Chương 130: Phụng Chỉ Tảo Hoàng (Phụng Chỉ ...


Nhìn thấy bốn chữ này nhất thời ngây dại, có điểm lúng túng không biết
phải làm sao, "phụng chỉ" ý tứ của hai chữ này thì hắn cũng biết, thế
nhưng hắn lại không rõ cái gọi là "tảo hoàng".

Trong lòng mơ hồ
cảm giác được tình huống không ổn, có thể hận chính là sau bữa cơm chiều ngày hôm nay, chẳng biết tại sao chưởng quỹ của Lưu Hương Các lại trầm
mặt phân phó toàn bộ tay đấm rút khỏi kỹ viện.

Suy nghĩ trong
chốc lát, trên khuôn mặt của Quy Công tươi tỉnh lên, cười nịnh nói: " Vị đại nhân này, ngài đây là ban sai, hay là đến uống rượu mua vui a? Có
quen vị cô nương nào hay không?" (Ban sai: quan kiểm kê tài chính)

Phương Tranh ngâm nga hừ hừ, biểu tình kiêu căng hai mắt nhìn trời, không quản đến hắn.

Quy Công sắc bén nhìn lướt qua binh sĩ đang tụ tập bốn chung quanh, khó
khăn nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng nói: " Nếu như vị đại nhân này, lần đầu tiên đến bổn các, tiểu nhân có thể giới thiệu cho ngài vài vị
cô nương không sai, các nàng bất luận cầm nghệ hay ca hát đều được coi
vào hạng nhất lưu trong kinh thành, hơn nữa tiêu kĩ cũng không tồi."

Phương Tranh nghe vậy, hai con mắt sáng ngời: " Còn thổi được cả tiêu sao?"

Một cánh tay vươn qua người Quy Công, khoác lên trên bả vai, Phương Tranh híp mắt cười dâm nói: " Trông như thế nào?"

Quy Công ngẩn người, sau đó minh bạch ý tứ của Phương Tranh, nhanh chóng
cười nịnh: " Cam đoan mỗi người đều tuyệt sắc." Dứt lời ghé vào tai
Phương Tranh nói nhỏ: " Nếu đại nhân cảm thấy lực bất tòng tâm khi một
mình đại chiến quần thư, bồn các có thể dâng thêm xuân dược tráng dương, để cho đại nhân tăng thêm tình thú, hắc hắc."

Uy, thật có ý tứ, Phương Tranh hưng phấn xoa hai bàn tay, gấp giọng hỏi: " Bao nhiêu bạc một đêm?"

Quy Công chứng kiến vị đại nhân nãy có hứng, không khỏi nhẹ nhàng thở dài
một hơi, tiếp tục liếc mắt nhìn đám binh sĩ đứng trang nghiêm bốn phía
chung quanh, da đầu tê dại, mau chóng cười bồi: " Hân hạnh được đại nhân ghé qua, hơn nữa lại còn lần đầu tiên đến bổn các, bổn các cao hứng còn không kịp, sao dám thu bạc của đại nhân? Đại nhân cứ chậm rãi thưởng
lãm, vui chơi, toàn bộ mọi chi phí bổn các đều không thu bạc..."

Phương Tranh sắc mặt trầm ngâm, không cao hứng nói: " Sao có thể không trả
tiền đây? Nhìn bổn quan có giống với loại người ăn gà bá vương không?
Nói, bao nhiêu bạc một đêm?"

Quy Công thấy sắc mặt của Phương
Tranh âm trầm, không hiểu vị đại nhân này rốt cuộc muốn làm gì, nhưng
hắn vẫn thành thật trả lời: " Một bàn hoa tửu, có cô nương hầu hạ, thoải mái chiếm tiện nghi, thấp nhất mười lượng một bàn. Còn ngủ lại một
đêm…. Đối với cô nương tầm thường thì năm lượng bạc một đêm, tư sắc tốt
hơn một chút thì mười hai hoặc hai mười lượng. Riêng những cô nương đầu
bảng, vậy còn phải chờ xem khách nhân có cao hứng hay không, bất quá ít
nhất cũng phải mấy trăm lượng bạc..."

Quy Công nhìn Phương Tranh
chau mày, không khỏi có chút run sợ trong lòng, càng nói thanh âm càng
nhỏ, đến câu cuối cùng thì cũng chỉ còn một mình hắn mới có thể nghe
được.

Phương Tranh lẳng lặng khoanh tay đứng ở trước cửa Lưu
Hương Các, bàn tay đặt ở sau lưng mau chóng bấm đốt nhẩm tính, đến cuối
cùng hắn phát hiện. Nếu như bản thân mình phong lưu ở chỗ này mà bao mấy vị cô nương đầu bảng hoang đường một đêm, can đảm một mình anh hùng đại chiến quần thư, thấp nhất chi phí cũng lên tới mấy ngàn lượng, xem ra
mở kỹ viện thật sự kiếm được a. Khó trách các vương tôn quan lớn đều đầu tư tài sản vào ngành công nghiệp này, nói thật ra, ngay cả Phương Tranh cũng có hứng thú đầu tư khoản này.

Suy nghĩ cẩn thận ba năm rõ mười, Phương Tranh nhăn mi lại, miệng lẩm bẩm nói: "Đắt, qua đắt..."

Phấn chấn lại tinh thần, liếc mắt một cái khiến cho Quy Công hai chân run
rẩy, Phương Tranh cố gắng thương lượng cùng hắn: " Nếu gọi nhiều cô
nương hầu hạ, các ngươi có giảm giá hay không?"

Quy Công biểu
tình tươi cười, chỉ kém không mở miệng gọi Phương Tranh bằng phụ thân,
quyến rũ cười nói:" Có thể, đại nhân phải chăng muốn...."

Phùng
Cừu Đao đứng ở một bên, thật sự đã không thể chịu nổi nữa, vị Phương lão đệ này thực không còn thể thống, đây không phải là hắn đến kiểm tra kỹ
viện nha, rõ ràng là đến kỹ viện phong lưu a.

Ho khan hai tiếng, Phùng Cừu Đao kéo Phương Tranh sang một bên, hạ giọng nhắc nhở: " Phương lão đệ, chúng ta còn có công vụ trong người."

" A?" Cuối
cùng Phương Tranh cũng tỉnh ngủ, đến đây là bởi vì, đúng rồi, bổn thiếu
gia đến tảo hoàng, như thế nào lại muốn bao các cô nương một đêm?

Phương Tranh ngượng ngùng hướng Phùng Cừu Đao cười cười, sau lại trợn mắt lườm Quy Công một cái, Phương đại nhân ác thanh nói: " Muốn mượn sắc ăn mòn
chính nghĩa, hối lộ quan chức triều đình, cửa nhỏ cũng đều không có,
hừ!"

Thay đổi lại biểu tình nghiêm trang, Phương Tranh kiêu căng
nói: " Đi, gọi tất cả những tay đấm mà các ngươi nuôi trong kỹ viện ra
đây, bổn quan có vài lời muốn hỏi."

Quy Công hơi giật mình nhìn
Phương Tranh, nhất thời không phán ứng kịp, mới vừa rồi biểu tình của
đại nhân còn nở nụ cười dâm đãng, hiện giờ không hiểu tại sao đã thay
đổi bộ mặt.

Phương Tranh khẽ trừng mắt: " Còn không đi! Nhanh lên một chút."

Quy Công cuối cùng hồn đã nhập thân, nghe vậy lộ vẻ khó khăn nói: " Vị đại
nhân này, ngài....Ngài muốn làm chi a? Phải chăng Lưu Hương Các ta có
chỗ nào đắc tội với ngài? Nếu có chỗ nào sai sót, cầu đại nhân không cần chấp nhặt cùng chúng tiểu nhân…."

Phương Tranh càu mày nói: "
Bổn quan phụng chỉ kiểm tra các kỹ viện trong kinh thành, một không đánh người hai không đập phá đồ đạc, chỉ muốn các ngươi gọi đám tay đấm đi
ra, ta muốn nói vài lời mà thôi, còn dài dòng hỏi nhiều làm gì?"

Quy Công vẻ mặt đau khổ nói: " Đại nhân có điều không biết, vốn bổn các có
mời một số người đến đây trấn thủ, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao,
chưởng quỹ lại cho bọn họ nghỉ phép ra ngoài thành dạo chơi, tiểu nhân
thực sự không có người để giao cho đại nhân."

Phương Tranh có
điểm mất hứng: " Ngươi muốn giỡn mặt ta? Sớm không nghỉ muộn không nghỉ
tại sao bổn quan đến bọn hắn liền nghỉ? Ngươi có biết loại hành vi cản
trở người thi hành công vụ, nghiêm trọng đến cỡ nào hay không?"

Quy Công khẩn trương, thiếu chút nữa thì đã hướng Phương Tranh quỳ xuống: " Đại nhân, tiểu nhân sao dám lừa gạt ngài, thật sự là không a! Đại nhân, bằng không ngài chờ tiểu nhân một lát, tiểu nhân đi mời chưởng quỹ của
bổn các đến nói chuyện cùng ngài, như thế nào?"

Phương Tranh trong lòng có điểm không cao hứng.

Giận dữ, bổn thiếu gia mang theo nhiều tiểu đệ phong cách là thế, nhưng lần
đầu tiên xuất mã lại gặp phải tình huống như vậy. Nếu tay không mà quay
trở về, thiếu gia ta còn chỗ để ngẩng mặt lên hay sao? Ngày mai thượng
triều, lão già kia còn không cười thầm chết ta!

Trầm ngâm suy
nghĩ, Phương Tranh cắn răng một cái, mặt mũi so với thứ gì cũng đều quan trọng hơn, hôm nay mặc kệ kỹ viện này giở trò chó má gì, bổn thiếu gia
làm mọi cách phải tra hắn để có cái báo cáo lên trên, không quản chọc
đến đại nhân vật nào, mọi trách nhiệm sẽ đổ lên trên người của Lưu Thị
lang mà thôi, dù sao chuyện này cũng là do hắn khơi mào, ta chỉ phụng
mệnh làm việc, không sao cả.

Sau khi đã nghĩ ngợi cẩn thận,
Phương Tranh đã có chủ ý, hướng Quy Công cười lạnh một tiếng: " Không
muốn giao người phải không? Được thôi."

Phương Tranh nghiêng đầu
sang một bên, hướng đám binh sĩ đang bao vây bốn chung quanh mà quát
lớn: " Các ngươi, một đám hỗn đản còn đứng ở đó làm gì? Mau xông vào bắt người cho lão tử! Đem tất cả mọi người bắt hết lại, mang ra đây kiểm
tra!"

Đám binh sĩ chỉ đợi những lời nói này, nghe vậy đồng thanh
hét lớn một tiếng. " Tuân lệnh" Ngay sau đó trường mâu trong tay giương
cao, tựa như hổ báo mà xông vào Lưu Hương Các.

Tiếp theo chỉ nghe bên trong truyền đến những trận cãi nhau ầm ĩ, tức thì vang lên thanh
âm bình hoa bị ném vụn, còn có tạp âm của những cửa phòng bị đạp ra một
cách thô bạo, tiếng nữ nhân thét chói tai, tiếng nam nhân mắng chửi loạn xạ....

Phương Tranh đứng ở ngoài cửa, chậm rãi nhắm mắt lắng
nghe những tiếng động lớn bên trong, say mê giống như đang nghe một bản
nhạc thiên nhiên hòa tấu.

Quy Công há hốc mồm ngẩn người đứng
nhìn, được một lát rốt cuộc Quy Công cũng kịp phản ứng, vội vàng hướng
Phương Tranh quỳ phục xuống vái lạy: " Vị đại nhân này, thỉnh ngài rộng
lòng giúp đỡ a. Tiểu nhân đi mời chưởng quỹ ra, tiêu nhân van ngài…."

Phương Tranh bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó khẽ hừ một tiếng. Tên
lính đứng bên cạnh hiểu ý, bước lên đem Quy Công xách sang một bên, đứng ở rất xa.

Hành động bắt người diễn ra trong khoảng một nén hương thời gian, trải qua một phen đập phá kịch liệt, bên trong Lưu Hương Các đã biến thành một đống hỗn độn, lúc này có một vị nữ nhân trung niên
thân mặc xiêm y màu hồng phấn, vội vàng chạy đến, thất thanh kêu to: "
Sao lại như thế này?"

Ánh mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa chi có
một mình Phương Tranh thân mặc quan phục ngũ phẩm, nữ nhân trung niên
nhanh chân chạy đến trước mặt Phương Tranh, biểu tình hoảng hốt, dùng
một giọng the the nói: " Vị đại nhân này, có phải ngài đã lầm rồi không? Lưu Hương Các ta chưa từng đắc tội với ngài à."

Phương Tranh híp mắt nhìn nàng, tức thì lắc đầu, ân, quá già, không hợp khâu vị của bổn thiếu gia.

" Ngươi là lão bản ở đây? Cho hỏi quý tính đại danh?" Phương Tranh hiền từ cười nói.

Nhìn binh sĩ bốn phía đang giương mắt hổ lên, lão bản nương kìm nén cơn
giận, hạ giọng nói:" Ta họ Phan, khách nhân đều gọi ta là Phan ma ma."

Phương Tranh cao hứng cười to: " Nguyên lai cũng họ Phan nha, hạnh mộ hạnh
ngộ? Phan ma ma, phải chăng ngươi là muội muội của Phan thượng thư ở Lại Bộ?"

Nếu đúng là như vậy thì cũng đủ khoa trương rồi, một người
làm quan nhất phẩm đương triều, một người cũng là chưởng quỹ đương đại,
đều làm công tác hại người không biết mệt mỏi nha.

Trên gương mặt của Phan ma ma hiện lên vài phần tức giận, phụng phịu nói: " Ta cùng
Phan Thượng thư không có bất cứ quan hệ nào, chỉ là trùng họ mà thôi."

Cố gắng làm cho thanh âm của mình có vẻ bình tĩnh, Phan ma ma nói:" Không
biết hôm nay đại nhân hưng sư động chúng, làm lớn như vậy! Lưu Hương Các ta có chỗ nào đắc tội với đại nhân sao?"

Phương Tranh cười híp
mắt nói: " Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tìm vài người mà
thôi, bổn quan lại không kiên nhẫn nổi, cho nên đã kêu các huynh đệ đi
mang bọn họ ra đây."

Phan ma ma âm tình bất định nói: " Đại nhân, ta cả gan dám nhắc nhở ngài một câu, Lưu Hương Các này trên danh nghĩa
ta là đương gia, nhưng còn có nhân vật đứng phía sau, chỉ e đại nhân
không thể đắc tội, ta khuyên đại nhân suy nghĩ lại mà làm cho thỏa
đáng."

Phương Tranh cười híp mắt nói: " Ta cũng không muốn nha,
đáng tiếc Lưu thị lang ở Hộ Bộ khóc đến mức chết đi sống lại, muốn đòi
công đạo cho khuyển tử của hắn. Hoàng thượng đành phải phái ta tới kiểm
tra thị trường giải trí của các ngươi, nếu có ý kiến gì, các ngươi đi
tìm Lưu thị lang mà bàn bạc."

Hai người nói chuyện trong chốc
lát, đám binh sĩ đã hành động xong, từ bên trong áp giải ra một đám
người, nam có nữ có, đại bộ phận quần áo đều không chỉnh tể, xem ra đều
là do xô xát với đám binh sĩ không hiểu phong tình.

Phương Tranh
nghiêm trang phân phó: " Tất cả đứng thẳng lên cho bổn quan, nam đứng
bên trái, nữ đứng bên phải, lão bản cùng Quy Công đứng ở giữa...."

Ngay sau đó Phương Tranh biến sắc, cười dâm nói; " Còn những cô nương đầu bảng, đứng lại gần chỗ ta..."

“…”

Bình thản đón nhận ánh mắt khinh bỉ của mọi người Phương đại thiếu gia bắt đầu công tác thẩm vấn.

Tình huống phát sinh quá mức đột ngột, cho nên rất nhiều cô nương không kịp
mặc quần áo chỉnh tề, đại bộ phận chỉ kịp mặc một chiếc váy mỏng cùng
cái yếm nhỏ. Trong lúc nhất thời bầu không khí chung quanh tràn ngập một trận hương diễm, hương thơm son phấn phảng phất ngất ngây, từng cặp núi đôi cao ngất cùng bờ mông phong mãn, xuân quang họa tiết. Phương Tranh
hớn hở lượn lờ chung quanh người của các vị cô nương, thỉnh thoảng ấn ấn sờ sờ những chỗ không nên động chạm, các vị cô nương trong lòng sớm đã
chai lì, ngực hở mông lộ ra bên ngoài cũng không còn cảm thấy thẹn
thùng, đối mặt với Phương Tranh ăn đậu hũ, các cô nương hì hì cười
duyên, thỉnh thoảng còn hướng hắn tung một cái mị nhãn hút hồn.

Từ trước đến nay, Phương đại thiếu gia chưa từng nếm mùi đại trận hương
diễm như thế này! Hiện giờ trong đầu của hắn cảm thấy hạnh phúc đến
choáng váng, lại một lần nữa quên rằng bản thân mình đang thi hành công
vụ, ánh mắt nhìn chúng cô nương dâm dật, cười nói: " Có người nào biết
hát thập bát mô không? Đại gia ta sẽ có trọng thưởng!"

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #130