Chương 46: Ngửi Thấy Mùi Máu


"Đứng lại".

Một tiếng gầm lớn vang bên, bên ngoài cửa xuất hiện hai người đen ngòm, sát khí đầy mình.

Tiêu Thu Phong cười nhẹ, quay đầu lại hỏi: "Chị Phượng, như thế nào. Có phải là chị thực sự nhìn trúng bản thiếu gia, muốn lưu bản thiếu gia ở lại ngủ qua đêm sao?"

Chỉ là đáng tiếc, Phượng lúc này không có tâm trạng trêu đùa. Nàng đứng lên, từ từ đi đến trước mặt hắn, mặt đầy lạnh lùng không có chút tình cảm nào hết.

"Cậu đã giết hắn".

Tiêu Thu Phong ngẩn người một lát, hỏi: "Hắn là ai? Chị Phương, tôi vẫn luôn ở bên cạnh chị. Bên ngoài có ít nhất hơn trăm người thấy tôi đi vào đây. Chị phải làm chứng cho tôi đó…"

Phượng thở dài một hơi, nàng cười cười nhìn Tiêu Thu Phong. Có một số việc nàng nhìn lầm nhưng người trên đời này có thể khiến nàng nhìn lầm tuyệt đối không có nhiều. Mà vị công tử phong lưu Tiêu thiếu gia này lại làm cho nàng phát hiện mình nhìn không thấu hắn.

"Nếu Tiêu thiếu gia không chê nơi này đơn sơ vậy ở lại đây một chút. Tôi tin rằng chúng ta nhất định có thể tìm được tiếng nói chung, phải không?"

"Vậy phải xem chị Phượng có bao nhiêu thành ý. Mặc dù theo bổn thiếu gia thấy chị Phượng chính là một con kiến chăm chỉ. Nhưng con kiến cũng có tác dụng của nó, chị nói có đúng không?"

Phượng cũng không vì so sánh của hắn mà tức giận. Người đàn ông này đã biết thân phận của nàng mà vẫn còn bình tĩnh như vậy. Hơn nữa còn vì nàng là kiến, vậy đương nhiên hắn có chỗ tự tin. Đối với cường giả, nàng cũng giống như tất cả những người yếu đó chính là nô lệ. Ở bất cứ thời đại nào cũng giống nhau.

Bốn cô nàng bị đuổi ra, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Thu Phong và Phượng.

Hôm nay là lần sinh nhật thứ năm mươi của Lôi Bạo. hắn không có con cái cho nên người đến chúc mừng sinh nhật hắn chỉ có hơn mười thuộc hạ trung thành nhất mà thôi.

Theo lý thuyết, một người đàn ông trên năm mươi tuổi cho dù khỏe mạnh đến như thế nào cũng đã là một lão già.

Nhưng Lôi Bạo thì khác, nhìn vóc dáng của hắn thì cho dù mười năm nữa hắn vẫn là một hảo thủ. Người cao một mét tám năm, nặng ít nhất hai trăm cân, chiếc áo cộc lộ ra cánh tay khỏe mạnh, có thể mạnh mẽ tràn đầy lực lượng.

Từ năm mười ba tuổi hắn được Đoàn trưởng Thiết Huyết Đoàn thu dưỡng. Tất cả những thứ hắn có được ngày hôm nay đều là từ máu và lửa trong các cuộc giết chóc đoạt được. Ba mươi bảy năm qua hắn đã giết hơn ngàn người.

Một chuyện làm chấn động giới giang hồ chính là hắn một mình xông vào Xích long hội. Dù bị mấy trăm người ngăn cản, nhưng hắn đã thi triển một chiêu bạo quyền chấn nát đầu Thiên Trường Cửu – lão đại Xích long hội. mặc dù cái tên Thiên Trường Cửu rất nổi tiếng, nhưng lại sống không được bao lâu.

Năm đó, hắn mới mười tám tuổi đã danh chấn giang hồ.

Mà lúc này, hắn đang là một trong sáu đại chiến tướng của Thiết Huyết Đoàn.

Nhưng giờ phút này hắn đã chết. Đi hầu hắn còn có hơn mười thuộc hạ tuyệt đối trung thành. Trong phòng còn đang vang lên tiếng nhạc, còn có rượu trong chén chưa kịp uống, dưới đất còn hơn mười xác chết.

Trong ánh mắt những xác chết này còn có sự sợ hãi tột độ. Bọn họ vốn là những sát thủ hắc đạo giết người như ngóe, có điều gì làm cho bọn họ hoảng sợ đến thế chứ? Giờ phút này, có lẽ không ai có thể tưởng tượng được.

Lôi Bạo- một trang sáu đại chiến tướng của Thiết Huyết Đoàn chết trong thành, đây là một chuyện rất lớn, điều này không ai rõ ràng hơn Phượng.

Nàng mặc dù có chút thế lực, nhưng không có ngu ngốc đến mức dám đối đầu với Thiết Huyết Đoàn. Đó không khác gì muốn chết. Hơn nữa nàng chỉ là một người đàn bà, giết chóc cũng không phải thế mạnh của nàng.

Trong tay mặc dù cầm một chén rượu, nhưng nàng thực không thể thưởng thức hương vị của nó giống như Tiêu Thu Phong được.

"Tiêu thiếu gia, tôi chỉ là một người đàn bà. Anh làm như vậy không sợ bị người ta cười lấy mạnh hiếp yếu sao?"

Tiêu Thu Phong ngẩng đầu nhìn Phượng, lạnh nhạt nói: "Thứ nhất, chị cũng không yếu. Thứ hai, ta không sợ bị thiên hạ cười. Chị cho rằng tôi quan tâm mấy điều này sao?"

Nghĩ đến cũng đúng, Tiêu Thu Phong bị người đồn thổi là phá gia chi tử, đến đâu đều bị nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Hắn đã quá quen thế rồi.

Thấy người đàn ông này không hề xấu hổ mà nói ra như vậy, Phượng chỉ biết mình đã gặp một lão hồ ly. Nàng không thể nào nghĩ ra được người đàn ông này làm như thế nào.

"Được, vậy anh có thể cho tôi cái gì?"

Phượng có chút khuất phục hắn. Thực ra những năm qua, nàng cũng rất vất vả. Nếu thực sự có thể tìm được một chỗ dựa thì cũng không phải không thể. Nhưng cũng không thể tùy tiện lựa chọn chỗ dựa vì việc này quan hệ đến sự sống và chết của rất nhiều người.

"Chị có thể còn sống, hơn nữa sống tốt hơn trước kia rất nhiều".

"Vậy tôi tạm thời đáp ứng điều anh muốn. Nhưng anh cũng phải cho tôi biết, chiếc thuyền này của anh có thể tới bờ được không, tôi không biết bơi".

Như vậy là đủ rồi, Tiêu Thu Phong biết người đàn bà này đã có sự lựa chọn rất khó khăn. Tiêu Thu Phong cũng cần một ít thời gian chứng minh với nàng ta. Đây không phải là Phượng nhát gan, mà là thận trọng.

Giơ chén lên, Tiêu Thu Phong nói: "Mời chị một ly. Phượng tiểu thư, chị rất nhanh sẽ biết lựa chọn của mình hôm nay sáng suốt đến thế nào".

Trên mặt Phượng hiện lên vẻ mất mát. Một người đàn bà dù có mạnh mẽ đến đâu cuối cùng vẫn là quân cờ trong mắt người khác. Đây là số mệnh của nàng không thể tránh nổi.

"Cường Binh".

Theo tiếng kêu của Tiêu Thu Phong, thân hình Lý Cường Binh đã hiện ra. Lúc này, bọn họ chỉ đến có sáu người, mà người giết Lôi Bạo chính là hắn. Cả quá trình tuyệt đối không vượt qua một phút, mặc dù trong đó hầu hết là đánh lén.

"Đây là chị Phượng, về sau chính là bạn của chúng ta. Chị ta có thể làm bất cứ chuyện gì, ngoại trừ chuyện phản bội. nhiệm vụ của anh lúc này chính là bảo vệ chị Phượng, để chị ta sống thật tốt. Ít nhất sống lâu hơn anh".

Lý Cường Binh hiểu ý hắn, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Tôi hiểu, Tiêu thiếu gia".

Tiêu Thu Phong cười cười, đứng lên nói: "Tốt, ta phải đi, hai người nói chuyện với nhau đi. Trong này có rất nhiều gái đẹp, mấy người không nên làm loạn. đương nhiên nếu như chị Phượng đồng ý thì có thể hưởng thụ một chút cũng được".

Đối với thuộc hạ là không thể quá hà khắc. Lại nói, là một sát thủ vương giả rất nhiều lúc cũng cần đàn bà. Đó không phải là sự nghỉ ngơi cho tinh thần mà là một loại làm tâm thần mê muội đi.

Phượng cười khiến cho nàng càm thêm quyến rũ. Phượng trong lòng không tin không làm cho khối băng này mê muội. Năm đó nàng ta cũng là vưu vật, bây giờ mặc dù già đi đôi chút, nhưng vẻ quyến rũ hấp dẫn vần còn.

"Anh Binh, đứng nhiều chắc cũng mệt rồi. không bằng tới đây ngồi một lát, hai chúng ta cũng dễ nói chuyện với nhau hơn" Nàng hơi nghiêng người một chút lộ ra nửa ngực trên trắng muốt, cùng với cái rãnh thật sâu mang heo hấp dẫn chết người của đàn bà.

"Cô Phượng, cô còn có rất nhiều việc phải làm ví dụ như xử lý những cái xác này. Đương nhiên cô cũng có thể bảo chúng ta làm. Nhưng mời cô ghi nhớ một chút không nên đi ngược lại phân phó của Tiêu thiếu gia. Tôi cũng không muốn vặn gảy cổ cô, mặc dù việc này rất đơn giản".

Phượng chưa kịp có phản ứng thì người đàn ông trước mặt đã biến mất không thấy. Thật sự làm nàng ta muốn mở miệng chửi thề một câu. Hừ hừ tên bại hoại này lại tìm một pho tượng đến giám sát nàng, thật sợ làm người ta tức giận.

Ngả người vào sô pha, Phượng nhẹ nhàng kêu lên: "Tiểu Diễm gọi quản gia lên đây. Chị có việc phân phó".

Nàng thật sự muốn tìm ra tư liệu của người đàn ông này. Đương nhiên điều quan trọng nhất lúc này là làm thế nào tránh khỏi bị cái chết Lôi Bạo ảnh hưởng đến mình. Dám vuốt râu hùm Thiết Huyết Đoàn, Phượng cảm thấy lo lắng cho người đàn ông này, đồng thời nàng cũng kính nể dũng khí của hắn.

Tiêu Thu Phong thực sự không biết trong đêm hắn đến kỹ viện này, thì bàn tay sau lưng đã bắt đầu hành động. Vươn vòi bạch tuộc nhằm vào tập đoàn Phong Chính.

Sáng hôm sau, hắn nhận liền một lúc hơn mười cuộc điện thoại khẩn cấp.

Các sản nghiệp của tập đoàn Phong Chính ở Đông Nam đã có hơn mười nơi bị công kích, và có hai vệ sĩ bị chết.

Tổn thất không quá lớn nhưng đã làm cho rối loạn hoạt động bình thường của công ty. Có vài ngành nghề đã rơi vào trạng thái tê liệt, tình thế rất bất lợi.

Tiêu Viễn Hà đương nhiên cũng biết đây là hành động của Thiết Huyết Đoàn. Từ khi hắn bị bắt trói, hắn đã biết ngày này sẽ đến.

"Thu Phong, nếu như con thực sự cảm thấy không thể chống nổi bọn chúng thì Tiêu gia chúng ta sẽ rời khỏi đây. Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chỉ cần con và mẹ con được khỏe mạnh, yên vui là cha đã thỏa mãn rồi".

Hai mẹ con Tiêu Thu Phong là toàn bộ cuộc sống của hắn. Vì hai người bọn họ, Tiêu Viễn Hà có thể buông tha tất cả, kể cả tập đoàn Phong Chính.

"Con biết cha. Việc này con sẽ xử lý, cha không cần lo lắng, cũng không cần phải chú ý đến làm gì".

Cướp đoạt quyền lợi của Tiêu Viễn Hà cũng chỉ là vì không muốn cha mình phải gánh chịu sự đả kích quá lớn. Cuộc tranh đấu tiếp theo không còn là vô hình nữa mà sẽ có rất nhiều người chết.

Tiêu Thu Phong cười cười. Hắn đã ngửi được mùi của máu.

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long - Chương #46