Người đăng: truonghnnsr@
Mấy hôm nay Trần Ngọc Lâm và Đông Phương Thường Thắng đã thân nhau hơn , thi thoảng Trần Ngọc Lâm sẽ mời Đông Phương Thường Thắng bữa cơm và ngược lại.
- Ê Thường Thắng , bao giờ thì khai giảng vậy !? - Trần Ngọc Lâm uống cafe , hỏi, hắn đã quên béng mất cái lịch ra sau đầu rồi
- Hửm ,không phải hôm qua mới khai giảng sao , học buổi đầu tiên rồi đó . - Đông Phương Thường Thắng, vì 1 vài lý do nào đó vẫn mặc 1 bộ váy ngủ, theo ngôn ngữ bây giờ thì là gì nhỉ ? Đúng rồi . TRAP . Nhưng Ngọc Lâm đã sớm quen mắt rồi nên đã hình thành 1 sự miễn dịch . Hơn nữa phàn kia kí ức từ kiếp trước khiến hắn cũng đỡ hơn trong việc nhìn thấy thằng này mặc đồ gái . Xét cho cùng kiếp trước hắn cũng thi thoảng măc... khụ khụ , lại không đề cập vụ này.
Ngọc Lâm thiếu chút nữa phun 1 ngụm cà phê ra khỏi miệng , trợn mắt :
- CÁI ÉO !?!?!? Đừng có mà đùa ta chứ .
- Ai thèm đùa ngươi , ta không thích nói dối . - Đông Phương Thường Thắng nhíu mày khó chịu nói.
Trần Ngọc Lâm loay hoai vội vàng dò tìm quyển sổ , sau đó ném nó về phía mặt Đông Phương Thường Thắng.
- Bố khỉ , chiều nay mới khai giảng , làm anh mày sợ hết hồn ....
- Ha ha , ai bảo ngu ngốc cơ, lịch thì tự đi mà nhớ , ha ha ha .... Đông Phương Thường Thắng cười dặt dẹo , nói .
- Đi chết đi - Ngọc Lâm rút thanh kiếm ra , giả bộ chém xuống .
- Nhắc mới nhớ , ngươi học tại lớp nào vậy !? - Đông Phường Thường Thắng ngay lập tức gọi ra Bất Diệt chi Thương gạt lấy đòn của Ngọc Lâm.
- Lớp ban số 2 Khoa số 7 .
Ngọc Lâm đáp , rút thanh kiếm lại , chuyển sang thế chọc .
- Nghe đồn là giáo viên chủ nhiệm Ban 2 Khoa 7 là giáo viên Triệu Bác Viễn đó, thầy trước đây từng dạy ở trong nội viện.- Đông Phương Thường Thắng né , lập tức cây thương cong lại 90 độ , sau đó lao vút về phía Ngọc Lâm như 1 cái lò xo.
- Ai đi ra từ nội viện cũng biến thái như nhau cả .. chỉ hi vọng không phải lão đó dạy.. - Ngọc Lâm lấy 1 ngón tay gạt cây thương ra , lực đạo nhẹ tênh , vung kiếm lên đâm xuống chỗ của Đông Phương Thường Thắng đang nằm.
- Ta lại hi vọng ngươi là bị thầy ấy dạy , nghe đồn lớp thầy ấy từng có tiền lệ loại toàn bộ học viên 1 lớp
- Đáng sợ như vậy !?
- Đúng vậy , thật xui xẻo cho ngươi là ngươi lại vào lớp số 2 , nghe nói Triệu Bác Viễn giáo sư muốn tự mình giảng dạy qua lớp đó đấy .
Ngọc Lâm đột nhiên nhớ ra cái gì đó , nói :
- Triệu Tinh Hà !? Muội muội Triệu Bác Viễn lão sư . !?
- Ngươi biết Tinh Hà Học Muội !?
- Nghe nói qua. - Triệu Ngọc Lâm vung kiếm chém xuống . Không biết cũng là lạ , kiếp trước Triệu Tinh Hà bắt đầu cho hắn 1 chuỗi liên tục bị từ chối tình cảm , từ đó hắn đau thương suốt vài năm.
- Ừm , nàng là tinh minh của học viên ,1 trong 7 đóa kì hoa . Chúng ta thôi đi nhé - Đông Phương Thường Thắng đưa thương ra đỡ lấy đòn chém .
- Ừ được , Thập cấp trọng trường ! - Ngọc Lâm nói , giọng nhẹ tênh , thanh kiếm của hắn sức nặng lập tức tăng 1 mảng lớn , Đông Phường Thường Thắng diễn biến quá bất ngờ không kịp trở tay , bị đè gắt gao xuống đất.
- Ngươi có thể điều khiển trọng lực !? Rõ ràng không có hồn hoàn nào của ngươi được dùng - Đông Phương Thường Thắng kinh ngạc thốt lên, lúc này hắn bị đè gắt gao dưới kiếm của Ngọc Lâm .
- Chỉ có trọng lực của thanh kiếm thôi - Ngọc Lâm đáp lại, thanh kiếm này có 1 khả năng đặc biệt chính là tùy ý khống chế tại trọng lực gấp từ 0 cho đến 100 lần bình thường, mà can nặng của thanh kiếm này là 12kg, thập cấp trọng trường là gấp 10 lần , 120kg , tuy nhiên bình thường hắn hay để trọng lực bằng Không nên không hay để ý lắm - ta thắng ..
Đúng lúc này thì cửa mở ra , Dương Chính Bạch bước vào , tay cầm 1 gói kẹo lạc.
Tên này hình như lúc nào cũng ăn vặt .
Hắn ngay lập tức sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt :
Trần Ngọc Lâm đang cầm 1 thanh kiếm xô ngã Đông Phương Thần Thắng xuống giường, Trần Ngọc Lâm áo để hở 2 cúc trên , Đông Phương Thường Thắng đang mặc 1 bộ váy ngủ xộc xà xộc xệch.
Dương Chính Bạch che mắt , nhắm mắt lại nói :
- Ừm .. xin lỗi đã làm phiền . - Rồi hắn đóng cửa lại.
Chỉ mất 2 giây sau Dương Chính Bạch nghe được tiếng kêu của Trần Ngọc Lâm qua cửa :
- Bố khỉ Dương Chính Bạch ,quay lại đây ...
- .....Quay lại để bi "thượng" luôn 1 thể à anh mày không có ngu.
Dương Chính Bạch càng bước càng nhanh cuối cùng trực tiếp chạy đi mất
Tin Không rõ tốt xấu : Dương Chính Bạch sau hôm qua nói chuyện 1 hồi đã biết được Đông Phương Thường Thắng là con trai .
Chiều hôm đó Trần Ngọc Lâm chạy vào lớp lúc còn tầm 5 phút nữa là bắt đầu giảng dạy.
Thật sự mà nói , 5 phút có vẻ là rất nhiều , thế nhưng hóa ra lại là ít bỏ xừ ,lúc này số bàn trống đã lác đác không có mấy, hắn vất vả lắm mới tìm được chổ ngồi xuống, bên cạnh là một tiểu cô nương xinh xắn. Chẳng qua tiểu cô nương này vẻ mặt kiêu ngạo, ngẩng đầu không thèm liếc mắt nhìn hắn.
Ngồi xuống rồi hắn mới có cơ hội quan sát mọi thứ xung quanh. Phòng học rất lớn, xung quanh có khoảng trăm đệ tử, theo quy chế ban đầu là hai ngàn ngươi, vậy có lẽ tân sinh có đến 20 ban phân đều cho 10 Khoa.
Đúng lúc này, một lão nhân bước vào phòng học, lão nhân này mặc trường bào màu trắng,tóc bạc da mồi, mái tóc hoa râm được búi chặc trên đỉnh đầu, dáng người trung bình. Điểm kỳ lạ là đôi mắt của ông ấy sáng ngời, tinh quang quét khắp tứ phía.Từ trong thân thể lão nhân tỏa ra 1 thứ uy áp cực thịnh áp chế tất cả mọi người
Lão nhân đứng trên bục giảng, ánh mắt liếc từ trái sang phải, mỗi người trong phòng bị ánh mắt bà nhìn đến đều có cảm giác có một áp lực vô hình xuất hiện trong lòng.
- Ta là Triệu Bác Viễn, chủ nhiệm của các ngươi năm nay. Ta không biết có bao nhiêu người trong các ngươi có thể trụ được hết năm nay, nhưng ta có thể nói, trong lớp của ta, phế vật không có khả năng tồn tại. Ta không có hứng thú với lũ ngu xuẩn
Nghe xong lời nói khó nghe này của Triệu lão sư, không ít đệ tử tỏ ra bất mãn, những người muốn thông qua sát hạch trở thành đệ tử của Sử Lai Khắc học viện không ai không là tinh anh, đều là những nhân tài nổi bật trong bạn đồng trang lứa. Vậy mà lại bị gọi là phế vật, là ngu xuẩn.
Bất quá không ai dám phản đối , hoặc là chưa có người nào phản đối.
- Rồi , để khởi động .... các người có thể xuống dưới kia chạy trăm vòng cho ta - Triệu lão sư mỉm cười khô khốc.
- Thưa lão sư , ta có ý kiến , tại sao.... - 1 học viên đứng lên nói , bất quá ngay lập tức bị Triệu lão sư trừng mắt .
- Muốn phát biểu phải xin phép .
- Thưa Triệu lão sư ta có ý kiến - học viên vừa rồi giơ tay lại xin phát biểu.
- Nói đi . - Triệu lão sư vẫy tay bảo .
- Thưa lão sư vừa mới vào học đã ép chạy....
Hắn không có cơ hội nói nốt , vừa nói đến đây sau lưng Triệu lão sư lập tức dâng lên 7 cái hồn hoàn , 2 vàng 2 tím 3 đen :
- Ồ, nói tiếp đi chứ .... Không nói tiếp chính là không có vấn đề đúng không !? Vậy thì chạy đi nhé...
Không còn học viên nào có thể phản kháng lại nữa , toàn bộ đều bị đè ép 1 đầu.
- Ta nhắc cho các ngươi , các ngươi chỉ có 1 canh giờ. Trong thời gian này, ai không chạy đủ một trăm vòng thì xem như không hợp cách. Đây xem như là lần khảo hạch đầu tiên của các ngươi, ai không đủ điều kiện có thể cuốn xéo.
Nói rồi hắn đợi toàn bộ đi ra khỏi cửa lớp , cười khẩy ..
- Lũ nhóc con , chưa cho mùi hành thì chưa biết thế nào là đời.
Trần Ngọc Lâm thì im lặng , chắc chắn là vị này Triệu Bác Viễn lão sư có vấn đề với cái sân , hoặc là thằng tác giả đang bí ý tưởng.