Người đăng: truonghnnsr@
- Thế bao giờ ngươi tính rời đi Bách Thú Đảo vậy !?
Tĩnh Thiên hỏi, mồm nhâm nhi trái cây, tay kia cầm 1 cốc trà. Cốc trà này phi thường kì lạ , tựa như trong suốt 1 dạng. Mà chính xác hơn nó chỉ thuần túy là trà , Tĩnh Thiên vận dụng thiên phú thần thông , lấy không gian xung quanh làm cốc đựng trà.
- Ta chuẩn bị xong hết đồ đạc rồi, vậy nên chắc ngày mai sẽ đi. - Trần Ngọc Lâm đáp, cắn nốt miếng socola , đây là thứ hắn mới "hớt" được từ chỗ của Triều Thiên về , Bách Thú Đảo không có socola nên muốn ăn phải tự lăn vào bếp mà cầu xin , sau đó Triều Thiên liền vơ đại chút "hàng" mà hắn kiếm được khi đi tham quan Đấu La Đại Lục về đưa cho hắn .
- Thế bao giờ ca tính trở về !? - Cái thằng nhóc vừa mới chạy ra phá đám trận chiến 2 người hỏi, đồng dạng ăn bánh quy.
- Khi nào cần về ta sẽ về . Thế cho ta hỏi cái này là tiệc trà à, và tại sao ta lại là bàn trà .? - Trần Ngọc Lâm đáp, xác thực chính hắn cũng không biết bao giờ về nữa, bất quá khẳng định sẽ , nếu không về lại đây chính Triều Thiên sẽ trực tiếp giáng lâm bắt hắn về.
- Không ? Sao ngươi lại hỏi thế ? - Tĩnh Thiên đáp lời.
- Thế thì.... các người có thể xuống khỏi người ta không !? - Trần Ngọc Lâm gần như là gằn ra từng chữ một, nói.
Sau trận đánh, nhờ vào sự kết hợp combo Lệ Khiếu - hét lớn và Đánh thường, Tĩnh Thiên toàn thắng, đập cho Ngọc Lâm máu chó đầy đầu,sẵn tiện lúc hắn bị đập cho nằm bẹp xuống dưới tranh thủ lấy Ngọc Lâm làm ghế ngồi lên.
Nhân cơ hội , cả 1 đám cũng chạy lên ké luôn, thế là ra tình huống như thế này.
- ....... - Ta nghĩ lúc này ta nên trở về bản thể nhỉ !? Gần đây lưng hơi nhức mỏi - Tĩnh Thiên thở dài nói , 2 mắt chợt chuyển hóa thành màu đen.
- Thôi em 'ạ ' chị , chị cứ ngồi đó đến khi sướng thì thôi cũng được ạ. - Trần Ngọc Lâm nói , kí ức không đáng nhớ số 3 : Bản thể của Tĩnh Thiên nặng tầm trăm tấn.
Buổi Trưa.
- Tới , ta có mang nước táo đến, Ngọc Lâm ca làm cốc không !?
- Ừ , cũng được.
Chiều .
- Bánh này ngon lắm đó , mấy người ăn nữa không ta về nhà lấy !?
- Lấy nhiều nhiều chút . - Ngọc Lâm nói.
Tối .
- Tối nay nhà ta có sườn trâu xào ớt ngọt , các ngươi có ăn không !?
- Bỏ ớt ngọt ra dùm ta nhé .
- Ta thích ăn ớt ngọt, lấy phần của Tĩnh Thiên sang cũng được.
Đêm khuya.
- Ù ...ta đứng đầu.
- Từ từ , ngươi mới được có 32000 điểm ,còn ta , hãy nhìn..
- BỐ KHỈ , BAO GIỜ CÁC NGƯƠI MỚI RỜI ĐI ĐÂY , TA NẰM ĐÂY TỪ SÁNG TỚI GIỜ RỒI , LẠI
CÒN CHƠI MẠT CHƯỢC !?- Trần Ngọc Lâm nổi cơn thịnh nộ, từ lúc bị đập cho như con
cún hồi sáng đến tận bây giờ hắn nằm đây đã hơn nửa ngày.
- Ủa , ngươi ở đây làm cái gì vậy Ngọc Lâm !? - Tĩnh Thiên giật mình ngạc nhiên hỏi , đám còn lại cũng nhao nhao kinh ngạc. dội cho Trần Ngọc Lâm 1 gáo nước lạnh
- Lương tâm các ngươi vứt cho chó gặm rồi à !?
Năm đó, Trần Ngọc Lâm nước mắt rơm rớm nói như vậy.
- Chào mọi ngươi ta đi đây nha , ta sẽ sớm về.
Trần Ngọc Lâm đứng trên rìa vách đá , vẫy tay với hơn chục người ở cách đó không xa , toàn là mấy người quen biết của hắn cả , đương nhiên số người quen của hắn xa xa không chỉ có những người này , 1 số đang nằm trong nhà tỏa thần thức ra quan sát. Riêng thằng Triều Thiên kia chẳng biết lại đi đâu chơi a !? Mấy hôm trước Trần Ngọc Lâm nhìn thấy hắn nhảy từ trên vách núi xuống , cũng có thể hắn đột nhiên tỉnh ngộ cảm thấy chính mình làm quá ư là nhiều việc xấu nên tự sát , nhưng với tu vi của hắn thì đừng hòng chết được.
- Ca ca đi sớm về sớm nha . - Lũ nhóc nước mắt lưng tròng tạm biệt.
- Về nhớ mua qùa nhé - Tĩnh Thiên cũng góp vui.
1 cặp đao tu , vốn là hàng xóm cuả Ngọc Lâm , hồi trước hắn từng đổi 2 tháng làm cu li với cặp này đổi lấy thanh Lưu Ly kiếm kia , nói là cu li nhưng thực ra cách 2 tuần cũng chỉ sang đó 1 ngày lau dọn mấy thanh kiếm trưng trong tủ.
Người nam gọi Đao quân thiên tôn, nữ tự xưng Đao Yêu Hậu , đưa cho hắn 1 gói quà , bảo mang theo chút tự đắc :
- Ta có rèn lại qua thanh kiếm cho ngươi, bên trong ta có bổ sung thêm 1 cái trận pháp cho phép ngươi có 3 cơ hội đánh ra 1 chưởng với sức mạnh của ta, gọi là tăng thêm 3 cơ hội bảo mệnh.
Ngọc Lâm hứng chí bừng bừng nhận lấy , mở gói quà ra , thanh kiếm đã được rèn lại sắc bén và sặc sỡ hơn trước nhiều , nói rõ lần trước là làm qua loa cho xong chuyện , chuyện này Trần Ngọc Lâm sẽ ghi hận . Phần chuôi kiếm nhiều ra 3 cái vòng tròn màu bạch kim, hẳn chính là 3 cái cơ hội mà Đao quân Thiên tôn nói tới.
1 cái bóng đen, thậm chí còn tối tăm hơn cả màn đêm, đưa ra 1 cái vòng đeo tay nói :
- Nhân gian bây giờ chuộng 1 thứ gọi là trữ vật giới chỉ , ta đưa cho ngươi cái này, vòng đeo tay trữ vật , tác dụng tương đương với nó , ngoài ra có thể chứa được vật còn sống.
- Cảm ơn Ám tỷ .
Trần Ngọc Lâm vui mừng khi vớ được món hời, ôm Ám tỷ 1 cái ," người " này nhìn qua phi thường lạnh nhạt , nhưng thực ra trong tâm rất ưa thích hắn . Đương nhiên thứ cảm xúc này chỉ có đối với người thân của nàng , nếu là địch nhân !? Ừm , kiếp trước hắn từng thấy Ám Tỷ ra tay 1 lần , tràng diện thực không nỡ nhìn.
- Ê nhóc, cầm lấy.
Đột nhiên từ trong hư vô quanh quẩn 1 giọng nói trầm thấp, kế đó 1 cái hộp rơi xuống, hình chữ nhật . Ngọc Lâm muốn bắt lấy nhưng vừa mới chạm vào ngay lập tức cái hộp đã biến mất.
- Hư Vô mụ tặc , ngươi cho nó nhiều như vậy để làm gì !? Bộ cho ta là không đủ khả năng hả !? - Thiên Dạ tỷ - người từng cho Trần Ngọc Lâm trú nhờ căn nhà trong lúc đang cải tạo lại con thuyền của hắn thành nơi ở được - gào ầm lên chung quanh.
Hư không chung quanh tràn đầy im ắng , hiển nhiên là không thèm để ý. Ai thì ai , Trần Ngọc Lâm khẳng định bà cô này tính tặng hắn mấy thứ trong hộp nhưng lại bị xí trước 1 phen , 2 người này từ thuở xa xưa đã đấu đá hạnh họe nhau rồi .
- Chẹp , tính tặng ngươi vài thứ nhưng mà bị nẫng tay trên rồi. Thôi được , cùng lắm thì ta truyền cho ngươi 1 môn pháp quyết vậy . - Thiên Dạ chặc lưỡi , nói , vẫn có chút bực bội.
- Pháp quyết !? - Ngọc Lâm vứt chuyện cái hộp ra sau đầu , hỏi, 2 mắt long lanh rực sáng , kiếp trước cái này không có trong cốt truyện , tính là 1 tràng đổi mới đi.
- Ừ, nó gọi là Bái Thần Kỹ . - Vừa nói , Thiên Dạ tỷ ngay lập tức đưa 1 ngón tay lên đầu Ngọc Lâm, 1 luồng sáng liền truyền vào trong đầu hắn , nói tiếp - Khi nào ngươi đạt được Hồn Tôn sẽ có tư cách nghe được pháp quyết này, giờ thì chuẩn bị đi đi nhé.
Trần Ngọc Lâm 2 mắt sáng rực , Bái Thần kỹ , hắn còn nhớ dường như là hi sinh 1 cái vật tế , phải là thứ có liên quan tới 1 vị thần chi , tạm thời để sức mạnh thần chi đó giáng lâm nhân gian tại thân thể người thi triển . Kiếp trước hắn không có thứ này , quả nhiên vẫn là thay đổi cốt truyện mang đến ưu đãi.
Đem so cái này với cái Ngón Tay Vàng mang tên đau lưng hắn nhận được , vẫn là cái này hơn a.
- Chào Ngọc Lâm ca nhé, ngươi đi sớm về sớm, nhớ mua quà.
Đám nhóc với Tĩnh Thiên vẫy tay chào Ngọc Lâm vô cùng cảm động.
Kế đó là Dạ tỷ : - Ngươi đi rồi ta sẽ rất nhớ ngươi đó.
Đao quân Thiên tôn : - Ngươi đi rồi mọi thứ sẽ buồn lắm đó, không còn lũ nhóc nghịch ngợm suốt ngày , cũng không còn phá chuông cửa, không có luôn lũ đi chọi chó giữa trưaaaa..... DI !? Thế không phải tốt hơn sao nương tử !?
- Đúng vậy xác thực tốt hơn . - Đao Yêu chi Hậu nói, giơ ngón cái lên cổ vũ Đao Quân Thiên Tôn , hiển nhiên mười phần đồng ý.
- Thế nhé , ngươi đi cũng không cần về đâu. - Đao quân Thiên tôn nháy mắt với Ngọc Lâm.
- Ừ đúng rồi, ngươi đi rồi nhà yên ổn cũng không cần lại về ..ha...ha...ha - Trong không trung phảng phát tiếng cười mà Ngọc Lâm nghe qua là biết của Hư Vô Thiên Quân.
- Ta sẽ gửi viện trợ cho ngươi hàng tháng, cũng không cần về đâu . - Đột nhiên 1 giọng nói góp vui , là của lão già bị giam dưới Hỏa - Lôi ngục , Thiên Quân Ma tôn.
Thậm chí đến cả lũ nhóc cũng gió chiều nào theo chiều đó :
- Nghĩ lại thì ca ca....
Đột nhiên Thiên Dạ tỷ chen vào giữa , cười nói :
- Được rồi, cũng không nên chọc nó thế , nó khóc ...
- Ta không có khóc - Ngọc Lâm phản đối , trọng sinh 1 lần mà khóc vì vụ này thì quá bạc nhược đi .
- Nó mà khóc ...
- Đã bảo ta không có khóc - Phản đối lần 1 vô hiệu , phản đối lần 2 .
- Khóc....
- Đã bảo ta không có .... "Bụp" Chưa kịp phản đối xong lần thứ 3 Trần Ngọc Lâm bị 1 quyền úp mặt xuống đất.
- Nó mà khóc thì sẽ mất rất lâu để dỗ đó, vậy nên không nên trêu nó nữa đi.
Mọi người : - " .......!?"
Giây phút chia tay bịn rịn mất hút cả mớ cảm xúc bởi vài tên phá đám, nhưng mà Ngọc Lâm vẫn là muốn rời đi, đúng lúc hắn chuẩn bị rời đi, đột nhiên hắn cảm ứng được không gian chung quanh nghiến chặt hắn lại.
Một giọng nói trầm thấp mà oai nghiêm vô song thốt lên , đồng thời 1 ngọc châu tím rơi xuống:
- Na di Châu , bóp nát nó và ngươi sẽ được truyền tống thẳng về Bách Thú Đảo.
Ngọc Lâm sững sờ chút , kiếp trước hắn đồng dạng không có cái này hòn châu , ngay sau đó vui mừng thốt lên :
- Cảm ơn Đảo Chủ.
- Thế rồi chúng ta đi thôi, chuẩn bị sẵn sàng chưa !? - Thiên Di tỷ nói.
- Ân.
- Rồi , xuất phát - Nói rồi Thiên Di lấy tay nắm lấy Ngọc Lâm , đưa ra 1 cái hư vô cự trảo có tới 17 cái móng vuốt sắc nhọn đỏ rực tràn ngập mùi máu xé toang không gian và ném Trần Ngọc Lâm vào trong.
Ném vô !? Tựa hồ không đúng cốt truyện a !? Không phải cốt truyện nên là " Mọi người tiễn hắn qua cổng lưu luyến bịn rịn không rời ư !? " !? Kiếp trước cũng là 1 dạng này a ?
Quá không có tình người .