Chương 14: Mập Mạp Ăn Chực


Trên đường về nhà, mập mạp vẫn đang tươi cười hớn hở, thật đáng thương
cho đám người ở thời cổ đại, chưa thấy qua chuyện cười bao giờ sao, phẩm vị cũng thật là thấp. Ra khỏi Đạo Minh thư viện, mập mạp không muốn
quay trở về, quấn quít lấy Phương Tranh đòi đi bái phỏng “bá phụ, bá
mẫu”, nhìn tại năm trăm lượng bạc làm thể diện, Phương Tranh đành phải
tiện thể đưa hắn về nhà.

Tiểu Ngũ cùng đi phía sau, mờ mịt nhìn
mập mạp cười ha hả, nghe bọn hắn bàn luận về mấy chủ đề không rõ ràng,
không khỏi cảm thấy có chút uể oải.

Ba người chậm rãi tiêu sái
bước đi, vừa đi vừa dạo thật sự là thích ý. Thái độ của mập mạp hoàn
toàn giống như một fan hâm mộ các đại minh tinh ở thời hiện đại, tế nhị
hỏi Phương Tranh rất nhiều vấn đề, tỷ như làm sao có thể đối lại được
Trần phu tử, sau khi Phương Tranh thành công trả lời được thì cảm tạ
ai..v..v…Toàn những vấn đề nhàm chán, Phương Tranh nói cảm tạ ai, hắn
nghe hiểu được sao?

Bước vào đại môn, trong phủ náo nhiệt hẳn
lên, thái độ của đám người hầu đều nhiệt tình chào hỏi Phương thiếu gia
cùng mập mạp, châm trà, dâng điểm tâm, ân cần làm cho Phương Tranh cảm
thấy có điểm không được thoải mái. Nhưng thần sắc của mập mạp thật ra
lại rất bình tĩnh, tựa hồ như chuyện hầu hạ này, đã thành thói quen từ
lâu.

Ngồi trong chính sảnh được một lát, cùng mập mạp khoe
khoang từ Nam tới Bắc, lấy Phương Tranh nhiều hơn hắn mấy trăm năm kiến
thức, khoác loác một người cổ đại như mập mạp thì khỏi phải nói. Mập mạp nghe đến ngẩn người, khóe miệng chảy cả nước dãi mà vẫn không hề hay
biết.

Đang thao thao bất tuyệt, Phương lão gia cùng Phương phu
nhân đã ra tới, còn chưa thấy người đã nghe được thanh âm, chỉ nghe
Phương lão gia cười sang sảng nói: “Tiểu tài tử nhà ta đã trở về, ha hả, hôm nay đọc sách cảm thấy như thế nào?”

Phương Tranh chưa kịp
trả lời, mới vừa rồi còn đàm luận cô nương thanh lâu nào có cặp mông
phong mãn, cô nương thanh lâu nhà ai có cặp ngực căng tròn, còn mập mạp
thần sắc căng thẳng, nhìn thấy phụ mẫu Phương Tranh đến liền khom người
lạy dài, nói: “Vãn bối Chu Vô, bái kiến Phương bá phụ, Phương bá mẫu.”
Một bộ dáng quân tử nho nhã lễ độ, cùng cái gã mập mạp hạ lưu đáng khinh kia, giống như là hai người khác nhau vậy. Phương Tranh lặng thần nhìn
biểu hiện của hắn, nguyên lai tiểu tử này diễn kịch rất khá.

Phương lão gia ngẩn người, sau đó cười nói: “Nga? Hài nhi nhà ta còn dẫn theo bằng hữu? Là cùng học tại thư viện đi sao?”

Mập mạp cung kính nói: “Dạ vâng, Phương huynh tính tình ngay thẳng, học vấn cao thâm, vãn bối thành tâm kết giao, hôm nay mạo muội tới đây, mong
rằng bá phụ, bá mẫu không trách.” Phương Tranh nghe được âm thầm cao
hứng, mập mạp người này…Khuyết điểm lớn nhất chính là thích nói thật.

Phương lão gia cùng phu nhân liếc nhau một cái, cười nói: “Hài nhi nhà ta chỉ
biết mấy trò khôn vặt, Chu hiền chất, nếu cứ thổi phồng hắn, chỉ sợ tiểu tử này lại không biết trời cao đất dày.” Từ sau khi đi tới nhà của Trần phu tử làm lễ bái sư, thái độ của Phương lão gia đối với Phương Tranh
rõ ràng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.

Phương phu nhân
không nói lời nào, cùng Phương lão gia chăm chú liếc mắt một cái, mỉm
cười hướng mập mạp gật gật đầu, liền đi xuống an bài cơm chiều.

Mập mạp cười nói: “Bá phụ đã quá khiêm nhường, lời của vãn bối đều là nói
thật, hôm nay tại thư viện, Phương huynh có thể nói là đại triển thần
uy, Trần phu tử ra một văn thơ đối ngẫu…”

“Khụ khụ, ân, khụ
khụ..” Phương Tranh ở bên cạnh nghe vậy, thấy sắp hỏng bét, nhanh chóng
mượn tiếng ho khan, dùng sức nháy mắt ra dấu cùng với mập mạp.

May mắn, mập mạp còn không tính là ngu ngốc đến thái quá, nhận được ánh mắt uy hiếp của Phương Tranh, vội vàng xấu hổ ngừng lại.

“Ân? Chu
hiền chất, tại sao lại không nói tiếp?” Phương lão gia thấy mập mạp
ngừng lại, cau mày hỏi hắn: “Có phải đồ nghiệt tử này, hôm nay đã gây
họa ở thư viện?”

“A, không có, không có mà phụ thân, hài nhi
luôn luôn an phận thủ thường, thật thà phúc hậu mộc mạc, làm sao có thể
gây rắc rối đây. Ha ha, hôm nay trời quang mây tạnh, thời tiết nắng ấm,
các học sinh đều chăm chỉ đọc sách trên học đường, Trần phu tử có chút
khen ngợi. Chu Vô, huynh nói có đúng như vậy không? -----Chu huynh!”
Phương Tranh ám chỉ mập mạp hát đệm cho hắn, tiểu tử này lại quay lưng
đi, bả vai không ngừng run rẩy. Phương Tranh giận sôi gan, hung hăng véo một phen thịt béo bên hông của mập mạp.

“Ôi! A, đúng vậy, đúng là vậy, lời ấy của Phương huynh không phải là giả.” Mập mạp vội vàng đáp.

Phương lão gia hồ nghi nhìn hai người, nói: “Như thế thì tốt, nếu để cho ta
biết đồ nghiệt tử ngươi mà dám đi trêu chọc người ta, thì đừng trách lão phu tái thu thập ngươi! Chu hiền chất, ngươi cần phải giúp lão phu xem
chừng cái đồ nghiệt tử này a!”

Mập mạp khom người đáp ứng, lúc
này, Phương phu nhân đã quay lại mời mọi người vào ăn cơm chiều, rốt
cuộc Phương Tranh cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Bầu không khí
trong bữa cơm chiều rất hài hòa, vui vẻ. Nghe khẩu khí của Phương lão
gia, thì đây là lần đầu tiên Phương Tranh mang bằng hữu về nhà dùng cơm, cho nên, bọn họ rất nể tình tiếp đãi khách quý, chẳng những ba người
đầu bếp trong nhà đều nổi lửa, còn tới Yêu Nguyệt Lâu mua thêm mấy món
ăn chiêu bài. Càng khiến cho người khác cảm động, lão gia tử còn lấy một vò rượu hoa điều(*) đã ngâm dưới hầm hai mươi năm lên chiêu đãi khách,
nghe nói, ngày thường ngay cả một ngụm Phương lão gia cũng còn có chút
luyến tiếc.

Mập mạp được sủng ái quá mà hoảng sợ. Trong miệng
hắn liên tục nói: “Khách khí thế này, vãn bối sao có thể đảm đương nổi.” Nhưng hắn lại xuống tay không một chút nề hà, một mâm thức ăn, hắn tùy
tiện vẽ lên một cái, liền hơn phân nửa đi vào trong miệng. Không thể
không bội phục Phương phu nhân đã biết nhìn xa trông rộng, nếu tùy tiện
làm giống như bình thường nhà vẫn ăn, sợ rằng không đủ cho mập mạp nhét
kẽ răng. Phương Tranh hoài nghi có phải mập mạp đang tìm cách ăn trở về
cái tấm ngân phiếu năm trăm lượng kia không? Hắn đem chính mình che dấu
thật sâu a!

Trong bữa ăn, Phương lão gia vô tình hữu ý hỏi về
gia thế của mập mạp, nghe nói nhà hắn cũng làm nghề buôn bán, Phương lão gia càng thêm cao hứng, liên tục hỏi là hiệu buôn nhà ai, làm sinh ý
gì. Mập mạp ấp úng không nói rõ ràng, hàm hồ vài câu cho qua chuyện,
Phương lão gia cũng không muốn truy vấn thêm.

Phương Tranh xem
thường nhìn mập mạp, thầm nói tiểu tử này không thật thà, ngươi sợ rằng
ai đến thăm nhà ngươi a, nhà ngươi có tiền, so với nhà ta còn nhiều hơn
sao? Mập mạp hổ thẹn cúi đầu dưới ánh mắt khinh thường của Phương đại
thiếu gia, biết hổ thẹn là tốt rồi.

Một bữa cơm cả chủ và khách
đều tận hứng, mập mạp ợ một cái thỏa mãn liền đứng dậy cáo từ, Phương
Tranh đi theo tiễn hắn ra ngoài cửa.

“Phương huynh, mùi vị đồ ăn nhà ngươi không tệ, ha hả, sau này, ta sẽ bồi thường cho.” Mập mạp vừa xỉa răng vừa nói.

Phương Tranh khách khí cười nói: “Hoan nghênh sau này ngươi tới thường xuyên,
tuy nhiên, lấy sức ăn của mập mạp ngươi, chỉ sợ lương thực trong kho nhà ta khó ứng phó nổi. Lần sau tới dùng cơm, nhớ rõ phải mang theo ngân
phiếu trả tiền, một bữa cơm một trăm lượng bạc, già trẻ không gạt, bao
ngài tận hứng mà về.”

Mập mạp ngẩn người, tiếp theo dùng sức vỗ
vỗ vào bả vai Phương Tranh, nói: “Ngươi cũng thật biết nói đùa!” Dứt lời cười to mà đi.

Phương Tranh đuổi theo bóng lưng mập mạp, cao giọng hét to: “Ta không biết nói đùa!”

Xoay người bước vào trong nhà, hướng phía chính sảnh đi đến, Phương lão gia
cùng Phương phu nhân đang ngồi uống trà, vì thế Phương Tranh ngồi một
bên bồi tiếp hai người.

Phương lão gia chậm rãi nhấp từng ngụm,
thưởng thức chén trà, sau một lúc lâu mới nói: “Tranh nhi, cái người Chu Vô kia, ngươi có biết nhà hắn đang làm cái gì hay không?”

Phương Tranh đang cầm miếng điểm tâm nhét vào miệng, nghe vậy ngẩn người, nói: “Hắn không phải đã nói, trong nhà làm ăn buôn bán hay sao?”

“Buôn bán? Ha ha.” Phương lão gia cười nhạt nói: “Ta xem hắn cử chỉ hữu lễ,
khí độ bất phàm, có thể giáo dưỡng như vậy, cũng không phải một nhà
thương nhân có thể dạy dỗ ra được.”

Hắn nghe tiết mục sinh hoạt phòng the mà lại khí độ bất phàm, Phương Tranh âm thầm bĩu môi.

“Có khi nào hắn là con nhà quan lại?” Phương phu nhân nghi hoặc, nói.

“Rất có khả năng, nhưng bất kể nói thế nào, Tranh nhi cùng hắn kết giao bằng hữu cũng không phải là một chuyện không tốt, từ xưa đến nay, quan cùng
thương đều dựa vào nhau mà sống, đều là quân cờ hỗ trợ cho nhau. Ha ha,
Tranh nhi, ngươi phải nhớ kỹ, ở bên ngoài không quản là kẻ nào, đều phải lấy lễ đối xử với người ta, thành Kim Lăng này nhân tài ẩn nấp nhiều vô số. Có lẽ, tùy tiện cùng người ta thoáng chạm mặt trên đường, đó cũng
có thể là một phen gặp được quý nhân, hoặc cũng có thể là cường địch,
người sẽ đưa ngươi đi vào chỗ chết, cho nên, ra ngoài không được hung
hăng càn quấy.” Phương lão gia lẳng lặng giảng đạo cho Phương Tranh.

“Phụ thân yên tâm, hài nhi luôn luôn nhát như chuột, sức trói gà còn không
chặt, ở bên ngoài chỉ có người khác ức hiếp, hài nhi tuyệt đối là ngàn
vạn lần cũng không dám khi dễ người khác.” Phương Tranh kiêm tốn nói.

“Hừ, ta cũng muốn tin lời của ngươi, nhưng bản tính của ngươi như thế nào…
Ta còn không hiểu sao?” Phương lão gia đối với hắn khiêm tốn rất là
khinh thường.

“Không có việc gì sao? Nếu không có việc gì, thì
quay về phòng đi, cố gắng chăm chỉ đọc sách, nếu năm sau thi không đậu,
thi rớt tú tài, cẩn thận cái đầu trên cổ của ngươi!” Phương lão gia
trắng trợn uy hiếp, vừa dứt lời, Phương phu nhân tức giận, hung hăng cấu véo một phen vào cánh tay của hắn.

Những ngày sau này trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã nửa tháng.

Nửa tháng này, Phương Tranh không có thu hoạch gì, mỗi ngày đến thư viện
đọc sách, hết giờ thành thật về nhà ăn cơm, mười phần giống với một vị
quai bảo bảo thời đại phong kiến. Điều này làm cho Phương lão gia rất là hài lòng, cao hứng vung tay, tiền tiêu vặt hàng tháng của Phương Tranh
từ mười lượng bạc, tăng lên thành hai mươi lượng bạc. Nhìn xem, làm quai bảo bảo cũng có nhiều chỗ tốt a, mới nửa tháng công phu liền đã được
tăng lương.

Thu hoạch lớn nhất chính là mập mạp, gia hỏa này từ
khi ăn chực tại Phương gia một bữa, tựa hồ bị nghiện, cách vài ngày liền mượn danh nghĩa “lãnh giáo học vấn” cùng Phương Tranh, để đến nhà tìm
hắn, cố tình vừa vặn, mỗi lần lãnh giáo đều là khoảng thời gian nhà
Phương Tranh chuẩn bị ăn cơm. Nửa tháng trôi qua, học vấn của mập mạp
gia tăng bao nhiêu thì không ai biết, bất quá, sức ăn của hắn thì mọi
người đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Điều khiến cho Phương Tranh
cảm thấy bất đắc dĩ chính là, vị nhân huynh mập mạp này, quả thực rất am hiểu cách mua chuộc lòng người, luôn miệng nói rằng không cần khách khí nhưng mỗi lần tới Phương phủ đều mang theo một chút tiểu lễ vật dâng
tặng nhị vị lão nhân gia. Một thời gian sau, Phương lão gia một câu, một tiếng đều gọi “ hảo hiền chất”, chỉ hận không thể đem thu làm nghĩa tử
mới tốt, trên dưới Phương phủ đã dần quen với sự tồn tại của mập mạp,
không quản hắn có tới hay không, mỗi lần ăn cơm luôn sắp nhiều hơn một
đôi đũa, Phương Tranh có chút rối rắm, vốn định thu hắn tiền cơm, nhưng
khi mở miệng thì lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“ Ăn cơm nhà ta cảm giác ngon như vậy sao?” Phương Tranh bộ dáng uể oải ghé sang bàn bên cạnh hỏi nhỏ. Trên bục giảng, Trần phu tử vẫn đang say sưa giảng
giải “Mạnh Tử”.

Mập mạp cũng học theo hắn gục xuống bàn, bất quá động tác kỹ thuật cao này đối với hắn là tương đối khó khăn, thịt béo
trên lưng quá nhiều, căn bản không thể khom lưng xuống được, hắn đành
tựa lưng ngồi dựa vào ghế, hâm mộ nhìn Phương Tranh.

“Được ăn
hay không, cũng không quan trọng, trọng yếu nhất là… Không khí bữa ăn
gia đình, ta rất hâm mộ ngươi.” Sau khi hai người quen nhau được một
thời gian, mập mạp cùng Phương Tranh đã không còn dùng “tại hạ”, “ngu
đệ” mà xưng hô nữa, bình thường đều gọi “ ta, ngươi”.

“ Phụ mẫu
ngươi, không cùng ăn cơm với ngươi bao giờ sao?” Đột nhiên Phương Tranh
nhớ tới, quen biết với mập mạp đã lâu như vậy, còn chưa có hỏi qua tình
huống trong nhà hắn, chỉ biết một điều, nhà hắn cũng đang làm ăn buôn
bán.

“ Phụ mẫu ta… thường xuyên ra ngoài, trong phủ ngoại trừ ta cùng muội muội, cũng chỉ còn đám người hầu.” Mập mạp tinh thần chán
nản.

Phương Tranh gật gật đầu như đã hiểu, thương nhân trọng lợi khinh biệt ly(1), để được có một chút tài sản này nọ, tóm lại cũng phải trả một cái giá khác.

“Hài tử đáng thương, sau này tới nhà của
ta ăn cơm, tặng thêm cho ngươi vài cái bánh bao….” Phương Tranh hào
phóng vỗ vai mập mạp: “Năm mươi lượng bạc một bữa cơm, thật sự vừa rẻ
vừa ngon, chỗ tốt như vậy, tìm ở đâu ra đây?”

Trong lòng mới vừa dâng lên mấy phần thương cảm, đã bị Phương Tranh châm chọc làm cho tan
biến, mập mạp rủa thầm Phương Tranh một phen, sau đó nói: “Đi! Ta không
tính toán trả thù lao, tối nay ta nghĩ muốn ăn thịt kho tàu, cá chép
chưng, ngươi kêu Tiểu Ngũ quay lại phân phó cho nhà bếp một tiếng.” Thời gian qua, mập mạp cùng Tiểu Ngũ cũng rất quen thuộc.

Mập mạp
chết bầm này, thật không tính chính mình là ngoại nhân, nếu cứ tiếp tục
như vầy thì không được, sau này ta phải đến nhà của hắn ăn bù. Phương
Tranh thầm nghĩ, sẽ lấy danh nghĩa “lãnh giáo học vấn” cùng hắn, giống
như hắn lấy cớ đến Phương phủ, lãnh giáo học vấn tốt lắm, học vấn luôn
luôn được coi trọng. Khổng tử không phải đã từng nói “tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên”(2) sao? Theo như câu này thì, năm đó Khổng lão phu tử
hơn phân nửa là đang trong thời gian thê thảm, kiếm cớ đi ăn chực nhà
người ta mà thôi.

“Còn có một chuyện..” Đột nhiên mập mạp ấp
úng, nói: “Mỗi ngày đều đến nhà ngươi ăn cơm, chỉ để lại muội muội ta cô tịch ở nhà một mình, Phương huynh, ngươi xem có thể hay không…”

“Đến đây đi, cả hai đều đến đây đi!” Phương Tranh hào phóng vung tay, nói:
“Dù sao chăn một con trâu cũng là chăn, hai con trâu cũng là chăn, nhà
ngươi còn có thân thích gì không? Đều mang lại đây đi, nhiều người cũng
không sao cả, chẳng qua chúng ta mở tiệc cơ động….” Lấy sự hảo cảm của
Phương lão gia đối với mập mạp, dù có mang thêm vài người đến Phương phủ ăn chực cũng không coi vào đâu, Phương Tranh rất thông minh, nghe vậy
liền đáp ứng hắn.

“Muội muội của ngươi hẳn là sức ăn nhỏ hơn so
với ngươi, tính nàng mỗi bữa hai mươi lượng bạc là được rồi, cuối tháng
tổng kết sổ sách, trả tiền một thể.” Phương Tranh gục xuống bàn, uể oải
mặc cả.

“Được.” Mập mạp không thèm để ý, nói: “Ngươi cứ bình tĩnh đi, chờ đến năm nào ta trả lại cho.”

Chú thích:

(*) Hoa Điều Tửu : Hay còn một cái tên gọi nổi tiếng khác chính là Nữ Nhi
Hồng, nó có một cái ý nghĩa rất thú vị, theo phong tục của người Triệu
Hưng, khi phụ nữ sinh con gái, khi đứa bé được đầy tháng tuổi, người mẹ
sẽ đích thân đi ủ rượu. Sau đó đựng rượu trong một chiếc hũ gốm có trạm
trổ hình hoa trên hũ, đem chôn dưới đất, để ủ khoảng mười mấy năm. Đợi
cho tới khi người con gái xuất gia đi lấy chồng, mới lấy ra để khoản đãi bà con lối xóm cũng thưởng thức hoặc làm của hồi môn cho con gái về nhà chồng, vì thế mà loại rượu này còn có một cái tên khác nữa , đó là rượu “nữ nhi hồng”.

(1) Thương nhân trọng lợi khinh biệt ly : Ý nói
chính là người làm ăn buôn bán không coi trọng tình nghĩa, hoặc mải mê
buôn bán không chăm sóc được cho gia đình, con cái, chỉ biết lo kiếm
tiền.

(2) tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên : Câu trên có nghĩa là, Ba người cùng đi, ắt hẳn có người đáng là thầy ta.

Đức Khổng Tử nói: "Tam nhân hành tất hữu ngã sư yên, trạch kỳ thiện giả nhi tùng chi, kỳ bất thiện giả nhi cải chi."

Nghĩa là: Ba người đi ắt có người là thầy ta vậy, lựa người lành mà theo, còn người chẳng lành thì sửa cải theo đó.

Ba người đi đường với nhau, hai người nữa với mình là ba, người lành thì
vẽ cho ta điều lành và ta làm theo, người chẳng lành thì vẽ cho ta điều
xấu, ta nên biết mà chừa ra. Thế là hai người đó đều là thầy của ta.

Câu nói trên của Đức Khổng Tử biểu thị một đức khiêm tốn và một tinh thần
cầu học đến cao độ. Nơi người giỏi và lành, chúng ta học nơi họ điều
giỏi điều lành và bắt chước làm theo; nơi người dở và không lành, chúng
ta học để biết cái dở và cái không lành để tránh đi, khỏi thất bại.

Trong đời sống chung quanh chúng ta, tất cả đều là những bài học đủ ngành đủ
lớp rất đa dạng phong phú, bài học tốt thì chúng ta bắt chước, bài học
xấu thì chúng ta biết mà tránh cho khỏi vấp phạm.

Còn ý của Phương Tranh là phải học theo Mập mạp, đến nhà hắn ăn chực lại!

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #14