Chương 197: Ổ Thổ Phỉ


Phương Tranh từng phác thảo ra những điều tốt đẹp trong tương lai, tỷ
như cưới mười lão bà, tỷ như buôn bán lời một tòa núi vàng, còn mình mỗi ngày nằm trên núi vàng ôm các lão bà ngủ ngon. Tuy rằng không có tiền
đồ, nhưng dù sao cũng là lý tưởng của hắn, ngươi không thể bởi vì lý
tưởng của một người không đủ rộng lớn mà đi cười nhạo hắn.

Trong
đông đảo phác thảo tốt đẹp kia, Phương Tranh tuyệt không nghĩ tới có một ngày sẽ bị thổ phỉ bắt cóc tống tiền, không thể phủ nhận trên đời này
có rất nhiều sự vật rất tốt đẹp, nếu như người khác khách khí gởi một
tấm thiệp mời ngươi đi tửu lâu dự tiệc, ngươi khẳng định sẽ vô cùng cao
hứng mà đi, nhưng còn có thể nho nhỏ chờ mong một chút, trong yến hội có thể có được diễm ngộ đột nhiên đến hay không. Mà nếu có một đám thổ phỉ gõ muộn côn với ngươi, sau đó đem ngươi buột cứng như quà sinh nhật ném vào xe ngựa, tin tưởng mọi người trời sinh lạc quan nhất cũng sẽ không
ngây thơ cho rằng, đám thổ phỉ là mời ngươi đi thân cận.

Phương
Tranh oán hận cắn răng, trừng mắt nhìn gã râu quai nón, cả giận: “ Ngươi thế nào cái gì cũng nghe theo lời đương gia của ngươi vậy? Người lớn
như vậy, có thể có chút chủ kiến của chính mình hay không?”

Gã râu quai nón nhếch môi cười nói: “ Ha hả, đương gia rất tốt với ta, ta chỉ nghe lời đương gia.”

Cùng gã râu quai nón nói chuyện mấy câu, Phương Tranh bỗng nhiên phát hiện
vóc dáng người này tuy không nhỏ, nhưng cái đầu dường như không có trí
khôn…

“ Ai, ta hỏi ngươi, các ngươi vì sao lại bắt ta? Dự định
đòi bao nhiêu tiền chuộc với nhà của ta?” Nếu gặp thổ phỉ, Phương Tranh
đối với tình trạng của mình cũng tương đối rõ ràng. Nói đơn giản, hắn là con tin tỏa ra khí tức nồng nặc của mùi tiền bạc.

Điều này cũng
nói sáng tỏ, đó là nguyên nhân vì sao bọn họ không giết hắn ngay tại
chỗ. Chỉ có con tin còn sống mới đổi lấy được tiền chuộc, con tin chết
rồi chỉ giúp mặt đất thêm phì nhiêu.

Chỉ là đám thổ phỉ này vì
sao lại có lá gan lớn như vậy, dám dưới chân thiên tử giả mạo thái giám, hơn nữa còn bắt cóc phò mã của hoàng đế đương thời, lại là nhị phẩm đại thần tay cầm quyền cao, bắt cóc xong còn bỏ hắn lên xe ngựa, thoải mái
ra khỏi thành…

Phương Tranh không khỏi có chút phiền muộn, từ lúc nào đám thổ phỉ lại kiêu ngạo tới như vậy? Điều này không phải còn lợi
hại hơn cả quân chính quy hay sao? Bên trong khẳng định có điều mờ ám.

Gã râu quai nón nghe vậy biểu tình mờ mịt lắc đầu.

Xác định rồi. Hắn là một kẻ ngu si.

Đôi mắt Phương Tranh xoay động, cười nói: “ Uy, thích bạc không?”

Gã râu quai nón nghe vậy, vui vẻ gật đầu.

Trong lòng Phương Tranh vui vẻ, vội hỏi: “ Nếu như ngươi thả ta ra, ta sẽ đưa ngươi bạc, muốn bao nhiêu có bao nhiêu, thế nào?”

Gã râu quai nón nghe vậy dùng ánh mắt phi thường hèn mọn nhìn hắn, suy
nghĩ nói: “ Toàn thân trên dưới của ngươi đã bị đương gia chúng ta tìm
lấy hết tiền bạc, ngươi đi đâu lấy bạc cho ta? Ngươi thật cho rằng ta
ngu ngốc sao?”

Phương Tranh đổ mồ hôi, người này là khờ hay ngu?
Cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên không sai. Đám thổ phỉ lấy rất sạch sẽ thẳng thắn, ngay cả quần áo của hắn cũng lột đi, hiện tại mặc trên người của
hắn chỉ là một bộ quần áo vải thô màu xám phi thường phổ thông.

Gã râu quai nón buông màn xe, thét to một tiếng, xe ngựa động lên, chạy đến một phương hướng không tên.

Phương Tranh không biết hắn muốn đem mình đi đâu, cũng không biết vị “ đương
gia” trong miệng hắn rốt cục là thần thánh phương nào lại có lá gan bắt
cóc tống tiền mệnh quan triều đình, hắn chỉ biết hiện tại phụ trách
trông giữ và vận chuyển hắn, hẳn là chỉ có tên thổ phỉ râu mép ngu ngốc
này, cho nên nếu như Phương Tranh muốn chạy trốn, phải thừa dịp còn cơ
hội trên đường nhanh chóng bỏ chạy, nếu đi tới ổ thổ phỉ, muốn chạy cũng đã thật trắc trở.

“ Dừng lại dừng lại! Nhanh lên một chút!” Quyết định chủ ý, Phương Tranh bật người kêu lên.

“ Ngươi lại làm gì vậy?” Gã râu quai nón ngừng xe ngựa, có vẻ rất không bình tĩnh.

“ Ta muốn đi tiểu!” Phương Tranh hiên ngang nghĩ muốn đòi nhân quyền của một con tin phải được hưởng.

“ Đi, ngươi tùy tiện tìm một chỗ giải quyết.” Lúc này gã râu quai nón lại thống khoái đáp ứng.

Phương Tranh lắc lư thân thể bị trói, cả giận nói: “ Vậy ngươi phải cởi trói
cho ta, ta bị trói thành như vậy, thế nào giải quyết? Ngươi đỡ giúp ta?”

Gã râu quai nón nghe vậy vẻ mặt làm khó, liên tục gãi đầu.

“ Làm sao vậy?” Phương Tranh kỳ quái hỏi, tên thổ phỉ ngu ngốc này không phải trực tiếp muốn hắn tiểu trong quần luôn chứ?

Gã râu quai nón thành thật nói: “ Nhưng đương gia không nói có thể mở trói cho ngươi.”

Phương Tranh cả giận: “ Ngươi không cởi trói ta làm sao đi? Nếu ta nhịn không
được nữa, sẽ trực tiếp tiểu lên xe ngựa của ngươi, vừa bẩn vừa thối,
ngươi chịu được không?”

Gã râu quai nón nóng nảy: “ Ngươi đừng tiểu lên xe ngựa của ta, thường ngày ta rất yêu quý nó…”

“ Vậy ngươi cởi trói cho ta.”

“ Không được, đương gia không cho.”

“ Vậy ta tiểu trên xe ngươi.”

“ Không được, nếu ngươi làm giơ xe ngựa, ta sẽ chỉnh ngươi!”

“ Vậy ngươi cởi trói cho ta.”

“ Không được, đương gia không cho.”

“ ….”

“….”

Vòng đi vòng lại lập tới lập lui vài lần rốt cục Phương Tranh bất đắc dĩ
ngậm miệng lại. Hắn phát hiện cùng một tên thổ phỉ ngu ngốc khua môi múa mép là một chuyện phi thường ngu xuẩn.

Tên thổ phỉ ngu ngốc lại
cảm thấy trò chuyện thật ăn ý với Phương Tranh, nhân duyên người này
trong ổ cướp khả năng cũng không tốt, những thổ phỉ khác cũng không để ý hắn, cho nên mặc dù vừa rồi Phương Tranh cùng hắn đối thoại buồn chán
đến cực điểm, nhưng hắn lại nói hết sức hứng thú.

Phương Tranh ngậm miệng, tên râu quai nón đẩy đẩy hắn, mất hứng nói: “ Sao ngươi không nói nữa?”

Trong lòng Phương Tranh than thở, đương gia bọn họ rốt cục tìm được ở đâu một cực phẩm ngu ngốc như vậy chứ…

Rầu rĩ dựa vào thùng xe, Phương Tranh không muốn cùng hắn nói chuyện.

Gã râu quai nón ngạc nhiên nói: “ Ngươi không đi tiểu nữa sao?”

“ Không tiểu, bỗng nhiên không còn linh cảm.”

Vì vậy gã râu quai nón lại tiếp tục đánh xe.

Dọc theo đường đi Phương Tranh ra hết chiêu thức, một hồi muốn uống nước,
một hồi chân rút gân, dù sao xét đến cùng, mục đích của hắn chỉ có một,
phải tìm cách lừa dối tên râu quai nón mở trói cho hắn. Hắn biết, chỉ có mở trói mình mới có cơ hội thoát được.

Thế nhưng hắn đã phán
đoán sai lầm trình độ bướng bỉnh của một kẻ ngu si. Khuyên can mãi, gạt
gẫm dối trá, biện pháp đều dùng hết, nhưng tên râu quai nón nhất định
không buông, đều nói kẻ ngu si làm việc thẳng một đường, hôm nay Phương
Tranh rốt cục kiến thức. Hắn bỗng nhiên lý giải vì sao đương gia bọn họ
lại phái một kẻ ngu si áp giải hắn, thay đổi Phương Tranh là đương gia
kia, hắn cũng sẽ làm như thế - con mẹ nó thật khỏi lo!

Mở trói vô vọng, Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là lôi kéo tên râu quai
nón nói chuyện phiếm, mượn cơ hội tìm hiểu tình báo.

Đối với việc này, tên râu mép cũng không thể dây dưa, một kẻ ngu si cộc lốc bị
Phương Tranh lừa dối thẳng thắn, từ trong miệng tên râu mép, Phương
Tranh đại khái đã biết tư liệu của đám thổ phỉ này.

Không sai,
bọn họ là một nhóm sơn tặc, ở trên một ngọn núi cách kinh thành hai trăm dặm, không tính là quá xa. Rất khó tưởng tượng vùng Giang Nam dịu dàng
thanh tú lại có sơn tặc, hơn nữa còn chỉ cách kinh thành của thiên tử
chỉ có hai trăm dặm, bọn họ thật sự ẩn giấu rất sâu.

Đám thổ phỉ
cộng thêm gia quyến, tổng cộng hai trăm người, thường ngày chuyên môn
đánh cướp thương nhân và phiêu đội( đội bảo tiêu), bất quá thỉnh thoảng
cũng làm chuyện bắt cóc tống tiền, nói đơn giản, Phương Tranh là kết quả của nghề nghiệp phụ của đám thổ phỉ.

Về phần vì sao phải trói
hắn kiểu đó, là ai trói thì tên râu quai nón cũng mờ mịt, vừa hỏi thì
nói không biết. Phương Tranh nghĩ cũng phải, một kẻ ngu si làm sao lại
biết nói gì?

Nói chuyện không tới hai canh giờ, xe ngựa đi tới một chân núi, gã râu quai nón vui vẻ hoan hô một tiếng: “ Rốt cục tới rồi!”

Phương Tranh nghe vậy thở dài thật sâu, được hay không được, tùy cơ ứng biến thôi.

Đường lên núi có một ngôi nhà cỏ đơn sơ, nghe được tiếng hoan hô của gã râu
quai nón, bên trong chạy ra một lão hán, cảnh giác liếc mắt nhìn xe
ngựa, trong mắt mờ đục chợt bắn ra một đạo tinh quang. Sau nhìn thấy gã
râu quai nón, không khỏi trầm tĩnh lại, tức giận nói: “ Tên râu quai nón chó chết, hô to gọi nhỏ cái gì? Trong xe ngựa là ai?”

Xem ra con mắt Phương Tranh sáng như tuyết, gã thổ phỉ ngu si này quả nhiên tên
gọi là râu quai nón.( thực ra gọi là Hồ Tử Kiểm = Mặt đầy râu)

Song song Phương Tranh đối với ngôi nhà cỏ kia cũng có suy nghĩ, nó cũng
giống như một tiệm rượu nhỏ của Lương Sơn Bạc mở ra, thuộc về đội quân
tiền tiêu trạm của đại bản doanh thổ phỉ, tùy thời truyền lại tình huống cùng cảnh báo dưới chân núi, hoặc là thuận tiện kiêm luôn chức xao qua
xao lại muộn côn( đánh lén) khách qua đường.

Gã râu quai nón gãi
gãi đầu, cộc lốc cười nói: “ Ha hả, là đương gia bắt cóc được một con dê béo ở trong kinh thành, muốn ta đem về trước.”

Phương Tranh ngồi trong xe tức giận muốn ói máu, nghe một chút, nói cái gì! Dê béo, từ
này do tên vương bát đản nào phát minh? Phương gia hiệu buôn khi buôn
bán còn biết mỉm cười phục vụ, giữa bọn cướp và con tin bộ không có sử
dụng lối tôn xưng nào khác hay sao? Con tin từ một góc độ khác mà nói,
coi như là hộ khách của bọn cướp đi?

Lão hán ngắm xe ngựa gật đầu nói: “ Vậy ngươi đi lên đi.”

Tên râu quai nón ha hả cười, cầm roi ngựa trong tay vung lên hướng trên núi chạy đi.

Đường lên núi cũng không rộng rãi, xe ngựa khó khăn lắm mới đi lên tới, xem
ra đám thổ phỉ này cũng không có thực lực kinh tế. Đi được tới giữa sườn núi thì gã râu quai nón ngừng xe, một tay kéo Phương Tranh đi ra, lập
tức cởi dây trói bằng gân trâu trên người của Phương Tranh.

Trong lòng Phương Tranh vui vẻ, gã râu quai nón vừa cởi dây thừng, Phương
Tranh không chút nghĩ ngợi, liền chạy thẳng xuống chân núi, tốc độ có
thể nói nhanh như thiểm điện, thoáng như sấm đánh, bên tai chỉ nghe
tiếng gió thổi vù vù, và cảnh vật không ngừng thối lui ra sau.

Lơ đãng quay đầu lại nhìn qua, đã thấy gã râu quai nón cười tủm tỉm khoanh hai tay trước ngực, đối với hành vi chạy trốn của Phương Tranh cũng
không ngăn cản, cũng không đuổi theo, dù thét lên cũng không thét một
câu.

Trong lòng Phương Tranh căng thẳng, không đúng! Khẳng định có gì mờ ám, hỏi rõ ràng rồi hãy chạy cho tương đối an toàn…

Vì vậy Phương Tranh vuốt mũi, vẻ mặt xấu hổ đi trở lại, đi tới trước mặt
gã râu quai nón, hắc hắc cười gượng nói: “ Bị trói quá lâu, hoạt động
tay chân một chút, nên tùy tiện chạy một vòng thôi…”

Gã râu quai
nón cười ha hả nói: “ Ngươi cũng muốn chạy, hảo tâm nhắc nhở ngươi, ở
đây là ổ của chúng ta, trên núi không ít ám bẫy, còn có hằng hà bẫy rập
và lồng săn thú, ngươi cứ chạy, dù là không ai truy ngươi, ngươi cũng
phải mất mạng…”

Phương Tranh nghe vậy sợ đến một thân mồ hôi
lạnh, may là mình cẩn thận, dừng cương trước bờ vực! Gã râu quai nón này không cần phải hù dọa hắn, nếu hắn chắc chắn ở nơi này chạy trốn bị mất mạng, như vậy khẳng định sẽ mất mạng. Phương Tranh lại không phải là
người có gan lớn, loại trò chơi nguy hiểm lấy sinh mệnh đánh bạc, có thể không chơi thì tận lực không chơi mới tốt.

Phương Tranh ngượng
ngùng cười nói: “ Sao có thể chứ, ta là người không biết phân biệt sao?
Ngươi cởi trói cho ta, ta sao lại tìm phiền toái cho ngươi, ngươi thật
là biết nói đùa, cạc cạc…”

Nói xong Phương Tranh còn ngửa mặt lên trời cười khan vài tiếng, làm ra vẻ gã râu quai nón nói chuyện rất buồn cười.

Gã râu quai nón vui vẻ vỗ vai Phương Tranh, hai người cứ như thế gác vai
nhau song song đi lên núi, thân thiết giống như hai huynh đệ ruột thịt.
Khiến cho Phương Tranh cảm thấy không được tự nhiên, cũng không phải hắn kỳ thị kẻ ngu ngốc, mà là thân phận hai người thực sự không thích hợp
thân mật như thế, ngươi gặp qua bọn cướp cao hứng bừng bừng ôm lấy con
tin dạo bước ngoài vùng ngoại ô như thế này bao giờ chưa? Dù sao Phương
Tranh cũng chưa từng thấy qua.

Con đường giữa sườn núi đi thông
đỉnh núi đã rất chật hẹp, xe ngựa căn bản không qua được, cho nên không
thể làm gì khác hơn là đi bộ. Rừng cây ven đường rậm rạp, đường núi gồ
ghề, càng lên cao càng khó đi, ngay khi Phương Tranh mệt đến muốn tắt
thở thì rốt cục đã tới ổ thổ phỉ.

Thở hổn hển đánh giá ổ thổ phỉ, Phương Tranh nghĩ căn bản chẳng có gì mới mẻ, hơn mười gian nhà trệt
bằng gỗ xây trên dãy núi cũng không giống như trong tưởng tượng có lá cờ “ thay trời hành đạo”, cũng không có tụ nghĩa sảnh nguy nga hùng vĩ,
vừa thô sơ vừa uy vũ, vừa nhìn qua, giống như là một sơn thôn thật bình
thường, bên trong là những gia đình nghèo khó sống bằng nghề đốn củi.

Đám cướp này cũng không có thực lực gì lớn, vì sao thiếu gia ta lại bị đám
khó coi này bắt cóc tới? Ở trong lòng Phương Tranh bất mãn nói thầm, kỳ
thực đến bây giờ hắn cũng không quá mức lo lắng đối với thân phận con
tin, nếu tên đương gia chưa từng gặp mặt kia cho người đưa hắn đến ổ
cướp, đã nói lên tạm thời sẽ không hạ độc thủ đối với hắn.

Chỉ là vừa nhìn thấy ổ cướp thô sơ đã bắt cóc hắn lại thô sơ như vậy, trong
lòng Phương Tranh không khỏi thất vọng, hắn vẫn tưởng tượng bọn họ giống như trong tiểu thuyết cười ngạo sơn lâm, uống rượu chén lớn, ăn thịt
phóng khoáng, là những lục lâm hảo hán nghĩa khí anh hùng, nhưng hiện
tại hoàn toàn không giống. Phương Tranh đánh giá đám thổ phỉ này, nói là hào sảng cũng không hào sảng được bao nhiêu, hơn phân nửa cùng là loại
chủ nhân dùng một lượng bạc chia thành hai nửa.

Gã râu quai nón
lại có chút tự hào đối với đại bản doanh của mình, vỗ vỗ vai Phương
Tranh huyền diệu nói: “ Thế nào? Không tệ phải không? Các huynh đệ ở
cùng một chỗ, rất náo nhiệt.”

Không ngờ người này đối với sự truy cầu cuộc sống chỉ cần sự náo nhiệt.

Hai người đi thêm một đoạn đường núi tới ổ cướp như trong truyền thuyết.

Phương Tranh nháy mắt, từ xa xa nhìn những ngôi nhà trệt làm bằng gỗ này, đến
gần vừa nhìn…Quả nhiên là nhà trệt. Không biết vị tiền bối nào, ở trong
núi sâu rừng già mở ra một khối đất trống, trên đất trống dựng lên hơn
mười căn nhà, phương hướng đều khác nhau, nhưng mơ hồ lại đem căn nhà
lớn nhất ở giữa nổi bật lên, dường như chúng tinh phủng nguyệt( những
ngôi sao bao quanh vầng trăng). Càng làm kẻ khác kinh ngạc chính là
trong sơn lâm không ngờ còn có một hồ nước nho nhỏ nổi lên ánh sáng,
thỉnh thoảng còn có một vài con cá chép nhảy lên vui vẻ, ở giữa không
trung tạo hình uốn éo, lại phác thông một tiếng rơi trở vào trong nước.

Thật đáng tiếc, phong cảnh tốt như vậy, đầu tư thành một nông trại thật là
tốt nha, lại bị một đám cướp thô tục chiếm đóng đúng thật là không có
thiên lý! Phương Tranh lắc đầu than thở.

Gã râu quai nón trở lại ổ cướp liền giống như cá gặp trong nước vô cùng vui vẻ, không ngờ ném
Phương Tranh ra sau lưng, bản thân tìm một gian nhà lủi vào, sau đó bên
trong liền vang lên tiếng cười đùa, tiếng chửi bậy vô cùng náo nhiệt.

Gã râu quai nón cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc, hắn dám bỏ lại Phương
Tranh ở chỗ này mặc kệ tự nhiên chắc chắn Phương Tranh không chạy trốn
được.

Phương Tranh lại càng không ngốc, nếu trên núi theo lời tên râu quai nón đều là cạm bẫy trùng trùng, chính mình nên thành thật một
chút mới tốt, đừng so đo với chính tính mạng của mình.

Không ai dẫn dắt Phương Tranh cũng không chú ý, nhàn nhã tự mình đi lại chung quanh.

“ Ai! Tên tiểu tử dáo dác kia! Đứng lại cho lão tử!” Một gã đại hán loạng choạng đi ra một gian nhà gỗ, hướng Phương Tranh quát to.

Dáo
dác? Nói ta sao? Phương Tranh bất mãn nhìn qua, chỉ thấy tên đại hán kia cao lớn vạm vỡ, bắp thịt nhảy thình thịch, lảo đảo lúc lắc hướng Phương Tranh đi tới, khi đối mắt còn chưa nói đã ợ một tiếng hơi rượu, mùi lạ
khó chịu khiến Phương Tranh lập tức ói ra một trận thống khoái ngay tại
chỗ.

Đại hán thấy Phương Tranh ói mửa, nhất thời cũng không chịu
nhịn, hai người giống như một đôi huynh đệ ruột thịt đã lâu mới gặp lại, đỡ vai nhau dùng sức mà ói, dáng dấp thân mật đến miễn bàn.

Một
lát sau, hai người ói xong, Phương Tranh suy yếu xoa xoa miệng, từ tối
hôm qua bị đánh lén đến hiện tại, hắn căn bản chưa được ăn gì, dạ dày
hoàn toàn trống trơn.

Đại hán híp mắt say lờ đờ nhìn Phương Tranh cười cười, ói đầu lưỡi nói: “ Ngươi…Ngươi cũng uống nhiều?”

Phương Tranh cũng học hắn nói lắp: “ Phải…Đúng vậy, chúng ta…đi uống nữa?”

Đại hán cười ha ha, vỗ mạnh Phương Tranh, vỗ đến thiếu chút nữa hắn lại té ngã trên mặt đất.

“ Đi! Đi vào, tiếp tục uống!”

Nói xong đại hán không đợi phân trần, ôm vai Phương Tranh kéo đi vào nhà.

Trong nhà rất nóng, một đám người ăn mặc cổ quái đang vây quanh bàn không
ngừng cụng ly cụng chén, tiếng chửi bậy, tiếng vung quyền, tiếng cười
tiếng khóc, rầm rĩ đến cực điểm, tất cả mọi người say sưa uống, căn bản
không ai chú ý có thêm một gương mặt mới.

Phương Tranh cực kỳ
đói, cũng không xem mình là người ngoài, không chút khách khí đẩy một
tên thổ phỉ đã uống say nằm bẹp lên bàn xuống mặt đất, chính mình dùng
cả hai tay, xé một cái đùi gà, học hình dạng đám thổ phỉ, một chân đạp
lên ghế, một tay cầm đùi gà, mở rộng miệng hung hăng cắn ngấu nghiến,
thỉnh thoảng còn giúp vui nói thêm một câu ồn ào, hoặc cười to vài
tiếng, dáng dấp thô bỉ bất kham quả thật càng giống thổ phỉ.

Như vậy, Phương Tranh mơ hồ trà trộn vào trong buổi tiệc rượu của đám cướp, lại còn được ăn no một trận.

Giữa lúc Phương Tranh nhắm ngay một cái móng chuẩn bị hạ thủ thì bỗng nhiên
nghe được trong buổi tiệc có người chợt quát: “ An tĩnh! An tĩnh hết cho lão tử!”

Người nói chuyện thật có uy tín trong đám cướp, sau khi rống lên một tiếng, tất cả mọi người yên tĩnh xuống tới, ngây ra nhìn
hắn.

Trong miệng Phương Tranh đang nhét đầy thức ăn, lại ngẩng
đầu liếc mắt nhìn người vừa nói, thấy hắn vóc dáng cũng không cao, màu
da đen đen, trên mặt còn có một bộ râu quai nón, cả người thoạt nhìn
giống như một hán tử quanh năm bán nghệ trong giang hồ.

Tên hán
tử này đang nghi hoặc đánh giá Phương Tranh, sau đó dùng sức vỗ vỗ trán
nghĩ xem mình có phải đã uống say rồi không, vì sao ở trong đại bản
doanh của bọn họ lại gặp phải một khuôn mặt xa lạ chưa bao giờ nhìn
thấy.

Phương Tranh thấy hắn ngược đãi chính cái trán của mình,
trong lòng cũng cảm thấy ngại ngùng, thấy hắn nhìn về phía mình, Phương
Tranh lễ phép hướng hắn cười cười.

“ Ngươi là ai? Vì sao ở chỗ này?” Xác định bản thân đúng là không nhận ra Phương Tranh, đại hán nghi hoặc mở miệng hỏi.

Cũng khó trách hắn nghi hoặc, các huynh đệ đang cùng nhau ăn uống vui sướng
bỗng nhiên phát hiện một gương mặt không quen, lại không hề cố kỵ cùng
mọi người vui chơi giải trí, loại tình cảnh này có thể nào làm người ta
không cảm thấy quái dị khó hiểu?

Phương Tranh nỗ lực nuốt thực vật trong miệng xuống, đồng thời trong lòng suy nghĩ như điện chớp.

Làm sao tự giới thiệu cùng đám thổ phỉ này đây? Dọc theo đường đi nói
chuyện với tên râu mép, làm Phương Tranh phát hiện một sự vui mừng rất
tốt, ở trong mắt đám thổ phỉ này, Phương Tranh dường như chỉ là một con
dê béo đơn thuần, bọn họ không hề phát hiện Phương Tranh chính là mệnh
quan triều đình, tối hôm qua bị bắt cóc tống tiền thật sự rất ly kỳ, đến bây giờ Phương Tranh còn chưa hiểu rõ rốt cục là chuyện gì đang xảy ra, xem ra chỉ có thể chờ đương gia của bọn hắn trở về thì phải hỏi thăm
một phen.

Về phần làm thế nào để tự giới thiệu sao, nếu bọn họ
không biết mình làm quan, Phương Tranh càng không thể ngu ngốc chạy ra
nói với bọn họ.

Ân, giới thiệu thì giọng nói cũng phải giữ ý, cần có vẻ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, hay nhất là có thể chủ động tranh thủ lòng đồng tình dành cho bản thân…

Nghĩ tới đây, Phương Tranh sửa sang lại tạo hình, ôm quyền ngang nhiên nói: “ Thiên vương
cái…khái khái, đâu có đâu có, tại hạ Kim Lăng Phương…Phương Tiểu Ngũ anh hùng, xin chào!”

Dưới tình thế cấp bách không kịp nghĩ chuyện
khác Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là dùng tên của thư đồng cao cấp Tiểu Ngũ trong phủ ra thay thế.

“ Phương Tiểu Ngũ? Là ai?”
Đại hán mờ mịt, thấp giọng hỏi các huynh đệ thổ phỉ, mọi người lắc đầu,
sắc mặt đại hán càng thêm nghi hoặc.

“ Tại hạ được đương gia của
các ngươi mời lên núi, quý đương gia rất nhiệt tình, huynh đệ ta nhờ
ơn!” Phương Tranh cười tủm tỉm giải thích xong, lại hướng đám người ôm
quyền thi lễ, một bộ dáng phong cách quý phái của một niên thiếu hiệp
khách.

Nói như vậy cũng không sai đi? Chính mình đúng là không
may bị đương gia bọn họ thỉnh lên núi chứ sao? Chỉ là phương thức thô lỗ một chút, mẹ nó! Không ngờ đánh lén lão tử!

Mọi người nghe vậy
hai mặt nhìn nhau, bọn họ thật không hiểu vì sao đương gia phải thỉnh
thanh niên nhân này lên núi, lẽ nào bởi vì thoạt nhìn thanh niên nhân
này có diện mạo hiên ngang cũng muốn nhập bọn với bọn họ?

“ Ha
ha, nguyên lai là đương gia thỉnh huynh đệ lên núi, vị Phương huynh đệ
này, mời! Đương gia còn đang ở kinh thành điều nghiên địa hình, bắt dê
béo, ngày mai trở về, chúng ta tiếp đãi không chu toàn, thứ lỗi thứ
lỗi!” Mặc kệ hắn lên để làm gì, nếu do đương gia thỉnh lên, nhất định
phải cấp đương gia mặt mũi, đại hán không chút do dự lôi Phương Tranh
tới, thỉnh hắn ngồi lên ghế thủ tịch, sau đó đại hán hung hăng vỗ bàn,
hét lớn: “ Mang rượu tới!”

Cứ như vậy, Phương Tranh lại một lần
thành công trà trộn vào trong vòng tròn thổ phỉ, cùng các thổ phỉ khác
kề vai sát cánh, như cá gặp nước, thành thạo, biểu hiện dường như đời
này hắn vốn là sinh ra để làm thổ phỉ, so với đại quan triều đình đúng
là như trời với đất.

Lúc này gã râu quai nón vừa xông vào, thấy
Phương Tranh đang ngồi trên ghế ăn uống, nhất thời vui vẻ, cộc lốc cười
nói: “ Nguyên lai là ngươi ở chỗ này, ta còn nghĩ ngươi bỏ chạy rồi, ha
hả…”

Đại hán thỉnh Phương Tranh ngồi lên ghế thủ tịch nghe vậy
nghi hoặc nói: “ Râu quai nón, ngươi trở về hồi nào? Ngươi quen biết vị
Phương huynh đệ này sao?”

Gã râu quai nón gãi gãi đầu, phảng phất như rất ngại ngùng, hàm hậu cười nói: “ Thế nào không nhận ra, hắn là
con tin do đương gia bắt cóc từ kinh thành tới…”

“ Con tin?” Chúng thổ phỉ cả kinh đồng loạt đứng lên, ánh mắt hung ác độc địa trừng trừng Phương Tranh.

Phương Tranh thống khổ nhắm mắt lại, trong lòng than thở một tiếng, ai, vận
may đến đây kết thúc, ta phải tiếp tục làm con tin thôi…

“ Con mẹ nó! Ở ngay trước mặt lão tử giả làm như nhị đại gia, lão tử nghĩ ngươi
là đại nhân vật gì do đương gia mời tới, nháo nửa ngày nguyên lai ngươi
là con tin, ta xưng huynh gọi đệ lâu như vậy, xem lão tử là kẻ ngu si?”
Đại hán trước hết nhịn không được, nghiêm mặt nhảy lên mắng to.

Chúng thổ phỉ phẫn nộ, đều vỗ bàn chửi ầm lên, đặc biệt những thổ phỉ vừa rồi bị Phương Tranh lừa dối đến mức muốn trở thành anh em kết nghĩa với
hắn, chửi mắng càng kịch liệt, phảng phất như bị vũ nhục thật lớn.

Phương Tranh thở dài, bọn cướp cùng con tin là hai giai cấp mâu thuẫn, đều không phải chỉ một chốc là có thể hóa giải được…

Phương Tranh thành thật đi ra, hai tay phi thường thành thục ôm lấy đầu, ngồi
chồm hổm xuống dưới, vẻ mặt cầu xin, nhìn đám thổ phỉ đang nổi giận đùng đùng, khẩu khí dị thường u oán nói: “ Các vị anh hùng…trước tiên chúng
ta nói cho rõ, đừng đánh vào mặt…”

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #197