Chương 107: Chia Hoa Hồng


Dẫn hai đám người Đột Quyết ném ở dịch quán, để cho quan Lễ Bộ phụ trách tiếp đãi sứ giả, Phương đại thiếu gia thản nhiên phủi mông bỏ đi.

Những ngày gần đây cuộc sống thường ngày của Phương đại thiếu gia cũng không
ổn định cho lắm, tục ngữ nói “một quan tiền cũng có thể bức từ anh hùng
hảo hán”, chuyện tình khiến cho nam nhân không thấy thoải mái, hơn phân
nửa có liên quan đến chuyện tiền bạc.

Thật vậy, hiện giờ Phương
đại thiếu gia đúng là con người khốn khổ, ngày mới làm quan liền thu
nhận bạc hối lộ, nhưng hắn nhất thời ấm đầu đưa cho Phùng Cừu Đao, thái
tử dâng lễ vật một trăm vạn lượng thì còn đang nằm ở nhà, số tiền này
quả thật nóng bỏng tay, Phương Tranh không dám động. Thật ra Ngô công tử cũng mới trả lãi hắn hai vạn lượng bạc, tuy nhiên Phương Tranh lại đẩy
ngược về cho hắn, để cho hắn dùng tiền làm vốn đi quan hệ ngoại giao…

Phương Tranh nặng nề thở dài, bản thân mình có phải đã quá mức vô tư lự rồi
hay không? Bạc nằm trong tay còn không dám tiêu, đem đi tặng người,
chuyện này không giống tính cách của ta nha, rõ ràng làm tham quan, phút cuối cùng lại trở thành quan liêm, chuyện này thật đáng châm chọc.

Phương đại thiếu gia vừa đi vừa oán hận nghĩ thầm, thẳng cho tới khi đến Ngọc Như Trai tại thành bắc.

Lần này là hắn lai giả bất thiện, hắn đến đòi bạc. Ngọc Như Trai đã khai
trương nhiều ngày qua, một đại cổ đông như hắn, còn chưa được chia một
phần hoa hồng nào a, hiện giờ đang trong cơn buồn ngủ mà gặp chiếu manh, Phương Tranh vô tình nghĩ đến Ngọc Như Trai, nghĩ đến Ngọc Như Trai
liền nhớ đến bạc, nhớ đến bạc lại nghĩ đến Phượng tỷ…cùng chiếc yếm nhỏ
của nàng…

Một bước nhảy thẳng vào đại môn, trong tiệm sinh ý hưng thịnh giống như thường ngày, Phượng tỷ đang đứng sau quầy bận rộn thúc
giục tiểu nhị.

“Uy, hôm nay sinh ý không sai nha, lão bản nương,
chúc mừng phát tài.” Phương Tranh cảm thấy vô cùng vui vẻ, sinh ý càng
tốt, chứng minh thiếu gia ta lại càng có nhiều bạc, đó chính là hảo sự
a.

Phượng tỷ ngẩng đầu lên nhìn thấy Phương Tranh, sắc mặt chợt
lộ ra một tia tiếu ý, ngay tức thì hất hàm cười nói: “Bổn điếm không
tiếp khách nam, thỉnh vị công tử này đi ra ngoài cho.”

Phương
Tranh nháy mắt cười: “Ta cũng không phải khách nhân, ngươi là lão bản
nương, ta cũng là lão bản nha, ngươi chóng quên vậy? Lại nói nơi này
cũng không phải ni cô am, dựa vào điều gì mà không cho phép nam nhân
tiến vào?”

Rốt cuộc Phượng tỷ cũng bật tiếng cười hì hì, đi từ
trong quầy ra, hung hăng cấu véo Phương Tranh một phen: “Dựa vào ngươi
đã chiếm tiện nghi của ta! Mau đi, đừng ở chỗ này, một đại nam nhân ở
đây thật sự không được thuận tiện cho lắm.”

Nói dứt lời, Phượng
tỷ liền kéo Phương Tranh đi về phía hậu viện, Phương Tranh bị Phượng tỷ
kéo lảo đảo cả người, vừa đi vừa giãy nảy lên nói: “Có chuyện gì mà
không tiện, ta cảm thấy nhất cử lưỡng tiện nha, bao nhiêu mĩ nữ còn đang ngắm nhìn bổn thiếu gia a…”

Phương Tranh một bên vừa đi giật
lùi, một bên hưng phấn hướng về phía các vị nữ khách hàng trong điếm,
vẫy tay: “Chào mọi người! Mọi người mua nhiều một chút, về nhà trang
điểm xinh đẹp hơn một chút lại đến cho ta ngắm nha, tục ngữ nói “nữ vi
duyệt kỉ giả dung”* mà…” (Người con gái đẹp vì người mình yêu)

“Tìm chết sao? Còn không đi mau!” Phượng tỷ giận dỗi cấu véo hắn, hai người ở trong ánh mắt e lệ cùng ngạc nhiên của các nữ khách hàng mà đi vào hậu
viện.

Phương Tranh một chút cũng không có tính mình là ngoại
nhân, vừa vào trong hậu viện liền muốn chui vào sương phòng của Phượng
tỷ. Phượng tỷ nóng nảy, ngăn hắn lại một phen, nói: “Ngươi muốn giở trò
gì?”

Phương Tranh dáo dác đảo mắt liếc vào trong sương phòng một
cái: “…Ta đi vào uống miếng nước, ngươi thực không có một chút hiếu
khách nào cả, thiếu gia ta đến đây mà lại để cho ta đứng ngoài phơi
nắng? Còn nói là lão bản nữa đâu, hà cớ gì đây!”

Phượng tỷ mím chặt môi, xấu hổ đỏ mặt, nói: “Không được, trong đó là sương phòng ta ở, ngươi không được đi vào!”

Phương Tranh khinh thường “hắc hắc” một tiếng: “Còn tưởng hiếm lạ lắm…”

Thừa dịp Phượng tỷ thả lỏng cảnh giác, trong nháy mắt Phương Tranh linh hoạt thoăn thoắt giống như tiểu hầu nhi, xoay người lao vào bên trong sương
phòng.

Phượng tỷ cả kinh, hoa dung thất sắc, kêu lớn: “Nha! Ngươi đi chết đi!”

Trong sương phòng truyền ra một tiếng than thở của Phương đại thiếu gia: “Oa! Phượng tỷ! Dạo này phẩm vị có chút biến hóa nha, chiếc yếm nhỏ màu đỏ
đổi thành màu hồng rồi! Ân, quả nhiên có chút súc tích hướng nội, bất
quá ta thích…Ai da, không cho phép đánh người…”

--------------------------

Vuốt lại những sợi tóc mai đang bị tán loạn, Phượng tỷ trừng mắt nhìn Phương Tranh: “Từ ngày bước chân ra khỏi thiên lao đã lâu như vậy, cũng không
ngó ngàng gì đến cửa hàng, ta dùng một mồi lửa đốt sạch quán này khẳng
định ngươi cũng không biết.”

Phương Tranh buông tay cười nói:
“Bận thôi…Quốc thuế dân sinh, thuế má, sông ngòi, binh sĩ quân doanh,
nông điền, loại nào cũng phải quan tâm, thật sự là không có thời gian
rảnh để tới a…Mấy ngày hôm nay lại bị điều đến bộ ngoại giao để đàm
phán, triều đình một ngày cũng không thể…thiếu ta được!”

Phượng
tỷ nhịn cười nói: “Phi! Đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi chỉ là một
cái ngũ phẩm Tán quan mà thôi, mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng, hoàng
thượng chứng kiến ngươi rảnh rỗi mà có được bổng lộc triều đình, không
còn biện pháp nào khác lúc này mới phái ngươi đi đàm phán với người Đột
Quyết, kết quả bị ngươi khen ngược, vừa gặp mặt đã lôi ngựa của người ta mang ra chém…”

Phương Tranh không cao hứng: “Uy, lời này bổn
thiếu gia không thích nghe a, mọi người đều nói ta là bậc anh dùng dân
tộc, như thế nào vào miệng của ngươi lại là một tiểu tử hỗn trướng?” Nói xong hắn ngạo nghễ tiếp lời: “Làm trò giết ngựa rải máu trước mặt người Đột Quyết, nhưng bọn chúng lại không có biện pháp nào phản kích, thử tự vấn lương tâm hỏi một câu, người nào trong Hoa triều có thể làm được
như bổn thiếu gia?”

Phượng tỷ cười nói: “Coi như cũng chỉ một
mình ngươi có thể, hôm nay anh hùng dân tộc bớt chút thời gian đi tới
tiểu điếm, có điều gì muốn chỉ giáo hay sao?”

Phương Tranh cợt nhả: “Ta tới thăm ngươi một chút thôi, đã lâu như vậy rồi mà hai chúng ta không gặp mặt, thường nhớ đến ngươi…”

Đôi mắt đẹp của Phượng tỷ hiện lên một tia sáng kì dị: “Thật sao?”

Phương Tranh gật đầu: “Đương nhiên là sự thật, chuyện này so với vàng bạc còn
muốn thật hơn, ta đối với Phượng tỷ không chỉ ngưỡng mộ một hai ngày, mà thực sự ngày nhớ đêm mong, cuộc sống thường ngày khó có thể bình an,
phong tư vũ mị của Phượng tỷ đã thâm căn cố đế ở trong lòng của ta như
gốc cây đại thụ, thánh khiết giống như Quan Âm ngồi trên đài sen…”

Phượng tỷ biểu tình ngượng ngùng, đang định mở miệng, nào ngờ Phương đại thiếu gia đổi giọng, nói tiếp: “…Khụ khụ, thuận tiện còn có một chuyện, ta
đến lấy ít bạc…”

Giống như đang ngồi cạnh bếp lửa bị người ta đổ
một chậu nước lạnh lên đầu, sắc mặt của Phượng tỷ biến chuyển mấy lần,
cuối cùng nghiêm nghị, biểu tình lạnh lùng cứng rắn, nói: “Muốn gây khó
dễ cho người khác, ngươi cũng không cần phải dệt nhiều chăn đệm như vậy, nói nửa ngày hóa ra đến đây là muốn đòi bạc.”

Phương Tranh lẳng
lặng cười: “Đương nhiên, một phần cũng là nhớ ngươi, ta mới tự thân mò
đến đây nha, bằng không trực tiếp phái hạ nhân tới là được rồi…Phượng
tỷ, hắc hắc, sinh ý của tiệm không sai nha…”

Phượng tỷ lạnh lùng nói: “Sinh ý đúng thật không sai, nhưng ngươi muốn bạc, chỉ hai chữ thôi: Không có!”

Phương Tranh cứng người, chậm rãi hỏi: “Tại sao?”

Không tại sao cả, dù sao cũng là không có.” Phượng tỷ vũ mị lườm hắn một cái, ngẩng đầu nhìn trời, bộ dạng tựa như “Ngươi có thể làm khó dễ được ta
sao?”

Ngẩn người trong giây lát, bỗng nhiên Phương Tranh nhảy
dựng lên, hổn hển nói: “Ngươi ngươi ngươi…Ta là đại cổ đông của cửa hàng này, hai người chúng ta đã kí hợp đồng! Ngươi định độc chiếm sao? Ta ta ta…” Nhìn chung quanh một vòng, Phương Trang cắn răng một cái, bi phẫn
nói: “Ta liều mạng với ngươi!”

Phượng tỷ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, quát lớn: “Ngồi xuống! Ngươi la cho cả làng cả nước biết, không sợ mất mặt sao?”

Dứt lời Phượng tỷ đi vào sương phòng cầm theo một quyển sách ra, chỉ vào
những hạng mục giải thích: “Khai trương được gần hai tháng, mỗi ngày đại khái chỉ một trăm lượng bạc tiền phí tổn, một tháng khoảng hai ngàn
lượng, còn lợi tức nha, tổng cộng tiền lãi hàng tháng được tám vạn lượng bạc, hì hì…”

Phương Tranh nghe vậy không quản bản thân đang tức
giận, ngạc nhiên trợn tròn mắt, nói: “Tám vạn lượng? Ta kháo! Bộ ngươi
mở hắc điếm sao? Kiêm thêm chức giật tiền?”

Phượng tỷ hân hoan
đáp: “Chuyện này còn phải cảm tạ Trường Bình công chúa điện hạ nữa, nàng ta giúp chúng ta lôi kéo không ít thượng khách, hiện tại sản phẩm của
Ngọc Như Trai có thể nói là đã vang danh trong nhà các vương công quý
tộc kinh thành, nhóm gia quyến của các đại thần trong triều cũng mua hơn một ngàn lượng tiền son phấn, ánh mắt vẫn còn si mê…”

Phương Tranh cao hứng khẽ duỗi tay: “Như thế vậy mà còn nói không có tiền, mau lấy bạc! Ta muốn chia hoa hồng.”

Phượng tỷ lườm hắn một cái, sẵng giọng: “Đừng nóng vội nha, người ta còn chưa
nói hết lời đâu, bạc thì đúng thật là có, nhưng nửa tháng trước ta đã
nhìn trúng một cửa hàng tại phía tây thành…”

Phương Tranh choáng váng đầu óc một trận: “Ngươi…ngươi lại nhìn trúng cửa hàng sao?”

Phượng tỷ cao hứng gật đầu nói: “Đúng vậy, vị trí mặt tiền của cửa hàng đó rất không tồi, hơn nữa gần bến sông Tần Hoài, điếm chủ hét giá cũng không
cao bao nhiêu, vừa đúng tám vạn lượng bạc…”

Phương Tranh buồn
rười rượi nói: “Phượng tỷ, ngươi tính mở nhiều cửa hàng phân nhánh như
vậy, rốt cuộc muốn làm gì hả? Hiện tại, số bạc mà chúng ta kiếm được
cũng đủ để ăn sung mặc sướng hai đời, giữ nhiều bạc cũng đâu có ích lợi
gì…”

Phượng tỷ u oán liếc mắt nhìn Phương Tranh, cả giận nói: “Ta chỉ là một quả phụ, không con cái lại không có phu quân, nào có thể nhờ cậy vào ai, chỉ còn cách chuẩn bị cho mình nhiều bạc hơn một chút,
chính mình thuê người chăm sóc phụng dưỡng mình trước lúc lâm chung.”

Phương Tranh bất đắc dĩ nói: “Cái này cũng không liên quan, đâu cần mở nhiều
cửa hàng phân nhánh như vậy a. Phượng tỷ, hiện giờ trong người ta quả
thực không còn đồng nào, tình trạng so với ngươi còn thảm hơn rất nhiều, ngươi chia cho ta một chút hoa hồng, bằng không lão tử ngày hôm nay có
hi sinh ở đây cũng không bỏ qua.”

Phượng tỷ xảo tiếu lắc đầu:
“trước khi mở cửa hàng chúng ta đã bàn bạc qua, nếu Ngọc Như Trai lại mở thêm chi nhánh, nhất định ngươi cũng phải bỏ thêm bạc nhập vào cổ phần. Cho nên, tiền hoa hồng của ngươi cũng vừa đủ để bổ sung khoản đó,
Phương đại thiếu gia, ngài đi nơi khác ngẫm lại triệt để đi, còn tiền
hoa hồng tại cửa hàng này, một phân bạc cũng không cấp cho ngươi.”

Phương Tranh nói hết lời, nước miếng cũng đều bắn tung tóe, nhưng Phượng tỷ
một mực không đáp ứng, cuối cùng xuất phát từ lập trường đối tác làm ăn
lâu dài, đồng cảm cho hắn mượn ba mươi lượng bạc, còn bắt hắn phải viết
phiếu nợ…

Phương Tranh đáng thương nhìn ba mươi lượng bạc trắng
trong tay, cảm giác tựa như khóc không ra nổi nước mắt, u oán trừng mắt
nhìn Phượng tỷ. Phượng tỷ đồng tình vỗ bả vai của hắn: “Tiêu pha có
chừng mực một chút, vừa hàng phân nhánh thứ hai của chúng ta cũng chuẩn
bị khai trương rồi…”

Phương Tranh dùng ánh mắt tràn ngập hi vọng nhìn nàng: “Khi đó, không phải ta sẽ được chia tiền hoa hồng hay sao?”

Phượng tỷ cười khanh khách lắc đầu: “Không được, ta còn phải tìm địa điểm, chúng ta lại mở thêm cửa hàng phân nhánh thứ ba…”

“……”

Phượng tỷ tiễn đưa Phương đại thiếu gia mặt mày ủ dột ra ngoài cửa tiệm,
Phương Tranh bộ dáng đáng thương quay đầu lại, đang định mặc cả cùng
Phượng tỷ thêm một lúc, đã chứng kiến Tiểu Ngũ chạy như xe cứu hỏa trên
đường cái, thở hồng hộc nói: “Thiếu…thiếu gia, không được rồi! Phùng
tướng quân phái người đến phủ truyền tin, muốn ngài mau chóng đến dịch
quán một chuyến…”

Phương Tranh vỗ trán rên rỉ: “Hai đám người Đột Quyết lại có chuyện gì sao?”

Tiểu Ngũ hổn hển đáp: “Nghe nói bọn chúng đánh nhau rồi.”

Phương Tranh nói: “Không biết quan Lễ Bộ làm ăn như thế nào nữa? Có bọn họ
đứng nhìn một bên, hơn nữa hai bên đánh nhau xong rồi cũng sẽ dừng tay,
chuyện này không liên quan đến chúng ta.”

Tiểu Ngũ chậm chạp: “…Dạ, thiếu gia! Vậy ngài có muốn đi xem hay không?”

Phương Tranh nhàn nhã, móc quạt ra phe phẩy nói: “Đi, đương nhiên muốn đi, bất quá chuyện này cũng không cần phải vội vàng, người Đột Quyết đánh nhau
cũng là chuyện cơm bữa nha, chính bọn chúng còn đang đấu tranh nội bộ
nữa kìa, chúng ta gấp cái gì… Đúng rồi, tại sao bọn chúng lại đánh nhau
hả?”

Tiểu Ngũ hoài niệm nói: “Dường như nghe người truyền tin nói là dịch quán bị phóng hỏa, hai đám người Đột Quyết đều nói là đối
phương chủ mưu đốt, cho nên đã đánh nhau…”

Phương Tranh ngẩn người: “Dịch quán bị…phóng hỏa…!”

Ngay tức khắc, Phương Tranh giống như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên:
“Dịch quán bị người ta phóng hỏa? Ta kháo! Ngươi…tại sao không nói sớm?” Dứt lời, Phương Tranh vén áo quần ngang hông, vội vàng phóng nước kiệu
mà đi.

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #107