Chương 111: Bắt Đầu Đàm Phán


Sát thủ ca ca nhìn Phương Tranh liếc mắt một cái, bỗng nhiên nói: " Cẩn thận một chút."

Phương Tranh ngẩn người: " Có chuyện gì sao?"

Sát thủ ca ca lắc đầu. Mặc kệ Phương Tranh có hỏi như thế nào, sát thủ ca ca một câu cũng không chịu nói.

Phương Tranh mang theo một đầu nghi vấn quay trở về nhà. Vừa đi vừa suy ngẫm. Cẩn thận một chút rốt cuộc là có ý tứ gì?

Câu nói này cũng có thể lý giải thành một loại tình cảm quan tâm đối với
hắn. Tỷ như khi chuẩn bị xuất ngoại phụ mẫu hoặc trưởng bối thường đệm
thêm một câu: " cẩn thận a!"

Nhưng cũng có thể lý giải đây là một lời uy hiếp trắng trợn. Tỷ như bản thân mình đắc tội với một người nào
đó. Lúc gần đi, người nào đó quay đầu lại nói theo một câu: " Ngươi hãy
cẩn thận cho lão tử một chút!"

Tuy nhiên còn có thể giải thích là một loại nhắc nhở. Giống như thầy tướng số thường xuyên nói" Ta thấy ấn đường của ngươi có tản mát hắc khí, cẩn thận một chút a."

Cuối cùng là sát thủ ca ca muốn nói gì đây?

Suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không ra được đáp án. Phương Tranh nhịn không
được lại chạy đến phòng của sát thủ ca ca. Tha thiết mong chờ nhìn hắn
nói: " Sát thủ ca ca! Có thể cho thêm một chút thông tin được không?
Ngươi nói ta phải cẩn thận một chút là có ý tứ gì? Ngươi không nói rõ
ràng hiện tại ta không ngủ được..."

Sát thủ ca ca không nói lời nào. Nhưng lại bình tĩnh nhìn hắn.

Phương Tranh phúc chí tâm linh, nói:" Hiểu rồi, hiểu rồi"

Vì vậy Phương Tranh nhanh chóng móc một tấm ngân phiếu từ trong ống tay áo ra đưa tới.

Sát thủ ca ca mặt dán vào tấm ngân phiếu, tỉ mỉ quan sát, lại mân mê lớp
giấy của ngân phiếu, kiểm tra vô cùng tinh tế. Thực sự người này làm cái nghiệp sát thủ đúng là nhân tài không có đất dụng võ. Kỳ thực hắn có
thế làm nhiều công việc tốt hơn, tỷ như nhân viên thu ngân chẳng hạn.

Tuy rằng tay không có giết nhiều người, nhưng chức nghiệp này cũng rất có tiền đồ nha. Mức lương thu nhập cùng khá ổn định....

Sát thủ chậm rãi đem tờ ngân phiếu bỏ vào trong lòng. Tay của hắn khô ráp
mà mạnh mẽ, đốt ngón tay nhẹ nhàng cầm vào một góc của tờ ngân phiếu,
giống như bắt được một con bướm đang tung tăng nhảy múa. Chậm rãi cất
vào trong lòng, tựa như một thước phim quay chậm.

Phương Tranh
đứng ở một bên trong lòng nóng như lửa đốt. Vội lớn tiếng hỏi: " Đại ca! Đại gia! Phẩm chất của ngài khi ngửi thấy mùi tiền so với ta còn bất
kham hơn nha? Ta xin ngươi, nói mau đi. Nói hết lời, chỗ này của ta vẫn
còn có bạc cho ngươi...."

Sát thủ ca ca không thèm quan tâm đến
lời hắn nói. Lẳng lặng đem ngân phiếu cất cho cẩn thận, còn kiểm tra tay áo, xác định ngân phiếu đã cất ổn thỏa. Lúc này mới mở miệng nói:" Có
người muốn giết ngươi."

Phương Tranh ngẩn người, ngay sau đó khẽ run rẩy, cả kinh nói: " Ai? Kẻ nào dám to gan như vậy?"

Sát thủ ca ca lạnh lùng nói: " Có người bỏ ra một vạn lượng bạc, muốn mua chiếc đầu trên cổ của ngươi."

Phương Tranh chấn động, không nghĩ tới lại có người muốn chi bạc để lấy cái
đầu của hắn, tình huống cẩu huyết biết bao nhiêu a. Như thế nào bản thân mình lại làm vào tình trạng này?

Nhẹ nhàng lau mồ hỏi lạnh Trên trán, Phương Tranh thanh âm run run nói: " Biết là người nào không?"

Sát thủ ca ca lắc đầu.

Người nào? Còn có thể là người nào? Chuyện này không cần suy nghĩ cũng biết
được đáp án. Hiện giờ Phương Tranh thật sự đã biến thành tử tội, đáp án
cũng chỉ có toàn gia của Phan thượng thư mà thôi.

Cũng có thể
người này chính là thái tử. Nhưng hiện giờ thái độ của thái tử đối với
hắn rất cởi mở, theo lý thuyết hẳn là chưa đến lúc phải hạ sát thủ mới
phải. Chỉ có Phan thượng thư là kẻ tình nghi lớn nhất, bởi vì hắn ở
trong triều đình đang quyền thế ngập trời, nhưng trước mắt Phan lão già
lại rơi vào tình huống bất lợi. Nếu lần này có thể đàm phán thành công
cùng với người Đột Quyết, sẽ không thể nghi ngờ hoàng thượng đối với
Phương Tranh càng thêm ân sủng, hân hưởng. Khi đó ở trong mắt hoàng
thượng, Phan thượng thư không đáng giá bằng một cái đinh. Cho nên thừa
dịp Phương Tranh còn chưa đủ lông đù cánh để có thế bay cao, hắn đã chủ
động loại bỏ Phương Tranh, đối với Phan thượng thư mà nói, đây cũng
chính là lựa chọn tốt nhất.

Sự tình phức tạp như vậy mà Phương
đại thiếu gia cũng có thể tự mình phân tích được, hắn thật sự nhịn không được mà phải bội phục chính bản thân mình.

Ngay sau đó, bỗng
nhiên hắn giật mình phản ứng. Hiện tại tâm trạng của mình nên hoảng sợ
mới đúng, lúc này mà còn tự kỷ thì hơi có chút không hợp với tình huống.

Phương Tranh diễn cảm biến đổi, nhìn sát thủ ca ca, khóc lóc nói: " Ngươi còn
biết chuyện gì nữa không? Đều nói cho ta nghe hết đi, hiện tại ta đang
trong tình trạng báo động nha. Đừng có giỡn trò gì quá lố khiến ta bị
mất mạng."

Sát thủ lắc đầu nói:" Ta chỉ biết được một tin này."

Phương Tranh khẩn trương nhòm chung quanh một lát, hạ giọng nói: " Các ngươi
làm sát thủ, bình thường giết người như thế nào? Có phải nhảy từ trên
mái nhà xuống hay đột nhiên từ dưới lòng đất chui lên không? Hoặc có thể hạ độc vào trong thức ăn, thừa dịp người ta ngủ say rồi lấy dây thừng
siết cổ? Sát thủ ca ca, nói cho ta rõ ràng một chút...."

Sát thủ lạnh lùng nói: " Không có phương thức cố định, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ là được."

Phương Tranh ngẩn người, bất mãn nói: " Không phải ngươi muốn nói, sát thủ các ngươi hành động không có nguyên tắc a? Dùng đao tẩm độc? Vậy mà cũng
nói là tài giỏi sao? Căn bản chỉ là không có tính chuyên nghiệp mà thôi! Chẳng phải người trong giang hồ đều nói, đao còn người còn, đao mất
người chết, hay sao?"

Sát thủ ca ca ngẩng mặt lên, kỳ quái nhìn Phương Tranh, trong ánh mắt rõ ràng tựa như đang nhìn một gã ngu ngốc.

Đang trong thời điểm nước sôi lửa bỏng, Phương Tranh cũng không quản đến hàm ý đen tối trong mắt sát thủ, cười nịnh nói: " Sát thủ ca ca, chúc mừng
ngươi! Công việc của ngươi bắt đầu rồi."

Sát thủ lạnh lùng nhìn hắn. Không thèm trả lời.

Phương Tranh tiếp lời: " Từ giờ phút này trở đi, ngươi liền phụ trách bảo hộ
cho ta, một bước cũng không được rời khỏi nha. Kẻ nào muốn giết ta,
ngươi sẽ giúp ta giết hắn, còn nếu ta muốn giết người khác, ngươi cũng
giúp ta giết hắn, như thế nào?"

Sát thủ nhẹ nhàng vươn tay ra: " Trả tiền thù lao."

Phương Tranh đổ mồ hôi:" Không phải vừa mới đưa cho ngươi rồi sao?"

Sát thủ lạnh lùng nói:" Đó là tiền mua tin tức."

Người này còn tham tài hơn so với bổn thiếu gia, thật không hiểu hắn muốn kiếm nhiều bạc như vậy để làm cái gì.

Phương Tranh phẫn nộ từ trong lồng ngực móc ra một tấm ngân phiếu, ném cho hắn rồi nói: " Cần phải tập trung công tác nha, nếu ta mà bị một chút tổn
thương, ngươi phải bồi thường bạc gấp mười lần lại cho ta!"

Sát thủ ca ca lẳng lặng thu tấm ngân phiếu, sau đó hướng Phương Tranh kiên định gật đầu đáp ứng.

“…”

-----------------------

Tháng 7 năm Kiến Vũ 12. Hoa triều cùng Đột Quyết hai nước hội đàm ba bên, mọi người đang nóng lòng chờ đợi sự kiện này diễn ra, cuối cùng thì cũng
chuẩn bị bắt đầu đàm phán.

Địa điểm diễn ra cuộc đàm phán ba bên được chọn tại Năng Nhân Tự, bên ngoài thành.

Chuyện này cũng là do Phương đại nhân kiên trì tuyên định, người ngoài hỏi hắn vì sao một mực tuyển chọn địa phương này. Phương đại nhân chỉ nói một
câu: " Địa phương này có thể công, cũng có thể thủ. Không sai!"

Trong lòng của mọi người đều không khỏi cảm thấy kỳ quái, đây là kinh thành
của Hoa triều, dưới chân thiên tử, địch nhân nào có thể tập kích được?

Bất quá nào có ai dám phản đối lại ý kiến của Phương đại nhân, hắn nói cái gì thì là cái đó.

Sáng sớm, Phương Tranh tay phe phẩy quạt nan, ung dung đi đến Năng Nhân Tự,
quan sát tình hình một chút, sau đó thỏa mãn gật đầu. Năng Nhân Tự cũng
có thể cho rằng phong thủy của địa phương này rất hợp với vận khí của
hắn, đồng dạng thời gian trước cũng đã từng ẩu đả, dọa dẫm uy hiếp Ngô
công tử ở địa phương này. Hơn nữa địa hình thoáng đãng rộng rãi, hoàn
toàn không có ngoại vật ngăn cản tầm nhìn, chung quanh chỉ lác đác một
vài khóm cỏ dại đung đưa trong gió, căn bản nhìn không ra được một bóng
người, nếu sát thủ muốn ám sát hắn tại đây, sẽ gặp phải rất nhiều khó
khăn.

Đi theo phía sau Phương Tranh, sát thủ ca ca đeo một bộ mặt lãnh khốc vô tình, lẳng lặng theo đuôi hắn.

" Phương đại nhân, vị ở phía sau ngài có phải…" Lục Hồng Văn cẩn thận
quan sát đến nửa ngày cùng không nhận ra vị sát thủ ca ca này, rốt cuộc
là vị đồng nghiệp nào trong triều.

" Phía sau của ta hả?" Phương Tranh mờ mịt ngoảnh mặt lại nhìn thoáng qua: " Phía sau của ta đâu có ai!"

Lục Hồng Văn cực kì hoảng sợ, ngón tay run run chỉ vào sát thủ ca ca, nói: " : Hắn....hắn...hắn là người phương nào?"

Phương Tranh quái dị nhìn Lục Hồng Văn liếc mắt một cái: " Đại nhân phải chăng đã làm việc mệt nhọc quá độ. Nhìn thấy ảo giác sao? Giữa ban ngày ban
mặt, làm gì có ma nào xuất hiện ở đây?"

Lục Hồng Văn dùng sức dụi hai con mắt, biểu tình giống như sắp ngất xỉu. Toàn thân run rẩy chỉ
vào sát thủ ca ca, nói: " Ngươi…ngươi…ngươi …"

Chứng kiến bộ dạng thở không ra hơi của Lục Hồng Văn, lúc này Phương Tranh mới nhoẻn miệng cười nói: " Ai nha. Lục đại nhân, ngươi chẳng có một chút hài hước nào
cả. Ta chỉ muốn đùa giỡn với ngươi một chút thôi mà...."

Lục Hồng Văn thần hồn nát thần tính, nói: " Hắn....Đến tột cùng thì hắn là người hay là ma?"

" Đương nhiên hắn là người, nếu không tin ngươi sờ thử hắn xem, còn nóng
hổi luôn a. Bất quá phải cẩn thận một chút nga, tính tình của hắn không
được tốt cho lắm..." Phương Tranh híp mắt nói.

Ngụy Thừa Đức bước lại gần, cười nói: " Được rồi! Phương đại nhân chúng ta đi vào thôi,
hai phái đoàn sứ giả của người Đột Quyết đều chờ đã lâu."

Phạm vi chung quanh Năng Nhân Tự đã bị Phùng Cừu Đao điều Long Vũ quân đến canh sắc sâm nghiêm, đám quân sĩ trong tay cầm trường mâu, lưng đứng thẳng
tắp. Mấy vị lão hòa thượng trong chùa được Phùng Cừu Đao phái người mời
đi ra ngoài, tạm thời trú tại nhà dân trong thành.

Cuộc đàm phán
ba bên tiến hành trong một thiện phòng, hai phái đoàn của Mặc Cúc Liên
cùng Đạt Tháp Tháp đều tự mang theo tùy tùng đến, đang ngồi ngay ngắn ở
trên bồ đoàn. Chỉ là hai người đưa lưng về phía nhau, không ai quan tâm
đến ai, một bộ dạng tựa như thề không đội trời chung.

Phương Tranh nhìn bộ dáng thủy hỏa bất dung của hai vị sứ giả, tươi cười hài lòng. Cũng ngồi vào ghế chủ tọa trước mặt.

Ngụy Thừa Đức cùng Phùng Cừu Đao đợi sau khi Phương Tranh đã an vị, bọn hắn
cũng đều tự động ngồi xuống, tuy nói rằng sớm đã nhận biết nhau. Nhưng
hiện tại đang trong cuộc đàm phán chính thức, song phương vẫn phải giới
thiệu lại một lần, sau đó mới phân biệt chủ khách an tọa.

Mặc Cúc Liên đánh giá bốn chung quanh một phen, hướng Phương Tranh cười nói: "
Không thể tưởng tượng được, Phương đại nhân lại là một người phong nhã
đến như thế. Chọn thiện phòng của chốn phật môn để chúng ta thương nghị
quốc sự. Lão phu thật sự cảm thấy vô cùng bội phục!"

Phương Tranh ngẩn người, ngay sau đó gật đầu liên tục, nói: " Đúng là như vậy. Chúng ta ba bên thương nghị quốc sự ở trong chốn Phật môn, lấy tinh thần ngã
phật từ bi, phổ độ chúng sinh. Phật nói: phóng hạ đồ đao, lập địa thành
phật. Bổn quan hy vọng cuộc đàm phán lần này có thể thuận lợi tiến hành
một cách suôn sẻ. Tương lai con dân của hai nước chúng ta sẽ không bị
rơi vào cảnh loạn lạc chiến tranh, sinh linh đồ thán...."

Mặc Cúc Liên nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia dị sắc: " Nguyên lai Phương đại nhân tin vào đức Phật?"

Phương Tranh gãi đầu. Tin Phật? Không tin lắm đi? Bổn thiếu gia cũng không bái Phật, nếu cần bái cũng chỉ là muốn làm giàu mà thôi.

" Ha hả,
tin thì có, không tin thì không có. Cái gọi là không tức thị sắc, sắc
tức thị không chính là như vậy. Không nên câu nệ hay quá cố chấp chuyện
có tin hay không! Quốc sư ngài cảm thấy thế nào?" Nếu đã ngồi ở trong
thiện phòng, đương nhiên mọi người phải trổ tài nói lời sắc bén, may mắn loại ngôn ngữ sắc bén như thế này. Kiếp trước, Phương đại thiếu gia xem trên truyền hình sớm đã quen thuộc.

Mặc Cúc Liên than nhẹ, hướng Phương Tranh chắp tay thi lễ một cái, nghiêm trang nói: " Phương đại
nhân niên kỷ còn trẻ, không thể tưởng tượng được đã đạt tới cảnh giới
như thế. Hoàng thượng của quý quốc quả nhiên là biết trọng dụng hiền
tài, lão phu bội phục vạn phần."

Phương Tranh thâm sâu dường như
cười mà không phải cười, nói: " Đâu có đâu có, quốc sư khen lầm rồi. Bổn quan nào có bản sự như ngài nói vậy. Nhiều lắm cũng chỉ hơn phân nửa
câu nói kia mà thôi. Quốc sư thật sự là quá khách khí...."

Đàm phán còn chưa chính thức bắt đầu. Ngươi một lời, ta một câu, nhanh chóng chụp mũ vỗ mông ngựa tán dương lẫn nhau.

Ngụy Thừa Đức cùng Phùng Cừu Đao ngồi ờ phía sau lưng Phương Tranh, hai
người đều nhìn nhau cười thầm. Nếu luận về làm bộ làm tịch, ăn nói đưa
đẩy, trong Hoa triều không có một người nào có thế so sánh được với
Phương đại nhân. Khó trách hoàng thượng lại đem chuyện trọng yếu như thế giao cho hắn, mở miệng nói mấy câu, lại đã đường đường ngang hàng luận
sự cùng với quốc sư của người Đột Quyết. Quả nhiên hoàng thượng anh
minh, sáng suốt!

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #111