Chương 61: Tôi Mời Khách, Anh Tính Tiền


Tiêu Thu Phong còn chưa mở miệng, Tư Mã Lạc ở một bên đã nhịn không được, hắn mơ tưởng bấy lâu mới có loại cơ hội này, đương nhiên không muốn bỏ qua, không phải chỉ ăn một bữa mà hắn còn muốn mời khách.

Chẳng qua hắn còn chưa kịp nói, Lâm Thu Nhã đã cười nói: "Tiêu công tử, lúc này là tôi mời khách, nói không chừng về sau, tôi cũng có thể cùng Liễu tiểu thư trở thành chị em, thật sự là rất muốn học tập nàng ta một chút, làm sao mới có thể nắm bắt lấy trái tim của nam nhân?"

Liễu Yên Nguyệt cũng đáp ứng, lại nói người nhà muốn mời khách, Tiêu Thu Phong đương nhiên không có lý do gì để phản đối, đây không phải cũng là chuyện tốt sao?

Thiên Nhan Duyệt ở phía sau cũng đã đi tới, thu hút một số lượng lớn phóng viên cùng camera, chẳng qua nghe được lời của Lâm Thu Nhã, nàng cũng ngẩn ra, Thu Nhã tỷ từ khi nào đã trở nên tốt như vậy, lại mời tên xấu xa này ăn cơm, bộ sợ nhiều tiền tiêu không hết hay sao?

Lập tức thanh âm mê hồn cất lên: "Tiêu thiếu gia, người không phải mới vừa nói muốn theo đuổi người ta sao, vây mà một bữa cơm cũng phải để cho Thu Nhã tỷ mời, thật là keo kiệt mà!"

Đàn ông bình thường đương nhiên sẽ không chịu được cú khích này của mỹ nhân, nhưng Tiêu Thu Phong lại không chút để ý nói: "Có người xung phòng trả tiền, tôi làm sao mà có thể cự tuyệt ý tốt được, mà nói tới thì nhà của tôi cũng không mấy khá, có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút ấy".

Lúc này thì ngay cả Liễu Yên Nguyệt cũng trợn tròn mắt, Tư Mã Lạc mắt lại càng trợn tròn hơn nữa, lão Tam này da mặt thật sự là quá dày, e rằng búa tạ cũng không đập lủng nổi.

Thiên Nhan Duyệt vẻ mặt hầm hầm, Lâm Thu Nhã vẫn chỉ mỉm cười, chỉ có Liễu Yên Nguyệt mặt ửng hồng, kéo tay Tiêu Thu Phong, cùng hắn đối diện với ánh mắt của mọi người, cũng có chút hương vị đồng cam cộng khổ!

Lâm Thu Nhã nói mời khách, Tư Mã Lạc đương nhiên là không muốn phật ý nàng mà nói để mình mời.

"Liễu tiểu thư, Tiêu thiếu gia, mời. Tư Mã công tử, người một khi đã đến thì hôm nay cũng xem như là có duyên gặp mặt, về sau cũng là bạn bè".

Mấy lời này lọt vào trong tai Tư Mã Lạc, cũng làm cho hắn mừng như điên, nhưng hắn giờ phút này thực không biết, hắn chỉ là một cái lá đển cho Lâm Thu Nhã tung tẩy mà thôi.

Trong đây không có người nghèo, khách sạn đương nhiên không thể quá kém, tại một nhà hàng năm sao nổi tiếng ở phụ cận Bắc Hải, năm người bao một phòng rồi gọi món ăn.

Lâm Thu Nhã xem ra cũng thật có tiền, chọn món nào cũng mắc tiền, làm cho Liễu Yên Nguyệt ở một bên cũng có chút ngượng ngùng, miệng khách khí nói: "Lâm tiểu thư, không cần nhiều như vậy, ăn không hết thì rất lãng phí".

"Đúng rồi, Yên Nguyệt, chị so với em lớn hơn hai tuổi, mới gặp mà lại rất hợp duyên, không bằng chị nhận lớn, gọi em một tiếng Yên Nguyệt muội muội có được không?"

Không ai hiểu được tâm tư của Lâm Thu Nhã, nhưng sự nhiệt tình của nàng cũng không thấy có chút vấn đề nào cả, Liễu Yên Nguyệt đương nhiên cũng không tiện cự tuyệt, thêm bạn, huống chi lại là người có thân phận như Lâm Thu Nhã, thì sau này cũng sẽ có lợi.

Các nàng bản thân chính là kiều nữ, quốc sắc thiên hương, người bình thường vốn không thèm liếc mắt, đã sớm nghe nói về nhau, giờ phút này gặp mặt, đương nhiên sinh ra một loại cảm tình nhất định.

"Vậy quá tốt rồi, thật ra Yên Nguyệt cũng có ý tưởng này, chỉ sợ chị Thu Nhã không thích, nên cũng không dám mở miệng".

Thiên Nhan Duyệt ở một bên cũng không lên tiếng, nàng rất khó hiểu, biểu hiện của chị Thu Nhã hôm nay tựa hồ có chút dị thường. Trước kia có ra ngoài đãi bạn cũng chưa từng nhiệt tình như vậy, luôn làm cho người ta có cảm giác cao không thể với tới, hôm nay sao lại như vậy?

"Nhìn em kìa, trước mặt Yên Nguyệt muội muội, còn có người nào không muốn sao. Nói như vậy, Lâm Thu Nhã ta lại thêm một muội muội, đến đây, dùng nước thay rượu, chúng ta làm một ly".

Tiêu Thu Phong không nói gì, ngồi tại đây hắn cũng chỉ lo ăn, mặc kệ các nàng làm cái gì, hắn chuẩn bị ăn xong là chùi miệng chạy lấy người, dù sao cũng không có chuyện gì liên quan đến hắn.

Chỉ là Tư Mã Lạc đang tận lực lấy lòng, nhưng chưa có cách nào, nhìn thấy Liễu Yên Nguyệt cùng Lâm Thu Nhã quan hệ tốt hơn lên, hắn đương nhiên muốn từ Tiêu Thu Phong tìm ra con đường lấy lòng, hy vọng có thể cùng Lâm Thu Nhã tiếp cận nhiều thêm một ít, vậy cơ hội theo đuổi nàng, cũng thêm được rất nhiều.

Đồ ăn đã đến, còn gọi thêm hai chai rượu vang quý, thật có thể nói là đồ ăn ngon rượu ngon, Tiêu Thu Phong trong lòng nghĩ bữa tiệc này liên quan đến Liễu Yên Nguyệt, cũng không oan gì, lần sau nếu có loại cơ hội này, hắn cũng không cự tuyệt.

Hắn ăn thật như là sói nuốt hổ vồ, Liễu Yên Nguyệt cũng không để ý, bởi vì nàng sớm đã xem qua, Lâm Thu Nhã cũng chỉ cười nhẹ không chút khó chịu, thật ra chỉ có Thiên Nhan Duyệt là há miệng kêu lên: "Này, trư tiên sinh, trước mặt mỹ nữ ăn uống có thể lịch sự một chút không?"

Tiêu Thu Phong trợn mắt nuốt, rồi mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Thiên Nhan Duyệt hỏi: "Cố nói cái gì? Mỹ nữ? Ở nơi nào, chỉ cho ta xem".

Thiên Nhan Duyệt tự phụ thiên tư quốc sắc, đàn ông mời nàng ăn cơm, nói lời không dễ nghe là đều phải cầu lụy nàng, đằng này gã đàn ông này, đã ăn như heo rồi còn lại nói cái kiểu đó nữa.

"Mắt anh bị sao vậy, mù sao, không thấy mỹ nữ đây sao!" Thiên Nhan Duyệt rất kiêu ngạo nói. Gã đàn ông này đã đem sự nhẫn nại của nàng chà đạp dưới gót giày, nàng căn bản không cần phải khiêm tốn nữa.

Tiêu Thu Phong đưa ly rượu vang lên nhấp một ngụm, dùng một loại ánh mắt đầy thâm ý nhìn Thiên Nhan Duyệt nói: "Ồ, xem lại thì táo vẫn còn xanh lắm, nếu muốn hái ăn, phỏng chừng cũng phải vài năm nữa".

Thiên Nhan Duyệt tức giận đến đến một chút bộ dáng cuối cùng của minh tinh cũng mất đi, thiếu chút nữa đã nhịn không được bất dậy mà cắn tên này một cái, nàng tuy không phải là người có lòng dạ nhỏ hẹp, nhưng hiện tại cũng đã chịu không nổi gã đàn ông này rồi.

Lâm Thu Nhã kéo tay Thiên Nhan Duyệt an ủi nói: "Chấp làm gì, hắn là một tên vô lại, có nói gì thì cũng xem như là gió thổi bên tai là được rồi. Đến đây, ăn chút đồ ăn này đi, hương vị cũng không tệ lắm".

Liễu Yên Nguyệt cũng giải thích: "Nhan Duyệt, Thu Phong tính tình vậy đó, không thích ước thúc, chỉ cần anh ấy thích là được rồi, em cũng đừng quá để ý".

Nếu là người lạ, Liễu Yên Nguyệt cũng mặc kệ, nhưng đã kết giao chị em với Lâm Thu Nhã, Thiên Nhan Duyệt này cũng coi như là muội muội, đương nhiên cũng phải mềm mỏng một tý. Nói đến, xem bộ dáng của tiểu nha đầu này thì đích thực là cũng đã bị chọc tức không ít.

Thiên Nhan Duyệt hừ một tiếng nói: "Chị Yên Nguyệt, chị ôn nhu xinh đẹp như vậy, sao lại quen với một tên vô lại như thế này, chẳng phải là bông hoa lài cắm bãi phân trâu sao!"

"Có người muốn cắm vào mà không được nên tức sao?" Tiêu Thu Phong vừa nhai vừa phun ra một câu không rõ ràng lắm.

Thiên Nhan Duyệt thật sự là bị tức đến hồ đồ, kêu lên: "Chị Thu Nhã, chị xem…" Nàng chính là đang tìm kiếm sự trợ giúp.

Lâm Thu Nhã bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Tiêu công tử đúng là thần, vừa nói đến phân trâu lại còn có thể ăn được, vậy anh hãy ăn nhiều một chút đừng để lãng phí".

Tư Mã Lạc vừa vặn đang gắp một miếng thịt đưa lên miệng, cũng không là nên ăn vào hay bỏ xuống nữa.

Tiêu Thu Phong thì không quan tâm, đồ ăn trên bàn quá nửa là đã lọt vào trong bụng hắn. Đến cuối cùng, năm người trên bàn cũng chỉ còn mình hắn là còn cắm đầu ăn uống, mà Liễu Yên Nguyệt lại còn rất ôn nhu đưa khăn tay cho hắn, hoặc là giúp hắn rót rượu, chẳng khác gì nhân viên phục vụ.

Tiêu Thu Phong không quan tâm, nàng đương nhiên cũng sẽ không để ý, ngược lại, nàng lại thích đàn ông tính tình chân thực như vậy.

Bữa cơm này, chỉ có mình Tiêu Thu Phong là ăn đến thống khoái, dù sao cũng là ăn chùa, hắn không muốn lãng phí.

Lâm Thu Nhã thấy hắn buông đũa xuống, cười cười hỏi: "Tất cả mọi người ăn no rồi thì về thôi, Yên Nguyệt muội muội, sau có cơ hội thì liên lạc nhiều một chút, đừng quên chị đó".

Nàng đứng lên, kéo tay Thiên Nhan Duyệt, tiểu nha đầu này đến giờ phút này vẫn còn trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, tựa hồ hận ý vẫn chưa tiêu.

Vào lúc này, phục vụ đi vào, trong tay cầm bill nói: "Các vị khỏe chứ, đây là bill giá 50.356 đồng, quản lý nói bỏ đi số lẻ, chỉ lấy 50.000, hy vọng mọi người thường xuyên đến đây".

Lâm Thu Nhã không đi tiếp nữa, quay đầu lại nói: "Đưa cho vị tiên sinh kia đi, anh ấy tính tiền đó".

Tiêu Thu Phong ngẩn ra, cô gái kia nói tiên sinh này, không phải chính là hắn sao?

"Này, cô kia, cô mời khách mà!" Nhắc nhở nàng ta một chút, cô gái này nói không phải là nhanh quên như vậy chứ!

Lâm Thu Nhã xoay người, vẻ mặt vẫn rất là ôn như nói: "Là tôi mời khách, nhưng đâu có nói là tôi trả, tôi nghĩ Yên Nguyệt muội muội cũng sẽ không phản đối đâu".

Tư Mã Lạc rất muốn nói để ta trả cho, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Thu Nhã, lại không dám nói ra, chẳng qua trong lòng hắn cũng đang lầm bầm, chúng ta là ai chứ, có chút tiền cơm cũng đẩy qua đẩy lại, có phải là khó coi không?

Liễu Yên Nguyệt cũng xấu hổ, nàng làm sao nói không được?

Tiêu Thu Phong tức đến mặt biến thành màu đen, hắn thật không nghĩ đến, trên đời này còn có cô gái da mặt so với hắn còn dài hơn, thiên tài…

"Tiên sinh, 50.000, cảm ơn ngài đã đến đây" Tên phục vụ khuôn mặt tươi cười đi tới, đưa cái bill tới trước mặt Tiêu Thu Phong.

Mà cô gái mặt dày kia, cũng đã dẫn Thiên Nhan Duyệt cùng Tư Mã Lạc đi ra ngoài, Tiêu Thu Phong tựa hồ còn nghe được tiếng cười khoái trá của tiểu nha đầu Thiên Nhan Duyệt kia, thỉnh thoảng còn truyền đến.

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long - Chương #61