Chương 12: Nhập Học


Thư viện cách Phương phủ không xa, nằm trên đường lớn, cửa thành phía
Đông, Phương Tranh cùng Tiểu Ngũ hai người lảo đảo xuyên qua chợ hoa,
rồi mới đi tới.

Vừa ngẩng đầu nhìn, “Minh Đạo thư viện” bốn chữ
đường nét rõ ràng, nghe nói thư viện này đã có niên đại từ mấy trăm về
trước. Bên ngoài cổng lớn có một đôi sư tử bằng đá, uy vũ mà trang
trọng, rất nhiều học trò tấp nập đi vào, có một đám vừa đi vừa đàm tiếu
những học vấn uyên thâm, còn có một đám bình dân đi tới đi lui. Không
khí rất náo nhiệt.

Phương Tranh không khỏi nhớ lại thời gian đi
học tại kiếp trước, khi đó hắn có một cái ham mê rất tà ác, thường xuyên chạy tới những chỗ tối tăm bụi bặm, rình trộm mấy đôi uyên ương đang hú hí với nhau, rồi sau đó hắn bất ngờ rống to, hù dọa cho bọn họ chạy
thành một đoàn. Dần dần bất hòa, rất nhiều cặp uyên ương đã đặt cho
Phương Tranh một cái ngoại hiệu, “Cây gậy”. Đương nhiên, ngoại hiệu này
cũng không phải là khen ngợi khí quan trên người của hắn, mà ý là nói
hắn chuyên gia làm chuyện thọc gậy bánh xe, phá đám hoạt động của các
cặp uyên ương.

Bất quá, sau này hắn đã gặp phải báo ứng, có một
lần, hắn rình trộm một đôi nam nữ đang hú hí ở trong bụi cây, quần áo
không chỉnh tề, tập trung nhìn vào, nữ nhân kia chính là người bạn gái
đương nhiệm, mà hắn mới kết giao ba ngày….

“Chuyện cũ trước kia
đã tan thành mây khói, lại hiện về trong tâm trí ...” Phương Tranh hừ
một tiếng “vĩnh biệt” thản nhiên đi vào cổng lớn của thư viện, Tiểu Ngũ
mang theo túi sách, ưỡn ngực hiên ngang bước theo sau.

Tiến vào
trong thư viện, đầu tiên Phương Tranh đi bái kiến Trần phu tử, Trần phu
tử trông thấy Phương Tranh đến, liền rất cao hứng, cực kỳ vui vẻ dẫn hắn đi vào một gian nhà có hơn hai mươi người đang ngồi đọc sách, cũng cẩn
thận dặn dò Phương Tranh học hành chăm chỉ, chuẩn bị cho kỳ thi hương(*) sắp tới vào mùa thu.

Phương Tranh gật đầu, nhưng trong lòng
không cho là đúng, mục tiêu của hắn là an phận đọc sách vài ngày, sau đó đi theo phụ thân học tập cách làm ăn sinh ý, mục tiêu gần nhất là trong vòng năm nay phải cưới được một tiểu bà nương, lịch trình sắp xếp đã
dày đặc, thi hương sao, thiếu gia bề bộn nhiều việc, không biết có thể
hay không…

Trần phu tử công đạo xong liền đi, lúc này còn chưa
đến giờ dạy học, mười mấy vị học sinh tay đang cầm sách, rung đùi đắc ý
cao giọng đọc: “Tử viết… Thơ văn…”, có một gã mập mạp đang ngồi cắn bút
lông, không hiểu định viết cái gì.

Theo như thông lệ kiếp trước, tân học sinh thì phải báo danh trình diện, tự giới thiệu về bản thân
mình, Phương Tranh lại không muốn bị lạc đàn. Vì thế hắn hắng cao giọng
một cái, cất lời cắt ngang nhã hứng của các vị bạn học đang đọc sách,
chắp tay nói: “Chư vị, chư vị nhân huynh, thỉnh tạm dừng.”

Tất
cả mọi người đều ngừng lại, kinh ngạc nhìn Phương Tranh, nhất thời bầu
không khí trong phòng đã yên tĩnh đi không ít, Phương Tranh mỉm cười,
chắp tay nói: “Tại hạ mạo muội quấy rầy các vị nhân huynh, tại hạ họ
Phương, tên Tranh, vốn là học sinh mới tới, sau này cùng chư vị nhân
huynh chính là sư huynh đệ, mong chư vị chiếu cố cho tiểu đệ nhiều hơn.” Nói xong, Phương Tranh khiêm cung xoay người thở dài, cấp bậc lễ nghĩa
chu đáo, hoàn mỹ vô khuyết, hơn nữa hắn còn mỉm cười rất thuần khiết
nhìn thẳng vào bọn họ, ngọt ngào như hương vị tự nhiên, không chứa 1%
hàm lượng chất bảo quản.

Chỉ nghe thấy tiếng cười khúc khích
vang lên, phần đông đám người đều có một diễn cảm như nhau, quệt quệt
khóe miệng, không hẹn mà cùng quay đầu đi, tiếp tục đọc: “Tử viết… Thơ
văn..”, hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của hắn--------Phương
Tranh âm thầm tức giận, cái thái độ gì! Đều là đọc sách thánh hiền,
Khổng lão phu tử không phải đã dạy qua, người đọc sách thánh hiền không
được hạ mục vô nhân(1) sao?

Chỉ có vị nhân huynh mập mạp đang
miệt mài viết chữ kia là ngẩng đầu lên, hướng Phương Tranh cười thân
thiện, Phương Tranh cũng hướng hắn chắp tay hành lễ. Vẫn là mập mạp tốt
a, nhìn hình thể này đã cảm thấy có cảm giác vô cùng an toàn. Chỉ là gia hỏa này có chút kỳ cục, từ xa nhìn lại trông giống như một đống thịt
trắng phau nằm trên thớt, hơn nữa Phương Tranh không nhìn rõ được ngũ
quan của hắn, bộ dạng khuôn mặt đã bị lớp mỡ làm cho biến dạng, đôi mắt
cùng chiếc mũi cũng bị lớp mỡ chen chúc nhau bóp méo.

Phương
Tranh thấy bên cạnh vị nhân huynh mập mạp không có một ai, không do dự,
liền kéo Tiểu Ngũ đi tới phía đó, sau khi ngồi xuống, quan sát trái phải một phen, gian phòng này so với tiêu chuẩn lớp học thời tiền thế cũng
không sai biệt lắm, bất đồng chính là trên bục giảng không có bảng đen,
phấn viết, mấy cái đồ chơi văn minh này, đại khái còn chưa có xuất hiện!

Tiểu Ngũ chân tay nhanh nhẹn đem túi sách, lấy nghiên mực cùng
mấy quyển văn thư đặt lên bàn, hơn nữa còn giúp Phương Tranh mài mực,
trải giấy, sau khi tươm tất, lúc này mới lui ra ngoài cổng lớn của thư
viện, đứng chờ. Theo như quy định, đến giờ vào học, các vị học sinh
không được để thư đồng ở trong lớp học.

Tiểu Ngũ đi rồi, không
ai cùng Phương Tranh nói chuyện, có chút nhàm chán, thấy nhân huynh mập
mạp còn đang miệt mài viết chữ, liền kéo kéo góc áo của mập mạp, nói
nhỏ: “Uy, mập mạp, đang làm gì vậy?”

Sở dĩ hắn vô lễ gọi mập mạp như vậy, là bởi vì Phương Tranh phát hiện ra vị mập mạp này, rất dễ
tiếp xúc, hơn nữa đã mỉm cười chào hỏi, Phương Tranh đối với ngoại nhân
chưa bao giờ khách khí như vậy. Lại nói tiếp, sau khi nhìn thấy vị mập
mạp này cử chỉ tao nhã, khí độ ôn hòa, hẳn là con nhà có gia giáo. Nói
đến gia giáo, Phương Tranh lại nhớ tới vị tiểu măng non, cứ mở miệng là
một câu “Con mẹ nó” kia, đều là người, tại sao lại có chênh lệch lớn đến như vậy đây?

Mập mạp dừng bút lại, nhìn Phương Tranh, chỉ vào mũi chính mình, ngạc nhiên nói: “Huynh gọi ta?”

Phương Tranh gật gật đầu.

Mập mạp không cao hứng nói: “Ai là mập mạp đây? Ta rất béo sao?”

Phương Tranh không nói lời nào, khinh bỉ nhìn hắn.

Mập mạp nhìn nhìn thân thể của mình, sau đó nhìn lại Phương Tranh, lại nhìn những người khác, rốt cuộc suy sụp, hai bả vai nặng trĩu, im lặng thừa
nhận, hắn đúng là rất mập mạp.

Phương Tranh khinh bỉ xong, lấy
làm vui sướng, đúng là bịt tai trộm chuông cũng không có loại mặt dày vô sỉ như hắn. Phương Tranh an ủi vỗ bả vai đầy đặn của mập mạp, nói: “Ăn
ít một chút, vận động nhiều hơn, có lẽ có thể giảm đi một chút đỉnh.”

Oa, cảm giác này thật thoải mái, bàn tay vừa hạ xuống giống như cầm hòn đá
ném vào trong ao, tạo ra một làn sóng rung động mềm mại, làn sóng rung
động mềm mại.

Mập mạp tựa hồ không có thói quen cùng người khác
thân thiết như vậy, hắn mất tự nhiên xoay bả vai, chắp tay gượng cười
nói: “Đa tạ, đa tạ.”

Phương Tranh không quản hắn có phản ứng gì, tiếp tục chụp bả vai của hắn, “Lão huynh tên họ là gì a?”

Mập mạp có chút bất đắc dĩ, mặc kệ hắn chụp lên bả vai, ủ rũ nói: “Tên thì xin miễn, họ Chu.”

Phương Tranh thổi phồng, nói: “Uy, không tệ ! Quốc họ a, cái họ này thật tốt.” Dường như nhớ rõ đương kim hoàng đế cũng họ Chu.

Mập mạp dở khóc dở cười, nói: “Họ cũng không thể tự chủ được sao.”

Đúng, loại chuyện như này Phương Tranh không có hồ ngôn loạn ngữ.

Phương Tranh dáo dác nhìn chung quanh, sau đó thần bí ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Trong nhà đang làm gì?”

Mập mạp ngạc nhiên nhìn Phương Tranh, sau đó trong mắt hiện lên một tia
sáng tỏ, tiểu nhãn cầu chuyển động, hàm hồ nói: “Làm ăn buôn bán …. Tơ
lụa, đồ sứ, châu bảo, cái gì cũng có. Phương huynh, nhà huynh có phải…”
Vừa mới nghe giới thiệu qua, mập mạp biết hắn mang họ Phương

“Nga, nhà của ta với huynh cũng không sai biệt lắm, đều giống nhau, huynh đài chưa từng nghe qua hiệu buôn Phương gia trong thành Kim Lăng hay sao?”
Phương Tranh tùy tiện nói.

Mập mạp chợt nói: “Nga, nguyên lai là thiếu chủ nhân Phương gia, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”

Phương Tranh khách khí chắp tay nói: “Còn chưa có thỉnh giáo đại danh của Chu huynh.”

“Vốn là…Cái kia, ân, tại hạ họ Chu, vô danh…” Mập mạp đột nhiên bưng miệng,
ngượng ngùng sửa lời, nói: “Tại hạ họ Chu, tên chỉ có một chữ Vô.”

Chu Vô? Cái tên này nghe thế nào lạ vậy? Đọc lên thật là khó nghe, xem ra
phụ mẫu thân sinh ra mập mạp cũng không được đọc nhiều sách. Chu Vô, Chu Vô, muốn cái gì cũng không có, lấy cái tên này, chỉ sợ nhà hắn buôn bán thâm hụt vốn liếng.

“A, nguyên lai là Chu Vô huynh, kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu.” Phương Tranh khách sáo nói.

“Huynh nhận biết ta?” Mập mạp kỳ quái hỏi.

“Không nhận biết, trước giờ đều chưa từng nghe nói qua.” Phương Tranh ăn ngay nói thật.

“Vậy sao huynh nói, kính ngưỡng đã lâu.” Mập mạp liếc mắt xem thường.

Phương Tranh cười khan, nói: “Là nói chuyện khách khí mà, tựa như huynh hỏi ta “ăn cơm chưa?” kỳ thực cũng không phải muốn mời ăn cơm, chính là chào
hỏi lấy lệ mà thôi.”

Mập mạp nghe xong cười ha ha.

Phương Tranh cùng mập mạp hàn huyên trò chuyện một lúc sau đã cảm thấy rất tâm đầu ý hợp, trong các tiểu thuyết, cái loại NPC như thế này , trông thấy nam diễn viên liền “Khom lưng bái đầu” nhưng tình hình thực tế lại
không có xuất hiện. Mập mạp, người này có điểm thành thực, cũng có một
chút giảo hoạt, trong kẽ mắt híp thỉnh thoảng lại hiện lên vài đạo tinh
quang. Phương Tranh cảm giác người này không có hiền lành phúc hậu, như
vẻ bề ngoài. Có thể hắn đem chính mình che dấu, rất sâu, rất sâu,….. Sâu đến cống thoát nước. Nhắc tới cống thoát nước, tâm tình của Phương
Tranh liền không tốt.

“…. Sau đó, cô bé lọ lem cùng hoàng tử
trải qua những ngày hạnh phúc khoái hoạt, mỗi ngày đều không ngừng sinh
hoạt chuyện phòng the, cuối tháng nghỉ ngơi năm ngày, chuyện sinh hoạt
được tỷ tỷ hoặc muội muội của cô bé lọ lem thay thế, hoàng tử tràn ngập
hạnh phúc ….” Phương Tranh cảm thấy có chút áy náy, một câu truyện cổ
tích mỹ lệ như vậy, mà hắn lại cải biên thành tiết mục sinh hoạt phòng
the, thành thực xin lỗi anh em nhà Grim.

Mập mạp nghe được thoải mái không thôi, một thân thịt béo hưng phấn đến run rẩy, miệng không
ngừng nói: “ Kể tiếp đoạn dưới, đoạn dưới…”

Nhìn thấy hoóc-môn
sinh dụng của mập mạp đã bị kích thích đến cực điểm, trong lòng Phương
Tranh có một chút lạnh lẽo. Người cổ đại phẩm vị cũng thật là quá kém,
chẳng riêng mập mạp nghe đến nhập thần, mà ngay cả mấy vị huynh đài
nguyên bản đối với hắn không thèm để ý, lúc này cũng dừng đọc sách,
không khí trong phòng một mảnh tĩnh lặng, bọn hắn mắt giả bộ nhìn vào
sách, nhưng tai lại vểnh lên cao nghe ngóng, phần tử trí thức, quả thật
là đạo đức giả.

Phương Tranh đảo ánh mắt qua, nhóm học sinh vội
vàng ho khan hai tiếng, lại bắt đầu đọc sách: “Tử viết.. Thơ văn..”
Dừng! Vừa mới nghe xong tiết mục phòng the, giờ lại bi bô đọc sách thánh hiền. Nếu Khổng lão phu tử mà biết được, chắc chắn sẽ nhảy ra khỏi quan tài, giáo huấn đám súc sinh bại hoại này một trận. Đương nhiên, Phương
đại thiếu gia không tính mình vào đám bại hoại đó, hắn nhiều nhất chỉ là một khối đá bọc vàng mà thôi, không như đám yêu ma quỷ quái hóa thân
thành học sinh quần áo chỉnh tề này.

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #12