Chương 106: Gây Xích Mích


Ngũ phẩm Tán Kỵ Thường Thị Phương Tranh, vào thời gian nghênh tiếp sứ
giả Đột Quyết, không ngờ ở ngay bên ngoài cửa thành làm trò trước mặt
quan viên và bách tính, giết ngựa của sứ giả Đột Quyết, đồng thời hạ
lệnh quân sĩ rải khô máu của hai trăm con ngựa khắp quan đạo. Tin tức
giật gân này như ôn dịch truyền bá tới từng góc trong kinh thành, khiến
cho sóng to gió lớn nổi lên. Làm kẻ khác càng kinh ngạc chính là, không
ngờ người Đột Quyết có danh hung tàn thị chiến, sau khi giằng co tại cửa thành, cuối cùng lại không hề động võ.

Chuyện này thúc đẩy ra
hai kết quả, một, tên của Phương Tranh truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, bách tính khắp phố phường đều xem hắn như anh hùng dân tộc, trong lúc nhất
thời Phương đại thiếu gia danh tiếng đại chấn, vạn gia sinh phật, bách
tính ca tụng. Hai, hơn mười vị ngôn quan trong triều đình suốt đêm
thượng tấu, nhất trí là Phương Tranh không để ý đến đại cục quốc gia
triều đình, vì muốn tiết hận thù cá nhân, đắc tội “nước bạn”, thỉnh cầu
hoàng thượng trị tội.

Triều đình cùng nhân gian bởi vì người tên
Phương Tranh này mà một mảnh phân loạn, mà Phương Tranh lại làm như
không có việc gì, an bài đoàn người Đạt Tháp Tháp đến nơi ở, ngày kế
tiếp buổi trưa vẫn đứng bên ngoài thành, chờ một đoàn sứ giả của vị Khả
Hãn Đột Quyết khác là Cốt Đốt Lộc phái ra.

Lúc này Phương Tranh
đã học ngoan, trước tiên sai người tìm hiểu hành trình của sứ giả Đột
Quyết, sau khi có người hồi báo đoàn sứ giả cách kinh thành không xa,
lúc này mới dẫn Ngụy Thừa Đức, Phùng Cừu Đao cùng ba ngàn quân sĩ đi ra
ngoài thành nghênh tiếp.

Ngụy Thừa Đức đứng bên ngoài thành vẫn
có vẻ tâm sự nặng nề, thở dài nói: “Phương đại nhân…Hôm nay lời bàn tán
trong triều đình đối với ngươi rất bất lợi, ngươi nên cẩn thận.”

Phương Tranh cười tủm tỉm nói: “Ngụy đại nhân muốn nói chuyện ta giết ngựa rải máu? Ha ha, ta nghĩ đây là kiệt tác đắc ý trong cuộc đời ta, dương quốc uy Hoa Triều ta, kích khởi tinh thần cho dân chúng, triều đình hẳn nên
ngợi khen cho ta mới phải.”

Ngụy Thừa Đức nói: “Phương đại nhân
đem việc này xem quá mức đơn giản, lão phu biết ngươi và Phan thượng thư có oán khích, bọn họ đang chờ bắt nhược điểm của ngươi, hôm qua chuyện
giết ngựa còn có thể cứu vãn, nhưng vì sao ngươi còn muốn ngay trước mặt sứ giả Đột Quyết lấy máu rải đường? Đây không phải là…Ai! Đây không
phải là tự tìm phiền toái cho mình sao?”

Phương Tranh cười lạnh
nói: “Ngụy đại nhân, người Đột Quyết nhiều lần xâm lấn biên giới, ở
trong cảnh nội Hoa triều ta giết người cướp của, muốn làm gì thì làm, ta chỉ trước mặt làm trò nhục nhã bọn họ một lần mà thôi, thế nào? Triều
đình to lớn, văn võ quan viên hơn trăm người, nhưng lại không có một
người dám đắc tội “nước bạn” kiểu như vậy sao? Lẽ nào chúng ta phải quỳ
rạp trên mặt đất nghe lệnh chúng mới được gọi là trung thần lương dân?
Như vậy, loại trung thần như vậy, không làm cũng được!”

Ngụy Thừa Đức tựa hồ như bị khơi dậy tâm huyết, nghe vậy cười dài nói: “Phương
đại nhân nói đúng, hà tất để ý tới đám yêu ma quỷ quái trong triều đình! Phương đại nhân còn trẻ tuổi mà đã có cốt khí cao như núi, lão phu bất
tài, nguyện cùng ngươi sánh vai!” Nói xong ôm đồm tay Phương Tranh, dùng sức siết chặt.

Phùng Cừu Đao cũng bỏ thêm một tay tiến đến, khốc khốc nói: “Còn có ta.”

Phương Tranh nhìn ba tay chồng lên nhau, kìm lòng không được rùng mình một
cái, nhanh rút tay về, chà xát cánh tay nổi da gà, bất mãn nói: “Ai,
người cổ đại các ngươi có mao bệnh gì vậy? Nói chuyện là được rồi, tự
dưng không việc gì lại kéo tay người khác làm chi?”

“…”

“……”

Phương Tranh bọn họ đợi không bao lâu, một đoàn sứ giả khác của Đột Quyết đã đến.

Bọn họ chỉ có hơn một trăm người, cũng đều cưỡi ngựa, nhưng không nhanh,
đợi khi bọn họ đi tới quan đạo được rải máu ngựa hôm qua, một lão nhân
nhìn thấy bên đường có một tấm bảng gỗ thật bắt mắt, mặt trên viết:
“Người Hồ xuống ngựa” bốn chữ lớn.

Lão nhân ngây người, dừng ngựa lại, tỉ mỉ nhìn chằm chằm quan đạo màu đỏ còn bốc mùi tanh, như có đăm
chiêu. Sau đó không tiếng động cười cười, thần thái tự nhiên xoay người
xuống ngựa, một trăm người Đột Quyết phía sau thấy lão nhân xuống ngựa,
không nói hai lời, cũng đồng loạt cùng xuống ngựa đi theo phía sau lão
nhân nắm cương ngựa hướng đám người Phương Tranh đi tới.

Phương
Tranh nhịn không được nhíu nhíu mày, nói khẽ với Ngụy Thừa Đức và Phùng
Cừu Đao: “Lão già kia không đơn giản…” Nhìn thấy Ngụy Thừa Đức bất mãn
trừng mắt nhìn hắn, Phương Tranh vội vàng sửa lời nói: “Vị đạo nhân kia
không đơn giản, cùng hắn đàm phán chúng ta cần phải khởi lên toàn bộ
tinh thần, bằng không sẽ bị thâm hụt vốn liếng.”

Vừa mới dứt lời, lão nhân đã suất lĩnh đoàn người Đột Quyết đi tới trước mặt bọn họ.

Phương Tranh vẻ mặt tươi cười, tiến ra đón mỉm cười nói: “A! Hoan nghênh hoan
nghênh! Quý sứ một đường khổ cực, ăn gì chưa? Còn chưa ăn phải không?
Chúng ta tiến hành ăn chút…Lục đại nhân, Lục Hồng Văn! Kháo, người này
chạy đi đâu? Ai phiên dịch cho ta đây?”

Ai biết lão nhân lại mỉm
cười, dùng tiếng Hán lưu loát nói: “Làm phiền đại nhân chờ đợi, chúng ta một đường đến đây, còn chưa ăn cơm…”

Phương Tranh cười nói: “Đi! Chúng ta đến Yên Nguyệt Lâu, ta mời khách…Di? Ngươi biết nói tiếng Hán?”

Lão nhân mỉm cười nói: “Lão phu lúc trẻ tuổi từng du học tại quý quốc, đọc
sách, đối với văn hóa vùng Trung Nguyên rất kính ngưỡng, nên đối với
tiếng Hán cũng lược thông.”

Phương Tranh vui vẻ nói: “Vậy quá tốt, giữa chúng ta thiếu phiên dịch, câu thông cũng thuận tiện hơn.”

Vì vậy Phương Tranh giới thiệu Ngụy Thừa Đức cùng Phùng Cừu Đao cho lão
nhân nhận thức, sau khi giới thiệu lẫn nhau, Phương Tranh mới biết được, vị lão nhân này lại lịch không nhỏ, thân phận của hắn chính là quốc sư
Đột Quyết, tên là Mặc Cúc Liên (chữ Cức nhưng mình đổi lại là Cúc cho dễ nghe), là bang trợ mà Cốt Đốt Lộc Khả Hãn nể trọng nhất,, địa vị của
hắn gần với Khả Hãn, ở trong các bộ lạc Đột Quyết được hưởng uy vọng rất cao.

Đầu óc Phương Tranh liên tục xoay chuyển, Cốt Đốt Lộc ngay
cả thủ hạ thân tín mưu trí nhất cũng phái ra, đủ thấy lần này hắn coi
trọng việc đàm phán đến thế nào, có thể khẳng định, điểm mấu chốt của
bọn họ sẽ ép tới mức rất thấp, đến lúc đó thiếu gia ta sẽ làm sư tử há
to mồm một phen, phải đòi mấy trăm hay hơn một ngàn vạn lượng bạc, chỉ
sợ cũng không phải là điều không có khả năng.

Phương Tranh cười,
đưa tay ý mời, cùng Mặc Cúc Liên sánh vai vào thành, toàn bộ quá trình
nghênh tiếp hai bên phi thường hòa thuận thân thiết, dường như lão bằng
hữu nhiều năm gặp mặt, biểu hiện xem ra dù là thân huynh đệ gặp mặt nhau bất quá cũng chỉ là như vậy.

Phương Tranh và Mặc Cúc Liên vừa đi vừa hàn huyên, Mặc Cúc Liên do dự một chút, rốt cục nhịn không được mở
miệng hỏi: “Phương đại nhân, lão phu vừa nhìn thấy bên quan đạo có một
tấm bảng, cái này…”

Phương Tranh giả vờ suy nghĩ một chút, chợt
nói: “Nga…ngươi nói cái đó sao, ai! Quốc sư ngàn vạn lần đừng hiểu lầm,
chúng ta không hề kì thị chủng tộc gì cả, nói đến ta thật bất bình cho
ngài, ngài nói, các người đều là người Đột Quyết, nhưng sao tố chất lại
hơn kém nhau lớn đến như vậy chứ?”

Phương Tranh đem chuyện hôm
qua thêm mắm thêm muối kể lại một lần, cuối cùng hắn nói: “Quốc sư, Đạt
Tháp Tháp thật sự là hơi quá đáng, sau khi hắn xông họa, còn muốn nói
dối, nói hắn là sứ giả do Cốt Đốt Lộc Khả Hãn phái ra. Ta vừa nghĩ,
không đúng nha, Cốt Đốt Lộc Khả Hãn có tiếng là người tư văn nho nhã, lễ độ hiểu biết, sứ giả do hắn phái ra, khẳng định sẽ không kiêu ngạo ương ngạnh như Đạt Tháp Tháp…”

Phương Tranh thấy Mặc Cúc Liên chỉ mỉm cười nghe, không nói một lời, trong mắt mang theo vẻ không tin, Phương
Tranh nghĩ thầm, lão nhân này không hề ngu ngốc, muốn lừa dối hắn cũng
có độ khó, nói thật thì phải hòa lẫn chút lời nói dối bên trong mới có
khả năng hi vọng thành công.

Vì vậy Phương Tranh nói tiếp: “Nói
đến công phu nhẫn nhịn của Đạt Tháp Tháp xác thực không tệ, hôm qua ta
sai người giết ngựa của bọn họ, còn làm trò phóng máu ngựa ngay trước
mặt bọn họ, Đạt Tháp Tháp cũng tu dưỡng rất tốt, ha ha cười, nói gì mà
lấy đức thu phục người, hắn nghĩ ta muốn giết ngựa của hắn không sao,
mặc kệ cứ giết, giết đến khi nào ta phục mới thôi…”

Mặc Cúc Liên
nghe nói như thế thần sắc rốt cục có biến hóa, hắn do dự nói: “Đạt Tháp
Tháp lão phu có biết, hắn là nhân sĩ trí dũng song toàn dưới trướng Mặc
Xuyết, tính tình cương liệt táo bạo, làm sao có khả năng mặc cho người
giết ngựa của hắn?”

Phương Tranh cười nói: “Vậy thì ta cũng không biết, dù sao lúc đó hắn nói với ta, chiến sĩ dưới trướng Mặc Xuyết Khả
Hãn, lòng dạ rộng rãi như thảo nguyên, lại giống như diều hâu gì gì đó,
tuyệt không giống như Cốt Đốt Lộc Khả Hãn bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, còn nói theo bọn họ kết minh là lựa chọn tốt nhất của Hoa Triều ta, tựa như chim diều hâu tuyển chọn trời xanh, bò dê tuyển bãi cỏ xanh
tốt…vân vân… Người Đột Quyết các ngươi tỉ dụ quá nhiều, ta nghe không
hiểu bao nhiêu, đại khái là ý tứ này thôi.”

Mặc Cúc Liên nghe vậy trong mắt hiện lên một tia lệ sắc, con ngươi co rút lại, nhưng giọng
nói vẫn bình thường: “Hắn nói thật như vậy?”

Phương Tranh gật đầu nói: “Ta lừa ngươi để làm chi? Hôm qua chúng ta có nhiều người có mặt,
đều đã từng thấy, chính tai nghe được, ai, quốc sư, chúng ta vừa gặp như đã quen lâu, lời nói của người ngoài như ta ngươi cũng không thích
nghe, nghe nói hai vị Khả Hãn đều là thân huynh đệ, vì một chút gia sản, có cần phải huyên náo đến như vậy hay không? Người một nhà hòa thuận
mới tốt, hiện tại kết thù, huyên náo đến mọi người đều bất an – ngươi
không biết hôm qua Đạt Tháp Tháp chửi mắng Cốt Đốt Lộc Khả Hãn, chửi đến thật khó nghe, người ngoài như ta còn nghe không nổi nữa…”

Phương Tranh đang huy tay dùng võ miệng bừng bừng gây xích mích ly gián, Mặc
Cúc Liên bỗng nhiên từ trong miệng phun ra hai chữ: “Thất phu!”

Phương Tranh ngẩn người: “Cái gì?”

Mặc Cúc Liên phục hồi tinh thần lại, vội vàng tạ lỗi: “Xin lỗi, Phương đại
nhân, lão phu không phải mắng ngươi, chỉ là mắng Đạt Tháp Tháp, ngày
trước khi hắn còn ở dưới trường Cốt Đốt Lộc Khả Hãn thì ôn thuần như một con cừu nhu thuận, lại không nghĩ rằng, nguyên lai hắn lại là một con
sói không thuần dưỡng.”

Phương Tranh thoáng thở phào nhẹ nhõm, tiêu hao nhiều nước bọt như vậy, rốt cục đạt được một chút hiệu quả.

Đương nhiên, Phương đại thiếu gia không có một đồng trong người thì làm sao
có khả năng thỉnh quốc sư ăn cơm, sau khi dàn xếp xong cho bọn họ,
Phương Tranh liền dẫn Ngụy Thừa Đức và Phùng Cừu Đao hướng quốc sư cáo
từ rời đi.

Ngụy lão đầu vừa đi vừa nói: “Phương đại nhân, lúc nào đàm phán, ngươi có quyết định chưa?”

Phương Tranh cười nói: “Ngụy đại nhân, ngài đừng nóng vội, để cho hai phe bọn
họ ở kinh thành thêm vài ngày, chơi cho thống khoái, uống rượu, khiêu
vũ, gọi nữ nhân, bọn họ muốn làm gì thì cứ cho họ làm, ha hả, còn chúng
ta, cứ trải qua ngày tháng của chính mình, đừng làm lỡ chuyện.”

Ngụy lão đầu vội la lên: “Phương đại nhân, ngươi cứ như vậy bỏ lại bọn họ
trong dịch quán chẳng quan tâm cũng không phải là chuyện tốt nha.”

Phương Tranh cười nói: “Yên tâm đi, người Đột Quyết càng sốt ruột hơn chúng
ta, lửa đã đốt tới mông bọn họ, bọn họ làm gì còn tâm tư sống phóng
túng? Chúng ta cứ an tâm chờ xem, không quá hai ngày, bọn họ sẽ cầu
chúng ta đàm phán thôi.”

Nói xong Phương Tranh hướng Ngụy Thừa Đức trừng mắt: “Có muốn đánh cuộc hay không?”

Ngụy Thừa Đức cười khổ nói: “Hoàng thượng phái ngươi tới đàm phán, thật đúng là tuyển đúng người, lão phu bội phục…”

Phương Tranh cười thầm: “Người cổ đại các ngươi khẳng định không hiểu vì sao
có câu là tâm lý học đàm phán, vì sao gọi là công địch trước tiên phải
công tâm, đây cũng giống như học vấn khi tán gái, càng vội vàng lại càng khó khăn…”

Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Chương #106