Chương 224: Tiêu Diệt


Nhìn gương mặt trầm tĩnh của La Nguyệt Nương, trong lòng Phương Tranh chợt do dự.

Ta là người như thế nào? Ta là nam nhân yêu nàng – câu này không được, quá văn nghệ, thật ớn lạnh.

Ta là người có lý tưởng hoài bão – câu này cũng không được, đúng là có
lòng tiến bộ, thế nhưng quá giả tạo, vừa nghe liền biết đang nói dối.

Ta là thủ lĩnh Ảnh Tử, là người giám sát các quan viên trong triều, kiêm
tướng quân thủ bị kinh thành, đối với quan viên dưới nhị phẩm có quyền
chém trước tâu sau, còn là Trung Dũng Hầu thế tập, ân, còn thuận tiện
kiêm chức con rể của hoàng đế, chuyện Đột Quyết là do ta giải quyết, gọi một tiếng anh hùng dân tộc còn chưa đủ, chuyện Phan nghịch phản loạn ta lập công đầu, khen ta là cột trụ của quốc gia cũng không quá đáng…

Lời nói thật như thế, bất quá theo giai cấp lập trường của hai bên như La
Nguyệt Nương và Phương Tranh mà xem, nếu như Phương Tranh nói lời thật,
hạ tràng của hắn tuyệt đối so với Phan thượng thư cũng không tốt hơn bao nhiêu – Phan thượng thư dường như đã trúng hai trăm bảy mươi ba đao mới chết phải không? Chậc chậc, lão già này thật có thể chịu đựng giỏi.

Phương Tranh không ngốc, đương nhiên sẽ không nói lời thật lòng. Hiện tại vấn
đề là, làm sao nói dối? Con quỷ nhỏ này không ngu xuẩn như trong tưởng
tượng, lời nói dối chỉ sợ không gạt được nàng, phải biên ra một lời nói
dối thật cao

cấp.’’

Nhìn gương mặt trầm tĩnh của La Nguyệt Nương, tròng mắt Phương Tranh vòng vo chuyển động, chần chờ một lát, mở miệng nói: “ Ách…Nói ra sợ ngươi không tin, kỳ thực…ta là đại quan của
triều đình…”

“ Ngươi? Là đại quan của triều đình?” Đôi mắt to mỹ lệ của La Nguyệt Nương mở thật tròn, có vẻ ngạc nhiên không gì sánh được.

Phương Tranh giống như con gà mổ thóc gật đầu lia lịa, khuôn mặt kinh ngạc của La Nguyệt Nương trong nháy mắt suy sụp xuống tới, bỗng nhiên trở nên
vạn phần chẳng đáng: “ Ít gạt gẫm ta! Mau nói thật cho lão nương!”

Hay! Đây là nữ nhân, lời nói thật nói ra quá nhanh, nàng trái lại sẽ không
tin. Hay đó là bệnh chung của mỗi nữ nhân? Có chút nữ nhân tình nguyện
sống trong lời nói dối mỹ lệ, đối với các nàng mà nói, cả đời cũng không muốn vạch rõ lời nói dối này, đó đã là phúc khí thật lớn.

Trong
lòng Phương Tranh thở phào nhẹ nhõm, ta đã nói lời thật, thế nhưng do
nàng không tin, ta không còn biện pháp, ngày sau nàng cũng đừng trách
ta…

“ Ha hả, ngươi không tin sao? Vậy ngươi nghĩ ta làm gì mới
hợp ý của ngươi?” Phương Tranh trừng mắt nhìn La Nguyệt Nương, một lời
hai ý nói.

La Nguyệt Nương không có nghe ra thâm ý trong câu nói
của Phương Tranh, nghe vậy suy nghĩ một chút, lập tức lắc đầu nói: “ Ta
đoán không ra ngươi là người nào. Ta nghĩ, ngươi ở trong kinh thành nhất định rất có thế lực, lẽ nào ngươi là quan lớn hay con cháu thế gia? Bất quá nhìn lời nói và việc làm của ngươi, cũng không phải là người làm
quan.”

Phương Tranh mừng rỡ mặt mày rạng rỡ: “ Phải? Lẽ nào trời sinh ta có khí chất làm nhị đương gia?”

Xem ra chức nghiệp thổ phỉ này hiển nhiên là có tiền đồ hơn so với làm quan.

Ai biết La Nguyệt Nương cười nhạo một tiếng, nói: “ Triều đình có quan
viên như ngươi vậy, Hoa triều ta còn không biết sẽ gặp bao nhiêu gian
nan…”

Gương mặt Phương Tranh trong nháy mắt cứng ngắc: “…”

Ấn tượng của quỷ nhỏ này đối với ta thật không hay nha!

La Nguyệt Nương liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “ Ngươi không muốn nói
ra thân phận của ngươi thì thôi, vốn là ngươi bị ta miễn cưỡng lưu lại
trên Thanh Long sơn, rốt cục thay đổi thân phận chủ khách, dù ngươi là
đại quan triều đình, ta cũng không trách ngươi.”

Phương Tranh nghe vậy gương mặt mang vẻ quái dị nhìn nàng.

Thổ phỉ kỳ thực cũng biết giảng đạo lý. Chí ít La Nguyệt Nương là người
giảng đạo lý, nàng sẽ không bởi vì tình tự của cá nhân mà tùy ý gia hại
cho người khác, nàng có võ công cao cường, nhưng nàng cũng không ỷ mạnh
hiếp yếu, cũng không tận lực khoe khoang vũ lực. Quan phủ vẫn cường điệu “ Hiệp dùng võ vi phạm lệnh cấm”, kỳ thực chỉ là lo lắng làn gió thượng võ trong dân gian quá mạnh mẽ, sẽ uy hiếp đến căn bản của giai cấp
thống trị, chỉ muốn chữ “ Võ” này, nó sẽ không phát sinh thay đổi quá
lớn trong dân phong, làm người dân thật sự chất phác hoặc làm ác, cũng
không quan hệ đến chữ “ Võ”, mà chỉ là do lòng người mà thôi.

Đương nhiên, bất luận là triều đại nào, thổ phỉ đều là tổ chức phi pháp, đây
cũng có quan hệ đến sự cố chấp của thổ phỉ, cần phải gọi cái gì là sơn
trại, cái gì là bang phái, vừa nghe liền lộ ra vẻ tà khí – ngươi sửa lại tên gọi là thành quản, như vậy không phải thành hợp pháp rồi sao…(*:
tựa như câu nói đùa của người VN, công an xóm.)

Hai người trên đường không nói gì, sau nửa canh giờ rốt cục về tới ổ cướp.

Lúc này đã vào đêm, trong ổ cướp đã đốt đuốc, chiếu sáng trưng vách núi.

Đao Ba nhìn thấy hai vị đương gia trở về, nhất thời vui mừng, chạy tới đón, thần sắc lo sợ không yên nói: “ Đương gia, không tốt! Có người thâu
trại!”

Phương Tranh nghe vậy giận tím mặt: “ Ổ cướp chiêu kẻ
trộm, còn có vương pháp sao? Người nào vương bát đản dám trộm lên đầu
chúng ta? Trộm vật gì vậy? Đáng giá không?”

Vẻ mặt La Nguyệt Nương và Đao Ba xấu xí theo dõi hắn, một lúc lâu không nói một câu.

Phương Tranh thấy bầu không khí không đúng, ngại ngùng gãi đầu nói: “ Ách…có phải ta nói bậy gì không?”

Hai người cùng gật đầu.

Thần sắc Đao Ba cổ quái nói: “ Nhị đương gia…Ách, ý tứ của thâu trại không
phải là người khác tới trộm đồ của chúng ta, mà là có người đánh lén sơn trại của chúng ta…”

Phương Tranh chợt hiểu: “ Cho nên gọi tắt là thâu trại?”

Đao Ba mừng rỡ gật đầu, vẻ mặt biểu hiện như trẻ nhỏ dễ dạy.

“ Vậy…Nếu là có người đánh lén người của sơn trại, có phải nên gọi tắt là thâu nhân?” Phương Tranh tỏ ra dáng dấp tò mò cường liệt, suy một ra ba hỏi.

La Nguyệt Nương và Đao Ba phát lạnh, sau khi liếc mắt nhìn
nhau, quyết định không thèm nhìn tới vị nhị đương gia này, hai người làm như Phương Tranh hoàn toàn trong suốt, từ bên người hắn đi lướt qua.

Phương Tranh phẫn nộ đi theo phía sau bọn họ, nghe hai người nói chuyện với nhau.

“ Người nào đến thâu trại? Có bắt được người không?” La Nguyệt Nương hỏi, thanh âm rất bình ổn, không chút nào vội vàng xao động.

“ Thâu
trại có hai người, lúc buổi chiều các huynh đệ đều ở trong phòng ngủ,
đánh bạc, sau đó râu quai nón đi tiểu thì nhìn thấy có hai thân ảnh lén
lút đi từng phòng tìm kiếm, dường như đang tìm ai đó, tức thì râu quai
nón liền rống lớn một tiếng, làm hai người hoảng sợ bỏ chạy. Các huynh
đệ đi ra tìm kiếm thì không gặp hình bóng hai người…Không bao lâu, liền
nghe trong phòng Tuấn ca nhi dưỡng thương truyền đến tiếng kêu thảm
thiết, các huynh đệ chạy qua nhìn, liền thấy hai người thâu trại đang
muốn hạ thủ đối với Tuấn ca nhi, may là nhờ Trần Trụ Tử có luyện qua phi đao, một đao vọt tới, người muốn hại Tuấn ca nhi trúng đao ngay cánh
tay, trong cơn hoảng loạn đã bỏ lại Tuấn ca nhi mà tiêu thất…”

Phương Tranh nghe vậy trong lòng run lên, đúng rồi, hai người thâu trại cùng
người ám toán sau núi chính là một bọn, bọn họ đến có quan hệ tới Triệu
Tuấn và ta, càng xác thực mà nói, có quan hệ đến người đứng sau màn làm
chủ việc bắt cóc ta. Giết ta là vì cấp cho người sau màn bình định sự
cản trở của triều đình, giết Triệu Tuấn là vì diệt khẩu.

Không
được, ổ cướp đã ngày càng nguy hiểm, bổn thiếu gia phải nhanh chóng về
kinh mới được, trở về kinh thành, ta có thể cả ngày mang theo đại đội
nhân mã đi khắp nơi, hệ số an toàn cao hơn so với ở đây…Ai, thế nhưng ta luyến tiếc La Nguyệt Nương, nếu như nàng nguyện ý không làm đầu lĩnh
thổ phỉ, cùng ta quay về kinh một lượt, vậy vẹn toàn đôi bên rồi – cũng
không tốt, chí ít Trường Bình tuyệt đối sẽ không cho nàng tiến vào cửa
Phương gia, việc này thật sự là đáng ghét!

Mặc kệ nói như thế
nào, trở lại kinh thành trước, trước tiên an bài cho tên tiểu tử Triệu
Tuấn, tin tưởng trải qua sự kiện diệt khẩu lần này, cơ bản không cần làm sao ép hỏi, hắn sẽ toàn bộ khai ra hết – Từ xưa người nguyện ý chết vì
tri kỷ thì rất nhiều, nhưng hiển nhiên Triệu Tuấn lại không phải là loại người này, đại lão bản ở sau lưng hắn cũng không xem là tri kỷ của hắn.

“ Ai, Đao Ba, Triệu Tuấn không có việc gì chứ?” Phương Tranh vẻ mặt quan tâm xen mồm hỏi.

“ Không có gì trở ngại, bất quá ở ngay cổ bị người chém một đao, thật là
suýt nguy! Nếu chúng ta đến chậm một bước, tính mạng của hắn liền khó
giữ được…”

Nếu các ngươi đến chậm một bước thật tốt, tình địch của lão tử cứ như vậy tiêu thất trên đời.

Phương Tranh bất mãn lẩm bẩm một câu. Hắn quyết định, ngày mai liền xuống núi
trở lại kinh thành, thuận tiện mệnh lệnh Ảnh Tử âm thầm bắt cóc Triệu
Tuấn mang đi, đưa tới một địa phương không ai hay biết hảo hảo thẩm vấn
một phen.

Nếu như Triệu Tuấn không nhận tội, vậy thật tốt quá,
Phương Tranh có hơn một trăm phương pháp đem tình địch mặt trắng nhỏ này trừng trị đến dễ bảo, so với tiểu thụ thụ trong phim AV càng dịu ngoan, thực sự không được thì một đao thiến hắn, đưa hắn tiến cung đi rửa bồn
cầu, đối ngoại thì tuyên bố Triệu Tuấn thích một tên tóc vàng mắt xanh,
nên đã xuất ngoại – Nói chung, nhân sinh tương lai của Triệu Tuấn phi
thường ảm đạm không có ánh sáng.

Về phần La Nguyệt Nương mỹ nhân, cứ chờ mình trở lại kinh thành đoàn tụ cùng người nhà xong, lại an bài
xong công việc tại triều đình, trở lên núi câu dẫn nàng thôi.

Đêm đã thật khuya, La Nguyệt Nương an bài xong thủ vệ cho ổ phỉ, liền trực tiếp trở về phòng đi ngủ.

Phương Tranh nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Hôm nay phát sinh quá
nhiều việc, từ khi mình ở kinh thành bị người đánh lén, Phương Tranh
liền phát hiện những hành động liên tục nhằm vào hắn không ngừng, làm
cho hắn không khỏi khổ não, lại e ngại vạn phần. Rốt cục là ai, cần phải nhanh chóng đưa được mình vào chỗ chết mới được? Ta đã làm ai oán hận
đến mức tuyệt không chịu bỏ qua như thế?

Mặc áo rời giường, gió đêm lạnh thấu xương.

Trong phòng La Nguyệt Nương vẫn còn sáng đèn.

Nhìn ngọn đèn mờ nhạt trong phòng nàng, trong lòng Phương Tranh ấm áp.

Ngày mai liền phải đi, không biết khi nào trở lên núi, phải cùng nàng cáo biệt mới được.

Đi tới trước phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm mềm mại trong trẻo nhưng lạnh lùng: “ Ai?”

Phương Tranh hắc hắc cười phóng đãng: “ Nữ thí chủ, đã trễ thế này còn chưa
ngủ, bần tăng liền vội tới phê bát tự cho nữ thí chủ, hắc hắc, tính tính nhân duyên…”

Trong phòng nhẹ giọng cười: “ Ngươi vào đi.”

Phương Tranh đẩy cửa, cửa không khóa.

La Nguyệt Nương đang ngồi dưới ánh nến uống rượu. Mỗi lần nàng có tâm sự
liền uống rượu, Phương Tranh đối với hành vi này của nàng rất không chấp nhận, mượn rượu tiêu sầu là ý nghĩa gì? Ngươi mượn rượu để làm *** ta
a…

Hắn đi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh nàng, Phương Tranh đưa
tay nâng bầu rượu, nếu uống rượu, vậy mọi người cùng nhau uống, có lẽ
uống qua uống lại cũng giống như tối hôm qua, ngủ cùng nhau…

La Nguyệt Nương lại giành trước giật lại bầu rượu, dị thường quyến rũ nhìn Phương Tranh nói: “ Hôm nay không cho ngươi uống.”

Phương Tranh bất mãn nói: “ Ngươi không nhỏ mọn như vậy chứ? Ta là nhị đương
gia của ngươi, uống ngụm rượu thì làm sao? Ngươi lấy của ta hơn hai vạn
ngân phiếu, ta cũng chưa nói gì…”

“ Hừ! Sau khi uống rượu ngươi
lại giả say, theo ta ngủ còn muốn chiếm tiện nghi của ta, đúng không?”
La Nguyệt Nương nhìn hắn, như cười như không.

“ Dát?...Ha hả, như thế nào khả năng? Ta là người thích làm chuyện như hái hoa tặc vậy
sao?” Phương Tranh nghiêm trang giải thích: “ Không thể phủ nhận ta là
một kẻ trộm, nhưng ta là một kẻ trộm trái tim…”

Dưới ánh nến, La Nguyệt Nương nghe vậy kinh ngạc nhìn Phương Tranh, lẩm bẩm nói: “ Kẻ trộm trái tim…kẻ trộm trái tim…”

Thần sắc La Nguyệt Nương có chút dị dạng, trong ánh mắt nhìn Phương Tranh có thêm vài phần khó nói rõ.

“ Ngươi…hôm nay vì sao ngươi phải cùng thủ hạ…thủ hạ của ngươi thông đồng diễn kịch? Là…làm cho ta xem sao?” La Nguyệt Nương cắn cắn môi dưới,
bỗng nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện, thường ngày gương mặt làm vẻ
cương nghị nghiêm túc, lúc này lại mang theo vài phần e thẹn.

Trong tầng tầng vây khốn, hắn một mình một ngựa giết vào, cùng ta đồng sinh
cộng tử. Nói một phen hùng hồn, thẳng đến tiếng lòng người khác. Dù là
đóng kịch, nhưng ít nhất, trong lòng hắn có ta chăng? Bằng không, hắn
cần gì phải làm nhiều việc, diễn kịch ngay trước mặt ta? Nam nhân này,
hì hì, ngu ngốc, nhưng ngốc thật khả ái…

Nghĩ tới đây, gương mặt
La Nguyệt Nương không khỏi ửng đỏ vài phần, ánh mắt nhìn Phương Tranh
ngập nước, đúng là ẩn chứa nhè nhẹ tình ý giữa nam nữ.

Phương
Tranh suy nghĩ, nữ nhân này nói chuyện không rõ ràng, có ý tứ gì? Cười
nhạo thủ đoạn tán gái vụng về của ta sao? Nét mặt Phương Tranh có chút
không nhịn được, phải thừa nhận, chuyện diễn kịch trong rừng trúc hôm
nay, quả thực là một cuộc diễn vô cùng thất bại! Phàm là quần chúng diễn viên tham gia buổi diễn hôm nay, trở lại đều nhốt vào thiên lao một
tháng!

“ Cái này…Ngươi có thể xem như ta hồ đồ, ngươi biết ta thích nói giỡn, ha ha, chê cười…” Nét mặt Phương Tranh ửng đỏ.

La Nguyệt Nương nghe vậy, nguyên khuôn mặt đang cười bỗng nhiên trầm
xuống, vẻ đỏ ửng biến mất vài phần, có vẻ có chút tái nhợt, thất thần
lẩm bẩm: “ Đùa giỡn? Nguyên lai ngươi đang đùa giỡn…”

Phương
Tranh thấy sắc mặt biến đổi của La Nguyệt Nương, không hiểu rõ ràng, còn nhanh giải thích: “ Đúng vậy, ngươi cũng biết, bình thường ta luôn
không nghiêm túc, cho nên làm việc không đúng mực, ha hả, kỳ thực ta
không có ác ý…”

“ Không ác ý sao?” Sắc mặt La Nguyệt Nương dần
dần biến lạnh, đôi mắt to xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tranh,
vẻ phẫn hận trong ánh mắt dù là người mù cũng cảm thụ được, Phương Tranh không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nữ nhân này làm sao vậy? Ta lại chọc giận
nàng sao? Đang nói chuyện sao lại trở mặt?

Một lúc lâu, La Nguyệt Nương bỗng nhiên vỗ bàn, quát to: “ Cút ra ngoài cho lão nương! Có bao xa thì cút bao xa!”

Phương Tranh sợ đến bắn lên khỏi ghế, lúng túng nhìn nàng, nói: “ Đương gia, ngươi làm sao vậy? Ta không trêu chọc ngươi…”

“ Cút! Mau cút!” La Nguyệt Nương chỉ vào cửa phòng hét lớn. Đôi mắt đẹp rưng rưng, lã chã chực khóc.

“ Ai, đương gia, ngươi không bình tĩnh rồi, uống nhiều quá…”

Lời còn chưa dứt, La Nguyệt Nương kéo mạnh vạt áo Phương Tranh, lôi hắn đến cửa, một cước hung hăng đá vào mông hắn, Phương Tranh cứ như vậy bị La
Nguyệt Nương oanh ra khỏi phòng.

“ Con quỷ nhỏ! Đàn bà thối! Thật không có lễ phép! Hôm nào phải bỏ cái tính liệt nữ của ngươi ngâm vào
trong rượu …” Phương Tranh ngoài cửa phòng oán hận lẩm bẩm một câu.

Nữ nhân quả nhiên là một loại động vật rất khó lý giải, trở mặt so với lật sách còn nhanh, bốn lão bà nhà ta sao không có nhiều mao bệnh như
ngươi? Ai, người đàn bà này không phải là có bệnh tâm thần đó chứ?

Suy nghĩ một chút, Phương Tranh tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa, nói: “ Đương
gia, ta…ta dự định ngày mai quay về kinh một chuyến, ân, qua mấy ngày
trở về…”

“ Cút! Vĩnh viễn cũng đừng trở về!” La Nguyệt Nương ở trong phòng kêu to, thanh âm nghẹn ngào.

Phương Tranh phẫn nộ sờ sờ mũi, xoay người trở về phòng.

………..

Ánh nắng mặt trời mùa đông hơi có chút chói mắt.

Phương Tranh tỉnh lại thì đã buổi chiều, mở đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, ngáp
dài một tiếng, Phương Tranh ngồi dậy, ngây người nhìn chung quanh phòng, lập tức phải xuống núi thì thật có điểm luyến tiếc nơi này…Đương nhiên, chủ yếu là luyến tiếc La Nguyệt Nương.

Mặc quần áo rời giường,
Phương Tranh ra cửa đi tới chỗ giếng nước, đã thấy trên đùi phải Triệu
Tuấn được bó lại, trên cổ quấn một lớp băng vải, giống như một xác ướp,
đang ngưỡng mặt nằm ngoài phòng phơi năng. Sắc mặt hắn có chút ảm đạm,
thần sắc âm u, cau mày, còn mang theo vẻ sợ hãi và kinh hoảng, xem ra
việc ám sát hôm qua làm cho hắn để lại bóng ma thật sâu trong tâm lý.

Phương Tranh lạnh lùng cười, tiểu vương bát đản, lúc lão tử xuống núi, ngươi
cũng đừng tưởng dễ dàng, thuộc hạ của lão tử sẽ lập tức bắt ngươi đi. Ta làm sao lưu ngươi lại trên núi câu dẫn lão bà tương lai của ta?

Phương Tranh không phản ứng hắn, thẳng tới bên giếng nước rửa mặt.

“ Nhị đương gia, nhị đương gia! Dưới chân núi có buôn bán!” Gã râu quai nón chạy tới kích động kêu lên.

“ Buôn bán gì? Đi, triệu tập các huynh đệ, xuống núi làm một trận!” Phương Tranh hung hăng hét lớn, nước bọt phún như mưa xuân.

Lập tức Phương Tranh lại sụp mắt, bỏ đi, ta lập tức phải xuống núi trở lại
kinh thành rồi, sau đó mỗi ngày mặc triều phục, đội mũ quan, bước đi
thong thả, tư nhã văn vẻ, cẩn thận ăn nói…Ai, loại cuộc sống khiếu ngạo
núi rừng, chiếm núi xưng vương cũng không còn nữa…

Nghĩ tới đây, tâm tình Phương Tranh không khỏi trở nên vạn phần thất lạc, uể oải, khó nói nên lời.

Phương Tranh nghĩ ông trời có phải đem hắn xuyên qua sai địa phương rồi không, nguyên lai hắn càng thích hợp làm sơn tặc, thế nào thành ăn chơi trác
táng?

Gã râu quai nón ha hả cười nói: “ Không cần, đương gia đã
mang theo các huynh đệ làm xong vụ này, ha ha, nhị đương gia, buôn bán
lần này chúng ta kiếm lớn, một đống châu báu thật lớn nha…”

Phương Tranh chau mày: “ Đương gia làm buôn bán sao không gọi ta? Ta là nhị
đương gia, sao ta nghĩ mình biến thành đồ vật trang trí rồi…”

Gã râu quai nón hàm hậu cười nói: “ Ngươi vốn chỉ là đồ vật trang trí a…”

Khuôn mặt tuấn tú của Phương Tranh chợt ngăm đen: “….”

Quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Tuấn giống như xác ướp, đang ngửa mặt lên trời
phơi nắng, đáy lòng Phương Tranh không khỏi có mấy phần thoải mái – nếu
như ta là bài biện, thì Triệu Tuấn là cái gì? Hắn chẳng phải thành phế
vật? Ân, nói như thế, ta còn mạnh hơn hắn một chút.

Vừa nghĩ như
thế, lòng dạ Phương Tranh trống trải hơn rất nhiều, lúc này đám thổ phỉ
làm xong buôn bán dưới chân núi đang lục tục đi lên, mỗi người mang theo cái rương, bận rộn tiêu sái, nhìn dáng dấp cật lực của bọn họ, trọng
lượng trong rương đúng là không nhẹ.

Phương Tranh vui mừng, trước khi đi còn có thể phát một bút, đây chính là trời giáng tiền của phi
nghĩa nha! Ông trời bảo phát, bổn thiếu gia không dám không phát.

Bước nhanh tới, Phương Tranh khẩn cấp mở một rương, nhìn thấy bên trong vàng óng, ánh vàng rực rỡ, một rương hoàng kim! Phương Tranh ngẩn ngơ, nhanh mở rương khác, phát hiện bên trong không phải hoàng kim mà chính là
loại ngọc thạch tốt nhất.

Giàu to rồi, lúc này thật sự là giàu to rồi…

Phương Tranh trợn tròn mắt, ngây ra nhìn hơn mười rương hoàng kim cùng ngọc
thạch trước mắt, há hốc mồm, nước bọt chảy theo khóe miệng rơi xuống…

Đây…đây bao nhiêu bạc? Đủ cho lão tử đi uống rượu hoa bao lâu a…

La Nguyệt Nương đi đầu đội ngũ, thấy dáng dấp si ngốc của Phương Tranh
đang nhìn chằm chằm vào đống rương, trái tim giận dữ, lạnh lùng hừ một
tiếng, quay đầu trở về phòng.

Lực chú ý của Phương Tranh đều bị đống hoàng kim ngọc thạch trước mắt hấp dẫn, đâu lưu ý phản ứng của nàng.

“ Các ngươi, các ngươi xuống núi cướp ngân trang sao?” Phương Tranh dùng sức trừng mắt nhìn, không dám tin tưởng hỏi.

“ Buổi sáng dưới chân núi có hai chiếc xe ngựa đi qua, ha ha, các huynh
đệ liền ngăn cản bọn họ…Hôm nay buôn bán cũng không dễ dàng, các huynh
đệ bị bọn phiêu đầu đánh một trận, may là đương gia dũng mãnh phi
thường, thu thập tất cả bọn họ…” Râu quai nón cười ha hả nói.

Phương Tranh nghe vậy cười ha ha, vừa cười vừa vươn tay, cầm một thỏi vàng
nhét vào trong lòng, trong miệng thản nhiên nói: “ Người nào coi tiền
như rác lại không may như thế, đồ vật quý trọng như vậy toàn bộ bay hết, ha ha, thiện tai! Lần này nhà hắn sẽ phá sản…”

Lúc này đám thổ phỉ tụ tập lại, hỉ hả mở rương, đếm rõ số lượng xong, bắt đầu phân chia tang vật.

“ Các ngươi…các ngươi quả thật là tìm chết! Ngay hàng hóa của Trung Dũng
Hầu gia phủ cũng dám cướp! Chờ xem, quan binh rất nhanh sẽ lên núi tiêu
diệt các ngươi!” Một giọng nam trầm thấp khàn khàn phẫn hận kêu lên.

Trung Dũng Hầu gia phủ? Hắc, thế nào có chút quen tai?

Phương Tranh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy mười mấy tên tiêu sư mặc
trang phục hộ viện đang bị trói gô, tập trung tạm giam phía đất trống
hướng đông của ổ cướp, một gã hán tử dẫn đầu hơn ba mươi tuổi, bị trói
chặt nhất, gương mặt có râu quai nón, con mắt đầy tơ máu gắt gao nhìn
chằm chằm đám thổ phỉ đang phân chia tang vật trước mặt.

Người này…Dường như cũng có chút nhìn quen mắt…

“ Ba!” Một gã thổ phỉ tiến lên tát vào mồm đại hán, cười nhạo nói: “ Đừng đem quan binh hù dọa lão tử, lão tử bị hù lớn! Cái gì chó má Trung Dũng Hầu gia! Phi! Bọn lão tử cướp thì làm sao? Hắn có thể cắn tiểu đệ của
lão tử?”

Đám thổ phỉ nghe vậy cười ha ha, trong tiếng cười tràn ngập chẳng đáng.

Đại hán trúng một cái tát, nhưng không ngừng cười nhạt, tê thanh nói: “ Các ngươi là đám người đang tìm đường chết! Lão tử muốn xem các ngươi có
thể tiêu dao bao lâu, đến lúc đó nếu các ngươi không chủ động trả lại
hàng hóa cho lão tử, lão tử sẽ mang họ của các ngươi!”

Phương
Tranh tỉ mỉ nhìn dáng dấp của đại hán, lúc nhìn kỹ, không khỏi thất
kinh, thất thanh nói: “ Trịnh Trượng? Thế nào là ngươi?”

Đại hán
phỏng chừng cũng không ngờ trong ổ cướp còn gặp người quen, ngạc nhiên
ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời kinh hãi, thốt ra: “ Thiếu gia? Như thế
nào lại là ngài?”

Phương Tranh vui mừng nói: “ Sao ngươi ở chỗ này?”

Vừa nói hắn vừa nhìn, chần chờ nói: “ Ngươi…ngươi không ở nhà ta làm hộ viện, đổi làm tiêu sư sao?”

Trịnh Trượng hơi giật mình nhìn chằm chằm Phương Tranh, thần sắc không dám
tin tưởng, Phương đại thiếu gia mất tích bao lâu, không ngờ xuất hiện
trong ổ cướp…Trên đời còn có chuyện gì càng sai lầm hơn không?

Trịnh Trượng nghe được Phương Tranh hỏi, rốt cục phục hồi tinh thần lại, thần tình có chút dở khóc dở cười: “ Thiếu gia…tiểu nhân còn làm hộ viện
trong Phương phủ a…”

Phương Tranh nheo mắt, chỉ vào những cái rương bị đám thổ phỉ cướp về, trầm giọng nói: “ Những cái rương này là sao?”

Trịnh Trượng mấp máy môi, lại liếc mắt nhìn đám thổ phỉ đang cao hứng bừng bừng phân chia tang vật, thở dài, cúi đầu xuống.

Trong lòng Phương Tranh bao phủ một loại dự cảm bất tường, ha ha nói: “ Lẽ nào…những thứ này đều là…đều là…”

Trịnh Trượng đồng tình nhìn thoáng qua Phương Tranh, chậm rãi gật đầu, lại thở dài.

Đầu óc Phương Tranh nhất thời như bị sét đánh, há to miệng, ngay tim đập còn nhanh mấy lần.

Đây…đây là chuyện gì nha! Hoàng kim, ngọc thạch, nguyên lai đều là của nhà ta…

Lúc này Phương Tranh cảm thấy mình giống như một tán tài đồng tử đang cởi
trần truồng cái mông, đứng một bên ngu ngốc cười, vừa cầm châu báu vàng
bạc trong tay ném về phía đám thổ phỉ đang sáng mắt, càng thật đáng buồn chính là, tán tài đồng tử còn không cho rằng mình ngu ngốc, ngược lại
thầm cho mình quang vinh…

Ngày tháng này, thật không có cách nào khác trôi qua!

Sau đó Phương Tranh giống như một con mèo bị đạp trúng đuôi, nhảy dựng lên, vẻ mặt bi phẫn nhằm phía đám thổ phỉ đang phân tang vật, đám thổ phỉ
đang hoa chân múa tay cầm hoàng kim ngọc thạch vui sướng, trong miệng
hét lớn: “ Buông! Đều buông ra hết cho lão tử! Đó là của ta! Tất cả đều
là của nhà ta! Ô ô…”

Đám thổ phỉ hỉ hả né tránh, tên râu mép cười nói: “ Nhị đương gia, đây chính là do huynh đệ chúng ta khổ cực cướp
tới, sao lại khẩn trương? Ha hả, không cho ăn mảnh nha! Phạm giang hồ
tối kỵ…”

Trịnh Trượng nghe vậy thất thanh cả kinh nói: “ Nhị đương gia? Thiếu gia, sao ngươi lại thành…”

Lúc này Phương Tranh đang khóc không ra nước mắt, cướp lại cướp không lại,
giải thích lại giải thích không rõ, thật sự muốn làm hắn tức chết.

“ Đám thổ phỉ các ngươi! Rõ như ban ngày còn cướp đồ vật của người ta,
còn có vương pháp sao?” Phương Tranh giọng nói khóc nức nở lớn tiếng chỉ trích.

Gã râu quai nón kỳ quái nhìn hắn nói: “ Thật mới mẻ!
Chẳng phải ngươi cũng là thổ phỉ sao? Ngươi là nhị đương gia của chúng
ta, lúc nào lại theo chúng ta nói vương pháp? Ách…nhị đương gia, ngươi
hôn mê rồi sao?”

“ Ta…” Phương Tranh cứng lại, khóc lớn: “ Ta đến nha môn cáo trạng các ngươi…”

Mọi người còn đang đẩy tới lui ầm ĩ, bỗng nhiên nghe được vài tiếng pháo nổ vang bên sườn núi, mọi người ngẩn ra, còn chưa hiểu rõ chuyện gì, chỉ
thấy một gã thổ phỉ sắc mặt kinh khủng, lảo đảo chạy lên núi, đưa mắt
nhìn thấy đám thổ phỉ đều có mặt, không khỏi kinh khủng hét lớn: “
Không…không hay rồi!”

“ Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Đám thổ phỉ vây quanh tới, ồn ào hỏi.

“ Quan binh…dưới sườn núi, thật nhiều…quan binh! Quan binh đến tiêu diệt
chúng ta!” Thổ phỉ báo tin sợ đến sắc mặt tái nhợt, lắp bắp nói.

Mọi người vẻ mặt kinh hãi, luống cuống tay chân rút ra binh khí, còn hét
lên: “ Nhanh đi bẩm báo đương gia, thỉnh nàng định đoạt…”

Đúng
lúc này, ngay chỗ pháo hiệu vừa nổ vang bên sườn núi, sau đó đám thổ phỉ liền nghe được tiếng khôi giáp cọ xát khi quan binh đi đường, rung động leng keng. Không bao lâu, một giọng nam trầm thấp cách chỗ đám thổ phỉ
không xa hét lớn: “ Hoa triều Long Vũ quân đại tướng Phùng Cừu Đao,
phụng mệnh tiễu trừ phỉ tặc! Các ngươi mau buông binh khí, nhanh chóng
đầu hàng!”

Quan binh dưới chân núi cùng kêu lên hét lớn: “ Buông binh khí, nhanh chóng đầu hàng!”

Thanh âm quanh quẩn trong núi rừng mùa đông hiu quạnh yên tĩnh, thật lâu không dứt.

Sau đó, phi thường đột ngột, trong quan binh truyền đến một giọng nữ yêu kiều, thanh âm ẩn hàm tức giận.

“ Nữ thổ phỉ đầu lĩnh đâu? Tên hỗn đản Phương Tranh đâu? Tất cả đều lăn ra đây cho lão nương!”

Phương Tranh vốn đang than khóc khó giữ được gia tài, nghe vậy cả người sợ đến run run, kinh ngạc nhìn Trịnh Trượng, ha ha nói: “ Thanh âm đó…đó…chẳng lẽ là, là…”

Trịnh Trượng đồng tình nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “ Không sai, thiếu phu nhân tự mình tới…”

“ Phác thông!”

Phương Tranh mềm nhũn ngã quỵ - gần đây bổn thiếu gia thật sự rất yếu ớt nha.

La Nguyệt Nương thấy Phương Tranh không trả lời, nhưng lại tiếp tục phô
diễn biểu tình nhăn nhở, trong lòng nàng quýnh lên, liền định dùng một
chưởng đánh tên vô lại này hôn mê, ném ra phía sau.

Phương Tranh
giống như có cảm ứng, nhanh chân nhảy tránh, cách xa nàng vài bước, cười nói: “ Chậm đã chậm đã! Lần trước ở kinh thành ngươi gõ ta một gậy, ta
còn chưa tìm ngươi đòi tiền thuốc men. Lần này ngươi lại muốn đánh lén
ta? Đánh ta choáng váng đầu ngươi nuôi ta sao?”

“ Ngươi..” La
Nguyệt Nương thấy đã đến thời khắc sống còn, người này vẫn không chịu
nghiêm túc, phảng phất như đối với mấy ngàn quan binh vây quanh tiêu
diệt cũng không xem vào đâu, thực sự làm cho nàng vừa vội vừa giận,
trừng hắn một lúc, La Nguyệt Nương cắn môi dưới, nặng nề giậm chân, nói: “ Mà thôi, đợi ta nói tỉ mỉ cho quan binh ngươi là người vô tội là
được.”

Nói xong nàng cũng không quay đầu lại hướng bên ngoài đi đến.

Phương Tranh hì hì cười, nghĩ lại nghĩ, Trường Bình ở bên ngoài không biết lại có thủ đoạn gì để dằn vặt người đang chờ hắn đi hưởng thụ, khuôn mặt
tuấn tú của Phương Tranh lập tức suy sụp.

Làm nam nhân khó, làm
nam nhân của công chúa càng khó. Làm nam nhân vừa muốn cưới công chúa
vừa muốn cưới thổ phỉ, khó càng thêm khó. Ngày tháng này, thật không có
cách nào khác trôi qua!

Bên ngoài ổ cướp, chỉ có một hàng rào
bằng gỗ vây quanh, hàng rào lại lỏng lẻo suy sụp, tư thế lại lung lay
lắc lư, gió thổi qua dường như muốn gục, đừng nói là đề phòng cướp, còn
không bằng nói là để bài biện, dùng để phòng quân tử cũng không đủ, càng miễn bàn mấy ngàn quan binh như sói như hổ ở bên ngoài.

Bên
ngoài hàng rào là hồ nước, bên cạnh hồ nước là một khối đất trống, bọn
quan binh tay cầm binh khí, bày ra đội ngũ chỉnh tề, tư thế đề phòng sẵn sàng đang lẳng lặng nhìn chằm chằm cánh cửa vắng vẻ của sơn trại, tùy
thời đợi tướng quân ra lệnh một tiếng, sau đó liền xung phong liều chết
xông vào.

Năm ngàn Long Vũ quân trang bị hoàn mỹ, thân kinh trăm
trận chiến, đối phó với hai trăm thổ phỉ ô hợp không hề phòng bị, trận
chiến đấu này trên cơ bản không có bất luận điều gì lo lắng, quả thật
chỉ là Phùng tướng quân muốn tặng không quân công cho tướng sĩ cấp dưới. Trong lòng bọn lính thậm chí còn tính toán, thế nào mới bắt sống được
trùm thổ phỉ, ở ngay trước mặt tướng quân lập công lao lớn nhất, vì tiền đồ của mình trải một con đường cẩm tú.

Trường Bình cùng Phùng
Cừu Đao đứng trước Long Vũ quân, cách cửa lớn sơn trại gần nhất. Phía
sau Trường Bình, là ba trăm nữ hầu vệ của nàng. Bọn thị vệ vây quanh
Trường Bình, mơ hồ ngăn cách một khoảng với đám tướng sĩ.

Gương mặt Phùng Cừu Đao cười khổ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn gương mặt âm trầm của Trường Bình.

Trong lòng hắn rất khổ sở, trình độ khổ sở lúc này chỉ có cao chứ không thấp
hơn Phương Tranh, hắn và Phương Tranh, quả thực chính là một đôi bằng
hữu còn thân hơn huynh đệ ruột thịt từng cực khổ sâu nặng, nhưng Phùng
Cừu Đao lại nghĩ mình càng oan uổng hơn cả Phương Tranh. Phương Tranh
ngươi ở bên ngoài không chịu về nhà, đi câu dẫn nữ tử khác, đắc tội công chúa lão bà, đây là chuyện riêng của gia đình ngươi, có quan hệ gì với
Phùng Cừu Đao ta? Ta chiêu ai chọc ai vậy? Năm ngàn Long Vũ quân dưới
trướng của ta lại chiêu ai chọc ai chứ?

Lần này Phùng Cừu Đao có thể nói là bị Trường Bình bức ép tới.

Hôm qua Trường Bình công chúa bỗng nhiên giá lâm nơi dừng chân của hắn bên
ngoài thành Từ Châu, không nói hai lời, yêu cầu Phùng Cừu Đao xuất binh
tiêu diệt ổ phỉ. Lúc đó Phùng Cừu Đao còn bị ngây ngốc cả một lúc lâu.

Phàm là triều đình dùng binh chinh phạt, thì phải được hoàng đế đích thân hạ thánh chỉ, có dấu ấn của bộ binh, do sứ giả đưa mệnh lệnh truyền tới
quân doanh, mệnh lệnh điều binh mới được hiệu lực. Nếu như tướng lĩnh
lĩnh binh vi phạm mệnh lệnh một mình điều binh, vậy tương đương với tội
lớn mưu phản, sẽ bị tru di cửu tộc. Phùng Cừu Đao suốt đời cẩn thận, dù
là lần trước hoàng đế bị Phan nghịch phản quân vây trong kinh thành,
Phương Tranh phụng mệnh ra kinh thành điều binh cần vương, Phùng Cừu Đao cũng phải thật cẩn thận xem qua mệnh lệnh điều binh do chính tay hoàng
thượng viết ra, mới dám suất quân vào kinh.

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #224