Lớp Trưởng Hoa Khôi Ánh Nguyệt


Người đăng: nuchun

Sau đó mấy ngày liền, Lâm Dương ở nhà không ra ngoài. Lâm Dương cũng thường
xuyên lên mạng tra cứu thông tin giải trí trong nước và thế giới. Hơn 10 năm
sống tại thế giới khác làm hắn không còn ấn tượng nhiều về thế giới này. Không
tra không biết, dù Lâm Dương là người thế giới này cũng chẳng thể nào phủ nhận
được sự thật rằng ngành giải trí ở đây lạc hậu quá nhiều, so với 10 năm trước
của thế giới kia cũng không bằng.

Lâm Dương liếc mắt nhìn những tấm poster ca sĩ treo đầy phòng lắc đầu. Trước
đây chúng có thể là bảo vật vô giá, nhưng bây giờ, ở cái tâm hồn hơn 30, hắn
đã mất đi cái sự hứng thú truy tinh rồi. Vả lại, mục tiêu của Lâm Dương là trở
thành một minh tinh vĩ đại nhất thế giới, chỉ có kẻ khác thần tượng hắn, sao
hắn có thể đi thần tượng người khác.

"Trịnh Vân à Trịnh Vân, ngươi từ bây giờ nên trở thành quá khứ thôi" Lâm Dương
nói với tấm poster hình một cô gái xinh đẹp rồi gom tất cả vào sọt rác.

"Đinh! Hệ thống cập nhật dữ liệu hoàn tất. Kí chủ có thể kiểm tra."

Mấy ngày trước, Lâm Dương vốn định phủ nhận hệ thống sao chép dữ liệu thế giới
này, tuy nhiên suy tính lại hắn vẫn chọn đồng ý, biết đâu sau này có ích. Do
dữ liệu thu thập quá nhiều nên đến giờ mới xong.

Lâm Dương cũng không có theo hệ thống mở ra kiểm tra. Hắn leo lên giường tắt
đèn đi ngủ. Trời đã tối. Ngày mai hắn còn có chuyện cần làm. Ngày mai, hắn bắt
đầu phải đến trường rồi.

Sáng hôm sau Lâm Dương dậy sớm. Sau khi đánh răng rửa mặt, Lâm Dương ăn sáng
cùng ba mẹ. Mẹ hắn nấu ăn rất ngon. Mấy ngày nay, Lâm Dương ăn khá nhiều. Đã
lâu rồi hắn mới được thưởng thức bữa cơm gia đình, được mẹ nấu cho những món
ngon ưa thích. Mấy ngày trước Lâm Dương còn bật khóc trên bàn ăn. Nghĩ lại hơn
30 tuổi đầu còn khóc lóc trước mặt ba mẹ thật là mất mặt.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Dương nhanh chân bắt xe buýt đến trường.

Trường Lâm Dương học là Đại học sân khấu-điện ảnh. Hiện tại hắn đang theo học
chuyên ngành diễn viên. Nguyên nhân hắn chú trọng vẻ ngoài của mình một phần
cũng là thế.

Đến nơi, xe buýt dừng lại, Lâm Dương bước xuống. Nhìn ngôi trường trước mắt,
dòng ký ức bỗng ùa về. Lâm Dương dựa theo ký ức tìm về lớp học của mình. Vừa
đi hắn vừa khẽ ngâm nga giai điệu bài hát nào đó của thế giới kia mà hắn chẳng
nhớ tên.

Bước vào lớp, ngay lập tức Lâm Dương cảm nhận thấy mọi con mắt những ai có mặt
đều đổ dồn về phía hắn.

Mặc kệ, Lâm Dương tiếp tục đi tới chỗ của mình ngồi xuống. Vài phút sau, chán
nản hắn nằm lăn ra ngủ.

"Này! Dậy đi! Giáo viên sắp vào rồi."

Đang say giấc, một cái vỗ vai nhẹ làm Lâm Dương tỉnh giấc. Hắn ngồi dậy mở đôi
mắt lèm nhèm nhìn người trước mặt.

Đây là một nữ sinh có mái tóc dài đen óng buộc sau gáy, để lộ ra khuôn mặt
trái xoan xinh đẹp, hàng lông mi cong cong, làn da trắng mịn, đôi mắt long
lanh thần thái cùng bờ môi đỏ hồng gợi cảm, quả thật là một cô gái xinh đẹp.

Ánh Nguyệt đã luôn để ý Lâm Dương kể từ lúc hắn bước vào lớp. Thấy Lâm Dương
khỏe mạnh đi lại bình thường lòng cô thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ không để ý vài
phút Ánh Nguyệt đã thấy tên này nằm ngủ ngon lành. Ánh Nguyệt không biết nên
khóc hay cười.

Hồi lâu, khi chuông báo vang lên vẫn không thấy Lâm Dương tỉnh lại, thân là
lớp trưởng, lại lo lắng sợ hắn bị trách phạt nên Ánh Nguyệt đứng lên đi đến
chỗ Lâm Dương vỗ vai gọi dậy. Ngờ đâu tên này tỉnh giấc cứ nhìn chằm chằm
khiến cô ngại ngùng.

"Giáo viên sắp vào lớp rồi." Ánh Nguyệt lên tiếng, sợ tiếp tục để tên này nhìn
nữa mặt cô sẽ đỏ bừng ra mất.

Lâm Dương thu hồi ánh mắt, nói một câu "cám ơn" rồi mở cặp lấy sách để lên
bàn.

"Còn có chuyện gì sao?"

Lâm Dương thấy cô gái vẫn đứng đó nghi hoặc hỏi.

Ánh Nguyệt hít một hơi thật sâu, lấy ra một tờ giấy đặt lên mặt bàn, tự thôi
miên mình rằng cái này chỉ là quà cảm ơn, không phải ý gì khác.

"Đây là gì?" Lâm Dương hỏi

"Đó là chữ kí của Trịnh Vân. Tớ tặng cậu"

Ánh Nguyệt biết Lâm Dương rất yêu thích Trịnh Vân. Một lần tình cờ vào phòng
hắn, cô thấy khắp nơi dán đầy poster của nữ diễn viên này.

"Tặng tôi?" Lâm Dương chỉ tay về phía mình nháy nháy con mắt. "Cậu thích tôi
sao?"

Xoạt.

Toàn bộ phòng học vốn đã để ý, giờ lại bị hành động của Ánh Nguyệt cùng câu
nói của Lâm Dương hấp dẫn lại. Họ muốn nghe Ánh Nguyệt sẽ trả lời thế nào.

Ánh Nguyệt đỏ mặt. Cái tên này nói năng linh tinh gì vậy.

"Đừng hiểu lầm. Cái này chỉ là tớ muốn cảm ơn cậu thôi." Ánh Nguyệt liên tục
xua tay giải thích.

"Không phải con gái chỉ tặng quà cho người mình thích sao?"

Lâm Dương khẽ cười. Nhìn gương mặt đỏ ửng của cô gái, hắn nhận ra không ngờ
trêu trọc cô gái này thú vị đến vậy.

"Mơ tưởng! Mày coi lại mày đi. Như mày mà cũng xứng để Ánh Nguyệt thích à. Cóc
ghẻ đòi ăn thịt thiên nga"

Ánh Nguyệt còn chưa kịp nói, một tên nam sinh bỗng đứng dậy chỉ tay vào Lâm
Dương mắng.

"Văn Khang, cậu im đi!" Ánh Nguyệt tức giận nói.

Văn Khang hừ lạnh một tiếng không nói nữa.

Lâm Dương cũng hơi chút khó chịu. Ta nói chuyện thế nào liên quan quái gì tới
ngươi.

Vừa khi đó, giáo viên bước vào. Ánh Nguyệt trở lại chỗ ngồi. Văn Khang cũng
ngồi xuống, không quên lườm Lâm Dương một cái.

Đại học sân khấu-điện ảnh vốn không thiếu trai xinh gái đẹp, Văn Khang cũng
thuộc số đó. Hắn luôn tự tin tài năng của mình không thua kém bất kì ai, chỉ
cần một đòn bẩy vững chắc hắn sẽ bay lên rất cao.

Văn Khang yêu thích Ánh Nguyệt, không chỉ hắn, 90% nam sinh trong trường đều
như vậy. Điều đó không làm hắn để tâm, thậm chí còn cao hứng. Dù Ánh Nguyệt
không chút gì là có cảm tình với hắn nhưng hắn tin Ánh Nguyệt cuối cùng sẽ là
của hắn. Vì hắn với cô là bạn từ thuở nhỏ.

Rồi Văn Khang nhận ra hắn sai lầm. Cách đây 1 năm, trong một lần đi tình
nguyện ở miền núi, Ánh Nguyệt suýt chút nữa bị lũ cuốn đi, rất may có một nam
sinh gần đó đã cứu cô dẫn đến hôn mê. Từ đó, Ánh Nguyệt thỉnh thoảng lại đến
bệnh viện chăm sóc cho nam sinh kia, không còn để ý tới sự tồn tại của hắn.
Người con gái hắn nhận định là của mình lại đang chăm sóc cho một tên con trai
khác. Lúc đó hắn ước gì tên đó chết đi cho xong.

Văn Khang cho tay vào túi quần lấy ra một tấm danh thiếp. Hắn nhớ tới sáng nay
một người tự xưng là người đại diện ngôi sao của công ty giải trí Tân Tinh tới
gặp hắn muốn kí kết hợp đồng.

Văn Khang nghiến răng nắm chặt tấm danh thiếp.

Lâm Dương, mày cứ chờ xem. Tao sẽ chứng minh cho mọi người thấy ai mới là
người xứng đáng có được Ánh Nguyệt.


Trọng Sinh Hoàn Mỹ Minh Tinh Hệ Thống - Chương #4