Mưu


Người đăng: nguyenkhanh999

Hắn ngồi yên một chỗ suy nghĩ, lúc thì chân mày nhíu chặt, lúc lại giãn ra,
rồi lộ ra một nét dữ tợn, hung ác,sát khí âm trầm chậm rãi lan tỏa.

Nhìn bộ dạng hắn như vậy, khiến cho Vương lão, một người từng theo Nguyễn Huệ
vào nam ra bắc, tham gia không biết bao nhiêu trận đánh lớn nhỏ,cũng phải lạnh
cả sống lưng.

Chợt tiếng nói âm trầm của hắn vang lên,tựa như từ địa ngục vọng lên khiến
Vương lão giật nảy mình.


  • thế khả năng chiến đấu của bọn thị vệ và trang bị thế nào, so với cấm quân
    trong tay Thái sư hơn kém ra sao, mong Vương lão nói cho ta rõ.

Sau khi nghe hắn nói, Vương lão cố gắng phục hồi từ trong sợ hãi mà tâu rằng.


  • Hoàng thượng tuy thị vệ trong cung, chỉ có 5000 người, những được trang bị
    súng điểu thương toàn bộ, còn có cả hỏa cầu.Còn về phía 2 vạn cấm quân thì cứ
    5 tên thì có một súng điểu thương, tính ra thì chúng chỉ có hơn 3000 khẩu, số
    còn lại đa phần đều trang bị hỏa hổ cùng trường thương thôi. Nếu xét về sức
    chiến đấu thì thị vệ trong cung hoàn toàn chiếm ưu thế, vì chúng đều đã từng
    chiến đấu sinh tử rồi, trong khi đó bọn cấm quân thì chỉ mới được chiêu mộ sau
    này nên không có nhiều kinh nghiệm.

Hắn lại trầm ngâm suy nghĩ, rồi hỏi.


  • nếu thị vệ đánh nhau với cấm quân thì khả năng chiến thắng là bao nhiêu?

Nghe hắn nói vậy Vương lão cả kinh, không phải chứ, đùng một cái Hoàng thượng
muốn đánh nhau với Thái sư, không phải trước giờ người đều răm rắp nghe lời
Thái sư sao.

Nhìn Vương lão thất thố như vậy hắn lại nói tiếp.


  • không cần phải kinh sợ như thế, chuyện này sớm muộn cũng xảy ra, trước kia
    trẫm còn nhỏ đành phải chịu bị Thái sư lấn quyền, nhưng càng hắn càng lộng
    hành, tại khi Bắc Hà hỗn loạn phía nam thì giặc Nguyễn ánh càng ngày càng
    mạnh, hắn lại tại triều đình thành lập phe phái hãm hại trung thần, tham ô
    Quốc Khố, nếu ta còn không ngăn chặn, sợ là đất nước này không xong rồi.

Vương lão nghe hắn nói vậy thì thập phần kinh ngạc, không ngờ hoàng thượng
tuổi nhỏ nhưng lại có suy nghĩ sâu xa đến vậy,dẹp nỗi kinh sợ trong lòng, cung
kính hướng hắn cúi đầu rồi nói.


  • đúng là Tây Sơn ta chưa đến ngày tàn, hoàng thượng quả thật mưu lược hơn
    người, biết tiến, biết lùi quả không hổ là người được tiên hoàng xem trọng.
    Nhưng hoàng thượng đừng vội hành động, nếu chính diện giao phong ta sẽ chiếm
    ưu thế về vũ khí, nhưng cấm quân lại chiếm ưu thế về quân số, kết cục sẽ là
    lưỡng bại câu thương.

Ngừng một chút Vương lão lại nói.


  • nếu quả thật hoàng thượng muốn trừ đi Thái sư, thì hoàng thượng có thể lệnh
    cho Khanh Công Quang Thuỳ đưa binh từ Bắc Hà về Phú Xuân hộ giá, sau đó bắt
    giữ Thái sư, nếu có binh của Khanh Công trấn áp bọn cấm quân chưa chắc dám
    phản kháng, cả phe đãng của Thái sư cũng sẽ không dám dị nghị gì.

Nghe Vương lão nói thế, hắn chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói.


  • không cần phải phiền đại ca ta, huynh ấy tạm thời vẫn nên ở yên tại Bắc Hà
    là tốt rồi.Thực ra ta cũng không định chính diện xung đột với cấm quân, mà chỉ
    âm thầm bắt toàn bộ tướng lĩnh của chúng, nếu đã không có tướng chỉ huy thì
    chúng chỉ Như rắn mất đầu, quả thật không đáng ngại, còn về phía những tên
    tham quan thuộc phe đãng Thái sư, ta thật không nghĩ sẽ tha cho chúng,trừ hoạ
    phải trừ tận gốc, một lưới bắt gọn là tốt nhất.

Rồi hắn cười ha hả, trong tiếng cười không che giấu được sát ý, lại nói tiếp
một lời kinh người.


  • Vương lão chẳng phải dạo này Thái sư cùng đồng bọn của hắn,thường ở trước
    mặt trẫm nói mùa màng thất bát, buôn bán thì chậm chạp, không thu được thuế
    sao.Bây giờ ngay cả Quốc Khố cũng sắp rỗng tuếch rồi, làm gì có cơm gạo, bắt
    chúng vào ngục giam để nuôi chứ, cứ xét nhà diệt tộc tài sản xung công
    thôi.xem ra tài sản của cái đám khốn nạn này cũng không ít đâu.ha ha ha......

Bây giờ thì Vương lão quả thật là không nói được gì rồi, xét nhà diệt tộc,
phải giết bao nhiêu người đây.


  • hoàng thượng như vậy không tốt lắm đâu, xung công tài sản thì được nhưng
    nếu thật phải diệt tộc toàn bộ thì phải giết đến cả ngàn người đấy hoàng
    thượng, trong đó người vô tội cũng không ít.

Nghe Vương lão nói vậy, thật cũng làm hắn giật mình. Cả ngàn người cùng bị
giết không cần biết là vì lý do gì, người đời cũng sẽ xem hắn thành một tên
hôn quân mất, như vậy quả thật là không tốt cho lắm.


  • Vương lão ta hạ lệnh cho ngài, trong 2 tuần phải lập một bản danh sách
    những kẻ chủ chốt thuộc phe Thái sư, những tên này ta muốn là tru di chúng,
    riêng nhưng kẻ tép rêu bên ngoài thì chỉ cần giết chúng là được, thân nhân có
    thể tha cho tội chết.Vương lão người là kẻ được ta tin tưởng, nên những chuyện
    này ta mới nói với người, người đừng mềm lòng,trừ khi diệt đi cái đám sâu mọt
    này,thì Tây Sơn ta mới có thể tiến lên thêm một bước, nhất thống giang sơn
    được.

Vương lão cuối đầu nói


  • lão nô sẽ không làm nhục mệnh hoàng thượng đã giao phó,2 tuần sau thứ hoàng
    thượng cần sẽ có.Lão nô nhất định sẽ không bỏ sót tên nào.


  • tốt ngươi lui ra đi, sẳng tiện gọi luôn 5 tên thống lĩnh thị vệ đến gặp ta.


  • vâng, thưa hoàng thượng lão nô cáo lui.


Chỉ trong một buổi, một quyết định khủng khiếp cứ thế đã được định ra, một
quyết định có thể nói là sẽ làm rung chuyển toàn bộ Vương Triều Tây Sơn, làm
lệch đi cả vòng quay của lịch sử,cứ thế bị một già, một trẻ bàn bạc xong.

Khi Vương lão rời đi .Xuân, Ngọc hai nàng mới vào, hắn sai Ngọc Nhi đến ngự
thiện phòng lấy chúc thức ăn, rồi bảo Xuân Nhi đến ngồi gần, xong hắn vùi đầu
vào cổ áo nàng hít lấy hương thơm thiếu nữ, làm nàng cả kinh muốn bỏ chạy,
chợt một tiếng nói vang lên.


  • ngồi yên,trẫm đang mệt, cho ôm tí nào,trẫm rất thích cái cảm giác này.

Nói rồi hắn ôm Xuân Nhi càng chặt, tay chân bắt đầu máy động.
Xuân Nhi thì chỉ biết ngồi yên chịu trận,mặc cho tên tiểu sắc lang này chiếm
tiện nghi, dù gì hắn cũng là hoàng đế, nàng quả thật là không biết làm gì mà.
...........__............

(Ae cho chút ý kiến nhé)


Trọng Sinh Cảnh Thịnh Tây Sơn Đế - Chương #3