Mua Sắm


Đến quầy tiếp tân chủ hiệu thuốc liền nhận ra Lâm Phong giật mình nhưng sao đó
lại cung kính nói


  • Tam thiếu gia người sao lại đến hiệu thuốc này, cần mua gì sao ?

Nghe được thanh âm này, Lâm Phong và Tiểu Điệp nhìn qua là một trung niên nam
tử mặt hồng y tuổi khoảng 47 trên đeo phù hiệu Lâm gia, tu vi là mạch luân sáu
tầng

Thấy Lâm Phong nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, man tử đó mỉn cười nói


  • Tam thiếu gia tại hạ là Cố Bối mấy ngày trước lúc ta qua phủ Lâm gia chúng
    ta đã từng gặp mặt


  • Thì ra là Cố Bối thúc thúc


Lâm Phong mỉn cười đáp mấy ngày trước Lâm Phong đúng là đã gặp nhưng do trí
nhớ không thể nhớ tên của mình Lâm Phong mới không thể nhớ tên

Còn về phần gia đinh và Vũ Thiên Tuyết, mỗi gia điều có phù hiệu để tên trước
ngực mù mới không biết, còn về phần Vũ Thiên Tuyết cách một ngày là Tiểu Điệp
nhắc cả chục lần không nhớ tên cũng uổng


  • Trong gia tộc của ta không có gì làm nên Hơi nhàm chán, tính mua một số món
    Bối đại thúc ngươi cứ đi làm việc của mình đi nếu có việc gì ta sẽ hỏi

Thanh âm non nớt của Lâm Phong vang lên nào có sự tự cao như bao công tử khác
làm độ thiện cảm của ông với Lâm Phong tăng lên


  • Vậy thiếu gia cứ làm việc của mình thoả thích nếu có gì rắt rối cứ gọi ta

Khi Lâm Phong gọi " đại thúc" Cố Bối không tự chủ run lên làm ông ta nhiệt
huyết thêm vài phần gật đầu cười nói

Lâm Phong cúi đầu chào sao đó dắt Tiểu Điệp qua dòng người tiêu thất

Nhìn bóng hai người họ tiêu thất Cố Bối nghiêm mặt nói với hai người đang giữ
cửa


  • Khi tam thiếu gia ra khỏi tiệm bảo vệ tam thiếu gia tới Lâm gia an toàn


  • "Vâng hội trưởng" hai ngải đại hán trả lời sao đó biến mất vào dòng người


  • À à, Tam thiếu gia đúng như lời đồn đối xử nhã nhặn với tất cả mọi người,
    các đại công tử khác ai ai cũng tự cao tự đại nếu so với tam thiếu gia thì
    chẳng đáng là gì


Nhìn bóng lưng hai thuộc hạ đang đi vào dòng người tiêu thất sao đó lại nhìn
chổ Lâm Phong cảm thán nói

Thở dài một cái Cố Bối lại quay về chỗ mình tiếp tục công việc

~~~~~~~~~~~~

Lâm Phong được Tiểu Điệp dẩn đến lầu hai Lâm Phong cũng lười nhác đi theo

Hiệu thuốc này được chia làm ba tầng với giá bán khác nhau dĩ nhiên chất lượng
cũng khác biệt. Tầng một số lượng dược thảo chất đầy giá cả thường dân mua
cũng được, nhưng đến lầu hai thì số lượng giảm đi rõ rệt giá cả một gia tộc
giàu có mới mua nổi

Lâm Phong sở dĩ ở tầng hai là vì hắn đã nhìn thấy chất lượng dược thảo ở tầng
một quá thấp đa số là chỉ dùng để chữa bệnh thông thường mà thôi đối với Lâm
Phong cơ bản là không dùng.

Mục tiêu của Lâm Phong là dược thảo ở tầng ba cơ nhưng muốn lên đó phải có
người dẫn dường hay nói đúng hơn là quản lý tầng hai dẫn dường lên tầng ba vì
trên tầng ba bày rất nhiều trận pháp phòng kẻ trộm.


  • Thiếu gia Cố Bối tên kia phục vụ rất nhiệt tình còn rất trung thành với Lâm
    gia chúng ta nữa

Nhìn dòng người phía sau Tiểu Điệp mỉm cười nói

Lâm Phong gật đầu tỏ vẻ không ý kiến,tâm tư Lâm Phong hiện nay đang tập trung
làm sao mà kiếm được bộn tiền từ phụ thân. Khi nhìn thấy phường thị Lâm gia
buôn bán đắt khách như vậy Lâm Phong đã nghĩ đến rồi

Sở dĩ Lâm Phong nghĩ như vậy một phần là do Lâm Bằng. Hắn luôn nói là Lâm gia
chúng ta tuy là tộc lớn nhưng buôn bán phải nói không được tốt lắm phải biết
tiết kiệm không nên tiêu xài hoang phí, nhìn cảnh này Lâm Phong không khỏi
mắng lên một câu "Vậy mà buôn bán không tốt, vậy phải khách xếp hàng từ thành
thị khác tới Long Hổ thành mới tốt hả đây chỉ mới là phường thị thôi đó trụ sở
chính của Lâm gia còn đông tới cở nào chứ"

Vừa bước vào bên trong một thanh niên khoảng 25,26 tuổi mặc bộ đồ màu đỏ hoe
làn da hơi ngăm đen gương mặt chất phác, người này là người hướng dẫn khách
hàng lên tầng ba cũng là người Lâm Phong đang tìm

Nhìn thấy Lâm Phong thanh niên kia mỉn cười nói luyên thuyên như thuộc lòng từ
trước


  • Chào mừng đến lầu hai của hiệu thuốc Lâm gia, đây là một hiệu thuốc lớn
    nhất Long Hổ thành này, dược thảo dù hiếm đến đâu ở Long Hổ thành này trong
    tiệm này điều có


  • Ta muốn lên tầng ba mua một số dược liệu ngươi dẫn đường được chứ


Người phụ trách trả lời


  • Quý khác chờ một chút, để ta kiếm người giữ quầy

Lâm Phong gật đầu đồng ý, người giữ quầy lập tức chạy ra khỏi quầy một lúc sau
lại xuất hiện kèm theo một người khác, người đó chạy đến ngồi giữ quầy mà
thanh niên kia ngồi vừa lúc nãy

Thiếu niên giữ quầy lúc nãy tiến đến Lâm Phong khom người nói


  • Để quý khách đợi lâu, để tui dẫn lên tầng ba

Lâm Phong gật đầu đồng ý trước khi đi Lâm Phong còn bảo Tiểu Điệp ở lại đây
đợi dù sao cũng chỉ mua thuốc ở lại đây chơi vẫn vui hơn. Nhưng Tiểu Điệp nằng
nặc đòi đi theo còn nói "Thiếu gia đi đâu Tiểu Điệp đi đó, Tiểu Điệp sẽ bảo vệ
ngài" Nói rồi còn đưa tay vỗ lên ngực như ta đây là tuyệt đỉnh đỉnh cao thủ
vậy.

Thấy vậy Lâm Phong thầm cười khổ trong lòng tu vi trong Long Hổ thành cao nhất
cũng chỉ mạch luân bảy tầng thôi nếu muốn Lâm Phong có thể diệt sát tất cả mọi
người trong Long Hổ thành trong vòng một canh giờ nhưng đó chỉ là nếu muốn
thôi chứ còn lâu Lâm Phong mới làm vậy, bất đắc dĩ Lâm Phong đành cho Tiểu
Điệp theo.

Trên lầu ba

Ở trên lầu ba này có cảm giác thoáng mát dể chịu hơn tầng hai, không gian cũng
to hớn gấp đôi bên trong bố trí nhiều kệ gỗ chứa các hộp ngọc dựng các thảo
dược, bên trong hộp ngọc có cấm chế giúp bảo quản các thảo dược

Lên lầu ba Lâm Phong nhận ra là có người đang theo dõi mình là khoảng hai
người tu vi khoảng chừng mạch luân năm tầng. Nhìn tu vi của họ Lâm Phong liền
cho qua với tu vi đó Lâm Phong chỉ cần một cái phất tay thôi là giải quyết họ
rồi

Nếu hai người họ là hai người giữ cửa trước cửa phường thị được Cố Bối giao
cho nhiệm vụ bảo vệ Lâm Phong, nếu hai người họ biết Lâm Phong đang nghĩ gì
không khỏi không thổ huyết chết tươi

Rõ ràng là ta nhận nhận lệnh bảo vệ ngươi, ngươi ngược lại tốt nói chỉ cần
phất tay là tiêu diệt được ta nếu biết ngươi cường đại như vậy ta đâu có phiền
phức bảo vệ ngươi như vậy chi cho tốn sức ta.

Thiếu niên gữi quầy dẫn đám người Lâm Phong vào bên trong vừa đi vừa trò
chuyện nói là trò chuyện thật ra chỉ là Tiểu Điệp nói thôi qua cuộc trò chuyện
biết tên của thiếu niên đó tên là Cố Lam con trai của Cố Bối tức là tên này
sao này cai quản phường thị này đây cũng chỉ xem như là thực tập thôi

-Ta có điều này muốn hỏi ngươi ?

Lâm Phong đứng sau Tiểu Điệp im lặng nãy giờ mới mở miệng hỏi


  • Quý khách có điều gì muốn hỏi cứ việc nói, ta sẽ trả lời

Cố Lam trò chuyện với Tiểu Điệp nãy giờ không thấy Lâm Phong trò chuyện, bây
giờ đột ngột nói nên rất vui vẻ trả lời


  • Ngươi không cảm thấy kì lạ sao ? Ta đường đường là một cậu bé 12,13 tuổi
    ngươi tin những gì ta nói sao, không sợ ta lừa ngươi sao ?

Lâm Phong mở miệng hỏi


  • À thì ra là chuyện này cửa hàng chúng tôi coi khách hàng là thượng đế chỉ
    cần là khách hàng dù là ăn mày chúng tôi cũng phục vụ, huống chi cửa hàng
    chúng tôi có Nhận Quan Môn giúp cảm nhận tiền tệ quý khách mang theo, nói
    thẳng ra khi đi qua cánh cửa ở đây ngươi đã có tư cách là khách hàng ở cửa
    hàng này còn nữa à không có gì đâu

Cố Làm tự tin nói xem ra hắn rất tự hào về Nhận Quản Môn kia nhưng khi định
nói Còn nữa thiếu gia rất đẹp vẽ đẹp của thiếu gia vượt mức bình thường đi tu
giả có mĩ nam mĩ nữ là chuyện bình thường nhưng vẻ đẹp của cậu nhóc này có thể
nói là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm ah đẹp đến mức khiến cho người ta tin những
gì hắn ta nói luôn là sự thật vậy ít nhất Cố Lam cho là vậy

Lâm Phong nghe vậy cũng Ồ lên một cái xem ra Nhận Môn Quan kia là cái cửa mà
hai tên kia mới gác cổng hồi nãy đang định nói thì Lâm Phong phát hiện thứ gì
đó chạy một mạch lại hộp ngọc ở dãy kế bên cầm nó trên tay Lâm Phong nói


  • Mùi hương này là Toản Gân Thảo


  • Thiếu gia quả nhiên là người trong nghề đây chính là Toản Gân Thảo tuổi thọ
    của nó tới 252 năm, tu sĩ dùng nó có thể chữa thương bảo toàn gân cốt kinh
    mạch giá trị của nó khoảng 200 đồng bạc


Cố Lam khi thấy Lâm Phong nhận biết Toản Gân Thảo cũng rất bất ngờ hắn tuổi
tác cũng chừng 13 đi mà lượng kiến thức về thảo dược rất lớn ah, nhưng hắn ta
cũng không nhiều chuyện mà hỏi xem ra Cố Lam là dạy bảo rất kĩ ah


  • Còn đây hình như là Dưỡng Mạch thảo


  • Đây là Mạch Kết


  • Ồ Linh Nhục thảo cũng có


.........................................

Lâm Phong lần lượt liệt kê các thảo dược trong tầng ba làm Cố Lam giật mình
nói đúng hơn là hoảng sợ một thiếu niên chưa tới 15 tuổi cho dù học tập từ
trong bụng mẹ đi cũng không được như vậy, ban đầu hắn ta nghĩ là Lâm Phong
được người ta chỉ cho số dược liệu đó nên biết được chỉ là hắn không muốn làm
mất mặt cậu bé này nhưng hắn càng nghĩ càng vô lí mấy kệ đầu thì không nói đến
đi nhưng mấy kệ sau dược thảo rõ ràng mới được chuyển đến là do chính tay hắn
sắp xếp lại việc biết trước là không thể

" Chẳng lẽ hắn biết hết tất cả sao " Cố Lam hoảng hốt trong lòng thầm nói


  • Thếu gia đây là dãy cuối rồi, thiếu gia đã tìm được dược liệu mình cần tìm
    chưa

Đến dãy cuối của phòng Cố Lam phát hiện ra Lâm Phong nảy giờ chỉ nói tên thảo
dược mà chưa chọn cái nào ha. Chẳng lẽ ở đây không có thứ Lâm Phong cần tìm
sao


  • Đây là dãy cuối rồi sao

Lâm Phong nói nhưng trong giọng nói có chút thất vọng, đây không phải nói hiệu
thuốc lớn nhất sao đi chưa đi được 30 bước đã hết rồi.

Cố Lam cũng nhận ra sự thất vọng của Lâm Phong, muốn than lên " ngươi ngon thì
ngươi đi chỗ khác ta thách ngươi tìm được hiệu thuốc nào tốt hơn chỗ này đó "
nhưng vẫn nhịn lại. Nhưng khi nghe câu tiếp theo của Lâm Phong thì Cố Lam mừng
rỡ như nhặt được bảo vậy


  • Vậy cứ lấy những thứ mà ta đọc vừa nãy, ta lấy hết

Lâm Phong tùy hứng nói


  • Thiếu gia người nói thật, tất cả chỗ dược liệu này giá trị hơn 1 vạn đồng
    bạc người xác định ?

Cố Lam do dự nói. Dường như mong Lâm Phong khẳng định lại lời nói của mình

Sở dĩ Cố Lam lo lắng như vậy là do số tiền đó quá lớn, một đồng bạc có thể cho
một gia đình bình thường sống khoảng 10 năm vậy thử hỏi hơn 1 vạn đồng bạc đó
một người bình thường sống được bao lâu chứ


  • Chắc chắn, đem toàn bộ về Lâm gia cho ta

Lâm Phong khẳng định lại lời của mình, vừa nói đem ra một trữ vật giới trĩ đem
ra hơn 1 vạn đồng bạc chất đầy căn phòng.

Cố Lam thấy thế vô cùng vui vẻ, lập tức đưa toàn bộ số tiền vào trữ nạp giới
của tiệm, không những thế còn không ngừng nói cảm ơn như đã cứu cả nhà hắn
vậy. Tại sao ư vì khi bán một dược liệu nhân viên bán hàng được hưởng 1% số
tiền mà dược thảo đã bán được, số tiền mà Lâm Phong bán ra là hơn 1v đồng bạc
tức là Cố Lam được nhận hơn 100 đồng bạc, đủ để hắn tiêu xài xa hoa mấy năm
liền.


  • Nói xong rồi chứ, xong rồi ta đi đây

Lâm Phong thấy Cố Lam hành động như vậy cũng rất bất ngờ, không phải hắn là
con trai của chủ tiệm này sao chẳng có phong thái gì cả. Tốt nhất nên đi ngay

Cố Lam nhìn bóng người Lâm Phong rời đi có chút buồn bã, phải chi lúc nãy mình
đừng nhiều chuyện hỏi người ta cần gì ? Thì bây giờ ít nhất người ta cũng mua
thêm 2,3 cây dược thảo nữa, nhưng làm người không nên tham quá như vậy là đủ
rồi

Bước ra khỏi phường thị, Lâm Phong nhìn lại Long Hổ thành không thể không nói
náo nhiệt vô cùng, từ người buôn bán tới người đi đường họ điều tạo nhiên một
bầu không khí náo nhiệt cho tòa thành


  • Tiểu Điệp chúng ta đi tham quan chút

Lâm Phong nói, nhưng thật ra là hắn đang ham chơi thì đúng hơn, hơn một tháng
qua hắn chỉ toàn ở trên núi nên thư giãn cũng tốt


  • Vâng, thiếu gia

Tiểu Điệp hào hứng nói, thiếu nữ mới lớn nào mà không thích đi chơi cơ chứ
chẳng qua Tiểu Điệp là nhiếp thân nha hoàn của Lâm Phong luôn phụng sự Lâm
Phong, suốt ngày Lâm Phong cứ ở lỳ trên Phong Sơn làm cô không có cơ hội đi ra
ngoài chơi, bây giờ có cơ hội rồi sao bỏ qua cơ chứ

Khu chợ Long Hổ thành vô cùng tấp nập và nhộn nhịp, khắp nơi đầy ấp tiếng
người hỏi mua gì, trả giá ra sao ? Thêm tiếng những người rao hàng làm cho khu
phố càng thêm náo nhiệt

Lâm Phong nhìn qua các cửa tiệm bán hàng ven đường nhìn xem có món nào ương ý
với mình không, chắc do nhãn quang quá cao làm cho Lâm Phong nảy giờ chưa tìm
được món nào ương ý

Còn Tiểu Điệp đang chạy tung tăng bên phố đột ngột dừng lại nhìn qua sợi dây
chuyền bày bán bên một tiệm nhỏ

Sợi dây chuyền này có sợi dây được làm từ hàng ngàn sợi vải thượng đẳng gộp
lại, chính giữa có buộc một viên ngọc thạch hỏa tinh hình phượng hoàng giúp
tăng khả năng hấp thụ linh khí tu luyện

Nhưng khi nhìn qua giá cả của nó thì Tiểu Điệp từ bỏ ý nghĩ giá cả của sợi dây
chuyền đó hơn 2v đồng bạc tức là gấp đôi giá trị Lâm Phong tiêu xài nãy giờ,
cô thì chắc chắn mua không được rồi còn nhờ Lâm Phong cô là nhiếp thân nha
hoàn của Lâm Phong biết Lâm Phong mang theo chỉ có 1.5 vạn đồng bạc thôi mà đã
tiêu hết rồi muốn mua cũng không được

Lâm Phong cũng để ý thấy thần sắc Tiểu Điệp đột ngột buồn bã nhưng không làm
gì cứ đi tiếp

Đến khu vực gần cầu hai người thấy đông nghẹt người nên Lâm Phong nói với Tiểu
Điệp lại đó xem sao, tuy buồn vì sợi dây chuyền đó nhưng Tiểu Điệp vẫn cố mỉn
cười đồng ý với thiếu gia


Trọng Sinh Náo Thương Khung - Chương #5