Chương 145: Ảnh Tử


Đại thiếu gia ở bên trong ngự thư phòng bị hoàng thượng mắng đến tối tăm mặt mày, tựa hồ chính là vì chuyện này. Bất quá chuyện lúc này Phương
Tranh tự nhận mình đuối lý, cho nên hắn cúi đầu không ho he một tiếng,
tùy ý cho hoàng thượng la mắng không ngừng.

Kỳ thực chính hắn
cũng cảm thấy kỳ quái, hảo hảo nhìn tấu chương, thế nào lại nghĩ là biên lai nhận tiền? Hơn nữa còn là những lời nhảm nhí, một điểm hàm lượng kỹ thuật cũng không có. Nếu nói năng có đạo lý, nói vậy hoàng thượng cũng
sẽ không phát lớn tính tính như vậy đi?

Bởi vậy chứng minh việc
xem tấu chương và xem một mảnh giấy rõ là có khác nhau, chí ít ngươi
phải có thái độ thật nghiêm chỉnh, không nên tùy tiện. Hoàng thượng
người ta đã xem tấu chương suốt vài chục năm, cũng không nghe hắn nói
một câu khi xem: " Thiếp tốt, mọi người làm được lắm!" Những lời vô ích
đại loại như thế.

Hoàng thượng nhìn thấy Phương Tranh khó có được một cơ hội như vậy mà cũng không chen lời, nhất thời cũng có chút kinh
ngạc, vốn dự định phải mắng hắn cả thời gian một nén hương, cuối cùng
càng mắng lại càng nghiện, nước miếng tung bay mắng suốt nửa canh giờ.
Từ tính cách Phương Tranh phê bình trở đi, mãi cho đến thái độ làm người của hắn, luôn y phục sở thích, thậm chí cả tư thế khi bước đi, phàm là
chỗ nào có thể nghĩ đến đều bị mắng qua một lần.

Phương Tranh càng nghe càng phiền muộn, xem ra vị hoàng đế lão gia tử vốn đầy bụng bực tức đối với bổn thiếu gia nha.

Bưng lên một ly trà trên bàn, Phương Tranh đưa tới trước mặt hoàng thượng vẻ mặt tươi cười như lấy lòng: " Hoàng thượng, ngài ngồi xuống đi, đừng
làm long thể mệt mỏi quá mức, đến, uống một ngụm trà nhuận miệng trước
đã, vi thần sẽ tiếp tục làm vẻ mặt trầm thống nghe thánh hối..."

Hoàng thượng tiếp nhận ly trà uống một ngụm lớn, gương mặt bình tĩnh hung
hăng trừng mắt nhìn hắn, cả giận hừ một tiếng, ngồi xuống.

" Trẫm cũng lười chửi mắng ngươi thêm nữa, hôm nay trẫm gọi ngươi đến, ngoại
trừ việc thuế ngân Giang Nam, còn muốn giới thiệu mấy vị tướng quân cho
ngươi nhận thức, ngươi có thể lựa chọn người trong quân do bọn họ thống
lĩnh, phát triển tổ chức..."

Phương Tranh cắt đứt lời hoàng
thượng đang nói, cười nói: " Hoàng thượng, chúng ta đặt một cái tên cho
tổ chức này vang dội một chút, không phải lúc nào cùng kêu là tổ chức
này nọ, người khác nghe được còn tưởng rằng chúng ta mở trường đấu gà
thì sao."

Hoàng Thượng tán thành gật đầu nói: " Không sai, hẳn là nên đặt một cái tên, theo ngươi xem, nên đặt tên gì cho thỏa đáng?"

" Trừ Gian Minh!" Phương Tranh không cần nghĩ ngợi nói ngay. Đã định
trước tổ chức đặc vụ này sẽ để lại tiếng xấu muôn đời, ta phải đặt cho
nó một cái tên thật chính nghĩa, hảo hảo làm đám học giả lịch sử buồn
nôn một trận.

Hoàng thượng nghe vậy nhướng mày, hiển nhiên hắn
đối với danh tự vang dội và chính nghĩa này lại không cho là đúng, lắc
đầu nói: " Không thích hợp, đổi tên khác."

Phương Tranh bất đắc
dĩ buông tay: " Chúng ta chỉ đành gọi nó là căn cứ tổ chức mà thôi..."
Đã chọn tên xấu xa thì phải tới cùng thôi, nếu không thể đặt tên chính
nghĩa, thì ta đành dựa vào phương hướng tà ác mà làm.

Hoàng thượng hiển nhiên đối với tên này lại càng không thỏa mãn: " Không thích hợp, quá kì lạ."

“ Thiên Địa Hội?”

“ Cơ quan tình báo?”

“ Cẩm Y Vệ?”

" Tình thâm thâm vũ mông mông?"

" Truy Ức Tự Thủy Niên Hoa?"

" Ngươi Xem Gương Mặt Ngươi Dưới Ánh Trăng Kia?”

“…….”

Nhìn thấy đầu của hoàng thượng lắc mạnh như trống bỏi, Phương Tranh thở dài, bất đắc dĩ nhìn hoàng thượng phảng phất đang nhìn một tiểu hài tử lăn
lộn làm nũng trên mặt đường: " Vậy ngài muốn gọi là gì?"

Thiết
Huyết phái không được, Văn Nghệ Khang cũng không xong, không phải muốn
chọn một cái tên rách rưới đó chứ? Cần gì phiền phức như thế để làm chi?

Hoàng thượng vuốt bộ râu đài ngưng thần nói: " Tổ chức này không thể ra ánh
sáng, hơn nữa còn phải âm thầm chấp hành nhiệm vụ trong thời gian rất
dài, không bằng cử gọi nó là…Ảnh Tử?" ( cái bóng)

" Phác thông!"

" Ngươi làm sao vậy?" Hoàng thượng không vui nói.

" A...Không có gì, không có gì, ha hả..." Phương Tranh đứng dậy cười gượng nói.

Ảnh Tử, lực sáng tạo và văn tài của lão nhân này kém hơn bổn thiếu gia không chỉ một đẳng cấp nha...

Vì vậy, dưới cường thế áp bách của hoàng thượng, cơ cầu đặc vụ đầu tiên
của Hoa triều đã có danh tự riêng - Anh Tử, một cái tên vừa nghe muốn
nôn, cũng giống như " bã chó", " trụ lớn", " hai ổ" các loại tên người,
già trẻ đều...có thể đọc lưu loát sao?

Phương Tranh xoa mồ hôi
lạnh trên trán, cố nén ác hàn trong lòng, hắn đang suy nghĩ, có nên
hướng hoàng thượng từ đi chức vụ " thủ lĩnh Ảnh Tử" này hay không đây,
những đầu lĩnh đặc vụ khác đặt tên bao nhiêu uy phong nha, các gì mà hán đốc, đốc công, vừa nghe đã lộ ra khí phách, máu tanh và khí tức âm trầm sâm địa. Đến phiên chính mình, người khác sẽ gọi thế nào? Đầu nhi Ảnh
Tử, lão đại Ảnh Tử, có lẽ nên gọi tắt là Ảnh Đầu? Gọi thế nào cũng cảm
thấy giống như hạ tam lưu, dẫn một đám quân ô hợp chuyện ác nào cũng
không dám làm, nhưng lại chỉ dám thu phí bảo hộ của thương gia, cướp
cướp kẹo que của tiểu bằng hữu...

Hoàng thượng đối với cái tên do mình đặt đúng là có chút thỏa mãn, nhắm mắt suy nghĩ say sưa một lát,
sau đó mở mắt ra gõ nhịp: " Ân, không sai, là nó, Ảnh Tử!"

Phương Tranh lại tuôn mồ hôi, nghĩ thầm hay bỏ đi, đừng tính toán với lão đầu
nhi già cả này, Ảnh Tử thì Ảnh Tử, dù sao so với bánh bao hay kỹ viện gà vịt cùng dễ nghe hơn nhiều...Phương Tranh mặt mày khổ sở tiếp nhận
chuyện thực không thể không tiếp thu này, sau này hắn đã thành đầu nhi
của Ảnh Tử, ai!

Lúc Phương Tranh còn đang than thở thì hoàng
thượng gọi ba vị tướng lãnh trong quân tới, trong đó có một là người
quen cũ, Phùng Cừu Đao, hắn là Long Võ quân đại tướng quân lãnh binh,
còn có hai vị, một gọi là Lưu Trường Sinh, một gọi Triệu Hổ, hai người
thuộc Thần Sách quân và Thần Võ quân đại tướng quân lãnh binh.

Phương Tranh cùng hai vị tướng quân thi lễ gặp mặt, lại nhìn Phùng Cừu Đao
cười cười, khóe miệng lãnh ngạnh cương nghị của Phùng Cừu Đao nhẹ nhàng
nhếch lên, rốt cục chào hỏi.

Lưu tướng quân của Thần Sách quân là một vị nam tử tướng mạo nho nhã, hơn bốn mươi tuổi. Từ bên ngoài của
hắn mà xem, tuyệt đối không ai tin tưởng người này chính là đại tướng
quân lãnh binh mười mấy vạn, mà vị Triệu Hổ tướng quân của Thần Võ quân, cùng tên của hắn như nhau, uy vũ sinh uy, khí phách mười phần, cũng hơn bốn mươi tuổi, là một hán tử phương bắc khôi ngô cao lớn.

Hai
mắt hoàng thượng hàm chứa vẻ cười nhàn nhạt, nói: " Ba vị tướng quân,
Phương ái khanh phụng ý chỉ của trẫm, tổ kiến một tổ chức mới, tên là
Ảnh Tử."

Gương mặt ba vị tướng quân cả kinh, nghe được tên này,
đại khái đã biết công việc của Ảnh Tử là gì. Hoàng thượng vì sao phải
thành lập một tổ chức như vậy? Ba vị tướng quân tuy là người lãnh binh,
nhưng đối với chính trị cũng có độ mẫn cảm nhất định, thậm chí bọn họ có thể dự đoán được, cơ cấu này thành lập, triều đình sẽ xuất hiện một
phen sóng to gió lớn đến thế nào, triều đình các phe phái liên hệ kết
đảng sẽ trải qua một hồi bố cục và tẩy trừ như thế nào, dụng ý của hoàng thượng không nói cũng đã rõ ràng.

Hoàng thượng thu hết biểu tình của mọi người vào đáy mắt, mỉm cười nói: " Anh Tử là một tổ chức bí
mật, các ngươi là đại tướng thống lĩnh binh sĩ mà trẫm tín nhiệm, cho
nên trẫm yên tâm nói cho các ngươi. Hôm nay trẫm triệu các ngươi đến,
chủ yếu là cho các ngươi quen biết với Phương ái khanh, trẫm muốn ở
trong quân của các ngươi có thể chọn lựa được người trung tâm, gia nhập
Ảnh Tử, Phương ái khanh sẽ chủ trì việc này, mong ba vị tướng quân sẽ
hết lòng hiệp trợ."

Lúc này Phương Tranh mới rõ ràng, hoàng
thượng triệu bọn họ đến, là muốn nói cho bọn họ, bổn thiếu gia muôn đến
địa bàn của các ngươi đào góc tường, không quan tâm là ta tuyển trúng
ai, các ngươi đểu phải thả người.

Nhưng hoàng thượng có phải đang làm điều thừa hay không? Trực tiếp hạ đạo thánh chỉ cho bọn họ là được, cần gì phải tự mình gọi bọn họ tới?

Phùng Cừu Đao đứng dậy trước, không chút do dự hành lễ nói: " Mạt tướng tuân chỉ!"

Hai vị tướng quân cùng đứng nhanh lên, biểu thị sẽ toàn lực hiệp trợ.

Phương Tranh cười tủm tỉm liếc mắt nhìn bọn họ, phát hiện sương mặt Triệu Hổ
không chút biểu tình, hai mắt vần quy củ nhìn thẳng phía trước, đối với
Phương Tranh chưa từng liếc mắt. Mà Lưu Trường Sinh lại khẽ gật đầu nhìn Phương Tranh cười, trong mắt lại hiện lên vài phần phức tạp.

Từ
biểu hiện của hai vị tướng quân mà xem, cũng không hề giản đơn. Đương
nhiên, hơn bốn mươi tuổi đã có thể đảm nhiệm chức đại tướng quân thống
binh mấy vạn, bản thân họ khẳng định cũng không đơn giản.

Phương
Tranh cười nói: " Hạ quan đa tạ hai vị tướng quân tương trợ, tất cả mọi
người làm việc cho hoàng thượng, trung tâm như một, nếu hạ quan có chỗ
quấy rầy, mong rằng hai vị tướng quân bao dung."

Lưu Trường Sinh
chắp tay cười nói: " Đâu có đâu có, Phương đại nhân đến trong quân ta
tuyển người cứ thoải mái chọn lựa, bổn tướng nhất định toàn lực hiệp
trợ."

Triệu Hổ qua loa chắp tay, nhàn nhạt " Ân" một tiếng, con
mắt từ đầu tới đuôi cũng chưa từng nhìn qua Phương Tranh, dường như đối
với hắn có thành kiến nào đó.

Trong lòng Phương Tranh khó chịu, bổn thiếu gia đâu có đắc tội với ngươi, bày ra gương mặt đó cho ai xem đây?

Phùng Cừu Đao không đợi Phương Tranh khách sáo, trực tiếp mở miệng nói: "
Phương đại nhân, giữa ngươi và ta không cần nói, có gì cần phải giúp thì cứ mở miệng."

Phương Tranh cười nói: " Đó là đương nhiên, tiểu
đệ nguyên bản cũng dự định không khách khí với ngươi, nhưng ngươi cũng
không cần giống như người bán hàng rong lo quảng cáo, đem ra bày trước
mắt cho ta chọn..."

Phùng Cừu Đao khó có được cơ hội mở miệng vui đùa: " Vậy ngươi cũng không thể chọn trái hồng trong quân của tan ha…”

……………

Ra cung, Phương Tranh đang định leo lên xe ngựa về phủ, bỗng nhiên cảm
giác được ống tay áo bị người lôi kéo, Phương Tranh nhìn lại, chính là
Ôn Sâm.

Phương Tranh nhìn quanh mọi nơi, ngoại trừ cấm quân thủ
vệ, ngoài sân rộng cửa cung trống trơn đãng đãng, không một người nào,
người này rốt cục từ đâu toát ra tới?

Ôn Sâm chắp tay cười nói: " Phương đại nhân, thuộc hạ vẫn luôn đợi ngài bên ngoài cửa cung?
ngài...Ách, Phương đại nhân, ngài đang tìm cái gì? Có thứ gì mất sao?"

Phương Tranh không để ý đến hắn, vẫn tiếp tục bước ngang qua sân rộng. Thật
khiến cho người ta khó hiểu, người này rốt cục trốn ở nơi nào? Chẳng lẽ
hắn dùng thuật độn thổ, hay là ngự kiếm phi hành? Vì sao mỗi lần đều
dùng phương thức không thể tưởng tượng được mà hiện lên sân khấu?

Thực sự không tìm được manh mối, Phương Tranh cũng hết hi vọng, ôm lấy vai
Ôn Sâm, thần sắc ngưng trọng nói: " Mặc kệ đi, hôm nay ngươi cần phải
nói cho ta biết, rốt cục ngươi từ nơi nào toát ra vậy? Vì sao vị trí của ngươi luôn luôn phiêu hốt bất định?"

Ôn Sâm lau mồ hôi nói: "
Phương đại nhân, làm việc như chúng ta, đơn giản là cầu có bí mật, đây
là kỹ xảo phải học được, nhưng Phương đại nhân là trọng thần trong
triều, không cần biết rõ ràng như thế..."

Phương Tranh vẻ mặt
chăm chú nói: " Không được, ta cần phải học! Không ăn không ngủ đều phải học cho được! Đời này ta chưa từng chăm chú với việc nào đến như vậy."

" Nhưng...Ngài học cái này rốt cục là vì sao?"

" Rất trọng yếu! Nếu ta học xong, khuê phòng của những thiếu nữ đàng
hoàng, với ta mà nói cũng giống như đi dạo trong hậu viện nhà mình, oa
ha ha ha ha...Nhanh lên dạy ta!"

“…”

Ôn Sâm luôn thành
khẩn nói cho Phương Tranh biết kỳ thực việc trống rỗng toát ra như vậy
chỉ là một thủ thuật che mắt, Phương Tranh thật phẫn nộ buông tha kế
hoạch hương diễm nửa đêm khuya khoắt xuất quỷ nhập thần ẩn vào trong
phòng các phụ nữ khuê môn.

" Sau này khi ngươi xuất hiện ở trước
mặt ta, phương thức biểu hiện phải bình thường một chút, trống rỗng toát ra sẽ hù chết người có biết hay không?" Kế hoạch vừa phác thảo thật tốt đã bị bức bách buông tha, Phương đại nhân tâm tình thật sự không tốt
lắm.

Ôn Sâm vâng vâng dạ dạ.

" Ngươi tìm ta để làm chi?"

Ôn Sâm lấy lòng cười nói: " Phương đại nhân, ngài đã quên, trước khi ngài
nhậm chức tới bây giờ còn chưa gặp qua hơn mười thủ hạ của mình, trước
mắt thấy hoàng thượng hối thật gấp, ngài có muốn gặp mặt bọn họ không?
Nếu như lúc nào ngài rảnh rỗi, hạ quan đưa ngài đi gặp bọn họ được
không?"

Phương Thanh vỗ trán, đúng rồi! Hiện tại thiếu gia rốt
cục cũng đã có thủ hạ, đã nhậm chức vài ngày, còn chưa gặp qua bọn họ,
nào có ai làm thủ trưởng như vậy chứ?

Ôn Sâm vội vàng thỉnh
Phương Tranh bước lên một xe ngựa thật tầm thường, người đánh xe quất
một ngọn roi thật thanh thúy, xe ngựa chậm rãi di động, hướng phía thành tây bước đi.

Xe ngựa có chút cổ xưa, liên tục lảo đảo, trục xe
vang lên tiếng cọt kẹt răng rắc, còn kém hơn xe chuyên dụng riêng của
Phương Tranh thường dùng.

Ôn Sâm chăm chú nhìn Phương Tranh đang
cau mày, vội cười nói: " Phương đại nhân chớ trách, hàng năm hoàng
thượng ban xuống kinh phí có hạn, chỉ đành được như vậy, làm Phương đại
nhân phải chịu ủy khuất."

Rốt cục Phương Tranh nhịn không được ôm tai nói: " Cũ một chút cũng không sao, các ngươi cũng quá làm biếng,
không thể thoa chút dầu vô trục xe sao? Ngươi nghe nó cọt kẹt như muốn
vỡ ra kìa.”

Ôn Sâm cười hắc hắc, im lặng không lên tiếng.

Xe ngựa đi được khoảng thời gian một nén hương, bảy rẽ tám quanh yên lặng đi vào một hẻm nhỏ, sau đó ngừng lại.

Ôn Sâm nhảy ra khỏi xe ngựa trước, sau đó cung kính giúp Phương Tranh đi ra.

Phương Tranh nhìn quanh mọi nơi, chẳng lẽ ta đã tới một xóm nghèo sao.

Đưa mắt nhìn quanh, một mảnh phòng ốc loang lổ cũ nát, vách tường bám đầy
rêu xanh, con đường chật hẹp mà lầy lội vô cùng, cỏ dại mọc thành bụi,
hơn nữa vết chân chung quanh cũng rất ít, ở đây phảng phất biến thành
nơi bị bách tính trong kinh thành lãng quên.

Đối diện chỗ Phương
Tranh đang đứng là một cánh cửa đang lung lay sắp đổ, hắn liếc mắt nghi
hoặc nhìn Ôn Sâm. Ôn Sâm cười nói: " Phương đại nhân, các huynh đệ đều
đang ở bên trong chờ ngài."

" Các ngươi đều đang ở đây?" Phương
Tranh không dám tin tưởng, đây là tai mắt của hoàng thượng rải khắp
thiên hạ nha, tác dụng trọng yếu cỡ nào, thế nào khả năng lại để cho bọn họ sống tại loại địa phương đổ nát chẳng khác gì đám ăn mày như vậy?

Ôn Sâm cười nói: " Ở đây tương đối thuận tiện, hơn nữa phòng ở cũng tiện nghi, ra vào cũng không dễ dàng bị người chú ý..."

" Kinh phí hoàng thượng đưa xuống rất ít sao?" Lão nhân này thật quá keo kiệt đi thôi.

Ôn Sâm nhanh miệng nói: " Hoàng thượng đãi bọn thuộc hạ không tệ, chỉ là
hôm nay quốc khố không còn bao nhiêu, nơi chốn đều phải dùng bạc, bọn
thuộc hạ phi thường thông cảm cho sự khó xử của hoàng thượng."

Thật là phúc hậu, thay đổi là Phương Tranh, sớm đã chạy tới cửa cung biểu
tình kháng nghị từ lâu, nếu không thì thẳng thắn bỏ việc mặc kệ. Con
ngựa muốn chạy, cũng phải cho nó ăn cỏ chứ.

Phương Tranh thở dài, xem ra đám huynh đệ thủ hạ cũng là người thấy đủ thỏa mãn. Phải nhanh
chóng tăng cao phúc lợi cho bọn họ, nếu không buộc họ làm loại công tác
này, vạn nhất có một ngày nào đó bọn họ bỗng nhiên nghĩ thông suốt, nghĩ đãi ngộ quá thấp, cắn răng giậm chân, thẳng thắn đi tìm ông chủ mới mà
ăn máng khác, lại chơi trò thông đồng kẻ địch bán nước, vậy sẽ gây ra
bao nhiêu phiền phức thêm nữa cho quốc gia!

Dưới sự dẫn dắt cung
kính của Ôn Sâm, Phương Tranh bước vào cánh cửa lớn rách nát mà chỉ cần
một cơn gió thổi tới cũng ầm ầm ngã xuống.

Ánh vào mi mắt, là ba
mươi mấy người có tướng mạo phi thường tầm thường, giữa bọn họ có người
thoạt nhìn chừng năm mươi tuổi, cũng có hài tử mười hai mười ba tuổi,
càng nhiều chính là người khoảng hai ba mươi tuổi.

Những người
này ăn mặc quần áo màu đen thật bình thường, dáng dấp tinh luyện, nhưng
khí chất biểu hiện ra ngoài lại khác nhau. Bọn họ có người giống người
hầu ngoài phố phường, trên gương mặt bởi vì áp lực sinh hoạt mà mang đầy vẻ tang thương già yếu, có người giống như tú tài thi rớt, làm ánh mắt
nhìn đầu tiên sẽ nghĩ người này đặc biệt cô đơn, hơn nữa còn là loại
người cả đời ôm hi vọng, còn có những thương nhân lõi đời khéo đưa đẩy,
gặp người liền mỉm cười đầy vẻ nhiệt tình hay giả tạo.

Phương
Tranh trừng mắt nhìn, đây là những người như thế nào đây? Hắn không chút nghi ngờ, nếu như đem một ít đạo cụ đưa tới chuẩn bị cho bọn họ sắm vai một phen, sau đó lập tức có thể đem tòa nhà rách nát này biến thành một bầu không khí của một ngôi chợ náo nhiệt.

Đoàn người này vô cùng ưu tú! Trong lòng Phương Tranh buông xuống kết luận. Theo pháp tắc tự
nhiên khôn sống ngu chết, người không ưu tú đã cúp từ lâu, cho nên kết
luận này của Phương Tranh thật rất chính xác.

Nhìn mọi người bày
thành đội ngũ chỉnh tề lẳng lặng nhìn hắn, Phương Tranh vô ý thức chắp
tay, ngẫm lại sau này mình chính là thù trưởng của bọn họ đó nha.

Sau đó Phương Tranh học dáng vẻ vĩ nhân huy rộng cánh tay, bao hàm thâm tình nói: " Chào các đồng chí!"

“…”

Rất thất vọng, niên đại này không có ai trả lời hắn câu: " Chào thủ
trưởng." Làm Phương Tranh vừa nghĩ ra một kế hoạch duyệt binh siêu nhỏ
đã hoàn toàn tan rã hứng thú.

Nhìn hơn ba mươi người đang lẳng
lặng nhìn chăm chú vào hắn, Phương Tranh gãi gãi đầu ưu sầu, kiếp trước
lúc ở trong quân đội quan trên làm sao xã giao với thuộc hạ kia chứ? Dù
sao những người này trong tương lai là thành viên nòng cốt của tổ chức
Ảnh Tử, mượn hơi bọn họ là việc phi thường trọng yếu.

Suy nghĩ hồi lâu, rốt cục Phương Tranh nghĩ ra, đúng rồi, giúp bọn hắn chỉnh lý một chút tác phong quân dung và kỷ luật thôi.

Phương Tranh đi tới trước mặt bọn họ, vừa giúp bọn họ chỉnh lý " quân dung" vừa chỉnh lý vừa khoa trương bọn họ.

" Ân, tiểu tử ngươi không tệ."

" Nỗ lực lên nga! Nỗ lực! Ta xem trọng ngươi!”

" Lão đại gia, tuổi thật thọ nha? Còn chưa về hưu sao?"

" Da của ngươi quá thô ráp, ngày sau ta tặng cho ngươi hai hộp mịn da của Ngọc Như Trai..."

“…”

Vừa nói vừa đi, Phương Tranh đi tới cuối đội ngũ, phát hiện ra một người có khuôn mặt thanh tú, hơn nữa còn phi thường suất khí, đáng tiếc thân thể hơi thấp một chút, trong mắt hắn như mỉm cười nhìn Phương Tranh.

" Oa! Vị nhân huynh này thật là tuấn tú quá! Đã vượt qua cả ta rồi, ha hả..."

Vừa nói Phương Tranh vừa nhìn thấy thân thể của tiểu tử kia rèn đúc cũng
không tệ, trước ngực còn mơ hồ có hai khối cơ ngực đột khởi, Phương
Tranh phỏng chừng một chút, nếu như một mình chiến đấu với hắn, khả năng sẽ đánh không lại hắn.

Trong lúc bất ngờ, tay của Phương Tranh thật nhanh rơi xuống cơ ngực của tiểu tử kia, còn nhẹ nhàng nhéo nhéo.

" Thật ước ao a...lúc nào ta có thể luyện ra được cơ ngực này đây..."
Phương Tranh tiếc nuối thở dài, cúi đầu nhìn ngực mình một chút, thất
vọng khó nói nên lời.

Gương mặt tiêu tử thoáng chốc đỏ bừng, môi mấp máy một lát, rốt cục đã đủ dũng khí nói ra.

Thanh âm thật nũng nịu:" Hồi đại nhân, thuộc hạ là nữ tử!"

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #145