Chương 150: Nhân Giả Vô Địch


Thượng thư thì đang vội vàng mưu đồ bí mật tạo phản, Phương Tranh lại
vội vàng thành thân, sau khi từ thành tây trở về, Phương Tranh đem tin
tức sắp sửa thành thân nói cho phụ mẫu. Phương lão gia và Phương phu
nhân vui vẻ đến rơi nước mắt, nhớ tới qua mấy ngày Lễ Bộ thượng thư sẽ
đích thân đến nhà, cùng Phương gia nhị lão thương lượng công việc thành
thân, việc này cũng không thể qua loa.

Vì vậy Phương lão gia hạ
lệnh, toàn bộ người hầu trong phủ ngừng ngay công việc trong tay, đem
toàn bộ tinh lực đặt lên việc nghênh tiếp sứ giả của thiên tử.

Lễ Bộ thượng thư đích thân đến, nói cho lớn, đây là triều đình ban một
loại ân sủng cho Phương gia, nói cho nhỏ, quan viên đứng đầu Lễ Bộ làm
bà mối cho hoàng gia cùng Phương gia, đối với nhà thương nhân như Phương gia mà nói, cũng là vinh hạnh lớn hơn trời.

Tuy rằng thánh chỉ
tứ hôn chính thức của hoàng thượng đến Phương gia còn chưa xuống tới,
nhưng điều này xem như đã là chuyện được xác định trăm phần trăm. Thiên
tử ban hôn, là chuyện vinh quang cỡ nào, ở thời cổ đại luôn quan niệm
giai cấp thâm căn cố đế, hoàng tộc tứ hôn cho nhà thương nhân, trong
lịch sử Hoa Triều là chưa từng có.

Cho nên bọn người hầu Phương
phủ vui rạo rực chiếu cố chăm chút đầy đủ, toàn bộ Phương phủ được quét
sạch Triệt để một lần, sau đó khoác khăn lụa đỏ, theo tập tục dân gian,
sớm chuẩn bị hoa sinh, táo đỏ, trứng gà vân vân, Phương lão gia thậm chí sai người ở tại đất trống đông viện dựng lên hai đài cao, thỉnh gánh
hát và tiên sinh kể chuyện nổi danh nhất kinh thành đến Phương phủ ở
tạm, cung cấp ăn uống, chỉ chờ Lễ Bộ thượng thư đến, bọn họ lập tức hóa
trang lên đài, hảo hảo náo nhiệt một phen.

Bọn người hầu vì thiếu gia mà bận rộn đến mồ hôi nhễ nhại, nhưng Phương Tranh lại nhàn nhã
chẳng việc gì làm, muốn đi tìm Trường Bình, kết quả chạy đến vương phủ
của Mập Mạp thì bị thông báo, Trường Bình đã bị tiếp vào cung, đã không
cho ra ngoài nữa. Hoàng thượng hạ lệnh, trước khi thành thân không cho
phép Trường Bình chạy loạn khắp nơi, miễn cho việc đánh mất mặt mũi
hoàng gia.

Vì vậy mang theo tâm tinh thất lạc, cùng Mập Mạp uống
say mèm, Phương Tranh quay trở về phủ, vừa cảm giác tỉnh lại, liền nhanh miệng trấn an tiểu Lục.

Tiểu Lục có vẻ tâm sự nặng nề, trong ánh mắt nhìn Phương Tranh tràn ngập nét u oán, Phương Tranh nghĩ mình đúng
là không phải người không thể làm gì khác hơn là liên tục kể lại một ít
chuyện cười kiếp trước trêu chọc cho nàng hài lòng, nàng cũng chỉ miễn
cưỡng cười cười, nhìn không ra được hài lòng bao nhiêu.

" Thiếu gia, sau khi ngài thành thân, công chúa điện hạ có đuổi tiểu Lục ra khỏi đây không?" Tiểu Lục buồn bã nói.

" Nàng ta dám!" Phương Tranh trừng lớn mắt, " Nếu nàng ta dám đối với
nàng không tốt, thiếu gia viết thư bỏ vợ! Không tin trị không được nàng
ta!"

Tiểu Lục khẩn trương nhìn xung quanh, bàn tay đặt lên miệng
Phương Tranh: " Thiếu gia đừng nói bậy, lời này truyền ra ngoài ngài sẽ
gặp phiền phức đó!"

Phương Tranh cợt nhả khục khịt hôn lên tay
nàng, kéo bàn tay tiểu Lục đưa lên mũi ngửi ngửi: " Tiểu Lục, nàng thật
thơm nha. Đến, thiếu gia giúp nàng kiểm tra kiểm tra. Trên người nàng
còn chỗ nào thơm nữa không..."

Gương mặt tiểu Lục đỏ lên, muốn rút tay về nhưng Phương Tranh lại nắm chặt, làm sao cũng không rút lại được.

" Thiếu gia, sau khi ngài thành thân, có thể chỉ thích một mình công chúa điện hạ hay không, sẽ quên Yên Nhiên tỷ tỷ...và ta?" Tiêu Lục tuổi tác
không lớn, ngưỡng mộ thiếu gia sắp thành hôn, chỉ lo lắng sau này thiếu
gia sẽ không thích nàng nữa.

Phương Tranh nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ xinh của nàng, yêu thương nói: " Yên tâm đi. Thiếu gia không phải là
người phụ lòng. Sau khi thành thân chúng ta cũng sẽ như trước đây, chỉ
là có thêm một người vào ở chung mà thôi. Ân, sau khi thành thân, cũng
tiếp đón Yên Nhiên vào nhà. Mọi người cùng hòa thuận, khoái khoái lạc
lạc sinh hoạt cùng nhau, cũng sẽ trở thành câu chuyện cổ tích..."

Tiểu Lục vui vẻ gật đầu: " Đúng đúng rồi, tựa như chuyện thiếu gia kể, vương tử và công chúa cuối cùng hạnh phúc sống chung với nhau, mọi người cùng ăn, cùng chơi, cùng..."

" Cùng ngủ?" Phương Tranh nhìn tiểu Lục nháy mắt.

“ Tiểu Lục đỏ mặt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Tranh, cúi đầu, dùng
thanh âm nhỏ xíu thấp giọng nói: " Sau khi qua cửa thì phu quân là trời, phu quân nói thế nào, thê thiếp làm sao dám phản đối..."

Di? Xem ra cùng các lão bà ngủ chung một giường là chuyện có hi vọng a! Sau này tiếp đón luôn Yên Nhiên đi vào, lại nhanh chóng bắt luôn Phượng tỷ, bổn thiếu gia cùng bốn lão bà mỗi ngày cùng ngủ chung một giường, hồ thiên
hồ địa một phen, loại này hương diễm đến cỡ nào...

Phương Tranh ước mơ hồi lâu, như kẻ trộm hề hề nở nụ cười.

" Tiểu Lục, nếu như thiếu gia nỗ lực tìm thêm mấy tỷ muội cho nàng..." Phương Tranh kích động hỏi thăm.

" Ba!" Một chén trà ở trong bàn tay tiểu Lục hóa thành bột phấn.

" Khái khái...xem như ta chưa nói..."

Đã vào mùa thu, mọi người dần dần cảm giác được thời tiết mát lạnh, đảo
qua ngày mùa hè nóng bức, dù ánh mặt trời chiếu xuống trên đỉnh đầu cũng không độc ác như trước, biến thành màu vàng óng ánh làm cho kẻ khác
mừng rỡ.

Phương Tranh có lệnh vua trong người, không có khả năng
mỗi ngày ở trong nhà chờ Lễ Bộ Thượng thư tới cửa, cho nên hiện tại
Phương Tranh đang đi thị sát công trường, Ôn Sâm ở ngoài thành mua xuống một mảnh đất, theo chỉ thị của Phương Tranh, kiến thiết thành căn cứ
huấn luyện bí mật của Ảnh Tử, hôm nay đã tạm thời có hình thái, đám thợ
xây cất đang lấp nền tạo phòng.

" Phương đại nhân, theo ngài phân phó, thuộc hạ đã chia làm mấy phần, trong đó bao quát sân huấn luyện,
nhà ở, nhà ăn, cùng với khu vực xử lý công việc...chẳng hay thuộc hạ an
bài như vậy đại nhân có hài lòng?" Ôn Sâm cười nói lấy lòng, hai bên
cũng có vài thuộc hạ cũ đi cùng.

Phương Tranh nhìn xung quanh một phen, cười nói: " Không tệ, lão Ôn, năng lực làm việc của ngươi rất
mạnh, thảo nào hoàng thượng đề cử ngươi cho ta, xem ra ngươi xác thực là một nhân tài."

Ôn Sâm nghe vậy giống như được uống rượu nguyên
chất, mỗi lỗ chân lông toàn thân đều thoải mái thư sướng, nhanh cúi
người cười nói: " Đây là được hoàng ân mênh mông cuồn cuộn cùng bình
thường đại nhân nhắc nhở tài bồi, thuộc hạ không dám kể công.”

"
Ngươi quá khiêm tốn rồi, công lao của ngươi thì không tránh được, công
lao không phải của ngươi thì, khái khái, chỉ cần ngươi trung tâm với bổn quan, bổn quan sẽ đoạt lấy mà đưa cho ngươi..." Loại sự tình ban thưởng này Phương Tranh cũng mặt dày vô sỉ mà nói ra.

“…”

" Được rồi, lần trước không phải bảo các ngươi theo dõi Tiêu Hoài Viễn sao?
Thế nào? Tra ra chút gì chưa?" Phương Tranh nhớ tới việc này, thân phận
Tiêu Hoài Viễn còn chưa điều tra rõ, Phương Tranh vẫn lo lắng trong
lòng.

Phương Tranh vừa hỏi chuyện này, gương mặt Ôn Sâm liền suy
sụp xuống tới, trên mặt mang theo vẻ xấu hổ và tự trách: " Đại nhân thứ
tội, thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ phụ lòng kỳ vọng của ngài..."

Phương Tranh có điểm kỳ quái, Tiêu Hoài Viễn rốt cục có địa vị gì nha? Dù là
thành viên tinh hoa của Anh Tử cũng không thăm dò được gốc rễ của hắn,
ngươi này thật sự là không đơn giản.

" Không sao, chưa điều tra
ra thì cũng cứ chậm rãi mà tra, ta không trách ngươi..." Phương Tranh vỗ vai Ôn Sâm trấn an. Mặc dù người thường, nhưng Phương Tranh cũng biết,
muốn điều tra gốc rễ một người đâu có dễ dàng như vậy.

Nhưng làm
Phương Tranh tiếc nuối hơn là lần trước Tiêu Hoài Viễn nhảy sông tự vẫn, tiểu tử này không ngờ lại bị chết đuối, thật đúng là làm người phải bóp cô...tay thở dài.

Ôn Sâm lại cúi đầu, tựa hồ muốn tìm khe nứt
trên mặt đất chui đầu vào: " Đại nhân, thuộc hạ thật sự đáng chết, các
huynh đệ không tra ra được manh mối, vài lần theo dõi đều bị hắn
quăng.... Thuộc hạ thật xấu hổ!”

Phương Tranh kinh ngạc mở to hai mắt: " Mọi người mất dấu hắn? Ta kháo!"

Chuyện này thật quá quỷ dị, người của Ảnh Tử đều là những người nào? Đều là
hành gia theo dõi điều tra, huống chi trước đây Ôn Sâm là đầu nhi của
bọn họ, càng là cao thủ trong cao thủ, hắn tự mình ra trận cũng bị Tiêu
Hoài Viễn bỏ rơi, tên kia rốt cục có bao nhiêu đại bản lĩnh?

Ôn
Sâm vừa thẹn thùng và mắc cỡ, sắc mặt đỏ bừng như Quan Công, đám huynh
đệ Ảnh Tử cũng cảm thấy mất mặt, cả đám ngượng ngùng vuốt vuốt mũi, cúi
đầu trầm mặc không lên tiếng.

Ôn Sâm như bất an giải thích cho
mình: " Đại nhân dung thứ, Tiêu Hoài Viễn dường như cũng như chúng ta,
cũng từng học qua thuật điều tra theo dõi, tính cảnh giác và năng lực bí mật phi thường cao, một khi vừa đến gần, hắn liền bỏ đi rất nhanh, vài
lần thuộc hạ đuổi theo, hắn lại chạy vào một con hẻm nhỏ vô cùng phức
tạp, không còn nhìn thấy bóng..."

Phương Tranh bất mãn trừng mắt
nhìn hắn: " Ngươi xem hắn là quỷ sao? Còn nói như vậy, theo cách nói của ngươi, ta phải tìm một người quen theo hành tung hắn?"

Ôn Sâm nhanh nhẹn gật đầu cười nói:" Đại nhân nói không sai..."

Phương Tranh cả giận nói: " Thối lắm! Nếu đã là người quen thuộc của hắn, còn cần đi theo dõi hắn sao? Ngươi là đầu heo nha!"

Ôn Sâm xấu hổ cười, lách qua một bên tự kiểm điểm.

Phương Tranh trái lo phải nghĩ không đúng! Họ Tiêu kia sao lại linh hoạt như
vậy, bắt lại bắt không được, tính cảnh giác cao như vậy, chuyện này làm
sao tiếp tục tra xuống? Cũng không tra được người này thì Phương Tranh
thật không an tâm, lai lịch của Tiêu Hoài Viễn thật đáng giá, đánh chết
hắn cũng không tin, người trong phủ thái tử lại nhàn rỗi đến như thế,
một hồi thì đi thanh lâu nghe lén chuyện phòng the của người ta, một hồi lại chạy đến cửa sau tòa nhà bí mật của Ảnh Tử mà mở khóa, hắn làm việc này khẳng định là có bí mật gì không thể cho ai biết.

" Đại nhân! Mau nhìn, có con thỏ!" Ôn Sâm bỗng nhiên kêu lên.

Người này không phải còn đang cúi đầu xấu hổ sao? Thế nào còn lòng thanh thản phát hiện con thỏ?

Ôn Sâm mua mảnh đất này là vùng ngoại thành, rừng cây bãi cỏ dày đặc, bình thường có một ít gà rừng thỏ rừng chạy đến tìm thức ăn, Phương Tranh
đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy một con thỏ rừng màu xám mập mạp đang ăn cỏ, vừa cảnh giác nhìn chung quanh, thỉnh thoảng nhảy nhót.

Tính tình con thỏ này cũng giống như Tiêu Hoài Viễn, nhìn làm người thấy ghét!

Phương Tranh tức giận không chỗ phát tiết, xắn tay áo, lặng lẽ tới gần nó, hôm nay thiếu gia bắt ngươi nướng ăn, xem như là báo thù cho chính mình.

Ôn Sâm nhanh tay kéo hắn, sau đó đưa qua một cung tiễn, hưng phấn nói: " Đại nhân, bắn nó! Bắn nó!"

Lời này vì sao nghe không được tự nhiên?

Xem xét ánh mắt bọn thuộc hạ, nhìn thấy họ dùng đôi mắt trông mong nhìn
chằm chằm chính mình, trong ánh mắt tràn ngập vẻ nóng bỏng. Nhìn thấy
khiến da đầu Phương Tranh một trận tê dại, âm thầm suy nghĩ: Việc này
hôm nay xem như không xong.

Xuyên qua lâu như vậy, Phương Tranh
cũng biết, người cổ đại yêu cầu đối với người đọc sách cũng không chỉ
đơn giản là đọc sách, còn phải tinh thông sáu nghệ tức là " Lễ, nhạc,
bắn, ngự, thư, sổ.". Nói đúng là, ngoại trừ đọc sách ra, còn phải hiểu
lễ nghi, biết khiêu vũ, biết bắn tên, biết cưỡi ngựa, biết viết chữ đẹp, mở cửa hàng thì phải biết tính toán không thối lộn tiền cho khách. Đây
đều là kỹ năng cơ bản nhất mà người cổ đại cần phải có, kỳ thật làm nam
nhân thời cổ đại cũng không dễ dàng.

Phương Tranh tuổi còn trẻ đã làm quan ngũ phẩm, hơn nữa còn trở thành người lãnh đạo của Ảnh Tử,
trong ý nghĩ của bọn thuộc hạ, vị đại nhân còn trẻ tuổi này khẳng định
là người có bản lĩnh, người có bản lĩnh làm sao lại không biết bắn tên?
Cho nên Ôn Sâm đưa cung tiễn cho Phương Tranh, mục đích cũng không phải
muốn làm Phương Tranh xấu mặt, Ôn Sâm cho rằng loại bắn cung này, Phương đại nhân có bản lĩnh khẳng định nắm chắc, hắn đang chờ đợi cùng mọi
người vỗ tay đồng thời hợp thời vuốt mông ngựa.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú và chờ mong sùng bái của bọn thuộc hạ, Phương Tranh kiên trì
tiếp nhận cung và túi tên, tỉ mỉ đánh giá.

Chỉ biểu diễn hẳn là
không khó nha? Bình thường trong kịch truyền hình cổ trang thấy người cổ đại lắp tên chỉ vài giây đã bắn ra, vừa bắn liền chuẩn, vị Quách đại
hiệp xạ điêu càng khoa trương không ngờ còn lăng không nhảy dựng quay
người một trăm tám mươi độ ngược tay bắn chim điêu, tư thế yêu cầu cao
độ vô nghĩa như thế không ngờ cũng làm cho hắn vượt qua, bởi vậy có thể
thấy được, bắn tên kỳ thực chỉ như tiểu hài tử chơi đùa, cực kì giản
đơn.

Bổn thiếu da mặc dù không có biện pháp bắt chước Quách đại
hiệp đùa giỡn cung tiễn với phong cách như thế, nhưng nhìn con thỏ ngốc
mập mạp đứng cách mấy trượng trước mắt, bắn trúng nó hẳn là không khó...

Tự cổ vũ mình một lát, Phương đại nhân ngưng thần chú tâm, dồn khí đan
điền, hít sâu, từ trong túi rút ra một mũi điêu linh tiễn, chậm rãi
khoác lên cung, sau đó nhắm vào...

Ổn Sâm và chúng thuộc hạ quá sợ hãi, nhanh chân tiến lên ngăn cản.

" Đại nhân, không được!"

" Đại nhân, mũi tên hẳn nên quay ra ngoài, chứ không phải quay lại chính..."

" Ồn cái gì!" Phương Tranh sắc mặt xấu hổ căm tức liếc mắt nhìn bọn họ: " Bổn quan chỉ là muốn kiểm tra một chút mũi tên có sắc bén hay không
thôi..."

Chúng thuộc hạ ngượng ngùng lui ra, tiếp tục nhìn với ánh mắt chờ mong mũi tên đầu tiên của đại nhân.

Cài tên, nhắm, kéo cung: " Sưu!"

Lúc này Phương đại nhân không phụ sự mong đợi của mọi người, rốt cục mũi tên cũng được bắn ra ngoài.

Mọi người đồng loạt nhìn về phương hướng mũi tên bắn ra, nhất thời vui mừng phát hiện - con thỏ ngốc kia còn đang an tường thích ý ăn cỏ. Mũi tên
Phương đại nhân bắn ra đại khái nằm cách nó vài chục trượng, dù một sợi
lông thò cũng chưa từng chạm trùng.

" Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn..." Chúng thuộc hạ cười gượng lấp liếm.

Sắc mặt Phương Tranh nóng nóng, da mặt dày như thành tường của hắn, không ngờ lần đầu tiên cũng có chút đỏ lên.

Ho khan hai tiếng, Phương Tranh phụng phịu nói: " Bổn quan chỉ là muốn thử xem cây cung này kéo ra tốt không mà thôi."

" Dạ dạ dạ...Đại nhân thần lực, không ngờ có thể khai cung bắn tên, thật
sự là từ cổ chí kim thật hiếm có..." Ôn Sâm lập tức vuốt mông ngựa. Hắn
đã nhìn ra, vị Phương đại nhân này vốn không hề biết bắn tên, nhưng mình lại đưa cung tiễn làm hắn bị xấu mặt, chẳng hay Phương đại nhân đối với mình sẽ có định kiến hay không? Càng nghiêm trọng chính là, có thể ảnh
hưởng đến tiền đồ của mình hay không?

Ôn Sâm còn đang thấp thỏm
bất an lo lắng cho tương lai của mình, Phương Tranh cũng không chịu
khuất phục bắt đầu cùng con thỏ ngốc kia giằng co.

" Sưu" Một mũi tên lại bay tới, cách mục tiêu khá xa.

Cắn răng, Phương Tranh cũng không còn dám nhìn ánh mắt của bọn thuộc hạ,
nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm con thỏ." Sưu", lại một mũi nữa...

" Sai lầm, sai lầm mà thôi..."

“ Sưu!"

" Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia, rất bình thường...

“ Sưu!"

" Khẳng định là cung tiễn này cần phải đem hiệu chỉnh...”

" Sưu!"

“…”

Những lời lấp liếm trên cơ bản đã bị đám thuộc hạ nói hết sạch, sắc mặt
Phương đại nhân cũng càng ngày càng đen, chân mày cau chặt tựa hồ sắp
nổi lên gió bão mưa giông, bọn thuộc hạ đã sợ đến câm như hến, không dám thở mạnh, ánh mắt dại ra nhìn Phương đại nhân bắn một mũi rồi một mũi
tên ra ngoài.

Mà con thỏ ngốc đang ăn cỏ kia - nó còn đang ăn cỏ.

Thần kỳ chính là không ngờ nó vẫn còn chưa bỏ chạy, chung quanh nó đã cắm
đầy những mũi tên rậm rạp, giống như là một rừng cây nhỏ. Nó vẫn lững
thững nhảy về phía trước như trong sân vắng, thích ý nhàn nhã dạo chơi,
cũng chẳng khác gì tên tiểu tử đáng ghét Tiêu Hoài Viễn.

Có thuộc hạ đứng xa Phương Tranh một chút thực sự không nhịn được nữa, kéo kéo
tay áo vị huynh đệ bên cạnh, nói nhỏ: " Ai, đại nhân đang bắn tên hay
đang trồng cây vậy?"

" Hừ! Nói nhỏ giọng một chút! Ngươi biết cái gì! Đại nhân là vì không muốn sát sinh, ở trước mặt chúng ta biểu hiện
sự nhân từ..."

" Chuyện gì đang xảy ra nha!"

“ Thiết! Biết vì sao có câu " nhân giả vô địch" không? Chính là đại nhân của chúng ta!”

“…”

Phương Tranh cắn răng nghiêm mặt lần nữa trở tay thò vào trong mũi tên, sờ, trong túi đã trống rỗng.

" Kháo! Con mẹ nó!" Phương Tranh khó có được cất tiếng mắng ra lời thô
tục, sau đó hung hăng cầm cay cung trong tay ném lên mặt đất, tàn bạo
quét mắt nhìn đám thuộc hạ, thấy bọn thuộc hạ bị ánh mắt sắc bén của hắn làm co quắp bất an lui ngược ra sau vài bước, Phương Tranh thỏa mãn gật đầu, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, đưa tay chỉ con
thỏ ngốc xa xa, dáng dấp như đã định liệu trước, lớn tiếng nói: " Ngươi
chờ đi, ta sẽ bắt giữ được ngươi!"

" Phác thông!" Chúng thuộc hạ phi thường hợp tính tình phủ phục trên mặt đất.

Bắt giữ con thò, loại sự tình này đương nhiên cũng không cần hàm lượng kỹ
thuật gì, chỉ nhờ vào sức lực sống, đương nhiên, nếu năng lực phản ứng
của ngươi còn không bằng con thỏ, chuyện này làm cũng không dễ dàng.

May là Phương Tranh đang nghẹn một bụng đang không có chỗ phát tiết, sau
khi phát một trận cuồn cuộn, rốt cục đã bắt được con thỏ ngốc.

Ngửa mặt lên trời đắc ý cười to vài tiếng, Phương Tranh bóp cổ con thỏ, bắt đầu ngưng thần tự hỏi.

Ôn Sâm cười lấy lòng nói: " Đại nhân, ngài đây là..."

“ Ta đang suy nghĩ phải cho nó chết kiểu nào..." Con thỏ hại Phương đại nhân mất hết mặt mũi, không cho nó chết quá dễ dàng...

Do dự một lúc lâu.

" Ách...Đại nhân, ngài không cần suy nghĩ...”

" Làm sao vậy?"

" Nó đã bị ngài bóp chết rồi..."

“…”

Phương Tranh mang theo thi thể con thỏ lên xe ngựa trở về thành, Ôn Sâm cùng
Phương Tranh về phủ lấy bạc, khai phủ xây nhà đều cần tiền, thái tử đưa
cho Phương Tranh trăm vạn lượng bạc, mấy ngày nay giống như nước chảy
không ngừng tuôn ra ngoài. Mặc dù biết tiền bạc này không phải của mình, nhưng Phương Tranh vẫn cảm thấy đau lòng từng đợt. Ai! Nếu như tiền này là của mình, nói cái gì ta cũng không xài kiểu như thế, quả thật so với con phá sản còn phá sản hơn!

Ôn Sâm ngồi một góc thùng xe nhìn
Phương Tranh cười lấy lòng, hắn không hiểu rõ, Phương đại nhân ngày
thường luôn bình dị hòa ái dễ gần, mỗi lần hướng hắn hỏi bạc, gương mặt
hắn luôn kéo rất dài, chẳng lẽ Phương đại nhân thật sự là chính nhân
quân tử, trong tai không thích nghe chuyện gì liên quan đến bạc tiền?

Xe ngựa vào thành, Ôn Sâm buồn chán xốc lên màn xe, nhưng đã phát hiện bóng lưng một người quen thuộc đang đi tới trên đường.

" Di? Phương đại nhân, mau nhìn!"

" Cái gì?" Phương Tranh thò đầu ra.

" Phương đại nhân, vị kia không phải là Tiêu Hoài Viễn đó sao?" Ôn Sâm vui mừng nói.

Tiêu Hoài Viễn? Tên tiểu tử này không ngờ còn dám đi ra? Phương Tranh lách
ra, thấy người đó dĩ nhiên là Tiêu Hoài Viễn, trong lòng hắn không biết
đang ôm vật gì, đang giống như con thỏ ngốc nhàn nhã đi chơi tiêu sái
trên đường, thỉnh thoảng còn nhìn chung quanh, thuận miệng chọc ghẹo phụ nữ đàng hoàng ven đường, dáng dấp dáo dác đã có được ba phần tinh túy
của Phương đại thiếu gia.

Phương Tranh nhanh tay vỗ vai người đánh xe, chỉ vào bóng lưng Tiêu Hoài Viễn phía trước nói: " Ai, thấy người kia không?"

Xa phu kính cẩn nói: " Thấy rối, thiếu gia, phải dừng xe sao?"

Phương Tranh kích động quơ nắm tay, có vẻ phát rồ: " Không! Tiến lên! Đụng chết hắn!"

“…”

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #150