Đệ Nhất Hội Nghị


Người đăng: red100

Tại một văn phòng cao cấp ở Bắc Kinh

Từng âm thanh cảnh báo tít tít vang lên. Tiếp đó một tiếng xô cửa mạnh phát
ra, từ trong phòng tắm chạy ra một bóng người.

Đây là một nữ nhân tuyệt đẹp, trên người vẫn còn vương những giọt nước, cả
người chỉ được quấn bởi một cái khăn tắm. Nữ nhân này tiến vào phòng ngủ, nhìn
dấu hiệu ba chấm màu đỏ, sắc mặt cực kỳ kích động như đang nhìn thấy một
chuyện không thể tin được, cả người buông thỏng ngồi xuống ghế.

Ở đây có hai màn hình hợp lại tạo thành một cái bàn công tác. Một nữ nhân lấy
phòng ngủ làm văn phòng vốn đã làm cho người khác ngạc nhiên. Càng khiến người
ta kinh ngạc hơn nữa là xung quanh đồ điện tử không ngừng phát ra ánh đèn kỳ
dị khiến cho người khác nếu thấy không khỏi ngộ nhận nữ nhân này chắc điên
cuồng vì máy tính mất.

Ngón tay trên bàn phím không ngừng di động. Màn hình tức thì hiện ra một chuỗi
tính toàn kỳ quái rồi cho ra một tổ hợp con số kỳ lạ. Khi chuỗi tổ hợp trên
hiện ra rõ ràng, ngòn tay vội nhấn enter. Cả chuỗi tổ hợp trên tức thì được
giải mã, hai chữ hán tự cực lớn hiện ra chiếm gần hết cả màn hình.

Ảnh Tử

Cả thân người lõa thể phía trên của nàng lúc này không hề cảm thấy lạnh. Đôi
mắt lạnh băng của nàng lúc này lại xuất hiện vài giọt lệ. Nhìn thây hai chữ
trên màn hình, cả người nàng như đang bị một ngọn lửa làm nóng lên.

“Ngươi, thật là ngươi rồi. Ảnh Tử, ngươi vẫn còn sống, ngươi không có chết?”

Khóe miệng nữ nhân không ngừng nói thầm gì đó. Có lẽ hiện tại nàng ta đang rất
kích động và hưng phấn.

Hơn một tháng qua nàng vốn đã không khóc một lần. Nhưng lần này nàng cũng
khóc. Trên thế giới này nàng chỉ khóc vì một người, đó chính là người mà nàng
yêu.

Nàng yêu nam nhân này tới giờ cũng đã được mười năm.

Đúng khi nàng hạ quyết tâm đợi hắn hoàn thành cái nhiệm vụ kia sẽ biểu lộ tình
yếu thì nào ngờ nhận được hung tin đội trưởng tuyên bố cái chết của hắn và yêu
cầu nàng xóa bỏ toàn bộ những thông tin gì liên quan tới hắn.

Nhưng nàng thật sự không tin, trong thâm tâm nàng hắn vĩnh viễn luôn sống. Vì
vậy nàng bí mật đem hồ sơ bí mật khi xưa sao lại, dự tính lưu giữ nó cả đời
làm bạn với mình.

Danh hiệu của nàng chính là Vũ, được người trong long tổ gọi là Vũ thần.

Danh hiệu cùng mật mã của Ảnh Tử sớm đã bị xóa sạch, căn bản không thể tiến
vào tư liệu của long tổ. Nhưng nàng luôn tin là nam nhân của nàng vẫn còn
sống. Dù cho cả khi nàng nhìn thấy hình ảnh của lời hành động kia vốn đã chứng
minh cho nàng thấy không thể sống sót thì nàng vẫn muốn đi tìm hắn.

Ngón tay dài thon thả không ngừng di động, kết hợp với thiết bị truy tìm tối
tân, nhưng dàng cũng chỉ có thể tìm ra nói phát tín hiệu là ở đặc khu Đông
Nam.

“Ảnh tử, dù cho ngươi chỉ còn chút hình bóng tàn tạ, ta cũng phải tìm cho được
ngươi”

Tiêu Thu Phong lúc này thật sự phiền muộn. Danh hiệu cùng mật mã của hắn đã
mất tác dụng. Xem ra Ảnh tử thật đã chết rồi. Hắn hiện tại chỉ là Tiêu Thu
Phong. Muốn tìm ra bí mật đã hãm hại hắn khi xưa, xem ra còn rất xa.

Không lẽ thật sự phải nói lời vĩnh biệt hoàn toàn với tiền thế?

Ngày hôm sau, cũng chính là ngày thứ mười Tiêu Thu Phong chính thức đi làm.
Tiêu Viễn Hà dưới yêu cầu của Tiêu Thu Phong, triệu tập đại hội cổ đông để
chính thức giao cho hắn việc kinh doanh của tập đoàn.

Thật ra Phong Chánh tập đoàn chính là một tập đoàn tư nhân. Chỉ là Tiêu Viễn
Hà niệm tình anh em năm xưa đã cùng lão chia xẻ hoạn nạn. Vì vậy khi anh em
lão nghỉ hưu, để bảo đảm nửa đời sau bọn họ được sung túc nên đặc biệt lấy ra
mười phần trăm cổ phần làm phần thưởng cho năm người.

Để cho năm người này khi già thì mỗi năm có được một số tiền hoa hồng và phúc
lợi lớn, bảo đảm sinh hoạt trong gia đình. Chỉ là cổ phần này không được bán
cho ai.

Vì vậy mỗi lần tập đoàn có biến động lớn thì trừ những quản lý cao cấp của tập
đoàn ra thì bọn họ cũng được mời tham gia. Mặc dù chỉ là tham dự cho vui nhưng
chính hành động này đã khiến cho nhân viên trong tập đoàn luôn nuôi một hy
vọng sẽ có một ngày cũng được tưởng thưởng như thế.

Những thay đổi của nhi tử đều rơi vào mắt Tiêu Viễn Hà. Mặc dù chỉ vài ngày
ngắn ngủi mà đã đem việc kinh doanh vào trong tay hắn thì quá mạo hiểm nhưng
nếu không trải qua sóng gió thì sao có thể rực rỡ chứ. Ông rất tin con của
mình cũng sẽ kế thừa dòng máu kinh doanh của ông, sẽ không làm cho ông thất
vọng.

“Các vị, hôm nay triệu tập hội nghị này chính là có vài việc muốn tuyên bố”

Tiêu Viễn Hà lúc này không còn trầm trọng và căng thẳng như lúc xưa. Giống như
nhi tử lão nói, tâm trạng phải thoải mái thì mới sống lâu. Vì sự thay đổi của
đứa con mình, ông thật sự hy vọng mình có thể sống lâu thêm vài năm.

Toàn hội trường lúc này thật yên tĩnh. Trong phòng, hơn hai mươi quản lý cao
cấp đủ mọi lĩnh vực của tập đoàn ia nấy đều khoanh tay chờ đợi. Ngay cả Liễu
Yên Nguyệt khi xưa lạnh lùng nhưng mấy ngày gần đây khi tiếp xúc với Tiêu Thu
Phong, dù không nói chuyện nhưn nàng bất tri bất giác lâu lâu lại liếc mắt
nhìn hắn.

“Đây là con của ta, Tiêu Phong, nay giới thiệu với tất cả mọi người. Từ hôm
nay, hắn chính thức tiếp nhận chức tổng tài của Phong Chánh tập đoàn, toàn
quyền quản lý phương hướng phát triển của công ty. Ta hy vọng mọi người có thể
giúp đỡ hắn để đưa Phong Chánh tập đoàn tiến lên một tầng cao mới”

Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Mặc dù tiếng xấu của Tiêu Thu Phong mọi
người đều biết nhưng ai kêu mạng hắn tốt, là con của đổng sự trưởng. Cái Phong
chánh tập đoàn này vốn là của Tiêu gia nhà hắn mà.

Cho dù khinh thường hắn thế nào thì bây giờ cũng phải cho hắn chút mặt mũi.

Bất quá còn có mấy lão già thật sự lo lắng. Bọn họ không có suy nghĩ nhiều như
vậy. Một người khoảng cỡ hơn sáu mươi tuổi lập tức đứng lên.

“Đổng sự trưởng, ông không phải là tính nghỉ hưu đó chứ. Tiểu Phong tuổi còn
nhỏ sợ rằng không thể gánh trách nhiệm lớn như thế này. Ông có thể suy nghĩ kỹ
lại được không?”

Tiêu Thu Phong không hề tức giận, ngược lại hắn thấy lão nhân này thực sự
thẳng thắn. Nếu đổi lại là Tiêu Thu Phong lúc trước thì dù cho không chém nát
như tương cũng phải cho lão ta vài cái bạt tai.

“Thủy bá, ông không cần phải lo lắng, cha ta chỉ là cho ta một cơ hội để rèn
luyện mà thôi chứ không phải là tính nghỉ hưu.Ông cũng không phải là đem Phong
Chánh ra cho ta đùa giỡn. Thật ra lúc trước ta làm sai quá nhiều, hiện tại ta
rất hối hận nên mới xin cha ta cho ta cơ hội này để chia xẻ lo lắng. Mấy năm
qua một mình cha ta chịu khổ xây dựng cho Phong Chánh, ông đã quá mệt rồi”

Mặc dù những cái sai của Tiêu Thu Phong không hề liên quan gì tới việc này
nhưng hắn nói ra nhất thời làm mọi người khá bất ngờ, đặc biệt là các lão đổng
sự. Bọn họ ai nấy cũng đều theo Tiêu Viễn Hà nhiều năm, tận mắt nhìn thấy Tiêu
thu Phong ra đời rồi lớn lên. Những câu nói này bây giờ do chính Tiêu Thu
Phong nói ra nhất thời khiến mọi người kinh ngạc.

Tiêu Viễn Hà thực sự cảm động. tình cảm nhiều năm bị mất lúc này như cơn sóng
tràn ra, ánh mắt nhìn Tiêu Thu Phong tràn vẻ yêu thương.

“Không sai, ta vẫn còn coi chừng tiểu tử này, không để cho hắn làm loạn. Vì để
cho hắn kinh nghiệm nên ta quyết định, Phong chánh tập đoàn nếu trong một năm
không đạt tăng trưởng lợi nhuận ba mươi phần trăm thì ta sẽ lấy lại chức vụ
của hắn, sau đó sẽ tuyển chọn tổng tài ở bên ngoài. Vì để bảo vệ lợi ích của
mọi người nên ta tuyệt không tự quyết trong vấn đề này”

Những lời này nói ra thật có trọng lượng, mọi người đương nhiên là không có ý
kiến. Tăng trưởng ba mươi phần trăm, dù là Liễu Yên Nguyệt cũng phải giật
mình. Mục tiêu này thật sự quá cao, dù cho nàng quản lý ba năm cũng chỉ đạt
được có tăng trưởng mười phần trăm.

Bất giác nàng đưa mắt nhìn về Tiêu Thu Phon thì thấy thần sắc hắn cực kỳ bình
tĩnh chẳng hề có chút e sợ mà lại gật đầu đồng ý. Lúc này nhìn đôi mắt trong
sáng kia, Liễu Yên Nguyệt bất giác như bị mất hồn.

“Mọi người, mặc dù ta nhận chức tổng tài nhưng dù sao vẫn chỉ là vãn bối. Nếu
sau này có việc gì không đúng thì xin mọi người chớ khách sáo, cứ việc nói ra,
ta nhất định sẽ thay đổi. Hiện tại ta có việc này muốn nói rõ với mọi
người....”

Tiêu Thu Phong thừa dịp này đem mọi việc mà mấy ngày qua hắn nghe được từ nhân
viên rồi những tệ bệnh của tập đoàn mà chính bản thân hắn trải nghiệm qua nói
ra hết. Từ việc cải thiện phòng ăn tới chính sách sử dụng nhân viên, chính
sách phát triển quan hệ cùng kinh doanh của tập đoàn, tổng cộng là có mười một
điều.

Những vấn đề này nếu ở trong công ty khác thì rất khó thực thi vì tại đó cổ
phần phân tán, mọi người kết bè kết phái chống đối lẫn nhau. Nhưng hiện tượng
này không hề xảy ra tại Phong chánh tập đoàn, những vấn đề này không phải mọi
người không biết mà là ai cũng xem nhẹ nó.

Trong đó việc nâng cao tính tích cực cùng hiệu quả làm việc của nhân viên là
quan trọng nhất. Vấn đề này giống như trong quân đội, chỉ cần có tình cảm tốt
hàng ngày thì khi lâm trận, binh lính sẽ dám vì ngươi mà đỡ đạn.

Nhìn tên phong lưu công tỷ chỉ biết chơi bời mà lúc này mỗi lời nói đều chỉ ra
vấn đề trong tập đoàn, nhìn đám quản lý từ sắc thái khinh thường chuyển sang
tập trung tinh thần lắng nghe, thâm tâm của Liễu Yên Nguyệt cực kỳ chấn động.

Những vấn đề này nàng từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ tới. Mím chặt đôi
môi, vào lúc này nàng quyết định : Lưu lại.


Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long - Chương #7