Chương 23: Cổ Phần Ngọc Như Trai


Phượng tỷ nghe vậy nhãn tình sáng lên, nhẹ nhàng oán trách đánh Phương
Tranh một quyền, nói: “Tỷ tỷ đã khẩn trương muốn chết, tiểu bại hoại
ngươi còn muốn trêu chọc người ta, thật sự là cái đồ xấu xa!”

Phương Tranh cười híp mắt nói: “Biện pháp thì có, chỉ sợ tỷ tỷ không đáp ứng.”

Nhất thời Phượng Tỷ đã khôi phục lại tác phong thông minh lanh lợi của một
thương nhân, nàng cẩn thận nói: “Tiểu đệ nói trước đi, có việc gì ta sẽ
cân nhắc, có thể đáp ứng hay không thì phải nói ra mới biết được.”

Phương Tranh trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói: “Đất đai của Phương gia ta, một
không bán.. Hai, không thuê, điều này thì tỷ tỷ cũng biết rồi, cho nên,
hiện giờ biện pháp duy nhất chính là, đổi tên cửa hàng kia thành họ
Phương, như vậy lão nhân gia nhà ta mới chịu đáp ứng.”

“Họ Phương? Đệ nói là…” Phương tỷ mơ hồ đã hiểu cái ý tứ này, nhưng nhất thời lại không được rõ ràng cho lắm.

Phương Tranh cười híp mắt nói: “Rất đơn giản, cho Ngọc Như Trai của tỷ, sát
nhập vào hiệu buôn Phương gia trên danh nghĩa, thì không phải nó mang họ Phương đây sao?”

“Chuyện này không thể được!” Phượng tỷ vỗ án
nhảy dựng lên, tức giận nói: “Ta đã phải chịu nhiều khổ cực, nhiều năm
qua một mình buôn bán chống đỡ, mới miễn cưỡng đem Ngọc Như Trai trở
thành một trong những thương hiệu nổi tiếng trong Kim Lăng thành, làm
sao có thể tay không dâng lên cho Phương gia các ngươi!”

Dứt
lời, nàng oán hận trừng mắt nhìn Phương Tranh, nói: “Sớm nhìn cái bộ mặt gian trá của ngươi, đã biết không phải cái thứ đồ tốt, hừ, nguyên lai
là có chủ ý muốn cướp lấy Ngọc Như Trai của ta!”

Phương Tranh
buồn bực vô cùng, vừa mới còn nhu tình mật ý gọi ta là tiểu bại hoại,
lúc này, con mẹ nó lão tử lại trở thành bộ mặt gian trá, nữ nhân a, trở
mặt so với lật trang sách còn nhanh hơn, trước có tiểu công chúa, sau có nữ chưởng quầy, cả hai đều cùng một cái bộ dáng.

“Bình tĩnh,
bình tĩnh!” Buồn bực thì buồn bực, Phương Tranh vẫn cười híp mắt nói:
“Phượng tỷ, tiểu đệ còn nói chưa xong mà, gấp cái gì.”

“Hừ! Nói
đi, bất quá ta phải nói trước cho ngươi biết, thà rằng ta tình nguyện
không mua được mảnh đất kia, chứ không bao giờ để Ngọc Như Trai mang họ
Phương các ngươi!” Phượng tỷ thở hổn hển nói.

Phương Tranh
nghiêm mặt nói: “Phượng tỷ, ta hỏi ngươi, những năm gần đây, một mình
ngươi chống đỡ Ngọc Như Trai, khổ cực lắm phải không?”

Phượng tỷ thở dài một hơi, nói: “Đương nhiên là vất vả, từ trên xuống dưới, từ
trong ra ngoài tất cả đều là do một mình ta lo toan, lời hay lời gở cũng đã nghe qua, chuyện đập phá cửa hàng ta cũng đã gặp. Một nữ tử yếu
nhược như ta, phải cắn răng nhẫn nhục mới có thể chống đỡ được đến ngày
hôm nay, Ngọc Như Trai là tính mạng của ta, hừ! Làm sao có thể để nó rơi vào tay người khác?” Nói xong, Phượng tỷ căm hận, cắn răng nhìn Phương
Tranh liếc mắt một cái.

“Phượng tỷ quả thực là bậc nữ trung hào
kiệt!” Phương Tranh khen: “Các hiệu buôn trong thành Kim Lăng, vốn là
không có nhiều nữ nhân theo nghề buôn bán, một nữ nhân như Phượng tỷ có
thể tạo được cục diện của ngày hôm nay, thật sự là lông phượng sừng lân. Nhưng Phượng tỷ có bao giờ nghĩ tới, người làm ăn buôn bán, quan trọng
nhất là vì cái gì?”

Phượng tỷ giật mình, lập tức cười khổ nói:
“Lúc ban đầu cũng chỉ là vì kiếm lấy một cái nghề làm kế sinh nhai, năm
hai mươi tuổi vừa mới thành thân thì trượng phu của ta đã bị bắt đi đầu
nhập vào quân ngũ, sau đó chinh chiến cùng người Đột Quyết tại phương
Bắc, chết trên chiến trường. Hắn đã chết thật thoải mái, nhưng chỉ để
lại một mình ta cùng bốn bức tường dột nát, một góa phụ trẻ tuổi như ta
không có tiền thu nhập, biết phải làm sao? Hoặc là tái giá đi thêm bước
nữa, hoặc là bước vào nhà thổ để cho hàng ngàn hàng vạn người chà đạp,
hai chuyện này ta đều không muốn. May mắn, lúc lấy chồng ta còn có một
ít của hồi môn, sau đó dùng hết số tiền này làm vốn xây dựng Ngọc Như
Trai, lúc mới làm ăn, sinh ý không được tốt, thường xuyên bị thâm hụt
vốn liếng….”

“….Mấy năm nay, một mình ta vất vả, tiếp tục duy
trì sinh ý không thành vấn đề, hiện tại đã có một chút tài sản làm vốn,
không có con cái, ta chỉ cần tích góp một chút tiền, sau này về già thuê người phụng dưỡng trước lúc lâm chung.” Dứt lời, Phượng tỷ cảm thán thở dài một hơi.

Nghe xong “ lịch sử gây dựng sự nghiệp bao gồm cả
máu và nước mắt” của Phượng tỷ, Phương Tranh cũng cảm khái không thôi,
nữ nhân này mà sống tại thời hiện đại, chắc chắn sẽ là một nhân vật số
một đương đại, một nữ nhân có thể một mình chống đỡ cục diện, đã gặp
phải bao nhiêu khó khăn đây. Khó trách cách ăn mặc của nàng khi đang làm việc trong cửa hàng lại khoa trương đến như vậy, nguyên lai cũng chỉ là một cách bảo vệ mình của một nữ nhân yếu ớt, có thể tưởng tượng lấy tư
sắc của Phượng tỷ, nếu đứng trước cửa hàng phô bày ra ngoài, hẳn là sẽ
gặp phải rất nhiều phiền toái, cái đám lưu manh côn đồ hoặc quan lại địa phương còn không ngấp nghé nhan sắc của nàng hay sao?

Nữ nhân này thật đáng khâm phục.

Trong lòng Phương Tranh vô hình trung càng thêm tôn trọng Phượng tỷ, hắn
nghiêm mặt nói: “Phượng tỷ, kỳ thật là một người làm ăn buôn bán, mục
đích cuối cùng, chính là thu về lợi nhuận lớn nhất, ân, nghe không hiểu
phải không? Nói đơn giản một chút, chính là mức độ kiếm tiền, hơn nữa
phàm là mua bán tới một mức độ nhất định, tất nhiên sẽ gặp nhiều đối thủ cạnh tranh, trong kinh thành không chỉ riêng có Ngọc Như Trai buôn bán
mặt hàng son phấn? Ngoài Ngọc Như Trai ra, hẳn là có nhiều cửa hàng khác thường xuyên hợp nhau lại cạnh tranh mặt hàng của Phượng tỷ, phải
không? Đây cũng là, vì cái gì? Bởi vì, tỷ tỷ thế lực đơn bạc, không làm
khó tỷ thì làm khó ai? Cho nên, tỷ cần phải có một phe đồng minh có thực lực mạnh mẽ.”

“Đồng minh? Ngươi nói là…” Phượng tỷ hai mắt sáng ngời, trong con ngươi toát ra vẻ nghi hoặc nói.

Phương Tranh tự tin gật đầu: “Không sai, hiệu buôn của Phương gia ta, có thể
làm đồng minh của tỷ tỷ. Thực lực của Phương gia tại thành Kim Lăng, nói vậy, không phải tỷ tỷ cũng đã biết rồi sao? Trước kia một người làm
không được, còn có nhiều sự tình phải cố kỵ, sau này hiệu buôn Phương
gia ta, sẽ giúp tỷ tỷ một tay.”

Phượng tỷ ánh mắt càng tỏ vẻ nghi hoặc: “Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ giúp ta chứ hả? Có điều kiện gì không?”

“Đó là đương nhiên, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí…Đừng nhìn ta như vậy, lời này của ta, tư tưởng quá thâm thúy cho nên không hiểu phải không?... Ách, nói chính sự. Điều kiện sao, rất đơn giản, không phải
Phượng tỷ muốn mở thêm một phân nhánh trên mảnh đất của Phương gia ở
phía bắc thành hay sao? Được rồi, Phương gia chúng ta muốn cổ phần, cái
gì? Cổ phần ngươi cũng không hiểu sao? Vậy nói kết thành minh hữu nghe
có thể hiểu không? Ân, hai nhà chúng ta kết minh buôn bán, đối với ta mà nói thì cũng có thể công đạo một tiếng với lão nhân gia, như vậy cửa
hàng chi nhánh Ngọc Như Trai cũng coi như là một phần tài sản của Phương gia.”

Phượng tỷ trầm ngâm, suy xét lợi hại của việc kết minh mở thêm phân nhánh này.

“Phượng tỷ, ngươi thử nghĩ sâu xa hơn một chút, hiệu buôn Phương gia nhiều năm
qua đã nổi tiếng hàng đầu tại kinh thành, nói thế nào cũng đáng giá hơn
chiêu bài của Ngọc Như Trai phải không? Không chỉ có thế, mấy năm nay
hiệu buôn Phương gia cũng tích góp được một chút bối cảnh, thậm chí là
thế lực ngầm, đều có thực lực hơn so với Ngọc Như Trai đi sao? Một khi
Phương gia có cổ phần trong phân nhánh Ngọc Như Trai, thì cũng chẳng
khác nào hướng toàn bộ kinh thành, thậm chí cả Hoa triều tuyên bố, Ngọc
Như Trai là một bộ phận của Phương gia, những đối thủ trước kia của Ngọc Như Trai, còn có lá gan dám gây khó dễ cho Ngọc Như Trai nữa hay sao?
Tóm lại, vẫn còn tốt hơn so với Phượng tỷ một mình ra sức chống đỡ có
phải không? Đây là chuyện hai bên hợp tác cùng hưởng lợi, Phương gia ta
không chỉ buôn bán nhiều loại mặt hàng, nay lại thêm mặt hàng son phấn
nữ nhân, tỷ tỷ chỉ cần dùng một phần của phân nhánh Ngọc Như Trai đổi
lấy toàn lực ủng hộ của Phương gia chúng ta, cái giá này cũng không phải là quá đắt. Nếu ta là Phượng tỷ, ta sẽ đáp ứng không chút do dự.”

Phượng tỷ nghe ra sự tình, trong lòng chấn động, có thể nhìn thấy nàng đã bắt
đầu động tâm, nhưng nàng là một người làm ăn khôn khéo, cho nên hỏi lại, nói: “ Hai bên đều là người làm ăn buôn bán, đây mới gọi là hùn vốn kết minh, không biết Phương gia ngươi sẽ bỏ ra bao nhiêu bạc, muốn bao
nhiêu phần…. Ách, cổ phần?”

Phương Tranh không chút do dự nói:
“Bên phía Phương gia ta một phân bạc cũng không xuất ra, nhưng phải được chia một nửa cổ phần của phân nhánh Ngọc Như Trai. Hơn nữa, sau khi
phân nhánh Ngọc Như Trai khai trương, bên trong phải có người của Phương gia làm việc, đương nhiên, chỉ làm việc tại phân nhánh thành Bắc, còn
nữa, sau này bên phía Phương gia ta sẽ quản lý sổ sách thu nhập.”

“Cái gì? Ngươi….Ngươi là cái đồ hỗn đản! Không bằng muốn lấy mạng ta sao?”
Phượng tỷ tức giận tới mức mày liễu dựng thẳng, gắt gao nắm chặt hai
tay, giống như hận không thể lôi Phương Tranh hung hăng đánh một trận.

Phương Tranh cười híp mắt nói: “Phượng tỷ nguôi giận, mỹ nữ vốn chỉ nên nũng
nịu thôi a, tức giận nhiều sẽ rất khó coi, hơn nữa sinh khí nhiều trên
mặt sẽ có nếp nhăn. Ta nói Phương gia không xuất thêm bạc, nhưng Phượng
tỷ cẩn thận nghĩ lại, thật sự Phương gia không xuất ra bạc sao? Mảnh đất chuẩn bị khai trương phân nhánh là của ai bỏ ra đây?”

Phượng tỷ nguôi cơn giận dữ, tỉ mỉ suy xét, lại không cam lòng nói: “Chuyện này
vẫn không đủ, mảnh đất kia nhiều nhất cũng chỉ đáng giá một vạn lượng
bạc, ta đây muốn xây dựng phân nhánh phải tốn mất năm vạn hai, ngươi bỏ
ra một vạn lượng mà còn muốn chiếm một nửa cổ phần, quá ít. Nhất định
không được!”

Phương Tranh tiếp tục nói: “Ngoại trừ mảnh đất kia, còn có cái khác. Ta sẽ mời phụ thân nói một vài câu với giới thương
nhân trong kinh thành, nói Phương gia có một chút cổ phần trong phân
nhánh của Ngọc Như Trai. Phượng tỷ, ngươi nói, lời này của phụ thân ta
trị giá bao nhiêu lượng bạc?”

Phượng tỷ ngẩn người, nói: “Chuyện đó không phải chúng ta đã bàn bạc rồi sao? Một câu nói cũng muốn tính
bạc? Sau này, Phương gia các người đã có cổ phần, không nói những lời
này, chẳng lẽ người bên ngoài lại còn không biết sao?”

Phương
Tranh chậm rãi nói: “Đúng vậy, giống như đã nói, nhưng nói trước nói sau có thể phân biệt rất nhiều tác dụng khác nhau, Phượng tỷ ngươi là người hiểu chuyện, tự nhiên biết đạo lý ở trong đó. Hiển nhiên ngươi cho rằng Phương gia ta sẽ nói những lời này là đương nhiên, suy nghĩ này quả
thật sai lầm. Những lời này sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới phân nhánh sắp
khai trương. Nói vậy ngươi cũng rõ ràng cân lượng của Phương gia trong
giới thương nhân tại kinh thành, có bao nhiêu chủ hiệu buôn muốn mời
Phương gia nói một câu như thế cũng là không được, vì cái gì lại muốn
phụ thân ta nói cho ngươi những lời như này? Chẳng lẽ phụ thân ta đi
tặng không sao? Ngươi có biết những lời này của phụ thân ta liên quan ít nhiều đến tương lai của phân nhánh Ngọc Như Trai hay không?”

Phượng tỷ nhất thời do dự, gã hỗn đản này nói cũng đúng, nếu Phương lão gia
không chịu ra mặt nói vài lời, chỉ sợ các thương nhân trong kinh thành
tuy biết đó là cổ phần của Phương gia, nhưng chưa chắc bọn chúng sẽ nể
mặt, sinh ý làm ăn càng lớn, mọi người sống đều nhờ vào chút mặt mũi.
Phương lão gia không nói, điều này đã chứng minh hắn đem việc của Ngọc
Như Trai để ở trong lòng, nhóm đối thủ làm ăn muốn cạnh tranh như thế
nào thì cạnh tranh. Coi như có chèn ép mặt tiền của phân nhánh Ngọc Như
Trai, từ góc độ bên ngoài mà nói, cũng chưa hẳn là đắc tội với Phương
gia -----Ai kêu ngươi không nói sớm? Ngươi không nói làm sao chúng ta
biết được.

Có thể tưởng tượng, Phương lão gia chính là một nhân
vật, chỉ cần giậm chân một cái là có thể rung chuyển cả giới thương nhân trong kinh thành, tuy nói rằng không có quyền cao chức trọng như giới
quan lại, nhưng lại là một nhân vật có danh vọng trong giới thương nhân ở kinh thành, một nhân vật như thế, lại có thể ra mặt không công đi giúp
ngươi sao? Luôn luôn phải trả một cái giá lớn a?

Nghĩ đến đây,
Phượng tỷ suy nghĩ cẩn thận: “Đem một nửa cổ phần nhượng lại cho Phương
gia, cũng không sao. Có được sự ủng hộ của Phương gia, tương lai Ngọc
Như Trai sẽ tiết kiệm được không ít phiền toái, cũng sẽ giảm bớt được
rất nhiều đối thủ cạnh tranh, cáo mượn oai hùm, ảnh hưởng không ít đến
tư tưởng của các khách hàng, tạo điều kiện thu được nhiều lợi nhuận hơn. Toàn bộ chỗ tốt này, chỉ mất có một nửa cửa hàng phân nhánh mà thôi,
cuộc mua bán này, chỉ hạng ngốc tử mới không chịu giao dịch. Điều trọng
yếu nhất chính là có được sự ủng hộ của Phương gia, làm nền móng cho
Ngọc Như Trai khuếch trương thực lực ra bên ngoài, cái này mới chính là
chỗ lợi lâu dài.

Thật lâu sau, Phượng tỷ ngẩng đầu lên, thản
nhiên cười nói: “Tiểu bại hoại, chuyện mà ngươi nói, tỷ tỷ ta đáp ứng,
nhưng có một chuyện tỷ tỷ phải nói cho rõ ràng, theo như ngươi nói…Ngươi có thể làm chủ được sao? Không phải, Phương lão gia mới chính là người
cầm lái con thuyền này, hắn có thể đáp ứng không?”

Vấn đề này,
quả thật có chút rắc rối, tuy nói rằng Phương đại thiếu gia là nhi tử
độc nhất, nhưng dù sao người có thể quyết định bây giờ cũng không phải
là hắn, bất quá Phương Tranh tin tưởng có thể thuyết phục được phụ thân, tính toán một hồi, cuộc mua bán này cũng không có gì bất lợi đối với
Phương gia, ngược lại, Phương gia lại có thêm một cơ hội mở rộng thị
trường, cơ hội chắc chắn như vậy, tin tưởng thay đổi là ai cũng sẽ không cự tuyệt chuyện tốt này.

Phương Tranh tự tin nói: “Phượng tỷ,
chuyện này ngươi yên tâm, ta sẽ thuyết phục lão nhân gia, đây là chuyện
tình hợp doanh, tin tưởng phụ thân ta sẽ không cự tuyệt, ngày mai sẽ có
câu trả lời chính xác mà thôi.”

Phượng tỷ nghe vậy, mị nhãn
phóng tới Phương Tranh, cười duyên nói: “Phương thiếu gia quả nhiên có
bổn sự, nếu không có gì bất trắc, xem ra tương lai Phương gia cũng là do Phương thiếu gia tiếp quản. Chuyện tình kia, tỷ tỷ ta sẽ từ từ đợi tin
tốt lành của tiểu đệ.”

Có thể không gọi ta là tiểu đệ được không? Phương Tranh có chút buồn bực, xưng hô như thế này cảm thấy rất khó chịu…..

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #23