Có thể dám khẳng định, trong lòng của nhiều người đều cho rằng Phương
đại thiếu gia lớn lên nhìn thực giống gian thần, nhưng hiện tại, không
quan tâm người nào nhìn hắn lần đầu tiên, đều sẽ có cảm giác người này
chính trực trung thành, ngũ quan đoan chính không thôi. Nhưng cả gan
chống cằm mà nói Phương Tranh là gian thần, cũng chỉ có một mình vị tiểu cô nương trước mặt này.
Phương Tranh nhìn tiểu cô nương chìa
cánh tay nhỏ nhắn ra, trong lòng của hắn nhất thời không tiếp thụ được,
khi bị người ta gọi hắn là gian thần, thật sự mà nói, muốn làm gian thần hai chữ này, phải trả một cái giá vô cùng tàn khốc.
Tiểu cô
nương vươn tay nửa ngày, không thấy Phương Tranh phản ứng chút nào, bắt
đầu mất hứng: " Gian thần đều mỏ nhọn như vậy sao?"
Ngay sau đó,
cánh tay mập mạp nhẹ nhàng vỗ lên rương quyên tiền, tiểu bộ dạng làm ra
vẻ tận tình khuyên nhủ, nói: " Tỷ tỷ đã từng nói qua, nếu như là trung
thần, một khi nhìn thấy cái rương này bọn họ sẽ công đức liền, nếu như
là gian thần, cái rương này cũng chính là cái rương chuộc tội, bộ dạng
của ngươi quá xấu, quyên nhiều một chút mới được nha."
Phương
Tranh cố gắng nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt: " Tiểu muội muội, có
thể nói cho ta biết, tỷ của ngươi là thần thánh phương nào hay không?"
Phương Tranh thật sự muốn biết, vị tỷ tỷ nào có thể dạy dỗ được muội
muội như thế này, chỉ sợ các tiên sinh của trường mầm non tư thục mà
biết được, khẳng định có thể sẽ cắn lưỡi tự sát.
Tiểu cô nương nghe vậy, lộ vẻ cảnh giác: " Ngươi muốn làm gì? Tỷ tỷ của ta sắp lập gia đình rồi, ngươi không còn cơ hội đâu."
Phương Tranh tiếp tục cười nói: " Hiện giờ tỷ tỷ của ngươi đem bỏ ngươi một
mình tại chỗ này, không tốt, nếu không về nhà ca ca đi? Trong nhà ca ca
có rất nhiều tiền, đem nhét đầy rương của ngươi cũng có thể được, trong
nhà của ca ca còn nuôi cá vàng, ngươi có muốn xem không..."
Tiểu
cô nương trợn ngược mắt lên, nói: " Phải chăng ngươi đang muốn lừa gạt
ta, sau đó đem ta bán cho bọn buôn người, cuối cùng đưa ta đến một địa
phương thâm sơn cùng cốc, để cho ta làm vợ của một thúc thúc điên khùng, suốt ngày chảy nước miếng?"
" Lạch cạch" Khối ngọc mới mua đeo
bên hông bị Phương Tranh đoạn gãy, nghiến răng nghiến lợi trước trí
tưởng tượng phong phú của vị tiểu cô nương này.
Tiểu cô nương
chứng kiến Phương Tranh một tay đoạn gãy miếng ngọc bội, khuôn mặt nhỏ
nhắn không khỏi lộ vẻ tiếc hận, đau lòng nói: " Bảo ngọc thật tốt nha,
giá trị không ít tiền đâu, ngươi thực vụng về, tại sao lúc trước không
phóng vào trong rương của ta."
Phương Tranh liếm đôi môi khô khốc, bộ dạng tham tiền của tiểu gia hỏa này thực có phong phạm của ta năm đó.
Phương Tranh nhìn vị tiểu cô nương mỉm cười nói: "….Tiểu muội muội, ngồi một
mình hảo hảo chơi a, thúc thúc ta...Ân, khụ khụ, ta phải đi về nhà."
Nói dứt lời Phương Tranh liền đứng lên quay người đi, hắn đã nhìn ra được,
vị tiểu cô nương này trông tựa như khờ dại nhưng thực ra lại không phải
cái bộ dạng thiện tâm chính mình trêu chọc không nổi, tránh đi mới là
chính đạo.
" Nhưng....nhưng ngươi đã quyên tiền đâu...” Rõ ràng tiểu cô nương không muốn buông tha cho hắn.
Phương Tranh không thể không dừng bước lại, nghi hoặc hỏi: " Quyên tiền dù sao cùng phải có một ý nghĩa! Ngươi quyên tiền cho tổ chức nào?"
Tiều cô nương trên mặt lộ ra một vẻ thống khổ, nói: " Ta quyên tiền vì chính mình, tỷ tỷ nói nữ tử muốn xuất giá tòng phu tất phải có của hồi môn,
nếu không sau này sẽ không có người nào nguyện ý muốn cưới ta. Cho nên
mặc dù ta còn nhỏ như vậy, nhưng cũng không thể không xuất đầu lộ diện,
kiếm tiền vì tương lai của chính mình..."
Phương Tranh nghe được, đầu lưỡi đều đã vươn ra ngoài, đây là tiểu cô nương bốn năm tuổi sao?
Phần này nhìn xa trông rộng, phần này kiến thức, phần này lo lắng chu
đáo…. Kẻ nào dạy nàng thật đáng lôi ra đánh một trăm trượng? Thật sự
ngưỡng mộ nha?
Biết rõ tiểu cô nương này không phải là cái dạng
thiện tâm gì, nhưng Phương Tranh vẫn bị vẻ thanh thuần bề ngoài của nàng mê hoặc, nhịn không được quay lại hỏi: “ Nếu như ta không quyên tiền,
ngươi làm được gì ta nào?"
Tiêu cô nương khờ dại chớp động hai vành mắt: " Ngươi thật sự không quyên tiền sao? Hậu quả rất nghiêm trọng đó nha”
Phương Tranh hơi cảm thấy hứng thú, hỏi: " Hậu quả như thế nào?"
Tiểu cô nương thông cảm liếc nhìn hắn một cái, bỗng nhiên trên khuôn mặt non nớt thay đổi diễn cảm, vành mắt to hơi đỏ ửng lên, tiếp theo không biết tại sao lại tràn đầy ướt át, sau đó biểu tình trở nên hoảng sợ muôn
dạng, khiến cho người khác bội phục chính là, nàng ở một bên biến sắc,
một bên còn dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn vò đầu tóc rối mù lên. Hai đầu đều bận tối mắt tối mũi, nhưng lại vẫn mang theo một dáng vẻ ung dung, gọn
gàng đâu vào đấy.
Phương Tranh mở to hai mắt ngây ngốc nhìn, hơi
giật mình khi chứng kiến những động tác của tiểu cô nương, nhưng nhất
thời còn chưa hiểu nàng làm như vậy, tột cũng là có dụng ý gì.
Bất quá, rất nhanh hắn liền minh bạch mọi chuyện.
Sau khi tiều cô nương chuẩn bị xong, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt,
biểu cảm phi thường có vị, nước mắt rơi đầy mặt sau đó bỗng nhiên lại
hướng Phương Tranh nở một nụ cười quỷ dị, hít sâu một hơi, thanh âm non
nớt hét lớn: " Mau người đâu! cấm vệ quân! Thị vệ! Có người muốn ăn hiếp bổn cung!"
Thanh âm thê lương mà tuyệt vọng, bao hàm tang thương cùng đau khổ trong cuộc sống, còn mang theo vài phần, nụ hoa chưa nở,
tiếc thương không cam lòng bị người ta chà đạp.
Thật không hiểu
tuổi ấu thơ nàng đã trải qua khúc chiết như thế nào, mới có thể tạo ra
cho nàng những kĩ năng biểu diễn tinh tế như hiện giờ. Người không lịch
duyệt trong cuộc sống, lại có thể biểu hiện tốt như vậy hay sao?
Phương Tranh sợ tới mức cả người bủn rủn chân tay, theo bản năng xoay người
muốn bỏ chạy, tức thì hắn khựng người lại, nơi này là hoàng cung cấm
địa, hắn chưa đi ra khỏi cổng cấm cung, há có thể chạy đi nơi nào?
Cùng lúc này, hắn cũng biết được thân phận của tiểu cô nương kia, nàng chính là muội muội của Trường Bình, Trường Nhạc công chúa.
Hiện tại,
Phương Tranh phi thường thống hận chỉ số thông minh như đầu heo của
mình. Trong hoàng cung cấm địa canh phòng sâm nghiêm, một tiểu cô nương
bốn năm tuổi ngồi quyên tiền ở trên bậc thang, lại không có người nào
quản đến nàng hay sao?
Phải nên biết thân phận của tiểu cô nương này không đơn giản, chính mình ngay cả một gã ngốc tử cũng không bằng.
Bước nhanh lên phía trước, Phương Tranh một tay bưng cái miệng nhỏ nhắn đang la hét cầu cứu chói tai của Trường Nhạc công chúa. Một tay kia của
Phương Tranh thì lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn ánh mắt khờ dại của
Trường Nhạc công chúa hiện lên một vài phần giảo hoạt thâm sâu, trong
lòng của Phương Tranh bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác may mắn sống sót sau khi gặp phải đại nạn mà không chết.
Kì thực biện pháp
của Trường Nhạc vô cùng bình thường thậm chí có thể nói là quá đỗi lỗi
thời, thay đổi ở bên ngoài Trường nhạc kêu lên như vậy, Phương Tranh
chắc chắn sẽ không thèm quản đến nàng. Nhưng nơi này lại là hoàng cung
cấm địa, là địa phương được canh phòng sâm nghiêm cẩn mật nhất trong
thiên hạ, hắn lại không quen biết ai trong cấm vệ quân, nếu Trường Nhạc
gọi người tới, rất có thể cấm vệ quân sẽ không hỏi rõ trắng đen, một đao khiến cho hắn thảm tử ngay tại hiện trường...
Cẩn thận đánh giá
bốn phía chung quanh một chút, Phương Tranh bất đắc dĩ nhìn Trường Nhạc
nói: "....Ta quyên, bây giờ ta quyên không được sao?"
Trên khuôn
mặt nhỏ nhắn của Trường Nhạc đang treo hai hàng nước mắt, nghe vậy nín
khóc mỉm cười, cố gắng nâng chiếc rương gỗ lên, cánh tay mập mạp nhẹ
nhàng vỗ vỗ, sau đó quệt nước mũi một cái, ánh mắt tràn đầy mong chờ
nhìn Phương Tranh.
Trong lòng của Phương Tranh dâng lên một trận cảm giác bất lực, quên đi, coi như ngươi giỏi hơn ta.
Lúc này, bỗng nhiên Phương Tranh có một loại linh cảm bất an, từ ngày mình
đến nơi xa lạ này, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nói dựa vào bổn sự cũng được, dựa vào vận khí cũng thế, ngược lại chính mình còn chưa
gặp qua một tổn thất nặng nề nào.
Nhưng sau khi chạm mặt tiểu cô
nương này, có lẽ vận khí của chính bản thận mình đã đột ngột dừng lại,
tương lai uống nước cũng nghẹn, ăn cơm sẽ ói, đi đường dẫm phải phân
chó....Tóm lại, Phương Tranh cảm nhận được vị tiểu cô nương có đôi mắt
ngây thơ trong sáng này, chính là khắc tinh lớn nhất trong cuộc đời của
hắn, hơn nữa nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, vị khắc tinh này có thể sẽ bám theo hắn cả đời.
Từ trong lồng ngực móc ra một tấm ngân
phiếu, Phương Tranh không cần nhìn liền nhét vào chiếc rương trong tay
của Trường Nhạc, lúng túng hướng Trường Nhạc chắp tay, " Vi thần còn có
việc quan trọng. vi thần cáo lui…"
Khẩn trương đi về hướng cửa
cấm cung, trong lòng Phương Tranh mặc niệm: " Đừng gọi, đừng lên tiếng,
cứ như vậy để cho ta đi khỏi đây đã...."
Hôm nay hiển nhiên không phải một ngày may mắn của Phương đại thiếu gia.
Thanh âm non nớt đơn thuần vang lên ở phía sau hắn.
" Mới có một trăm lượng?" Trong giọng nói lộ ra biểu tình thất vọng cùng bất mãn.
Phương Tranh thở dài một hơi, thân hình bất đắc dĩ ngừng lại. Làm công chúa
khẳng định đã nhìn qua không ít cảnh đời, một trăm lượng ngân phiếu
không lọt vào được pháp nhãn của nàng, nói như vậy hôm nay bổn thiếu gia thực sự sẽ bị chiếm tiện nghi a.
Thò tay vào trong ngực, Phương Tranh lại móc ra một tấm ngân phiếu, tươi cười đưa tới trước mặt Trường Nhạc.
Trường Nhạc ngưng mắt liếc một cái. " Một ngàn lượng?" Hai mắt chớp chớp,
Trường Nhạc cao hứng nói: " Vị đại nhân này ra tay không nhỏ, đa tạ ngài trượng nghĩa hào phóng."
Phương Tranh nhìn nàng, nở ra một nụ cười so với khóc còn muốn khó coi hơn, lại chắp tay cáo biệt.
Mới vừa quay người lại.
"....Còn nữa không?" Thanh âm mang theo vài phần sợ hãi cùng chờ mong.
Phương Tranh dường như sắp phát điên, hai tay ôm đầu túm tóc, lẳng lặng móc
thêm một tấm ngân phiếu, cũng không thèm nhìn nhét vào trong rương quyên tiền của Trường Nhạc, sau đó hai tay ôm đầu bưng tai, vội vàng hướng
cửa cấm cung chạy tới.
Trường Nhạc cảm thấy kỳ quái thoáng nhìn
theo bóng lưng của Phương Tranh, sau đó đếm ngân phiếu trong rương,
không khỏi nửa mừng nửa lo: " Nha! Vị đại nhân này ghê gớm thật, một
phát xuất thủ hơn tám ngàn hai lận!"
Trường Nhạc hưng phấn nhìn
theo bóng lưng Phương Tranh, phất tay nói: " Đa tạ đại nhân, sau này ta ở trước cửa cấm cung chờ ngươi, chúng ta tiếp tục quyên...."
" Bốp!"
* * *
Ba ngày sau lâm triều, hoàng thượng hạ hai đạo thánh chỉ, lệnh cho Thần
Sách quân điều động mười vạn binh mã, ngay trong ngày hành quân đến Hưng Khánh phủ, cũng hạ lệnh cho các doanh trại đồn trú binh tại Hưng Khánh
phủ, dịch chuyển về phương bắc thêm một trăm dặm, hạ trại.
Tại
sao hoàng thượng lại hạ hai đạo thánh chỉ này, ngoại trừ một số ít các
vị trọng thần trên triều minh bạch, còn lại không ai có thể hiểu được,
hoàng thượng tuyên bố xong hai đạo thánh chỉ. Cũng không có hướng các vị văn võ bá quan giải thích một câu.
Buổi trưa, sứ giả Đột Quyết liền vội vàng đi tới Phương phủ cầu kiến Phương đại nhân.
Người đến là quốc sư Đột Quyết, Mặc Cúc Liên.
Lần này Mặc Cúc Liên đã không còn mang theo dáng vẻ tư văn nho nhã nữa, hắn không ngừng đi qua đi lại, tản bộ, thỉnh thoảng còn lau mồ hôi đang
chảy dài trên khuôn mặt già nua, có vẻ phi thường lo lắng bất an.
Chứng kiến Phương Tranh đi ra, Mặc Cúc Liên hướng hắn chắp tay, không quan
tâm đèn lễ nghi quy củ, kéo tay áo của Phương Tranh lôi đến một góc,
thanh âm rõ ràng nói: " Phương đại nhân, ngày hôm nay hoàng đế bệ hạ của quý quốc đã hạ lệnh tăng binh tại Hưng Khánh phủ, hơn nữa còn tiến hơn
một trăm dặm về phía bắc hạ trại, xin hỏi hành động lần này của quý quốc là có ý tứ gì?"
Phương Tranh ra vẻ ngạc nhiên, trợn tròn mắt
nói: " Uy! Quốc sư đại nhân, tin tức của ngươi thật thông linh nha, sáng sớm hoàng thượng vừa hạ thánh chỉ, nhanh như vậy mà ngươi đã biết rồi.
Nói, có phải các ngươi đã cài mật thám vào trong Hoa triều của chúng ta
hay không? Hắc hắc, ngươi cũng thật hư hỏng nha...."
Mặc Cúc Liên gấp đến độ giậm chân, nói: " Ai nha! Phương đại nhân của ta, ngươi đừng nói giỡn, lão phu muốn hỏi Phương đại nhân một chút, có phải quý quốc
đã quyết định tham dự vào cuộc truy quét phản tặc của Đột Quyết chúng
ta?"
Phương Tranh lắc đầu cười nói: " Quốc sư đại nhân, chuyện
này chính là cơ mật triều đình, bổn quan cũng không dám tùy tiện nói
năng bừa bãi, hoàng thượng mà biết, nhất định sẽ chém đầu ta...."