liền nghênh đón cười
siểm nịnh nói: “ Đại nhân, xe ngựa đã được chuẩn bị ổn thỏa, đang chờ ở
bên ngoài đại môn, tùy thời có thể khởi hành.”

Phương Tranh biểu
tình lo lắng nhìn Ôn Sâm trầm giọng nói: “ Lão Ôn a! Chúng ta làm cộng
sự đã được hơn một năm, người mà ta tín nhiệm nhất chính là ngươi, hiện
giờ trong kinh thành nguy cơ trùng trùng, ta đem già trẻ lớn bé trong
nhà đều phó thác cho ngươi. Ngươi cần phải tận tâm bảo hộ an nguy cho
bọn họ, đừng để bọn họ phải chịu thương tổn.”

Ôn Sâm vội vàng
đáp: “ Đại nhân xin hãy an tâm, thuộc hạ nhất định sẽ liều chết bảo hộ
gia quyến cho ngài! Doanh trại đóng quân của Ảnh Tử còn có thêm mấy ngàn binh sĩ Long Vũ quân thủ vệ, bên trong thì đã có nhóm thành viên mới
huấn luyện, gia quyến của đại nhân tất sẽ không bị tổn thương, nếu như
có một chút sai lầm, thuộc hạ nguyện mang đầu tới gặp đại nhân!”

Nói xong Ôn Sâm liền xoay người, hạ lệnh cho đám Ảnh Tử bắt đầu hành sự.

Phương Tranh lại bước đến trước mặt của sát thủ ca ca, nhìn gương mặt lãnh
khốc của hắn, Phương Tranh thần tình trầm trọng thở dài nói: “ Sát thủ
ca ca, chúng ta nhận thức nhau đã hơn một năm, ngươi chính là người ta
tín nhiệm nhất, hiện giờ…. Uy, này này, ngươi nhìn đang nhìn đi nơi nào? Ta đang nói chuyện cùng ngươi mà, thái độ của ngươi như vậy là có ý
gì?”

Sát thủ ca ca hơi nghiêng đầu nhìn sang, lạnh lùng nói: “
Lời này của ngươi mới vừa rồi đã nói qua với Ôn Sâm, giống nhau như
đúc.”

Phương Tranh lúng túng vò đầu hỏi: “ Sao cơ? Ta mới vừa rồi đã nói qua cùng Ôn Sâm, đều giống nhau như đúc sao?”

Ôn Sâm ở bên cạnh dùng sức gật đầu, biểu tình ủy khuất khẳng định: “ Đại
nhân, không phải ngài vừa mới nói, người mà ngài tín nhiệm nhất chính là ta hay sao? Như thế nào trong chớp mắt liền đổi thành hắn?”

“…..”

Trước cửa Phương phủ.

Phương lão gia hốc mắt đã chớm ửng đỏ, chậm chạp không chịu lên xe ngựa,
Phương phu nhân ở bên cạnh khóc đến mức hai mắt sưng tấy, gắt gao nắm
lấy ống tay áo của Phương Tranh không chịu buông ra.

“ Tranh nhi, tình huống trong thành khẩn trương đến mức như thế sao? Chúng ta nhất
định phải rời khỏi thành lánh nạn ư?” Phương lão gia lồng ngực không
ngừng phập phồng, ngữ khí có chút kích động.

“ Phụ thân, ngài coi như đi ra ngoài du lịch một chuyến, qua vài hôm ta sẽ đón mọi người
quay về, an tâm, không có chuyện gì nghiêm trọng cả!” Phương Tranh cuồng tiếu an ủi.

“ Vậy tại sao ngươi không đi cùng chúng ta ra khỏi thành?”

“ Hài nhi thân còn phải phụng mệnh của hoàng thượng, thật sự không thể đi được! Ngài yên tâm, hài nhi nhất định sẽ bình an, bên cạnh hài nhi mọi
lúc đều có hơn một trăm thị vệ bảo hộ, ngài cùng mẫu thân không cần lo
lắng cho ta.”

“ Phu quân!” Một đôi bàn tay mềm mại nắm chặt lấy
cánh tay của hắn, dường như chỉ sợ khi buông tay ra, Phương Tranh liền
biến mất.

Phương Tranh xoay người nhìn mấy vị lão bà của mình,
cười nói: “ Chiếu cố tốt cho hai vị lão nhân gia, qua mấy hôm ta liền
tới quân doanh đón các nàng hồi kinh, mọi người phải nghe lời thì trong
lòng của ta mới không lo lắng, hiểu chưa?”

Chúng nữ đã khóc ròng đến nỗi nói không nên lời, bụm mặt không ngừng gật đầu đáp ứng.

“ Phu quân, ngươi nhất định phải hảo hảo bảo trọng thân thể, tuy rằng
chúng ta không biết hiện giờ trong kinh thành nguy hiểm tới mức nào,
nhưng ngươi phải biết rằng ngươi chính là trụ cột của Phương gia, là chỗ dựa duy nhất mà chúng ta có thể dựa vào, nếu như ngươi gặp chuyện không may, mấy tỷ muội chúng ta tuyệt không sống một mình đâu!” Trường Bình
bình tĩnh nhìn Phương Tranh, cắn răng giậm chân nói.

Chúng nữ đồng loạt gật đầu, trên hoa dung là một mảnh thần sắc kiên định.

“ Yên tâm, ta đã cho người chuẩn bị một con tuấn mã ngày chạy ngàn dặm ở
phía cửa sau bên trong phủ, nếu như thời cơ không ổn, ta sẽ không do dự
mà bỏ đi! Bảo toàn tánh mạng!”

Ba cỗ xe ngựa chở gia quyến Phương gia dưới sự hộ tống của Ảnh Tử, hướng phía bên ngoài thành mà chạy đi.

Phương Tranh nhìn cỗ xe ngựa dần dần đi xa, bỗng nhiên chóp mũi cay xè, cuối
cùng nhịn không được nước mắt đã lăn dài gương mặt tuấn tú. Ôn Sâm đứng ở bên cạnh nhìn thấy trong lòng không khỏi ảm đạm.

“ Đại nhân chớ
đau buồn, không qua vài hôm nữa liền sẽ gặp lại mọi người, nhất định
thuộc hạ sẽ bảo hộ an toàn cho gia quyến của ngài! Đại nhân, thời gian
ngắn ngủi vài hôm chỉ là một cái chớp mắt, không cần lưu luyến.”

Phương Tranh nức nở thành tiếng, tức thì rống lớn nói: “ Ta mà luyến tiếc sao? Ngươi nhãn lực cũng thật độc đáo a! Ta đang cảm thán vận số của chính
mình gặp phải toàn những tao ngộ thê thảm, thân thế phiêu linh, Ô ô ô….”

“ Hả?” Ôn Sâm cực kì hoảng sợ, tâm tư của Phương đại nhân quả nhiên là vô cùng bí hiểm, khiến cho kẻ khác không tài nào có thể nắm bắt được a.

Phương Tranh lau nước mắt, nức nở kể lể: “ Ngươi nói một chút, ngươi nói xem
ta có phải là con rể yêu quý của hoàng thượng hay không? Tại sao hắn lại muốn ta ở lại nơi kinh thành đầy rẫy những nguy hiểm này? Còn muốn ta
nghiêm mật quan sát động tĩnh của Thành Vệ quân…Ô ô…Hơn năm vạn người
nếu như bọn hắn làm phản thì ta biết chống đỡ như thế nào a? Đây rõ ràng là hoàng thượng muốn đem con cừu nhỏ như ta dâng vào miệng của một đám
lang hổ,…Ô ô, quá mức khi dễ người ta mà… Ô ô ô….”

“ Đại nhân,
đại nhân, thật sự ra thì….” Ôn Sâm vừa muốn an ủi, vừa muốn siểm nịnh,
nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng chưa nghĩ ra được từ ngữ hoa lệ nào để ca
ngợi Phương đại nhân, cuối cùng lắp bắp nói: “ Thật sự thì đại nhân cảm
tình quá mức phong phú a! Cạc cạc, cạc cạc!”

........

Đêm
nay trong thái tử phủ bầu không khí là một mảnh nặng nề, bên trong phủ
được thị vệ canh phòng sâm nghiêm, tên đeo trên lưng, đao tuốt khỏi vỏ,
gắt gao đi tuần tra khắp mọi nơi chung quanh thái tử phủ. Đêm nay chung
quanh thái tử phủ tràn ngập sát khí, giống như trước giờ tiến nhập vào
một trận đại chiến, nặng nề mà âm trầm khiến cho người ta cảm thấy khó
có thể thở nổi.

Thái tử khoanh tay đứng ở bậc tam cấp trước cửa
điện, nhìn lên đám mây dày đặc trên bầu trời đêm u ám, cơn mưa to phủ
đầy cả một mảnh trời đêm, trong tim của hắn cũng đang ác liệt như khí
trời hiện tại, áp lực nặng nề.

“ Ngày mai phụ hoàng sẽ rời khỏi
thành đi tế trời, có lẽ thời tiết ngày mai sẽ khởi sắc hơn đi.” Thái tử
nhìn bầu trời đêm, lẩm bẩm tự nói, những đường nét lo lắng che kín trên
khuôn mặt anh tuấn.

“ Điện hạ, ngày mai ngài cũng phải đi cùng
đám quan viên và hoàng thượng tới Thần Liệt sơn, đêm nay nghỉ ngơi sớm
đi.” Phạm Thụy khom lưng nói.

Thái tử chậm rãi lắc đầu: “ Tiên
sinh, ngày mai chính là thời khắc sinh tử tồn vong, ngài cảm thấy lúc
này Cô vương còn có khả năng ngủ được hay sao?”

Phạm Thụy không dám trả lời, im lặng khom lưng.

“ Sài Mộng Sơn suất lĩnh biên quân tới đâu rồi?” Thái tử nhíu mày hỏi.

“ Thời tiết ác liệt, quân báo không thể truyền tin liên tục về được, tính cả hôm nay, quân đội của Sài tướng quân hẳn là đã tới bên ngoài thành
Từ Châu rồi!” Phạm Thụy chau mày suy ngẫm, đáp lời.

“ Hy vọng hắn sẽ không có sơ suất gì, nếu không đại nghiệp của Cô vương liền cũng thất bại trong gang tấc.” Thái tử bất an nói.

“ Điện hạ, tư quân của ngài đã rời khỏi sơn lâm đang hạ trại ở phía nam,
ngày mai chỉ cần đợi điện hạ ra lệnh một tiếng, bọn hắn sẽ nhanh chóng
tấn công Thần Liệt sơn, trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt cấm quân,
đem phạm vi chung quanh Thần Liệt sơn bao vây kín kẽ.”

Thái tử thoáng giãn chân mày, gật đầu nói: “ Trần Trọng ở Thành Vệ quân thì sao?”

“ Thành Vệ quân không có chút nào bất thường, nghe nói Phương Tranh sẽ
thống lĩnh Thành Vệ quân trấn thủ kinh thành, bất quá theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ thì binh sĩ trong Thành Vệ quân đã bị Tần Trọng nắm chặt trong tay, Phương Tranh căn bản không có khả năng điều động được nhân
mã.”

Thái tử gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, âm
trầm nói: “ Phái người chặt chẽ khống chế phủ trạch Tần Trọng, nếu như
quan sát được hắn có dấu hiệu bất ổn, lập tức đem gia quyến nhà hắn mang ra làm uy áp, buộc hắn phải đi vào khuôn khổ!”

“ Dạ.” Phạm Thụy cả kinh, vội vàng cung kính đáp.

Mọi chuyện đã được an bài thỏa đáng, trong lòng của thái tử tựa hồ cũng
thoải mái hơn một chút, cười nói: “ Nếu như đều không ngủ được, vậy tiên sinh ở lại cùng Cô vương đem cuộc chiến của ngày mai suy diễn trên địa
đồ một phen, như thế nào?”

“ Nào dám không tòng mệnh.”

Lập tức những cây nến đỏ to như cánh tay tiểu hài tử được điểm sáng chưng,
thái tử cùng Phạm Thụy ngồi ở dưới ánh nến, ngón tay chỉ địa đồ, không
ngừng bố cục, diễn luyện, chém giết, cho đến khi tiếng mõ canh ba vang
lên, bóng đêm càng thêm thâm trầm.

“ Người nào trốn ở sau tấm bình phong?” Bỗng nhiên Phạm Thụy chợt quát lớn, trong ánh mắt lộ ra một tia tàn khốc.

Thái tử giật mình hoảng sợ, phóng nhanh đến phía sau tấm bình phong.

Chỉ thấy phía sau tấm bình phong thêu hình bách điểu triều phụng có một đạo thân ảnh nhỏ bé đang không ngừng run rẩy, mặt hoa trắng bệch nhìn thái
tử liếc mắt cười gượng, sau đó bùm một tiếng liền quỳ tới trước mặt thái tử, im lặng không dám nói câu nào.

“ Tư Tư? Ngươi đứng ở sau tấm bình phong đã bao lâu rồi?” Thái tử ngẩn người, sau đó lớn tiếng truy vấn.

“ Điện hạ minh giám! Tư Tư thấy đã nửa đêm canh ba, muốn mời điện hạ quay về tẩm cung nghỉ ngơi.” Tư Tư run giọng trả lời.

“ Vừa rồi ta cùng Phạm tiên sinh nói chuyện, ngươi cũng nghe được hay
sao?” Trên mặt của thái tử hiện lên vài phần thần sắc phức tạp.

Tư Tư càng thêm hoảng sợ, khẩn trương lắc đầu phủ nhận nói: “ Điện hạ minh giám, Tư Tư mới đi đến phía sau tấm bình phong liền bị Phạm tiên sinh
phát hiện, Tư Tư thật sự một chữ cũng đều chưa nghe được.”

Phạm
Thụy nhìn Tư Tư đang quỳ trên sàn nhà, trong mắt hiện lên quang mang
lãnh khốc, tức thì nhìn sang thái tử trầm giọng nói: “ Điện hạ, sự tình
trọng yếu không thể để lộ ra nửa điểm phong thanh, không bằng….”

Nói xong Phạm Thụy chưởng hóa thành đao, ở trong không trung bổ xuống một cái.

Thái tử nhìn Tư Tư, thần sắc trên mặt biến ảo hàng nghìn hàng vạn lần, lúc
thì tàn nhẫn, lúc thì có chút do dự. Phạm Thụy quan sát cử động của thái tử đương nhiên cũng hiểu được rằng hắn không muốn, nhưng….

“ Ngươi mau lui ra đi!” Sau một lúc trầm ngâm suy tư, rốt cuộc thái tử thản nhiên nói.

Tư Tư nghe vậy liền nhẹ nhàng đứng lên, thân thể khẽ run rẩy vài cái, chậm rãi thối lui về phía sau.

“ Điện hạ!” Phạm Thụy vội lớn tiếng, trên mặt đã toát ra một chút mồ hôi lạnh.

Thái tử khoát tay áo, lại nói: “ Tư Tư!”

Tư Tư nghe được hắn gọi, thân thể mềm mại không ngừng run lên, dừng lại
lùi sang một bên, đứng im không dám nhúc nhích, tựa hồ như đang chờ đợi
thái tử phán quyết vận mệnh của nàng.

Thái tử dùng ánh mắt lạnh
lùng nhìn nàng, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “ Ngày mai Cô vương
phải phụng bồi phụ hoàng đi tới Thần Liệt sơn để làm lễ tế trời, ngươi
tới đây bồi tiếp Cô vương một chút đi.”

Tư Tư ngẩn người, tiếp theo biểu tình trên mặt tràn ngập hoan hỉ, khẽ cúi người bái nói: “ Dạ!”

Phạm Thụy thần tình thất vọng nhìn thái tử, ảm đạm thở dài một hơi……..

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #270