Chương 139: Góc Tường Tri Kỉ


Ai cũng biết nói: " Có gọi nát cổ họng cũng không ai cứu ngươi." Những
lời này đúng là câu nói phi thường nhảm nhí, nó chỉ là một câu nói giả
thiết, vốn không có bất luận ý nghĩa gì, nói cách khác, nó chỉ là một
lời vô ích.

Lời vô ích này ở trong vô số tác phẩm điện ảnh ưu tú
hay trong ti vi đều xuất hiện qua, cũng là lời kịch của các diễn viên.
người nói những lời này thân phận của hắn phải là một kẻ lưu manh, ác
ôn, hay cưỡng gian nữ nhân nào đó, sau đó khi đang nói thì gương mặt lộ
ra nụ cười dâm đãng, hành động phải dữ dằn một chút, biểu tình phải hung tợn một chút, để biểu hiện rõ mình là một tên hỗn đản từ đầu đến đuôi.

Nhưng nếu những lời này xuất ra từ trong miệng một nữ nhân, Phương Tranh là
lần đầu tiên nghe được, điều này càng làm cho Phương Tranh sản sinh ra
sự hiếu kỳ thật lớn.

Khom xuống thắt lưng, rón rén bước vài bước
dọc theo hành lang, Phương Tranh tìm được một vị trí nghe lén vô cùng
hiệu quả ngồi chồm hổm xuống, dự định hảo hảo thưởng thức tiết mục trái
nghịch trong đời thường này.

Tia sáng tại hành lang rất âm u, vị
trí Phương Tranh ngồi chồm hổm rất không thu hút, thế nhưng sau khi hắn
ngồi xuống, lại phát hiện ra một người, cũng cùng hắn bảo trì tư thế
ngồi chồm hổm, cách hắn chỉ có cự ly chừng một thước. Xem tình hình,
người này đã ngồi chồm hổm thật lâu.

Phương Tranh cả kinh, vừa
muốn mở miệng, người nọ vội vàng đưa ngón trỏ đặt lên môi, hướng hắn "
Hư" một tiếng, sau đó chỉ chỉ vào trong phòng cuối cùng hướng Phương
Tranh lộ ra dáng tươi cười thật hiểu lòng người mà không cần nói ra.

Phương Tranh là một người thông minh, đặc biệt loại chuyện hương diễm nghe lén ở vách tường này, biểu hiện càng xuất sắc.

Người nọ chỉ chỉ vào phòng, Phương Tranh liền hiểu rõ ý tứ của hắn.

Cùng là người nghe lén bên ngoài phòng, gặp nhau hà tất từng quen biết. Vị này chính là người đồng đạo nha.

Chắp tay, Phương Tranh dùng thanh âm phi thường yếu ớt hướng vị phong lưu kia chào hỏi:" Chào ngươi, hạnh ngộ!"

Sắc mặt người nọ vẫn như thường chắp tay đáp lễ: " Hạnh ngộ, hạnh ngộ!"

" Họ tên?"

" Không tên, họ Tiêu, còn ngươi?"

" Đâu có đâu có, họ Phương."

Hai người giống như cùng một đảng ngầm chắp đầu ngồi dưới đất, ngồi xổm bên ngoài gian phòng trăng gió vô biên lặng lẽ làm một phen tự giới thiệu.

Sau đó hai người liền rất ăn ý song song trầm mặc xuống tới, vểnh tai ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên trong phòng.

Tiết mục nghịch chuyển bên trong phòng vẫn còn đang tiếp tục.

Thanh âm nam nhân vẫn như cũ lộ ra vẻ kinh khủng: " Đừng…ngươi không được qua đây..."

Thanh âm nữ tử tản ra vẻ vương bá: “ Hừ hừ, thành thật một chút, mau cởi hết xiêm y, nếu không ta sẽ không khách khí!"

Phương Tranh ngẩng đầu lên dùng ánh mắt cấp tóc giao lưu với vị Tiêu huynh
kia, trong mắt hai người lóe lên tia lửa hưng phấn, lướt qua mắt, hai
người đạt thành chung nhận thức: " Con mẹ nó thật đã ghiền!"

Sau đó hai người dựng thẳng lỗ tai tiếp tục ngưng thần lắng nghe.

Thế nhưng động tĩnh kế tiếp bên trong phòng làm cho hai người hoàn toàn thất vọng.

Chỉ nghe nữ tử kia bỗng nhiên thay đổi thanh âm như làm nũng, đối nam tử
dịu dàng nói: " Lý gia, trò này chơi không vui, chúng ta đừng chơi nữa
có được hay không? Ta hầu hạ ngài uống rượu..."

Nam tử trong
phòng cũng rất thất vọng, năn nỉ: " Thúy Thúy, chơi thêm một chút đi, ở
bên ngoài ta uy phong mãi, muốn nếm thử trò..."

Phương Tranh cùng Tiêu huynh nghe được đồng loạt bĩu môi, cùng kêu " Thiết!" một tiếng,
đồng thời đều hướng vào phòng làm một thủ thế, lần này hai người sản
sinh ra thủ thế khác nhau, Phương Tranh dựng thẳng ngón giữa, Tiêu huynh dựng thẳng ngón út. Nhưng phỏng chừng ý tứ cùng hoàn toàn giống nhau.

Nháo nửa ngày thì ra hai người trong phòng đang đùa chơi, làm hai vị phong
lưu mất công sức ngồi chồm hổm ngoài phòng nghe lén nửa buổi, còn tưởng
rằng mình gặp phải tình tiết khiến người ta nâng cao tinh thần tỉnh táo, nguyên lai chỉ là uổng phí công sức mà thôi. Vị Lý gia trong phòng kia
cũng là đồ đê tiện, trước mặt người khác thì uy phong, sau lưng thì thấp hèn.

Phương Tranh và Tiêu huynh chán nản đứng dậy, chuẩn bị bỏ đi, sau khi cực nhọc một hồi, hai người đều cảm thấy không có ý nghĩa.

Nhưng mà lúc này, bên trong phòng lại truyền đến tiếng rên rỉ làm kẻ khác sôi sục máu huyết của nữ từ, xem tình hình hai người bên trong phòng đang
chuẩn bị điên loan đảo phượng một phen.

Phương Tranh và Tiêu huynh không tự giác ngừng chân lại, sau đó dùng ánh mắt dò hỏi lẫn nhau.

" Lại nghe thêm một chút?"

" Không tốt lắm đâu?"

" Dù sao cũng rảnh rỗi mà."

" Đi, vậy nghe một chút."

Hai người không nói một câu, nhưng dùng ánh mắt giao lưu phi thường ăn ý, làm trong lòng Phương Tranh sinh ra cảm giác tri kỷ.

Vì vậy hai người không nói một lời ở bên ngoài phòng lại ngồi xổm xuống,
vểnh tai nghe ngóng tiếng rên rỉ và tiếng vật lộn bên trong phòng.

Lý gia phỏng chừng thuộc loại người chỉ thiện chiến kiểu điện chớp, không
được một nén nhang thì bên trong phòng đã truyền ra thanh âm chiến đấu
kết thúc, mây tạnh bão tan, qua loa thu binh.

Phương Tranh và
Tiêu huynh nhìn nhau cười, trong dáng tươi cười lộ ra vài phần chẳng
đáng, xem ra hai người đều là cao thủ có thể đánh trận lâu dài, đối với
loại người nhanh như điện chớp này rất khinh bỉ.

Phương Tranh
đang định đứng dậy, nhưng ngoài ý muốn nghe được hai người bên trong
phòng bắt đầu nói chuyện phiếm. Phỏng chừng sau khi triền miên thì đang
ôn tồn, như tại hiện đại, lúc này là thời gian hút thuốc nhàn nhã.

" Lý gia, Hộ Bộ Lưu thị lang tra xét thanh lâu còn phải tra thêm bao lâu
nữa? Những khách nhân cũng không còn dám tới cửa, còn tiếp tục như vậy,
bọn tỷ muội làm sao sống nha!" Thanh âm nữ tử mềm nhũn, nhu nhược như
tơ, rất là êm tai.

Lý gia ha ha cười: " Họ Lưu bị tuyệt hậu, đang tức giận, cứ cho hắn đắc ý vài ngày, tự nhiên có người thu thập hắn."

Hắc, có chút ý tứ, Phương Tranh bị hai câu này hấp dẫn, đây có lẽ là tình
báo trong truyền thuyết đi? Lại nhìn qua Tiêu huynh, thấy vẻ mặt hắn
đang nghiêm túc lắng nghe hai người trong phòng nói chuyện, chẳng lẽ hắn cũng đến điều tra tình báo?

Chỉ nghe Thúy Thúy dịu dàng nói: "
Họ Lưu kia không phải là Hộ Bộ thị lang sao? Hắn có quyền lực gì mang
binh đi tra xét thanh lâu, vốn không nên xen vào việc này..."


Còn không phải tên vô liêm sỉ kia, hắn thật sự vô sỉ! Đẩy Lưu thị lang
ra phía trước chịu tiếng xấu còn mình thì né tránh, hai bên đều lấy
lòng, cũng không đắc tội ai. Quả thực là một tên vô sỉ bại hoại!"

Phương Tranh nghe vậy tức giận đến cắn răng một cái, mẹ nó! Lão Tử chọc giận
gì ngươi sao? Họ Lý kia rốt cục là làm gì a? Nghe khẩu khí của hắn dường như rất rành rẽ việc trong quan trường, nhưng lại không giống đại thần
trong triều.

Lúc này Thúy Thúy phỏng chừng như rất hiểu lòng Lý
gia: " Lý gia, sao ngươi không đi cấp cho Lưu thị lang một chút màu sắc
nhìn xem có được hay không? Ngươi cũng biết, đừng nói là Noãn Xuân Các
chúng ta, toàn bộ kinh thành mấy chục thanh lâu đều là của thái tử điện
hạ..."

Lý gia bỗng nhiên lớn tiếng cắt đứt lời nói của Thúy Thúy: " Câm miệng! Tiện nhân! Loại câu nói này cũng xứng ngươi nghị luận?
Không muốn sống nữa? Lời này ngươi từng nói qua với ai?"

Thúy Thúy giống như bị hoảng sợ, ấp úng nói: " Không...Không có, ta không dám nói với ai..."

Lý gia cả giận hừ một tiếng: " Lão tử trước mặt ngươi nói lỡ miệng, tiện
nhân ngươi đừng tưởng hiện tại lão tử sủng ái ngươi, lời nào đáng rơi
đầu cũng dám nói ra miệng, làm phiền hà lão tử, ngươi cũng đừng muốn
sống!"

Phương Tranh ở ngoài phòng nghe được mặt mày rạng rỡ, hắc
hắc. Tình báo nguyên lai là nghe trộm, có ý nghĩa, thật quá thú vị. Đặc
công thời cổ đại kỳ thực quá dễ làm.

Sau lời răn dạy, bên trong phòng không còn động tĩnh, phỏng chừng cũng không còn tình báo gì có giá trị nữa.

Hai người lặng lẽ đứng lên, nhẹ nhàng tiêu sái rời xa gian phòng, Phương
Tranh nhu nhu hai chân vì ngồi chồm hổm mà có chút tê dại, sau đó bắt
đầu tỉ mỉ đánh giá vị nam tử phong lưu có tính cách ham thích giống như
hắn này.

Vị Tiêu huynh này có thân hình cao gầy, thoạt nhìn ước
chừng hơn hai mươi tuổi, gương mặt tươm tất, khóe miệng thỉnh thoảng
nhếch lên một chút, có vẻ có người không tự chủ, làm cho người ta có ấn
tượng không phải người tốt.

Phương Tranh cười chắp tay, nói: "
Chính thức làm quen một chút, tại hạ Phương Tranh, chính là tên vô sỉ
bại hoại trong miệng vị Lý gia kia, Phương Tranh."

Tiêu huynh mỉm cười chắp tay đáp lễ nói: " Hạnh ngộ hạnh ngộ, đều nói vật họp theo
loài, tại hạ và vô sỉ bại hoại cùng nhau nghe trộm chuyện trăng gió của
người khác, xem ra ta cũng là một kẻ vô sỉ bại hoại. Tại hạ Tiêu Hoài
Viễn, gặp qua Phương huynh."

Phương Tranh ha ha cười, nhiệt tình
mời mọc: “ Tiêu huynh là người đồng đạo, may mắn kết bạn, tương thỉnh
không bằng ngẫu nhiên, cùng vào phòng uống vài chén với tại hạ được
không?"

Tiêu Hoài Viễn lắc đầu, cười nói: " Phương huynh khách
khí, tại hạ vừa nghe trộm xong chuyện mây gió của người khác, lúc này là lúc đang hăng hái bừng bừng, muốn nhanh đi tìm một cô nương, lần
này...hắc hắc, Phương huynh nói vậy có thể thông cảm chứ?" Nói xong
hướng Phương Tranh trừng mắt nhìn, lộ ra một biểu tình " ngươi khẳng
định hiểu được".

Người này phỏng chừng cũng không phải thứ gì
tốt, lời nói và việc làm lộ ra một thái độ thật xấu xa, bất quá loại vô
sỉ này lại hợp với khẩu vị của thiếu gia ta...

Phương Tranh ha ha cười: " Hiểu được hiểu được, đều là nam nhân, tâm động không bằng hành
động, Tiêu huynh xin cứ tự nhiên, ha ha."

Tiêu Hoài Viễn chắp tay với Phương Tranh, cáo biệt nhau. Phương Tranh vừa mới chuyển thân muốn
đi, Tiêu Hoài Viễn lại gọi Phương Tranh, thần sắc do dự nói: “ Phương
huynh, ngươi...vừa nghe được có tận hứng?"

Phương Tranh ngẩn người, nói: " Ách...cũng được, đã tận hứng, ..Ai, ngươi có ý tứ gì?"

Tiêu Hoài Viễn đổi lại một biểu tình lo lắng: " Vây ngươi sẽ không chạy đến ngoài phòng của tại hạ để nghe trộm đó chứ?"

“…”

Xác định rồi, người này thực sự không phải là thứ gì tốt.

Mang theo sát thủ ca ca, Phương Tranh cảm thấy mỹ mãn tiêu sái rời khỏi Noãn Xuân Các.

Hôm nay đúng là một ngày rất có thu hoạch, không chỉ được một tình báo cực
kỳ bí mật, nhưng còn quen biết với một người rất thú vị, đối với Phương
Tranh mà nói, ngày này đã rất phong phú.

Toàn bộ kinh thành không ngờ có tới mấy chục thanh lâu có quan hệ với thái tử, tin tức này phi
thường có tính bạo tạc, Phương Tranh nhớ tới Mập Mạp mạnh mẽ chuộc thân
Yên Nhiên khỏi thuyền hoa, nguyên lai cũng thuộc về tài sản của thái tử. Nói như thế, thân phận vị thái tử này còn kiêm chức tổng thủ lĩnh của
hành nghiệp tiêu khiển trong kinh thành, vậy hắn kiếm được bao nhiêu là
tiền! Khó trách tặng lễ của hẳn đưa cho bổn thiếu gia, vừa ra tay chính
là trăm vạn lượng? phỏng chừng thủ phủ của Hoa triều không phải là
Phương gia, mà là thái tử điện hạ.

Còn có Tiêu Hoài Viễn kia,
thật là một người rất thú vị, quỷ quỷ nhạc nhạc ngồi chồm hổm bên ngoài
nghe trộm, hắn còn có mục đích gì khác? Nếu nói hắn thuần túy chỉ là
thỏa mãn ham thích vô sỉ kia, Phương Tranh hoàn toàn không tin.

Mang theo đầu óc nghi vấn, Phương Tranh trở về phủ trong sự trầm tư.

……………..

Ngày kế tiếp là một ngày trời trong nắng ấm.

Hoàng lịch cũng viết, hôm nay là ngày hoàng đạo. Có thể xuất hành, cưới hỏi, cùng...đòi tiền.

Đúng vậy, Phương đại thiếu gia đã biến thành nghèo mạt hạ.

Trái tìm phải quét bao nhiêu bạc, chi chớp mắt liền bị tung ra ngoài, nương
theo chiến dịch " tảo hoàng?" thu mua mấy nhà thanh lâu, Phương đại
thiếu gia đếm lại tiền riêng, phát hiện mình đã không còn bao nhiêu, chỉ còn lại một chút bạc vụn.

Phương Tranh nghĩ bản thân mình thật
bi ai. Vừa nói là con trai độc nhất của Hoa triều thủ phủ, có chức quan
lại có tước vị còn có một lão cha vô cùng lắm tiền, nhưng vì sao luôn
luôn rơi vào trong sự khủng hoảng kinh tế? vấn đề này làm cho hắn thật
sự không sao hiểu được.

Đối tượng đòi tiền đương nhiên chính là
vị Phượng tỷ kia, không có biện pháp, vừa tiếp nhận thanh lâu, gần đây
Lưu thị lang còn đang " tảo hoàng", cho nên tạm thời còn chưa thấy được
hiệu quả, lão cha mặc dù có tiền, nhưng Phương Tranh đã là người trưởng
thành, thực sự không kéo nổi da mặt tuấn tú đưa tay xin tiền lão cha.
Duy nhất có thể kiếm được, chỉ đành tìm đối tác tại Ngọc Như Trai mà
thôi.

Trên đường đến Ngọc Như Trai, Phương Tranh âm thầm quyết
định, nếu như Phượng tỷ luôn quan tâm rất mạnh tới sự nghiệp kia lại đòi mở thêm chi nhánh thứ ba, hắn phải thẳng thắn động thủ giật tiền, làm
đại cổ đông, cướp đoạt đi số tiền đầu tư cửa hàng. Theo luật pháp mà
nói, hẳn là thuộc về tranh chấp dân sự, không cần ngồi tù.

Ngọc
Như Trai sinh ý thật tốt, người đến người đi, tất cả đều là nữ khách
hàng. Nhìn thấy Phương Tranh vào cửa, nữ khách hàng đều xoay người sang
chỗ khác, ngượng ngùng mà bất an len lén nhìn chăm chú vào hắn, không
biết vị nam tử lỗ mãng này vào đây là có chuyện gì.

Phượng tỷ
đang bận rộn trong quầy đến mồ hôi nhễ nhại, có đôi khi Phương Tranh suy nghĩ, vị tiểu quả phụ tuổi còn trẻ này kiếm tiền sợ rằng dù cho nàng ăn tới mấy đời còn không hết, vì sao còn phải khổ cực kiếm tiền như vậy?
Thay đổi là Phương Tranh, nếu có được số tiền kiếp sau xài còn không
hết, chỉ sợ đã sớm mỗi ngày nằm trong đống ngân phiếu uống rượu mỹ mỹ,
đúng tiêu chuẩn là hỗn ăn chờ chết.

Hít sâu một hơi, Phương Tranh thay đổi biểu tình, cố ý sửa sang lại mái tóc cho rối loạn, cởi ra hai
nút áo, đem mình biến thành giống như một gian phu bị lão bà bắt gian
tại giường, Yên Nhiên nói, chiêu này học được từ tiểu công chúa, bởi vậy có thể thấy được, học không cần trước sau, người giỏi là lớn nhất.

Bồi đường tâm tình một chút. Phương Tranh làm như thất kinh từ xa vọt tới
trước quầy hàng, quát to một tiếng: " Phượng tỷ! Cứu cứu tiểu đệ!" Giọng nói có vẻ tuyệt vọng bất lực, dường như tận thế.

Phượng tỷ lại
càng hoảng sợ, nhìn thấy Phương Tranh, đôi mắt đẹp nhất thời che kín một tầng lo lắng, vội vàng hỏi: " Làm sao vậy? Làm sao vậy?"

Phương
Tranh bi phẫn nói: " Đúng là bất hạnh lớn! Vừa xong tin tức, nhà của ta
phá sản rồi, tài sản bất lương nhiều lắm, lão cha ta muốn đem ta bán đi
gán nợ Phượng tỷ! Cứu ta! Ta không muốn làm thỏ bảo bảo của người khác
a.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.

Phương đại thiếu
gia vì muốn đòi tiền, đã bất chấp mặt mũi. Ngay trước mặt các nữ khách
hàng, Phương Tranh khóc hảm khàn cả tiếng, mím môi giậm chân, rất là
buồn bã.

Trong mắt Phượng tỷ hiện lên vài phần hoảng loạn, nhưng
sau đó lập tức lãnh tĩnh xuống tới, trong giọng nói bình tĩnh phân phó: " Lý đầu nhi, ngươi tiếp khách, Thuận Hi, ngươi giúp Lý đầu nhi, ngươi,
theo ta ra phía sau nói." Nói xong lại kéo Phương Tranh còn đang đứng
hối tiếc bi ai, kéo thẳng vào hậu viện.

Trong lòng Phương Tranh
thầm khen, không hổ là nữ cường nhân, lâm loạn không hoảng hốt, rất có
phong độ của một đại tướng, nếu nàng là nam nhân, không ra chiến trường
lãnh binh quả thực xin lỗi quốc gia.

Đưa tay vuốt tóc, đôi mày
liễu thanh tú của Phượng tỷ bất giác nhăn lại, trầm giọng nói: " Nói một chút, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Vừa khóc vừa la, giống một nam nhân
sao? Di? Sao bây giờ ngươi không sao nữa?"

" A? Ách...Nguy rồi!
Phượng tỷ! Nhà của ta phá sản rồi, không còn tiền nữa, mau cho ta mượn
một chút tiền xoay sở, mười vạn tám vạn đều được..." Bồi dưỡng tâm tình
một chút, Phương Tranh lại bắt đầu đầu nhập vào nội dung vở kịch do hắn
tự nghĩ ra, khóc trời khóc đất, rất bi thảm.

Lúc này Phượng tỷ
cảm thấy có điểm không thích hợp, điền sản Phương gia có thể nói là cự
phách Hoa triều, hiệu buôn trải rộng toàn quốc, rắc rối phức tạp, căn cơ cực kỳ vững chắc, thế nào nói suy sụp liền suy sụp, trước đó không hề
nửa điểm báo trước? Hơn nữa...Tên hỗn đản đang làm ra vẻ khóc lóc trước
mắt cũng quá giả bộ, nhưng viền mắt lại chưa đỏ chút nào, bộ dáng này là hình dạng phá sản hay sao?

Môi anh đào mê người của Phượng tỷ
lặng lẽ bĩu về phía trước, như cười cười nói: " Mười vạn tám vạn? Phương đại thiếu gia, ngài thật là mở được miệng, nhưng...ta không có được
nhiều bạc như vậy đâu.”

" Cái gì? Không có?" Phương Tranh đang đầu nhập trong bi thương nghe vậy ngẩng phắt đầu lên: " Sao lại không có?"

Vòng vo chuyển mắt, Phương Tranh sụp mắt, thương cảm hề hề nói: " Năm vạn sáu vạn được chứ?"

" Cũng không có!"

“ Ba vạn bốn vạn?"

" Không có!"

" Ai, nhiều ít ngươi nên cấp một chút chứ, ta sao cũng được, đi xin cơm cũng được cấp cho hai cái bánh bao..."

" Vậy cho ngươi hai cái bánh bao"

" Quá phận thật nha, nếu không trả thù lao, ta...ta...”

" Ngươi muốn như thế nào?"

“ Buổi Tối ta sẽ đến trộm cái yếm của ngươi!"'

“ Ngươi...vô lại!"

Phượng tỷ oán hận ngồi trên ghế đá ngay giữa sân, bình phục lại tâm tình một
chút, bắt chéo chân, đôi chân lả lướt mà tinh xảo bỏ trong đôi hài màu
phấn hồng thêu cành trúc, ở trước mắt Phương Tranh huy nhẹ, làm Phương
Tranh phải nuốt nước bọt, đôi chân đẹp như vậy, nếu nắm vào trong tay,
nói vậy cũng có một phen phong tình nha?

Phượng tỷ kiều hừ một tiếng: " Ngươi là tiểu hỗn đản, ta đã biết ngươi muốn gạt tiền, nói đi, cần nhiều bạc như vậy để làm chi?"

Phương Tranh thấy lời nói dõi bị vạch trần, không chút đỏ mặt, nhìn Phượng tỷ
hì hì cười, nói: " Ta không có tiền, trong tiệm có phân nửa cổ phần của
ta, ta đến đòi tiền là việc thiên kinh địa nghĩa..."

Phượng tỳ oán hận cắn răng: " Quen biết ngươi, ta khẳng định sống không được vài năm sẽ bị ngươi tức chết."

Có tiền chính là đại gia? Phương Tranh bồi cười nói: " Sao có thể chứ,
Phượng tỷ long mã tinh thần, mặt mày hồng hào, nhất định có thể trường
thọ, ha ha.”

Phượng tỷ hung hăng trừng mắt nhìn hắn: " Chẳng lẽ ngươi còn làm được thầy tướng số?"

" Hắc hắc, ta có bí quyết trường thọ, theo biện pháp ta mà làm, bao ngươi sống đến chán luôn..."

Đôi mắt đẹp của Phượng tỷ sáng ngời: " Bí quyết gì?"

Phương Tranh tiến đến bên tai Phượng tỷ, thần bí hề hề nói: " Rất đơn giản, bảo trì hô hấp, không nên tắt thở."

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #139