5 : Tiến Về Sử Lai Khắc


Người đăng: truonghnnsr@

Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rìa ngoài.



Nơi đây cách đây hơn 1 vạn năm còn là lãnh thổ bất khả xâm phạm, chính là nhân loại cấm khu, thế nhưng kể từ khi Ngân Long Vương đại chiến Long Thần Đường Vũ Lân biến mất về sau nơi đây dần dần có nhân loại xâm nhập trở lại , bất quá vẻn vẹn chỉ là vòng ngoài mà thôi, vòng trong đồng dạng vẫn là bất khả xâm nhập khu vực , 1 khi xâm nhập dạo chơi thôi không tính là cái gì , cho dù chỉ cần giết 1 con thập niên hồn thú chính là bị vô số Hồn thú quân công.



So với quá khứ vạn năm , Hồn thú đã đoàn kết hơn nhiều . Nếu gặp được nhân loại , 1 con hồn thú ăn thịt và 1 con Hồn thú ăn cỏ sẽ mười phần không màng đến sự căm hờn bao lâu nay mà hợp tác xử lý nhân loại trước . Điều đồng dạng xảy ra với các loại Hồn thú có tính sống theo đàn.



Đương nhiên vòng ngoài có thể không có gì tốt, chính là có chút ít trăm năm Hồn thú , hoặc cao nhất chính là Ngàn năm Hồn thú chính là đã tính hiếm gặp. Muốn xâm nhập vòng phía trong phải có thực lực cực mạnh , nếu không ắt sẽ bị vô số Hồn thú bao vây quần ẩu mà chết.



Hoặc bị cự phách chủ nhân cánh rừng đó ngăn cản, tỉ như Tam Nhãn Ma Long , 5 vạn năm tuổi Hồn thú cư trú tại phía Bắc trong 1 khu vực rộng lớn , hoặc tỉ như Đại Địa Phách Hùng, 6 vạn năm tuổi Hồn thú....v..v.v.v .Tóm lại muốn sống an ổn thì chỉ nên đi chơi khu vực rìa ngoài, vùng đất bên trong trừ khi có được vô thượng cường giả hộ tống, chính là đừng nghĩ đi . Đi vào thì dễ , đi ra thì có chút khó khăn , tối đa cũng là bỏ cái mạng nhỏ lại trong rừng a.



Đương nhiên nếu đi lấy Hồn Linh , được Hồn thú đồng tình có thể là ngoại lệ nho nhỏ , bất quá ... Ở đâu chui ra nhiều cái sắp chết Vạn năm tới chục vạn năm Hồn thú như vậy.!? Hơn nữa với mối quan hệ hiện tại , 10 con Hồn thú sắp chết có thể có 1 cái chấp nhận làm Hồn Linh đã là 10 phần không tệ. Dẫu sao Hồn thú là có Hồn thú tôn nghiêm.



Vì vậy mà nói giới tu luyện giả vẫn lấy Hồn Hoàn làm trọng, đặc biệt là sau thời đại kia.

Thời đại mà Ngân Long Vương đại chiến Long Thần Đường Vũ Lân, chính thức đẩy Nhân loại cùng Hồn thú về 2 mặt đối nghịch. Dù trước giờ vẫn luôn là như vậy, từ sau khi Tình Tự Chi Thần Hoắc Vũ Hạo mang tới Hồn Linh thuyết pháp đã khá hơn 1 điểm , thế nhưng sự xuất hiện của Hồn Thú chi Vương chính là giọt nước tràn ly khiến cho Hồn Thú càng liên kết hơn đối đầu với Nhân Loại , thậm chí các loài trước giờ đối nghịch nhau cũng tạm thời bỏ qua hiềm kích .





- Này , kia còn là người à !?



- Ngươi trông nó có giống như con người không vậy !? Trông rõ ràng là 1 đám Phệ Khí trùng kết thành 1 đoàn , cẩn thận lại bị vạ lây giờ.



1 người ném 1 hòn đá vào chỗ của cái "đống" đang nằm kia, nhung nhúc trông như 1 cái tổ côn trùng vậy.



Lập tức chỗ bị ném trúng bay ra 1 bầy vài trăm con bọ, mỗi con nhỏ như con ve chó , thế nhưng vài trăm con tụ lại.. cũng là 1 số lượng đáng sợ. Chỗ bị ném trúng lập tức hiện ra 1 cái đầu người.



- Ồ là người. Chúng ta có cứu không !? - cái người vừa ném hòn đá kia ra nói.



- Ừ , thế thì ... - người đánh xe nói - ngươi đi cứu đi.



- Hả !? Ta !?



- Đương nhiên là ngươi rồi. - người đánh xe nói, một bộ đó là chuyện đương nhiên.



- Rồi rồi , cứu 1 mạng người hơn xây 7 tòa tháp.



Nói rồi gã đó nhảy xuống xe ngựa , lấy từ trên trữ vật túi ra 1 cái bình , ném vào chỗ bọn trùng tụ tập, lập tức từ trong cái bình đó phun ra 1 đoàn khí thể xua tan toàn bộ Phệ Khí trùng trong bán kính 10 mét.



Thuốc diệt côn trùng , bất quá thứ này chỉ là xua tan mà không phải giết.



Người này ngay lập tức chạy đến chỗ bầy Phệ Khí trùng , toàn thân hắn bốc lên hỏa diễm, Phệ Khí trùng lao vào bao nhiêu lập tức chết bấy nhiêu.



Sau lưng hắn mọc ra 4 cái Hồn Hoàn 2 đỏ 2 tím , hắn ngay lập tức bắt được tay của cái tên bị Phệ Khí trùng bao phủ, lập tức hắn trợn tròn mắt.



Vẫn sống, vẫn còn mạch bất quá đó không phải trọng điểm, mà là xung quanh hắn .. trải dài hàng vạn xác của Phệ Khí trùng , tuy rằng là hết sức nhỏ, thế nhưng số lượng lại trực chỉ lên tới hàng vạn con, không lẽ tên nhóc này chạy vào cái ổ Phệ Khí trùng nào đó !?



Và nếu thế thì sao hắn có thể xử đến hàng vạn con được, hàng vạn con Phệ Khí trùng chính là Hồn tông cũng có thể hút khô thậm chí không may 1 điểm đụng phải Phệ Thực Trùng thì Hồn Vương cũng nằm, bất quá tên nhóc này lại một mực còn sống. Dựa theo cái số lượng kinh hồn táng đảm này thì có lẽ không cần cứu thì hắn vẫn có thể sống sót qua được.



- Thôi kệ, cứ cứu trước cái đã .- Nghĩ thế người này kéo tên này đi theo, kéo ra mới thấy hóa ra chỉ là 1 thằng nhóc 12 tuổi, chẳng biết chạy chơi như thế nào.



- Ê nhóc , có tỉnh không !? - Hắn đập mạnh vài cái vào đầu tên nhóc này , thấy thằng nhóc mở he hé mắt ra, mê man 1 dạng :



- Sư ................... huynh !?



- Ai là sư huynh ngươi !? Thôi có vẻ ngươi không thể tỉnh táo rồi , để ta xách ngươi về...



=============



Trần Ngọc Lâm chán ngán nằm trên giường, suy nghĩ về ý nghĩa tồn tại của chính mình, đặc biệt là trong tuần vừa qua.



Ngày đầu tiên : bị ném ra khỏi Bách Thú Đảo , rơi vào "Khu vực tiếp cận rìa trong " , tí thì bị mấy cái cây ăn thịt ăn mất , trước giờ hắn chưa biết mấy cây ăn thịt đáng sợ như thế , kiếp trước toàn là 1 chưởng vỗ chết a.



Ngày thứ 2 : Bị bọn Phong Lang 300 năm - 500 năm tuổi phát hiện , rượt bán sống bán chết , rượt đến tận ngày thứ 4 mới thoát thân. Muốn giết lũ này với hắn thì đơn giản , có sống sau khi bị lũ đẳng cấp cao hơn Hồn thú rượt không thì là 1 vấn đề khác.



Ngày thứ 5 : Rơi vào bùn lầy mất nguyên ngày để thoát ra , tí thì phải dùng mấy món bảo mệnh chi khí.



Ngày thứ 6 : Đang đi đột nhiên dẫm phải ổ Phệ Khí Trùng, bị cả vạn con cùng bu vào, tuy rằng trong Hồn lực hắn có độc nhưng vạn con cùng hút , mỗi con dù chỉ 1 tia thì cũng muốn nằm, may mà còn kéo được mạng nhỏ, cũng may trong ổ không tồn tại Phệ Thực Trùng.



Tóm lại : Đem so với cái hồi ở Bách Thú Đảo chỉ có nát hơn chứ không tốt hơn.



Bất quá không sao , Trần Ngọc Lâm thừa hiểu cuộc đời này chỉ là 1 bát hành , đây mới chỉ là khai vị , còn nhiều hành hơn đang đợi chờ hắn , kinh nghiệm 2 kiếp làm người của hắn cũng đâu chỉ uổng phí không thôi nhỉ ?



Quen rồi.



Trần Ngọc Lâm đập tay lên trán , lầm bầm :



- Hình như kiếp trước được đưa đi thẳng tới thành phố , sao lần này lại là trong rừng . ?Mà thôi, kệ đi ...



Đúng lúc này cửa mở , 1 tên đầu hói , bụng béo béo bước vào .



- Xin chào ngươi tỉnh rồi à , ăn chén cháo cho ấm bụng không.

Quả thực tay hắn đang cầm 1 bát cháo đầy ự.



- Cảm ơn , ta hỏi ta đã bất tỉnh mấy ngày rồi.?



Tên béo đưa chén cháo cho Ngọc Lâm :

- Tiểu đệ, ngươi bất tỉnh được 2 ngày rồi đó, chúng ta còn cứ tưởng không cứu được ngươi cơ.



- Đa tạ , ta xin chân thành cảm tạ. - Trần Ngọc Lâm cúi sâu đầu nói.



- Không cần, chúng ta là thương nhân , ngươi để lại vài mẩu bạc vụn gọi là tiền thuốc là chúng ta không chê rồi, nên nhớ cứu 1 mạng người hơn xây 7 tòa tháp, lúc chúng ta cứu ngươi ngươi đã không thể cử động gì rồi đó . Sẵn tiện giới thiệu , ta là lão Quân, người ta gọi ta là Quân Béo, nếu ngươi không chê gọi ta là Quân Ca cũng được.Nhóc tên là gì ?



- Chào Quân ca, tiểu đệ gọi Trần Ngọc Lâm, Quân ca cứ gọi là Lâm đệ cũng được.



Tên béo kia trưng ra bộ mặt phúc hậu , sau đó đi ra nói , : Thôi thôi , để ta báo với mọi người là ngươi tỉnh rồi, cứ việc ăn uống đi nhé,



- Vậy thì đa tạ Quân ca. - Trần Ngọc Lâm mỉm cười cung tay nói.



Húp 1 thìa cháo , Trần Ngọc Lâm nghĩ :

Người này không đơn giản. Cách ăn nói thập phần có nhiều ý nghĩa , ai nghe không biết chứ Trần Ngọc Lâm sao có thể không hiểu !?



Để lại vài mẩu bạc vụn ? Thật ư ? Vài mẩu bạc vụn đổi lại 1 cái tính mạng được sao ? Mạng ngươi thật sự rẻ mạt đến thế sao ? Nếu thế cũng không có gì đáng nói , cho ăn 1 bát cháo , ở lại vài ngày rồi đuổi đi là xong việc , chỉ là .. nơi đây hun hút hẻo lánh không dấu chân người, ai sẽ quan tâm tới 1 kẻ bị đuổi giữa rừng sâu nước đục, hoặc giả... nhiều thêm 1 cái xác thì ai biết.



Cứu 1 mạng hơn xây 7 tòa tháp, nói thì chính là nói thế thế nhưng chân chính câu nói thì lại như thế này : ' Ta cứu mạng chú em rồi, nên biết ơn đi mà nôn ra nhiều hơn vài chục đồng còm cõi '.



Không thể cử động ? Nói cách khác đám Phong Lang quanh đây hắn nhìn qua thấy vài chục con có nhiều thêm 1 bữa ăn cũng không phải chuyện hiếm gặp, mà thương đội khả năng nhiều thêm vài xu.



Còn cái cuối dĩ nhiên là tạo quan hệ rồi, hẳn là nhìn vào đống xác mà hắn để lại đi a.

Nói cách khác, vừa muốn trả tiền để kiểm tra mức độ mạnh tay , lại vừa muốn kết bái chi giao, đồng thời từ đầu đặt mình vào chiếu trên. Nếu trả quá ít sẽ ít giá trị lợi dụng, không có ý định kết bái đồng dạng, nếu là cả 2 đều không .... chính là kẻ ngu , hoặc quá ngây thơ , không cần nhìn tới.



Trò này , hắn còn lạ gì, chính là đặc điểm của gian thương.



Đương nhiên , bề ngoài hắn là 12 tuổi nên hắn cũng không dám chắc cái này gian thương có hay không suy nghĩ đó hay chỉ đơn thuần là tạo quan hệ. Xét cho cùng suy nghĩ của hắn có thể nói là của lão già hơn trăm tuổi , có phải hay không cách nhìn đời hơi có chút tối tăm hắn còn không rõ ràng lắm. ?



Bất quá còn là thật sự có khí phách, Trần Ngọc Lâm liếc nhìn qua bao kiếm và cái túi trữ vật của hắn , không thấy có dấu vết xâm phạm, nở nụ cười, nếu là cứu mạng, mất 1 2 kiện vật phẩm là chuyện thường.Bất quá nếu thật là mất cũng cùng hắn không quan hệ , đồ vật đã nhận chủ mà, sẽ trở lại , khoản này hắn đoan chắc.



Trần Ngọc Lâm đặt bát cháo xuống, đứng dậy, lúc này mới nhận ra mình đang để trần nửa thân trên , nhìn trước gương cau mày :



- Thật tình, đám Phệ Khí trùng quá không nể tình, chắc phải mất thêm dăm ba ngày nữa mới lành đi mấy vết bầm.



Trên thân hắn lúc này sưng tấy những vết đỏ , theo hắn dự tính phải mất cả ngày nữa mới lành.

Tạo dáng ưỡn ẹo 1 lúc trước gương , hắn lấy lại cái áo của hắn từ trong trữ vật túi ra , cái cũ đã rách tả rách tơi, mặc vào.



Đúng lúc này cửa lại mở ra , hiện lên 1 bóng người , bất quá không phải là gã béo gian thương kia.



Người này tóc để dài, đen bóng, buộc ra sau đầu , quần áo 1 màu trắng tinh khôi , thậm chí cả găng tay hắn cũng độc màu trắng.Khuôn mặt hắn đáng được gọi là tuấn nam tử, nếu không phải ở trên cổ lộ ra 1 vêt sẹo có thể nói là hoàn mỹ.



Hình tượng gần như hoàn mỹ này lại bị phá hỏng bởi túi hạt dưa hắn đang cầm trên tay.



- Ăn hạt dưa không nhóc !? Ta nghe Quân lão ca nói ngươi đã tỉnh ...Di , ngươi làm sao vậy !?



Trần Ngọc Lâm tay chụp lên mặt bàn , hất đổ cả bát cháo lẫn mấy món đồ của hắn xuống , chân khuỵu xuống , toàn thân ngã ra đằng trước , cố gắng gượng để không ngã sóng soài ra đất.



- Không có gì ta trượt chân thôi, mới tỉnh dậy chếnh choáng tí mà.



- À , không có gì là tốt rồi , đúng rồi , ta gọi Dương Chính Bạch , ngươi là ... cái gì Ngọc Lâm nhỉ !? Mà đúng rồi , trong rừng người gọi ta là sư huynh nhỉ ? Trông ta giống sư huynh ngươi thế sao ? - Dương Chính Bạch nói, mồm cắn hạt dưa.



- Ta gọi Trần Ngọc Lâm. Nhận lầm người thôi , có thể không cần để ý . - Trần Ngọc Lâm nhặt đồ đạc lên , đi ra ngoài.



Người này , Trần Ngọc Lâm nhận biết , không biết mới lạ. Đây chính là đại địch kiếp trước của hắn. Là 1 trong 2 người duy nhất còn sống sót sau tràng kia tuyệt thế 13 vị Thần chi cấp đại chiến.

Thương Thần Dương Chính Bạch.



Mười phần quen thuộc a .Nhưng mà có sự kiện quan trọng hơn cần phải nói .Lúc này không phải hắn nên ở Sử Lai Khắc đi ? Học viên năm cao sẽ bắt đầu năm học sớm hơn học viên khóa mới 1 tuần , bắt đầu ghi danh trước tối thiểu trước 5 ngày khi học kì mới bắt đầu . Có vấn đề ? Không lẽ Trần Ngọc Lâm lộn lịch học đến sớm vài ngày thậm chí vài tuần !? Không lí nào , ngày bắt đầu học của Khóa mới là đầu tháng 7 , nói cách khác các khóa trước là ngày 23 tháng 6 bắt đầu học , giờ theo hắn nhẩm tính cũng gần ngày đó rồi , chính xác là ước chừng ngày 20 , đã qua thời hạn ghi danh lâu rồi mà.



Trước khi đi hắn nhớ kĩ xem Hoàng Lịch rồi a , hắn vẫn còn nhớ rõ trên đó ghi " Ngày 13 tháng 6 , thứ 6 ngày 13 , kị chào hỏi , kị nhận quà , kị xuất hành , riêng đối với những người cung Xử Nữ họ Trần đang tính rời đi 1 hòn đảo nào đó tiến về 1 học viện nào đó để tu luyện chắc chắn sẽ không gặp may cả tuần . Trả thêm tiền để xem cách hóa giải".



Chà , nhân tiện Trần Ngọc Lâm là cung Xử Nữ , đúng là hắn gặp xui cả tuần , thực trùng hợp , Hoàng Lịch muôn năm. Lần sau vẫn là nên nhét thêm 2 xu để xem cách hóa giải a.


Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục - Chương #6