Tại Thương Lan vương triều.
Tương truyền Mạc Vô Song công chúa tướng mạo xinh đẹp, cầm kì thi họa điều
tinh thông không những thế mà còn đối xữ rất tốt với mọi người không phân chủ
tớ. Nhưng điều tiết nuối của mọi người là Vô Song công chúa không thể tu luyện
dù quốc vương mời bao nhêu thầy thuốc vẫn không giúp nàng tu luyện nhưng Vô
Song vẫn nở nụ cười trên môi điều đó giúp mọi người vui vẻ hơn một chút nhưng
cũng chẳng hiểu sao 1 tháng trước khi Mạc Vô Song công chuá vừa tròn 16 tuổi
thì bị hôn mê tới giờ vẩn chưa tỉnh lại.
Trong một cung điện của hoàng đế của đế quốc Thương Lan vương triều, một người
đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi nhưng có thân hình vạm vỡ hơn các thanh niên
khác chỉ là đôi mắt của ông chứa sự u buồn.
Lúc này một cung nữ chạy tới cơ thể đầy mồ hôi nhìn gương mặt hốt hoảng ấy như
thấy điều gì đó không thể tin được
Cung nữ chưa nói hết câu đã bị người đàn ông trung niên nắm chặt lấy vai lay
qua lay lại.
Người đàn ông trung niên này là Mạc Sơn đúng vậy ông ta là hoàng đế của Thương
Lan vương triều và cũng là Vô Song phụ thân hỏi sao ông ta không lo lắng cho
con mình chứ.
Cố nén kích động cung nữ kia nói
Như không tin vào tai mình Mạc Sơn cố nén kích động hỏi lại lần nữa.
Cung nữ kia gật đầu
Rầmmm
Mạc Sơn lập tức chạy hết tốc lực chạy đến phòng Vô Song tới phòng Mạc Sơn lập
tức mở cửa ra
Trong căn phòng có ba người, hai người đang hầu hạ một người nằm trên giường
hai người mặc đồ của cung nữ tuy không xinh đẹp nhưng rất dể nhìn, trên giường
là một thiếu nữ tuổi khoảng 16 gương mặt xinh như tiên nữ thêm y phục làm tôn
thêm nét quyến rũ sự sinh đẹp của thiếu nữ ấy chỉ có 2 từ Yêu nghiệt.
Mạc Sơn thấy Vô Song không tỉnh lại gặng hỏi lại nhưng trong câu nói lại chứa
đầy phẩn nộ tùy thời có thể phát nộ.
Họ cũng không biết trả lời sao bây giờ rõ ràng họ thấy công chúa cự a quậy như
sắp tỉnh lại bây giờ lại nằm yên họ cũng muốn hỏi đây này.
Đột nhiên cơ thể Vô Song được bao phủ bởi một đoàn hào quang đỏ, tràn ngập
toàn thân.
Hào quang bao quanh thân thể Vô Song vụt sáng rồi chợt tắt, kịch liệt tới mức
bành trướng lại rồi co cụp đi. Sau một lúc, bỗng nhiên nở rộ thành một đạo ánh
sáng đẹp mắt.
Phạm vi của hào quang không lớn, nhưng mà toàn bộ Thiên Lan vương quốc lại nổ
ra những tiếng sấm không ngừng, như là cái gì đó không nên xuất hiện đã hiện
thế vậy.
Là ai đang xúc phạm thần thánh để thiên địa cuồng nộ như vậy ?
Tuyệt thế bảo vật xuất hiện, người đâu mau tới Thương Lan vương quốc.
Ai Đang tu luyện tới mức như vậy mức dao dộng năng lương này chẳng lẽ có người
tu vi siêu việt thánh cảnh sao ?
Mọi người trên đại lục tinh vũ chứng kiến cảnh tượng này có Sợ Hãi, Ghen tị,
vui mừng đủ lại cảm xúc.
Chứng kiến cảnh tượng đó Mạc Sơn tự nhiên quỳ phục xuống mặc dù tu vi của ông
ta là Thánh Cảnh người vượt qua ông ta chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lúc này Vô
Song đã mở mắt vần hào quang bao phủ đang dần tiêu tan.
Vô Song vẫn là Vô Song, nhưng ánh mắt lại trở nên thâm sâu như không đáy vậy.
Vô Song nhìn qua bàn tay mình, trong 1 tháng nay trí nhớ của Hàn Nhi không
ngừng truyền tới Vô Song.
Ngươi là Hoàng Tiên phải không ? Ta quyết định rồi ta sẽ cưới ngươi, à quên ta
tên là Hàn Nhi
Nếu chàng là vua thiếp sẽ là hoàng hậu, nếu chàng là ăn mày thiếp sẽ là vợ của
ăn mày kiếm cớ bỏ chạy sao không có cửa đâu.
Thiếp nhất định sẽ tu luyện không cầu vô địch thiên hạ không cầu trường sinh
bất tử chỉ cầu bên chàng lâu hơn.
Đúng là thiếp đã giết vô số sinh linh nhưng yêu chàng không phải là tội lỗi
của thiếp mà là niềm hạnh phúc, hạnh phúc khi được bên chàng và yêu chàng
Hoàng Tiên.
Vô Song hết thảy dung hợp trí nhớ của Hàn Nhi cùng một chỗ, kiếp trước kiếp
này, giống như một giấc mộng.
Hiện tại đây là Vô Song hay Hàn Nhi ?
Đã là hai nhưng đã là một rồi vì Hàn Nhi đã chết hiện nay chỉ có một người là
Vô Song, một Vô Song hoàn toàn mới.
Câu nói đầu tiên của Vô Song khi mở miệng cất tiếng nói đầu tiên suốt một
tháng qua, khi cất cái tên đó không biết do vui mừng hay nỗi nhớ thương của
Hàn Nhi đối với Hoàng Tiên mà hai hàng lệ chảy xuống không ngừng.
-Công chúa.
Hai cung nữ thấy công chúa đã tỉnh thất thần vì hiện tượng công chúa gây ra
tới giờ mới tỉnh lại.
Hai cung nữ nghe vậy muốn thổ huyết, công chúa những cái này điều là do người
gây ra đấy người còn không biết sao hay giả ngu đây ?
Khục
Mạc Sơn nghe vậy ho khan, muốn lựa lời để hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng hỏi
thẳng tốt hơn.
Vô Song chuyện này ?
À phải rồi phụ thân chắc cũng biết nhi tử bị một loại bệnh kì lạ chịu khổ
suốt một tháng
Vô Song nói dối về sự truyền thừa ký ức của Hàn Nhi quá kinh hãi thế tục nên
nói dối thì hơn. Ba người họ không biết Vô Song đang nói dối vẩn chăm chú lắng
nghe.
-Con nói con được một tiên nhân trị bệnh còn chữa khỏi nguyên nhân con không thể tu luyện?
Vô Song gật đầu. Mạc Sơn khi được Vô Sông nói mình có thể tu luyện thì cao
hứng vô cùng tuyên cáo cho toàn bộ người dân Thương Lan, Vô Song cố khuyên can
nhưng không được đành phải đồng ý.
Vô Song nói rằng mình cần yên tĩnh để tịnh dưỡng Mạc Sơn thấy Vô Song mới vừa
tỉnh lại cần tịnh dưỡng thật đành phải cùng hai cung nữ rời đi.
Thấy bọn họ rời đi Vô Song nhìn lại tình trạng cơ thể mình,Mọi thứ điều ổn cả
nhưng quyển sách kì lạ trong đầu Vô Song cứ xuất hiện mãi nhìn kĩ thì mới biết
đó là một quyển công pháp.
Đọc hết bản công pháp Vô Song chỉ phun ra hai chữ "Quá Trâu" quyển "Phượng
Nhật Thiên Quyết" quá cuồng nhưng thấy nó là một bản tàn thiên của "Long
Phượng Cửu Biến Quyết" thì Vô Song nhớ ra gì đó
Lúc này Vô Song bỗng nở một nụ cười một nụ cười đã biến mất từ một tháng trước
nay nó đã xuất hiện trở lại và còn tuyệt đẹp hơn trước một nụ cười khuynh nước
khuynh thành đẹp tới thiên địa phải ghen tỵ.
Long phượng du vân, phượng tương long sầu, long phượng xum vầy, chấn càn khôn