Thực vất vả mới bắt sống được tù binh, ở dưới sự đồng tâm hợp sức của
hai người rốt cuộc cũng thành công lấy được tánh mạng của hắn, chuyện
này….Quả thực cũng không phải vinh quang gì.
Sau khi Phương Tranh cùng Ôn Sâm tỉnh rượu nhìn thần sắc của đối phương đều có chút ngà ngà, tiếp tục đảo mắt nhìn đám thuộc hạ Ảnh Tử đang vây chung quanh bọn hắn, một đám đều mang bộ mặt cố gắng nhịn cười, bộ dạng tựa như muốn cười mà không dám cười làm cho Phương Tranh không khỏi có chút thẹn quá hóa
giận.
“ Khụ khụ….Việc hôm nay, bất kì ai cũng không được phép nói ra, đây là cơ mật triều đình, người nào vi phạm, giết!” Phương Tranh
hung ác nói.
“ Đúng, đúng thế, ai nói ra sẽ bị diệt khẩu!” Ôn Sâm mạnh mẽ gật đầu, đối với quyết định của Phương Tranh tỏ vẻ ủng hộ.
Liếc mắt nhìn gã thám tử nằm trên mặt đất dường như đã muốn tắt thở, Phương
Tranh nuối tiếc nói: “ Vốn muốn bắt sống gã về thẩm vấn một phen,
ai…..Người đâu, đem hắn khiêng đi, nhưng đừng khiến cho dân chúng trên
đường hoảng sợ, thuận tiện nhớ kĩ tướng mạo của hắn, xem có thể tìm ra
được một chút manh mối hữu dụng hay không, điều tra xem gã hỗn đản nào
đã phái tên thám tử đen đủi này tới.”
Mọi người cùng đồng thanh
tuân mệnh, Phương Tranh gọi Ôn Sâm sang một bên, hạ giọng hỏi: “ Có phải không khí trong kinh thành mấy ngày hôm nay có chút kì quái?”
Ôn Sâm mở to hai mắt: “ Đại nhân cũng cảm thấy như vậy sao? Thuộc hạ còn
tưởng rằng là do bản thân mình quá mức nhạy cảm, kì thực trong kinh
thành dạo này có điểm quái lạ, nhưng lại không thể nghĩ ra nó quái lạ ở
điểm nào, nguyên lai đại nhân sớm đã phát hiện.”
Phương Tranh
cười nói: “ Đó là đương nhiên, cho nên mới nói bất luận ở đâu cũng phải
bảo trì cảnh giác cao độ đối với mọi vật chung quanh, tình huống không
đúng thì phải nhanh chóng rút lui bảo trì lực lượng. Có cần phải giải
thích cho ngươi hiểu, vì sao ta lại làm đầu lĩnh mà ngươi chỉ là thuộc
hạ, hay không?”
Ôn Sâm tức thì thức thời đáp: “ Bởi vì đại nhân có tầm nhìn xa trông rộng hơn so với chúng thuộc hạ.”
Phương Tranh tán dương vỗ lên bả vai của hắn: “ Không sai, rất có tiền đồ,
tương lai ta mà thăng quan, nhất định sẽ hảo hảo đề bạt ngươi.”
Tiếp theo Phương Tranh hạ giọng phân phó: “ Phái nhân thủ đắc lực, tìm biện
pháp trà trộn vào trong nhà của các quan viên nhị phẩm đương triều, thu
thập một chút tình báo để điều tra xem, rốt cuộc dạo này trong kinh
thành đang chuẩn bị xảy ra vấn đề lớn gì. Thu thập như thế nào cũng
không cần ta phải dạy cho ngươi chứ? Chuyện này ngươi còn thông thạo hơn so với ta.”
Ôn Sâm nghiêm trang lĩnh mệnh.
Sau khi đã phân phó mọi chuyện cho mọi người, Phương Tranh tự mình quay về phủ.
Nếu như không có sóng gió, được nghỉ ngơi vài ngày, chân không bước ra khỏi cửa nhà, an nhàn hưởng thụ cuộc sống nhân sinh thì mới tốt.
Ôn
Sâm đã bắt tay vào công viện âm thầm chiêu mộ nhân thủ, hắn nghiêm khắc
dựa theo chỉ thị của Phương Tranh tuyển chọn những người trong dân gian
có tướng mạo bình thường, đến từ các nghành nghề khác nhau, có học sinh
trong thư viện đạo quán, có người bán dạo hàng rong ven đường, có lang
trung trong các thôn xóm, cũng có một vài tiểu đạo chích trong lao ngục. Tóm lại, nhân thủ của Ảnh Tử dạng người nào cũng có, một món thập cẩm
hỗn độn trộn chung vào nhau. Đám người này tụ tập ở trong doanh trại
huấn luyện của Ảnh Tử mới kiến lập, đọc sách cãi nhau, nói chuyện phiếm
cũng đánh nhau, cả doanh trại giống như một cái chợ vỡ, gần đây Ôn Sâm
cũng thường đau đầu vì chuyện này.
Phương Tranh vì thực hiện ý
tưởng muốn gây dựng một binh đoàn bộ đội đặc chủng, cho nên đã điều động một trăm quân sĩ tinh anh từ chỗ Thần Vũ quân của Phùng Cừu Đao, đưa
vào doanh trại huấn luyện, lại thỉnh Phùng Cừu Đao phái thêm binh lính
xây dựng một hàng rào bao bọc khuôn viên hơn một dặm chung quanh doanh
trại. Nếu có người ra vào nhất định phải kiểm tra nghiêm mật, cẩn thận
đối chiếu thân phận.
Từ lúc đó cơ cấu nguyên mẫu của tổ chức chấp hành nhiệm vụ đặc biệt cũng được ra đời, sau này những thành viên thuận lợi tốt nghiệp bước ra khỏi nơi này, sẽ làm thám tử, ám sát, thẩm vấn,
cùng mới ẩn tàng ở các địa phương chời đợi thời khắc mấu chốt.
Bất luận đối nội là điều tra quan viên quét sạch phiến loạn, hay là với đối ngoại do thám quân tình, ám sát quân nhân cao cấp của địch nhân, đều sẽ phát huy những tác dụng quan trọng.
Bất quá hiện tại Phương
Tranh có một nan đề, đó chính là phải tìm được một người huấn luyện cho
bọn họ, người đối với võ thuật còn phải tinh thông. Hắn biết, đám thuộc
hạ Ảnh Tử trước kia chấp hành nhiệm vụ cũng chỉ như một đám mèo mả gà
đồng, bị người phát hiện ngoại trừ bỏ chạy hoặc cũng chỉ là tự sát. Đây
không phải điều mà Phương Tranh muốn chứng kiến, dù sao hắn cũng muốn
huấn luyện ra một đám tinh anh có thể giết người, không phải một đám hạ
lưu lén lút.
Tuy nói rằng người cổ đại tinh thông võ thuật có rất nhiều, nhưng không biết tại sao, trải qua các triều đại thay đổi, mặc
kệ người đương quyền là hôn quân hay là minh quân, thiên hạ loạn lạc hay thái bình, người luyện võ trong dân gian vĩnh viễn bị đối lập với triều đình, dường như mục đích mà bọn hắn học một thân võ công, cũng chỉ là
tùy thời chuẩn bị để giương cờ tạo phản.
Dưới loại tình huống bất khả kháng như thế, người có một thân võ học khẳng định cảm giác rằng
mình có bản lĩnh cao cường, mà triều đình vẫn bố cáo” hành hiệp dùng võ
là vi phạm lệnh cấm”. Những lời này khiến cho nhân dân bất mãn, nhưng dù sao một người có võ công bản lĩnh đến cỡ nào, cũng không thể đấu lại
được với một quốc gia to lớn, cho nên đối với một thứ mà cường đại hơn
so với sự tồn tại của bọn hắn, người luyện võ trong lòng cảm thấy đố kị
ghen ghét, có lẽ cũng chỉ còn cách lí giải như thế mà thôi.
Ôn
Sâm trong bóng tối bái phỏng rất nhiều danh gia võ học không xuất sơn,
hiệp khách giang hồ, nhưng bọn hắn vừa nghe muốn dốc sức cho triều đình
liền vội vàng từ chối, cho đến khi Ôn Sâm biểu tình khổ não hướng Phương Tranh báo cáo, thì Phương Tranh cũng không khỏi há mồm trợn mắt.
Rốt cuộc đám võ hành gia thời cổ đại luyện công phu như thế nào a? Chỉ thu
nhiều hơn một chút đồ đệ thôi mà, ăn ngon lại còn được bạc, huấn luyện
tốt có khi còn được cấp đặc quyền làm quan, sau này vợ con được nhờ,
phong quang thể diện, dừng xe ngựa trước cửa thanh lâu, gã canh cửa cũng đều không dám lớn nhỏ thu phí, chuyện tốt như thế này mà còn không làm, không phải ngốc tử sao? Hiện giờ nhân thủ đã chiêu mộ đủ số, đoàn người tha thiết mong chờ giáo quan, ta phải đi đến đâu để tìm giáo quan cho
bọn hắn đây?
Phương Tranh nặng nề thở dài cảm thán, lúc này mới
chỉ nhàn nhã được vài ngày thôi nha, không ngờ sự tình khó khăn ập đến
liên miên. Hay ta tìm Tiểu Lục đi huấn luyện cho bọn hắn? Không được,
lão bà của ta như hoa như nguyệt, làm sao có thể đem nàng phóng vào giữa cái đám bẩn thỉu hôi hám đó được? Bổn thiếu gia tuy rằng vĩ đại thật,
nhưng còn chưa có vĩ đại đến nước đó.
Đuổi Ôn Sâm đi, Phương Tranh trầm tư dạo bước đến tiểu viện của mình, vừa đi vừa khổ não.
Đi chỗ nào tìm giáo quan đây?
Bỗng nhiên nghe thấy “ phốc, phốc” vài tiếng trầm đục vang lên, cắt ngang
dòng suy nghĩ của Phương Tranh, ngẩng đầu vừa nhìn, đã chứng kiến sát
thủ ca ca ở trong viện luyện phi đao.
Cách sát thủ ca ca ước
chừng khoảng hơn ba mươi bước có mười mấy người nộm bằng rơm, trong tay
của sát thủ ca ca nắm chặt vài thanh tiểu đao, ngắm cũng không ngắm, chỉ rung tay liền phóng phi đao ra, phi đao nhanh như một cái chớp mắt
trúng ngay bộ vị cổ họng của người nộm bằng rơm, một cú phóng rất chuẩn
xác.
Phương Tranh âm thầm líu lưỡi, nếu đám thuộc hạ của ta đều
học được tuyệt kỹ phi đao của sát thủ ca ca, không nói đi thám tính tình báo, coi như đứng giữa vạn quân cũng có thể phóng đứt cây hoa cúc của
địch nhân. Dù không được phi thường như sát thủ ca ca nhưng ít nhất cũng có thể hành nghề mãi võ trên đường, dùng mảnh vải bịt mặt sau đó chơi
trò nhắm mắt phóng đao, thực tốt nha!
Đáng tiếc, ngày trước
Phương Tranh đã thỉnh cầu qua sát thủ ca ca, nhưng hắn không chịu đáp
ứng, người có bản lĩnh tính khí thường đặc biệt. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà cho đến bây giờ Phương Tranh vẫn luôn gần gũi thân thiện,
ngoại trừ anh tuấn, hắn cảm giác mình cái gì cũng có thể lôi kéo được.
Đảo chòng mắt một vòng, Phương Tranh biểu tình tươi cười bợ đít, muốn thử một lần nữa thuyết phục sát thủ ca ca.
Xoa hai tay vào nhau, Phương Tranh bước đến trước mặt của sát thủ ca ca,
khoa trương thốt lên: “ Oa! Sát thủ ca ca thực lợi hại nha! Ta vô cùng
sùng bái ngươi a!”
Sát thủ ca ca lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái, “ Ngụy tạo!”
Nói xong quay đầu lại tiếp tục luyện phi đao.
Phương Tranh xấu hổ cười nói: “ Sát thủ ca ca, ha ha, bận sao? Tiểu đệ muốn thương lượng chút chuyện tình, có được không?”
Chứng kiến sát thủ ca ca không hề quan tâm, Phương Tranh lại đặc biệt cường
điệu một câu: “ Chuyện tình có liên quan đến bạc nha.”
Vừa nghe có quan hệ đến bạc, động tác của sát thủ ca ca tức thì ngừng lại, “ Nói đi.”
“ Chính là chuyện tình lần trước đã từng đề cập qua với ngươi, muốn ngươi huấn luyện đám thuộc hạ không ra gì của ta một chút.”
Sát thủ ca ca không đợi Phương Tranh nói xong, đã lắc đầu: “ Không cần bàn nữa.”
“ Này…Tại sao hả?” Không đáp ứng cũng coi như xong, nhưng cũng không nên
nói chuyện không có lễ phép như thế, Phương Tranh có điểm mất hứng.
“ Không có hứng thú.” Sát thủ ca ca đơn giản trả lời một câu.
Chung quy hiện tại Phương Tranh đã minh bạch một số chuyện, hắn quen biết
những người có võ công, ngoại trừ Tiểu Lục thì cũng chỉ có sát thủ ca
ca, trong lòng của Phương Tranh mơ hồ đã biết một ít cái gì gọi là quy
củ giang hồ, mọi người đều muốn giữ “tuyệt kĩ “của mình, không truyền
cho ngoại nhân. Cho nên phải giấu kĩ trong người, nếu ai muốn học, nếu
không thông qua được một loạt khảo nghiệm, chẳng những phải vượt qua ngũ quan, trảm lục tướng, còn phải tiêu diệt được boss cuối cùng, sau đó
mới có thể chính thức bái sư học nghệ, Phương Tranh nghi hoặc có phải
sát thủ ca ca cũng có những tiêu chuẩn dạng như thế này.
“ Hay là ngươi muốn ta lệnh cho đám thuộc hạ, tất cả đều bái lạy ngươi mới bằng
lòng truyền thụ? Không được sao, bọn họ đều do hoàng thượng tiến cử a,
hoàng thượng mà biết sẽ mất hứng.” Phương Tranh khó xử nài nỉ.
Sát thủ ca ca kì quái nhìn hắn một cái: “ Ai nói ta muốn bọn hắn bái sư?”
“ Vậy tại sao ngươi không chịu truyền thụ?”
“ Ta không thích tiếp xúc với nhiều người.” Không ngờ vị sát thủ ca ca
nguyên lai là mắc bệnh tự kỉ, thích ở một mình. Nhưng cũng không biết có phải do gần đây hắn ở trong Phương phủ liền cảm thấy thoải mái hay
không nữa, tựa như không làm mà được hưởng thụ, dạng như một gã hỗn đản
vô công rỗi việc, chỉ chờ há miệng ra ăn không của bổn thiếu gia. Nhìn
thế nào cũng không thích hợp, thoạt nhìn vị sát thủ ca ca này so với ta
thì càng giống cái loại ăn chơi trác táng, suốt ngày chỉ nghĩ đến bạc,
không như thiếu gia ta phiền não vì nước vì dân, chạy ngược chạy xuôi
đến mức chân cũng không chạm đất, tại sao lại như thế nha?
Cố
gắng tự mình áp chế tâm tình bi phẫn trong lòng, Phương Tranh cười nói: “ Nhưng ta trả bạc cho ngươi nha, rất nhiều rất nhiều bạc, ngươi thử
tưởng tượng xem, một đống trắng lóa, một thỏi lại một thỏi, bao nhiêu mê người nha!”
Sát thủ ca ca dường như vẫn không bị đả động.
Phương Tranh tiếp tục nói: “ Kì thực ta cũng biết tuyệt thế cao thủ giống như
ngươi, hết thảy đều coi thường danh lợi, cái gọi tiền tài cũng chỉ là hư danh, ở trong mắt của ngươi mọi thứ cũng chỉ là phù vân mà thôi. Bởi
vậy cho nên ta cũng ái ngại khi thương lượng đến chuyện tiền bạc với
ngươi, điều này quả thực chỉ có thể nói là quá mức dung tục, ngươi đây
là vì quốc gia mà bồi dưỡng tinh anh, bảo vệ trị an của Hoa triều ta,
khiến cho dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, ân, nói như thế có vẻ hành
động của hai chúng ta đều cao thượng hơn…. Người ta thường nói đại hiệp
trong giang hồ đều vô pháp vô thiên, nhưng ngươi thì không giống chút
nào, mà phải nói rằng ngươi trượng nghĩa, hào hiệp, vì nước vì dân.”
Sát thủ ca ca bất ngờ chen vào một câu: “ Bao nhiêu??”
Phương Tranh đầu cũng không ngẩng lên, chỉ đáp: “ Hơn năm trăm người, cũng không đáng là bao.”
Sát thủ ca ca không kiên nhẫn nói: “ Ta hỏi ngươi là trả cho ta bao nhiêu bạc?”
Phương Tranh chấn động: “ A? Ách? Ngươi đáp ứng rồi sao?”
Sát thủ ca ca gật đầu: “ Vẫn như thông lệ, trả thù lao trước mới tiếp tục làm việc.”
Phương Tranh nghe vậy có điểm hơi thất vọng, nhanh như vậy liền đáp ứng rồi
sao? Bản thân ta vừa mới công tác tư tưởng một hồi, còn chưa thỏa mãn
cái miệng đâu, sát thủ ca ca làm như thế cũng không quá hợp cách nha,
tại sao hắn không già mồm cái láo thêm một lát nữa đây.
Nhưng
ngay sau đó Phương Tranh liền hớn hở, sát thủ ca ca đáp ứng rồi, bổn
thiếu gia có thể giảm được không ít phiền toái, đỡ nhọc sức phải đi khắp thiên hạ tìm giáo quan cho đám Ảnh Tử.
“ Mỗi tháng một ngàn lượng bạc, như thế nào?” Phương Tranh dò xét.
“ Mỗi tháng hai ngàn.” Sát thủ ca ca tăng giá không một chút lưu tình, cũng vô tình giống như phi đao của hắn.
“ Coi như cuộc giao dịch này đã thành công tốt đẹp!” Phương Tranh trong
lòng phi thường sảng khoái, dù sao tiền cũng là của công quỹ, không cần
phải tự mình xuất tiền túi ra, tiêu pha như thế nào đều không có cảm
giác đau lòng.
“ Uy, như thế nào bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý? Không phải mới vừa rồi còn nói rằng không có hứng thú hay sao?”
“ Bạc.” Sát thủ ca ca trầm giọng phun ra một chữ.
Phương Tranh đổ mồ hôi lạnh, lãng phí nửa ngày tốn nước bọt, không ngờ thứ
khiến cho hắn động tâm lại chính là bạc, tại sao vừa rồi hắn không trực
tiếp đáp ứng để cho ta khỏi tốn công vô ích một hồi.
“ Ta còn tưởng rằng, muốn lấy bạc cũng không đơn giản như thế a.”
“ Ngươi hãy nghĩ, mọi chuyện cũng đơn giản giống như là bạc vậy thôi.”
“…..” Nhìn cái gã hỗn đản ham tài này, thật không có một chút phẩm chất đạo đức nào nha!
Hai con mắt chuyển động, Phương Tranh cười nịnh nói: “…. Nếu có người hỏi,
ngươi trả lời mỗi tháng được ba ngàn lượng tiền thù lao, có được hay
không?”
Sát thủ ca ca nhăn mày nói: “ Tại sao?”
“ Ách…Tiểu đệ đi theo hưởng phúc một chút thôi mà, ngươi lấy hai ngàn, ta cầm một
ngàn, ngươi ăn thịt thì ta cũng được bát canh, mọi người cùng phát tài,
ân, rất nhanh liền phát tài!”
* * *
Trong phủ thái tử.
Phạm Thụy lẳng lặng đứng ở trước mặt thái tử, cung kính hồi báo công tác chuẩn bị cho hội ngắm hoa.
Thái tử mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng đôi mắt chớp động lóe lên những tia sáng kì dị, hiển nhiên giờ phút này tâm tư của hắn không có để tâm đến
những lời nói của Phạm Thụy.
Cắt ngang những lời rườm rà của Phạm Thụy, đột nhiên thái tử hỏi: “ Lão sư của cô vương nhiều ngày nay có
thêm động tĩnh gì hay không?”
Phạm Thụy trầm giọng nói: “ Nhiều
ngày qua, Phan đại nhân đều không bước chân ra khỏi nhà nửa bước, hơn
nữa bốn hôm trước chẳng biết tại sao Phan phủ bế môn, nội bất xuất ngoại bất nhập, theo người thám tử nằm vùng hồi báo tin tức, bốn hôm trước
tại Phan phủ có thích khách đột nhập, cho nên Phan đại nhân bế môn điều
tra, nhưng cũng không biết đã bắt được thích khách hay chưa nữa.”
Thái tử cười thầm, thở dài nói: “ Xem ra lão sư của Cô vương đã già cả thật
rồi, càng ngày càng dễ kích động, ha ha....Thành sự tại thiên nhưng mưu
định tại nhân, làm chuyện gì cũng nên tính trước làm sau, ngay cả cái
đạo lí này còn không hiểu, chờ đợi hắn, chỉ có một kết cục duy nhất,
chính là thất bại, lâm vào đường cùng.”
Phạm Thụy cẩn thận nói: “ Chúng ta có nên nhúng tay vào chuyện này không? Tại sao không thừa nước đục thả câu….”
Thái tử cười khoát tay cắt ngang lời của hắn: “ A, không nên, Cô vương phải
đợi cho lão ta động thủ trước, sau đó Cô vương mới động thủ, như thế mới tính là ngư ông đắc lợi, mà ngư ông thì phải nắm chắc được thời cơ
thích hợp để ra tay, trước mắt thời cơ còn chưa thành thục.”
“ Nhưng còn hoàng thượng thì….”
Trong mắt của thái tử hiện lên một tia lệ quang: “ Như vậy còn phải xem phụ
hoàng của Cô vương, có thật sự anh minh như các đại thần thường ca tụng
mỗi ngày trên Kim Loan điện hay không đã.”
Thái tử ngữ khí âm
trầm lạnh buốt, giống như một cơn cuồng phong nổi lên trong những ngày
đông chí, khiến cho kẻ khác chứng kiến không khỏi run rẩy.
Phạm
Thụy rùng mình, mau chóng cúi đầu xuống, ngay cả hô hấp cũng không dám
thở mạnh. Nhưng thật ra, trong lòng của hắn lại đang thở dài, điện hạ
chờ đợi thời khắc được ngồi lên cái long ỷ trên Kim Loan điện kia, thực
sự chờ đợi cũng đã quá lâu, hoàng thượng a, ngài thật sự đã già rồi! Như thế nào còn không truyền ngôi cho thái tử điện hạ đây? Tương lai ở
trong hậu cung an hưởng thanh tĩnh, vui thú tuổi già, nếu như vậy chẳng
phải thiên hạ sẽ thái bình hay sao?
Phạm Thụy trầm ngâm mơ tưởng
xa vời, nhưng thanh âm của thái tử đã kéo tâm tư hắn quay về thực tại: “ Tìm biện pháp điều tra chân tướng, xem lão sư của Cô vương gần đây
thường xuyên liên hệ với những vị tướng lãnh nào trong quân doanh, nhất
định chuyện này phải điều tra rõ ràng.”
Phạm Thụy bối rối nói: “
Điện hạ thứ tội….. Hiện giờ phủ của Phan thượng thư được bố trí cẩn mật, bên trong đề phòng sâm nghiêm, nhóm thám tử thật sự là không có biện
pháp nào cả, vài năm trước nhóm thám tử mà điện hạ cho trà trộn vào
trong Phan phủ, hiện tại cũng chỉ còn vài người, nhưng căn bản là không
tiếp cận được phạm vi trung tâm ở bên trong nội phủ, nơi đó canh phòng
rất chặt chẽ.”
Thái tử nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia giận
dữ: “ Chút chuyện nhỏ đều làm không xong, Cô vương còn nuôi bọn chúng
làm gì? Mau giết mấy người làm gương, để cho bọn chúng tự nghĩ biện
pháp!”
Nhắm hai mắt lại, thái tử nặng nề nói: “ Lực lượng của Cô
vương vẫn là không đủ a! Lão sư phá hỏng đại sự của Cô vương, thật
nhanh. Nếu Cô vương có thêm thời gian một năm để chuẩn bị thì mọi chuyện đều tốt rồi….. Đám Ảnh Tử thuộc hạ của Phương Tranh gần đây đang làm
cái gì?”
Phạm Thụy ngẩn người, khẩn trương đáp: “ Nghe nói đang
chiêu mộ nhân thủ, xem ra tính toán đảo lộn càn khôn, nhóm Ảnh Tử đều
được Phương Tranh an bài vào trong doanh trại mới kiến lập.”
Thái tử thở dài: “ Đáng tiếc, nếu Cô vương nắm giữ thêm được cỗ lực lượng
này ở trong tay, cũng không khác gì như hổ chắp thêm cánh!”
Phạm
Thụy không phục nói: “ Ảnh Tử bất quá chỉ là một đám thám tử thu thập
tin tức, hơn nữa chỉ có mấy chục nhân số, liệu có nguyên do gì khiến cho điện hạ coi trọng bọn chúng hay không?”
Thái tử cười lạnh:” Chớ
nên coi thường tổ chức này, nếu như Cô vương nắm đám Ảnh Tử ở trong tay, cũng coi như có được thiên quân vạn mã, ngươi hẳn là phải biết mấy năm
qua phụ hoàng không ra khỏi cung nửa bước, nhưng bất luận việc lớn nhỏ
trong thiên hạ, người lại nắm rõ như trong lòng bàn tay, nguyên nhân do
đâu? Đều là công lao của nhóm Ảnh Tử đó a!”
Nói xong trên mặt
thái tử lộ ra một tia phẫn hận, song thủ nắm chặt vào nhau, những ngón
tay thon dài bởi vì dùng sức quá độ mà xuất hiện những mảng trắng ởn,
hắn hung hăng đập lên tay vịn của ghế ngồi, trong thanh âm tràn ngập oán độc: “ Thật giận! Thật sự giận a! Cô vương vốn là trưởng tử của hoàng
thượng, lại là thái tử của một nước, phụ hoàng bên trọng bên khinh, đem
tổ chức như thế giao cho một gã đệ tử thương nhân thấp hèn, Cô vương sai ở chỗ nào? Mà phụ hoàng lại đối xử với Cô vương bất công như thế!”
Phạm Thụy hoảng hốt, vội vàng bùm một tiếng quỳ xuống, run giọng nói:” Điện
hạ bớt giận, bớt giận! Lúc này không nên bứt dây động rừng, thỉnh cầu
điện hạ suy nghĩ lại!”
Bỗng nhiên thái tử giật mình, tức thì tỉnh táo nhìn chung quanh một vòng, xác định không có ai nghe được, rốt cuộc nhẹ nhõm thở dài một hơi, “ Đa tạ Phạm tiên sinh đã nhắc nhở, mới vừa
rồi trong ngực Cô vương phẫn hận, không thể phát tiết, cho nên thất thố, mong rằng tiên sinh đừng chê cười.”
Phạm Thụy liên tục nói không dám.
Trầm ngâm chỉ trong chốc lát, thái tử mở miệng, thanh âm trong trẻo mang
theo vài phần lạnh lùng: “ Đối với Ảnh Tử, Cô vương phải nghĩ mọi biện
pháp thu bọn chúng vào trong tay, tất cả những người này đều am hiểu do
thám tình báo, kinh nghiệm nhiều năm qua phong phú, có rất nhiều thủ
đoạn, hiện giờ Cô vương đang cần những người như thế. Thời gian tiến
hành đại hội thưởng hoa, nhờ Phạm tiên sinh an bài Phương Tranh gặp mặt
Cô vương một lần, Cô vương có việc muốn thương lượng cùng hắn.”
“ Dạ, xin điện hạ an tâm.”