Phương đại thiếu gia nếu đã lộ mặt, án phóng hỏa đốt nhà này đương nhiên không thể giải quyết được. Trước khi Phương Tranh đi, Trần đại nhân
lặng lẽ mời hắn tới hậu đường, không ngừng hướng hắn cúi đầu thở dài,
nét mặt già nua của Trần đại nhân thống khổ nhăn lại: " Phương đại nhân, không, ta gọi bằng Phương đại gia được không? Van cầu ngài, sau này
đừng gây thêm phiền toái cho kinh thành nữa! Hạ quan chỉ mong rằng trong thời gian còn hạn nhiệm kỳ sẽ không gặp thêm phiền toái gì, qua hai năm nữa, hạ quan cáo lão hồi hương, đến lúc đó ngài muốn náo loạn kinh
thành như thế nào thì mặc ngài, van cầu ngài, trong vòng hai năm tới
ngài thu liễm đi một chút có được hay không?"
Trần Cửu Lâm vốn là quan phủ doãn, tước vị ngũ phẩm, Phương Tranh chỉ là Tán quan ngũ phẩm, sở dĩ ăn nói khép nép không để ý tới quy củ của quan trường là bởi vì
muốn cầu tình Phương Tranh, Trần Cửu Lâm cũng có nỗi khổ tâm riêng.
Mọi người đều biết được, làm phủ doãn tại kinh thành chẳng có gì tốt đẹp
cả, tựa như con chuột bị nhốt trong ống bễ, hai đầu cùng bị khỉnh bỉ.
Tuy rằng trên danh nghĩa là quan phụ mẫu quản lý trật tự trị an cùng
hình án, nhưng trong kinh thành ngọa hổ tàng long, có quan lớn, còn có
những dòng tộc thế gia, vương hầu quốc công, tướng sĩ cấm binh, những
người như vậy đều không đếm xuể, một cái tứ phẩm nhỏ nhoi có thể quản
được ai? Hắn cũng dám quản ai? Không nói đến vương tôn đại thần, ngay cả một cái ngũ phẩm tán quan bộ dạng lưu manh trước mặt này hắn cũng không dám quản, bởi vì hắn biết, hiếm có người được hoàng thượng ân sủng như
hắn, huống chỉ nghe nói hắn còn sắp trở thành phò mã, con rể của đương
kim thánh thượng, người như hắn, bản thân mình có thể quản được sao?
Hiện tại ngũ phẩm tán quan này quả thật thích gây chuyện phiền toái, nửa năm nay ở trong kinh thành có không ít đại sự chấn động có việc nào không
phải do hắn khơi mào? Trần Cửu Lâm cũng không biết Phương Tranh có bị
hoàng thượng răn dạy và quở mắng hay không, nhưng quả thật hắn đã không
còn biện pháp với người này, chỉ sợ Phương Tranh lại tiếp tục gây họa,
cái mũ cánh chuồn trên đầu của hắn cũng không thể bảo quản nổi. Lúc này
mới thỉnh Phương Tranh đến hậu đường khép nép van cầu.
Phương
Tranh nghe được, lại mất hứng: " Uy, ngài muốn nói chuyện gì nha? Như
thế nào ta nghe xong lại có cảm giác mình giống như một tên chuyên gia
phá hoại?"
Trần Cửu Lâm vội vàng nói: " Không phải như vậy, Phương đại nhân nói quá lời..."
Phương Tranh bất mãn: " Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ đi, có loại sâu bọ nào đẹp trai như ta hay không?”
“ Hạ quan chỉ muốn cầu bình an."
" Cầu bình an thì đi chùa bái lạy Quan Âm Bồ Tát, cầu ta có ích lợi gì?”
“…”
Phương Tranh lạnh lùng cả nửa ngày khiến cho Trần Cửu Lâm không biết làm sao
cho phải, thấy biểu tình của hắn lúc trắng lúc đỏ, tâm tình giận dữ cùng xấu hổ khi bị trói mang đến đây của Phương Tranh cùng vơi bớt được vài
phần.
Nhẹ nhàng vỗ bả vai của Trần Cửu Lâm, Phương Tranh cười
nói: " Trần đại nhân, vừa rồi ta chỉ muốn giỡn với ngài, đừng để trong
lòng a. Ngài yên tâm, sau này ta sẽ tận lực không đi gây chuyện, cấp cho ngài một chút mặt mũi."
Trần Cửu Lâm nghe vậy mừng rỡ, không
ngừng cảm tạ hắn, đợi cho đến khi thân ảnh của Phương Tranh cùng đám
thuộc hạ biến mất khỏi cửa nha môn, Trần đại nhân mới dám oán hận hừ một tiếng, mắng thầm: " Một tên lưu manh phách lối!" Mắng xong phẩy tay áo
quay vào nội viện, tìm tiểu thiếp hồ ngôn loạn ngữ một phen.
Căn
nhà mới bị đốt, tự nhiên hiện giờ không thể quay lại đó được, đám thuộc
hạ đành phải quay trở về căn nhà cũ tại phía Tây thành, Phương Tranh
ngượng ngùng ho khan một tiếng, hỏi: " Ách....Tòa nhà này, khu khụ, bị
cháy bao nhiêu thành?"
Cho đến bây giờ Ôn Sâm còn chưa minh bạch, vì cái gì mà tân lãnh đạo lại trực tiếp phóng hỏa đốt nhà của bọn hắn,
phải chăng cử động lần này còn có thâm ý khác? Xem ra phong cách làm
việc của đại nhân vật quả nhiên là thần bí.
Nghe được câu hỏi của Phương Tranh, Ôn Sâm thành thật đáp: " Hồi bẩm đại nhân, hơn phân nửa
đã bị cháy sạch, đất đai chung quanh đều hoang tàn thê lương...."
Phương Tranh sắc mặt càng thêm lúng túng, trong lòng không ngừng mắng Tiêu
Hoài Viễn, tại sao hắn lại không bị bắt được a? Thực sự là kỳ quái, đáng lẽ ra hắn nhảy xuống sông, đám dân chúng bắt hắn càng dễ dàng hơn mới
phải nha....
" Ngày mai chúng ta chuyển địa điểm, còn căn nhà bán đi, sau đó tìm một địa phương tin cậy, tái lập lại căn cứ." Phương
Tranh mặt không đổi sắc nói.
" Đại nhân, chuyện này là vì sao?"
" Chúng ta hành sự đã có rất nhiều người biết được, đó chính là thái tử
điện hạ. Chẳng phải các ngươi đặc biệt am hiểu thu thập tin tức, hành
động bí mật hay sao? Bị người ta theo dõi mà cũng không biết, thật đáng
hổ thẹn!" Phương Tranh hung hăng trợn mắt nhìn Ôn Sâm nói.
Ôn Sâm cùng đám thuộc hạ nghe vậy tỉnh ngộ: " Nguyên lai đại nhân đốt nhà là
có dụng ý, hiện giờ xem ra, căn nhà này quả thật không thể ờ thêm được
nữa."
Mọi người thầm nghĩ chính mình bị theo dõi mà không hề hay
biết, cuối cùng phải do Phương đại nhân tự mình phóng hỏa đốt nhà, mọi
người đưa mắt nhìn nhau chợt bừng tỉnh, đồng thời trong lòng hổ thẹn vạn phần, đối với Phương đại nhân thần cơ diệu toán, càng ngày càng bội
phục sát đất.
Phương Tranh đương nhiên không nghĩ tới chính mình
nhất thời hồ nháo lại được đám thuộc hạ tôn kính thêm, việc này thật sự
cũng là thu hoạch ngoài ý muốn.
Lúc này Phương Tranh cũng tự cảm
thấy xấu hổ, hắn thủy chung cho rằng chính mình mặc dù không phải người
tốt, nhưng cũng không phải người xấu, chỉ là sau khi lừa gạt để hoàn
toàn đạt được tín nhiệm của đám thuộc hạ, ở sâu trong lòng hắn lại sinh
ra một loại cảm giác tội lỗi. Mọi chuyện cũng đều do gã hỗn đản Tiêu
Hoài Viễn kìa! Phương Tranh không chút do dự đem mọi tội lỗi đổ lên đầu
của hắn.
" Lão Ôn, các huynh đệ có khả năng xuất thủ còn được bao nhiêu người?" Phương Tranh kéo Ôn Sâm sang một bên, nhỏ giọng hỏi.
Ôn Sâm nghe vậy gật đầu nói: " Năng lực của mọi người đều không tồi, hoàng thượng đã phân phó, sau này chúng thuộc hạ đều do đại nhân sai sử."
Phương Tranh cười nói: " Được rồi, nghe đây! Ngươi giúp ta đi điều tra một
người, hắn tên là Tiêu Hoài Viễn, nghe nói hắn làm việc trong phủ thái
tử, ngươi giúp ta đi tìm hiểu lai lịch của hắn. Chuyện này cần phải giữ
bí mật không được cho ngoại nhân biết, trừ bỏ các huynh đệ chấp hành
nhiệm vụ, không được phép nói cho bất luận kẻ nào, nghe rõ chưa?"
Phương Tranh cảm nhận được Tiêu Hoài Viễn là một người rất quỷ dị, khẳng định
thân phận của hắn không đơn giản chỉ là làm việc vặt ở trong phủ của
thái tử. Hơn nữa, các huynh đệ Ảnh Tử ngày đầu tiên thành lập căn cứ,
hắn liền vừa vặn xuất hiện ngay ở nơi đó, bất luận từ góc độ nào mà nói, đều có tính chất bất thường. Hiện giờ đang làm đầu lĩnh của một tổ chức tình báo, Phương Tranh phải có trách nhiệm điều tra rõ ràng thân phận
của hắn.
Ôn Sâm lần đầu tiên nhận được nhiệm vụ mà lãnh đạo trực
tiếp phân phó, tất nhiên hắn cảm thấy vinh quang và may mắn vạn phần,
giơ tay lên trời thề sẽ hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa hắn muôn lần này tự thân xuất mã để báo đáp ơn tri ngộ của Phương đại nhân.
Phương
Tranh bị Ôn Sâm liên miên tâng bốc không dứt, nửa con mắt lim dim say mê hưởng thụ, sau một lúc lâu mới thỏa mãn tâm nguyện khoát tay áo, nói Ôn Sâm không nên dùng nhiều ngữ khí hoa lệ như vậy, giữ lại để lần sau
tiếp tục thưởng thức.
Tiếp theo Phương Tranh bắt đầu thương lượng cùng Ôn Sâm kế hoạch tái lập căn cứ cùng chiêu mộ nhân thủ, theo như
thánh chỉ của hoàng thượng, Ảnh Tử phải nhanh chóng phát triển, xem ra
hoàng thượng đã bắt đầu mài đao, chuẩn bị hướng Phan thượng thư động
thủ.
Buổi chiều ánh mặt trời cay nghiệt, Phương Tranh miệng lưỡi
đắng ngắt, lau mồ hôi một phen, không tự giác được mà liếm bờ môi khô
khốc.
Những ngày gần đây, bổn sự của Ôn Sâm tăng lên không ít,
chứng kiến lão đại khát nước, mau chóng cởi túi nước đeo ở bên sườn ra,
cười nịnh nói: " Đại nhân, trời nóng, uống miếng nước đi."
Phương Tranh trong mắt lộ ra hàm ý tán dương nhìn hắn, gật đầu: " Bổn sự của
đồng chí này không sai, bình tĩnh ở lại cơ sở làm thêm hai năm, có cơ
hội bổn quan sẽ đề bạt ngươi với hoàng thượng...." Nói xong tiếp nhận
túi nước, ngửa mặt uống một ngụm lớn.
Ôn Sâm ở một bên cười nói: " Đa tạ đại nhân! Đây chính là việc thuộc hạ nên làm, người ta cùng
thường nói, trời nóng mà giải khát bằng nước giếng chính là tốt nhất, ha ha...." Nước giếng? Phương Tranh ngẩn người, mau chóng buông túi nước
ra, nghiêm mặt nói: " Nước này của cái giếng nào?"
Ôn Sâm cười
đáp: " Chính là cái giếng bên trong nhà bếp của chúng ta, sau khi mọi
người cứu hỏa xong, mỗi người đều lấy thêm một túi tràn đầy nước a...."
"Cái giếng ở bên trong nhà bếp....Khụ khụ….Nguy hiểm chết người! Vừa rồi thiếu chút nữa đã uống hết…."
Phương Tranh thần sắc quái dị liếc mắt nhìn Ôn Sâm, tức thì đem túi nước trả
lại cho hắn, nghiêm trang nói: " Bổn quan đột nhiên cảm thấy hết khát
rồi, thực là kỳ quái a."
Ôn Sâm ngẩn người nói: " Đại nhân không uống sao?"
" Không uống."
Ôn Sâm cười cười. " Thuộc hạ còn cảm thấy hơi khát, ha ha."
Phương Tranh chưa kịp ngăn cản, Ôn Sâm liền tháo nút túi nước, tưới một ngụm lớn vào trong miệng, tu ừng ực...
Phương Tranh hai mắt trợn tròn, miệng ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.
" Hương vị như thế nào?" Phương Tranh nhịn không được hỏi.
Ôn Sâm chép miệng cảm nhận rõ ràng, cau mày nói: " Di? Có điểm là lạ...."
" Bình thường thôi mà, trời nóng, vị nước có khả năng biến chất."
" Hóa ra là thế, quả nhiên đại nhân học thức uyên bác...."
“…”
Sau khi đem các thành viên của đội Ảnh Từ an bài trong một căn nhà tại
thành tây, Phương Tranh liền bị thái giám tuyên chỉ, hoàng thượng cho
gọi vào cấm cung.
Chuyện tình Phương đại thiếu gia phóng hỏa đốt
nhà đương nhiên không thể gạt được hoàng thượng nằm trong dự liệu, hoàng thượng mắng chửi thậm tệ hắn một phen.
Phương Tranh ủ rũ cúi
đầu, một cái rắm cũng đều không dám phóng, thành thành thật thật đứng
chịu trận, bởi vì chuyện này bản thân mình quả thật đuối lý.
Đại
khái hoàng thượng răn dạy quở mắng khoảng nửa canh giờ, cơn giận mới dần dần tiêu tán, oán hận nói: " Hừ! Thiên hạ của trẫm, con dân trăm triệu
người như thế nào lại xuất hiện một nhân vật như ngươi hả? Lại có thể tự tay châm lửa đốt nhà của chính mình, khó trách trước kia mọi người mệnh danh ngươi là phá gia chi tử."
Phương Tranh chứng kiến sắc mặt
của hoàng thượng cũng hơi giãn ra, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi,
cười bồi nói: " Hoàng thượng tha tội, lần này thực sự sai lầm, vi thần
nhất định sẽ không tái phạm nữa. Nếu lần sau có đốt, vi thần liền đốt
nhà của Phan thượng thư a...."
Hoàng thượng cả giận nói: " Còn có lần sau? Nếu lần sau tái phạm, ngươi rửa cổ chờ lên pháp trường đi!
Cút! Lăn ra ngoài! Trẫm nhìn bản mặt của ngươi lại cảm thấy phiền lòng!"
Phương Tranh vội vàng vâng vâng dạ dạ cáo lui, bước ra đến cửa, hoàng thượng đổi ý gọi hắn lại.
" Quay lại!"
Hung hăng trợn mắt nhìn Phương Tranh, hoàng thượng nói: " Trẫm đều bị ngươi
chọc giận đến hồ đồ, trẫm hỏi ngươi, Ảnh Tử đã phát triển được đến đâu
rồi?"
" Hồi bẩm hoàng thượng, tình hình phát triển rất khả quan!" Lúc này Phương Tranh không dám chọc cho hoàng thượng tức khí, nên nói
một câu dễ nghe.
" Như thế nào gọi là khả quan? Ngươi muốn hồ lộng trẫm phải không?" Hoàng thượng lại chuẩn bị nổi cơn giông tố.
Phương Tranh khẩn trương cúi đầu nói: " Ách, vi thần đang tích cực phát triển, nhiều ngày qua đã mua được một khoảng đất tại ngoại thành, định nhờ
binh sĩ trong quân doanh xây dựng một cơ sở tại đó, tương lai tuyển chọn được nhân thủ, sẽ cho huấn luyện ở chỗ này."
Hoàng thượng cau
mày nói: " Không phải trẫm đã cho phép ngươi chọn lựa ra một chi đội ở
trong quân doanh hay sao? Hà cớ gì mà còn chậm chạp chưa tuyển chọn?"
Phương Tranh biểu tình khổ não đáp: " Vi thần định qua vài hôm nữa sẽ tuyển,
bất quá hoàng thượng, vi thần có một thỉnh cầu, vi thần cảm nhận thấy,
nhân thủ của Ảnh Tử không nhất định phải tuyển chọn trong quân doanh,
quân sĩ tham gia quân ngũ đã lâu, trên người có khí chất cương mãnh,
người khác chỉ quan sát cẩn thận một chút liền sẽ bị lộ tẩy."
" Vậy ngươi muốn tuyển chọn ở đâu?"
Phương Tranh trầm ngâm một lát, sau đó thận trọng nói: " Có rất nhiều địa
phương tỷ như bí mật tuyển chọn những người có lai lịch bình thường
trong thiên hạ, hoặc thương nhân vân du bốn phương, lang trung tại nông
thôn, học sinh tại thư viện, thậm chí....Là phạm nhân trong thiên lao,
chỉ cần tướng mạo bình thường, không hấp dẫn lực chú ý là được. Đương
nhiên, đây chỉ là quan điểm riêng của vi thần, mọi chuyện còn chờ hoàng
thượng định đoạt."
Hoàng thượng suy ngẫm một lúc, khẽ gật đầu: "
Không sai, lời của ngươi thực có đạo lý, Ảnh Tử không cần phải tuyển
trong quân doanh, chúng ta cũng không cần bọn hắn phải ra trận chém
giết, nếu tuyển quân sĩ đúng thật là không ổn..."
Phương Tranh
cười nói: " Hoàng thượng anh minh, tương lai trong mọi phương diện, đều
có mật thám của Ảnh Tử ẩn tàng, rất nhanh thôi Ảnh Tử sẽ phát triển một
cách lớn mạnh."
Dừng lại một chút, Phương Tranh nói tiếp: " Tương lai Ảnh Tử phát triển lớn mạnh, vi thần lên kế hoạch như đem Ảnh Tử
phân tách thành nhiều bộ phận, mọi người đều có trách nhiệm với công
việc riêng của bản thân mình, như vậy hiệu suất sẽ rất cao. Khi đó, nếu
có một chút công việc mà cần động thủ, thì vẫn có thể lựa chọn các quân
sĩ ở bên trong quân đội để bổ sung."
Hoàng thượng mỉm cười: "
Trẫm giao toàn quyền cho ngươi xử lý công việc này, ngươi phải chăm chỉ
làm tốt, mặc kệ ngươi tuyển chọn người từ nơi nào, trẫm đều không nhúng
tay can thiệp. Nhưng trẫm muốn nhìn kết quả, cùng với tác dụng của những người mới tuyển chọn trong một thời gian sớm nhất! Hiểu chưa?"
Phương Tranh vội vàng khom người lĩnh chỉ, đang muốn hướng hoàng thượng cáo
lui, bỗng nhiên hoàng thượng nói: " Mấy ngày nữa, Lễ Bộ thượng thư sẽ
tới thăm phủ đệ của ngươi, cẩn thận tiếp đãi một chút đi."
Phương Tranh ngẩn người, Lễ Bộ thượng thư Dương Đốc Thanh? Hắn đến nhà của ta
để làm gì? Ta cùng hắn cũng không có giao hảo nha...
Hoàng thượng nhìn biểu tình ngây ngốc của hắn, nhịn không được gượng cười: “ Tiểu tử ngu ngốc, ngươi muốn Mật Nhi của trẫm cứ mãi không có danh phận như vậy hay sao? Hừ! Trẫm đâu thể bị mất mặt như thế được!"
Phương Tranh mau chóng vận chuyển suy nghĩ, nghe vậy liền minh bạch mọi chuyện,
hoàng thượng đây là muốn đính ước giữa ta cùng Trường Bình, cho nên phái Lễ Bộ thượng thư đến nhà thương lượng chuyện hôn nhân đại sự.
Phương Tranh trống ngực đập liên hồi, kích động khiến cho sắc mặt đỏ bừng,
ngây ngất tựa như liền một hơi uống cạn năm cân rượu nguyên chất, trong
đầu không ngừng xoay chuyển một ý niệm: sắp lập gia đình, ta sắp lập gia đình, tương lai thiếu gia ta sẽ là một người nam nhân đã có gia đình.
Hoàng thượng chứng kiến thần sắc của Phương Tranh khác thường, không khỏi
hoảng sợ: " Phương ái khanh....Ngươi không sao chứ? Ngươi bị làm sao
vậy?"
Phương Tranh dùng sức lắc đầu, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, hoàng thượng còn đang chưa hiểu chuyện gì, Phương
Tranh liền bất ngờ nắm lấy cánh tay của hoàng thượng, lắc lắc, phe phẩy, lại lắc lắc, phe phẩy, ngữ khí kích động, thanh âm nghẹn ngào: " Hoàng
thượng, không, nhạc phụ đại nhân, nhạc phụ đại nhân...Ô ô ô, rốt cuộc
thì ta cùng đợi được đến ngày này…”
Có lẽ hoàng thượng chưa từng
bao giờ tiếp xúc thân mật qua với người khác giới như vậy, cho nên mất
tự nhiên ho khan hai tiếng. Nhưng từ động tác thân mật đó cùng cảm nhận
được sự vui sướng của Phương Tranh, chìa long trảo ra, nhẹ nhàng hiền từ vỗ vỗ bả vai của Phương Tranh, hạ giọng cười nói: " Tiểu tử ngu ngốc,
còn chưa tới mười chín tuổi, liền đã làm quan ngũ phẩm, có tước phong
Trung Dũng Bá, cũng nên đến lúc thành lập gia thất. Tương lai ngàn vạn
lần phải đôi xử tốt với Mật Nhỉ của trẫm, nếu không trẫm sẽ chém đầu của ngươi!"
Phương Tranh lau nước mắt, thút thít nói: " Hoàng thượng...Vi thần muốn hỏi một vấn đề nho nhỏ."
Hoàng thượng nhìn Phương Tranh, thần tình hoan hỉ: " Ngươi hỏi đi."
" Vi thần muốn hỏi một chút….Nữ tử hoàng gia xuất giá, mang theo bao nhiêu của hồi môn a?"