Giờ phút này lại một làn mưa tên bắn tới, ba mươi mấy sát thủ bắn tên, muốn dồn Tiêu Thu Phong vào chỗ chết.
Đao tâm chi lực đã tiến hóa đến lục luân, hai tay mang theo lực lượng tinh mang phát ra. Có thể thấy trong không trung xuất hiện đao hình màu trắng, sáu thanh đao lóe lên, sáu tiếng kêu thảm thiết vang lên tận trời, làm người ta cảm thấy thê lương.
Hung sát thất tử đã vung đao xông tới, nhân lúc đao tâm chi lực tan đi, khí kình mới chưa sinh ra, hắn nắm bắt được cơ hội tốt nhất này, phát ra một đao từ trên trời giáng xuống, khí thế mãnh liệt, nhưng đối với cao thủ bình thường thì còn có tác dụng. Nhưng đối với Tiêu Thu Phong mà nói, khí kình không bao giờ hết, lực lượng có thể phát ra bất cứ lúc nào, căn bản không bao giờ ngừng công kích.
Thân hình nhanh như gió, tay nắm thân đao, “rắc” một tiếng đã bẻ gãy thanh đao thành ba phần, mà tay kia đã như một con rắn phát ra không một quỹ tích, đánh vào ngực đối thủ.
Một quyền đã đánh vào ngực hắn, máu phun ra, thân hình bay lui lại, không ngừng thở dốc, kinh mạch đã bị quyền này phế đi, hắn đã thành phế nhân.
Mấy sát thủ lao tới đều bị Tiêu Thu Phong đá văng ra. Mà hắn đã đạp cho Hung sát một cước. Kẻ đáng thương này trong nháy mắt bị đạp vỡ đầu, không kịp kêu lên một tiếng đã chết. Giết chóc tàn khốc lại xuất hiện, sát ý trong lòng Tiêu Thu Phong càng tăng lên. Nâng tay lên, không khí như bị đọng lại, khí chất thần thánh và uy nghiêm phát ra. Dưới lực lượng tuyệt đối này, tất cả lực lượng Tinh Nhật quyết đều dung nhập vào trong tự nhiên, do hắn nắm giữ.
Một tiếng nổ lớn vang lên, đám sát thủ còn lại bị nổ tung, trôi trên hồ Bà dương như những con cá chết, thành thức ăn cho cá.
Gió nổi lên, mùi máu từ từ bay ra xa. Tiêu Thu Phong đã không thấy đâu, không còn bất cứ âm thanh nào.
Khi ánh bình minh lóe lên, thuyền tuần tra trên hồ Bà Dương mới phát hiện ra cuộc thảm sát trên Hài Sơn. Mấy chục xác chết không cái nào hoàn chỉnh. Tin tức này được truyền đến Bắc Kinh, cao thủ Long Tổ lập tức được điều xuống phía Nam. Đây không phải là vụ án mà cảnh sát bình thường có thể xử lý.
Sau cuộc giết chóc đó, Tiêu Thu Phong đã không còn hứng thú với cảnh đẹp nơi này, lặng lẽ rời đi. Thử hỏi trên đời có ai nắm được hành tung của hắn, trừ phi hắn dừng lại.
Rất nhanh ba đại cao thủ Long Tổ là Dạ Ưng, Túy Quỷ và Dâm Tặc đã tới Hài Sơn. Sau khi điều tra hiện trường, từ trên thân tháp, trên mặt đất, các dấu vết trong hồ, bọn họ đều hoảng sợ, có thể tưởng tượng được cuộc chiến đó.
Đặc biệt là Kim tiến càng làm bọn họ giật mình. Bọn họ mặc dù cũng là cao thủ cấp đặc biệt của quốc gia, nhưng loại tên phá chân kình này, không ai có thể đỡ.
Dạ Ưng mở miệng nói: “Người này có thể bình yên rời đi trong cuộc vây giết, gần như không phải là người”
Dâm Tặc nói: “Dạ Lão Đại, mày sao biết được người bị vây giết lại rời đi. Không biết chừng bọn chúng cùng chết, xác vẫn trong hồ chưa trồi lên thì sa?”
Sau trận chiến ở Bắc Kinh, Dạ Ưng thành tổ trưởng Long Tổ. Nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt hắn vẫn sợ hãi. Điều này vượt qua tưởng tượng của hắn. Cao thủ lợi hại kia đã không thể dùng từ người mà hình dung.
Túy Quỷ không nhìn Dâm Tặc, nói: “Ba sáu xác chết, không xác nào nguyên vẹn, hơn nữa thủ pháp tàn nhẫn, bọn mày xem ở đây căn bản không có mùi thuốc súng, nhưng bốn phía lại nổ mạnh, có thể thấy đây là do nội kình cường đại tạo thành vụ nổ lớn. Người có lực lượng như thế này đương nhiên có thể bình yên rời đi”
Dạ Ưng đi đến trước một hố đất, nói: “Dâm Tặc, nếu như mày không tin, mày có thể đào. Cho mày đào ba ngày, xem mày có thể đào ra cái hố lớn như vậy không?”
Dâm Tặc bĩu môi, không hoài nghi nữa mà là hỏi: “Người cường đại như vậy, rốt cuộc là ai?”
“Vấn đề này tao cũng muốn biết. Có lần đầu, vậy nhất định có lần thứ hai. Túy Quỷ, mày có nhận được tin tức không, nghe nói bạn của chúng ta đã xuất hiện”
Dạ Ưng nói có chút khó hiểu. Dâm Tặc cũng không hiểu. Nhưng Túy Quỷ lại uống một ngụm rượu, nói: “Lần trước là Hongkong, lần này là hồ Bà Dương, như vậy lần sau ở đâu? Mày nghĩ xem có thể là Thượng Hải không?”
Dâm Tặc không nhìn được quát: “Này, bọn mày nói gì đó? Gì mà Hongkong, hồ Bà Dương, Thượng Hải, nói rõ chút được không?”
Nhưng Dạ Ưng không trả lời, lạnh lùng quát: “Nơi này giao cho cảnh sát xử lý, nói bọn họ không được phép tiết lộ. Chúng ta đi Thượng Hải”
Thượng Hải, thành phố lớn nhất phương Đông, là nơi Trường Giang vào biển. Theo Tiêu Thu Phong từ từ đi đến, một cảm giác dấy lên trong lòng. Nơi này làm hắn cảm thấy rất thân thiết. Nhìn những tòa cao ốc, suy nghĩ dâng trào, như những tia sáng trong sương mù, mặc dù nhìn không rõ nhưng vẫn có thể thấy mờ mờ.
Cho nên hắn dừng lại, cho Hung sát cơ hội vây giết lần thứ hai.
Chẳng qua lần này Phượng Hề đã cảm nhận Thượng Hải có sự khác thường. Rất nhiều người đã tiến vào địa bàn Tiêu gia. Trong thời gian ngắn Đông Nam như trong cơn bão, chiến ý dâng trào. Nhưng lúc này Phượng Hề không biết tất cả là vì Tiêu Thu Phong đã đến.
Nếu như biết thì dù nguy hiểm đến đâu nàng cũng sẽ đi gặp hắn. Ba năm khổ sở chỉ có các nàng mới biết, dù có chết cũng không muốn cách xa.
“Phượng tỷ, tôi nhận thấy sát khí. Mấy ngày nay nếu không có chuyện quan trọng thì đừng ra ngoài, tôi nghĩ ở đây sẽ xảy ra chuyện lớn” Tiểu Lục Tử đã bị Tiêu Thu Phong lệnh trấn giữ Tiêu gia, mấy năm nay hắn chưa từng rời đi. Không những thế còn huấn luyện một đám cao thủ ở Đông Nam, đặc biệt là Thiết huyết vệ đội trước kia, bây giờ đã là bá chủ một phương. Trong mắt tất cả hắc đạo chỉ cần nhắc đến tên bọn họ đều giơ ngón tay cái lên, đó là lực lượng cường đại nhất.
Phượng Hề mặc dù không có võ công, nhưng hiểu rõ cảm nhận của Tiểu Lục Tử. Nghe vậy liền vội vàng ra lệnh, cả Đông Nam đã động, giám sát tất cả những đối tượng khả nghi. Tăng cường bảo vệ xung quanh Tiêu gia, bất cứ lúc nào Tiêu gia cũng là quan trọng nhất.
Ngay khi thiếu cao thủ cường đại, Phượng Hề đã nhận được điện của Ruth, Ruth đã tới Đông Nam.
Mấy tiếng sau, hai người gặp nhau. Từ Bắc Mỹ đến đây, nói là vạn dặm cũng không quá. Mấy lần thiếu chút nữa là gặp nhưng chỉ trong thoáng cái đã mất. Tiêu Thu Phong quá nhanh, dù ngồi máy bay cũng không đuổi kịp.
“Cái gì, Thu Phong đến Đông Nam? Anh ấy, vì sao anh ấy không về?”
Phượng Hề kinh ngạc không nói thành lời. Nàng vốn là một người phụ nữ rất tỉnh táo, lâm nguy bất loạn, nhiều năm rèn luyện như vậy làm nàng thành tinh. Ngoại trừ Tiêu Thu Phong, trên đời đã không còn chuyện gì làm cho nàng kích động.
Ruth cười bất đắc dĩ nói: “Xem ra em đoán không sai, ông xã đúng là quên chuyện trước đây, cho nên anh ấy đang dựa theo cảm giác của mình mà đi, muốn tìm kiếm ký ức. Cũng bởi vì nơi này có lưu dấu ấn của anh ấy, nên mới trở lại đây”
Phượng Hề lập tức kêu lên: “Không được, không được, chúng ta không thể để Thu Phong rời đi nữa. Chị cũng phải đi, tự mình tìm anh ấy, nhất định phải tìm được anh ấy. Em cũng biết, không có Thu Phong, tất cả mọi người ở Tiêu gia đều rất đau khổ”
Ruht ngăn lại nói: “Phượng tỷ, không riêng gì chị, ở Bắc Kinh, Trung Đông, còn có Hongkong, chỉ cần là người phụ nữ của anh ấy, có ai không chịu đựng nỗi nhớ nhung dày vò. Nhưng chuyện này không thể gấp được. Ông xã đi đến đâu đều có một đám sát thủ hung tàn đi tới. Đám sát thủ này rất mạnh. Em từng gặp phải một người. Với lực lượng của em mà chỉ đánh ngang tay. Vì sự an toàn của mọi người, bây giờ không nên ra ngoài”
Phượng Hề vừa nghe có người truy sát Tiêu Thu Phong, còn có thể không lo lắng sao: “Anh ấy gặp nguy hiểm, chị phải đi cứu. Chị sẽ điều tất cả lực lượng giúp anh ấy”
Ruth cười khổ thầm nghĩ với lực lượng của Tiêu Thu Phong lúc này, bọn họ còn có thể giúp được gì?
“Phượng tỷ, cuộc chiến trên cầu Golden Gate nước M, chị chắc đã nghe qua. Em tận mắt xem trận chiến đó. Thu Phong rất cường đại, so với trước kia đã là một trời một vực, đánh gãy cả cây cầu mà không tốn chút sức lực. Cho nên đám sát thủ đó không có tác dụng gì với anh ấy. Mấy hôm trước ở hồ Bà Dương xảy ra một cuộc tập kích, nhưng ba sáu sát thủ đều chết, không ai sống sót. Cho nên chị không cần lo lắng”
“Thật sao, Thu Phong thực sự không có nguy hiểm gì chứ?”
Thấy Phượng Hề lo lắng như vậy, Ruth nói: “Em sẽ cẩn thận đi theo, nếu cần hỗ trợ em sẽ lập tức liên lạc với chị. Phượng tỷ ở nhà đợi tin tức là được, đừng để chuyện gì xảy ra”
Ruth cũng là cao thủ hàng đầu thế giới mà đã nói như vậy, Phượng Hề không biết võ đương nhiên rất tin, cũng chỉ có thể gật đầu, nhưng vẫn cẩn thận dặn dò: “Ruth dù như thế nào nhất định cũng phải làm ông xã an toàn trở về, biết không?”
Việc này không cần dặn, Ruth đương nhiên cũng sẽ làm. Lần này nàng vứt bỏ mọi chuyện ở Trung Đông, toàn lực đi theo Tiêu Thu Phong, không phải chỉ vì việc này sao?
Mà lúc này ba người Long Tổ đã đến Thượng Hải. Trong lúc nhất thời các thế lực hỗn loạn, tình hình thay đổi. Đông Nam vốn đang bình tĩnh bởi vì Tiêu Thu Phong trở về mang theo mưa máu gió tanh, sát khí ngập trời. Nhưng Tiêu Thu Phong là nhân vật chính lại là kẻ thanh nhàn nhất.