Chương 180: Bôn Đào (Hạ)


Hơn trăm binh sĩ cấm quân lại một lần nữa tập kết, chỉ chờ Phương Tranh ra lệnh, đoàn người lại xông ra.

Phương Tranh rút ra bội đao, cả người lại bắt đầu không tự chủ run run, vừa
rồi tự mình chảy qua chém giết chiến trường, tuy nói dưới sự chỉ huy anh minh của hắn còn kịp quay đầu chạy về, không tạo thành bất luận thương
vong gì, nhưng không khí máu tanh xơ xác tiêu điều trên chiến trường
cũng đã làm cho hắn cảm thấy thật sâu sợ hãi. Đây chính là thật sự liều
mạng a!

Phương Tranh sắc mặt tái nhợt quay đầu hỏi: “ Hoàng
thượng, nếu đoàn người chúng ta chết trận…ít nhất…được phong liệt sĩ hay gì đó chứ? Nếu trên mộ bia chỉ khắc “ vô danh nam thi” thì ta sẽ không
đi…”

Hoàng thượng nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: “ Trẫm phong ngươi làm Khai Quốc Hầu! Mau cút!”

Phương Tranh bị trách cứ ủy khuất xoay người, trong miệng còn lẩm bẩm: “ Đang
làm bá tước thật tốt, lập công rồi lại thành con khỉ, tìm ai đi nói lý
lẽ đây nha…”

“ …”

Bội đao lại chỉ về phía trước, Phương Tranh lớn tiếng nói: “ Các huynh đệ, chúng ta vẫn từ cánh cửa này sát ra ngoài!”

Chúng cấm quân cùng quát một tiếng, thúc ngựa hướng cửa sau phía tây chuẩn bị phá vòng vây ra.

Lần này đột phá vòng vây lại không được thuận lợi như lần trước.

Bởi vì sau khi đám cấm quân lao ra ngoài mấy trượng, nhân vật trọng yếu đột phá vòng vây lần này, người nhận sứ mạng trọng đại Phương Tranh Phương
đại thiếu gia, lại ngoài ý muốn dừng ngựa.

Đây không phải do
Phương Tranh sợ chết. Thật sự là do con ngựa của Phương Tranh mà ra. Có
lẽ con ngựa này chưa bao giờ đi ra chiến trường, lần đầu tiên lao tới nó đã bị dọa, cho nên lần này lại nhìn thấy mũi mâu lạnh lẽo của phản quân chiếu thấu xương, mũi đao lóe sáng, trận thế đã sẵn sàng chờ đón quân
địch, con ngựa của Phương Tranh đã thật sự hoảng sợ, mặc cho hắn thúc
đánh thế nào nó cũng không chịu tiến thêm một bước.

“ Xong rồi!”
Phương Tranh tuyệt vọng thầm nghĩ, kỵ binh lại đột nhiên dừng lại, quả
thật đã biến thành bia sống cho đám phản quân ngắm bắn a!

Địa
phương xa ngoài mười trượng, mấy ngàn phản quân như lang như hổ, thời
khắc mấu chốt như vậy mà con ngựa lại đòi nghỉ ngơi thì đúng là trời
vong ta rồi, cho dù ta không sợ chết, nhưng các lão bà, báo thù cho ta
a! Lão công của các người lại phải chết trong tay một con súc sinh…

Đám cấm quân còn đang xông về phía trước thỉnh thoảng quay đầu lại thoáng
nhìn, thấy chủ tướng của bọn họ, Phương đại nhân vẫn đứng bất động tại
chỗ. Bọn họ đều do dự không ngớt không biết vị Phương đại nhân thường
xuyên làm cho kẻ khác không hiểu thấu kia lần này lại muốn làm trò gì,
khiến cho lực trùng kích của ba trăm cấm quân tự nhiên cũng chậm xuống
tới, khó hiểu quay đầu lại nhìn Phương Tranh, cuối cùng mọi người cũng
thẳng thắn quay đầu ngựa lại hướng Phương Tranh phóng đi.

Phương
Tranh xoa mồ hôi lạnh trên mặt, ngẩng đầu nhìn đám cấm quân áy náy cười
cười lại cúi đầu, hung hăng quất ngựa, nhưng con ngựa đáng chết kia như
thế nào cũng không chịu bước về phía trước một bước, thậm chí còn giống
như nao núng lui ra sau hai bước.

Phản quân đối diện nhìn thấy
mấy trăm cấm quân ở cách bọn họ mười trượng thì lại ngừng lại, trong
lòng cảm thấy thật kỳ lạ. Cũng may tướng lĩnh phản quân cũng không phải
người thông minh, nhưng trước khi hiểu rõ ý đồ quân địch, hắn cũng rất
sáng suốt lựa chọn dùng cách lấy bất biến ứng phó vạn biến. Lớn tiếng
phân phó quân sĩ thủ hạ đề phòng, lại phái người hướng Phan thượng thư
báo tin, nhưng lại không mệnh lệnh cho bọn lính tiến lên bao vây chém
giết.

Ngay khi hai bên địch ta còn đang duy trì loại trạng thái giằng co quỷ dị này, thì tình thế lại có phát triển mới.

Phương Tranh chỉ cảm thấy con ngựa của mình đang chấn động cả người, hai móng
trước lăng không nhảy lên, thê lương hí vang một tiếng, sau đó giống như phát điên, đầu tàu gương mẫu hướng trận thế phản quân vọt tới.

Phương Tranh không kịp kéo dây cương, vô ý thức ôm cổ ngựa, tùy ý cho con ngựa phát điên phóng về phía trước, Phương Tranh lơ đãng nhìn lại, đã thấy
ngay mông ngựa tà tà cắm một thanh đao tinh tế.

Chuôi đao này Phương Tranh nhận thức, chính là vũ khí bí mật của sát thủ ca ca, lẽ nào nói…

Quay đầu lại nhìn cửa sau Phương phủ, đã thấy cái bóng của sát thủ ca ca trên vách tường nhoáng lên, quả nhiên là hắn!

“ Má ơi! Người đâu cứu mạng! Muốn chết người rồi! Ai tới cứu cứu ta!”
Phương Tranh ôm cổ ngựa, từ từ nhắm hai mắt kinh khủng hô to.

Đám cấm quân bị một màn trước mắt làm sợ ngây người, mắt mở trừng trừng
nhìn Phương Tranh lướt qua bọn họ, một mình một người hướng phản quân
xung phong liều chết phóng đi, hoàng thượng luôn mãi yêu cầu bọn họ bảo
hộ an toàn cho Phương Tranh, nào ngờ tới lúc này Phương đại nhân lại
quên mình phấn đấu tiến thẳng vào trận địch, trong miệng còn oa oa kêu
to, hình tượng anh dũng đến rối tinh rối mù. Xem ra hoàng thượng coi
trọng Phương đại nhân như vậy cũng là có đạo lý, chí ít người ta tại
thời khắc mấu chốt không có hồi hộp, xung phong liều chết còn liều mạng
hơn so với bọn hắn.

“ Phương đại nhân là một hán tử!” Cấm quân giáp kính nể nói.

“ Không sai, nam nhân chân chính!” Cấm quân ất phụ họa.

“ Cấm quân chúng ta há có thể lạc hậu? Các huynh đệ, xông lên, bảo hộ Phương đại nhân!”

Nhất thời, ba trăm cấm quân phát động, dưới sự đầu tàu gương mẫu của Phương
đại nhân cổ vũ tinh thần, sĩ khí cấm quân lên cao như hồng thủy, đánh
đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thúc ngựa thật mạnh, hò hét đuổi theo
Phương Tranh.

Chuyện này kỳ thực chỉ là một sự hiểu lầm mỹ lệ, chí ít Phương Tranh tuyệt đối không có ý tứ làm đầu tàu gương mẫu.

Lúc này Phương Tranh ôm cổ ngựa, trong lòng kêu khổ không ngớt, con súc
sinh chết tiệt! Cần động thì không động, nhưng bây giờ đã động thì làm
sao để bắt nó dừng lại? Mọi người đều biết, động vật bị đau đớn kích
thích cũng rất dễ phát cuồng, hơn nữa phi thường khó khống chế, con ngựa của Phương Tranh lại giống như đã phát điên phóng chạy, cách trận hình
của phản quân càng ngày càng gần, trường mâu bội đao băng lãnh trong tay phản quân lóe ra mũi nhọn hàn quang chói mắt, tựa hồ đang chờ thu gặt
sinh mệnh của hắn.

Phương Tranh nóng nảy, liều lĩnh kéo chặt dây
cương, muốn con ngựa đang điên cuồng dừng lại, song song quay đầu lại,
hướng cửa sau Phương phủ hô lớn: “ Sát thủ ca ca…con mẹ nó ngươi chơi
ta!”

“….”

Tay kéo đến tê dại, nhưng con ngựa điên vẫn
không chịu dừng lại, đến cuối cùng Phương Tranh đành buông tha, rút ra
bội đao, nghĩ thầm, thử thời vận thôi, như thế này nếu đám phản quân đem con ngựa điên này đánh gục, ta phải tự cứu mình, chuyện gì cũng không
quản, nhanh rút về, nói cách nào hoàng thượng cũng không thể trách ta,
ai kêu con ngựa của ta không chịu thua kém làm chi…

Lúc này đám
cấm quân đã dần dần đuổi kịp Phương Tranh, chăm chú bảo hộ hai bên người hắn, gắt gao nhìn chằm chằm trận hình trước mặt, trong miệng đám cấm
quân còn không hề nhàn rỗi.

“ Phương đại nhân thật giỏi!”

“ Đúng! Các huynh đệ quang vinh vì ngươi!”

“ Yên tâm, chúng ta sẽ toàn lực bảo vệ được ngươi!”

Hiểu lầm a! Trong ngực Phương Tranh khóc lóc, miệng hét lớn: “ Nhanh! Kéo ta…”

Ý tứ của Phương Tranh là muốn đám cấm quân kéo hắn qua phía họ, con ngựa điên này hắn thật sự cũng không dám tiếp tục cưỡi nữa.

Đáng tiếc đám cấm quân lại hiểu lầm lần nữa.

“ Thỉnh đại nhân yên tâm, các huynh đệ nhất định sẽ không để ngươi gặp
nguy hiểm đâu! Chúng ta cùng đại nhân anh dũng giết địch!”

Vừa nói đám cấm quân vừa hét lớn một tiếng, thúc mạnh chiến mã, vượt lên trước Phương Tranh, giết về phía trước.

Kháo! Các ngươi giết thì cứ giết kéo ta theo để làm chi? Phương Tranh gắt gao lôi kéo dây cương hướng phía trước liên tục quơ lên: “ Mau tránh ra!
Tránh ra cho lão tử! Bị đụng trúng ta cũng không bồi tiền đâu nha!”

“ Phương đại nhân quá anh dũng!”

“ Đúng vậy, là gương mẫu của chúng ta!”

Nói thì dài, nhưng những tình tiết này chỉ là trong chớp mắt mà thôi, đám
phản quân bị cấm quân tinh nhuệ hiện ra khí thế làm sợ đến có chút kinh
hoảng. Đặc biệt trong cấm quân lại có một người liên tục phất tay, ở
trên lưng ngựa còn hoa chân múa tay vui sướng, biểu tình sát khí đằng
đằng, trong miệng còn oa oa kêu to không hề sợ hãi.

Lần này số
lượng phản quân bên ngoài cửa sau thiếu đi rất nhiều, là do Phan thượng
thư điều binh đến cửa chính cường công, nhưng phản quân gác cửa sau cũng ba ngàn người, phản quân hấp thụ kinh nghiệm giáo huấn vừa rồi, cách
hơn mười trượng xa đặt rất nhiều cọc gỗ, thiết nghĩ có không ít cản trở
để ngăn cản thế trùng kích của đám kỵ binh.

Phương Tranh và ba trăm cấm quân phấn đấu quên mình trùng kích tới, tướng lĩnh phản quân chợt quát: “ Liệt trận!”

Phản quân nguyên là Thần Vũ quân từng hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực để
huấn luyện ra, là quân chính quy, thấy tướng lĩnh có lệnh liền dừng
hoảng loạn, bọn lính lập tức hành động, trường mâu xếp hàng cự lại chiến mã, cương đao phương thuẫn bày ra, chờ đợi quân địch.

Tiếng vó
ngựa vang ầm ầm như nổi trống, hơn trăm cấm quân bao quanh bảo hộ Phương Tranh, còn lại giơ cao chiến đao nhằm phía quân địch, luận giết địch và ngày thường huấn luyện, cấm quân là thân quân của hoàng thượng, tinh
nhuệ trong tinh nhuệ, bọn họ phản phất đã quen với cách liệt trận của
phản quân, khi vọt tới chỗ cọc gỗ cản trở của bọn hắn thì hơn mười người dẫn đầu cùng khom người xuống, chiến đao hung hăng đánh xuống, rất
nhanh, cọc gỗ của phản quân lập ra liền bị chém văng tung tóe, mười cấm
quân đi đầu đã quét sạch cản trở cho nhóm người đi sau.

Tướng lĩnh phản quân quát to: “ Cản ngựa!”

Lúc này trường mâu trong tay phản quân liệt trận đang nghiêng tới, song
song ra sức đâm ra, hơn mười binh sĩ xông đầu tiên bị đâm trúng, đều bỏ
mình rớt ngựa, thế nhưng phản kích của phản quân cũng chỉ tới đó, mấy
trăm cấm quân phía sau trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt phản quân,
chiến đao chém xuống, phản quân không còn cách nào đánh trả, ưu thế của
kỵ binh đối bộ binh trong lúc này liền thể hiện đi ra, trên cao chém
xuống, phản quân rốt cục xuất hiện sự rối loạn nho nhỏ, không đợi tướng
lĩnh phản quân điều chỉnh trận hình, ba trăm cấm quân từ lâu đã nhảy vào nội bộ của thế trận.

Trong lúc nhất thời cấm quân giống như hổ
nhập vào đàn dê, thỏa thích chém giết, hơn trăm cấm quân binh sĩ cũng
không quên sứ mạng của mình, chăm chú vây Phương Tranh ở giữa bảo hộ.

Phương Tranh ngồi trên con ngựa điên trải qua đoạn thời gian phóng chạy điên
cuồng, cảm giác đau đớn dần dần ít đi rất nhiều, Phương Tranh tìm tòi
thử cố gắng nhổ đi phi đao ghim trên mông ngựa, con ngựa cũng dần an
tĩnh lại, điều này làm cho Phương Tranh thở ra một hơi thật dài. Mẹ nó!
Sát thủ ca ca lần này thiếu chút nữa hại chết ta, trở lại kiếm hắn đền
tiền!

Phương Tranh chú ý chính là khí thế, chỉ cần sĩ khí binh sĩ như hồng, rất nhiều thời gian đều sẽ sáng tạo được kỳ tích. Thậm chí có một binh sĩ truy sát được hơn mười một binh sĩ khác, đó giống như một
thí dụ hoang đường. Tình cảnh trước mắt cũng vậy, tuy nói số lượng phản
quân gấp mười lần cấm quân, nhưng cấm quân lại được huấn luyện tinh
nhuệ, hơn nữa đều là kỵ binh, thứ hai tốc độ liều mạng xung phong lại
rất nhanh, phản quân bị đánh trở tay không kịp, ba trăm cấm quân đã sớm
chuẩn bị hi sinh thân mình vì hoàng thượng, cho nên căn bản không có ai
đặt tính mạng của mình vào lòng, chém giết thường thường liều chết, điểm này phản quân rất khó làm được. Vì vậy phản quân ở phía cửa sau Phương
phủ phòng vệ rốt cục chậm rãi có thế tan vỡ, đối kháng giữa hai bên
không ngờ diễn biến thành một bên đơn phương tàn sát. Hiện tại Phương Tranh cảm thấy rất vui vẻ, trùng kích được ra khỏi thành hay không thì chưa biết, nhưng chỗ xung yếu vòng vây này hẳn chạy thoát không khó, về phần sau khi lao ra khỏi đây thì làm sao ra được khỏi
thành, Phan thượng thư sẽ triệu tập bao nhiêu phản quân truy sát bọn họ, điều này tạm thời không có thời gian để suy nghĩ, ứng phó qua một cửa
này rồi hãy nói.

Phương Tranh là một người có thói quen kiếm tiện nghi mà chiếm, thấy bọn lính phản quân liên tiếp bại lui, không hề có
khả năng chống lại nhưng hắn lại không làm thêm điều gì xoay người liền
chạy, người khôn khéo giảo hoạt như hắn, có thể nào không làm chuyện
“truy theo giặc cùng đường” ?

Quơ bội đao trong tay, Phương Tranh liên tục hét vang với bọn cấm quân đang bảo vệ bên người hắn: “ Ai,
nhường một chút, nhường một chút, bổn tướng quân phải anh dũng giết
địch, để báo thánh ân!”

Dáng dấp mới kêu to cứu mạng trên lưng
ngựa vừa rồi đã không còn sót lại chút gì, hắn thúc ngựa vọt tới trước
mặt, học hình dạng chém giết như đám cấm quân, ở trên lưng ngựa cong
thắt lưng, bội đao không chút quy tắc hướng trên người bọn phản quân
chém xuống, bọn phản quân đã sớm bị giết đến mức không còn ý chí chiến
đấu, trong nhất thời cũng để cho Phương Tranh giết không ít phản quân
chạy trốn.

Lẽ ra hình tượng giết địch lúc này của Phương Tranh
rất uy vũ, thân mặc chiến giáp, đầu tàu gương mẫu, nghiêm nghị như thiên thần hạ phàm xuất thủ ra chiêu pháp mặc dù trúc trắc hơn nữa lực đạo
cũng nhỏ, nhưng từ xa xa nhiều người nhìn vào cũng coi như là một viên
kiêu tướng. Chí ít các lão bà núp sau cửa của Phương gia nhìn ra quan
sát bọn họ đột phá vòng vây cũng nhìn thấy vẻ anh dũng của Phương Tranh
mà hưng phấn, lại vì cách chém giết liều mạng như không muốn sống của
Phương Tranh mà lo lắng không ngớt, rất sợ hắn không cẩn thận bị trúng
chiêu.

Đương nhiên, các nàng chỉ lo lắng vô ích, tình huống thực tế cũng không phải là như vậy.

Chỉ cần ai hữu tâm sẽ phát hiện, Phương Tranh giết đối phương toàn là chọn
những người đưa lưng về phía hắn, hắn tận lực hướng những phản quân tay
ném vũ khí để hạ thủ, tính an toàn phi thường cao chẳng khác gì giết gà
mừng năm mới, một đao một người chuẩn xác, chẳng lẽ ngươi lo lắng khi
giết gà thì nó sẽ huy đao đánh lại ngươi sao.

Huống chi bên người hắn còn có hơn mười binh sĩ cấm quân cảnh giác giúp hắn nhìn chung
quanh, một lúc nào có phản quân có tính công kích nguy hiểm xuất hiện
thì đám cấm quân liên thúc ngựa thu thập hắn, lưu lại cho Phương Tranh,
chỉ là một ít nhuyễn cây hồng, nói cách khác, trải qua sự lựa chọn
nghiêm ngặt của các cấm quân, cho rằng những binh sĩ có vũ lực thấp kém
mới như cố ý vô ý nhường cho Phương Tranh chạy tới giết chết cho hắn
thỏa mãn lòng báo quốc.

Phương Tranh đương nhiên không biết những việc này, người khác giết địch đều đầy mặt sầm giọng xơ xác tiêu điều,
hắn thì khác, giết người đến tâm hoa nộ phóng, cao hứng bừng bừng, vừa
giết vừa nói: “ Cửa sau nhà của ta…”

“ Bá!” Một đao đánh xuống, một gã phản quân bị giết chết.

“ Giữ lại là để ra vào…”

“ Bá!”

“ Không phải cho các ngươi tra…”

“ Bá!”

“ Bày trò bao vây!”

“ Bá!”

Xem ra Phương đại thiếu gia đối với việc phản quân bày cọc gỗ cản trở cự mã sau nhà hắn rất có thành kiến…

Một gã cấm quân giục ngựa tiến về phía trước, hấp tấp nói: “ Phương đại nhân…”

Phương Tranh trừng mắt: “ Cái gì Phương đại nhân, lão tử ra trận giết địch, các ngươi phải gọi là tướng quân!”

Ai phong ngươi làm tướng quân vậy? Quân sĩ không dám nhiều lời, sửa lời
nói: “ Tướng quân, chúng ta mau lao ra đi thôi, nếu còn chậm trễ sẽ bị
viện binh của địch nhân đuổi tới…”

Phương Tranh cả kinh, nếu viện binh tới, thì ba trăm người quả thật không đủ cho người ta nhét hàm răng.

“ Đúng đúng đúng, các huynh đệ, nhanh chân chạy a! Chậm đã! Còn có một người, lão tử phải qua chém hắn…”

“ Bá!” Một tiếng hét thảm, lại một gã phản quân chạy trốn ngã xuống đất,
chỉ là trước khi ngã xuống đất thần sắc của hắn thật không thích hợp,
đôi mắt nhìn Phương Tranh giống như có loại bi thương vì bị người lừa
dối, còn lẫn lộn vài phần phẫn hận và không cam lòng…

“ Di? Y phục trên người hắn dường như không giống…”

Hắn kinh ngạc nói.

“ Phương…tướng quân, người này có thể là tướng lĩnh đám phản quân.”

“ A? Ta giết tướng lĩnh của bọn họ? Hắc hắc, ha ha…Tiểu tử này trước khi
chết sao lại nhìn ta như vậy? Ta thiếu tiền hắn chưa trả sao?”


Cái này…lần đầu tiên khi tướng quân lui về không phải ngài nói với hắn
là ngài đi nhầm cửa sao?” Một gã binh sĩ cấm quân cẩn thận hỏi.

“ Đúng vậy, rồi sao?”

“ Lúc đó ngài lớn tiếng nói sẽ lao ra từ cửa nam, kết quả lần thứ hai vẫn lao ra từ cửa tây, cho nên tên tướng lĩnh này khả năng nghĩ bị ngài
lừa, trong lòng không cam tâm…”

Phương Tranh chợt nhớ, thảo nào
lần thứ hai trùng ra, phía sau cửa lại phòng vệ rời rời rạc rạc hơn rất
nhiều, nguyên lai trọng binh bị triệu tập đến cửa nam, càng khó trách
tên phản quân tướng lĩnh này lại dùng ánh mắt bi thương như bị người lừa dối để nhìn hắn, nguyên nhân gây ra chỉ bất quá là vì lần đầu tiên khi
hắn lui lại thì mở miệng nói bậy một câu…

“ Người này sẽ không
ngốc tới vậy chứ? Ta chỉ nói bậy mà hắn cũng tin? Thế nào lên làm tướng
quân vậy?” Phương Tranh không thể tin tưởng nhìn tướng lĩnh phản quân
chết không nhắm mắt nói.

Tiếc hận lắc đầu, Phương Tranh áy náy
nhìn hắn, nói: “ Lần này xem như ta sai, được rồi, lần sau không lừa dối ngươi nữa…Ai, ngươi cũng không còn lần sau nữa…”

Khóe miệng của
tướng lĩnh phản quân chết không nhắm mắt chợt hộc ra không ít máu – ai
nói người chết sẽ không tức giận đến ói máu?

Lúc này bên tai truyền đến tiếng trống, lại thêm tiếng bước chân.

Xem ra Phan thượng thư nhận được tin, sai viện binh chạy đến.

Phương Tranh quá sợ hãi: “ Các huynh đệ, chạy mau! Không, nhanh đột phá vòng vây!”

Nói xong Phương Tranh giục ngựa chạy nhanh chẳng khác gì anh dũng giết địch khi nãy, đầu tàu gương mẫu, chạy lên đầu tiên.

Viện binh của phản quân tới rất nhanh, chờ khi bọn lính cấm quân giục ngựa chạy thì viện binh chỉ còn cách họ mấy trượng xa.

Phương Tranh chỉ nghe được phía sau truyền đến một tiếng quát: “ Bắn cung!”

Phương Tranh vô ý thức co rụt đầu lại kêu lên: “ Má ơi!”

Vì vậy hơn hai trăm cấm quân dưới cơn mưa tên bay khắp bầu trời, như nổi
cơn điên giục ngựa hướng cửa thành bắc phóng đi, người đi đầu bất chấp
kéo dây cương, úp sấp trên lưng ngựa, ôm lấy cổ ngựa cùng bảo vệ đầu,
hình tượng chật vật như chó nhà có tang nhanh chóng tiêu thất trong tầm
của mắt đám viện binh phản quân.

Đương nhiên, phản quân làm sao
đơn giản cho bọn họ chạy trốn? Rất nhanh, viện quân xông ra hai ngàn kỵ
binh, hét lớn một tiếng, hướng Phương Tranh đuổi theo.

Phương
Tranh chỉ nghe được tiếng gió thổi bên tai, dọc theo đường đi liên tục
có binh sĩ cấm quân bị tên của phản quân bắn trúng, còn có binh sĩ phản
quân lao tới dùng trường mâu đâm trúng, cùng kỵ binh phản quân đuổi
theo, loạn đao chém giết.

Tình thế vạn phần nguy cấp!

Theo tình huống này mà chạy đến cửa thành bắc thì đám cấm quân cũng sẽ bị
chết sạch hoàn toàn, khi đó đừng nói là ra khỏi thành, dù có đem đi chôn cũng không biết có được vinh hạnh này hay không.

“ Tướng quân,
trên người ngài trúng không ít tên, ngài chịu nổi không?” Một binh sĩ
cấm quân vượt ngựa phóng qua, ở bên tai Phương Tranh lo lắng hô lên. Bảo hộ Phương Tranh là sứ mạng đầu tiên của đám cấm quân, không nghĩ tới
vừa đột phá vòng vây chạy ra, vị Phương đại nhân này lại trúng tên, lại
không chỉ là một mũi tên. Trong phản quân cũng có không ít thần xạ thủ,
Phương Tranh lại là người chạy đầu tiên, tự nhiên là nhân vật trọng yếu, cho nên Phương Tranh liền biến thành mục tiêu công kích của đám thần xạ thủ.

“ Ta trúng tên sao?” Phương Tranh kinh hãi, quay đầu lại
nhìn, nhìn thấy sau lưng cắm vô số mũi tên, từ xa nhìn lại chẳng khác gì một con nhím đang nằm trên lưng ngựa.

“ Hỏng rồi, hỏng rồi! Ta
muốn chết!” Phương Tranh hét lớn, nhưng hắn còn chưa đánh mất lý trí,
hắn rất kỳ quái, vì sao bản thân trúng nhiều tên như vậy lại không hề có cảm giác đau đớn?

Rất nhanh hắn liền tìm được nguyên nhân, trước khi xuất phát, dưới tâm lý sợ chết, hắn liên tiếp đòi mặc ba bộ khôi
giáp vào người, nặng thì có nặng một chút, nhưng năng lực phòng bị của
ba kiện khôi giáp không thua gì áo chống đạn của kiếp trước. Hiện tại
nhờ tác dụng của ba lớp khôi giáp, mà đã cứu cho hắn một mạng!

Phương Tranh vừa giục ngựa chạy vội, vừa quay đầu nhìn đám quân sĩ cấm quân
càng ngày càng ít. Tiếng la hét của truy binh liên tiếp vang lên, Phương Tranh và đám cấm quân phảng phất như rơi vào tuyệt cảnh bốn bề thọ
địch.

Không thể tiếp tục chạy như vậy, mọi người sớm muộn sẽ chết hết sạch sẽ.

Phương Tranh quay đầu lớn tiếng mệnh lệnh: “ Mọi người tản ra! Hay nhất bỏ
ngựa, tiến vào những hẻm nhỏ trong thành hoặc nhà dân, đợi cơ hội lại
chạy!”

Một gã cấm quân lớn tiếng nói: “ Không được, tướng quân! Hoàng thượng mệnh lệnh chúng ta phải bảo hộ ngài…”

Hình tượng đột phá vòng vây anh dũng của Phương Tranh đã in sâu vào trong
lòng bọn hắn, cho nên hắn gọi Phương Tranh là tướng quân, thì đó cũng là một điều hiển nhiên.

“ Bảo hộ cái rắm! Lão tử anh dũng như vậy, còn cần các ngươi bảo hộ? Nhanh cút! Càng xa càng tốt!” Phương Tranh giận dữ nói.

Một nguyên nhân là bận tâm đến tính mạng đám cấm quân, một đám người chạy
chung một chỗ, mục tiêu quá lớn, phản quân bên trong thành nhìn thấy
khẳng định sẽ vây truy chặn đường, tỷ lệ sống sót của mọi người khẳng
định phi thường xa vời.

Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất, Phương Tranh cho rằng mình đi một mình, thì cơ hội chạy ra thành càng lớn hơn
nữa, thừa dịp loạn lạc đục nước béo cò là cường hạng của Phương Tranh,
nếu như có một đám người theo đuôi, hắn khẳng định mình không có cơ hội
thi triển sở trường đặc biệt.

Cấm quân quân kỷ sâm nghiêm, kỷ
luật nghiêm minh, nếu Phương Tranh đã phân phó như thế, chúng binh sĩ
không dám nhiều lời, đều gấp giọng nói bảo trọng, sau đó đều tự tản ra,
bỏ ngựa, đi bộ lủi vào trong những con hẻm nhỏ hai phía bên đường.

Phương Tranh thúc ngựa chạy hơn mười trượng, sau đó lặc cương ngừng lại, trong tai nghe được tiếng hét truyền đến, mau chóng bỏ ngựa ven đường, khom
người như kẻ ăn trộm gà của nhà nông, nhanh chóng lủi vào một con hẻm
nhỏ vô danh.

Phương Tranh vừa chạy vừa cởi khôi giáp cắm đầy mũi
tên, cởi hết chỉ còn lại một kiện áo khoác, người đã biến mất vào trong
những con hẻm nhỏ liên miên phức tạp bên trong thành.

Hiện tại
trong lòng Phương Tranh rất đắc ý, chạy được vào trong những con hẻm nhỏ này, thì an toàn của bản thân xem ra đã được bảo chứng.

Bởi do
Phương Tranh từng vì chuyện phóng hỏa căn cứ của mình, bị bách tính khắp thành truy sát đánh cho thê thảm, lúc đó hắn giống như một con chuột
qua đường bị kinh hoảng trốn chui trốn lủi, tuy cuối cùng bị Ôn Sâm dẫn
người bắt lại, nhưng toàn bộ những hẻm nhỏ phức tạp không gì sánh được
trong thành đã bị hắn gắt gao ghi nhớ, không bao giờ còn bị lạc đường
nữa.

“ Đánh nhau, ta không được, nhưng bỏ trốn thì các ngươi lại
không được…” Ẩn thân trong một mảnh nhà hoang, Phương Tranh thở hổn hển, đắc ý khép mắt, khóe miệng toát ra dáng tươi cười như kẻ trộm.

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #180