Người đăng: nuchun
Đại học sân khấu-điện ảnh là một ngôi trường danh tiếng bậc nhất cả nước, hàng
năm đều có nhiều sinh viên còn đang theo học đã bắt đầu tham gia vào thế giới
giải trí, có người thậm chí một đêm nổi tiếng, trở thành minh tinh thần tượng.
Chuyên ngành diễn viễn cũng đào tạo ra rất nhiều diễn viên nổi tiếng có sức
ảnh hưởng sâu rộng trên toàn quốc. Đa số sinh viên theo học chuyên ngành này
đều mơ ước trở thành diễn viên nổi tiếng có thể xuất hiện trên các bộ phim
truyền hình, điện ảnh ăn khách, các vở diễn trên sân khấu cả nước hay trở
thành những MC được nhiều người yêu thích.
Ở chuyên ngành này, nhà trường sẽ để giáo viên dạy cho các sinh viên rèn luyện
hệ thống kỹ năng cơ bản của nghệ thuật diễn xuất như cảm thụ, phán đoán, giao
lưu, tưởng tượng... nhằm đảm bảo tính chân thực trong biểu diễn, cách triển
khai và ý nghĩa của hành động. Ngoài ra sinh viên còn được học các môn bổ trợ
khác như hình thể, lời nói, đại cương sân khấu...
Sau đó, sinh viên bắt đầu học tính chuyên nghiệp của diễn viên thông qua tiếp
cận phân tích kịch bản, phân tích tâm lí nhân vật kịch trong các tác phẩm kinh
điển trong và ngoài nước. Cuối cùng dựa theo những phân tích ấy, sinh viên sẽ
phải trực tiếp thực hành các vai diễn phù hợp từ trích đoạn tác phẩm đó do
chính mình tự sáng tạo.
Tất cả những điều này sẽ giúp sinh viên trang bị cho chính mình phong cách
biểu diễn phong phú hơn.
Nghe có vẻ chuyên nghiệp nhưng đối với Lâm Dương hoàn toàn là nước đổ đầu vịt.
Lâm Dương chán nản nằm ườn ra bàn. Những lời giảng của giáo viên hắn không
nghe hiểu một chút nào. Thông qua hệ thống, nhìn khả năng diễn xuất còn không
đủ cấp độ xếp vào hạng mục kỹ năng có thể nhận thấy trình độ am hiểu của hắn
tệ đến mức nào.
Ngán ngẩm một hồi, chuông tan học cũng vang lên. Lâm Dương lập tức đứng dậy ra
về.
"Chờ chút đã!"
Ánh Nguyệt chạy theo gọi hắn lại.
"Làm sao vậy, lớp trưởng?"
"Chiều mai cậu có bận chuyện gì không?"
"Không bận. Sao? Muốn hẹn hò với tớ à?" Lâm Dương ngả ngớn nói.
"Nói bậy gì thế. Tớ muốn cậu đến nhà tớ. Ba mẹ tớ muốn gặp cậu." Ánh Nguyệt
sẵng giọng.
"Không phải chứ! Hay là thôi đi. Chuyện này có chút quá nhanh, tớ chưa kịp
chuẩn bị tâm lí. Dù sao chúng ta mới chỉ gặp nhau sáng nay." Lâm Dương chớp
chớp đôi mắt ra vẻ thẹn thùng.
"..."
"Hay là như vậy, chúng ta bắt đầu từ hẹn hò trước, sau khi tìm hiểu kĩ càng
mới đi gặp mặt gia đình 2 bên, được chứ?"
"Lâm Dương!!!" Ánh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi. Tên đáng ghét này, sao không
có chút đứng đắn gì hết.
"Hử?"
"Cuối cùng chiều mai cậu có đến không?" Ánh Nguyệt hết kiên nhẫn.
"Tất nhiên là đến rồi!"
Lâm Dương cười. Thực ra hắn cũng thừa biết vì sao ba mẹ Ánh Nguyệt muốn mời
hắn đến nhà. Trước đó, hắn có tình cờ nghe được trong lớp nói chuyện biết Ánh
Nguyệt chính là nữ sinh hắn cứu hôm đó. Mặc dù không muốn kiểu cảm ơn phiền
phức như thế, nhưng người ta đã mời, không đến thì thật không lễ phép.
Nghe xong Lâm Dương trả lời, Ánh Nguyệt quay đầu chạy đi.
"Này!" Lần này là Lâm Dương lên tiếng gọi.
"Gì?"
"Tớ còn không biết địa chỉ nhà cậu." Lâm Dương nhún vai.
Ánh Nguyệt hậm hực báo ra địa chỉ nhà.
Ba mẹ cô cũng thật là... Biết tin Lâm Dương đã tỉnh dậy và xuất viện lập tức
ra thánh lệnh bắt cô mời hắn tới nhà gặp mặt ăn cơm. Ba mẹ có biết con gái tự
dưng mời con trai tới nhà, nó xấu hổ thế nào không.
Cảm ơn cũng có nhiều cách, đâu nhất thiết phải mời tới nhà. Như cô đây này,
khi Lâm Dương hôn mê, cô thường xuyên đến chăm sóc hắn, thậm chí biết hắn yêu
thích Trịnh Vân còn cất công tìm nữ diễn viên ấy xin chữ kí.
Ánh Nguyệt dừng bước, đi trở lại chỗ Lâm Dương. Tranh thủ lúc Lâm Dương còn
không hiểu ra sao, cô cầm tay hắn dúi vào đó tờ giấy có chữ kí Trịnh Vân rồi
quay đầu chạy thẳng, cả quá trình không nói thêm một lời.
Lâm Dương nhìn theo bóng dáng cô nàng đi xa, gãi gãi mũi. Có cần phải chạy
trốn như thấy ma vậy không. Hắn đâu có đáng sợ đến thế.
Nếu Ánh Nguyệt ở đây nghe được ý nghĩ này của Lâm Dương chắc sẽ nhảy dựng lên
chỉ thẳng măt hắn nói hắn hoàn toàn phá hủy hình tượng tốt đẹp về ân nhân cứu
mạng trong lòng cô.
...
Không như sinh viên xa nhà, nhà Lâm Dương cách trường chỉ chục phút đi xe buýt
thế nên hắn không thuê phòng trọ ở. Sau khi tan học, hắn trực tiếp về thẳng
nhà.
Lâm Dương về đến nhà lập tức ngửi thấy mùi thơm thức ăn thoang thoảng.
"Đồ ăn mẹ nấu mãi là nhất!"
Lâm Dương nhanh tay bốc một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa nhai vừa giơ ngón cái
về phía mẹ hắn nịnh nọt.
"Lớn đầu rồi còn ăn vụng. Nhanh rửa tay rồi ra ăn cơm!" Bà Lâm từ bếp đi ra,
tay đặt đĩa thức ăn lên bàn yêu chiều trách mắng con.
Lâm Dương cười cười đi lên lầu. Vào phòng, hắn nhanh chóng thay đổi một bộ
quần áo khác.
Lâm Dương cho tay vào túi áo lấy ra tờ giấy chữ kí để lên bàn. Hắn thật không
biết nên nói gì. Buổi sáng mới đem poster ảnh người ta ném sọt rác, giờ lại
cầm tờ giấy có chữ kí của người ta về.
Thôi kệ. Lâm Dương rửa tay rồi xuống lầu ngồi vào bàn ăn.
"Ba đâu ạ?" Lâm Dương nhìn bàn ăn chỉ có 2 người, nghi hoặc hỏi.
"Hôm nay ông ấy tăng ca đến tối mới về" Bà Lâm nói, trong mắt không giấu nổi
lo âu.
Lâm Dương biết mẹ mình lo lắng điều gì. Cuộc sống gia đình hắn miễn cưỡng xếp
vào hạng trung lưu. Mẹ hắn chỉ là một phụ nữ nội trợ truyền thống, ở nhà chăm
sóc chồng con. Cả chi tiêu trong gia đình phụ thuộc cả vào tiền lương ít ỏi từ
công việc nhân viên văn phòng của ba hắn. Trước còn đủ sống, nhưng từ khi Lâm
Dương hôn mê, toàn bộ số tiền tiết kiệm được đều đã dùng để chi trả viện phí.
Ba hắn đành phải thường xuyên tăng ca mong có thêm thu nhập.
"Mẹ, sau này con sẽ kiếm được rất nhiều tiền để ba mẹ sống sung sướng. Mẹ nói
với ba không cần tăng ca làm việc cho mệt mỏi." Lâm Dương suy nghĩ một chút,
mở miệng nói.
Lâm Dương không nói láo. Chỉ cần hắn bán những ca khúc của thế giới kia cũng
đủ hắn sống mấy đời. Tất nhiên hắn không ngu mà làm cái việc giết gà lấy trứng
đó.
"Được rồi! Kiếm tiền để sau. Việc con cần làm bây giờ là chăm chỉ học hành."
Hiển nhiên là mẹ hắn không tin.
Lâm Dương cũng không giải thích thêm.
Đến lúc này hắn cũng nên bắt đầu tiến hành kế hoạch trở thành minh tinh của
mình rồi.
Hoàn cảnh hiện tại, chỉ có đóng phim cùng ca hát là đủ khả năng giúp hắn nổi
tiếng. Đóng phim trực tiếp bị hắn bỏ qua. Lâm Dương biết trình độ diễn xuất
của mình đến đâu, không diễn cười mà dọa khóc con nít là may.
Vậy chỉ còn ca hát. Tung MV ca nhạc, diễn show... là không thực tế. Lâm Dương
giờ lại chẳng có gì, muốn bán ca khúc, dẫu có kinh điển đến mấy thì quỳ gối
cầu xin chưa chắc đã có người mua. Nói quá vậy thôi, chứ đã là ca khúc kinh
điển thì ở đâu cũng sẽ bán được, chỉ là ở trường hợp không tiếng tăm gì như
Lâm Dương thì sẽ bị ép giá xuống cực thấp. Vả lại kinh điển là để cho hắn, hắn
mới không ngu thành toàn người khác.
Suy nghĩ thì nhiều nhưng cái quan trọng bây giờ là tích phân thì hắn chẳng có.
Lâm Dương thực tế ngay từ đầu đã biết mình nên làm việc gì đầu tiên. Một việc
vừa kiếm nhiều tiền, vừa giúp hắn nổi tiếng và kiếm được tích phân. Đó chính
là làm một streamer.