Đối với Garro, Tiêu Thu Phong không hề lo lắng. Bởi vì bọn họ đều là người thông minh, biết có những việc không thể không làm.
“Lang Nha, mày về doanh trại điều động một vạn lính đánh thuê cấp tốc đến Khảm Câu chi viện cho tướng quân Garro. Nhớ, trước khi chúng ta chưa giải quyết xong đoàn lính đánh thuê Tiêm Thứ, mày không được cho bất cứ một tên quân chính phủ nào vượt qua”
Lang Nha gật đầu, không có một tia do dự, lập tức rời đi. Hắn đương nhiên biết ngăn cản quân đội Yaaz sẽ làm cho chiến sự ở thành phố càng thêm tàn khốc. Mà Lang Nha chính là chuyên gia chiến tranh trời sinh.
Cùng đi theo hắn còn có hơn trăm thân binh. Hơn trăm người này là do hắn mang từ Tam Giác Vàng về. Dù ở đâu, bọn họ đều đi cùng nhau.
Lang Nha không làm cho Tiêu Thu Phong thất vọng, lần này cũng sẽ không.
Mà phía bên phải lúc này do đích thân Tiêu Thu Phong chỉ huy. Tiêu Thu Phong nhìn Tiêm Thứ đang thu hẹp đội hình lại, chỉ cười lạnh nói: “Mọi người chỉ cần nhớ kỹ một chữ đó chính là giết”
Giết sạch tất cả người của Tiêm Thứ.
Quyết định này của Tiêu Thu Phong làm cho thành phố trở thành một vành đai bằng sắt, càng thêm nóng bỏng. Tin tức bị đột phá không ngừng truyền đến chỗ Shimufu. Đại quân năm sáu vạn từ từ giảm đi. Trong thành phố, khắp nơi đều là xác người, máu chảy thành sông.
“Hà tiên sinh, chúng ta đã rất nguy cấp, rất cần cứu viện, rất cần cứu viện. Quân đội Yaaz sao còn chưa tới?”
Hà Hướng Nam vẫn rất bình tĩnh, nói: “Hai mươi Km, tướng quân Shimufu người cần khẩn trương không phải là chúng ta. Ông xem, nhìn bầu trời kìa, không lâu nữa chúng ta có thể uống say một trận trong doanh trại Ma Quỷ”
Uống say, Shimufu không muốn. Hắn bây giờ chỉ muốn giữ lấy mạng của mình. Dù là đám lính đánh thuê này chết sạch, hắn cũng không hề thương xót. Bởi vì từ trước đến nay, hắn luôn coi bọn họ là nô lệ. Mạng của bọn họ là do hắn dùng tiền mua được.
Tiêu Thu Phong đã động, động tác của hắn nhanh như điện, gần như mỗi một phòng tuyến đều không thể chịu nổi khí kình cường đại của hắn công kích. Ở thành phố này, muốn ẩn thân thực sự rất dễ dàng.
Lướt đến đâu, máu bay tung tóe, như những đóa hoa bắn ra. Mạng người trong hoàn cảnh này không đáng một đồng, không ngừng ngã xuống, không ngừng chết.
Vòng vây càng lúc càng bị thu hẹp, gần như chỉ tập trung trong một quảng trường và mấy con đường. Tiêu Thu Phong đã nghe được tiếng khóc không ngừng vang lên. Tiếng kêu thảm thiết trước khi chết, chiến sự từ lúc bắt đầu đến giờ chưa dừng lại.
“Ầm ầm” Rốt cuộc tiếng pháo vang lên ở phía chân trời. Không phải là thành phố, mà là Khảm Câu cách thành phố mấy Km. Quân tiên phong của Yaaz đã bắt đầu công kích quân ô hợp của Yaaz, nơi đó càng thêm tàn khốc.
Phạm vi càng nhỏ, tốc độ tiến lên càng chậm. Mấy chục loạt đạn đan xen vào nhau, mỗi lần công kích của Ma Quỷ đều có một số lượng lớn ngã xuống. Tiêu Thu Phong làm ra một quyết định điên cuồng. Mà Tiêm Thứ gặp phải hiểm cảnh nên cũng đã phản kháng mãnh liệt. Người ai cũng muốn sống cả.
“Đến, rốt cuộc đã đến. Tướng quân Shimufu, viện binh mà chúng ta chờ rốt cuộc đã tới. Mười vạn quân tinh nhuệ của chính phủ nhất định là vô địch. Ông có thể hạ lệnh, chỉ cần bọn họ vào thành, chúng ta lập tức có thể phản công, tối nay là lúc Ma Quỷ bị tiêu diệt”
Shimufu vừa mừng vừa sợ, không ngừng ra lệnh: “Tử thủ, chống lại cho tao...” Dù sao hắn chỉ có thể dùng vô số tính mạng tạo thành hàng phòng ngự ngăn cản Ma Quỷ tấn công, đổi lấy thời gian chờ quân cứu viện.
Tiếng súng đạn không ngừng vang lên, Shimufu đứng ngồi không yên, không ngừng nhìn qua cửa sổ nhìn về phía Khảm Câu. Nhưng đáng tiếc điều hắn muốn thấy vẫn không xuất hiện.
“Reng reng” Điện thoại vang lên, là điện thoại của đội trưởng Vương Bài.
Shimufu vui mừng, nhưng tin tức mà đối phương truyền đến cho hắn, lại làm hắn vô cùng hoảng sợ: “Tướng quân Shimufu, ngài nhất định phải đứng vững. Đoàn lính đánh thuê Vương Bài của chúng tôi và mười vạn đại quân của tướng quân Yaaz đang bị chặn lại, lúc này đang mạnh mẽ đột phá, nhưng cần thời gian, cần thời gian”
“Nhanh, nhanh, nhanh” Liên tiếp ba chữ nhanh, Shimufu không còn cách nào khác, trận địa hai bên đều đang cố gắng duy trì. Bây giờ xem ai cầm cự được lâu hơn.
Hà Hướng Nam cũng nhận được tin tức. Mười vạn đạn quân mà hắn cho là tinh nhuệ đã bị đám quân ô hợp của Garro chặn lại, có lẽ phải tốn một thời gian, điểm này hắn thực sự đã tính lầm.
Hắn biết rõ về Garro. Ở một nơi nghèo đói, tập hợp một đám dân nghèo tạo thành quân ô hợp, không có sức chiến đấu gì. Hơn nữa nhân số chỉ có hơn năm vạn, vũ khí cũ kỹ, thiếu thốn. Giờ phút này không ngờ lại hạ quyết tâm như vậy, dám đối đầu trực diện với quân chính phủ có lực lượng cường đại, đây rõ ràng là muốn chết.
Nếu là bình thường, bọn họ có làm như thế cũng không liên quan gì đến hắn. Nhưng giờ phút này hắn đang đợi Yaaz đến cứu, Hà Hướng Nam đang thầm chửi mười tám đời Garro.
Tên phế vật Shimufu chưa chắc đã cầm cự được đến khi Yaaz đến cứu viện. Hắn phải đi trước một bước.
Hà Hướng Nam có một cảm giác nguy cơ trời sinh. Cho nên mỗi lần đều có thể thoát nạn. Mà đám cao thủ Hắc Dạ lẻn vào trong doanh trại Ma Quỷ cũng không có tin tức. Hắn không thể đợi thêm nữa, nếu không hắn rất có thể sẽ chôn cùng đám nô lệ Tiêm Thứ này.
Trong chiến sự hỗn loạn này muốn rời khỏi đương nhiên càng ít người càng tốt. Hà Hướng Nam dẫn theo hơn mười cao thủ Hắc Dạ bảo vệ hắn, từ trong nhà đi qua một đường hầm dưới đất, lặng lẽ thoát khỏi vòng vây của Ma Quỷ. Nhưng đáng tiếc khi bọn hắn mới từ dưới đường hầm chui ra đã bị lính tuần tra của Ma Quỷ phát hiện.
Nương theo bóng tối, mười mấy cao thủ vừa đánh vừa lui, vừa vặn bị Lý Cường Binh vừa từ trong doanh trại Ma Quỷ lao ra gặp phải. “Người Hắc Dạ” Lý Cường Binh tức giận quát lên một tiếng: “***, đám chó má này, chết hết đi cho ông”
Hơn trăm cao thủ Hắc Dạ đúng là mang đến cho Ma Quỷ không ít phiền phức. Lý Cường Binh dẫn theo mười mấy thần binh, toàn lực truy sát trong doanh trại Ma Quỷ, đến lúc này mới diệt hết bọn chúng. Thật sự đúng theo lời Tiêu Thu Phong, không còn một ai sống sót. Hơn nữa đáng hận nhất là có những tên không biết sống chết xông vào trong ngôi nhà quan trọng nhất.
Nếu như không phải Ruth ngăn lại, có lẽ Ma Quỷ dù chiến thắng thì cái được cũng không bù nổi cái mất. Bởi vì trong căn nhà đó có mấy trăm nhân tài của Long Đằng, những người này không thể bị tổn thất.
Cho nên mấy cao thủ Hắc Dạ cuối cùng cũng bị bắt sống, nhưng làm cho Lý Cường Binh điên lên.
Mười mấy thần binh, đối phó mấy cao thủ Hắc Dạ đương nhiên không có vấn đề gì. Lý Cường Binh không hề suy nghĩ, thân hình vừa động, khí kình cường đại phát ra. Hắn là người đầu tiên xông lên, người mà hắn đối phó chính là Hà Hướng Nam đang được bảo vệ.
“Ngăn nó lại”
Hà Hướng Nam cũng như Shimufu, bọn họ đều rất quý tính mạng của mình. Mặc dù hiểu rõ những người này rất cường đại, người của mình không phải đối thủ, nhưng hắn vẫn hạ lệnh này.
Hai cao thủ Hắc Dạ không dám chậm trễ, lập tức hành động. Hà Hướng Nam là thủ lĩnh, bọn họ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhất, đương nhiên không dám không nghe. Hơn nữa nếu như thủ lĩnh chết, dù trở về cũng bị xử cực hình. Bọn họ ngăn cản thế công cường hãn của Lý Cường Binh. Mà Hà Hướng Nam không hề suy nghĩ xoay người bỏ chạy. Nhưng rất đáng tiếc tiếng súng đã vang lên.
Hà Hướng Nam lảo đảo, kêu lên một tiếng thảm thiết, người ngã xuống, ôm chân. Có thể thấy phát đạn đó còn chưa lấy mạng hắn.
Mười mấy cao thủ Hắc Dạ đã bị giết. Ba người bị chặt gãy cổ, nằm dưới đất kêu lên đau đớn. Cuối cùng bị đội viên thần binh giẫm nát cổ. Mấy người còn lại đều bị nội kình đả thương kinh mạch, ngũ quan chảy máu, trông rất thê thảm.
Lý Cường Binh nhảy lên, chân ngưng tụ lực lượng, từ trên cao đá xuống nhằm thẳng vào ngực Hà Hướng Nam. Một cước này không khác gì lưỡi hái tử thần đối với Hà Hướng Nam.
“Lý ca, dừng tay...” Một thần binh đột nhiên ra tay ngăn lại. Lý Cường Binh khó hiểu, chân ngừng lại. Mà thần binh đó đã nhảy đến trước mặt Hà Hướng Nam: “Thằng này tôi biết. Đúng, nó chính là Hà Hướng Nam công tử Hà gia một trong tứ đại công tử Đông Nam. Tiêu thiếu gia sẽ rất vui khi thấy nó”
Hà Hướng Nam đúng là rất thông minh, mỗi lần chấp hành nhiệm vụ hắn đều lên kế hoạch chi tiết. Nhưng người tính không bằng trời tính, lần nào cũng chạy thoát cũng không có nghĩa may mắn luôn đi theo hắn.
Cuộc chiến với Thiết Huyết Đoàn năm đó, Lý Cường Binh không xa lạ gì với bố con Hà gia. Nhưng ba năm qua Hà Hướng Nam đã thay đổi quá nhiều. Nếu như đội viên đó không nhắc nhở, hắn đã bỏ sót.
Chân vẫn đá xuống, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong tiếng kêu đó còn có tiếng gãy xương.
“Cảnh cáo mày một chút thôi. Bây giờ mày nghĩ xem nên dùng cách nào để Tiêu thiếu gia tha cái mạng chó của mày”