Chương 129: Động Viên Trước Cuộc Chiến


Xám xịt bị hoàng thượng đuổi ra khỏi ngự thư phòng, không biết vì sao,
mỗi lần Phương Tranh và hoàng thượng nói chuyện với nhau, kết cục luôn
luôn không được khoái trá.

Trên đường về phủ, trong đầu
Phương Tranh suy nghĩ, hoàng thượng nói việc trừng trị kỹ viện là có
thâm ý, nhưng Phương Tranh thật không nghĩ ra, thâm ý đó rốt cục là gì?
Là hoàng thượng muốn động tới lợi ích của những tập đoàn phía sau kỹ
viện, mượn cơ hội này chèn ép một chút đại thần phe đảng tranh đấu trong triều một chút? Hay là muốn đem đống lửa này dẫn dắt lên người Phan
thượng thư? Mọi người đều biết, việc này là do Lưu thị lang dựng lên, mà Lưu thị lang cùng là một tay Phan thượng thư đề bạt, có thể nói là nhân vật tâm phúc trong phe phái của Phan thượng thư.

Ngồi bên trong
xe ngựa chạy chậm rãi, Phương Tranh phiền não đến đau đầu, hắn biết đùa
giỡn những trò khôn vặt, nhưng một khi đụng tới bàn cờ chính trị cao
tầng này, hắn liền trợn tròn mắt, đây đúng là không phải điểm mạnh của
hắn.

Xốc lên màn xe, sát thủ ca ca đang cưỡi ngựa chăm chú hộ vệ
bên cạnh xe ngựa. Sự kiện ám sát vẫn còn là một mê đề, ai cũng không
biết còn tiếp tục hay không, cho nên gần đây sát thủ ca ca sinh ý rất
không tệ, Phương đại thiếu gia lại bị phá tài thật lớn.

Cách một
cửa sổ xe nho nhỏ, Phương Tranh hỏi: " Sát thủ ca ca, nếu như ta mời
ngươi đi thăm dò càn quét kỹ viện, ngươi nghĩ dụng ý của ta làm vậy là
gì?"

Sát thủ ca ca lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, khốc khốc nói: "
...kê biên tài sản một nhà hai trăm lượng, trả tiền trước động thủ sau."

Phương Tranh cứng lại, dở khóc dờ cười: " Chỉ là hỏi ngươi, ngươi cho rằng vì sao ta lại phái ngươi đi kê biên tài sản kỹ viện?"

Sát thủ ca ca: " Ta chỉ thu bạc làm việc, không hỏi nguyên nhân."

Phương Tranh kiên trì nói: " Ta chi hỏi ngươi về nguyên nhân, là muốn ngươi nghĩ một chút, vì sao ta muốn ngươi làm như vậy."

Sát thủ ca ca nhìn thoáng qua Phương Tranh, trong đòi mắt như đang nhìn một người ngu ngốc: " Ngươi muốn ta làm việc, mà chính ngươi lại không biết nguyên nhân?"

“…”

Ta cùng người cổ đại thật không có cách nào khác hiểu nhau!

Phương Tranh thở dài, nặng nề buông màn xe xuống. Bản thân ta đúng là hồ đồ
rồi, vốn không hỏi đúng người. Ngươi có thể trông cậy vào một sát thủ
trong đầu chỉ nghĩ đến tiền, tỉ mỉ chỉ điểm sai lầm cho ngươi sao?

Trở về phủ, ở tiểu viện dùng cơm trưa xong, Phương Tranh dùng một tay ôm tiểu Lục vào lòng.

Gần đây Phương Tranh vẫn luôn động tay động chân với tiểu Lục. Sau khi gặp
qua tiểu Lục vài lần làm theo phản xạ có điều kiện đánh hắn một trận,
Phương đại thiếu gia vẫn bất khuất rốt cục liền sửa đổi được phản xạ có
điều kiện của tiểu Lục. Hiện tại tiểu Lục đã có thể làm được không hề
phòng bị khi bị sỗ sàng, không hề động thủ đánh thương hắn. Điểm này làm cho Phương đại thiếu gia vẫn luôn bị bầm tím thân thể rất vui mừng: Cái gì gọi là dạy dỗ? Đây là dạy dỗ đó!

" Tiểu Lục, nói một chút cho thiếu gia nghe, ngày hôm nay đã làm những gì nào?" Phương Tranh ôm tiểu Lục trong lòng, bàn tay lén lút vuốt ve dưới hông Tiểu Lục.

Tiểu Lục mắc cỡ gương mặt đỏ bừng, thấp giọng nói: "...Thiếu gia, trời còn
ban ngày, ngài...ngài không nghiêm túc một chút được sao?"

Phương Tranh sắc mị mị cười nói: " Kỳ thực ngươi không biết, có những sự tình, làm ban ngày cũng có một phen phong vị..."

Phương Tranh vừa nói vừa chậm rãi đưa tay sờ ngược lên trên, cách một lớp y phục, nhẹ nhàng bóp lấy một khối mềm mại ấm áp.

Tiểu Lục càng mắc cỡ, thân thể bất an giãy dụa: " Thiếu gia...Không nên, không nên lộn xộn..."

" Oa! Tiểu Lục, ngươi thật sự là giấu diếm sâu lắm nha, không ngờ so với
Yên Nhiên còn lớn hơn, ân...cũng lớn hơn cả Trường Bình..."

" Ba!"

" Ai nha!"

Phương Tranh nhe răng trợn mắt xoa cổ tay tim xanh đi ra cửa phòng, tiểu Lục vẻ mặt áy náy đi theo phía sau hắn.

" Thiếu gia...xin lỗi, Tiểu Lục...không quen..."

Phương Tranh rặn một nụ cười: " Không có gì, không trách ngươi, sự thực chứng minh, ngươi là cô nương tốt."

Nói xong lại thấp giọng nói thầm một câu: " Cũng chứng minh, Trảo Nãi Long
Trảo Thủ của bổn thiếu gia xác thực trăm phát trăm trúng danh bất hư
truyền..."

Đón lấy ánh mắt áy náy khó hiểu của tiểu Lục, Phương Tranh đi ra ngoài.

Như nhớ tới điều gì, Phương Tranh bỗng nhiên quay đầu lại nói: " Tiểu Lục,
tin tức của mẫu thân ngươi, vài ngày trước ta có nhờ quốc sư Đột Quyết
hỏi thăm dùm, tuy rằng không biết có kết quả hay không, nhưng dù sao có
hi vọng vẫn tốt hơn."

Nhìn ánh mắt cảm kích tràn nước mắt của
tiểu Lục, Phương Tranh nhanh xua tay: " Đừng tạ ơn, đừng cám kích, nếu
ngươi thật sư muốn báo đáp, thì dùng thân báo đáp đi. Buổi tối ta không
khóa cửa, ngươi chui vào chăn của ta..."

“…”

Kiến Vũ tháng bảy năm thứ mười hai, mọi người trong kinh thành mới bình tĩnh trờ lại
từ sau nỗi vui mừng khi đàm phán thành công cùng người Đột Quyết, một
hồi hành động thanh trừ kỹ viện tại kinh thành oanh oanh liệt liệt, liền trở thành đề tài câu chuyện trong khắp ngõ ngách ở kinh thành.

Vào lúc thời gian lên đèn, mọi người còn đang dùng cơm, thì những công từ
nhà giàu hoặc vương tôn thế gia cũng đã phe phẩy quạt nan, một bộ dáng
phong lưu phóng khoáng tiêu sái, nhẹ nhàng tới thẳng thanh lâu, hoặc
uống rượu, hoặc chơi gái " Buông thả thân cận nữ sắc, chuyện phong lưu
là chuyện sung sướng bình sinh. Thanh xuân phải tận lực mà hưởng, không
màng hư danh, thay đổi lại cuộc sống xướng ca múa hát."

Trước cửa lớn Phương phủ.

Ngay vùng sân rộng trước cửa hôm nay có chút chật chội, một ngàn sĩ binh
thuộc Long Vũ quân xếp hàng theo đội ngũ chỉnh tề, không nói một lời
đang lẳng lặng đứng thẳng.

Phùng Cừu Đao khoác khôi giáp, tay đặt trên thanh kiếm ba thước bên hông, thần tình nghiêm nghị nhìn chăm chú
vào cửa lớn Phương phủ.

Tôn quản gia nơm nớp lo sợ đứng lấp ló
ngay chỗ gác cổng, cẩn thận nhìn một ngàn quân sĩ đằng đằng sát khí đứng ngay cửa lớn, lại nhanh chóng rụt đầu vào, càng không ngừng than thờ: " Vì sao thiếu gia còn chưa ra? Điều này thật sự là quá hồ đồ!"

Bên trong phủ từ xa xa truyền đến tiếng bước chân chạy đến, Tôn quản gia
nghe tiếng liền vui vẻ, nhanh tiến lên đón, mặt mày khổ sở nói: " Thiếu
gia...hôm nay ngài lại đùa giỡn chuyện gì đây? Nhiều quân sĩ đứng ngay
trước cửa nhà chúng ta như vậy, không biết còn tưởng là đến xét nhà..."

Người đến chính là Phương đại thiếu gia, xưa nay dáng vẻ hắn xem như đường
đường, hôm nay quần áo lại không chỉnh tể, dù là mái tóc cũng có chút
mất trật tự, giống như mới lăn lóc ở địa phương nào.

Không thời gian để ý tới sự dài dòng dây dưa của Tôn quản gia, Phương Tranh vội vàng chạy đến trước mặt Phùng Cừu Đao.

" Ai nha, thật ngại quá, Phùng đại ca, tiểu đệ ăn cơm muộn quá, làm cho ngươi đợi lâu..."

Hôm nay tâm tình của Phương Tranh không tệ, cơm tối còn uống thêm vài chén
rượu, uống có chút hơi say, kết quả từ trong tiểu viện đi ra chẳng biết
đã vấp phải địa phương nào, khiến cho bản thân nhìn qua có chút chật
vật.

Phùng Cừu Đao nhoẻn miệng cười: " Hết cách thôi."

Nói xong chỉ chỉ một ngàn binh sĩ trang nghiêm, nói: " Hoàng thượng hạ chỉ
cho Phùng mỗ mang binh hiệp trợ ngươi, những người này đủ chưa? Thiếu
thì ta điều thêm vào thành."

Phương Tranh nhìn thấy những binh sĩ đứng đông đảo, mừng rỡ mặt mày rạng rỡ: " Được rồi được rồi, chỉ là
quét mấy tên thủ hạ, xử lý vài người khách làng chơi mà thôi, không cần
phải sát khí lớn như vậy, đa tạ Phùng đại ca."

Phùng Cừu Đao chồm tới nói khẽ với Phương Tranh: " Vậy ngươi nói vài câu với bọn họ đi."

Phương Tranh ngây ra: " Nói cái gì?"

" Làm chuyện gì, nghe mệnh lệnh gì, ngươi không nói làm sao bọn họ biết mà làm?"

Phương Tranh trợn mắt, đây đúng là lời cổ vũ trước khi ra trận phải không, đây không phải là điểm mạnh của ta đó sao.

Sửa sang lại quan phục, Phương Tranh khái hai tiếng, một tay chống hông,
một tay huy vũ như những vĩ nhân, lớn tiếng nói:" Các đồng chí!..."

Hình như gọi không đúng nha, Phương Tranh xấu hổ khái lại khái, nhanh miệng
sửa lời: " Các huynh đệ! Địch nhân đã xuất hiện rồi! Bọn họ trốn trong
những góc âm u của kinh thành, lạnh lùng nhìn quân đội nhân dân chính
nghĩa và dũng cảm như chúng ta, bọn họ là một đám sâu mọt, ăn mòn tinh
thần chúng ta, tiêu ma chí khí chúng ta, ép lấy bạc của chúng ta, đạp hư tỷ muội chúng ta...các ngươi nói, đối mặt sâu mọt như vậy, chúng ta nên làm sao bây giờ?"

Phương Tranh đưa tay ra, dáng dấp như nghiêng
tai lắng nghe, án theo lệ cũ, loại thời gian này lẽ ra khí thế của bọn
lính sẽ trùng lên tận trời, thỏa thuê mãn nguyện rống lớn vài tiếng như: " Giết!" " Đánh!" " Tiêu diệt bọn họ!" các loại câu nói khởi lên tinh
thần.

Nhưng lệ cũ có tốt cách mấy cũng thật khó phát sinh trên người Phương Tranh.

Một ngàn binh sĩ nhìn nhau, không biết làm sao, đều trợn mắt há hốc mồm
nhìn Phương đại nhân đứng trước mặt. Bao quát cả Phùng Cừu Đao đang đứng bên cạnh Phương Tranh. Cũng dáng dấp ngây thơ mờ mịt, hơi giật mình mà
nhìn Phương Tranh.

Một ít binh sĩ lá gan lớn thấy Phùng Cừu Đao đang ngây ra, vì vậy bắt đầu châu đầu ghé tai thì thầm.

" Phương đại nhân vừa nói gì vậy?"

" Nghe không hiểu, rất thâm ảo, còn nói cái gì sâu mọt, rốt cục là ý tứ gì?"

" Chẳng lẽ đại nhân muốn chúng ta đi bắt sâu? Nhưng...đi bắt chỗ nào nha?"

" Đúng rồi, điều này cũng thật làm khó chúng ta..."

“…”

“…”

Phương Tranh vẫn đang duy trì tư thế như đang lắng nghe, không có được câu trả lời rung trời như trong tưởng tượng, rốt cục thất vọng bỏ tay xuống,
lại liếc mắt nhìn Phùng Cừu Đao đang đứng ngây ra, Phương Tranh cảm thấy có chút xấu hổ.

Dần dần, Phương Tranh có điểm thẹn quá thành
giận, đám lính tham gia quân ngũ này đúng thật là không có văn hóa, bổn
thiếu gia nói chuyện khó hiểu đến như vậy sao?

Khái lại khái, Phương Tranh lớn tiếng nói: " Tất cả câm miệng cho ta!"

Đám lính nhất thời đứng nghiêm, tiếng ồn ào chợt dừng bặt.

Phương Tranh bày ra dáng dấp tàn bạo, lớn tiếng nói: " Đều nghe cho lão tử,
hôm nay chúng ta phải đi bắt người, hay là có thể phải đánh người, các
ngươi quân hỗn đản phải nhanh nhẹn một chút cho lão tử! Lão tử bảo các
ngươi bắt ai thì bắt người đó, bảo đánh ai thì đánh lập tức, con mẹ nó
ai dám thả đi một người chạy thoát, lão tử sẽ bóp vỡ lòng đỏ trứng gà
của hắn! Đám hỗn đản các ngươi nghe hiểu chưa?"

Một ngàn sĩ binh nhiệt huyết sôi trào, tình cảm quần chúng xúc động, cùng hô lớn: " Nghe rõ! Đem lòng đỏ trứng của hắn bóp vỡ!"

“…”

Đám lính bên dưới lại bắt đầu châu đầu ghé tai.

" Nói như vậy chúng ta mới nghe hiểu được đó."

" Hay, Phương đại nhân nguyên lai cũng giống như chúng ta, là một người thô lỗ.”

" Hừ, nhỏ giọng một chút..."

Phương Tranh cụt hứng đỡ trán, lớn tiếng thở dài, miễn cưỡng vung tay lên, hữu khí vô lực nói: " Xuất phát."

Bóng đêm thâm trầm, nhưng kinh thành vẫn là một mảnh náo nhiệt phồn hoa, đặc biệt ngay trước như kỹ viện, sinh ý thật hưng vượng, nghênh đón tiễn
đưa, bóng hình xinh đẹp xước xước, truyền ra tiếng cười dịu dàng, hiện
ra cảnh tượng xa hoa hương điểm như mộng như ảo.

Lưu Hương Các,
là một kỹ viện cũng không tính là có quy mô lớn trong kinh thành, Quy
Công đứng ngay cửa đón khách đang buồn chán ngáp dài, sau đó hắn lại
nhíu chặt mày. ( Quy công: là người dắt mối, chào hàng, đón khách)

Hôm nay có vài phần quái dị, thường ngày những quan viên công tử thường đến nghe ca xướng chơi gái, hôm nay không biết vì sao không nhìn thấy một
người nào, ngẫu nhiên có vài quan kiệu đi ngang qua cửa, cũng đi vòng
thật xa, rất sợ chọc phải một thần tai họa, đây là làm sao vậy?

Một trận tiếng bước chân chỉnh tề có tiết tấu truyền đến, Quy Công giương
mắt nhìn lên, đã thấy một đại đội binh sĩ tay cầm trường mâu, đang bày
hàng đội ngũ chỉnh tề, hướng Lưu Hương Các chạy tới, trong chớp mắt đã
đi tới trước cửa Lưu Hương Các.

Đám lính không nói một lời liền dừng lại, sau đó phân tán ra, rất nhanh Lưu Hương Các đã bị đám lính vây quanh.

Lúc này một chiếc xe ngựa chầm chậm xuất hiện trong tầm nhìn của Quy Công.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Lưu Hương Các, từ bên trong đi ra một người,
người này tuổi còn trẻ, thân mặc quan phục ngũ phẩm, tướng mạo đường
đường, khóe miệng lại còn hàm chứa vài phần dáng dấp tươi cười không
chút hảo ý.

Quy Công cười thầm trong lòng, chẳng biết đây là vị
đại thần nào trong triều, đi chơi gái còn mang theo một đại đội quân sĩ, thanh thế quả nhiên là đủ khoa trương.

Quy Công bày ra một vẻ
tươi cười theo thói quen, đang định tiến ra đón, ai biết một gã binh sĩ
chợt giơ ra một lá cờ lớn, không nói một lời bước tới, hung hăng nện
mạnh cột cờ trên mặt đất.

Quy Công ngưng mắt vừa nhìn, nhìn thấy
lá cờ lớn bằng vải bố, dài hơn trượng, bề rộng hai xích, màu trắng viền
vàng, bên trên viết bốn chữ như rồng bay phượng múa: “Phụng Chi Tào
Hoàng."

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #129