Loại chuyện công này, Phương Tranh chưa từng suy nghĩ qua, bỏ đi những
lời nói suông không thực tế như trung quân ái quốc gì đó, mục đích cuối
cùng khi lập công là muốn gia quan tấn tước, đối với việc này, Phương
Tranh càng không có hứng thú, hiện tại bản thân hắn đã là bá tước, còn
thêm một chức quan nhàn tản, trong nhà còn có một sản nghiệp phú khả
địch quốc đang chờ hắn kế thừa, hắn nghĩ cho dù đến kiếp sau hắn cũng
cần tiếp tục truy cầu điều gì, chỉ cần kiên định cưới mấy lão bà, trên
đỉnh đầu còn mang hào quang con rể của hoàng đế, bảo vệ cho tốt sản
nghiệp của gia đình, cứ thường thường sinh hoạt nhàn tản vài chục năm,
cuối cùng hưởng thọ ở trên bụng nữ nhân rồi chết tại nhà.
Không
thể nói suy nghĩ của hắn là sai lầm, dù sao mỗi người không phải ai cũng có chí khí nuốt trọn thiên hạ, vươn thẳng trời cao, kiếp trước Phương
Tranh chỉ là một sinh viên gia cảnh bình thường, sau khi xuyên qua tới
cổ đại, có quan có tước có tiền đã làm hắn rất thỏa mãn, tiểu phú là an, tư tưởng bình dân trong lòng hắn đã chiếm cứ địa vị chủ đạo.
Kinh thành đã bị phản quân chiếm đóng, hiện tại hoàng thượng lại muốn hắn đi lập công, dùng cái mông suy nghĩ cũng biết, lúc này lập công khẳng định là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nói cửu tử nhất sinh còn là khách khí, quả thật chính là mười phần chết mà không có được một phần sống. Đối
với chuyện nguy hiểm, từ trước đến nay quan điểm của Phương Tranh là có
bao xa thì tránh bao xa.
Phương Thanh lộ vẻ mặt kinh khủng nhìn
hoàng thượng, run run môi nói: “ Hoàng thượng…Thân thể vi thần có chút
khó chịu, đại khái chắc tối uống rượu nhiều, muốn về nằm một hồi, ngài
và các đại thần trò chuyện, vi thần xin cáo lui…”
“ Trường Bình,
mau tới đây, dìu ca ca trở về phòng nghỉ ngơi, ca ca kể chuyện xưa cho
nàng nghe, cái gì? Triệu Tử Long phá bảy ải cứu A Đẩu? Không không
không, cố sự đó quá vô nghĩa, ta giảng cho nàng nghe chuyện Gia Cát
Lượng vừa xuống núi liền bị người ta đánh cho bụi đất đầy người…”
Phương Tranh và Trường Bình lảo đảo đi hướng hậu viện, Phương phủ quá lớn nên
ba bốn ngàn cấm quân của hoàng thượng không có khả năng bảo vệ hết toàn
bộ, vì vậy tướng lĩnh cấm quân quả đoán co rút lại phòng ngự, đem phạm
vi phòng ngự thu nhỏ lại từ cửa lớn đến hậu viện, tất cả người của
Phương phủ đều tập trung ở chỗ này, những địa phương khác đành bỏ qua.
“ Phương Tranh, lúc này nếu ngươi lâm trận bỏ chạy, phản quân sớm muộn gì cũng sẽ công thẳng vào phủ đệ của ngươi, bao quát cả phụ mẫu lẫn thê tử đều phải rơi vào hạ tràng thê thảm, ngươi cần phải hiểu rõ điều này!”
Khóe miệng Phương Tranh nhếch lên, đã sắp khóc ra tiếng.
Không cam lòng xoay mặt nhìn hoàng thượng, Phương Tranh bất đắc dĩ nói: “ Hoàng thượng rốt cục muốn làm gì?”
Hoàng thượng nhìn bàn tay Phương Tranh và Trường Bình đang nắm chặt nhau,
trong mắt hiện lên vài phần ôn nhu, hoàng thượng khẽ cười nói: “ Trẫm
muốn ngươi đi cầu viện binh!”
Phương Tranh nghe vậy hai chân mềm nhũn, may là có Trường Bình đứng một bên đỡ hắn.
Phương Tranh nhìn phía Trường Bình, giọng nói nức nở: “ Mật nhi, nghe được chứ? Phụ hoàng nàng muốn đùa chơi chết ta…”
Chung quanh có cường địch bao vây lại muốn một người ngay cả ngựa cũng không
biết cưỡi như Phương Tranh lao ra khỏi thành đi tìm viện binh, đúng là
quá mức làm khó hắn.
Trường Bình từ lâu vẫn lấy thân phận là
thiếu phu nhân của Phương gia thì đương nhiên phải nói giúp phu quân của mình, nghe vậy bất mãn nhìn hoàng thượng hừ một tiếng nói: “ Phụ hoàng, viện binh đương nhiên phải tìm nhưng cũng không đến mức phải buộc phu
quân của thần nhi tự mình đi tìm chứ? Nơi này có nhiều đại thần như vậy, còn có vài ngàn cấm quân tướng sĩ, ngài phái ai mà không được, cần gì
phải buộc phu quân của thần nhi đi chứ.”
Phương Tranh cảm động
đến rơi nước mắt, ở một bên càng không ngừng gật đầu phụ họa: “ Hay! Hai ta còn chưa động phòng, một hồi ta đi ra bị người ta bắn thành một con
nhím, nàng thủ tiết có phải oan lắm không!”
Trường Bình đỏ mặt, giậm chân sẵng giọng: “ Ngươi câm miệng! Đã là lúc nào rồi, còn nhớ mãi chuyện động phòng!”
Phương Tranh cầu xin: “ Hoàng thượng, đi tìm viện binh rất nhiều người có khả
năng, sao ngài nhất định phải tuyển chọn ta nha? Nếu thực sự ngài tìm
không được người, ta giúp ngài đề cử mấy người? Sát thủ ca ca bên cạnh
ta rất thích hợp, chỉ là hắn quá yêu tiền, định giá rất cao, nhưng ngài
yên tâm, ta trả tiền cho, vì quốc gia và hoàng thượng, phí cho sát thủ
ca ca đều do ta trả hết!”
Hoàng thượng cười mà lắc đầu: “ Việc này chỉ có thể do ngươi đi làm, bất luận ai khác đều không được.”
“ Vì sao nha?” Phương Tranh không giải thích được nói. Lẽ nào ta có gương mặt thích hợp đi tìm viện binh, loại vai diễn làm pháo hôi chết thay
cho kẻ khác?
“ Bởi vì trẫm muốn ngươi đi tìm, chính là Long Vũ quân Phùng Cừu Đao.” Hoàng thượng sầm mặt nói.
“ Phùng Cừu Đao…Hoàng thượng, dù là muốn đi thỉnh quân đội của Phùng Cừu
Đao, cũng không nhất định phải là ta đi chứ.” Vẻ mặt Phương Tranh đau
khổ nói.
Hoàng thượng sầu lo nói: “ Bên trong thành bị phản quân
đánh vào, nhưng Long Vũ quân và Thần Sách quân chỉ đóng quân cách thành
có sáu mươi dặm lại không hề động tĩnh, trẫm lo lắng…”
“ Hoàng
thượng, vi thần dùng đầu mình đảm bảo, Phùng Cừu Đao quyết sẽ không phản bội ngài!” Chuyện liên quan đến sự trung thành của bằng hữu, Phương
Tranh vẻ mặt nghiêm túc nhanh miệng nói.
Hoàng thượng khẽ gật
đầu: “ Trẫm cũng mong muốn Phùng Cừu Đao sẽ không đi theo nghịch tặc,
Phùng Cừu Đao là người trung lương, đã suất binh thâm nhập thảo nguyên
Đột Quyết, lập được đại công, hơn nữa đã nhận chức đại tướng Long Vũ
quân nửa năm, hẳn là sẽ không bị người mua chuộc nhanh như vậy…”
Phương Tranh vội la lên: “ Hoàng thượng, ngài đừng có hiểu lầm hắn, mặc kệ hắn nhận chức đại tướng quân bao lâu, cũng sẽ không bao giờ bị người mua
chuộc đâu.”
Nếu nói một hán tử quang minh lỗi lạc đầy tâm huyết
như Phùng Cừu Đao lại bị Phan thượng thư thu mua, đánh chết hắn cũng
không tin.
“ Hừ! Bên trong thành hỗn loạn như vậy, nếu hắn có tâm trung quân cứu giá, vì sao lại chậm chạp không phát binh tới cứu?”
Hoàng thượng sầm mặt hừ lạnh nói.
“ Hay là hắn có chuyện gì làm lỡ thời gian, tỷ như ăn phải thứ gì bậy bạ nên bị tiêu chảy…”
Để chứng minh sự thuần khiết của Phùng Cừu Đao, Phương Tranh chăm chú suy
nghĩ một chút, nói: “ Phùng Cừu Đao không kịp chạy tới cứu giá, khả năng có rất nhiều nguyên nhân, thứ nhất sợ ném chuột vỡ đồ, lo lắng hoàng
thượng rơi vào tay phản quân, cho nên hắn không dám vọng động, thứ hai
Phùng Cừu Đao mới tiếp quản Long Vũ quân được nửa năm, nếu trong Long Vũ quân có tướng lĩnh đã bị Phan thượng thư mua chuộc, lúc này cho dù hắn
có muốn suất quân tới cứu giá, chỉ sợ cũng không chỉ huy được tướng lĩnh thủ hạ, huống chi chuyện liên quan đến mưu phản, thủ hạ tướng sĩ nếu
không đầy đủ tín nhiệm đối với hắn, khẳng định cũng không dám tùy tiện
theo hắn vào thành…”
Nói đơn giản, hiện tại tình trạng của Phùng Cừu Đao cũng không tốt lắm.
Hoàng thượng nở nụ cười: “ Trẫm nhìn ngươi mỗi ngày đần độn không chút lý
tưởng, còn tưởng rằng cả đời này ngươi luôn luôn hồ đồ, không nghĩ tới
ngươi còn không ngu ngốc, hiểu rõ được tình thế…”
Phương Tranh mất hứng, lời này đang khen ta hay là chửi xéo ta đây?
“ Suy đoán của trẫm và ngươi cũng như nhau, cho nên trẫm dự định phái
ngươi ra khỏi thành cầm theo lệnh điều binh do đích tay trẫm viết đưa
cho Phùng Cừu Đao, sau đó suất quân vào thành cần vương, đánh tan phản
quân.”
Hay, đi một vòng lại quay về chính đề nữa rồi.
“
Hoàng thượng, vì sao nhất định phải là ta đi nha? Phái ai cũng như nhau
mà? Chỉ cần là người tín nhiệm được bên cạnh ngài không phải là được
sao? Tỷ như nói, ai! Tào công công, ngươi mau tới giúp hoàng thượng làm
một việc béo bở thế này, hạ quan tặng cho ngươi đó…Ai, ngươi trốn cái gì nha…Đồ sợ chết, hừ!”
Sắc mặt hoàng thượng trầm xuống: “ Đủ rồi!
Đừng hồ nháo nữa! Thời gian khẩn cấp chỉ có thể do ngươi đi làm, trẫm
biết Cừu Đao có giao tình không cạn với ngươi, vào lúc khẩn yếu này, chỉ có ngươi cầm theo lệnh điều binh do chính tay trẫm viết thì hắn mới có
thể tin tưởng, nếu phái người khác đi, khả năng hắn sẽ cho rằng trẫm bị
phản quân hiếp bức mới hạ ý chỉ.”
…….
Ngoài cửa tây hoàng cung.
Phan thượng thư mặt trầm như nước gắt gao nhìn chăm chú cửa cung.
Quân đội phản kháng bên trong thành đã bị tiêu diệt gần như hoàn toàn, kinh
thành Hoa triều lập quốc hơn trăm năm cũng chưa từng gặp qua khói lửa
chiến tranh, tiếng la thảm của bách tính kinh hoàng chạy trốn, tiếng
gào, loạn thành một đoàn, nơi nơi đều là những cảnh tượng thê lương đổ
nát, thi thể nằm đầy khắp nơi. Phản quân dưới trướng Triệu Hổ đã nghiêm
mật khống chế toàn bộ các con đường trong thành, nha môn, những ai dám
can đảm phản kháng, bất luận là binh sĩ hoặc bình dân, cũng đều bị tàn
sát, đã có vô số quân sĩ cùng bình dân bách tính chết dưới loạn đao, bởi vì quân thủ bị trong thành cũng không nhiều lắm, phản quân một đường
mãnh công, rất nhanh liền đánh giết tới cửa tây của hoàng cung.
“ Lão đại nhân, hạ lệnh tiến công chưa?” Triệu Hổ bước lên trước, cung
kính hỏi. Hắn biết, tòa hoàng cung tập trung quyền lực danh lợi khắp
thiên hạ ngay trước mắt này, vẫn là thứ mà lão đại nhân cực độ khát vọng chiếm được.
Từ khi bị cấm quân vây khốn, Phan thượng thư liền
biết, tình thế đã đến lúc trở mặt, sau khi quyết định phát binh khởi sự, hắn mở mật đạo trong thư phòng, lệnh toàn gia già trẻ đi qua mật đạo ra khỏi thành, sau khi hội họp với phản quân của Triệu Hổ, liền hạ mệnh
lệnh tiến công kinh thành.
Mật đạo hắn làm ra từ mười năm trước,
nguyên cho rằng dưới sự tin tưởng của hoàng thượng, sẽ không có ngày nào phải dùng đến nó, không nghĩ ra hôm nay lại phải dùng tới nó rồi. Hoàng cung cũng như ngày thường, thoạt nhìn nguy nga, túc mục, nóc cung
điện màu hoàng kim, tượng trưng cho người vào làm chủ sẽ tôn quý cỡ nào, hào hoa xa xỉ, tập trung quyền lực và phú quý lớn nhất thiên hạ, là nơi mà hắn phải dập đầu cả đời, nhìn sắc mặt của người khác cả đời, rốt cục hắn đã đợi được ngày hôm nay. Chỉ cần quân đội công vào, toàn bộ mọi
thứ bên trong đều thuộc về hắn, bao quát cả chiếc ngai vàng óng ánh lóa
mắt trên kim loan điện.
Hít sâu vài hơi, đè nén sự kích động
trong lòng, vào lúc này, còn chưa thể đắc ý, Phan thượng thư hơi khép
đôi mắt, trầm giọng nói: “ Đã hẹn ước xong bốn lộ đại quân khác vì sao
không nghe động tĩnh? Chẳng lẽ sự tình có gì biến hóa?” Việc này quá mức kỳ quặc, Phan thượng thư mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.
Triệu Hổ lắc đầu nói: “ Môn hạ không biết, môn hạ đã phái thám tử đi ra tìm hiểu.”
Sắc mặt Phan thượng thư vẫn không thay đổi, nhưng trong mắt đã có một chút
kinh hoảng, lẩm bẩm: “ Chỉ mong sẽ không có biến hóa gì mới tốt…”
Triệu Hổ nhẹ giọng hỏi: “ Lão đại nhân, hạ lệnh tiến công chưa?” Hoàng cung
nằm ngay trước mắt, dễ như trở bàn tay, vào hoàng cung, việc này xem như đã thành công hơn phân nửa.
Phan thượng thư lại nghĩ đến việc khác: “ Hắn đang ở trong phủ Phương Tranh sao? Xác định rồi sao?”
Triệu Hổ gật đầu nói: “ Xác định, hôm nay là ngày đại hỉ của Phương Tranh và
Trường Bình công chúa, làm sao hắn lại không tới đó được?”
Phan
thượng thư híp mắt nói: “ Như vậy rất tốt, Phương Tranh là một cây gai
trong lòng lão phu, nếu bọn họ đều ở trong đó, lão phu vừa lúc đi tới
một lưới bắt gọn – Triệu Hổ, trong tay còn được bao nhiêu binh lực?”
Triệu Hổ tính nhẩm một chút, nói: “ Sau khi đánh vào kinh thành, đánh với
quân thủ bị, thương vong không nhỏ, hiện tại binh sĩ còn khả năng chiến
đấu không đủ ba vạn.”
Phan thượng thư nhíu nhíu mày: “ Nếu bốn lộ đại quân khác không đúng thời gian tới, chờ Thần Sách quân và Long Vũ
quân ngoài thành chạy tới, chỉ bằng ba vạn binh sĩ trong tay, sợ rằng
duy trì không được bao lâu, không biết vì sao bốn lộ đại quân lại không
khởi sự đúng hẹn, trước khi quân đội ngoài thành chạy đến, lão phu phải
bắt sống được hoàng đế, như vậy mới có khả năng uy hiếp.”
“ Phân
ra một vạn binh mã, đánh hoàng cung, lại phân một vạn khác, nghiêm mật
khống chế các nơi yếu hại trong thành, còn lại tất cả đều theo lão phu
đi Phương phủ, đã đến thời gian đối mặt cùng hắn rồi.”
“ Tuân mệnh.”
Không hề nhìn tiếng kêu thảm thiết của bách tính và quân thủ bị trước khi
chết vang đến, gương mặt Phan thượng thư không chút biểu tình giẫm lên
mảnh đất bị máu nhiễm đỏ tươi, từng bước tiến thẳng hướng Phương phủ.
“ Răng rắc!”
Luồng thiểm điện chói mắt cắt qua đêm tối, chiếu sáng những thi thể thê thảm
nằm khắp nơi trên mặt đất, rõ ràng mà lóa mắt, nhìn giống như địa ngục
nhân gian.
“ Nhất tướng công thành vạn cốt khô, bọn họ, đều là
đáng chết.” Phan thượng thư không chút chớp mắt đi ngang qua những thi
thể kia, trong lòng yên lặng nói.
Phía sau hắn truyền đến tiếng
kèn hiệu tập hợp của quân đội, đội ngũ mặc áo giáp nón sắt chỉnh tề lẫm
liệt, giơ cao cương đao trong tay, giống như một đám sài lang được thả
ra khỏi lồng giam, đi theo phía sau Phan thượng thư tiến tới Phương phủ.
Cùng lúc đó, tiếng kèn tiến công hoàng cung cũng nổi lên.
………..
Bên trong Phương phủ.
Chiến loạn trước mắt, những tân khách và các đại thần đến chúc mừng hôn lễ
của Phương Tranh và Trường Bình đều hoảng sợ tụ tập lại ngoài đại sảnh
trong viện, đều đưa ra những chủ ý đầu hàng hoặc liều mạng. Binh sĩ cấm
quân lại không hề hoảng loạn, dưới sự chỉ huy của các quan quân, những
cây cối được trồng bên trong Phương phủ đều bị chặt xuống, chồng chất
sau cửa lớn, xem như xây dựng công sự phòng ngự đơn giản.
Phương Tranh còn đang nỗ lực thuyết phục hoàng thượng.
“ Hoàng thượng, dù thần ra được ngoài phủ, nhưng làm gì có bản lĩnh lao ra khỏi thành…”
“ Vô phương, trẫm phân phối ba trăm cấm quân cho ngươi, các ngươi tiến
thẳng cửa thành bắc giết ra một con đường máu hẳn là không thành vấn
đề.” Hoàng thượng đã chuẩn bị rất chính xác, dù là đường đi cũng đã nghĩ luôn cho hắn.
“ Hoàng thượng, nếu như thần đi, gia đình già trẻ
của ta làm sao bây giờ?” Phương Tranh quay đầu lại nhìn Phương lão gia
và Phương phu nhân, còn có Trường Bình, Yên Nhiên, Phượng tỷ, Tiểu
Lục…Bọn họ đều cần hắn bảo hộ, lúc này làm sao có thể nhẫn tâm rời đi?
“ Trẫm sẽ bảo hộ bọn họ.” Hoàng thượng nhàn nhạt nói: “ Ngươi ở lại đây,
lẽ nào có được bản lĩnh bảo hộ bọn họ sao? Nếu phản quân giết đến, phụ
mẫu của ngươi, thê tử, và luôn cả bản thân ngươi ở bên trong, tất cả đều khó tránh được cái chết.”
“ Điều đó cũng không nhất định…Mọi
người cùng nhau chạy ra thành, không phải là không có việc gì sao?”
Phương Tranh lòng mang may mắn nói.
“ Chạy? Chạy bằng cách nào?” Hoàng thượng cười chế nhạo.
Phương Tranh quay đầu, mắt hàm chờ mong nhìn Phương lão gia nói: “ Phụ thân,
nhà chúng ta có mật đạo không? Loại mật đạo có thể thông ra ngoài
thành.”
Phương lão gia trợn mắt: “ Không có.”
Phương Tranh bi phẫn nói: “ Sao lại không có? Nhà Phan thượng thư có nha…”
Phương lão gia cả giận nói: “ Lão phu làm người đường đường chính chính, cũng
không làm ra chuyện đuối lý, vì sao phải làm mật đạo?”
Xong rồi, người cổ đại thật quá nhiều người cứng nhắc.
Đang định tiếp tục dây dưa với hoàng thượng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân và tiếng vó ngựa, những tiếng động tựa hồ như gõ vào
tâm khảm của mọi người, mơ hồ mang theo khí tức máu tanh sát phạt, giống như tử thần triệu hồi, hướng mọi người phát sinh lời mời đến từ địa
ngục…
Ngoài cửa lớn Phương phủ, kỵ binh đầu tiên xuất hiện trực
tiếp phóng ngang qua cửa lớn Phương phủ, cũng không dừng lại, sau đó đại bộ phận chen chúc tới, trầm mặc bao quanh Phương phủ, sân rộng ngoài
cửa lớn có năm ngàn phản quân tay cầm cương đao trường mâu, ánh mắt băng lãnh nhìn chăm chú vào hai cánh cửa cao lớn đang treo một đôi đèn lồng
đỏ thẫm.
Bên trong phủ mọi người đều biến sắc, rốt cục phản quân đã tới.
Hai mắt hoàng thượng ẩn sát khí, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt, thật lâu không nói một câu.
“ Cựu thần tham kiến hoàng thượng, cung nghênh hoàng thượng hồi cung.” Thanh âm Phan thượng thư từ rất xa, ngoài cửa truyền đến.
Phương Tranh nghe vậy giận dữ, mẹ nó! Lão già kia, hôm nay ngày đại hỉ của lão tử đều bị lão hỗn đản ngươi phá sạch!
Hoàng thượng thở dài một tiếng, ở phía sau cánh cửa nặng nề, trầm giọng nói: “ Lão thượng thư, không nghĩ tới ngươi đã đi con đường này.”
Thanh âm của Phan thượng thư không một chút dao động, trước sau vẫn cung kính như một: “ Cựu thần muôn lần đáng chết! Cầu hoàng thượng thứ tội!”
“ Vì sao? Lão thượng thư, vì sao? Bao năm nay trẫm có từng bạc đãi ngươi?”
Dĩ vãng quân thần gặp mặt, bầu không khí hòa thuận như cá gặp nước đã sớm
bị không khí giương cung bạt kiếm của song phương che phủ.
Một
người ở bên trong cửa, một người ở ngoài cửa, một đôi lão nhân tương
giao hơn nhiều năm, cách tấm cửa lớn trầm trọng, giọng nói bình thản kể
rõ niềm oán hận cùng mâu thuẫn chất chứa.
“ Là thời, là thế.
Hoàng thượng, thứ cựu thần nói thẳng, bao năm gần đây bên người của ngài đầy rẫy những kẻ tiểu nhân, thế cho nên hoang phế quốc sự, chính vụ hỗn loạn, bách tính trôi giạt khắp nơi, phản loạn nảy sinh khắp chốn, hoàng thượng, cựu thần không còn sở cầu, chỉ nguyện suất quân thanh trừ tiêu
diệt, trả lại cho thiên hạ bách tính một lãng đãng càn khôn! Như vậy,
tuy cựu thần có bị hoàng thượng thiên đao vạn quả, dù chết cũng không
hối hận!”
Phan thượng thư nói ra thật chính khí nghiêm nghị, cử chỉ lĩnh binh tác loạn, làm như không hề tư tâm.
“ Ngươi thối lắm! Phan Văn Viễn ngươi đúng là miệng rắm chó! Phá hủy hôn
sự của lão tử, khởi binh tác loạn còn dám nói kiểu đạo mạo trang nghiêm, bản thân muốn làm hoàng đế thì cứ việc nói thẳng, không nên đem lão
bách tính hay tiểu nhân gì đó ngụy trang, ngươi cho là người trong thiên hạ đều là người mù sao? Ta phi! Loạn thần tặc tử, người người đều có
thể tru diệt!” Phương Tranh nhảy dựng lên tàn bạo mắng.
Dù sao
mọi người đều không thể sống sót, không bằng chửi mắng cho thống khoái.
Cừu mới lại thêm hận cũ, Phương Tranh mắng thật nhẹ nhàng vui vẻ lưu
loát.
“ Câm miệng!” Hoàng thượng thấp giọng trách mắng: “ Lúc này cần ngươi lắm miệng sao? Nhanh! Trẫm giao ba trăm cấm quân cho ngươi,
lao ra đi tìm Phùng Cừu Đao điều binh cho trẫm, an nguy của trẫm và
người nhà ngươi, toàn bộ đều phải trông cậy vào ngươi đó!”
Phương Tranh vươn cổ, cường ngạnh nói: “ Không! Vi thần chỗ nào cũng không đi, người đâu! Đưa cho ta một thanh đao! Ta muốn xung phong đi ra ngoài,
cùng lão hỗn đản họ Phan kia liều mạng! Cho lão hỗn đản biết, lão tử là
trung thần, không phải tiểu nhân!”
Rất hiển nhiên, “ tiểu nhân”
trong miệng Phan thượng thư, chính là chọc giận vị Phương đại thiếu gia
vốn luôn tự xưng là trung thần này.
Mọi người trong Phương phủ
cũng hiểu rõ tính tình Phương Tranh, thấy lúc này hắn thật khó có được
lòng thiết huyết như vậy, đều kinh ngạc mở to hai mắt.
Phải biết
rằng, trong số nhiều người bị vây trong Phương phủ, tuy rằng Phương
Tranh không thể nói là có bản lĩnh, nhưng hắn tuyệt đối là người sợ chết nhất, hiện tại người sợ chết nhất này không ngờ lại lộ ra một mặt bưu
hãn dũng mãnh, thực sự làm kẻ khác phải khởi lòng kính trọng.
“ Phương Tranh đừng hồ đồ!”
“ Không! Ta phải đi ra ngoài liều mạng với hắn!” Phương Tranh bướng bỉnh giống như một hài tử bốc đồng.
Hoàng thượng cả giận nói: “ Ngươi…tốt lắm! Người đâu, cho hắn một cây đao, cho hắn đi ra ngoài liều mạng đi.”
Phương Tranh tiếp nhận cương đao, cầm trong tay suy nghĩ một chút, vẻ mặt đang lãnh khốc dữ dằn, lập tức bỗng nhiên biến đổi, hướng hoàng thượng nịnh
nọt cười nói: “ Hoàng thượng, ngài đừng xem là thật nha, vừa rồi vi thần chỉ là tùy tiện nói một chút, để biểu thị vi thần là một trung thần
không sợ chết mà thôi, chuyện liều mạng nguy hiểm như thế, cứ giao cho
tướng sĩ thủ hạ của ngài đi…”
Nói xong hắn cầm cương đao trong
tay cẩn thận đưa cho binh sĩ cấm quân bên cạnh, trong miệng còn không
ngừng nói: “ Ai, cẩn thận một chút, đừng cắt trúng ta, cầm cho kỹ, cách
xa ta một chút…Ai nha, cái chuôi hung khí này thật sự là đáng sợ…”
Mọi người: “…”