Chương 170: Trộm Rượu (Hạ)


Mập Mạp cứng người lại, ngay tức thì sắc mặt trắng nhợt. Bỗng
nhiên hắn cảm giác mình đang tính làm gì đối với ổ khóa nhà của huynh
trưởng, chuyện này nói ra nghe cũng không hay a, huống chi huynh trưởng
của hắn còn là thái tử đương triều. Mà hắn cũng là hoàng thân quốc
thích, hiện giờ đánh chủ ý lên chiếc khóa cửa hầm nhà huynh trưởng trông có vẻ giống với cái loại hại nước hại dân, nghiên cứu như thế nào để mở được ổ khóa, Mập Mạp cảm nhận, chuyện này phi thường hoang đường.

Ngay tức thì đứng bật người lên, Mập Mạp ho khụ khụ, hướng Phương Tranh cùng Tiêu Hoài Viễn đang chăm chú nhìn ổ khóa, mà chắp tay: “ Hai vị nhanh
lên, ta có việc phải đi trước, mọi chuyện coi như ta không nhìn thấy
gì.”

Nói xong xoay người nhấc chân muốn đi, hắn chỉ hi vọng hai
vị hại nước hại dân này đang chăm chú vào nghiệp lớn nghiên cứu ổ khóa
mà không quản đến hắn, để cho hắn nhanh chóng biến mất, như thế, mặc kệ
hai vị này có phạm phải chuyện thiên kinh động địa gì, hắn cũng coi như
không hề hay biết, giảm đi được vài phần xấu hổ khi đối mặt với thái tử. Dù sao quan hệ của Mập Mạp cùng thái tử tuy nói rằng không được tốt cho lắm, nhưng nhiều năm qua luôn luôn duy trì bộ dạng hòa thuận giả tạo.
Cho dù có âm thầm bất mãn với nhau nhưng cũng không nên tới nhà của hắn
ăn trộm đồ vật này nọ, bản thân cũng là hoàng thân quốc thích, làm như
vậy không khỏi có điểm quá mất mặt.

Đáng tiếc, trời không theo
lòng người, một bàn tay xuất quỷ nhập thần vươn ra, mạnh mẽ kéo hắn trở
lại. Mập Mạp quay đầu, thấy Phương Tranh đang nhìn hắn mỉm cười, biểu
tình thuần khiết so với hoa bách hợp còn tinh khiết hơn, Mập Mạp trong
lòng thở dài, sớm biết tiểu tử này sẽ không bỏ qua cho hắn.

“ Đã
bước vào trong núi vàng, há lại có thể tay không mà về? Hảo tửu trăm năm đó nha, ngươi không động tâm sao? Không muốn chính miệng mình nếm thử
hương vị hay sao?” Phương Tranh trong mắt lưu động một tia sáng kì dị,
giống như hắn đang muốn thôi miên Mập Mạp.

Mập Mạp nuốt nước
miếng, nỗ lực cự tuyệt nói: “ Nhưng thái tử sắp phái người đến lấy rượu
ra để chiêu đãi khách nhân, nếu có người phát hiện ra chúng ta, chỉ sợ
tương lai gặp mặt đều cảm thấy khó xử, Phương huynh, chúng ta vẫn là nên nắm chắc thời gian….”

“ Đúng rồi! Cho nên chúng ta phải nắm
chắc cơ hội, nhanh chóng mở ổ khóa này ra, Mập Mạp ngươi thường hay nhắc nhở đúng thời điểm, luận về tầm nhìn xa trông rộng, ngươi so với ta còn hiểu biết hơn nhiều….” Phương Tranh cắt ngang lời của Mập Mạp, hứng trí bừng bừng nói.

“A?” Khuôn mặt thịt béo trợn tròn mắt, mơ hồ muốn giải thích nói: “ Không…….Ta không phải có ý tứ này!”

Phương Tranh không thèm quan tâm, ngồi xổm người xuống thúc giục Tiêu Hoài
Viễn đang dùng thanh sắt mở khóa, nói: “ Uy, ngươi được chưa a? Chọc cả
nửa ngày cũng không mở được, nếu ngươi thật sự không làm được thì để cho ta tới.”

Tiêu Hoài Viễn cười khổ: “ Phương huynh cách ngươi nói
dễ khiến cho người ta hiểu lầm, chỉ mở trộm khóa mà thôi, đừng nói như
đang làm việc ám muội có được hay không?”

Phương Tranh vỗ bả vai Mập Mạp an ủi, cười nói: “ Nếu trộm được vật đó tới tay, cho ngươi nếm thử trước.”

Mập Mạp thần sắc khẩn trương, nhịn không được dáo dác nhìn chung quanh. Sợ
bị người ta phát hiện hành vi trộm đạo, nghe thế liền lau mồ hôi gượng
cười: “ Không cần, dạo này bỗng nhiên ta tín Phật, kiêng rượu.”

Phương Tranh ôm cổ Mập Mạp, biểu tình khinh thường chớp mắt nhìn hắn: “ Trong
hầm ngầm của thái tử thiên tàng địa bảo không ít, nói không chừng còn
cất giấu vàng bạc châu báu cùng xuân cung họa đồ, hoặc tỷ như tuyệt thế
thần binh, ngươi không tơ tưởng chút nào hay sao?”

Không đợi cho Mập Mạp đáp lời, Tiêu Hoài Viễn hưng phấn hô lớn: “ Con bà nó! Cuối cùng ta cũng mở được rồi!”

Phương Tranh mừng rỡ, vội vàng chạy tới.

Mập Mạp nghe được khóa đã mở, thần sắc càng thêm hoảng loạn, ngẩng đầu nhìn sắc trời, bỗng nhiên giống như đang nhớ lại một sự việc phi thường quan trọng, vỗ đùi nói: “ Ai nha! Ta đột nhiên nhớ ra, ái phi ở nhà đang chờ ta về uống canh của nàng nấu. Ta không trở về kịp thời sẽ khiến cho
nàng thương tâm, các vị cứ an tâm ở lại….”

Nói xong Mập Mạp không đợi cho Phương Tranh kịp phản ứng, thân mình béo mập dường như nhẹ
nhàng như chim yến, một cái tung cánh liền biến mất vô ảnh vô tung.

Phương Tranh cùng Tiêu Hoài Viễn kinh dị liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Hoài Viễn
nhìn về hư không, mở miệng tán thưởng: “ Hảo kinh công!”

Phương Tranh gật đầu phụ họa: “ Thật linh hoạt a…..”

Tiêu Hoài Viễn lườm xéo Phương Tranh một cái, không nóng không lạnh nói: “ Hắn có phải Phúc vương điện hạ không?”

Phương Tranh cả kinh nói: “ Làm sao ngươi biết được?”

Tiêu Hoài Viễn cười lạnh: “ Ngoại trừ hoàng thân tôn sư, ai dám xưng lão bà
trong nhà là ái phi? Ngươi cho rằng ta là ngốc tử phải không? Cái này
nghe còn không hiểu, thì uổng công ta lăn lộn nhiều năm trong thiên hạ.”

Phương Tranh bộ dạng uể oải nói: “ Hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, nói
đi, ngươi đến đây bẻ khóa, rốt cuộc có mục đích gì? Đừng nói với ta rằng ngươi đến là vì muốn trộm hảo tửu, ngươi vũ nhục nhân cách của ta cũng
không sao, nhưng ngươi đừng vũ nhục chỉ số thông minh của ta nha.”

Tiêu Hoài Viễn ánh mắt dị thường lóe lên: “ Ta thật sự là tới trộm rượu.”

Phương Tranh cười hắc hắc: “ Quên đi, chúng ta cũng không cần phải trợn mắt mà lừa gạt nhau, như thế không có ý nghĩa, đi vào trước nhìn một cái rồi
nói chuyện này sau.”

Nói xong Phương Tranh đẩy cửa ra, đi vào trước tiên.

Tiêu Hoài Viễn mỉm cười như trút được gánh nặng, theo phía sau Phương Tranh
bước vào bên trong, chỉ nghe Phương Tranh vừa đi phía trước vừa lẩm bẩm: “ Không nói thật với lão tử, chuyện trộm rượu ngày hôm nay, phải đi
dâng cáo trạng cho thái tử, toàn bộ mọi tội trạng đổ lên người của
ngươi.”

Tiêu Hoài Viễn đang cười tươi, đột nhiên cứng người lại.

Bên trong căn hầm này khô ráo, hơn nữa còn có lỗ thông gió nên cũng không
ngột ngạt lắm, bên sát tường có đặt một chiếc tủ kệ, trên mặt bày biện
nhiều đồ vật khác nhau. Phương Tranh trước còn cho rằng hầm ngầm của cổ
nhân dùng để chứa những thực vật tỷ như trái cây thịt khô chẳng hạn,
hiện tại mới biết chính mình đã sai lầm rồi. Chủ yếu, những đồ vật quý
hiếm cần phải được chống ẩm mốc, đều được bảo tồn trong hầm ngầm.

Tỷ như bút tích danh nhân, những bản tàng thư tuyệt tích đã lâu, đồ gốm sứ hiếm có, tất cả đều có ở trong hầm ngầm.

Phương Tranh mở to hai mắt nhìn, quan sát những đồ vật quý hiếm đang hiện ra
muôn màu muôn sắc trước mặt mình, trong lòng bắt đầu nhẩm tính, lấy một
tốc độ nhanh nhất định giá những đồ vật này.

Chậc chậc, quả nhiên thái tử có tiền a, nếu ta dùng vài cỗ xe ngựa, khoáng sạch mọi thứ
trong hầm ngầm này, lấy về bán đấu giá, khẳng định mười mấy vạn lượng là không thể tránh khỏi, nếu không, hiện tại bổn thiếu gia đi cầu tình
thái tử, nói rằng những đồ vật này nếu làm cho ngươi cảm thấy phiền
toái, chi bằng để cho ta đem xe ngựa tiến vào, một chuyến lại thêm một
chuyến a…..

Nghĩ tỉ mỉ lại, Phương Tranh vẫn là loại bỏ ý tưởng mê người này, phỏng chừng thái tử sẽ không bao giờ ưng thuận.

Tiêu Hoài Viễn đi gần lại chiếc tủ kệ, rút một cuốn tàng thư trên giá sách,
hắn lục lọi từng quyển một, giống như đang tìm một đồ vật trọng yếu gì
đó.

Phương Tranh vỗ vai hắn nói: “ Ai, rốt cuộc là ngươi đang tìm cái gì? Nói ra, ta tìm giúp ngươi cho nhanh.”

Tiêu Hoài Viễn cẩn thận đem cuốn tàng thư để lại chỗ cũ, nghiêm mặt: “
Phương huynh, ta không thể nói được, nhưng ngươi phải tin tưởng ta, ta
không phải là người xấu.”

Phương Tranh không đợi cho hắn nói dứt
lời, liền phì một tiếng: “ Nếu ngươi không phải là người xấu, ta đây
chẳng phải cũng thành thánh nhân hay sao? Lão Tiêu a, ngươi không muốn
nói bí mật của ngươi thì cũng không nên dát vàng lên mặt như thế, người
tốt người xấu trên đời này có thể phân định được hay sao? Nếu những
người trung quân ái quốc nhiều hơn, đám gian thần sẽ phải sống như thế
nào đây? Thí dụ ngay như ta, nhìn bộ dạng này của ta, giống người xấu
phải không? Nhưng ngược lại hành vi của ta thì sao, con mẹ nó ta chân
chính là một quân tử a! Ngươi nói ta phải đi chỗ nào kêu oan đây? Hiện
giờ thời thế loạn lạc, làm người tốt khẳng định sống không được lâu hơn
đám người xấu, xưa nay mỗi người ra vẻ đạo mạo, cả ngày giống như hiếu
tử hiền tôn ngâm thơ viết câu đối, nhưng một khi nhìn thấy mỹ nữ, thấy
vàng bạc, bộ dạng đạo mạo thường ngày tức thì biến mất lên chín tầng
mây, tựa như con mẹ nó Hái Hoa hoàng thượng cũng thường lẩm bẩm a di đà
phật vậy. Hôm nọ ta nằm mơ gặp được Khổng Tử, ta hỏi hắn, người trong
thiên hạ như thế nào lại biến chất đến vậy a? Tại sao các người lại mặc
kệ không quản? Khổng Tử lão gia hỏa buông thõng hai tay đáp: ta cũng
không có biện pháp….Uy, ta đang muốn hỏi ngươi, cuối cùng là ngươi muốn
tìm thứ gì đây? Như thế nào lại giẫm lên bức tranh của Khổng Tử rồi?
Đừng có đánh trống lảng được không? Uy, ngươi ngẩn người ra đó làm gì?”

Tiêu Hoài Viễn ngơ ngác nhìn Phương Tranh, không hiểu tại sao chỉ vì một câu “ không phải là người xấu” mà bộ dạng của hắn lại phẫn uất đến như thế, hơn nữa phút cuối cùng còn chen ngang lời của hắn, rốt cuộc não bộ của
hắn lớn đến cỡ nào? Tiêu Hoài Viễn tin tưởng, hiện giờ nếu mở sách ra,
chỉ vào hai chữ “ vô sỉ” mà hỏi Phương Tranh, khẳng định rằng hắn sẽ
không biết.

Khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, Tiêu Hoài Viễn
thật cẩn thận nói: “ Phương huynh….Ngài nói xong rồi sao?” Hiếm khi hắn
phải dùng đến ngữ kính như thế, bởi vì hắn cảm nhận được, có thể đem cái đề tài “người tốt, người xấu” gom lại nói cả nửa ngày, nhưng lại làm
cho người nghe lung tung không hiểu như lạc vào trong mây mù, khẳng định thật không phải một chuyện đơn giản, người tôn kính như thế, tất nhiên
hắn không để đắc tội.

“ Nói hết rồi!” Phương Tranh nhẹ nhõm thở
phào một hơi, chép miệng tựa như vẫn còn chưa mãn nguyện, tiếp lời: “
Chính sự thì xong rồi, nhưng ta phải tiếp tục nói cho ngươi hiểu rõ, thì ta mới an lòng. Tử đã từng viết qua : Triêu văn đạo tịch tử khả hĩ. Ý
tứ của câu này nói, sáng mà nghe được đạo trung, đến chiều chết cũng cam lòng, vừa vặn buổi sáng hôm nay ta đem đạo lí nói rõ ràng cho ngươi,
đến buổi tối ngươi cũng có thể cam lòng đi chết…”

Tiêu Hoài Viễn sắc mặt trắng bệch cũng giống như Mập Mạp vừa rồi, lắp bắp nói: “ Ta….Ta vì sao phải…Đi tìm chết a?”

Phương Tranh hừ đáp: “ Hỏi nhiều làm gì, ta làm sao biết được? Lời này là của
Tử nói, ngươi đi hỏi hắn nha.” (*: Tử là Trang Tử, đồ đệ của Khổng Tử)

“…….”

Dùng sức lắc lắc đầu, họ Tiêu cảm giác chính mình tương đối không cắt nghĩa
được đề tài, nếu còn bị hắn tiếp tục dây dưa, chính mình sẽ biến thành
kẻ điên.

Cẩn thận nhìn ra phía ngoài cửa hầm ngầm, Tiêu Hoài Viễn hạ thấp giọng nói: “ Phương huynh, ngươi cũng biết gần đây Phan thượng
thư có điều bất ổn chứ?”

Phương Tranh trong lòng cả kinh, hắn làm sao mà biết được? Trước mắt người biết được Phan thượng thư muốn tạo
phản, ngoại trừ hoàng thượng cùng mình, cũng chỉ có một hai người bên
trong nhóm Ảnh Tử, phỏng chừng tuyệt đại đa số mọi người đều không đoán
được trong bụng của Phan lão già có chứa bảo bối gì, tại sao tiểu tử này lại biết được?

Trừng mắt nhìn, Phương Tranh bộ dạng mơ hồ, nghi
hoặc nói: “ Phan lão già bất ổn sao? Có ý tứ gì? Là đi đường không ổn
hay là ngồi xe không ổn? Lão Phan đã già rồi, cảm giác như thế cũng chỉ
là bình thường thôi mà, chuyện này có vấn đề gì đâu?”

Tiêu Hoài
Viễn bất đắc dĩ cười: “ Nếu ngươi còn tiếp tục giả bộ hồ đồ, coi như ta
cái gì cũng chưa từng nói, ngươi muốn làm gì thì làm đi.”

Phương
Tranh nhanh chóng thay đổi một bộ dạng xu nịnh, biểu tình bợ đỡ cười
nói: “ Tiêu ca, lời này nói như thế nào, huynh đệ chúng ta ai cũng như
ai nha, còn cần phải khách khí nữa hay sao? Chuyện tình phóng hỏa đốt
nhà lần trước, ta còn không thèm tính toán với ngươi đó nha, nói nói,
rốt cuộc là có ý tứ gì?”

Tiêu Hoài Viễn bất lực nhìn hắn một cái, giận dữ nói: “ Gần đây Phan thượng thư có khả năng muốn tạo phản,
chuyện này có thể ngươi đã biết rồi. Nhưng bất quá ta vẫn tin tưởng
ngươi nhất định còn chưa biết, vị tướng lãnh nào trong quân cấu kết mưu
phản với Phan thượng thư, có đúng không?”

Phương Tranh hai mắt
tỏa sáng, ngay tức thì gật đầu nói: “ Đúng đúng, được rồi, chuyện này
xác thực là ta không thể điều tra ra được, phải chăng ngươi biết sao?”
Nói xong Phương Tranh dùng ánh mắt vạn phần chờ mong nhìn hắn, âm thầm
hạ quyết tâm: nếu tiểu tử này biết chuyện gì đó, bằng mọi cách ta sẽ đem hắn trói lại, nghiêm hình tra tấn, lấy danh sách tới tay, sau đó đến
trước mặt hoàng thượng tranh công a……

Tiêu Hoài Viễn cười khổ xòe tay: “ Ta cũng không biết.”

Phương Tranh nghe vậy nhất thời biểu tình suy sụp, ngữ khí bất hảo nói: “ Giỡn mặt người thực vui vẻ phải không? Ngươi đã không biết còn giả bộ thần
thần bí bí như vậy, chẳng phải là ngươi muốn giỡn mặt ta sao?”

Tiêu Hoài Viễn cười cười: “ Ta không biết, nhưng thái tử biết a, Phan thượng thư cùng thái tử tuy chỉ nói là quan hệ lão sư cùng học trò, nhưng gần
đây Phan thượng thư muốn tạo phản, rõ ràng đã phân ranh giới tuyến rồi
nha, chẳng phải Phan thượng thư đang muốn cướp giang sơn tương lai của
thái tử hay sao, thái tử liệu có thể dung được hắn không? Cho nên ta tin tưởng, khẳng định thái tử đã âm thầm dụng lực lượng của mình, điều tra
rõ ràng nội tình của Phan thượng thư rồi! Càng nói nữa chính là, bản
danh sách những tướng lãnh tạo phản có khả năng đang nằm trong tay của
thái tử.

Phương Tranh nghi hoặc nói: “ Nếu thái tử biết Phan thượng thư muốn tạo phản, vì sao không dâng danh sách lên cho hoàng thượng?”

Tiêu Hoài Viễn nở một nụ cười tràn ngập mỉa mai: “ Ngai vàng của hoàng đế
chính là nguyên nhân, phỏng chừng muốn đánh chủ ý, ngao cò tranh nhau,
ngư ông đắc lợi, mặc kệ ai thua ai thắng, đối với hắn cũng đều có lợi,
nếu thái tử muốn làm ngư ông, há lại có thể dâng danh sách lên cho hoàng thượng sao?”

Phương Tranh giật mình, luận về linh mẫn trong
chính trị, hiện giờ trình độ của hắn so với ngốc tử cũng không sai biệt
lắm, bản thân mình làm quan cho đến nay hồ nháo không ít lần, nhưng
hoàng thượng không có trảm hắn, nếu như là người khác thì cho dù có một
trăm cái đầu cũng không cứu sống được, xem ra chính mình đã cô phụ tâm ý của nhạc phụ đại nhân, tương lai phải thông minh lanh lợi hơn mới được.

Đảo mắt nhìn bốn chung quanh, Phương Tranh nói: “ Vừa rồi ngươi kiểm tra
các cuốn tàng thư, phải chăng ngươi cho rằng thái tử cất giấu bản danh
sách ở trong nơi này?”

Tiêu Hoài Viễn lắc đầu cười khổ: “ Ta chỉ
muốn thử vận may mà thôi, dù sao những địa phương trong phủ thái tử có
khả năng, ta đều tìm kiếm rồi, chỉ có hoa viên này ta còn chưa tra xét
qua, cho nên muốn tìm thử….”

“ Tìm được rồi sao?”

“ Ngươi nhìn biểu tình của ta, tìm được mà còn mang bộ dạng này sao?”

“……..”

* * *

Tiêu Hoài Viễn đang bận rộn tìm kiếm, Phương Tranh cũng không có nhàn rỗi,
tra xét khắp chung quanh, rốt cuộc cũng tìm được vò hảo tửu trăm năm
trong truyền thuyết.

Dưới cơn vui mừng phấn khởi, Phương Tranh ôm lấy vò rượu, thật cẩn thận mở chiếc nắp ra, nhất thời một cỗ hương thơm nồng đậm tràn ngập trong hầm.

Tiêu Hoài Viễn hít nhẹ cái mũi, cả kinh nói: “ Thơm quá a!”

Phương Tranh đắc ý cười: “ Hảo tửu trăm năm, đương nhiên phải thơm rồi. Cũng
không biết gã đầu đất nào hoài công chôn rượu trăm năm, mà không được
uống, cái này tốt, toàn bộ tiện nghi cho ta, ha ha….”

Tiêu Hoài Viễn nuốt nuốt, vội vàng cải chính: “ Nói sai rồi, tiện nghi cho chúng ta mới đúng, ngươi không thể ăn mảnh a!”

Kì thật rượu bên trong cũng chỉ còn lại được nửa vò, nhiều năm trôi qua
như thế, rượu bên trong cũng đã bốc hơi không ít, cẩn thận nhìn vào,
rượu có màu hổ phách, giống như một khối mã não quý hiếm ở trong thiên
nhiên. Nhiều năm được ủ kín, rượu đã trở nên nồng đặc vô cùng, hơi lắc
nhẹ một cái, tựa giống như một vò keo dính tương hồ bình thường. Coi như chưa bao giờ từng uống qua hảo tửu trăm năm, nhưng Phương Tranh biết,
khẳng định vò rượu này không thể trực tiếp uống được, nghe nói còn cần
phải pha trộn theo tỉ lệ, bảy phần nước cất ba phần rượu rồi chế thành
một loại rượu mới, như vậy mới có thể thưởng thức được hương vị thơm
ngon.

Lục lọi bốn phía chung quanh thêm một hồi, rốt cuộc Phương
Tranh cũng tìm thêm được vài vò rượu mới, theo như tỉ lệ đem rượu mới đổ vào vò rượu trăm năm, quơ quơ, sau đó vỗ vai Tiêu Hoài Viễn: “ Ai,
ngươi nếm thử trước đi, uống xem có ngon không, cẩn thận đừng vãi ra
nha, cả thiên hạ mới chỉ có một vò này thôi, rớt một giọt cũng coi như
là đắc tội với toàn bộ nhân loại a!”

Con sâu rượu của Tiêu Hoài
Viễn đã rục rịch lên não, cũng không quản đến Phương Tranh, cực kì khao
khát bưng vò rượu lên, cẩn thận uống một ngụm, sau đó đứng nhắm mắt,
cũng không nhúc nhích, tựa như một người đã chết, Phương Tranh hoảng sợ, ta kháo! Không phải trong rượu này thái tử đã hạ độc vào đó chứ? May
mắn là đưa cho hắn uống trước!

Qua một lúc lâu sau, mới thấy Tiêu Hoài Viễn tỉnh dậy từ cơn trầm mê, hai mắt sáng ngời, thần thái trên
mặt sáng lạng, khen ngợi: “ Không hổ là hảo tửu trăm năm, quả nhiên danh bất hư truyền!”

Quay đầu nhìn lại Phương Tranh, Tiêu Hoài Viễn nghi hoặc nói: “ Tại sao ngươi còn chưa uống?”

Phương Tranh hai mắt chuyển động, thần tình cổ quái đáp: “ Ta không vội, một lát nữa uống không được sao?”

Một nén hương thời gian trôi qua.

Phương Tranh cẩn thận nhìn sắc mặt của Tiêu Hoài Viễn, sau đó hỏi: “ Ngươi có cảm thấy…Có chỗ nào bất thường hay không?”

Tiêu Hoài Viễn trầm ngâm, lắc đầu nói: “ Không có.”

Phương Tranh nở một nụ cười thỏa mãn, nâng…Vò rượu lên, uống một ngụm nhỏ,
tinh tế phẩm vị một phen, lớn tiếng kêu: “ Hảo tửu a, đời này uống được
một ngụm, có chết cũng đều đáng giá!”

Tiêu Hoài Viễn nghi hoặc hỏi: “ Tại sao, vừa rồi ngươi còn không chịu uống? Hiện giờ như thế nào lại hét lên.”

Phương Tranh cười nói: “ Vạn nhất bên trong hạ độc, cái chết của ta chẳng phải sẽ nhẹ như lông hồng sao? Cho nên ta phải cẩn thận, nếu ngươi uống vào
mà còn không chết, ta tiếp tục uống cũng không muộn, ha ha….”

Không ngờ tiểu tử này, lại dám mang ta ra thử độc? Quá mức vô sỉ!

Tiêu Hoài Viễn bất mãn hừ giọng nói: “ Không phải ngươi nói, có thể được
uống một ngụm, chết cũng đều đáng giá sao? Còn sợ hạ độc cái gì?”

Phương Tranh ngạc nhiên đáp: “ Ta chỉ nói ứng cảnh mà thôi, ngươi tin sao? Quá ngây thơ a!”

“…..”

Thời gian hai người tiến nhập vào hầm rượu không ngắn, Tiêu Hoài Viễn một
mực lục lọi tìm kiếm, nhưng hắn không đạt được kết quả. Sau khi thương
lượng một chút, hai người hạ quyết định rút lui, bằng không nếu bị người ta phát hiện thì sẽ không ổn, hiện tại tốt xấu gì thì Phương Tranh cũng đang làm quan, thái tử chắc chắn sẽ không trách tội hắn, nhưng kết cục
của Tiêu Hoài Viễn có khả năng sẽ thê thảm, nghiêm khắc mà nói, cái loại ăn trộm bảo vật của người ta, thay đổi là rơi vào trong tay ai, cũng
đều chỉ có một chữ tử mà thôi.

Chứng kiến Phương Tranh cực kì hớn hở ôm vò rượu bước đi ra ngoài, bất tri giác trong lòng của Tiêu Hoài
Viễn dâng lên một cỗ bất an.

“ Uy, Phương huynh, nếm thử hương vị của rượu không phải sẽ tốt hơn sao? Như thế nào còn muốn ôm cả vò mang
đi? Thật sự ngươi đúng là muốn trộm nó a?”

Phương Tranh kì quái
nhìn hắn: “ Ngươi không mắc bệnh đó chứ? Hôm nay ta bận rộn nửa ngày,
chính là bởi vì vò rượu này, không ôm nó đi, chẳng lẽ muốn ta ngồi ở đây uống hết nó sao?”

Tiêu Hoài Viễn cười khổ nói: “ Nếu thái tử phái người tới lấy nó, dùng để chiêu đãi khách mà không có, thì phải làm sao a?”

Bĩu bĩu môi, Phương Tranh nói: “ Không nhìn thấy sao? Ta tìm một cái vò
rượu giống như đúc cái vò rượu này, chỉ khác bên trong chính là rượu
mới, dù sao cũng là uống rượu, rượu mới cùng rượu trăm năm, chẳng phải
đều là rượu thôi sao!”

Như thế cũng có thể giống nhau sao? Tiêu Hoài Viễn liếc xéo: “ Nếu thái tử cho người điều tra, thì phải làm sao bây giờ?”

Phương Tranh trố mắt nói: “ Đâu có chuyện gì liên quan đến ta? Hầm là ngươi
tìm được trước, khóa cũng là do ngươi mở, sách trên kệ cũng một mình
ngươi lục lọi, còn rượu này…Rượu…Này cũng là ngươi uống trước tiên….”

Nói xong biểu tình của Phương Tranh giả bộ cảnh giác, trừng mắt: “ Phải chăng ngươi muốn vu oan giá họa cho ta?”

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #170